Cuộc sống hạnh phúc của 2 người mới yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Xàm tí!!  Sáng nay ta được ăn Mì Hoành Thánh và Tiểu Long Bao
Ngon lắm ạ!!!!!

///////
Chap này tặng
phngKarroy6
Small_Crab_Khenh

.
.
Thôi ko xàm nữa,  vào chap mới nào!
.

Chờ anh thật vất vả dỗ cậu không khóc nữa, thay xong quần áo để đi ra ngoài ăn cái gì, nói thế nào cô cũng không chịu đi.

"Nguyên Nhi, không đi bên ngoài ăn thì làm sao bây giờ?" Anh dùng toàn bộ kiên nhẫn để hỏi nguyện vọng của cậu trai nhỏ.

"Tuấn Khải, chúng ta ở nhà ăn có được không?"

Cậu kéo ống tay áo anh, ngẩng đầu lên nhìn anh lại nhíu mày theo thói quen. Cậu tham lam nhìn người đàn ông cao lớn, chẳng thua kém gì đàn ông phương Tây trước mắt.

Anh quả thật chính là kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế! Cao it nhất 185 cm, thân thể cường tráng mà bền chắc, áo khoác ngoài màu đen mặc trên người anh càng làm nổi bật lên khí chất khác người trong anh.

Lúc mới kết hôn, cậu tránh anh, oán anh, giận anh không kịp, ở đâu ra thời gian đi nhìn dáng dấp anh ra sao chư? Sau đó có Bảo Bảo, cậu dành toàn bộ thời gian cho con, cộng thêm công việc anh bận rộn khiến thời gian họ gần nhau rất ít.

Cuối cùng trái tim cậu cũng rộng mở để đối mặt với bước ngoặt lớn nhất trong đời. Rốt cuộc cô có thể vứt bỏ tất cả bất mãn mà nhìn anh, hiểu anh.  thật sự là một đàn ông có thể khiến phụ nữ điên cuồng, cậu có tài đức gì được người đàn ông này toàn tâm toàn ý yêu thương chứ?

"Ở nhà ăn cái gì?" Ôm tay cậu trong lòng bàn tay, giọng anh vẫn không đổi, nhưng trên mặt rõ ràng không tự nhiên. Mười ngón tay trắng nõn, mềm mại của cậu không dính giọt nước, chẳng lẽ cô biết làm cơm?

"Chúng ta tự nấu!" Một đôi tay nhỏ chủ động vòng hông anh, gương mặt cọ cọ trong ngực anh.

Mùa đông ở Luân Đôn, trời tối sớm hơn bình thường, mới hơn bốn giờ chiều đã như chập tối. Mưa rơi lác đác, bên ngoài vừa ướt lại lạnh, cô không muốn đi đâu! Hơn nữa, cô muốn xác nhận một chuyện rất quan trọng.

"Em làm hả?" Chơi bàn tay mềm, nhỏ của cậu với bàn tay to của mình. Tay của cậu thật sự rất nhỏ, hai tay cậu cũng chỉ bằng một tay anh. Ngón tay vừa nhỏ vừa dài, móng tay màu hồng nhạt. Đôi tay nhỏ bé như vậy, nói anh biết cô biết nấu cơm, anh có tin được không?

Nhưng mà anh lại rất thích cái ôm ấm áp như vậy của cậu, nếu như không phải là nhớ cả ngày hôm nay cậu chưa ăn gì thì anh chỉ muốn như vậy ôm cậu thôi.

"Em không biết. Nhưng mà. . . . . ." Ở trong lòng anh ngẩng đầu, ánh mắt cậu long lanh nhìn anh.

"Nhưng mà cái gì?" Tiểu yêu tinh này đang tính kế anh sao? Cậu dám tính kế anh?

"Anh sẽ làm!" Cười ngọt ngào cũng rất vô tội. Nếu là trước kia có người nói cho cậu biết, cái tên Vương Tuấn Khải ác bá không giống người đó sẽ nấu ăn, đánh chết cậu cũng không tin. Nhưng bây giờ cậu tin. Vì thông tin là từ người hiểu rõ anh nhất tung ra.

"Xem ra lần này em đến đúng là có chuẩn bị trước?"
Ngay cả cái bí mật nhỏ này của anh cũng biết rồi. Cái tên khốn Dịch Dương Thiên Tỷ kia phản bội!

"Vậy rốt cuộc anh có làm không?" Vẫn là nhẹ nhàng như vậy.

"Không biết. Chúng ta đi ra ngoài ăn." Một giây kế tiếp khuôn mặt anh lại biến thành vẻ lạnh lùng. Nói đùa à, để anh mặc tạp dề trông buồn cười như vậy trước mặt cậu sao? Anh cũng không điên! Huống chi công việc anh bận rộn như vậy bình thường sẽ không nấu nướng, cậu không nên nghe tên Thiên Tỷ nói mà cho là anh sẽ xuống bếp.

"Tuấn Khải, Khải Khải . . . . . . Đừng đi mà, nấu cho em ăn đi. Em muốn ăn mì Ý anh nấu, được không?"
Không biết dùng chiêu này có ích không đây? Dịch Dương Thiên Tỷ, anh ngàn vạn lần không thể hại em! Em rất tin tưởng anh.

"Sao em biết anh sẽ làm chứ? Hả?" Cậu trai này, thật sự là Vương Nguyên anh biết sao? Nếu không phải là khuôn mặt nhỏ ngọt ngào muốn đòi mạng anh đang ở trước mắt thì Vương Tuấn Khải cho là mình đang nằm mơ thật.

"Em nào có. Bên ngoài lạnh lắm, em chỉ muốn ở nhà ăn cơm với anh thôi? Có được không vậy? Chúng ta cũng chưa từng dùng bữa chỉ có hai người ở nhà mà!"
Cái này đủ hấp dẫn rồi chưa nhỉ?

"Tên Thiên Tỷ kia còn nói gì với em? Nhanh như vậy đã dạy em tới mức này rồi sao?"
Anh nghe được thêm một tiếng thở dài trong lòng mình, hình như chỉ cần vừa mở miệng nói chuyện là sẽ tuôn trào.

"Nào có? Nhanh đi nấu đồ đi. Em giúp anh nha?" Cười duyên kéo anh cùng đi vào bếp. A!!!, thì ra là có người sẽ nấu ăn thật.

Thì ra anh ấy thật sự là một con cọp giấy! Xem ra phương pháp của Thiên Tỷ rất có tác dụng. Mà cậu cũng vui vẻ. Cậu chưa bao giờ biết mình ở trước mặt anh cũng có thể chiếm thế thượng phong, thì ra trước kia luôn lấy đá chọi đá với anh cho nên luôn thua rất thảm, rất rất thê thảm!

Bắt đầu từ bây giờ, cậu cũng muốn chiếm thế thượng phong! Mà cậu đã tìm được đúng cách xử lí. Cám ơn anh, Dịch Dương Thiên Tỷ.

Tuấn Khải cởi áo khoác ngoài ra, xắn tay áo sơ mi đến cùi chỏ.

"Tuấn Khải , trong này có tạp dề thật sao? Để em giúp anh! Thấp đầu xuống chút!"
Cậu thích thú lấy tạp dề từ trong tủ bếp ra sau một lúc mò mẫm, hơn nữa còn chưa mở bì. Vậy không phải trong khoảng thời gian này anh không ở nhà nấu ăn sao?

Anh cúi mình xuống để cậu có thể thuận lợi mà đem vòng cái tạp dề buồn cười đó qua cổ anh. Tay cậu vòng qua cổ anh, hai tay nhỏ ở sau cố gắng "đấu tranh" với hai đầu dây, đáng ghét, sao lại không buộc được chứ?

Bọn họ dựa vào quá gần! Cả người cậu kề sát người anh, ở trong lòng anh kì kèo, mè nheo tới tới lui lui, khiến lòng anh ngứa ngáy khó chịu, "lửa" bốc lên cao. Người con trai này thật sự biết cách hành hạ anh mà.

"Được rồi. Đầu bếp có thể xuất chiêu rồi. Em làm trợ thủ cho anh được chứ?"
Cậu buông tay ra, muốn mở tủ lạnh xem có thể nấu gì lại bị anh kéo về trong ngực:
"Nguyên Nhi, anh nấu cơm cho em ăn. Dù sao em cũng phải báo đáp chút chứ?"
Anh cũng không phải là đứa ngốc, để người ta tính kế còn giúp cậu kiếm tiền sao? Anh là người làm ăn, chưa bao giờ làm chuyện lỗ vốn.

"Báo đáp? Anh, nấu cơm anh cũng phải ăn mà, tại sao muốn em phải báo đáp?"
Gương mặt lại khẽ đỏ bừng. Ở phương diện khác mà nói, cậu xem như hiểu rõ anh, đặc biệt là khi anh dùng mấy câu mập mờ kiểu này, nhất định sẽ không có chuyện tốt gì.

"Đó là em yêu cầu anh làm. Anh có thể chọn không làm mà đi ra ngoài ăn."

Muốn đấu võ mồm với người gian trá như thế này thì có phần thắng không đây?

"Vậy anh muốn báo đáp cái gì, hôn anh một cái được chưa?"
Ai, nhanh như vậy đã cắt đất bồi thường tiền rồi.

"Được." Trong lòng gã nào đấy mừng rỡ muốn nở hoa, thì ra cậu vẫn dễ lừa thế này.

"Em đồng ý với anh, anh nhanh nấu ăn đi."
Cậu muốn tránh tay anh ra, ngược lại anh lại nâng mặt cậu lên:
"Trả công trước mới làm."

Không còn kịp nói gì nữa, cái miệng nhỏ hồng đã bị anh hút vào thật chặt. Nụ hôn dịu dàng khiến cậu không cách nào hô hấp, anh ôm chặt cậu, hôn cậu đầu óc choáng váng, hôn cậu nhịp tim tăng nhanh, hôn mặt cậu đỏ như say. Mắt thấy sẽ phải không cách nào kết thúc, cuối cùng anh cũng buông cậu ra, ở bên tai cậu khàn khàn nói:
"Đây chỉ là bắt đầu thôi, tối nay mới là đại tiệc."

Bỏ lại uy hiếp, anh bắt đầu động tác, nhanh chóng mở tủ lạnh, chuẩn bị trổ tài.

Cậu lại sững sờ đứng ở đó, nhìn người đàn ông cho dù mặc tạp dề lại không hề giảm nửa phần khí phách nam tử hán, anh đang làm một chuyện mà mọi người không ai tin.

Một người đàn ông như vậy, thật sự là của Vương Nguyên cậu sao? Thật không dám tin! Thiên Tỷ không có lừa biết nấu ăn thật. Nhưng sao ở nhà chưa bao giờ thấy anh chạm tay vào? Ừ, là không có cơ hội, bởi vì thời gian dùng cơm của anh rất ít, chuyện trong nhà đều có thím Trương lo toan hết rồi.

"Được rồi, sao không ra xem ti vi đi? Chờ một chút là có rồi!"
Cậu thật sự có thể giúp anh sao?
Cậu không cam tâm tình nguyện bị đẩy ra khỏi bếp.

Không quá nửa tiếng, hai dĩa mì Ý chính hiệu thơm phức đã được bưng lên, còn có một bát canh nấm nóng hổi.

Bụng thật đói! Cậu ngồi trước bàn ăn hào hứng nhìn, lại nhìn bát canh kia, không biết nên ăn cái gì trước.

"Uống chút canh trước đi." Anh cởi tạp dề ra, đặt chén canh nhỏ trước mặt cô:
"Cẩn thận nóng."

"Tuấn Khải, ngon lắm! Anh nấu thật sao? Anh học khi nào vậy?" Vừa uống canh ngon, cậu vừa nói.

"Trước kia đọc sách rồi tự học. Anh thường không muốn đi ra ngoài ăn." S

Anh từ từ nói. Có đôi khi làm việc đến nửa đêm, đói bụng lại không muốn ra ngoài, chỉ có thể tự nấu. Lúc đi học, anh cũng đã vừa học vừa làm việc, bận rộn cả ngày. Thiên Tỷ với A Chính thà bị ăn mì gói cũng không chịu tự nấu ăn, luôn luôn kén chọn cho nên anh chỉ có thể hy sinh hình tượng làm đầu bếp thôi.

"Tuấn Khải, anh rất lợi hại! Nhưng nhiều như vậy em ăn không hết!"
Cậu uống xong canh, dùng đũa gạt gạt thức ăn trong đĩa trước mặt, nhiều như vậy cho dù cậu đang mang thai ăn cũng không hết, nhưng anh khổ cực nấu nên cậu ngàn vạn lần không thể bỏ được.

"Không sao. Đợi lát nữa anh ăn."

"Nhưng em đã ăn qua, có nước miếng." Anh dám nói anh muốn ăn đồ cậu còn thừa sao?

"Nước miếng của em, anh ăn còn thiếu sao?" Anh khẽ cười.

Người đàn ông này, lại đang dùng trêu đùa cậu. Cậu không phải đối thủ của anh sao?

Thảm! Sau khi cậu từ chối anh có ý xấu nói muốn giúp cậu tắm rửa, cậu nhanh chóng tắm nước nóng rồi chạy ra ngoài. Mới vừa rồi cậu thật sự sợ Anh sẽ không cần để ý mà xông vào, mục đích trên mặt anh quá rõ ràng, trong mắt lóe lên lửa như muốn đốt cậu thành tro tàn, thật là đáng sợ!

Mặc dù trong phòng rất ấm nhưng sau khi tắm xong cậu vẫn nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm quen thuộc của anh, cũng không quan tâm tóc mình có còn ướt hay không. Thật mềm còn thoải mái nữa! Thật là một người đàn ông biết hưởng thụ.

Nếu lát nữa anh nhất định muốn cậu thì phải làm sao bây giờ? Anh nhất định sẽ không bỏ qua cậu đâu. Nhưng tạm thời cậu còn không muốn! Ngày mai cậu muốn anh dẫn cậu ra ngoài, nếu như phải làm, theo việc anh "đói bụng" đã lâu như vậy chắc chắn sẽ giày vò cậu tới ngày mai cũng không dậy nổi, huống chi bây giờ cậu còn có thai nữa chứ?

Nhưng phải từ chối anh như thế nào đây? Không biết hai chiêu còn lại của Thiên Tỷ có còn dùng được không? Ngộ nhỡ anh lại tức giận thì sao? Phiền quá đi! Vương Tuấn Khải, anh đáng ghét nhất! Vừa thấy anh đã muốn ôm cậu trên giường ba ngày ba đêm không ra cửa, giống như kiếp trước chưa thấy cậu vậy.

Ai! Chuyện nghĩ đến mà phiền lòng, ngay cả anh vào phòng lúc nào cũng không biết. Mãi cho đến anh ngồi bên giường, tay vuốt mái tóc  của cậu: "Nguyên Nhi, tóc chưa khô sao lại nằm rồi hả? Dễ nhức đầu lắm đó!"

"Tuấn Khải. . . . . ." Thoải mái nằm trên giường để người đàn ông nào đó hiếm khi săn sóc người khác cầm máy sấy thổi khô mái tóc dài, thật sự là một loại hưởng thụ.

"Ừ. . . . . ." Gương mặt anh cưng chiều, tình cảnh như thế này là giấc mơ mà bao nhiêu năm rồi anh cũng mơ không tới. Nhưng tối nay nó đã không còn là mộng tưởng, đã thành hiện thực vào đêm tối ở Luân Đôn sau hơn ba tháng bọn họ ly hôn.

Chỉ cần cậu nguyện ý, anh sẽ không quan tâm mà sủng cậu tới trời. Dù có là sao trên trời, chỉ cần cậu mở miệng muốn, anh cũng sẽ nghĩ cách lấy xuống cho cậu. Nhưng không phải đã nhiều năm như vậy cậu lại chưa bao giờ yêu cầu anh gì sao? Cho dù anh dâng ngôi sao trên trời tới trước mặt cậu thật, cậu cũng chằng thèm sao? Ít nhất Vương Nguyên trước kia tuyệt đối sẽ khinh bỉ hành động ấu trĩ này của anh.

"Tuấn Khải. . . . . ." Ai, nên nói như thế nào chứ!

"Sao vậy?" Tên anh được gọi từ miệng cậu làm lòng anh mềm như nước vậy.

Thả máy sấy tóc trong tay ra, dùng những ngón tay thon dài như lược, từng vuốt từng vuốt như cảm nhận được những sợi tóc mềm, mượt của cậu khẽ trượt qua từng kẽ tay. Từ khi bọn họ ở bên nhau đến bây giờ, nhiều năm như vậy, mái tóc  này trừ cắt đuôi tóc vẫn không thay đổi. Chỉ vì anh thích, cho nên chưa từng cắt bỏ hơn phân nửa phân, vẫn dài đến thắt lưng.

Anh thích nhất chính là giống như bây giờ, một mái tóc đen mềm mượt xõa trên cái gối trắng khiến cả người câun nhìn càng thêm mảnh mai, cậu như vậy khiến anh muốn lấn át, hung hăng bắt nạt câuh. Anh thích hơn khi những sợi tóc này vươn mồ hôi dính hai bên má cô khi bọn họ "yêu nhau", những sợi tóc dính vào làn da trắng hồng như sắc hoa anh đào cuối xuân đầu hạ luôn chứa một loại phong tình chân thật, đặc biệt động lòng người, càng không ngừng dụ dỗ anh khiến anh muốn như thế nào cũng không thấy thỏa mãn.

"Nhớ anh sao? Không phải anh ở đây sao?" Kéo chăn ra nằm xuống, vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cậu vào trong ngực, một chân dài rắn chắc quấn lấy cậu, chân còn lại cọ cọ lòng bàn chân nhẵn bóng của cậu, hưởng thụ cảm giác khi gần bên cậu. Hương tóc thoang thoảng, còn có mùi thơm cơ thể lại như kỳ tích khiến anh cảm thấy thỏa mãn, cho dù là chẳng làm gì cả anh cũng cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Cậu không nói gì, khuôn mặt nhỏ dựa sát vào ngực anh, trời lạnh như vậy có thể ôm nhau sưởi ấm thật sự là một chuyện rất bình thường mà hạnh phúc. Nhưng có người không cam lòng với "bình thường" này, thậm chí tay còn lôi kéo cổ áo choàng tắm anh, chưa hết, còn không ngừng quấy rầy anh. Vốn là hành động vô thức lại làm cho người nào đó vẫn chèn ép khổ sở trong nháy mắt dâng "lửa" lên cao.

Mới vừa rồi mấy lời trước khi ăn cơm chỉ là dọa cậu một chút thôi, anh rất muốn, tuy nhiên anh muốn đi từng bước một vào trái tim cậu. Lần này, anh không muốn lại phạm lỗi lầm trước kia. Nhưng cậu có hiểu không?

"Em đừng có đi xuống nữa, nếu không anh sẽ cho rằng em quyến rũ anh đó!" Kéo tay cậu ra, hơi thở nam tính phả bên tai của cô. Rõ ràng muốn sắp chết còn giả bộ Liễu Hạ Huệ cái gì chứ? Tự tìm đường chết, đáng đời!

"Em nào có?" Rõ ràng là anh đang quyến rũ cậu mà. Chân anh ở trong chăn không ngừng vuốt ve bắp chân của cô, còn đi lên nữa chứ.

"Không có sao? Vậy vừa rồi không ngừng gọi anh thì muốn làm gì?" Người đàn ông này, thẳng cũng có thể bị anh bẻ cong. Có điều cậu thật sự có chuyện muốn nói nhưng chuyện này cô không nói nên lời thôi.

Chẳng qua là nhìn dáng vẻ của anh không giống như muốn làm khó cậu, thế câuh thử một chút thì sao?

"Tuấn Khải, em buồn ngủ quá rồi. Chúng ta tắt đèn đi ngủ có được không?" Nằm trong ổ ấm áp, bên cạnh còn có lò sưởi, hình như thật sự có chút mệt!

"Buổi trưa ngủ lâu như vậy sao lại mệt, ... hay là muốn làm chuyện khác?"
Mặc dù đưa tay tắt đèn, nhưng miệng anh vẫn còn trêu đùa cậu.

"Không phải, em mệt thật. Ngày mai anh dẫn em đi chơi được không?"
Sau khi anh nằm xuống cả người cậu dính sát vào. Ở bên cạnh anh thật sự rất yên tâm!

"Anh dẫn em đi chơi, cũng là phải có lợi ích, em tính trả như thế nào?"

"Vương Tuấn Khải, cái tên gian thương. Không trả."

"Sao có thể không trả? Anh không muốn em trả tiền. Cứ như vậy là được. . . . . ."

Lưỡi anh hôn nhẹ nhàng trên đầu vai tuyết trắng đến gáy, ý xấu trêu chọc, còn để lại một dấu đỏ nhạt; nếu không thể làm vậy nếm chút ngọt thì có thể chứ?

"Ha, nhột quá. . . . . . Không được. . . . . ." Cậu, giọng nói ngọt ngào mà buồn ngủ, âm cuối phát ra càng có vẻ ngây thơ, anh nghe được cả người căng thẳng trong nháy mắt, nhưng lại không dám tiến một bước nữa.

"Ngày mai muốn đi chơi thì nhanh ngủ đi! Không được ồn ào!"

Bàn tay không nặng không nhẹ vỗ mông cậu một cái, trong lòng lần nữa nặng nề thở dài!

"Vương Tuấn Khải, anh bắt nạt em!" Vậy mà anh đánh mông cậu? Thật là mất mặt chết đi được, cậu đã hơn 20 tuổi còn bị người ta đánh mông, hơn nữa còn là bị đàn ông đánh.

"Nguyên Nhi, anh chỉ bắt nạt em thôi!"
Khi hơi thở cô dần dần ổn định, anh ở bên tai cô nhẹ nhàng lẩm bẩm ...

Vote cộng cmt lẹ cho ta nhé chap

THÔNG BÁO:
Chap sau có H tặng 2 người có cmt ấn tượng nhất

MyMys26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro