Tại sao lại là tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cô lên xe nhìn gò má lạnh lùng của anh, muốn nói lại thôi. Sẽ phải cùng một người đàn ông xa lạ kết hôn, bảo cô sao lại không căng thẳng chứ? Nhưng vì sao nhất định phải là cậu? Chẳng lẽ anh ta thích câu? (My: Tất nhiên hỏi ngu) Cậu không tin. Mặc dù cậu biết mình xinh đẹp (My: Bb tự tin ghê, ), nhưng chỉ có xinh đẹp thôi thì sao? Người đàn ông xuất chúng nổi bật như anh ta quen biết bao nhiêu mỹ nữ xinh đẹp chứ? Như cậu thì coi là cái gì? Sao lại buộc cậu đi tới bước này? Cậu còn có thể hối hận sao? cậu khinh bỉ bản thân, đã đi tới bước này cô còn nghĩ đến vấn đề này.

anh vừa lái xe, khóe mắt thỉnh thoảng thấy cậu đưa mắt nhìn anh, giống như là có điều gì muốn hỏi mà không dám lên tiếng vậy.

"Muốn nói cái gì thì nói đi." Anh chủ động mở miệng.

Thật sự có thể hỏi sao? anh có chút không tin anh sẽ dễ nói như vậy.

"Cho cô một cơ hội hỏi, không hỏi thì đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy." Sở Mạnh tập trung lái xe cũng không quay đầu nhìn cô, điều này làm Ngưng Lộ yên tâm không ít. ( My: đại ca ah, nếu anh không nhìn bb thì sao bít bb nhìn mình)

"Tại sao là tôi?" Cúi đầu hỏi. Không có người phụ nữ nào không quan tâm, biết rất rõ ràng anh ta muốn cậu không thể nào là thật sự thích cậu, nếu như chỉ vì quan tâm đến nhan sắc, anh ta không thể nào đồng ý cưới mình. Bên ngoài có biết bao nhiêu phụ nữ bất kể vóc dáng hay tướng mạo đều hơn cậu, cần gì nhất định phải là cô? Cho dù là cậu thật sự có chuyện cầu xin anh ta.

"Tại sao không thể là cậu?" 

Sở Mạnh cũng không trả lời thẳng vấn đề của cô. Có lẽ là vì lần đầu tiên nhìn thấy cậu, bóng dáng tự nhiên đó đã khắc sâu vào đầu anh, cũng có lẽ vì thân hình nhỏ bé yếu ớt và ánh mắt kiên quyết kia trong màn mưa đã hấp dẫn anh. Nhưng anh là người kiên cường, tự chủ, dù anh có thích cô thật, cô lại là người yêu của em trai anh sao anh tại sao không ra tay với cậu. Hết lần này tới lần khác cô là người yêu của Sở Khương, anh nhất định muốn cậu. Nhưng, cái lý do sâu xa đó có nhất định phải nói cho cô biết không? Có cần thiết không? Trong lòng anh như đang giằng co.


"Tôi chỉ cảm thấy phụ nữ bên ngoài rất nhiều, sự lựa chọn của anh không nhất định là tôi, hơn nữa kết hôn là chuyện cả đời." 

cậu cảm giác mình nói câu này đã là đã quá trễ, bởi vì bọn họ đã ký hợp đồng, còn đường lui sao?


"vương Nguyên, cô thật sự muốn biết sao?" Một tay thành thạo nhẹ nhàng chuyển động tay lái, xe lướt nhanh qua một khúc quanh đầu đường. Khóe miệng Sở Mạnh nở một nụ cười lạnh, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, nhanh đến khiến cậu không kịp phát hiện thì anh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

Cô dùng ánh mắt chờ đợi nhìn anh, là hy vọng muốn biết? Được, chỉ cần cô tiếp nhận được, vậy anh không ngại nói cho cô biết. "Két" một tiếng, xe đang chạy nhanh như bay đột nhiên ngừng lại bên đường, khiến Ngưng Lộ cũng theo quán tính ngã về phía trước, cũng may có thắt dây an toàn bằng không cô sẽ bay ra ngoài mất. Tên này sao lại lái xe như vậy?

"Không phải muốn biết lý do sao? Ngẩng đầu nhìn tôi đi, tôi cho cô biết lý do." anh nhìn người con trai đó vẫn không dám ngẩng đầu, có can đảm hỏi không có can đảm nghe sao?

Sở Mạnh đưa tay nâng mặt cô lên, một đôi mắt hoảng sợ to như nai con nhìn thẳng anh, bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy, sao có thể không làm cho người ta không động lòng chứ? Nhưng ngoài động lòng ra anh còn muốn cho người khác nếm thử mùi vị mất đi người yêu thương. Không biết khi nó biết anh hai mình sẽ cưới người con gái nó yêu nhất làm vợ sẽ có cảm giác gì? Ha ha ... ... Anh thật sự rất mong đợi.

"Ai bảo cậu là bạn gái của nó chứ? Nếu như không phải, có lẽ tôi cũng sẽ không muốn cưới cậu. Đáng đời, ai bảo cậu xui xẻo, sao lại để tôi đụng phải?" Giọng điệu của anh càng ngày càng lạnh, tay chế trụ cằm cô cũng tăng thêm sức.

"Anh ấy là em trai của anh mà!" cậu nhịn đau đem điều muốn hỏi nói ra. Đúng vậy, nó là em ruột của anh ta, sao anh ta có thể máu lạnh như vậy?

"Vương Nguyên, cậu hãy nghe cho kỹ, đây là một bí mật. Bây giờ tôi nói cho cô biết, nếu như cô dám đem chuyện này nói ra ngoài, tôi sẽ làm cho nhà họ Vương của cậu tất cả đều chết chung." Sắc mặt anh đã là vẻ mặt khát máu, mà cậu sau khi nghe anh ta nói như vậy trong lòng rét run, rốt cuộc anh ta có ý gì?

"Nó không phải em ruột của tôi, chúng tôi chẳng qua là vừa khéo có cùng một người cha mà thôi. Nhưng  nó cũng không biết. Là mẹ nó hại chết mẹ tôi, biết rõ ba mẹ tôi yêu nhau lại vẫn cố ý quyến rũ ba tôi, cuối cùng ép mẹ tôi không thể không rời đi. Lý do của bà ta là gì? Bà ta mang thai con của ba tôi, nhưng bà ấy có nghĩ tới mẹ tôi cũng có thể mang thai? Đáng đời bà ta xui xẻo, con của mình lúc sinh ra thể chất không tốt đã chết yểu trên giường. Mà tôi cũng hại chết mẹ tôi, bà ấy lúc sinh tôi ra do mất máu quá nhiều. Vừa lúc hai sản phụ cùng một ngày sinh cùng một bệnh viện, một người lớn qua đời, một đứa bé mất đi, dì tôi ôm tôi đến trước mặt ba tôi nói cho ông ấy biết là tôi là con của ông ấy, trong tình trạng dối trên gạt dưới, tôi thành con trai trưởng của Vương Vân Thiên và Mộ Bội Vân. Bọn họ là chị em tốt cùng nhau lớn lên lại còn là bạn thân! Vì tranh giành một người đàn ông lại đối xử với bà như vậy? Cô nói tôi có nên làm cho Sở Khương cũng nếm thử một chút mùi vị mất đi người yêu không? Ửm?" Chuyện này là thật, là 15 năm trước cái người anh gọi là dì tới trường tìm anh, cũng đem nhật ký của mẹ cho anh đọc anh mới biết. Thì ra người phụ nữ mà anh mấy chục năm gọi là "Mẹ" cũng không phải là mẹ của anh? Đứa em trai suốt ngày vẫn theo phía sau gọi anh "anh hai, anh hai" thế nhưng lại không phải cùng một mẹ sinh ra? Bảo anh làm sao chịu nổi?

Mỗi một câu của anh đều nặng nề đập vào trong lòng cậu, cậu không cách nào tiêu hóa được những chuyện vừa nghe, cậu cũng không dám tin đó là sự thật! Trời ạ! Sao lại như vậy?

"Sợ sao? Cậu dám nói những lời này cho nó nghe, cô cứ đi nói! Xem nó sẽ có phản ứng như thế nào!  mẹ của nó  là người vô liêm sỉ như vây. Hahaha!" Anh buông cô ra, anh không hiểu tại sao mình lại đem bí mật giấu trong lòng mấy chục năm chưa từng nói cho bất kỳ ai kể hết cho cô nghe? Mà anh cũng tin chắc, cô không dám nói với Sở Khương? Nhìn cô sợ đến xanh cả mặt rồi.

Không để ý tới cậu đã bị dọa sợ nữa, anh lần nữa nổ máy xe gào rít mà đi.  

Sau khi, đã làm xong giấy đang kí kết hôn. Cậu xin anh cho về nhà lấy chút đồ. Rồi anh đưa cậu đến cửa nhà, một mình ngồi chờ trên xe. 

Đã gần 10 phút, lấy cái gì mà lâu vậy? Sở Mạnh liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, cau mày. 

  nó từ cửa hàng tiện lợi gần nhà Vương gia đi ra,( NGUYÊN NHÂN: là đó hôm đó trường học bên Mỹ của nó bất ngờ hủy viza của nên nó ko đi chuyện, chuyện này anh cũng biết nhưng không nói cho cậu) xa xa nhìn thấy một chiếc xe quen mắt dừng ở trước cửa nhà họ vương? Là xe của anh hai sao? Anh hai không thể nào đến đây chứ? nó xoa xoa đôi mắt mệt mỏi.  Nhưng sáng sớm anh tới nhà bọn họ nhấn chuông vẫn không có người ra mở cửa. Cho đến hơn 9 giờ, cậu giúp việc làm theo giờ của nhà họ Vương mới đến mở cửa. Nhưng người giúp việc không nhận ra anh nên không cho anh vào, anh liên tục năn nỉ cô giúp việc giúp anh vào xem Nguyên nhi như thế nào, mấy phút sau cô ấy ra nói cậu không có ở nhà sau đó nhốt anh ngoài cửa.

nó lo lắng đến sắp nổi điên, làm sao cũng không tìm được cậu. Cách duy nhất chính là chờ đợi. Nhưng nó vừa đi không tới 10 phút thì trước cửa nhà họ Vương đã đậu một chiếc xe quen mắt. 

Càng đến gần lòng nó càng hoảng sợ, có phải là anh hai thật không? Đến lúc biển số xe quen thuộc đập vào mắt, nó xác định trăm phần trăm là xe anh hai, nhưng sao anh ấy lại ở đây?nó cầm chai nước đang muốn tới phía trước hỏi thì cửa Vương gia lại mở ra. Người ra đúng là cậu - người mà anh chờ cả buổi sáng. Cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt, sắc mặt trông tốt hơn hôm qua nhiều, nhưng vừa rồi sao cô giúp việc lại gạt anh nói cậu không có ở nhà? Cũng may anh không tin mà rời đi, nếu không không gặp được cậu rồi.

"Nguyên Nhi.... ..." Sở Khương vừa định lớn tiếng gọi cậu, lời còn trong cổ họng cậu lại giống như con bướm trắng bay về phía anh hai. Mắt thấy cậu sắp lên xe rời đi, Sở Khương chạy tới.

"Nguyên, em đã đi đâu? Anh rất lo cho em!" nó ném chai nước đang cầm trên tay, muốn lên xe ôm thật chặt cậu vào trong ngực. (My : Tuấn Hiển ơi, mày bb nhà tao rồi!!)

"Hiển? Sao anh lại ở đây?" cậu kinh ngạc vì nó bảo cậu là đã đi du học mà sao lại xuất hiện ở đay đến quên mất trên xe còn một người đàn ông đang chờ , chỉ đang đắm chìm trong niềm vui gặp mặt nó. Cậucòn đang suy nghĩ phải nói với anh chuyện này như thế nào thì anh đã tới. Sở Khương, Sở Khương của cô đã tới đây, cái ôm của anh sao mà ấm áp quen thuộc như vậy, nước mắt cậu lại chảy xuống.

"Nguyên Nhi ngoan, đừng khóc! Tụi mình đi tìm anh hai nói chuyện." Nó hoàn toàn quên mất anh hai mình lúc này đang an vị trong xe khi nhìn thấy đôi tiểu tình nhân ôm nhau, bàn tay đặt trên tay lái đã nắm chặt thành quyền, sắc mặt lại biến xanh. Cũng đã đồng ý kết hôn với anh, bây giờ còn ở trước mặt anh ôm nhau như vậy là có ý gì? Khiêu khích anh sao?

Anh xuống xe dùng sức đóng "rầm" cửa xe, ánh mắt u ám, không nhúc nhích nhìn bọn họ. 

"Anh hai? Sao anh lại ở đây? Tụi em đang muốn tìm anh nói chuyện đây."

 Tiếng đóng cửa xe quá lớn làm Sở Khương tạm thời buông cậu ra, tay vẫn còn vòng trên eo cô. Đập vào trong mắt anh cũng cực kỳ chướng mắt, hận không thể tách bọn họ ra. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro