Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như là au nói chap trước là dành nguyên chap nì cho Tỷ-Hoành :)

Ahhh~~~~ Thoải mái quá đi~~~_Ta rên rỉ_Rửa mặt làm mình thêm thoải mái hơn a~Hôm nay trời nóng quá đi ah~
-Xin chào!!_Giọng ai đó vang lên
Ta. bất giác quay đầu lại phía cửa thì thấy NAM THẦN đang đứng trước mặt tôi.
-Chào.......anh..!_Ta sợ sệt lí nhí trong họng

-Hahhahhaha! Chào cậu,tôi là Dịch Dương Thiên Tỷ !_Anh tạo gương mặt lạnh lùng rồi nhìn ta (=,=)
-Chào....anh...em...em...là...là...Lưu._Ta lấp bấp,tim đập thình thịch.
-Lưu Chí Hoành? Right?_Anh nhếch miệng.
- Ộ.Ộ Sao anh biết tên em?

- Hahahaha ! Sao em ngốc thế? Nhà trường dùng phù hiệu để là gì?_ Anh cười to.
-Ah~~~~~_Ta đỏ mặt xấu hổ ̉

......................quạ,quạ,quạ....................(tự nhiên bầu không khí nó im ắng lạ thường)

-Ờh....ừm...thôi...em.xuống căn tin để ăn sáng đây! Anh đi cùng em chứ?

-Hảo! Chúng ta đi !_ Anh trả lời rồi nắm tay kéo ta ra ngoài trước mặt bao nhiêu người.

Ta và anh cùng nhau xuống căn tin,ta xấu hổ còn anh thì cười vui vẻ. Tại sao anh lại chủ động nói chuyện với tôi? Chuyện này tôi không bao giờ nghĩ tới.

=========================

Chiều tan học về ta và Vương Nguyên ra khỏi cổng nhưng chưa kịp thì đã bị Tuấn Khải kéo đi đâu mất biệt,còn một mình ta đi bộ trong cô đơn :((

Đang đi nữa chừng thì bị ai đó kéo tay lại.

- Eh này!_Giọng của ai đó vang lên nghe rất quen thuộc:-)

-Hở...??_Ta quay đầu lại thì thấy người đó.....người đó......

-AHHHHHHHHHH ! THIÊN TỶ NẮM TAY VỚI NAM NHÂN KÌA !!!! CHÒI OI ! TÌNH CẢM QUÁ ĐI >< ! _Hai học sinh nữ đứng trước trường thấy cảnh đó liền hét ( có cái nắm tay làm thấy ghê =))))))

Nhờ tiếng hét của hai bạn nữ thì ngày càng nhiều học sinh khác đứng bu đầy và rút điên thoại chộp hình đăng lên "Phớt bồ" :)))

~

-Bỏ tay tôi ra!_Ta nhăn nhó dù được anh nắm tay rất là vinh hạnh nhưng ta lại không thích bị người khác nhìn . ( Thích thì cứ nắm sợ cái gì? =))))) )

-Sao vậy? Khó chịu sao? Không thích ở đây thì chúng ta đi chỗ khác ! _Anh kéo tôi ra khỏi đám đông để lại bao tiếc núi của hàng ngàn học sinh.

Anh và ta đã đi rất là xa......xa ơi là xa,đến nổi ta cũng không biết là ta đang ở đâu.Ở trước mắt ta chỉ thấy cây cối mà thôi như đang ở trong rừng vậy. Trong đầu ta đang nghĩ là ở Trùng Khánh cũng có một nơi như vậy sao? Ohhhh! Đang đi thì anh bỗng dừng lại.......

-Tới rồi !!

-Tới đâu? Đây là đâu? Lạ hoắc vậy??

-Nhà ta !

-?? Nhà anh? Đâu cơ?

-Đây này

Anh chỉ tay về phía trên,tôi ngước lên.........

-Oa !!! Nhà anh đẹp quá ! Đó là nhà anh sao?

-Đúng !

Ta bị căn nhà mê hoặc rồi . Nhà của anh vừa to và có màu đen vẻ huyền bí nha~~~~ Nhìn ở ngoài giống một tòa lâu đài thứ thiệt áhhh !

-Cậu có thể thấy căn nhà của tôi?_Anh hỏi

-Anh hỏi vậy là sao? Tôi có mắt đương nhiên phải thấy !

-Ờm !

-Mà sao lúc anh ở trườ̀ng lại lạnh lùng như zậy :3 ! ( Vâng ! Bạn í hỏi một câu rất là chất !!!)

-..........

//Đúng như ta linh cảm! Em chính là của tôi!//

-Thôi chúng ta vào nhà ! Buổi tối ở đây rất nguy hiểm.

-Yolo ! Vậy chúng ta vào !

Két......ét.....ét.......

Ta và anh bước vào ! Ở bên trong tối mù nên ta chả thấy gì,không khí rất là u ám nên nó làm ta rùng mình.

-Sao tối thế? Nhà anh không có đèn à?

-..........

Trả lời của anh là một khoảng không gian im lặng.....ta tìm anh trong nổi sợ hãi,một phút trước anh còn đi với ta nhưng bây giờ không thấy đâu.Ta sợ và ta bắt bắt đầu khóc...giọng thút thít của ta vang lên tới tận sau của căn nhà vậy mà anh vẫn không xuất hiện.Bỗng......căn nhà sáng hẳn lên một phân nửa. ( sáng 1/2 chỗ Hoành đang đứng) thì có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai ta.

-AHHHHHHHHHH !!!!

-Là tôi đây mà !!! Cậu bình tĩnh lại đi !!

-Là....là...ANH?

-Phải ah! Đừng khóc !

-Anh....anh.....OA...OA...OA...ANH.....Ở....ĐÂU....hức......hức.....NÃY....GIỜ ....VẬY??_Ta liền ôm chặt anh và Òa khóc.

-Nín đi ! Nín nha ! Ngoan ! Tôi xin lỗi mà! Tại vì nhà tối nên tôi đi tìm chỗ cong tắc để bật đèn sáng lên ! Nào ngờ......đi một chút thì nghe thấy tiếng cậu khóc nên tôi quay lại !_Anh vừa nói vừa vỗ vỗ lưng ta.

-Ai biểu anh đi không nói tôi một tiếng ! Có biết là tôi sợ lắm không hả?Đồ ác độc!_Ta đánh vào lưng anh "bùm bụp" rõ to =))))))

-Được rồi ! Bây giờ đi theo anh để mở đèn được không ! Làm nhanh để tôi nấu đồ ăn cho em  ! ( Ủa? Xưng anh/em hồi nào vậy nhể?)

Nghe tới thức ăn là mắt ta sáng rực lên nên mọi thứ hồi nãy ta liền quên hết sạch.Sau khi mở hết đèn,anh mời ta ngồi trên phòng khách đợi anh,anh đang chuẩn bị nấu thức ăn........Yolo ! Quá đã.

_________________________END Chap 3___________________________

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

TẠM BIỆT MẤY TÌNH EO~~~~TA THĂNG ĐÂY!

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Mà thôi ta giỡn đấy chưa hết chuyện mà ! Còn phần Chí Hoành bị Thiên "từ chối tình củm" nữa.Nhưng mà Hoành hổng mún nói ra tại vì xí hổ nên chúng ta đành phải bay qua hỏi Thiên Tổng zị ! Có gì hem hiểu thì hỏi con nhỏ au nì !

.

.

.

.

.

-Chào các bạn ! Tôi Dịch Dương Thiên Tỷ đây ! Vì con nhỏ au điên điên khùng đến hỏi tôi nên tôi phải kể ^^

Au: (=3=) bo xì mi bây giờ !

Tỷ : Plè !

--------------

Sau khi chúng tôi ăn xong thì nhiệm vụ của tôi là đem chén và làm sạch nó,còn em chỉ việc xoa cái bụng tròn trịa đó và xem phim hoạt hình.

-Anh....có cần tôi giúp gì không?_Em lên tiếng

-Không cần ! Tôi tự làm !

-Cái đó tự anh nói nhé !_Em lầm bầm rồi tiếp tục ngước lên xem phim.

Chỉ sau một khoảng thời gian tôi làm sạch nó một cách nhanh chóng.Tôi đi lên thì thấy em đã ngủ say trên sofa. Tôi mỉm cười,một nụ cười nhẹ.Tôi bế em lên phòng.Đến lúc tôi phải đi khỏi đây !

============================================

Thường thì các loài Vampire,mỗi buổi tối đi săn con mồi để tiếp them máu cho mình. Đa số con mồi chủ yếu là CON NGƯỜI.

Nhưng tôi thì không vì tôi là giữa người và vampire nên không có hứng thú với máu người.Tôi chỉ đi hút máu của động vật,tới mỗi lần đi hút máu tôi lại nhớ lại cảnh một con vampire thực sự,nó hút máu của một người phụ nữ nhìn trong rất là điên loạn tới mức không làm chủ được bản thân nó. Loại vampire đó chỉ cần nhìn vào đó là loại quý tộc và thuần khiết sống lâu nhất trong các loại vampire khác. Và con vampire đó xa lạ không ai hết đó là VƯƠNG TUẤN KHẢI. Đang học cùng trường với tôi và Hoành,những loại đó phải tránh xa ra nếu một khi tiếp xúc với nhau thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra và tôi cũng vậy cũng không được quan hê với em ̣,trừ khi........có một cách nhưng chính tôi vẫn không chắc

Sáng đó,em thức dậy,ăn sáng cùng với tôi.Đang ăn thì em bỗng gọi tôi:

"Thiên Tỷ !"_em gọi tôi

"Hả? Có chuyện gì sao?"

" Thiên Tỷ ! Em yêu anh !"

"Tôi không yêu em "

"Tại sao?"

"Tôi không thích ! Nói nhiều ! Ăn đi !''

Em không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu xuống ăn......

" Em ăn xong rồi ! Thôi em đi học trước đây ! Chào anh!"

Câu "chào anh" bỗng dưng anh thấy đau nhói trong lòng.....tôi biết em đang khóc,đang đau....nhưng anh xin lỗi.....anh không muốn như thế.....bởi vì tính mạng em nên anh đành rời xa em...Anh xin lỗi...

----------------End chap 3------------

Buồn quá các bạn nhỉ? :(( Nhưng au hỏi các bạn nì !

ĐỐ : câu nói của Thiên Tỷ " trừ khi........có một cách nhưng chính tôi vẫn không chắc...." Hỏi các bạn đó là cách gì :)))))))) Ai đoán đúng thì thưởng một phần ngoại chuyện riêng cho bạn đó .

Nhớ like + cmt và đừng đọc chùa =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro