Chap 8: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Cậu từ từ mở mắt cựa mình thì không thấy ai bên cạnh trong lòng lại có cảm giác hụt hẫng.

Bỗng nhiên có tiếng mở cửa: " cạch ",

Anh bước vào.

" dậy rồi à? "- anh hỏi.

" ừ ".

" chuẩn bị đi. Chúng ta cùng về thành phố S "- đưa đồ cho cậu rồi anh quay người bước ra ngoài.

Cậu cũng lấy đồ bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

30 phút sau Vương Nguyên xuống nhà với bộ quần áo đơn giản, áo sơ mi trắng, chiếc quần bò đen xước và đi một đôi giày cao cổ trắng càng tăng thêm vẻ đẹp thuần khiết của mình.

Anh đang uống trà nhìn thấy cậu bước xuống. Liền không thể rời mắt khỏi .

" nhìn tôi lạ lắm sao? "- thấy anh nhìn mình như vậy nên cậu ngại ngùng hỏi.

" ừ hum... Không sao. Đi thôi! "- anh hắng giọng nói.

Cậu nghe anh nói vậy thì chỉ biết đi theo.

Ra ngoài thì đã thấy trực thăng đang đợi sẵn. Anh nắm tay cậu cùng bước lên trực thăng.

Hành động này của anh khiến tim cậu đập mạnh.

Sao tim mình đập mạnh vậy chứ? Chẳng lẽ.. Không, không phải đâu! Chắc tại mình lo quá thôi.

Cậu không biết phải nói chuyện với ba mẹ như thế nào. Vì ba mẹ cậu gọi cho cậu tận mấy chục cuộc nhưng cậu cố tình không bắt máy.

" em không cần phải lo chuyện đó ".

Câu nói của anh cắt đứt suy nghĩ của câhu, kéo cậu về thực tại.

Gì chứ! Anh ta đọc được suy nghĩ của mình à?.

Cậu trợn tròn mắt nhìn Vương Tuấn Khải.

Anh nhìn thấy hành động dễ thương này của cậu thì bất giác mỉm cười.

Cậu ngẫn ngơ trước nụ cười của anh.

Anh ta cười sao? Thật đẹp!.

Tim cậu lúc này cũng đập mạnh như lúc nãy. Cậu từ từ hít thở điều chỉnh lại nhịp tim của mình.

4 tiếng sau cả hai cũng đáp xuống thành phố S.

Tại sân nhà Vương thị, ba mẹ cậu vì được anh cho hay là sẽ đưa Vương Nguyên về nên đứng trước cửa chờ sẵn.

Cậu cầm tay Vương Tuấn Khải từ từ bước đến chỗ cha mẹ mình.

" cha.. Mẹ "- cậu nói.

" Thằng bé này, tại sao lại bỏ trốn hả, có biết ba mẹ lo lắm không "- bà Vương mẹ cậu nói.

" co..n x..in lỗ..i "- Cậu cuối gầm mặt nói.

" thôi được rồi hai đứa mau vào nhà đi "- ông Vương cha cậu bây giờ mới lên tiếng.

" dạ "- hai người cùng nói rồi theo chân ông bà Vương vào nhà.

Thực ra thì lúc đầu ông, bà rất tức giận. Nhưng sau khi nghe tin anh đã tìm được cậu. Và ông bà đã hứa là sẽ không nặng lời với cậu nếu không Vương Tuấn Khải sẽ không trả cậu về cho họ.( au: Ca thật bá đạo)

Khi mọi người đã vào trong nhà. Ông Vương ba cậu nói nói: " chắc đi đường xa cũng mệt. Con lên phòng nghỉ trước đi. Lát nữa gì Trần sẽ đem đồ ăn lên cho con ".

" dạ "- cậu nói rồi quay lưng đi lên phòng.

"Còn con ngồi xuống, ta có chuyện muốn nói với con."- Nhìn Vương Tuấn Khải nói

Anh đang định đi lên phòng cùng cậu thì bị bắt ở lại đành ngậm ngùi: " dạ ".

" con có muốn tiếp tục hôn sự này không? "- ông Vương ba cậu ngại ngùng nói.

" dạ muốn "- anh dứt khoát nói.

" còn chuyện con bé bỏ trốn? "- ông Vương nói.

" dạ không sao? Vì ban đầu cậu ấy không chấp nhận con thôi. Nhưng bây giờ thì cậu ấy đã chấp nhận con rồi "- anh mỉm cười nói.

Cậu chấp nhận anh khi nào chứ?.

Ông, bà Vương nghe vậy thì vui mừng, tươi cười nói: " vậy được rồi. Con cũng mau lên phòng với thằng bé đi ".

Anh từ nãy đến giờ chỉ đợi câu nói này. Liền đứng dậy xin phép rồi tiến thẳng lên phòng cậu.

Vừa lên đến cửa phòng thì gặp dì Trần định mang đồ ăn cho cậu. Anh tiến tới nói: " Dì Trần để con mang vào cho, phiền dì rồi ".

" phiền gì chứ. Vậy nhờ con "- dì Trần mỉm cười hiền hậu nói. Dì cũng rất ưng ý anh, vì dì cũng chăm sóc hai chị em cậu từ nhỏ nên cũng muốn cậu tìm được người chồng tốt.

" dạ "- anh nói rồi nhận lấy khay đồ ăn.

Anh mở cửa đi vào, lúc này cậu cũng ở trong phòng tắm đi ra. Trên người chỉ quấn đại khăn lông màu trắng, mái tóc còn ướt nhỏ từng giọt xuống xương quai xanh tinh xảo.

" anh.. Anh.. Tại sao lại ở đây? Anh không biết gõ cửa à?"- cậu hốt hoảng nói.

" không lẽ anh không được vào phòng vợ mình? Vào phòng vợ mình mà cũng phải gõ cửa à? "- anh mặt dày nói.

" ai là vợ anh chứ? "- cậu liếc anh, vừa ngại vừa giận nói nhưng trong lòng lại nổi lên một tia ấm áp.

Anh để khay đồ ăn trên bàn, tiến tới đẩy cậu sát vào tường

" em như này là muốn câu dẫn anh à? "- anh nham hiểm nhìn cậu.

" tôi không có "- cậu đỏ mặt xoay mặt không muốn nhìn anh nói.

Đúng lúc bụng cậu đánh trống: " Tô..i t..ôi đói rồi ".

Cậu thầm cảm ơn cái bụng của mình!.

Vương Nguyên đang ăn ngon lành thì khựng lại bởi câu nói của anh.

" được rồi, em ăn đi, em ăn xong thì tôi liền ăn em ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro