Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lại mọc... Đánh dấu một ngày nữa lại bắt đầu...

Giá như cuộc sống này đừng quá tấp nập , đừng quá nguy hiểm thì có lẽ anh đã không mệt mỏi như thế này!

Lặng lẽ ngắm bình minh .... cái quan cảnh này làm anh si mê từ lúc nào không hay. Khẽ thở dài, sải bước trên nền cát vàng mượt,.. Anh cười! Một nụ cười hiếm hoi mà biển Hawaii vô tình hưởng trọn. Anh-Vương Tuấn Khải có lẽ cũng không biết tại sao mình cười lại đẹp như thế. Chỉ biết là từ lâu lắm rồi anh không cười như thế nữa. Trước mặt mọi người điều mà ai cũng thấy chính là khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị đến đáng sợ, nụ cười thật sự của anh chưa bao giờ được phơi bày, nếu có thì chỉ là cái nhếch môi xã giao mang tính kinh doanh đầy gượng ép... Anh chưa bao giờ được hạnh phúc và thoải mái cả...

Nhắm mắt lại, nghe tiếng gió đầu xuân, anh tự cười bản thân mình thật đáng thương...

-Ạch!!! - một tiếng động vanh lên vì lí do đi không nhìn đường của anh.

*Khải's Pov: Aishh! Mới sáng sớm mà đã gặp thứ gì đâu không! Thiệt là bực mình*

-Này!! Đi không n..nh... . - có lẽ anh đang định xả một trận cho người mình tông vào (ăn cướp mà la làng)

Ơ nhưng mà .. Có gì đó không đúng thì phải! Anh bây giờ có thể đem so sánh với tượng sắt a~ trời có sập cũng chả nhận ra. Mắt cứ nhìn chằm chằm vào ai đó phía trước.

Xẹttt! Anh yêu rồi, chính là yêu cậu bé này, ngay từ lần đầu gặp mặt! Khuôn mặt tươi trẻ như nắng mùa hạ, đôi mắt trong veo như trời xanh, bờ môi mịn cùng làn da trắng sáng. Anh chưa từng gặp ai đẹp như nó vậy!

Còn nó khi đụng trúng anh thì bị ngã đến đi không nổi, ngồi đó khóc hết nước mắt, trông cứ như một tiểu thiên thần vừa rơi xuống trần giang vậy!

-Cậu..cậu không sao chứ? Này này! Đừng có khóc mà...

-Híc híc ~ cậu vẫn không nín được cơn uất ức

-Nín ngay cho tôi, cậu khóc trông xấu lắm - lập tức ngồi xuống bên cạnh, ôm người ta vào lòng

-Oa~ này ...híc ...anh l..à ..ai, híc ... tôi xấu,..thì mặc tôi! Híc~ anh bỏ ..tôi ra..mau, híc - cậu vẫn là rất bực bội nha , đã đụng trúng người ta bây giờ lại bảo người ta xấu này nọ! Cậu chính là trù cho anh xui xẻo suốt đời, mãi mãi không có bạn gái a~ (ờ thì không có bạn gái, vợ nó là con trai ~)

-Đừng giãy, ngoan ! Nghe lời anh...

-Gì..gì chứ? Anh anh ..e..em em cái gì? Mau buông ra, đồ điên này! -Cậu gắt lên -Hoành Hoành !! Hoành Hoành à~ -cậu lại gào lên tên Nhị Hoành!

-Hoành Hoành là ai? -mặt anh đen lại mấy phần, tại sao cậu đẩy anh ra rồi lại gọi tên người đó? Rốt cuộc hắn là ai? Anh mất hết lí trí rồi, mắt đã đỏ hoe một lúc lâu làm cậu sợ...

-À..Ừ? thì Hoành là...

-VƯƠNG NGUYÊN! - Hoành từ xa chạy đến gỡ tay Tuấn Khải khỏi người Nguyên

*Khải's Pov : thì ra em ấy tên là Vương Nguyên, đáng yêu chết được ~*

Ôm nó trong tay,nó trách yêu - Có sao không ? Chồng lo lắm! Aishh.. Đã bảo chồng đi một chút sẽ lập tức quay lại mà , vợ ngốc này

-Ư! Vợ không sao .. Ư ...tên này..-cậu chỉ vào anh

-Tên kia? Anh làm gì vợ tôi vậy hả? - Rắc rối rồi

-Vợ? V..vợ cậu? -làm ơn đi, nói rằng đây chỉ là đùa đi... Anh không muốn mất cậu , thiên thần nhỏ bé của anh...

-Đúng! - thôi rồi, tim anh bẻ làm đôi mất thôi,..tại sao lại như vậy?... -À mà thật ra thì không phải - Hoành nói tiếp câu sau kịp thời để cứu một mạng người ~

-Vậy là sao?-Anh thật sự muốn biết lắm a~

-Tại sao tôi phải kể cho anh?-Hoành lên mặt rồi quay lại dìu "Vợ" - Nguyên Nguyên , mình đi! - nó cười thật tươi...

-Hảo! - cậu cũng cười, một nụ cười mê hồn ,.. anh nhìn cậu, ước gì nụ cười đó là dành cho anh thì tốt biết mấy !

Nhìn bóng nó xa từ từ, lòng ăn bỗng nhói lên!

Từ phía sau vang lên tiến ai đó...

-Thích người tên Nguyên ấy? - trầm trầm

-Ừ...
-Hì :) hắn cười nhẹ

-Anh đừng lo,em biết hết chuyện của họ mà, không phải như anh thấy đâu! -hắn tiếp tục nói

-Vậy?...-anh ậm ừ hỏi . Hắn lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy, không còn là người dứt khoát, nghiêm nghị như bao ngày nữa. Hắn biết , có lẽ nó sẽ làm anh thay đổi hơn cả những gì mình đang thấy bây giờ!

-Là thế này : " ........... A-> Z............." -hắn một mạch giải thích! Cứ thế, một người nói , một người nghe
.
.
.
30′ sau

-Vậy là anh vẫn còn cơ hội? Hahahaa ~ -Khải cười sung sướng (có vẻ sướng :3)

-Đúng vậy! - hắn tiếp lời - anh à, em và anh nhất định phải có được họ :))

-Nhất định -hai người đập tay

*Khải's Pov:Bé con, đợi đấy!*
*Tỉ's Pov:Anh sẽ gặp lại em sớm,bé con!*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro