Chap 21: CHÁN GHÉT ÁNH MẮT CỦA EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap mới nóng hổi vừa thổi vừa đọc đã ra lò =))))

.

Giang Hằng Vũ ôm lấy Vương Nguyên:"Em có khỏe không? Có cần đi bệnh viện không?"

Vương Nguyên lắc lắc đầu, suy yếu nói:" Tôi không sao."

"Anh đưa em về ký túc xá."

Cậu gật gật đầu, mắt nhìn Tiểu Phỉ bên cạnh vẫn khóc:" Tiểu Phỉ, cậu trở về đi, không cần phải xen vào chuyện của mình, không cần bởi vì mình...... mà đắc tội Vương Tư Tư, như vậy cậu sẽ không thể tiếp tục học ở trường này."

Tiểu Phỉ lau nước mắt gật đầu, nhìn theo hai người bọn họ đã đi xa......

" Để cho anh xem, bị thương chỗ nào?"

Giang Hằng Vũ đặt Vương Nguyên ở trên giường, kiểm tra.

" Không sao, chỉ là hơi bẩn thôi, tôi đi tắm rửa là được."

" Còn nói không sao?" Hắn chỉ vào cánh tay bị sưng lên của cậu, không biết là cái gì làm ra.

" Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ." Cậu cúi đầu, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.

Giang Hằng V ũ nghe bên trong có tiếng nước chảy, một trận hoảng hốt.

Hắn nhớ tới chính mình lúc ban đầu chú ý cậu là vì cái gì......

Lúc ấy hắn là thật sự nhàm chán, các tiểu thư ở Tây Nhã hắn sớm đã chán ghét, khi hắn nhìn Vương Nguyên trước mặt mọi người đùa giỡn triệt quyền đạo, còn có khuôn mặt ôn nhu có vài phần cương nghị, giống như một gió đánh vào mặt, làm cho hắn bỗng nhiên tinh thần hưng phấn gấp trăm lần.

Lúc ban đầu theo đuổi cậu, chính là xuất phát từ tò mò, chính là muốn tìm chút việc mà làm. Hắn mang thái độ bình thản, lại không nghĩ rằng mình lại có cảm tình với cậu. Hắn càng lún càng sâu, cuối cùng phát hiện, chính mình giống như thật sự thích người con trai mạnh mẽ này.

Lúc cậu tức giận, hắn cũng khẩn trương, cậu cự tuyệt hắn, hắn hiểu ý của cậu, cậu bị thương, hắn liền rất đau......

Hắn hoảng hốt ngồi, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, hắn cả kinh đứng lên, chỉ thấy Vương Tuấn Khải đẩy cửa đi vào.

" Là anh?" Hắn nhíu mày.

" Cậu làm sao lại ở trong này?" Vưing Tuấn Khải ngữ khí tuy rằng thản nhiên, nhưng rõ ràng mang theo địch ý.( bởi vì anh ghen ghen ghen ghen mà =))

" Tôi vì sao không thể ở trong này?" Giang Hằng Vũ cũng rõ ràng mang theo ngữ khí khiêu khích nói:" Anh có thể đưa Vương đại tiểu thư về nhà, tôi cũng không thể đưa bạn trai của tôi về ký túc xá sao?"

" Có thể." Vương Tuấn Khải thản nhiên nói:" Nhưng cậu ấy không phải bạn trai cậu."

Giang Hằng Vũ nắm chặt quyền:" Mặc kệ như thế nào, cũng hơn so người lãnh huyết như anh? Nếu không phải bởi vì anh, Vương Nguyên cũng sẽ không bị đại tiểu thư điêu ngoa kia khi dễ!"

" Đây là chuyện của chúng tôi, không cần cậu quan tâm. Cậu có thể đi rồi."

" Tôi không đi!" Hắn lần đầu tiên có ý muốn bảo hộ một người con trai, hắn muốn làm một người đàn ông có thể che chở cho nam nhân của mình!

" Giang Hằng Vũ......"

Vương Nguyên không biết khi nào đã đổi áo ngủ đi ra phòng tắm, nhìn hắn nói:" Cám ơn cậu đưa tôi trở về, cám ơn cậu đã tin tưởng tôi, cũng cám ơn cậu đã bảo hộ tôi. Nhưng, đành mời anh rời khỏi! Tôi muốn tự mình yên lặng một chút."

" Nguyên Nguyên......"

" Vương tiên sinh, anh cũng rời đi, nơi này là kí túc xá của tôi, anh không nên tiến vào."

Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, xoay người đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa nói với Giang Hằng Vũ:" Cậu như thế nào còn không ra?"

Giang Hằng Vũ nhìn Vương Nguyên:" Em thật sự không có việc gì sao?"

Cậu gật gật đầu, nhìn hắn ra cửa.

Lúc đóng cửa, thấy hắn nói:" Nếu có chuyện gì, hãy gọi điện cho anh!"

Quay người lại, nhìn thấy Vươmg Tuấn Khải ngồi ở trên lầu yên lặng hút thuốc.

Trong mắt người khác, Vương Tuấn Khải là người không hút thuốc lá, ở trước mặt mọi người, hình tượng của anh đều hoàn mỹ, khỏe mạnh hướng về phía trước, chưa bao giờ làm qua chuyện xấu, không có gì bất lương, càng không có cử chỉ bất nhã.

Anh giống như là một người hoàn mỹ được điêu khắc, người được triễn lãm, các mặt vĩnh viễn đều hoàn hảo. Nhưng mà không có ai là hoàn mỹ, anh không phải thần thánh, anh chính là con người.

Giang hằng Vũ đi qua:" Chú à, hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Vương Tuấn Khải cũng không tức giận, lại nhìn hắn một cái:" Có muốn không?"

" Cảm ơn, tôi không cần."

Giang Hằng Vũ đáp, bỗng nhiên điện thoại ở đâu vang lên. Hắn liền đứng lên:" Alô? Anh...... Được, em sẽ qua ngay."

Chấm dứt cuộc điện thoại, hắn nói:" Chú à, chú tính ngồi luôn nơi này như vậy sao? Chú cho dù ngồi đến sáng mai cậu ấy cũng sẽ không cho chú đi vào đâu."

Vương Tuấn Khải không nói gì, chỉ yên lặng ngồi hút thuốc.

Giang Hằng Vũ nhìn anh thật sâu, nói:" Chú cũng thích cậu ấy đúng không? Chỉ tiếc rằng ở trong mắt cậu ấy chú chả là gì quan trọng cả. Cho nên mời chú cách xa cậu ấy một chút, chú sẽ chỉ làm cho cậu ấy bị càng nhiều thương tổn!"

Hắn nói xong nhanh chóng rời đi, Vương Tuấn Khải nhìn bóng dáng hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:" Người vốn là cho nhau thương tổn không phải sao?"

Đôi mắt anh dần dần âm u, giống như chất chứa điều gì đó.

Được một giờ, anh đứng lên đi trở về phòng Vương Nguyên.

Vươn tay ra rồi lại dừng lại. Anh nhắm lại hai mắt, mười năm trước kia hồi tưởng ở trong đầu một vụ cháy lớn...... Một hồi sống chết kia dường như thay đổi cuộc đời, hủy diệt sinh mệnh của anh, cũng hủy diệt một mảnh thuần khiết cuối cùng còn sót lại trong anh.

Cái gì là thật tình? Chẳng qua chỉ là tình cảm rẻ tiền của đứa ngốc thôi, anh không bao giờ bị loại tình cảm ngu xuẩn này ràng buộc mình nữa! Anh muốn tiến lên, tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào làm trở ngại đường đi của anh!

" Phanh!"

Khóa cửa bị một cước đá văng ra, Vương Nguyên trốn ở trong chăn, nghe thấy thanh âm, liền bật dậy, ngơ ngác nhìn...... Đứng ở cửa là người đàn ông ác quỷ kia.

" Ai cho anh vào đây? Đi ra ngoài!" Cậu tức giận quát lớn.

Anh giống như không nghe thấy gì, đi từng bước một hướng tới cậu, ánh mắt lạnh lùng.

Ác ma đi rồi quay lại, anh hiện tại, ác ma đã bỏ đi bề ngoài nhã nhặn.

Cậu cảm thấy nguy hiểm, cầm lấy gối đầu hướng anh ném tới, sau đó liền nhảy xuống giường hướng cửa chạy.

Anh giữ chặt cánh tay của cậu, cậu cắn răng, nhấc chân quay về đá anh một cái, nhưng mà chân phải bị thương còn chưa hoàn toàn hồi phục, vừa dùng một chút lực liền cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy.

Anh thuận thế ôm lấy cậu, đem cậu ném lên giường.

" Đau......" Mày nhíu lại, ánh mắt có lệ quang nhưng lại gắt gao cắn môi. Quật cường nhìn anh, cậu tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước mặt người đàn ông này!

Anh áp chặt cậu, hai tay chống giường, hai mắt chăm chú nhìn trên mặt cậu.

" Tôi đặc biệt chán ghét, em xem tôi lúc vừa rồi, cái loại ánh mắt kiêu ngạo này. Tôi từng thề, muốn làm cho tất cả mọi người phủ phục ở dưới chân tôi, thuộc quyền sở hữu của tôi. Em, tuyệt đối sẽ không là ngoại lệ."

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn anh, lời nói lạnh lùng của anh so với ánh mắt hắn lạnh lùng càng làm cậu kinh sợ hơn.

" Anh...... là người điên."

" Đúng vậy, tôi chính là người điên. Mà em, nhất định thần phục ở dưới chân người điên là tôi!" ( thần phục kìa =) )

Đang nói chưa hết, Vương Nguyên liền nghe được một tiếng động nhỏ, thế nhưng anh lại vạch áo ngủ áo ngủ của cậu ra!

" Không cần!" Cậu hoảng sợ hô:" Đừng chạm vào tôi...... Anh! Tôi sẽ kiện! Tôi nhất định sẽ kiện anh......"

Vương Nguyên luôn kiên cường, sẽ không dễ dàng chịu thua cái gì, nhưng trước mặt ác ma này, cậu không thể không thừa nhận, cậu dùng hết tất cả chiêu thức trên người cũng chỉ uổng công.

Da thịt như ngọc một mảnh lõa lồ hiện ra, dần dần, thân thể mềm mại của cậu hiện ra trước mắt anh.

Vì thế ánh mắt lạnh lùng kia tăng thêm vài phần.

Nhưng mà, anh bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn trên thân thể mềm mại của cậu xuất hiện một vết hồng hồng.

Tay nhẹ nhàng vuốt ve, cậu một trận sợ run, mạnh mẽ đẩy anh ra.

" Bị bỏng?" Anh hỏi.

" Không phải chuyện của anh, mời anh đi ra ngoài!"

Anh sửng sốt mất vài giây, bỗng nhiên lấy chăn đem cả người cậu bao lấy, sau đó ôm lấy cậu, chạy ra ngoài cửa.

———-

"Đừng tưởng rằng anh làm như vậy tôi sẽ thích anh".

Vương Nguyên nằm ở trên giường bệnh, ngực như bị đốt cháy, băng gạc được mở ra, cánh tay có mấy chỗ chảy máu, còn phải truyền dịch, dùng để giảm đau.

" Tôi cho tới bây giờ cũng không cần ai thích mình, tôi làm mọi chuyện chỉ vì chính mình".

Vương Tuấn Khải ngồi ở trên ghế trên đầu giường, dáng vẻ thư thái.

"Giống như tốc độ thay đổi quá nhanh". Anh nói xong, hơi cúi đầu,

"Như vậy thật lâu mới có thể chảy hết một lọ". Vương Nguyên nhìu mày nói.

"Chảy quá nhanh mạch máu sẽ đau". Anh thản nhiên nói: "Hơn nữa tôi còn có việc làm chưa xong, bây giờ có nhiều thời gian, vừa đúng lúc".

"Cái gì?"

Cậu ngẩn ra, còn không kịp phản ứng lại lời của anh có ý tứ gì, môi anh lạnh như băng liền ép xuống.

Bị hôn bất ngờ, làm cho cậu không kịp hô hấp, muốn giãy giụa, anh đè lại tay cậu.

"Đừng nhúc nhích, tôi sẽ không làm tổn thương em".

"Anh hỗn đản! Vô sỉ !".Cậu phẫn nộ khuất nhục trừng mắt nhìn anh, bỗng nhiên hô to: "Cứu mạng! Cứu mạng a...".

"Vô dụng" Anh thương xót nhìn cậu: "Phòng bệnh này cách âm, trừ khi tôi ấn chuông, nếu không người bên ngoài không nghe thấy được âm thanh bên trong."

" Anh......Anh......."

Giờ này khắc này, Vương Nguyên không thể dùng lời đễ diễn tả về người này.

Cậu cảm thấy anh chính là người cậu kiếp trước mắc nợ nên kiếp này phải bù đắp, trừ bỏ chấp nhận số mệnh, cậu không biết cậu còn có thể làm cái gì.

Tay anh thâm nhập nội y, dao động trên thân thể non mềm của cậu, cẩn thận tránh đi chỗ bị thương ở ngực.

" Về sau không cho phép làm thương chính mình, biết không? Một thân thể đẹp như vậy, đương nhiên phải bảo vệ cẩn thận." ( Châu Nhi: nghe xong câu này mới thấy ấm lòng một tí)

Anh dùng thanh âm dịu nhẹ lượn lờ ở bên tai cậu, cậu cả người bị ma trảo của anh khiếu làm vừa nóng vừa ẩm ướt, hai má tái nhợt một thoáng ửng hồng. Lại cắn răng nói: "Anh không nên đụng tôi, xin anh.... Anh đây là cưỡng gian, tôi sẽ tố cáo anh, nhất định sẽ tố cáo anh".

" Hai chữ cưỡng gian này, là em nói đấy". Anh sâu kín nhìn chằm chằm cậu, dùng đầu gối tách chân của cậu ra: " Tốt lắm, tôi liền làm theo mong muốn của em". ( Châu Nhi: OMG)

.

Chap này đủ 12 lượt vote Châu Nhi sẽ ra chap mới nha!!!!!!! Các nàng đi qua nhớ để lại danh tính cho tui bít nga!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro