Chương 2.1: Cậu học trò Vương Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Nguyên nhìn con trai mình như vậy, khẽ cười, nụ cười phúc hậu làm sao.



-Sao mẹ cười vậy?- Nguyên tỏ ra nguy hiểm.



-À, thì...chuyện là ba con đang trên đường về.Mẹ con mình không cần đón- Bà vẫn còn cười.



-Hả? Mẹ đang đùa với con hả?- Nguyên há hóc hở mồm vẻ bán tin bán nghi.



-Thật mà con trai...



-Mẹ thật là...sao không chịu gọi con dậy sớm, con bắt đền mẹ đấy- Cậu hơi thất vọng, nét mặt lúc này dễ thương làm sao.



-Mẹ gọi suốt con có chịu dậy đâu, mà ba con cũng đang có chuyện quan trọng nên ghé công ty rồi mới về nhà.



"Tíc...tíc...tíc"



Tiếng chuông cửa nhà Nguyên reo lên. Nguyên như đoán trước được đó là ba mình nên vội chạy ra mở cửa. Chắc Nguyên nhớ ba lắm, tội nghiệp.



-A...ba về!



Ba Nguyên vừa mới xuống xe chưa gì đã bị đứa con cưng chạy lại ôm siết rồi.



-Nghẹt thở quá con- Ông cười sung sướng



-Con nhớ ba quá à- Chưa gì mà Nguyên đã rớt nước mắt rồi.



-Con mít ướt quá à, ba về rồi mà.-Ông xoa đầu Nguyên.



Ông nói vậy thôi chứ xa xon một thời gian rồi ông càng nhớ hơn. Ông cũng đang khóc đấy thôi, nhưng khóc trong lòng thôi.



-Hai cha con ông thật chứ. Thôi vô nhà nghỉ ngơi đi anh, em dọn cơm rồi gia đình mình cùng ăn nhe.- Mẹ Nguyên nói.



-Vô nhà đi con- Ông nói với Nguyên.



Gia đình Nguyên vui vẻ ăn bữa cơm sum họp trong đầm ấm, vui vẻ. Nguyên như vui lắm, cứ cười suốt. Sau bữa cơm, Nguyên "xung phong" rửa chén để cho mẹ nghỉ ngơi rồi tâm sự với ba. Lần đầu tiên trong đời Nguyên làm việc này luôn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro