💙Chương 7💚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HỐI HẬN

Suốt mấy tiếng đồng hồ, anh vẫn ngồi trước cửa phòng cấp cứu, mẹ cùng em gái Vương Yến Nhi đến thì thấy anh trong tình trạng xơ xác, bơ phờ và gương mặt hiện rõ sự lo lắng.

Chát....

Bà Vương tức giận đánh anh, cái tát khiến anh đau đớn, nhưng có đau bằng những lúc anh đánh cậu không? Anh thầm nghĩ, nỗi đau như muốn nuốt chửng anh vậy.

- Uổng cho Vương Nguyên luôn bênh vực con như vậy. Con khiến ta thật quá thất vọng!

- Bênh vực?

- Con nghĩ là Vương Nguyên nói chuyện của con với ta sao? Là do ta tự cho người điều tra ra...

Anh đã trách lầm cậu. Nếu anh không về nhà kiếm chuyện thì chắc bây giờ cậu vẫn đang say giấc, nếu anh không đẩy cậu ra giữa đường thì ngày mai anh vẫn có thể thấy cậu bình an đứng trước mặt anh, nhưng tất cả đều chỉ là nếu như...

- Con luôn nghĩ Vương Nguyên là loại người đê tiện đúng không? Con sai rồi! Mẹ sẽ kể hết cho con nghe!

- Mẹ nói gì vậy!?

- Vương Nguyên là con của chú Vương, là bạn thân ba con. Nhờ chú Vương hiến thận, ba con mới sống được lâu như vậy. Nhà ta vốn đã mang ơn chú ấy rất nhiều. Sau này, trước khi chết, chú ấy đã giao Vương Nguyên cho ta. Có lần, con bị tai nạn mất máu nhiều dẫn đến bị thiếu máu, là nhờ Vương Nguyên đã hiến máu cứu con. Nó còn ở bệnh viện chăm sóc con mấy ngày liền. Khi ta dẫn thằng bé đi mua sắm, nó chẳng mua gì cho mình mà chỉ mua con búp bê sứ để trên đầu giường của con. Khi con gần khỏe, ta đã ép nó về nhà nghỉ ngơi rồi cớ sự làm sao, người đã không ăn không uống chăm sóc cho con lại trở thành Lý Tuệ Anh kia. Khi con định cưới cô ta, mẹ đã cho người điều tra và kết quả là...cô ta là con người lẳng lơ nổi tiếng trong trường nên ta không đồng ý. Khi biết Vương Nguyên thích con nên ta đã tác hợp cho hai đứa nhưng nó không đồng ý vì biết người con yêu không phải là nó, là ta đã ép nó....

- Thật sự là vậy sao? Người đã chăm sóc con hằng ngày là cậu ấy không phải là Tuệ Anh. Nhưng khi con tỉnh dậy người con nhìn thấy là Tuệ Anh, là Tuệ Anh đã lừa mình. Con búp bê sứ cũng là của cậu ấy sao? Mình đã hứa sẽ chăm sóc người ấy (~cái người đã chăm sóc anh~) nhưng người ấy lại bị mình...bị mình hủy hoại. Chính mình đã hiểu lầm cậu.....

Những lời mẹ anh vừa nói như muốn làm anh đau khổ tột cùng. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Hứa Minh Quân bước ra, anh ngỡ ngàng.

- Minh Quân, Vương Nguyên...cậu ấy thế nào rồi? (~anh lay mạnh bác sĩ Hứa~)

- Hiện tại cậu ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng..... "

- Nhưng..?

- Đứa bé đã mất..., nghị lực sống của cậu ấy quá thấp. Như đối với cậu ấy, chết là một sự giải thoát, cậu ấy có sống được hay không thì chỉ tùy thuộc vào nghị lực của cậu ấy thôi, hiện tại cậu ấy sẽ không tỉnh dậy được đâu..!

- Đứa bé...?Anh được làm cha rồi sao, nhưng chính anh là người đã giết đứa con đầu lòng của mình, nếu cậu biết, cậu có tha thứ cho anh không.

Anh ngồi xuống, lưng dựa vào vách tường. Ba người đều biết anh hối hận rồi nên không đề cập đến vấn đề đứa nhỏ...

- Có cách nào khác không..? (~em gái anh lên tiếng~)

- Hiện tại, nên làm cho cậu ấy muốn sống lại bằng cách ôn lại kỉ niệm hay hồi ức đẹp để kể cho cậu ấy, Vương Nguyên có thể vẫn nghe và cảm nhận được!

- Thật sao?...Anh vui mừng khôn xiết...nhưng từ khi sống với anh thì cái kỉ niệm duy nhất đó chính là những nỗi đau, nỗi buồn, sự sợ hãi, kỉ niệm đẹp đối với anh và cậu như một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực, chí ít là lúc này....

Ba người kia cũng hiểu được vấn đề, chỉ tại anh... Đúng, là tại anh, không đổ thừa cho ai được...

- Cậu cũng có thể kể chuyện cho cậu ấy nghe!

- A, đúng rồi lúc nhỏ có một chàng trai thường xuyên theo một chú đến nhà chơi với anh em con, có thể nào là anh ấy không..? (~Yến Nhi lên tiếng~)

- Chính là Vương Nguyên! (~bà Vương lên tiếng~)

Đó là điều anh muốn nghe. Chiếc giường màu trắng, bên trên là thân hình nhỏ nhắn của cậu, nhưng gương mặt giờ đây đã trắng bệch không còn chút vẻ hồng hào...

- Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, mong mọi người nhà mai hãy đến thăm.

Tiếng cô y tá vang lên....

Bà Vương bị sốc nặng nên ngất đi. Mọi người nhanh chóng đưa bà vào phòng bệnh. Chỉ còn anh muốn tìm cô ta nói cho rõ ràng.

Đứng trước cửa phòng của cô ta, anh bất ngờ khi thấy ả đang đưa một cọc tiền cho tên mặc áo đen lạ mặt...

- Chuyện cô nhờ tôi, tôi đã làm xong! Cô đúng thâm độc thiệt, lại có thể làm ra cảnh cậu ta đẩy cô!

- Chỉ tại cậu ta không chịu rời xa anh ấy, còn nói yêu anh. Hừ....Tôi còn cố tình đổ nước sôi lên người cậu ta nữa kìa...hahaha..!

Nghe xong cuộc đối thoại, tim anh như muốn ngừng đập. Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do cô ta đã an bài. Đả kích liên tiếp đả kích. Anh hiểu lầm cậu, hành hạ cậu. Cậu yêu anh sao? Nghe xong anh vui mừng nhưng cũng rất đau. Cậu yêu anh nhưng anh thật ra đã làm gì, có còn xứng với tình yêu của cậu không? Anh đúng là thằng tồi.

Đêm đó anh về nhà, làm bạn với rượu. Bước vào phòng cậu, à nhầm, là bước vào nhà kho, anh ngồi bên mép giường mà không khỏi tự trách bản thân. Anh nhận ra rằng anh đã sai và người anh yêu chính là Vương Nguyên, anh cảm thấy khinh bỉ Lý Tuệ Anh - người con gái trong sáng, hồn nhiên trong mắt anh lại là loại người...

Nhìn vào góc giường, anh thấy một chiếc hộp được gói bọc cẩn thận. Mở ra là tấm hình cưới của cậu và anh. Chẳng phải anh đã cho đốt hết rồi sao? Nhìn vào hình, anh thấy cậu cười thật tươi, còn anh....

- Đúng là thằng ngu mà!!

....Vương Nguyên...

Anh sợ cậu căm ghét anh, lại sợ cậu rời xa anh mãi mãi. Đêm đó, trong cơn men say anh gọi tên cậu, gọi tên người con trai anh thật sự yêu. Nếu được ước, anh ước có thể quay lại như lúc ban đầu gặp cậu, anh muốn nhìn thấy nụ cười trên môi cậu chứ không phải là gương mặt trắng bệch với đôi mắt nhắm lại trên giường bệnh kia.

- VƯƠNG NGUYÊN ANH YÊU EM!

- Tiểu Hạnh -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karroy