Giam lỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Sau khi từ bệnh viện về nhà, cậu chính thức bị người đàn ông kia giam lỏng. 


Sau buổi trưa yên tĩnh, trên ban công tỏa ra hương hoa nhè nhẹ, lan tỏa trong không khí. Cậu nằm trên chiếc giường nhỏ mềm mại, đem cuốn sách trên tay che mặt lại, không có tâm tư đọc nữa. Từ lần bị phát hiện cậu lén anh uống thuốc, về đến nhà, anh không hỏi lại cậu nguồn gốc thuốc, chỉ là ép cậu giao nộp hết thuốc sau đó ở trước mặt cậu tiêu hủy toàn bộ, dặn dò thím Trương không có sự đồng ý của anh thì không cho cậu ra khỏi cửa; thậm chí ngay cả xuống vường hoa nhỏ dưới lầu cũng phải có sự xác nhận của nhân viên bảo vệ cậu mới được ra khỏi cửa. Bây giờ còn có công lý nữa không? 

Càng không có công lý chính là mỗi ngày dù có về đến nhà nửa đêm cũng sẽ lôi cậu ra khỏi giấc ngủ, tiếp theo là màn hoan ái mãnh liệt hết lần này đến lần khác. Cậu không thể từ chối được sự cố chấp của anh, cho dù cậu có từ chối như thế nào, cắn đến chảy cả máu, anh cũng không dừng lại. Sau lần thứ nhất, cậu thích ứng với sự xâm chiếm hung hăng của anh, nằm trằn trọc dưới thân anh thở dài.

Nghĩ đến những mỗi lần từ phản kháng đến tiếp nhận sự hoan ái mãnh liệt nơi anh, mồ hôi cùng nước mắt cậu hòa quyện trong đêm tối, mặt cậu nóng bừng lên. Cậu cảm thấy thật nhục nhã, đúng vậy, chính là nhục nhã. Có lẽ anh nói đúng, cậu chính là làm kỹ nam lại còn đòi lập miếu thờ. Rõ ràng trong lòng miễn cưỡng nhưng thân thể lại vô cùng sung sướng. Không phải vô sỉ thì là gì? Hóa ra dưới sự dạy dỗ của anh, cô lại biến thành người không biết nhục là gì! Thật đáng buồn! Vương Nguyên, mày cũng biến thành cái loại này sao? Đây không phải là điều anh ta muốn sao? Anh ta chính là muốn cậu sống không nổi, muốn cô sống khổ sở. 

Thời gian thật sự là phương thuốc chữa lành vết thương tốt nhất, hình ảnh người đàn ông cậu yêu nhất càng ngày càng mờ nhạt; nhưng mỗi khi nghĩ đến, đau đớn trong lòng mãi không dứt, cho nên cậu chọn cách lãng quên. Có lẽ khó khăn không phải ở chuyện ngày tháng mà chính là ở trái tim cậu.

Nếu cậu không đồng ý thì có thể làm gì? 

Toàn bộ kì nghỉ hè, cậu không bước ra khỏi nhà một bước, chỉ trừ thỉnh thoảng cùng thím Trương xuống dưới lầu hít thở không khí bên ngoài. Anh ta thường xuyên cùng cậu phát sinh quan hệ, có phải trong bụng cậu đã có con anh ta rồi không? Con? Cậu lấy tay vuốt ve cái bụng nhỏ, nơi này thực sự đã thai nghén một sinh mệnh sao? Cậu thực sự không dám nghĩ. 


Cậu đã từng có ý nghĩ về cuộc sống lý tưởng đơn giản đến trong sáng: tốt nghiệp đại học rồi cùng người đàn ông mình yêu kết hôn, chồng cậu sẽ làm công việc nghiên cứu yêu thích còn cậu tình nguyện vì anh mà nấu cơm, giặt quần áo rồi sinh ra vài đứa trẻ đáng yêu, cùng nhau sống một cuộc đời yên ổn và bình lặng. Đáng tiếc mọi chuyện không như mong muốn, cuối cùng lý tưởng đó chỉ có thể chôn sâu cùng những năm tháng tuổi trẻ không hiểu lẽ đời. Còn cậu bây giờ, mới 20 tuổi đã kết hôn, hơn nữa còn là kết hôn với một người đàn ông đáng sợ như vậy. Trái tim cậu đã không còn đau nhói, không còn hi vọng, cứ như vậy ngày qua ngày tinh thần sa sút dần đi, không biết tương lai ở nơi nào, ngày mai sẽ ra sao. Cậu đã không còn quyền lợi hi vọng nữa rồi!

Tại sao anh ta nhất định buộc cậu phải sinh con? Không phải anh ta không yêu cậu sao? Yêu, đối với một người đàn ông như vậy thì thật sự là một thứ xa xỉ, anh ta căn bản là máu lạnh, một chút tình cảm cũng không có. Nếu sinh ra một đứa con mang dòng máu của anh ta thì sẽ ra sao? Có phải sẽ là một người máu lạnh như anh ta không? Cô không dám nghĩ tới. Bây giờ, ngay cả tự do, cậu cũng không có bởi vì anh ta nói tự do của cậu là do anh quyết định, nhưng tại sao ngay cả một chút ảo tưởng cuối cùng cũng không để lại cho cậu. 

Anh ta cứ như vậy mà oán hận sao? Hận mình cùng cha khác mẹ với Vương Tuấn Hiển sao? Chuyện nhạy cảm như vậy cậu chưa bao giờ dám nói trước mặt anh, mà anh dường như cũng không muốn nhắc lại. Như vậy là tốt cho tất cả mọi người? Tuấn Hiển đã là người con trai cả đời này cậu cũng không mơ tưởng được nữa rồi, có lẽ quên chính là cách tốt nhất cho mọi người. Nhưng nói thì quá dễ, còn làm được sao mà quá khó khăn. Lòng người, chính là quá tham lam, những thứ không có được đều cho là tốt nhất. nó luôn hướng về cô, còn cậu phải hướng về đâu? 

Một âm thanh quen thuộc phá tan những dòng suy nghĩ miên man của cậu, là thím Trương bước vào. 

"Thiếu phu nhân, ăn chút cháo đi! Buổi trưa cậu cũng không ăn gì cả!". Một chén cháo hải sản nóng hổi được đặt lên trên bàn trước mặt cậu. Haiz, lần này thiếu gia thực sự muốn nhốt thiếu phu nhân trong nhà. Nhìn thiếu phu nhân gầy gò từng ngày, bà cũng không đành lòng. Không biết thiếu gia đang nghĩ cái gì, mà thiếu phu nhân trước sau vẫn không nói gì.

"Cám ơn thím Trương, nhưng con thực sự không muốn ăn." 

Cậu để quyển sách sang một bên. Không biết gần đây làm sao, khẩu vị không tốt chút nào, chỉ là không muốn ăn gì cả. 

"Như vậy không được, bữa trưa cậu chỉ ăn một chút cơm. Cậu xem, khuôn mặt nhỏ nhắn này ngày càng gầy, nếu cứ tiếp tục thì phải làm sao? Ăn một chút thôi được không? Cháo chính là sở trường của tôi, nếm thử một chút đi." 

 Thím Trương ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm lấy chén nhỏ muốn cho cậu ăn một ít.

Từ chối thì thật không hay, cậu cầm lấy chén cháo thím Trương đưa tới, đang muốn mở miệng ăn, một mùi tanh khó tả xông vào đầu mũi, vốn là khẩu vị không tốt giống như lật núi lấp biển cuồn cuộn trào lên.

"Ọe..." cậu đặt chén cháo xuống, không để ý đến thím Trương đang nhìn mình với ánh mắt đầy nghi ngờ, bước nhanh về phía nhà tắm. Thật là khó chịu nhưng ở trong nhà tắm nôn khan nửa ngày mà một chút đồ ăn cũng không nôn ra được.

Cậu nhìn khuôn mặt gầy gò, trắng bệch của mình trong gương, cậu làm sao vậy?


"Thiếu phu nhân, không phải là cậu đang mang thai chứ? Lại đây, súc miệng trước đã." Nghi ngờ của thím Trương làm cậu không yên lòng. 

Mang thai? Nơi này thật sự có một sinh mệnh sao? Hai tay cậu xoa nhẹ cái bụng không thoải mái này. Vừa nghĩ đến chuyện đứa con thì thật sự lại có con. Cậu không biết nên khóc hay nên cười? Khuôn mặt trong gương kia làm cho cậu không nhận thức được nữa.

"Thím Trương, liệu sẽ có thật không?" 

Cậu không thể tin được liền hỏi. 

"Tôi chắc tám chín phần rồi, trước kia tôi có con cũng như vậy, ăn một cái là ói." Thím Trương lấy kinh nghiệm của người từng trải nói.

Là như vậy sao? Thật sự đến nhanh như vậy sao? Chuyện càng không muốn lại tới càng nhanh! Chưa được 21 tuổi, cậu phải làm mẹ sao? Nhưng đây lại là con của người đàn ông kia, sắc mặt cậu càng trắng bệch hơn trước. 

"Thiếu phu nhân, đây chính là chuyện tốt! Cậu nên vui mới đúng. Tôi lập tức gọi điện cho thiếu gia, phải đợi lát nữa đi bệnh viện kiểm tra cho chính xác." 

Cuối cùng, một ngày vui vẻ như vậy cũng đã đến, căn nhà lớn như vậy tĩnh lặng quá lâu rồi. Thím Trương vui vẻ như là con dâu mình đang có thai, cười không khép miệng. 

Đương sự như Vương Nguyên thì chỉ biết đứng sững sờ, một câu cũng không nên lời.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro