Chúng ta không cần có con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sao anh không đến công ty?"
Cậu đã ích kỷ chiếm anh một tuần rồi. Nhưng cậu cảm giác như chưa làm chuyện gì đó.
"Ngày mai mới đi. Anh không yên tâm để em ở nhà một mình." Nếu có thể, anh sẽ dẫn cậu cùng đi công ty. Hơn nữa nếu như cậu không mệt, lát nữa bọn họ còn phải ra ngoài làm một chuyện "rất quan trọng".
"Tuấn Khải. . . . . ." Tại sao anh có thể đối xử tốt với cậu như vậy chứ?
Ôi, cậu lại muốn khóc rồi.
.
.
.
"Tại sao lại phải tới nơi này?"
Sau cơm trưa, anh nói muốn dẫn cậu ra ngoài có chuyện. Nhưng sao anh lại dẫn cậu tới nơi giống như phòng khám tư nhân vậy?
Cậu không bị bệnh, không phải anh phát hiện cậu có thai chứ? Nguyên lo lắng ôm bụng nhỏ của mình. Nhìn anh đang cách đó không xa nói chuyện với y tá, trong lòng cậu đột nhiên rất căng thẳng.
"Nguyên Nhi, không phải sợ. Đợi lát nữa đi vào chút là được."
Khi đã nói chuyện xong với y tá phụ trách, anh ngồi xuống ôm lấy thân thể đang hồi hộp của cậu.
"Tuấn Khải, em không có bị bệnh, sao phải chích?"
Hơn nữa cậu cũng không có nơi nào không thoải mái? Chẳng qua là thân thể hơi mệt mà thôi. Huống chi bây giờ cậu đang mang thai nữa, sao có thể chích bậy chứ?
"Tối hôm qua chúng ta không làm các biện pháp phòng tránh, nếu có thai thì làm sao bây giờ?"
Ôm chầm lấy cậu, ngửi mùi hương thoảng nhẹ từ tóc cậu.
Tối hôm qua quá muộn, cái gì cũng không kịp làm. Hơn nữa sự chủ động của cậu khiến anh mất khống chế bắn nhanh vào bên trong. Anh không thể để cậu mang thai lần nữa, cơn ác mộng đáng sợ đó anh không muốn trải qua lần thứ hai.
Đều là cái tên họ Dịch nhiều chuyện, vốn là anh đang yên đang lành lại bị cậu ta phá hư.
Thân thể cậu không tốt, không thể uống tránh thai, cho nên hôm nay anh mới mang cậu tới phòng khám phụ khoa tư nhân nổi tiếng nơi đây, ở đây có thủ thuật tránh thai an toàn cũng như tiên tiến nhất trên thế giới nhất. Anh sẽ không để cậu đau!

"Anh không muốn Bảo Bảo sao?"
Sau khi nghe lời anh nói, toàn thân Vương Nguyên cứng lại. Lời này của anh có ý gì? Chẳng lẽ anh đem cậu tới bệnh viện chính là vì ngăn ngừa hậu họa sau một đêm bọn họ ân ái sao? Vậy rốt cuộc anh coi cậu là cái gì? Tình nhân, hay là một con người lẳng lơ tùy ý có thể lên giường?
Không thể, không thể nào! Sự yêu thương và che chở anh dành cho cậu mấy ngày qua, người có mắt đều nhìn thấy được. Vậy tại sao anh lại không cần con?
"Chúng ta đã có một đứa, vậy đủ rồi." Một đứa con đối với anh mà nói đã đủ rồi, không thể để người  anh yêu chịu sự đau đớn đó.
"Vậy nếu như có thì sao?" Mặt cậu trắng bệch, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt áo anh.
"Sẽ không. Không cần nghĩ bậy, ngoan, chỉ là một lần mà thôi, sau này sẽ không nữa, được không?"
Anh cho là cậu sợ, vỗ nhẹ sau lưng cậu an ủi. Chẳng qua là mấy phút mà thôi, sẽ không đau cũng không có di chứng gì. Không ai dám nghi ngờ y thuật của bác sĩ Wilson cả.
"Tại sao không muốn em sinh con?" Đột nhiên cậu đẩy anh ra đứng lên. Sao anh ấy có thể như vậy? Trước kia lúc câj không muốn sinh, anh ép buộc cậu sinh, bây giờ cậu có thai con anh, anh lại dám nói không muốn?
Y tá mỉm cười đi tới bên cạnh anh nói gì đó, sau đó lại đi.

"Nguyên Nhi, chúng ta vào thôi."
Anh muốn đi tới ôm cậu, nhưng cậu lại hất tay anh ra không để cho anh đụng.
"Vương Tuấn Khải, em hỏi sao anh không trả lời? Tại sao không thể có con?"
Tất cả hạnh phúc tan biến trong tích tắc, chỉ còn lại đau lòng và ngờ vực. Cuối cùng anh có ý gì? Chẳng lẽ anh thật sự không muốn có thêm một đứa con của cậu và anh sao?
"Ngưng Nhi, con chúng ta đã có một, sao còn phải sinh? Không sao đâu, chỉ là chích thôi. Bác sĩ Wilson đang chờ chúng ta đó. Ngoan, lại đây."
Anh cau mày, chuyện gì cũng có thể thương lượng, chỉ có chuyện này là không được.
"Vậy nếu trong bụng đã có thì sao? Anh cũng không cần sao?"
Ngay lập tức nước mắt chảy xuống. Sao anh lại quá đáng vậy chứ?
"Không thể đâu. Nguyên Nhi của anh, tới đây." Chỉ là một buổi tối mà thôi, nào nhanh thế chứ?
"Vương Tuấn Khải, sao anh có thể máu lạnh như vậy? Làm sao anh có thể không cần con của mình chứ?"

"Nguyên Nhi, em đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Sao anh có thể không cần con mình chứ?"
Dù có nhanh cũng không nhanh như vậy. Tinh trùng và trứng kết hợp lại có thể tạo thành bào thai nhanh thế sao?

"Nếu anh muốn, vậy bây giờ chúng ta về đi. Em không cần chích cái gì nữa, em muốn về nhà."
Vương Nguyên lần nữa đẩy bàn tay đang duỗi ra của anh.
"Nguyên Nhi, đừng tùy hứng được không?"
Tuấn Khải bắt đầu nhức đầu.
"Em tùy hứng? Vậy tại sao anh không muốn có con? Có một còn có thể có hai mà."
Không muốn để ý anh nữa, bởi vì y tá đó lại đi tới, Ngưng Lộ xoay người đi ra cửa.
"Nguyên Nhi, nghe lời đi, một lần thôi được không?"
Sau khi giải thích với y tá, anh đuổi theo cậu.
"Không được, nửa lần cũng không được. Vương Tuấn Khải, em chán ghét anh. Em muốn về nước, em không cần ở chung một chỗ với anh."
Cậu cho là anh đã không còn là Vương Tuấn Khải lúc trước chuyện gì cũng ép buộc cậu, nhưng lần này, anh lại dám nói không cần có con.
"Nguyên Nhi, chuyện gì cũng có thể nói được. Nhưng em không thể sinh con, có nghe hay không?"
Anh nghe được cậu nói muốn về nước, phiền não và bất an dâng lên trong lòng. Một lần nữa cậu đi vào sinh mệnh của anh, tại sao có thể nói đi là đi chứ? Anh sẽ không cho phép, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"Có phải anh cũng không muốn không?"
Kéo tay áo anh, làm thế nào cũng không cầm được nước mắt. Anh cứ như vậy không muốn có con với cậu sao? Tại sao chứ?
"Phải, chúng ta không cần có con!" Đau lòng nâng khuôn mặt cậu lên, dùng lòng bàn tay chai sần lau đi nước mắt của cậu. Hôm nay tới, chính là vì muốn ngăn ngừa khả năng đó. Nguyên Nhi, anh không thể để em vì con mà chịu khổ, anh không chịu nổi khả năng có thể sẽ mất đi em, em có biết không hả?
" Tuấn Khải, em muốn về nhà. Em không muốn ở đây, em cũng không cần chích. Có được không? Sẽ không trùng hợp như thế đúng không? Tuấn Khải, Khải Khải. . . . . . Dẫn em về nhà đi."
Tựa vào ngực anh khóc đến bất lực, Nguyên Nhi không biết nên làm thế nào mới tốt. Anh nói không muốn có con, vậy cậu nên làm cái gì bây giờ?
"Nguyên Nhi, chích thuốc rất nhanh. Ngoan, nghe lời đi."
Không thể làm lơ, anh đã quyết tâm rồi. Anh khom người muốn ôm cậu, nhưng cậu lại thừa dịp anh buông tay mà bỏ chạy.
"Nguyên Nhi. . . . . ."
.
1s
.
2s
.
3s
.
My là giải phân cách. Ahihi
.
.

"Tuấn Khải,  anh không nên tới đây. Nếu như anh nhất định khăng khăng muốn em chích, em sẽ từ nơi này nhảy xuống. Anh có nghe không?"

Mặc dù chỉ là lầu hai, cách mặt đất không cao lắm, nhưng cậu chính là muốn uy hiếp anh.
Nói xong nghe chẳng khác nào gạt người. Còn nói chỉ cần khiến cậu vui vẻ là được rồi, nhưng bây giờ lại nhẫn tâm không muốn con.
"Nguyên Nhi, được rồi. Chúng ta về nhà trước, được không? Hôm nay chúng ta không cần nói chuyện này nữa, em lại đây có được không?"

Mặc dù nơi đó không tính là nguy hiểm, hơn nữa cửa sổ cách mặt đất khá cao, nhưng nhìn thấy cậu như vậy, anh vẫn là không yên tâm. Nếu hôm nay tâm trạng cô không tốt, vậy thì chờ hai ngày nữa rồi hãy nói! Mấy ngày nữa vẫn còn kịp mà.
"Vậy anh đi xuống lầu trước em mới tin tưởng anh." Cậu không thể tin anh được nữa! Ngày mai cậu sẽ về nước, anh lại dám nói không muốn con, cậu càng muốn về sinh ra con.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, Vương Tuấn Khải anh cũng sẽ bị người khác uy hiếp, hơn nữa người uy hiếp anh không phải ai khác mà là người vợ anh muốn cưng chiều trên tay cả đời.
Nhưng nhìn ánh mắt cậu nghiêm túc mà kiên định, anh chỉ có thể từng bước một đi xuống lầu, chỉ cần cậu không tức giận là được. Nhưng về chuyện có con thì anh sẽ không theo ý cậu.
Thì ra là sau khi tình yêu đi qua, kế tiếp lại là chiến tranh lạnh. Đúng vậy, Vương Nguyên quyết định chiến tranh lạnh với anh.
Bác sĩ anh tìm tới cửa bị cậu cầm gối ném, thiếu chút nữa thì cậu cầm dao ép nhanh đi khỏi. Hành động của cậu khiến bác sĩ phụ khoa có tiếng nhất cũng chết lặng người: đây thực sự là người phương Đông dịu dàng động lòng người mà mọi người nhắc đến sao?
Vì sao Vương phu nhân chẳng khác nào hạt tiêu nhỏ nóng tính vậy? Ông bất đắc dĩ nhún vai với anh rồi đi về.

Sau chuyện bác sĩ tới nhà hôm đó, cậu hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến anh.
Ăn cơm, ngủ đều không để ý anh. Bất kể anh trêu chọc cậu thế nào, cậu đều không mở miệng nói chuyện với anh. Nhưng dù cậu có từ chối anh như thế nào thì anh vẫn làm theo cách của mình, thậm chí đáng xấu hổ còn ép cậu ăn này nọ, ép cậu mở miệng nói chuyện với anh, cho dù là mắng anh biến thái, vô sỉ cũng không sao, lúc ngủ nhất định sẽ ôm chặt cô đến trời sáng mới buông.
Hơn nữa giống như là sợ cô bỏ đi, anh lại làm việc ngay tại nhà, ba ngày hai bữa A Chính sẽ mang theo văn kiện đến cho anh ký tên, có lúc bọn họ sẽ ở phòng sách thảo luận nửa ngày mới ra ngoài.
Người đàn ông này, rõ ràng không muốn con, sao còn phải làm cậu khốn khổ chứ? Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, bụng cậu càng ngày càng rõ rồi, hơn nữa cũng sắp đến lúc sinh nữa. Cậu phải nghĩ cách nhanh về nước mới được.
.
.
.
.
.
"Tuấn Khải .... ." Sau buổi cơm trưa, anh lại vào phòng sách xử lý công sự, cậu trực tiếp đẩy cửa vào.
"Nguyên Nhi. . . . . ." Bình thường lúc này cậu đều đang ngủ trưa, sao hôm nay không ngủ? Anh đứng lên ôm cô vào lòng. Thật tốt, cuối cùng Nguyên Nhi cũng chịu chủ động mở miệng nói chuyện với anh.
"Tuấn Khải, em muốn về với con được không?"
Cậu thật không chịu nổi nữa rồi.
"Chờ anh xong việc rồi cùng em về được không?" Vuốt tóc của cậu, anh đã tính rồi, trước tiên phải kết hôn lại, sau đó cũng nhận con trai. Tương lai công việc của anh chủ yếu ở bên này, qua lại giữa hai bên cũng khá bất tiện.
" Tuấn Khải, em có thể tự về! Có được không?"
Xem ra tuyệt chiêu của Thiên Tỷ bắt đầu mất linh rồi. Người đàn ông này, đôi khi cố chấp không chịu nổi.
"Nguyên Nhi, anh không yên tâm. Đợi anh thêm mấy ngày nữa được không? Chỉ mấy ngày thôi!"
Rốt cuộc cậu cũng chịu nũng nịu với anh, vậy có phải chứng minh cậu đã không tức giận rồi không?
"Tiểu Khải, ôm em về ngủ đi."
Nếu làm nũng vô dụng, vậy thì nghĩ biện pháp khác đi!
"Được. Nguyên nhi, hình như em nặng hơn thì phải?"
"Có sao?"
"Có. Nhưng mà anh thích em mập hơn một chút, ôm như vậy thoải mái hơn."
"Tiểu Khải, em muốn uống sữa tươi, anh giúp em làm nóng đi."
Nửa nằm trên giường, một cậu trai nhỏ nào đó bắt đầu chỉ điểm một người đàn ông hàng ngàn cô gái yêu thích.
"Được. Anh đi."
"Tiểu Khải, em muốn ăn táo."
"Anh đi gọt."
"Tuấn Khải, em không muốn uống sữa nữa.Anh giúp em uống hết đi."
.
.
.
"Ừ, anh uống."
Sở Mạnh không nghĩ tới sau khi mình uống ly sữa kia, dĩ nhiên ngủ thẳng tới khi trời sáng.

"Nguyên Nhi. . . . . . Nguyên Nhi. . . . . ." Hành lý cậu đã không thấy, gian phòng trống rỗng chỉ có tiếng vang của anh.
Cuối cùng trên cửa phòng anh thấy được tấm giấy ghi chú nhỏ viết:

"Sở Mạnh, em về nhà. Anh không cần con, vậy em cũng không cần anh nữa rồi. Đừng tìm em nữa, chúng ta đã không còn gì nữa rồi"
Người đáng chết, lại dám lừa anh? Tờ giấy trên tay bị vo lại ném xuống đất.

"A Chính, em ấy tới tìm cậu sao?" Điện thoại tiếp thông giống như bên kia có chút sảo.
"Đúng vậy! Cô vừa lên máy bay về! Này Tuấn Khải, không phải cậu để em ấy về sao?"
Nếu như không phải là ở sân bay người tới người lui, Giang Doãn Chính thật muốn bật cười! Vương Nguyên gọi điện thoại nói với anh gì mà Tựa s Khải ép cậu ấy bỏ đứa bé trong bụng, bảo anh nhanh giúp cậu về nước.
Mặc dù anh không tin Khait sẽ là đàn ông như vậy, nhưng mà anh biết Tuấn Khải cực kỳ sợ Nguyên Nguyên sinh con. Về phần tại sao, ha ha, người khác trong lòng rõ hơn anh rồi.
Cho nên, cho nên anh sẽ giúp Nguyên về nước, xem cuộc vui đương nhiên là chiếm đa số. Theo anh biết, hình như Khải còn chưa biết Nguyên Nguyên đã mang thai.
Ai! Vương Tuấn Khải, rốt cuộc cậu đã đắc tội với Dịch Dương Thiên Tỷ như thế nào vậy? Mà lại có nhiều đuôi để cậu ta nắm vậy sao?
"Quỷ tha ma bắt, mình sẽ để em ấy về một mình sao? A Chính, chuyện của công ty giao cho cậu. Mình phải về nước một chuyến."
"Vương Tuấn Khải, cậu đừng có quá đáng như vậy. Mình bận bù đầu rồi . . ." Đầu bên kia điện thoại đã không còn tiếng vang.
.
.
.
.
Chap này em bị nổi hứng nên cho ngược một chút và ko tag ai cả
Ahihi!!!!
Mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện!!!  " bắn tym"""

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro