Mẹ chồng tới thăm và sự trở lại của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Buổi chiều, sau khi tạm biệt mẹ, cậu cùng thím Trương đến siêu thị mua thức ăn và một chút đồ dùng hàng ngày mới về nhà. Bởi vì rất nhiều ngày không có ra ngoài cho nên hôm nay tâm trạng cậu cũng rất thư thái, dọc theo đường đi trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn nở nụ cười nhẹ. 

"Thiếu phu nhân, cô nên cười nhiều mới đẹp." Ngay cả thím Trương cả ngày theo bên cạnh cậu cũng bị nụ cười tuyệt mỹ của cô mê hoặc. Chẳng trách tuổi còn trẻ như vậy đã mê hoặc hai vị thiếu gia của nhà họ Vương , cuối cùng mỹ nhân vẫn thuộc về đại thiếu gia mạnh mẽ. Nhưng nhìn sao thiếu phu nhân cũng không giống dạng phụ nữ dùng thủ đoạn dụ dỗ người khác? Đối với điều này, Thím Trương vẫn luôn nghi ngờ nhưng không dám mở miệng hỏi. Làm người phải giữ bổn phận, chuyện của chủ vẫn ít hỏi thì tốt hơn!

"Thím Trương, cám ơn thím dẫn con ra ngoài!" cậu thật tâm nói. Cậu biết bình thường thím Trương giám sát cô chặt như vậy nguyên nhân cũng bởi vì Sở Mạnh, cô không trách bà. Nếu sau này khi thím Trương ra ngoài mua thức ăn có thể dẫn cô ra ngoài hóng mát một chút cũng tốt.

"Thiếu phu nhân, đây là chuyện tôi phải làm." Khuôn mặt già nua của thím Trương hiện lên vẻ ngại ngùng. Mặc dù ở nhà họ Vương, chủ nhân đối xử với những người tôi tớ như bà cũng rất khách sáo, nhưng chưa bao giờ có sự chân thành và thân thiện như thiếu phu nhân. Điều này càng làm cho thím Trương đối với vị thiếu phu nhân trẻ tuổi này thêm phần tôn trọng. 

Xe ngừng lại trước cổng chính khu nhà, cậu cùng thím Trương quyết định đi thang máy ở đại sảnh cho nên để lão Trương một mình lái xe xuống bãi đỗ xe ngầm. Hai người vừa xách theo những túi đồ vừa nói chuyện, rất tiêu diêu tự tại, nhưng trước khi thang máy mở cửa, trong phút chốc cậu cảm thấy trong lòng bất an. 

  Trước cửa nhà bọn họ, một phu nhân toàn thân trang phục đẹp đẽ chẳng phải là mẹ chồng cậu- người mà sau khi cậu được cưới vào cửa chưa từng về thăm hỏi sao? Sau lưng còn dẫn theo quản gia nhà họ Vương. Thấy cô và thím Trương từ trong thang máy bước ra con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài. Họ đi đâu mà lâu như vậy? Thế nhưng để bà không công đợi một tiếng đồng hồ, cái giá của Vương Nguyên cũng thật cao! Được gả vào nhà cũng không về thăm hỏi mẹ chồng như bà thì thôi, thế nhưng lại còn không cho bà vào nhà. Mẹ Vương lại càng tức giận hơn nữa! Sự bất mãn đối với cô càng thêm sâu sắc.

"Phu nhân, bà tới lúc nào vậy? Sao lại không gọi điện thoại tới trước?" Thím Trương lập tức nghênh đón. Cũng không nhận được điện thoại của thiếu gia nói phu nhân muốn đến? Nhìn sắc mặt của phu nhân chắc là không được tốt! Chỉ là không tốt thôi sao? Xem ra là chuẩn bị có bão nổi rồi. Chẳng lẽ là vì thiếu phu nhân mà đến? 
"Thì ra tôi muốn tới đây, còn phải điện thoại xin phép ai đó hay sao? Vương Nguyên, cậu rất được đó!" Mẹ chồng lạnh lùng nói.

"Mẹ......." cậu theo sau lưng thím Trương nghe được những lời như châm chọc của mẹ Vương không biết đáp lại như thế nào, cũng không dám đến quá gần, cách xa bà ba bước sợ hãi gọi mẹ. Vừa nhìn thấy mẹ Vương Nguyên liền nghĩ đến chuyện ngày đó trên xe anh nói bà không phải mẹ anh ta. Nhưng bất kể như thế nào cô vẫn phải gọi bà là mẹ. Nhưng mẹ Vương có mắt cao hơn đầu cũng không đáp lại cô mà chỉ hung hăng lườm cậu một cái sau đó xoay người đối mặt với thím Trương lớn tiếng nói: 

"Còn nói linh tinh cái gì nữa, tôi đứng đến chân cũng muốn rút gân còn không mau mở cửa." 

Sau khi vào nhà thím Trương và quản gia liền vào bếp pha trà chỉ còn hai người cậu và mẹ Vương ở phòng khách. Cậu theo sát sau lưng mẹ Vương đang nhìn xung quanh quan sát khắp nơi không dám mở miệng nói chuyện. Chỉ sợ mình còn nói sai điều gì sẽ làm bà không vui. Mà mẹ Vương cũng là lần đầu tiên đến nhà con trai mình cho nên nhìn đặc biệt cẩn thận. Hừ, không biết con trai nghĩ gì mà sau khi kết hôn không chuyển về nhà ở mà còn sai người giúp việc trong nhà đến đây chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu ta! Thật sự coi mình là thiếu phu nhân sao? Nhưng ở trong nhà thì sợ không biết làm sao đối mặt với con trai út của mình sao? Vừa nghĩ đến chuyện của con út, cơn giận của mẹ Vương vốn đã nguôi bớt lại dâng trào, bà dừng bước xoay người lại làm cậu trở tay không kịp thiếu chút nữa đã đụng vào bà. ( My: Về để hành hạ bb nhà tôi. Đại ca chưa có điên để bà làm z. Tui mà gặp ngoài đời thì trách tôi cho bà sống không chết!!!!)

"Không biết hai đứa con trai của tôi sao lại coi trọng con hồ ly tinh vô dụng này!" Mẹ Vương bình thường nói chuyện khách sáo lễ độ hôm nay lại đối với cậu vô cùng cay nghiệt. Nhưng bộ dáng yếu đuối như gió thổi qua cũng có thể ngã mới có thể đi dụ dỗ đàn ông sao? Vương Nguyên, cậu được lắm! (My * vẻ mặt ức chế* đi chuẩn bị axit đây)

"Mẹ......" Cậu không biết nên trả lời bà vấn đề này như thế nào. Trong lòng cười khổ, mẹ Vương nhất định cho rằng là cậu dụ dỗ anh? Cậu nói với bà đó không phải sự thật bà sẽ tin sao? Việc đã đến nước này thì nói gì đều vô dụng, bà muốn nói gì thì cứ để cho bà nói đi!

"Đừng tiếp tục gọi tôi là mẹ. Tôi không có đứa con dâu như cậu. Mặc dù cậu đã kết hôn với Tuấn Khải nhưng tôi không thừa nhận cô là người nhà họ Vương chúng tôi, không cần phí công cậu quan tâm!" Ba ta cay nghiệt nói. Ban đầu bà còn cho là cậu thật sự là một người đứa con trai tốt! Không ngờ cô ta cũng là dạng người ái mộ hư vinh, vừa nhìn thấy con trưởng nắm quyền trong nhà thì cắt đứt mối quan hệ với con út mà thay đổi gả cho anh của bạn trai, thật sự là quá vô sỉ. 

"Phu nhân, mời bà ngồi xuống uống ly trà!" Thím Trương bưng ấm trà lài vừa pha xong đi ra ngoài, thấy bộ dáng của phu nhân và thiếu phu nhân dường như là đang chuẩn bị chiến tranh, vội vàng lên tiếng. Thiếu phu nhân hiền lành như vậy sao có thể là đối thủ của phu nhân chứ?

Bà ta khinh thường trợn mắt nhìn cậu một cái, ngồi xuống. Thím Trương bên cạnh ý bảo Ngưng Lộ còn đứng ngốc ở đó làm gì mau châm trà. Sau khi Ngưng Lộ hiểu ý, nhận lấy ấm trà trong tay thím Trương rót một ly, cung kính đi tới trước mặt mẹ Sở nửa ngồi xuống nói: 

"Mẹ, mời mẹ uống trà." 

Dù nói gì đi nữa đây cũng là lần đầu tiền người làm dâu như cậu kính mẹ chồng một ly, cần phải vậy. chẳng qua là trong lòng cậu lại vô cùng chua xót! Ly trà này vốn là ly trà vui vẻ hạnh phúc, bởi vì khi cậu có cơ hội dâng ly trà này thì cô rốt cuộc có thể kết hôn với người đàn ông cậu yêu. Nhưng bây giờ người được kính trà không có thay đổi, vẫn là bà, thay đổi chính là người mà cậu nên lấy. Tất cả đã không còn giống nữa, vĩnh viễn không giống.

"Trà nóng như vậy còn đưa cho tôi uống có phải cô cố tình để tôi bị phỏng không? Cậu thật là quá độc ác!" Bà ta gạt đi cái ly trong tay cậu ra. 

"Xoảng" một tiếng, ly trà trong tay cậu đã rơi xuống đất, nước trà không coi là nóng đến có thể bỏng nhưng vẫn làm cho da thịt mu bàn tay Ngưng Lộ đỏ lên.

"Thiếu phu nhân, cậu không sao chứ?" Thím Trương vội vàng chạy tới kéo tay cậu. Phu nhân sao lại ác như vậy? Mà quản gia vẫn vẻ mặt lạnh lùng không đổi đứng ở bên cạnh nhìn tất cả. 

"Thím Trương con không sao. Là tay con run không cẩn thận làm đổ. Phiền thím dọn dẹp một chút."

 Cậu dưới ánh mắt nghiêm nghi của mẹ Vương rút tay về. Bất kể thế nào bà vẫn là mẹ của Tuấn Hiển, cậu không muốn tranh chấp với bà, nhịn chút đi! Mặc dù mu bàn tay đau muốn chết.

Sau đó người đàn bà hạ chết mẹ anh ngồi đó thêm một lúc và không quên nhắc đến chuyện về Tuấn Hiển với cậu. Điều đó không khắc gì sát muối vào vết thương chưa lành cậu. bà ta quá đọc ác. Cuối cùng ả đàn bà đó cũng gia về

  Thím Trương đóng cửa trở lại bên cạnh Ngưng Lộ, nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ cùng vết máu nhuộm đỏ quần áo cực kỳ đau lòng. Luống cuống tay chân lấy hòm thuốc ra giúp cô bôi thuốc, băng bó sau đó đỡ cô trở về phòng thay quần áo.

"Thím Trương, cám ơn thím! Con muốn nghỉ ngơi một chút."

 Sau khi thay quần áo cậu mệt mỏi nằm trên giường. Bây giờ cậu không muốn nói không muốn làm gì cả, chỉ muốn được một mình yên tĩnh một chút.

"Thiếu phu nhân, tôi đi ra ngoài trước. làm xong cơm tối tôi lại gọi cô."

 Thím Trương lui ra khỏi phòng khép cửa lại. Bà nghĩ bây giờ chỉ có thiếu gia mới có thể ủi được cậu nên liền lôi điện  thoại ra gọi cho Tuấn Khải

"Alô, thiếu gia phải không? Tôi là thím Trương......" 


Rồi bà cứ thế kể hết mọi chuyện cho anh. Nghe xong anh rất bực và lo lắng cho câu. Tại sao cậu bé ấy gặp nhiều chuyện như vậy cũng không nói gì với anh. Liệu câu coi anh là gì. Chả nhẽ là vô hình hay sao. Ngay lập tức lấy áo từ từ trên ghế mặc chỉnh tề lập tức đặt vé máy bay từ Thượng Hải về Bắc Kinh xem vợ cưng của anh sao rồi

.

.

Tôi là giải phân cách thời gian ạ!!!

.

.

   Lúc rạng sáng, mọi vật yên tĩnh. Thím Trương nghe dưới lầu có tiếng mở cửa vội vàng khoác áo đi ra ngoài xem. Không phải là ăn trộm chứ?

Sau khi mở đèn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, vẻ mặt của thím Trương như là nhìn thấy cái gì không thể tin vậy. Sao thiếu gia lại về? Ngày hôm qua lúc bà gọi điện cho cậu ấy không phải cậu ấy rất bận sao, còn nói phải qua vài ngày nữa mới có thể trở về. Nhưng, cái người nói phải vài ngày nữa mới về đó sao lại có thể đứng sờ sờ trước mắt thế này? Thím Trương không thể tin dùng tay nhéo mình, đau, vậy chính là thật rồi!?

"Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương từ không tin chuyển thành vui mừng.

"Cậu ấy đâu?"

 Đây không phải là vấn đề ngu ngốc sao? anh đưa túi và áo khoác đang cầm trên tay cho thím Trương, thuận tiện nới lỏng cà vạt. Ở trước mặt người ngoài, anh luôn sạch sẽ chỉnh tề đến làm cho người ta nhìn không ra bất kỳ khuyết điểm nào, ngón tay thon dài luôn sạch bóng, mặc dù thuốc lá không rời tay nhưng lại không để mùi khói thuốc làm cho người ta chán ghét bám vào trên móng tay. 

"Thiếu phu nhân chỉ là bị thương ngoài da một chút thôi, sau khi băng bó đã không sao." Thím Trương biết thật ra thiếu gia thực sự muốn biết chính là vết thương của thiếu phu nhân ra sao. Cuộc điện thoại buổi chiều bà chỉ kịp nói phu nhân đã tới đây, sau đó thiếu phu nhân không cẩn thận bị thương nhẹ thì đầu dây bên kia đã ngắt máy rồi. 

"Mẹ tôi ra tay đánh cô ấy sao?" Thân hình cao to của anh đứng ở nơi đó giọng điệu bình tĩnh, chỉ có ánh mắt chợt lóe  làm cho người ta biết anh đã nổi giận.

"Phu nhân không có ra tay........" Thím Trương cất xong đồ bước tới đem chuyện xảy ra xế chiều hôm nay toàn bộ nói cho Anh. Sau khi nghe xong anh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, không nói gì.

"Thiếu gia. . . . . ." Thím Trương cẩn thận mở miệng. 


"Không sao. Thím lui xuống trước đi!" Anh xoay người đi lên lầu, khi đi tới khúc cua cầu thang thì ngừng lại:

 "Thím Trương, hôm nay cậu ấy về nhà có xảy ra chuyện gì không?" 

Anh nhớ tới chuyện buổi sáng cô về nhà họ Vương.


"Không có, thiếu phu nhân chẳng qua là ở nhà cùng mẹ cậu ấy dùng cơm xong là về!" 

Thím Trương nghiêm túc trả lời. SAnh lấy được đáp án không quay đầu lại bước lên lầu.

Thiếu gia như vậy có được xem là quan tâm đến thiếu phu nhân không? Thím Trương không thể hiểu nổi thanh niên bây giờ nghĩ gì. (My: không phải là quan tâm mà là cực cực kỳ quan tâm thưa thím)

Kể từ ngày hôn lễ sau khi tức giận rời khỏi khách sạn đến nay cũng đã một tuần, anh chưa từng trở về gặp cô lần nào, mặc dù tất cả về cậu mỗi ngày thím Trương đều sẽ báo cáo cho anh nghe, nhưng làm sao cũng so ra kém người chân thật trước mặt. Lúc này anh ở đầu giường nhìn cậu ngủ say, có cảm giác giống như mấy đời chưa gặp, giống như là chuyện ở chung với cô đã là chuyện rất lâu trước đây rồi. Mấy ngày qua đối với mọi chuyện lớn nhỏ của công ty anh đều tự mình làm chỉ vì muốn làm cho mình bận tới mức không có hơi sức nghĩ đến chàng trai đáng hận có khuôn mặt nhỏ nhắn, miệng lại gọi tên người đàn ông khác ở khi đang dưới thân anh như cậu. Đúng vậy, anh quan tâm đến chết mất. Thì ra là có được người của cậu nhưng lòng của cậu vẫn ở trên người khác. Có thể có một ngày cậu có thể yêu anh hay không? Rất khó sao? Cậu bây giờ hận anh như vậy.

Phải bao lâu em mới có thể quên nó? Tóc dài như mây xõa trên gối đầu trắng noãn, đuôi tóc kéo dài tới mép giường. Sở Mạng ngồi xuống đưa tay nâng mái tóc dài của cô lên mũi, một mùi hương tóc nhàn nhạt thấm vào lòng làm anh không thể buông tay. Cũng chỉ dưới tình huống như thế này cô mới có thể yên lặng mặc cho anh ngắm nhìn như vậy sao? Đàn ông cuối cũng vẫn là háo sắc, dung nhan tuyệt mỹ của cậu làm anh kìm lòng không đậu mà đưa tay vuốt ve khuôn mặt bình thản chỉ có trong mộng mới yên lặng như vậy. 

Là có người đang sờ mặt cô sao? Hay là chỉ đang nằm mơ mà thôi? Ngưng Lộ đang ngủ say trong giấc ngủ phút chốc tỉnh lại, không giống như lúc trước phải qua một lúc mới có thể mở cặp mắt buồn ngủ ra, lông mi thật dài giật giật, đôi mắt mở to, sau khi nhìn rõ bóng người cao lớn ngồi ở mép giường, trong lòng đầy không tin và sợ hãi. Không phải thím Trương nói anh ta đi công tác ở Thượng Hải rồi sao? Sao vào lúc này lại ngồi bên giường? Mà ngọn lửa nóng bỏng trong mắt anh làm cho cậu kinh sợ. Anh ta muốn làm gì?

Bộ dáng cô mở miệng trợn to hai mắt nhìn anh khiến anh trước khi ý thức được hành động của mình thì đã hôn lên cánh môi như hoa mà anh ngày nhớ đêm mong. 


Nụ hôn nóng bỏng kéo dài, mặt Cậu nóng lên như bị thiêu đốt, cho đến khi tay anh bắt đầu giở trò đưa vào trong áo ngủ mỏng manh của cậu, cậu mới tỉnh táo lại, hai tay có ý thức đẩy anh ra. Sao cậu lại vô sỉ như vậy để mặt cho anh ta hôn? Không phải cậu sợ và ghét anh ta đụng vào cậu nhất sao? Thân thể không cách nào khống chế được nhưng tim cậu tự do. Sao cậu có thể đối với người đàn ông cưỡng bức mình có cảm giác chứ? 

"Đừng động đậy. Tôi xem tay em một chút." Lòng tràn đầy mong chờ nhưng khi thấy được sự sợ hãi và cự tuyệt thì nhanh chóng bình tĩnh lại, vẫn không muốn anh đụng vào cậu sao? Nhưng dù có bất mãn như thế nào vẫn không quên thím Trương nói tay cậu bị thương.

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không sao." Anh không hề cố chấp đòi hỏi nữa khiến cậu cũng không thể tiếp tục bướng bỉnh nữa mà ngoan ngoãn đem tay từ trong chăn lấy ra.

Ngón tay nhỏ bé mảnh khảnh sau khi băng bó xong cũng đã không sao, mu bàn tay bị phỏng cũng đã hết sưng. Nhưng anh vẫn không yên tâm mà đặt ở trước mắt xem xét kỹ lưỡng. Ánh mắt sáng rực như muốn xuyên thấu tay cô vậy, Ngưng Lộ không quen anh nhìn như vậy, rút tay lại giấu vào trong chăn.

"Sợ tôi sao?" anh cúi đầu tựa trán lên trán cô. Hơi thở đàn ông ấm áp không ngừng phả trên mặt cô, Ngưng Lộ không dám nhìn thẳng anh. Người đàn ông như vậy không phải là người cậu có thể chọc, nhưng dù không nên chọc như thế nào không phải câu cũng đã chọc tới rồi sao?

"Sao anh lại về rồi?" Cậu không muốn đi sâu vào trọng tâm đề tài với anh.

"Đây là nhà tôi, tôi không thể về sao?" anh vươn tay làm cho mặt cậu muốn tránh cũng không thể nhúc nhích được. Thái độ nóng lòng muốn rạch rõ quan hệ với anh của cậu làm lòng anh sinh ra bất mãn.

"Không phải." Cậu không dám dùng lời nói chống đối anh, thân thể cũng không dấu vết dời khỏi thân thể nặng nề của anh. 

"Hôm nay Mộ Bội Văn đến đây sao?" Sau khi để cậu biết cái bí mật kia của anh, Sở Mạnh ngay cả một tiếng gọi mẹ khách sáo kia cũng không muốn gọi nữa.

"Ừ!" cậu không quen cùng anh nói chuyện này như nói chuyện phiếm bình thường. 

"Bà ta nói cái gì?" anh không hề áp sát cô nữa, nâng lên thân thể kiềm chế ở hai bên cô.

"Không có nói gì." Nói gì còn có tác dụng sao? Ngưng Lộ vừa nghĩ đến thái độ của mẹ Sở hôm qua trong lòng cô chợt lạnh. Là lỗi của cô, không thể trách người khác, Sở Khương có phải cũng cho là như vậy không?

"Chưa nói đến chuyện nó sao?" anh hỏi như không chút để ý, trong lòng đã vô cùng tức giận. Chỉ cần câij tiếp tục dùng thái độ qua loa nói với anh, ngọn lửa kia sẽ phải bốc lên.

"Buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ!" Không cần ở trước mặt cậu nhắc đến cái tên đó, tim Ngưng Lộ lại nhói đau. Đau, thật là đau! Sao anh ta không thể buông tha cho cậu? Sao lại nhiều lần ở trước mặt cậu nhắc đến cái tên đó? Anh ta biết rất rõ....., biết rất rõ ràng......

"Đây cũng là giường của tôi, tôi không thể ngủ sao?" Sự khó chịu và lạnh nhạt của cậu làm cho cơn giận của anh rốt cuộc cũng bùng phát, không để ý đến sự phản đối của cậu, kéo ra chăn nằm xuống bên cạnh cậu. 

   Người đàn ông ở phía sau ôm thật chặt thân thể cậu, giữa bọn họ kề sát nhau đến không còn khoảng cách. Hơi thở đàn ông mạnh mẽ không ngừng truyền đến, cậu muốn đẩy anh ra nhưng làm sao có thể địch nổi sức của anh ta chứ? Hơi thở của anh càng ngày càng nặng, tay ôm cậu cũng càng ngày càng xiết chặt khiến cậu sắp không thể thở được, rất khó chịu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro