Chap 1: NGƯỜI CON TRAI ĐÊM ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người vừa đọc vừa nghe bài hát của bb nha 

.

.

Vào truyện thôi


" Trời ạ, người kí chính là phó tổng tài tập đoàn tài chính Vương thị a! Hảo tuổi trẻ, hảo suất a!"

" Nghe nói anh ta là con nuôi của Vương gia, nói không chừng về sau Vương thị đều phải dựa vào anh ta quản lý đi!"

" Thật sự là rất hoàn mỹ, nếu có thể gả cho người như vậy thì tốt rồi!"

" Đúng vậy, không biết ai tốt như vậy phúc khí có thể gả cho anh ta......"

Nhà ăn của đại học Trung lý, nhóm háo sắc nữ quên ăn cơm, đều nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm tivi màn hình.

Trong TV truyền phát tin tức tài chính, hôm nay phỏng vấn khách quý là của tập đoàn Vương thị – Vương Tuấn Khải. Hắn chậm rãi mà nói, phong độ đều có, mỗi một cái rất nhỏ động tác đều có thể làm cho bọn nữ sinh háo sắc phát ra từng đợt thét chói tai.

Trong tiếng huyên náo, Vương Nguyên ngồi ở góc sáng sủa, ngơ ngác nhìn người đàn ông kia trên màn hình TV.

Tay hắn để sau lưng, có lưỡng đạo lần lượt thay đổi vết sẹo. Cậu dùng sức muốn nhìn rõ ràng, lại thấy rất mơ hồ.

Là anh ta sao? Cậu kích động nhớ tới mười năm trước ở trong cô nhi viện, người thiếu niên kia nhu nhược dung lưỡi dao hù dọa những đứa trẻ khác, đối với ngoài cửa sổ hô to, về sau không ai còn dám khi dễ bọn họ!

Sau lại thật sự không ai còn dám khi dễ bọn họ, bởi vì có anh ta bảo hộ cậu ......

Chương trình đã kết thúc, nhóm háo sắc nữ kia trong lòng cảm thán, Vương Nguyên lẳng lặng thu thập mọi thứ, ly khai nhà ăn.

Nơi làm thêm cách trường học rất xa, bởi vì cậu không cho mọi người biết nơi làm thêm của mình.

Cậu làm việc trong KTV, chính là người ca hát tiếp khách, uống rượu, chỉ cho xem không cho phép sờ.

Nhưng là tuy rằng như thế, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ. Nhưng là cậu cần công việc này, bởi vì cậu cần rất nhiều rất nhiều tiền, nhưng là lại không thể chậm trễ, nơi này tuy thời gian làm việc ít nhưng tiền kiếm được không tệ, cho nên cho dù xấu hổ, cậu cũng làm.

Cậu đi vào phòng thay quần áo, đồng nghiệp Tiểu Phỉ đối cậu cười cười nói:" Nguyên Nguyên, cậu nói dùm tôi đi, tôi không muốn đi a?"

" Đi cái gì?"

Tiểu Phỉ mặt đỏ nói:" Hôm nay chị Khải Lâm tìm tôi , chị ấy nói có người muốn mua đêm đầu tiên của tôi. Tiền nhận được là một vạn ."

" Đương nhiên không thể đi!" Vương Nguyên nhíu mày nói:"Chị Khải Lâm kia là loại người nào cậu không phải không biết, cậu có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, chỉ cần cậu bước vào vòng luẩn quẩn kia, sẽ không thoát ra được."

"...... Nhưng là chị Khải Lâm đáp ứng rồi, chị ta nói tối hôm nay sẽ tiếp ......"

" Vậy cậu chạy nhanh trốn đi!"

" Tôi trốn chỗ nào a?" Tiểu Phỉ vội la lên. Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tiếng của người tên Khải Lâm ở bên ngoài hô to:" Tiểu Phỉ, vị lão bản kia phái người tới đón cậu ."

Hai người đồng thời cả kinh, Vương Nguyên chỉ vào tủ quần áo làm cho Tiểu Phỉ giấu trốn ở bên trong, sau đó đi qua đi mở cửa.

Cậu đang muốn nói Tiểu Phỉ không có ở đây, nhưng là miệng mới vừa mở ra, một chiếc túi đen túichụp vào đầu cậu, nhất thời trước mắt tối đen như mực.

Cậu cả kinh nói:" Buông! Các ngươi là người nào?"

Cảm giác bị nâng lên, còn có tiếng Khải Lâm xinh đẹp kia vang lên:" Tiểu Phỉ a, cậu hảo hảo tiếp khách chu đáo nhé!"

Cậu vừa kinh vừa sợ, nguyên lai những người này tưởng cô là Tiểu Phỉ!

" Buông, tôi không phải Tiểu Phỉ......"

Cậu liều mạng quát to, lại không làm nên chuyện gì, rất nhanh bị đưa lên xe.

Cậu xem không thấy, lại cảm giác được xe chạy nhanh như bay, không biết chính mình cũng bị đưa chỗ nào.

Vì sao lại như vậy a? Cậu rõ ràng là hảo tâm cứu người, lại làm kẻ chết thay. Cậu trong lòng lại ủy khuất lại sợ hãi, cái người bao Tiểu Phỉ kia nhất định là kẻ biến thái, nếu không không sao lại dung biện pháp như vậy với cậu.

Cậu nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ ?


Chúc mừng sinh nhật Nguyên Bảo nhaaaa. 

Chúc anh thêm tuổi mới luôn mạnh khoẻ và đặt được nhiều thành công hơn nữa trong sự nghiệp ca hát của mình. Mãi mãi yêu anh <3 <3 <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro