Tương tư của em, Đau khổ của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "À. . . . . ." Thiên Tỷ ho một tiếng, không biết có nên nói thẳng ra hay không. Dù sao còn có một đứa nhỏ ở đây. Tuấn Khải, thật không nhìn ra cậu được như vậy!

Thật ra thì trong lòng anh đã sớm cười lên rồi! Nhưng vì ngại ở đây nhiều người, nếu anh vô duyên cười sẽ bị người ta khinh bỉ. Hơn nữa bí mật của Vương Tuấn Khải kia, anh nào dám nói chứ? Anh rất có y đức, sẽ không tùy tiện tiết lộ chuyện riêng tư của người bệnh, huống chi người đó là anh em kết nghĩa của anh, nhưng mà chịu đựng thật sự rất khó chịu!

"Rốt cuộc là sao?" cậu nhìn vẻ mặt là lạ của Thiên Tỷ, ngược lại nhìn về phía những người khác, sao tất cả đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu? Chẳng lẽ cậu bị bệnh nan y sao?

"Papi, bụng của papi nhỏ như vậy thì sao bên trong lại có một em bé được? Vậy con từ đâu mà ra?" Vẫn là con trai trực tiếp cho cậu một đáp án.

Lần này cậu mới vừa tỉnh táo lại muốn ngất đi. Con trai nói gì? Trong bụng của cậu có bảo bảo? Làm sao có thể chứ ? Cậu không ở cùng anh đã hơn mấy tháng rồi, chẳng lẽ là lần cuối cùng bọn họ ở khách sạn mà có sao?

Ngày đó căn bản anh chẳng làm biện pháp dự phòng gì cả, nhưng kể từ khi cậu có con trai, bọn họ cũng vẫn như vậy! Một là bởi vì thân thể cậu tương đối nhạy cảm không chịu được thuốc tránh thai, mà mỗi lần anh đều nói không quen thân thiết với cậu cách một lớp màng. Cho nên bọn họ mỗi lần đều tiếp xúc thân mật trực tiếp nhất. Lúc đầu cậu còn có thể yêu cầu anh làm các cách ngừa thai, nhưng anh luôn nói cô yên tâm, không có việc gì, nói nhiều nên cậu cũng không muốn nói thêm. Nào có ai lấy chuyện như vậy mà đi bàn bạc chứ?

Mà cũng như lời anh nói, qua nhiều năm như vậy chưa từng xảy ra ngoài ý muốn. Về sau cậu cũng an tâm! Thế nhưng sao lần này vừa khéo vậy chứ?

Nói như vậy, trong bụng cậu thật sự có một em bé rồi! Cậu thật là hồ đồ! Mấy tháng này kinh nguyệt không tới cũng không để ý. Lúc đầu là vì anh mới vừa đi, cậu vẫn không vui cho nên không có có lưu ý, cộng thêm khí trời lạnh mặc quần áo nhiều căn bản không nhìn ra, sau lại dần dần quên mất chuyện quan trọng như vậy!

Trời ạ! Vậy phải làm thế nào? Tại sao lần này cậu mang thai một chút phản ứng lúc đầu cũng không có, trước kia mang thai con trai luôn muốn nôn, cho nên giờ cậu cũng không phát hiện nguyên nhân thân thể đột nhiên thay đổi!

"Là thật sao?" Lần nữa nhìn mặt Thiên Tỷ.

"Ừ!" Thiên Thiên nhà mình chẳng qua là đáp một tiếng. Lại dám hoài nghi y thuật của anh, mặc dù chuyên ngành của anh là ngoại khoa, nhưng trong nhà có cô là bác sĩ lâu năm nên anh cũng biết sơ sơ, tuy nói là sơ sơ, nhưng chuyện nhỏ bắt mạch xác định có mang thai hay không thì không thể làm khó được anh.

"Nguyên Nguyên, sao bản thân có thai mà không biết? Có muốn gọi cho Tuấn Khải để nó vui không?"
Đàm Lệ Hoa có lúc cảm giác con mình thật sự là không biết phải nói thế nào mới đúng! Chỉ là bề ngoài là di truyền bà thôi, một chút thông minh, lanh lợi, quả quyết của bà cũng không có.

"Mẹ, tối nay con sẽ nói với anh ấy!" cậu nhỏ giọng nói. Ba mẹ chỉ biết anh bỏ Vương Thị ra nước ngoài lập công ty mới, nhưng chuyện giữa bọn họ cậu không dám nói, cũng không muốn nói. Dù sao cậu quyết định không ký tên! Nhìn anh làm sao bây giờ. Hơn nữa bây giờ cậu lại có con, càng thêm không thể ký.

Anh muốn ly hôn? Nằm mơ còn nhanh hơn, cậu nhất định phải điền cái tên Vương Tuấn Khải trong phần tên cha trong giấy khai sinh của Bảo Bảo. Hừ!

"Papi, em trai con khi nào mới ra ngoài?" Hắc Phong một mực nghiên cứu bụng nhỏ được đắp chăn của papi. Cậu không muốn em gái đâu, con gái thích khóc lắm!

"Bảo bối, con không thích em gái sao?" cậu từ từ bình tĩnh lại, nhìn gương mặt dấu chấm hỏi của con trai.

"Đúng vậy, bảo bối không muốn một em gái đáng yêu như công chúa sao?" Đàm Lệ Hoa sờ đầu cháu ngoại. Có trai có gái mới vui nhà vui cửa! Những năm này bà vẫn thúc giục con  sinh thêm đứa nữa, nhưng con lại chẳng biết nghe lời, Vương Tuấn Khải thì bà lại khó mở lời! Một con thì quá cô đơn!

"Con gái đều là mít ướt, lại không thể chơi xe chung với con!"
Hắc Phong ghét bỏ bĩu môi. Nhìn đám con gái trong nhà trẻ đã biết, một chút chuyện nhỏ đã muốn khóc. Còn có papi của cậu mặc dù không phải là con gái, còn không phải là thường bị ba ăn hiếp rồi khóc sao! Thật đáng thương!

Lời người bạn nhỏ đưa tới một tràng cười của người lớn.

"Vương Hắc Phong , con xấu nhất đó!" cậu nhéo mặt của con.

"Papi, chúng ta có thể đi xuống dưới ăn cái gì không?" Giày vò một hồi, đói bụng rồi, cộng thêm biết trong bụng papi lại có tiểu bảo bảo khiến cậu tạm thời quên mất chuyện ba lừa gạt cậu.

"Được được, Tiểu Tổ Tông, chúng ta đi xuống cắt bánh kem!"
Vương Minh Quyền đứng bên vẫn không nói gi ôm Hắc Phong từ bên giường đi ra ngoài.

"Papi,  papi nhanh xuống đi." Đi tới cửa còn không quên nhắc papi của cậu.

"Nguyên Nguyên, có gì bây giờ có thể nói rồi chứ?"
Thiên Tỷnhìn tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, mặt cười xấu xa nhìn cậu. Vẻ mặt anh giống như biết cái gì khiến cậu đỏ mặt.

"Thiên Tỷ, trước tiên có thể không cần nói cho anh ấy hay không?" cậu còn chưa nghĩ kỹ nên nói với anh thế nào. Hơn nữa đã rất lâu bọn họ chưa có liên lạc. Anh sẽ mong đợi đứa bé này ra đời giống như cậu sao?

"Tại sao? Ít nhất bây giờ cậu ta còn là chồng em trên danh nghĩa, không phải sao?"
Bọn họ căn bản không có ly hôn. Luật sư giúp họ làm thủ tục ly hôn là anh tìm giúp Khải, nhưng luật sư người ta nhiều lần uất ức gọi điện thoại nói cho anh, cậu luôn nói không rảnh ký tên, căn bản không giống như người muốn ly hôn!!! Vốn luật sư muốn tự mình gọi cho Vương Tuấn Khải nói rõ nguyên nhân nhưng bị anh ngăn lại. Người xưa đều nói phá hủy một tòa miếu chứ không làm tiêu tan một gia đình! Trời cao có đức hiếu sinh, hơn nữa anh nhìn dáng vẻ Nguyên Nguyên không giống như còn có tình cảm với Vương Tuấn Hiển, nếu quả thật như còn thì sẽ không giống như bây giờ.

Nhưng mà có một gã đàn ông tình nguyện để người ta ký tên rồi chờ về đi công chứng, hoàn tất thủ tục là được.

"Thiên Tỷ, đồng ý với em đi." Trong giọng nói có kiên trì trước nay chưa từng có.

"Nguyên, có phải em yêu chồng em rồi hay không?" Nét cười trên mặt Thiên Tỷ vẫn không đổi. Nếu như anh đoán không sai, đôi vợ chồng này thật là hao tổn tâm trí. Khải cố chấp, Nguyên lại bướng bỉnh. Muốn cặp uyên ương này hòa hợp phải chờ tới Thiên Hoang Địa Lão (thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất) rồi, bọn họ không phiền, anh cũng phiền!

Khuôn mặt không thể đỏ hơn được nữa, toàn thân như phát sốt. Cậu không dám ngẩng đầu lên! Dịch Dương Thiên Tỷ thật là đáng sợ. Nhưng anh ấy còn yêu cậu không? Cậu không dám hỏi. Trước khi đi anh cương quyết như thế khiến cậu sợ! Thì ra là cậu cũng biết sợ! Sợ khi cậu cuối cùng cũng hiểu rõ tim mình thì anh cũng đã rời đi.

"Có muốn anh giúp em gọi điện thoại cho cậu ta hay không?" Thiên Tỷ lấy điện thoại di động gọi.

"Thiên Tỷ, không cần. . . . . ." Phải nói cũng là chính miệng cậu nói với anh!

"Sao? Không dám nói chuyện với cậu ta sao?"
Thiên Tỷ tỉ mỉ nghiên cứu biểu cảm của cậu, hình như là xấu hổ? Lúc này còn xấu hổ? Xấu hổ với người chồng đã kết hôn với mình mấy năm?

"Không phải, anh ấy . . . . . . anh ấy. . . . . . Ly hôn là anh ấy nói ra, anh ấy rất quá đáng! Anh ấy không cần em!"

Dường như cậu đang thấy lại vẻ mặt lạnh nhạt, vô tình của anh trong phòng sách ngày đó.

Mỗi lần nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng của anh đối với cậu, cậu khổ sở chỉ muốn khóc, nhưng cậu không biết nói với ai cả. Bây giờ Thiên Tỷ lại nói ra khiến uất ức đè nén trong lòng cậu tuôn trào.

"Mặc dù ly hôn là cậu ta nói, nhưng em có hỏi qua tại sao cậu ta muốn ly hôn không?"
Thì ra là Nguyên Nguyên cũng không phải là vô tình với Tuấn Khải.
Thiên thu lại nụ cười trên mặt, ngồi xuống mặt đối mặt với cậu. Ai, ai bảo anh là gà mẹ! Lo chuyện mở đầu đến kết thúc cũng phải lo.

"Anh ấy là tên khốn kiếp. Anh ghét bỏ em không thể giúp anh ấy chuyện công việc cho nên muốn tìm một cô gái có thể vai kề vai phụ giúp anh ấy." Trước kia không phải cậu còn chưa tốt nghiệp anh đã kiên quyết muốn cưới cậu về nhà sao? Sao bây giờ bắt đầu ghét bỏ cậu? Lúc đầu cũng biết cậu không phải là cậu trainhư vậy tại sao còn muốn cậu?

"Khải nói vậy thật sao?" Nếu như không phải là sợ chết phải quá khó coi, Thiên Tỷ cũng muốn từ nơi này nhảy xuống rồi. Anh quen Tuấn Khải từ đại học đến giờ cũng được vài chục năm rồi, chưa bao giờ biết cậu ta sẽ cần nữ cường nhân ở bên người. Thế mà lại nói vậy với cô vợ nhỏ của mình. Anh thật sự phục kẻ dở hơi như cậu ta rồi!

"Chẳng lẽ là em bịa?" Thiên Tỷ không tin cậu? Mỗi lần cậu nghĩ tới đây đều sẽ vô cùng đau lòng!

"Vậy em và Tuấn Hiển, bây giờ. . . . . ." Mặc dù biết bọn họ không ở bên nhau, nhưng mà muốn vẫn đem căn nguyên vấn đề này làm rõ ràng hoàn toàn mới được.

"Em với anh ấy cái gì cũng không có." Sao ngay cả Thiên Tỷ cũng muốn hỏi chuyện Vương Tuấn Hiển chứ?

"Vậy sao em . . . . . . lúc bệnh viện cùng cậu ta, à, lại có những hành động thân mật?"
Thiên Tỷ cố gắng lựa chọn từ ngữ không làm tổn thương người khác nói. Thật ra thì anh muốn nói, tại sao muốn ôm một thằng đàn ông khác khóc? Hành động đó đối với một người đàn ông có ham muốn chiếm giữ mà nói thật sự là đả kích không nhỏ.

"Em nào có?" cậu không biết Thiên Tỷ đang nói cái gì? Lúc nào thì cậu có hành động thân mật với nó chứ? Chẳng lẽ Thiên Tỷ và Anh ấy cho là cậu ở bên ngoài ... hay sao? Bọn họ sao có thể ghê tởm vậy chứ? Chuyện không có chứng cớ thì có thể tùy tiện suy đoán sao?

"Lần trước, lúc Khải nằm viện. Em với cậu ta, ở vườn hoa bệnh viện. . . . . ." Nói thế không biết cô nhớ tới chưa?

"Lần trước, bệnh viện? Không phải . . . . . . Em chỉ muốn . . . . ."
Thì ra lần trước mà Thiên Tỷ nói là lúc anh không gặp cô cho nên khóc không kềm chế được, dựa vào nó mà khóc hả? Sao anh ấy thấy được chứ?

"Chỉ là cái gì? Tuấn Khải chính là nghĩ hai người muốn bắt đầu lần nữa. Dù sao trước kia các em cũng là cặp đôi yêu nhau say đắm? Nếu như không phải là Khải chen ngang, các em sẽ kết hôn rồi chứ gì?"
Nếu Tuấn Khải không hỏi, vậy thì anh hỏi. Nếu không A Chính lại muốn gọi điện thoại về kể khổ nói bị người nào đó hành sắp chết rồi.

"Đàn ông các anh đều tự cho mình là đúng. Ai bảo anh ấy không chịu gặp em? Khiến em mỗi ngày đều tới nhưng lại nhẫn tâm nói không gặp là không gặp, anh ấy cũng có biết em lo lắng bao nhiêu đâu chứ."

"Nguyên Nguyên, vậy em muốn tìm cậu ấy không?"

"Tìm anh ta làm gì? Để anh ta làm nhục em nữa sao? Anh ấy còn ước gì cũng không nhìn thấy em nữa không chừng!"
Sao cảm giác càng nói càng muốn khóc rồi chứ? Vương Tuấn Khải, anh thật là hư!

"Nguyên. Đợi anh về nhà gửi cho em một tài liệu, tự em xem sẽ hiểu. Xem xong rồi có cảm tưởng gì thì nói vơi anh!" Năm đó bọn họ nhàm chán chụp được cuối cùng cũng dùng tới! Sẽ rất hữu dụng đây.

" Thiên Tỷ, đáp ứng em. Trước tiên không cần nói cho anh ấy chuyện này được không?"

"Được rồi!" Làm người hai mặt thật là khó.

Sau bữa ăn tối náo nhiệt, cậu dụ dỗ con trai lên lầu chơi xe còn mình chạy đến máy vi tính trong phòng sách. Rốt cuộc Thiên Tỷ muốn cô xem cái gì?
.
.
.
10' sau, Cậu nghẹn ngào thốt lên:

"Anh là đồ ngu ngốc, bại hoại, khốn kiếp. . . . . ." Ngồi trước bàn đọc sách, cậu càng nhìn lòng lại càng chua xót.

Trong màn hình, anh đã uống say, nhưng vẫn lẩm bẩm nói anh thích cậu! Tại sao anh có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Nước mắt không ngừng chảy thẳng xuống, nhưng cậu không muốn đưa tay lau.

Nếu thích như vậy, tại sao muốn buông tay cậu ra? Anh không phải là luôn luôn thích ép buộc cậu sao? Tại sao lần này dễ dàng thả cậu ra như vậy chứ?

"Nguyên Nguyên, yêu một người phải sâu đậm thì được hồi báo càng nhiều, yêu đã lâu cũng sẽ mệt mỏi. Nếu như còn cần cậu ta thì đuổi theo đi! Cậu ta rất dễ dàng ra tay! Cố lên, Nguyên Nguyên!" Kết thúc đoạn phim, một câu nói không ngừng lặp lại khiến lần đầu tiên cậu động tâm. Anh không cần cậu, vậy cậu đuổi theo anh về thì có thể chứ?

Đứa ngốc, đần độn! Được rồi, vậy lần này đến phiên cậu chủ động đi tìm anh đi!

"Thiên Tỷ, em muốn đi Luân Đôn." Vừa khóc vừa gọi điện thoại cho Thiên Tỷ.

Nhưng mà trước khi đi, cậu phải nhắc nhỏ tất cả những người biết cậu có Bảo Bảo phải đóng chặt miệng mới được, đặc biệt là bạn nhỏ Vương Hắc Phong. Có lẽ hôm nay anh không về có thể cho cậu lý do rất thuyết phục con trai chớ nói ra ngoài. Ai nói cậu đần? Hừ!

Lần này, đến phiên em nắm tay anh có được hay không?
.
.
.
Tui giải phân cách thời gian !!!!!
.

.

.

Thành phố tài chính Luân Đôn là nơi có các công ty tài chính tập trung đông nhất trên thế giới, nơi này có thị trường ngoại hối lớn nhất thế giới và là thị trường quốc tế đáng tin, có sàn giao dịch chứng khoán lâu năm, thị trường vàng, hơn nữa, thị trường tiền tệ và hàng hóa châu Âu trên trường quốc tế cũng giữ vị trí hết sức quan trọng.

Bên cạnh sàn giao dịch chứng khoán Luân Đôn là một tòa cao ốc 36 tầng, anh mới vừa đàm phán xong hợp đồng với công ty đầu tư lớn nhất nơi đây rồi trở lại phòng làm việc của mình.

Hôm nay là sinh nhật con trai, lịch trình mấy ngày nay của anh cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, vốn là hôm nay hợp đồng chỉ còn mấy vấn đề chi tiết phải xử lý là được, đã nói do A Chính tới chủ trì. Kết quả khi anh chuẩn bị lên đường đến sân bay thì A Chính tạm thời chạy trốn, chỉ gọi cho anh nói có chuyện không tới được rồi cúp máy, khiến anh muốn đi cũng không được mà không đi cũng không xong.

Cuối cùng vẫn còn không thể trở về nước ăn mừng con trai sinh nhật. Tiểu tử nhất định trách anh sao?

Lấy điện thoại di động ra nhìn cuộc điện thoại mới vừa rồi anh đang vào phòng họp thì gọi tới, không đợi anh nghe máy đã cúp điện thoại. Là Thiên Tỷ, ở trong nước giờ đã là 6 giờ tối rồi.

Là đứa nhỏ không hài lòng quà tặng của anh sao? Bây giờ đã khuya lắm rồi, ngày mai liên lạc với con cũng được!

Đứa nhỏ thì dễ giải quyết, nhưng người lớn thì sao? Bây giờ có khỏe không? Có phải đã ở bên Tuấn Hiển rồi hay không?

Vẫn đau lòng! Thì ra là buông tay cũng không thể khiến mình tốt hơn chút nào! Từ lúc đến Luân Đôn tới nay, mỗi ngày anh đều bận, bận để cho đầu óc mình không có thời gian rảnh suy nghĩ chuyện khác, bận đến nỗi muốn mình vừa dính vào gối là có thể ngủ.

Nhưng vẫn chưa được! Cho dù là ngủ thiếp đi, khuôn mặt đầy nước mắt xuất hiện trong giấc mơ khiến anh làm thế nào cũng ngủ không yên giấc. Lúc nào thì anh mới có thể phủi sạch hình bóng em trong lòng anh?

Nguyên Nhi, sau khi rời xa anh, có phải em rất vui vẻ không???????

.

.

Tôi là giải phân cách từ Trung Quốc tới nước Anh xa xôi ngàn dặm ạ!!!!

.

.

.

  Sân bay quốc tế Heathrow - Luân Đôn.
.
.
Cậu xách theo hành lý từ từ đi vào đại sảnh nhập cảnh. Đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài, Thiên Tỷnói sẽ có người tới đón cậu, không để cậu phải sợ.

.
.
.
Chap sau bắt đầu hoàn rồi!!!!

Cả giúp em một việc nhé!!
*tung bông, tung sịp đền nhà đê*

BẮN TYM!!! 

MyMys26 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro