Trả lại em sự tự do, không được sao???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thôi đã lâm li bi đát thì làm tới cùng vậy. Em rất xin lỗi vì sự ác ý ngày hôm nay

ai đọc truyện mà khóc đừng trách em nhé.

.

Vào truyện nào!! Lâm li bi đát bắt đầu.   LET'SGO!! 


Sau đó, nó quay lại nhà, cảm giác của thật tồi tệ, giường như mọi sự cố gắng của nó dành cho cậu chỉ hư vô mà thôi! Đúng như suy nghĩ của anh từ lần đầu gặp cậu sau 5 năm cậu đã thay đổi không còn là Vương Nguyên của anh nữa rồi. Giờ cậu thật sự yêu anh hai rất rất nhiều rồi. Thậm chí còn yêu yêu anh ta hơn cả bản  thân mình nữa. Tại sao?? Tại sao lại như vậy Nguyên Nguyên???? Sau đó anh liền ném mọi thứ xuống đất. Sáng hôm sau, bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, cho đến tiếng chuông điện thoại anh đặt trên bàn vang lên mới đánh vỡ không khí lúng túng và lặng lẽ này!


"Nguyên Nguyên? Em làm sao vậy? Đừng khóc, anh tới ngay!" Đó là một số lạ, sau khi thì nó nghe được giọng nói quen thuộc kia, trong nháy mắt lòng rối loạn lên.

Sao cậu ấy dùng giọng thương tâm như vậy gọi điện thoại cho anh? Hình như muốn khóc thét lên. Ngày hôm qua cậu và anh hai vẫn còn đang hoan ái rất kịch liệt vậy mới sáng ra đã xảy ra chuyện gì???

Nó cúp điện thoại, lập tức đứng dậy đi ra khỏi giương, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Cửa vang lên một tiếng "rầm"

.

.

.

Phòng tổng thống khách sạn năm sao, rèm cửa sổ sát đất bị kéo ra một góc nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Trong phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất.

cậu ngồi thẫn thờ dưới đất, nhìn chằm chằm giấy ly hôn chướng mắt bị cậu ném đi. Đúng vậy, anh ký tên ly hôn. Toàn thân cậu đều đau, phổi co rút làm cô đau đến không thở nổi. Nhưng mắt lại khô không chảy ra nước, ý thức của cô dừng lại ở một giờ trước . . .

Cậu thật sự không ngờ anh vẫn hành hạ cậu từ chiều hôm qua đến tận đêm khuya, khi cậu ngất đi lần nữa mới dừng lại. Toàn thân đau nhức tỉnh lại, người đàn ông ma quỷ đã không còn ở đây.

  Ôm lấy chăn ngồi dậy, giữa hai chân đau nhức nhói, động đậy một đầu ngón chân đã đau như kim châm muối xát. Vươn tay vuốt ve thân thể sắp vỡ vụn của mình, da thịt không có chỗ nào bình thường, khắp nơi là cục xanh cục tím, da ở bụng như có dính gì đó nhớt nhớt? Chẳng lẽ là. . . . . .

Kéo chăn ra, một mùi tanh quen thuộc tràn vào mũi, trong lúc nhất thời, nước mắt uất ức cứ như vậy từng giọt một rớt xuống.

Lần này anh ta thật sự rất quá đáng! Rất quá đáng! Trước kia mỗi lần làm xong, bất kể cậu có ngất đi hay không, anh cũng sẽ rất săn sóc ôm cậu đến phòng tắm rửa sạch sẽ.

Thế nhưng lần này, anh ta chẳng những rất hung ác, bất kể cậu cầu khẩn thế nào anh ta đều không nhẹ lực, để toàn thân cô bừa bãi, cũng không trông thấy bóng người. Đây coi là cái gì?

Rốt cuộc ngày hôm qua bọn họ đã nói cái gì? Nên giải thích sự tức giận vô cớ của anh như thế nào đây?

Chẳng lẽ là bởi vì cậu đi với nó sao? Hay bởi vì anh hỏi cậu còn yêu nó không, mà cậu đã trả lời như thế nào? Hình như là nói không biết?

Đúng vậy, lúc ấy lòng cậu cực kỳ hỗn loạn! Bị vấn đề anh làm hỗn loạn, mới có thể thốt lên lời như thế. Nhưng bây giờ cậu đã tỉnh táo lại, đáp án của cậu là gì?

Yêu hay không yêu quan trọng sao? Cậu và cậu vĩnh viễn không thể quay lại! Có lẽ lúc ban đầu mới xa nhau, đối với nó cậu quả thật không thể buông tay, nhưng kể từ khi có con trai, cảm giác đau lòng đó của cậu đối với anh dường như càng ngày càng phai nhạt hơn, cho đến khi cậu đem hết tâm tự đặt trên con trai, cũng rất ít suy nghĩ đến chuyện tình cảm.

Nhưng ngày hôm qua, anh mở miệng yêu cầu tình cảm từ câik! Anh để ý việc cậu có yêu người khác không, vậy anh thì sao? Đối với cậu là cảm giác gì, nếu như là yêu thì sao lại nhẫn tâm thương tổn cậu như vậy? Nếu không phải thì là gì?

Đầu thật là đau! Cậu biết, cậu không thể lừa gạt mình nữa rồi, đối với anh, cậu có chút động lòng, động lòng việc anh đối xử tốt với cậu, sự dịu dàng hiếm có của anh, động lòng tình yêu anh dành cho cậu. Đúng vậy, Ngưng Lộ nghĩ, anh phải yêu cậu chứ? Mặc dù anh chưa bao giờ nói, nhưng nếu nhiều năm như vậy một chút cảm giác cậu cũng không có thì thực sự quá ngu ngốc, cũng quá lừa mình dối người.


"Đây là quần áo của em, nếu đã dậy thì vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra bên ngoài, tôi có việc nói với em!" 

Cửa phòng ngủ được mở ra, đi vào là vẻ mặt nguội lạnh của Vương Tuấn Khải. Ngày hôm qua anh ở cửa xé nát quần áo cậu, cho nên buổi sáng anh bảo thím Trương mang một bộ tới đây, không nghĩ tới chuyện anh nên làm cũng làm xong mà cậu vẫn đang ngủ.


Đi tới bên giường, nhìn người phụ nữ bị anh hung hăng bắt nạt, dạy dỗ cả đêm, dung nhan trong trẻo mà lạnh lùng, bình tĩnh.

Cậu mệt muốn chết hay là sợ choáng váng? Nếu không sao cứ như vậy nửa quỳ đó, cũng không nhúc nhích, vốn miễn cưỡng lấy chăn che kín thân thể mỏng manh, không biết lúc nào đã lặng lẽ theo đầu ngón tay rơi xuống. Theo tính cách thẹn thùng của cậu, ít nhất sẽ lấy mền che lại, nhưng lúc này cậu không có.

Trên mặt còn nước mắt chưa khô, cái miệng nhỏ sưng đỏ, cái cổ nhỏ như thể anh chỉ dùng chút lực là có thể bẻ gãy, còn có làn da bị anh cắn đến thảm hại, phần bụng bằng phẳng như cũ, bắp đùi trắng như tuyết, phía trên tất cả đều là dấu tay và dấu răng, loáng thoáng có thể thấy được chất lỏng nồng đặc, toàn thân cao thấp, không chỗ nào không nhếch nhác, không chỗ nào không đáng thương.

Rõ ràng nhất là vòng eo mảnh khảnh có những dấu tay bầm tím đáng sợ, có thể thấy được người kia dùng bao nhiêu hơi sức, đối với cậu mà nói không bị gãy đã tốt lắm rồi.

Không sai, anh chính là cố ý giày vò cậu! Cố ý để mùi vị anh lưu lại trên người cậu, cố ý để cho cậu khó chịu.


"Thế nào? Không động đậy được sao?"

 Anh cứ đứng bên giường, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn cô, tròng mắt bí ẩn, nhìn không ra tâm trạng. Đây là một Vương Tuấn Khải mà cậu chưa từng gặp qua, vô cùng lạnh nhạt và xa lạ khiến không ai thể đến gần.


"Anh tránh ra!" Uất ức trong lòng như muốn lập tức khóc lên khiến giọng nói cậu mới tỉnh nghẹn ngào.

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ đi! Cho em nửa tiếng, em không ra ngoài thì tự gánh hậu quả."

 Anh cúi gần, hơi thở phái nam nhẹ nhàng khoan khoái, chui vào cậu chóp mũi, khiến lòng cậu nhộn nhạo cũng làm cậu bất mãn, toàn thân anh được tắm rửa trên dưới sạch sẽ rồi bỏ lại cậu chật vật như vậy nằm trên giường.


"Anh cưỡng bức tôi." 

Đây thật là sự tố cáo đầy máu và nước mắt. Bây giờ nơi đó của cậu đau như không phải là của mình, đau rát, nhức nhối khiến cậu không muốn nhúc nhích. Cậu nghĩ cậu nhất định là bị thương, hơn nữa còn bị thương không rõ. Bởi vì gã đàn ông kia, căn bản không tiết chế lực, giống như là muốn đem cậu vào chỗ chết vậy.


"Cưỡng bức? Ý em là một lần sao?"

 Khóe miệng của anh nâng lên nụ cười châm biếm. Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa kia.

"Anh vô sỉ. Tôi không cần nói nữa." Toàn thân cậu đầy màu hồng, lúc ban đầu chỉ một lần, rất đau khổ, rất khó chịu, sau đó là vô số lần, cậu. . . . . . Nghĩ đến tối hôm qua cậu khóc, năn nỉ, thậm chí cầu xin anh . . . Cậu thật muốn đập đầu vào tường tự vẫn! Cậu không muốn sống! Tại sao cậu ở trước mặt anh luôn như vậy?

"Vậy thì không nên nói nữa! Còn 26 phút." Anh lạnh lùng đứng dậy, lúc đi ra ngoài không quên nhắc nhở cậu.

"Vương Tuấn Khải, anh là đồ đầu heo tự đại!" Muốn đem gối trên tay ném qua anh, nhưng tay mềm nhũn không giơ lên được.

"Vậy không phải tối hôm qua em ở dưới thân đầu heo như tôi thoải mái đến ngất đi sao? Vương Nguyên, giữ lại chút hơi sức đi!" 

Đúng vậy, ở trong miệng cậu, trong mắt cậu, trong lòng cậu, anh chẳng là gì cả! Hừ lạnh, anh không hề nhìn người khiến anh muốn đánh một trận rồi đi về phía ngoài cửa


"Rầm" tiếng ngã xuống đất vang lên!

Cậu mất thể diện ngã trên mặt đất. Vốn là nghĩ mình nhanh đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, nhưng mũi chân vừa mới chạm đất, còn chưa kịp đi thì cả người đã ngã rồi, may là thảm dưới giường đủ dày khiến khuôn mặt cậu không bị bầm dập.

Nghe được tiếng gì đó rớt xuống đất, thân hình cao lớn của anh chẳng qua là dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài. Trong chớp mắt lòng anh đau nhói, chẳng qua là anh không muốn quay đầu nhìn lại cậu! Chỉ sợ chính mình xoay người lại sẽ không quay đầu được, sẽ không buông tay được.

Anh ta thật quá đáng, nhẫn tâm, vô tình! Tay cậu chống mép giường, lúc này không chỉ là thân thể đau, lòng của cậu cũng đau! Anh rõ ràng có nghe tiếng cậu ngã nhào trên mặt đất nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ đi ra ngoài. Trước kia anh sẽ không như vậy, anh là đồ đáng ghét! Vương Tuấn Khải trên đời này Vương Nguyên tôi ghét nhất là anh!!!!!!

Cho tới bây giờ, cậu mới cảm nhận sâu sắc được, trước kia anh đối xử với cậu rất tốt! Nhưng hôm nay, tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy? Anh không muốn đối tốt với cậu nữa sao?

Tốn sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng cậu nửa đi nửa bò vào phòng tắm, dùng chút sức lực cuối cùng mở một bồn nước nóng.

"Vương Tuấn Khải, anh là đồ đáng ghét nhất!" Ngâm mình trong bồn tắm lớn, toàn thân bắp thịt đau nhức cuối cùng cũng thoải mái một chút. Tay cậu vô thức mở thêm nước, trong lòng, trong mắt tràn ngập hình ảnh của người đàn ông ghê tởm kia!!!

Còn không ra sao?

Hai chân của anh vắt chéo nhau ngồi trên ghế sa lon Ý bằng da thật phòng tiếp khách, nhẹ nhàng phun ra một vòng khói thật to. Bình thường ở nơi có cậu anh sẽ không hút thuốc, nhưng hôm nay anh không muốn lo lắng đến cậu nhiều như thế!

Giơ cổ tay lên, từ lúc anh rời phòng đến bây giờ đã sắp một tiếng, cậu thật là lề mề! Tắm cũng cần lâu thế sao? Mà anh thì sao? Vậy mà cũng ngu ngốc ngồi đợi lâu như vậy!

Cầm giấy ly hôn được thảo hai bản trên bàn lên, đó là mấy ngày trước anh muốn luật sư soạn thảo cho kĩ đến tận sáng hôm nay mới đưa tới đây. 

Cuối cùng vẫn phải đến bước này! Anh không muốn buông tay thì có thể làm gì? Ngày hôm qua cậu với nó đến đây không phải muốn nói chuyện này với anh sao?

Mà ngày hôm qua, không phải chính miệng cậu nói với anh không quên được nó sao? Anh cho là mình không để bụng, nhưng câu nói kia như một con dao bén nhọn đâm vào tim anh, đâm đến nỗi anh đầm đìa máu tươi. 


Anh còn có thể làm sao chứ? Tuấn Hiển, đứa bé trai từ nhỏ đến lớn vẫn đi theo phía sau anh một tiếng lại một tiếng gọi "anh hai, anh hai", hôm nay đã trưởng thành. Anh vẫn còn hận sao? Hận gì chứ? Có lẽ ban đầu ba anh đúng có lỗi với mẹ Cung Thanh Hồng, thế nhưng ông đã đối tốt với anh nhiều đến thế vẫn không bù đắp được một phần thương tổn sao? Huống chi, người đã sớm từ giã cõi đời rồi, người sống luôn nhớ chuyện được mất như vậy không phải là làm khổ bản thân sao?

Điều duy nhất anh có thể làm đúng là đem vợ anh trả lại cho nó! Anh, thật không giống tác phong của mày! Mày không phải nói là chết cũng muốn kéo cậu cùng nhau xuống địa ngục sao? Tại sao phải buông tay? Buông tay, thật sự là không làm được!

Anh thật sự mệt mỏi! Mệt mỏi đến không muốn đơn phương cố gắng nữa! Cũng là bởi vì quá khát vọng cậu đáp lại nhưng vẫn không có được, tiếp tục như vậy nữa anh nhất định sẽ bởi vì đói khát mà chết. Thay vì hai người cũng đau khổ, không bằng để cho cậu đi thôi!

  Nguyên Nhi! Rời xa anh, em có thể có hạnh phúc thực sự không? Nặng nề nhắm mắt lại, bóng dáng đó luôn làm nhiễu loạn lòng anh.

"Anh muốn nói với tôi cái gì?" Rốt cuộc một tiếng sau, cậu mới từ trong phòng đi ra, mái tóc đen dài xõa phía sau, cả người trông có sức sống hơn lúc nãy, chẳng qua là da thịt lộ ra bên ngoài vẫn nhìn thấy mà giật mình!

"Ngồi xuống." anh không muốn làm cho mình mềm lòng, chà điếu thuốc vào gạt tàn, chỉ ghế sofa ra hiệu cho cậu.

Vẻ mặt của anh ta nhìn rất nghiêm túc! Mà trước mặt người ngoài, anh đều bày ra bộ mặt này. Anh như vậy khiến cậu nghĩ tới lần đầu tiên cô đến Vương thị  tìm anh cũng là vẻ mặt như thế. Vốn là người đàn ông cứng cỏi, một động tác nho nhỏ hay một mệnh lệnh có thể khiến người khác không tự chủ nghe lời anh nói, bất mãn trong lòng cậu cũng dần tan biến, cậu nuốt nước miếng ngồi xuống.

"Ký cái này đi rồi em có thể cùng tình nhân cũ của mình tái hợp!" Giọng nói anh thật bình tĩnh, đem "Giấy thỏa thuận li hôn" đẩy tới trước mặt cậu.

Đây là cái gì? Giấy thỏa thuận li hôn? Cặp mắt cậu trừng lớn! Cậu không thể tin được chuyện anh muốn cậu là chuyện này sao? Ly hôn? Có lẽ lúc ban đầu kết hôn, đây là chuyện cậu nằm mơ cũng hi vọng nhất. Nhưng bây giờ, khi tự do cậu đã từng khát vọng đang ở trước mắt thì cậu lại trở nên hoang mang không biết làm sao!

Đây chính là nguyên nhân khoảng thời gian này anh không muốn thấy cậu sao? Thì ra là anh đã sớm muốn hất cậu ra! Nhưng cậu lại khờ dại lo lắng cho anh, khờ dại nghĩ khi nào anh sẽ về nhà, nhưng lại không nghĩ đến cậu lại chờ được kết cục như thế.

"Có phải vui đến không nói ra lời không?" anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, trong lòng một hồi cười lạnh, bàn tay thon dài lật tới tờ cuối cùng, chỉ vào nơi ký tên: 

"Chỉ cần một chữ ký, về sau chúng ta sẽ không có bất kỳ quan hệ gì nữa! Em thích đi đâu thì đi đó, yêu ai, ở bên ai đều không liên quan đến tôi. Sau khi ly hôn, tôi sẽ chuyển tiền trợ cấp vào tài khoản của em, mỗi tháng tôi sẽ chuyển một khoản tiền mặt vào tài khoản tiết kiệm của em, đủ 100 vạn [*] sẽ bảo nhân viên tài vụ chuyên môn trưng cầu ý kiến của em là muốn để tiết kiệm hay tiếp tục đầu tư. Về phần căn nhà đang ở, tôi đã bảo luật sự chuyển sang tên em. Về phần con trai, đương nhiên phải đi theo tôi. Tôi nghĩ, sau này em có cuộc sống mới, một nửa tương lai của em sẽ để ý việc giúp người khác nuôi con. Nhưng mà em có quyền thăm con, nếu em đồng ý!" anh nói một hơi xong, cũng không quan tâm người  đối diện như đi vào cõi thần tiên có nghe được hay không.


[*] 100 vạn = 1 000 000 nhân dân tệ là khoảng 359 tỷ Việt Nam đồng.

Cuối cùng vẫn phải tới bước này! Điều này không phải anh nên sớm hiểu mới phải sao?

Nói nhiều như vậy, anh quan tâm nhất chính là anh không thể nào để cho con trai của anh gọi người khác là ba. Con, năm đó là anh ép buộc cậu có, đương nhiên anh sẽ phụ trách đến cùng! Huống chi, cậu nhất định sẽ không muốn mang con trai bắt đầu lần nữa với người tình cũ.

"Nếu như em còn có gì không hiểu hay có yêu cầu khác thì bây giờ có thể nói ra." anh thu tay lại, vẻ mặt cậu là gì vậy? Hình như nghe không hiểu anh đang nói gì.

"Anh nói là, muốn ly hôn với tôi sao?" Lần này, như kỳ tích, cậu cảm giác mình có sự kiên cường trước nay chưa từng có, trái tim sắp không thở nổi, hốc mắt cũng căng đến khó chịu, nhưng khi nói ra lại bình tĩnh đến thế.

Ly hôn? Cuối cùng anh ta đang nói cài gì? Cậu cho là đời này anh sẽ không nói với cậu câu đó! Nhưng ngay hôm nay, chính là sau khi bọn họ điên cuồng triền miên suốt đêm thì anh lại đề nghị với cậu như thế. Hoan ái từ chiều hôm qua đến tận nửa đêm thì coi là gì? "Tiệc chia tay" sao?

Còn phải nói gì nữa? Từ khi cậu đi ra, theo lời anh nói, tất cả vấn đề đều liên quan đến ly hôn, xem ra sự thật đã bày ở trước mắt rồi, cậu đã không có biện pháp thay đổi.

"Đúng vậy, ly hôn. Trả lại em tự do! Đây không phải là điều em vẫn muốn sao?"

"Tự do?" cậu vì hai chữ này mà toàn thân cứng ngắc. Tự do? Cậu còn có tự do sao? Sau khi anh đã chiếm đoạt hết thể xác và tinh thần cậu sao? Tại sao hai chữ này từ trong miệng anh nói ra lại nhẹ nhàng như vậy?

Từ lúc đầu gặp nhau đến bây giờ đã qua nhiều năm rồi, vì yêu cầu của anh, cậu trở thành vợ anh, sinh con cho anh, sự đáng ghét của anh, sự thân mật của anh, sự dịu dàng hiếm có của anh, sự chiếm đoạt mãnh liệt của anh dành cho cậu, cậu đều cất giấu từng chút từng chút một trong lòng. Cho dù bây giờ cậu mới phát hiện, tình cảm kia lại như nước, từng giọt từng giọt thấm vào lòng phòng bị kiên cố của cậu, tất cả của anh đã sớm thay thế vị trí Sở Khương trong lòng cô, không thể vờ như không ...

Thì ra là lúc cậu lo lắng anh nằm viện, cảm giác cụ vội vàng muốn gặp được anh chính là tình yêu! Cậu yêu anh sao? Cậu cho là sẽ không có ngày này, thế nhưng ngày này lại đến, ngày bọn họ phải ký giấy ly hôn.

Nhưng đợi khi cậu hiểu, vậy mà anh lại để cô tự do. Trên đời này còn có người không nói đạo lý như vậy sao? Anh không quan tâm cảm nhận của người khác, lại còn nói lời làm tổn thương; anh muốn ném đơn li hôn cho cậu sao? Vậy cô là gì? Cô là gì chứ?

Là đồ chơi anh bảo tới thì tới, vứt thì đi sao? Hay là trò chơi tình yêu để anh đùa, khi trò chơi kết thúc thì cũng là lúc hạ màn?

Không, anh ta đừng có mơ! Cuộc hôn nhân này không phải Tuấn Khải anh muốn không cần là có thể không cần.


" anh cho rằng anh là Thượng Đế sao? Muốn thế nào thì như thế ấy sao?" cậu tức giận đứng lên, cầm đơn ly hôn trước mặt ném về phía anh.

Đây vẫn là cậu mới vừa rồi ngay cả đi cũng không được sao? Vẫn là người ở trước mặt anh bất kể là vui hay là uất ức đều khóc như trời sắp sập xuống sao? Sao đột nhiên lại dũng cảm như vậy? Xem ra anh đã làm cho mặt sâu nhất trong cậu nổi dậy. Thì ra là ly hôn lại có thể biến cậu thành một người khác.

"Tôi không phải là Thượng Đế, có điều tôi mua được thượng đế. em tự do rồi! Từ nay về sau chúng ta nam cưới vợ, nữ lấy chồng đều không liên quan đến nhau." anh nhắm mắt lại. Cậu đã vô tình, anh chấp nhận


"Anh cho rằng tôi là cái gì? Lúc muốn thì không để ý nguyện vọng của tôi, ép buộc tôi ở chung một chỗ với tôi, không muốn thì tùy thích ném đơn ly hôn là có thể không cần sao?" Lần đầu tiên, cậu ưỡn ngực trước mặt anh, cho dù là thân người không cao bằng, nhưng lần này cậu không muốn cứ thất thế như vậy.

"Có ký hay không tùy em. Từ nay về sau tôi sẽ không trở lại quấy rầy em." 

anh đẩy cậu ngăn ở trước mặt anh ra, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài. Anh đã không còn muốn biết cậu chợt thay đổi là vì cái gì rồi, lúc này anh chỉ muốn lẳng lặng một mình. Anh sợ mình sẽ không khống chế được cố chấp giữ cậu bên cạnh. Anh không muốn cho mình cơ hội như thế nữa.


Cậu đã từng nói, vừa bắt đầu đã sai, bất kể phía sau có làm gì thì cũng đều là sai. Cho nên, chuyện anh đã quyết định sẽ không hối hận! Nếu cậu vẫn cho rằng đều là sai, vậy anh để tất cả trở lại điểm ban đầu không phải tốt sao?


"Vương Tuấn Khải, tên khốn kiếp. Tôi hận anh. Hận anh chết đi được!" Đơn ly hôn bị ném trên đất, cậu hướng về phía bóng lưng rời đi đó hô to ra tiếng. Nhưng bất kể cậu mắng lớn tiếng thế nào, anh vẫn không quay đầu lại.

Hận anh? Anh đương nhiên biết! Anh luôn cho rằng vậy! Không dùng cần ở thời khắc cuối cùng còn nhắc nhở anh!

Thì ra là yêu đến cuối cùng cũng sẽ thành hận! Nếu như có thể trở về lúc đầu, anh nhất định sẽ không chạm vào thứ tình cảm này. Nhưng mà có "nếu như" sao?

Nếu như, thật sự có "nếu như", anh sẽ không nên say đắm bóng dáng tiên tử xinh đẹp nhảy múa dưới ánh trăng kia ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro