Chap 37: TRÍ NHỚ CỦA VƯƠNG TUẤN KHẢI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hú hú, thế là truyện đã cán mốc 3k lượt đọc và 700 lượt vote rùi nè"tung bông"

Chap này tặng cho tất cả các nàng nha. Cảm ơn các nàng đã đồng hành cùng truyện nha. Truyện vẫn còn dài, mong là các nàng sẽ đồng hành cùng truyện đến cuối cùng nha. Yêu các nàng nhìu <3

.

Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ =)

.........

Cậu cho tới bây giờ không nghĩ tới từ này sẽ trong miệng anh nói ra, trong lúc nhất thời nhưng lại ngây ngẩn cả người.

Nhưng anh còn nói thêm:" Anh vừa rồi có chút vội vàng, có làm em đau không?"

Cầm thú! Nguyên lai anh vì cái này xin lỗi! Căn bản chính là chết cũng không hối cải!

Cậu lạnh lùng nói:" Anh sẽ quan tâm cái này sao? Anh không phải là muốn làm tôi đau anh mới có thể vui vẻ sao?"

Anh không nói gì, đặt cậu lên mặt đất, sửa sang lại một chút quần áo của mình.

Cậu nghĩ anh kế tiếp muốn phủi mông chạy lấy người, không nghĩ tới anh thế nhưng lại lấy giấy lau cho cậu. Lau nước mắt trên mặt, lại lau tóc cùng mồ hôi trên người, cuối cùng giúp cậu sửa sang lại quần áo cùng vài ngọn tóc tán loạn.

Động tác của anh bất khả tư nghị ôn nhu, cùng vừa mới vừa rồi khi dễ cậu hung mãnh như hai người khác nhau.

Đầu ngón tay ôn nhu chạn nhẹ mi của cậu, hai má, làm cho cậu trong nháy mắt vẻ mặt hoảng hốt, quên mất người trước mặt này là ác ma.

Anh ngồi xổm xuống thân giúp cậu mang giày , nắm lấy chân tuyết trắng trắng mịn của cậu, bỗng nhiên thấp giọng nói:" Với ai chung một chỗ đều được, nhưng đừng ở với hắn."

Cậu sửng sốt một chút:" Anh nói cái gì?" Lập tức hiểu được anh ám chỉ Giang Trục Thủy.

" Tôi dựa vào cái gì nghe lời anh!"

Anh phảng phất như không nghe thấy, vừa phối hợp nói:" Kỳ thật anh đã sớm biết này cuộc hôn sự này, nhưng anh vẫn làm bộ như không biết, anh giấu diếm mọi người, đem cảm xúc chính mình che giấu cẩn thận. Chỉ khi ở trước mặt em, anh mới không khống chế được. Bởi vì em là người duy nhất hiểu anh, chỉ lúc ở trong than thể em, anh mới có thể hoàn toàn trầm tĩnh lại."

Vương Nguyên nghe được liền ngây dại, cậu biết anh là cao thủ nói dối, những lời này, trực giác nói cho cậu biết, đây là lời nói thật lòng của anh.

Đúng vậy, tuy rằng cậu hận anh, chán ghét anh, nhưng cậu không thể không thừa nhận, cậu đối với anh có cảm giác đặc biệt, giống như đã quen biết rất nhiều năm.

Ánh mắt của cậu không tự chủ được dừng vết thương hình chữ thập trên mu bàn tay anh, thật lâu sau, cậu rốt cục cũng hỏi vấn đề mà cậu mong mỏi.

" Vết sẹo trên mu bàn tay anh , tại sao lại có?"

Trầm mặc, giống như trầm mặc chỉ xuất hiện trong giây lát, anh ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng lại hơi hơi chớp động làm cho cậu bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

" Anh không cần nói , tôi không muốn biết!" Cậu đẩy mạnh anh ra, mở cửa liền xông ra ngoài.

Cậu không muốn nghe, bởi vì cậu sợ kí ức mười năm trước lại xuất hiện.

Một đứa bé mười ba tuổi biến mất trong trận đại hỏa năm đó, một cậu bé bước vào Vương gia, còn vết sẹo giống như đúc kia, hết thảy, đều phù hợp , nhưng cậu vẫn làm như không thấy, bởi vì cậu sợ hãi!

Nếu Vương Tuấn Khải chính là Đằng Hải, nếu Đằng Hải thật sự biến thành Vương Tuấn Khải, cậu không thê chấp nhận chuyện như vậy! Cậu hy vọng thiếu niên lãnh khốc thuần khiết kia, vĩnh viễn đều là bộ dáng năm đó, anh không có đối với cậu......

Ngực đột nhiên một trận đau, cậu dựa vào gốc cây, khó chịu thở hổn hển. Vết thương của cậu hình như lại tái phát......

Anh theo ra ngoài, nhìn thấy cậu:" Là anh làm em bị thương?"

Cậu cắn răng, ngẩng đầu căm tức nhìn anh:" Đúng vậy, chính là anh làm thương tôi! Anh tên hỗn đản này! Ác ma! Tôi vĩnh viễn đều không muốn gặp lại anh! Tôi hận anh!"

Nói xong quay đầu bước đi, anh bước theo sau, cậu cả giận nói:" Anh đừng đi theo tôi! Tôi cảnh cáo anh, không nên gần tôi!"

Cho nên anh liền đứng lại, mâu sắc ảm đạm.

Cậu trong lòng trào ra khoái cảm trả thù, xoay người, nghiêng ngả lảo đảo bước ra hoa viên......

Anh vẫn đứng nơi đó, hai tay nắm chặt thành quyền.

Nhìn vết sẹo trên mu bàn tay, trí nhớ mười năm trước, một lần nữa thống khổ hiện ra......

Đêm đó, trong cô nhi viện ánh lửa ngất trời.

" Không tốt, phòng nghỉ cháy!"

" Vương Nguyên còn ở bên trong!" Có người hô lớn.

Cơ hồ không do dự gì, Vương Tuấn Khải mười ba tuổi phi thân vọt vào biển lửa, đương nhiên anh không thấy vài đứa nhỏ kia trên mặt cười lạnh.

Anh bị chán ghét, bởi vì anh luôn lạnh như vậy.

Anh đối với ai cũng đều lạnh như băng, trừ bỏ Vương Nguyên, cậu bé mặc chiếc áo vải bông trắng kia.

Anh bảo hộ cậu bé, không tiếc dùng sinh mệnh bảo hộ cậu, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có cậu cười với anh.

Nhưng anh vọt vào biển lửa lại như thế nào cũng tìm không thấy người, anh bị khói đặc làm cho nghẹn không ngừng ho khan, lông mi, tóc, đều bị thiêu, nhưng anh vẫn càng không ngừng hô tên của cậu bé.

Nguyên Nguyên! Vương Nguyên!

Mùa hè mười ba tuổi năm ấy,  vĩnh viễn trở thành ác mộng của anh.

Anh không tìm được Vương Nguyên, lại ngã sụp xuống gạch ngói vụn.

Nhưng anh không chết, có lẽ mệnh của anh lớn, cho nên ông trời cũng không thu anh. Anh leo ra đống gạnh vụn, kỳ tích vẫn còn sống.

Sau này cậu biết, ngày đó Vương Nguyên căn bản không ở phòng nghỉ.

Anh vụng trộm chạy về vài lần, nhìn đến cậu bé mặc áo bông cũ kia, cậu lẻ loi tìm kiếm than ảnh của anh.

Nhưng anh lại không bước ra gặp cậu bé.

Anh còn sống, lại từ nay về sau thay đổi tất cả. Anh học cách cười với người khác, học cách nói dối, học hết thảy mọi việc để anh có thể sinh tồn với cái thế giới này.

cậu cũng không ngoại lệ, cho nên lúc nhìn thấy cậu, anh bảo trì trầm mặc.

Tâm của anh, không bao giờ sẽ vì người khác mà nhấc lên gợn sóng. Vương Tuấn Khải, quên cậu, quên cậu!

......

Vương Nguyên không biết chính mình đi như thế nào trở lại đại sảnh, cậu cả người đau nhức, hai đùi mỗi bước đều đau, mà vết thương cũ tái phát làm cho thân thể cậu rất khó chịu.

Giang Trục Thủy liền đi tới đỡ lấy cậu, nhìn đến cậu bộ dáng này, không khỏi cau mày:" Không thoải mái sao? Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện."

Cậu lắc lắc đầu, cắn răng nói:" Không, anh không phải nói, còn muốn tôi giúp anh hỗ trợ sao?"

" Hỗ trợ là việc nhỏ, thân thể mới là đại sự, đừng cậy mạnh, đi thôi."

Hắn một tay nắm tay cậu, một tay ôm thắt lưng của cậu, đang chuẩn bị đi, Vương Tường đỡ cha đi tới.

" Lão gia, đại thiếu gia." Giang Trục Thủy cung kính nói:" Xin hỏi có gì phân phó sao?"

Vương Nguyên thấy người quen, có chút khẩn trương cúi thấp đầu.

" Ha ha, nhìn cậu nói, ta nào dám phân phó Giang luật sư! Ta chỉ là lại đây hỏi một chút, cậu có thấy nha đầu Tư Tư kia không? Vừa rồi ta tuyên bố Vương Tuấn Khải cùng Nghiêm gia bàn hôn sự, nó không biết chạy đi đâu."

Giang Trục Thủy cười cười:" Tôi nghĩ Tư Tư nhất định là nghe được anh trai yêu nhất cưới vợ, cho nên nhất thời không tiếp nhận được?"

" Ai, đứa nhỏ này, rất tùy hứng, Trục Thủy cậu có rảnh giúp ta khuyên nó dùm."

"Nếu co cơ hội tôi nhất định sẽ làm."

" Ha ha, kia không nên làm đâu?" Lão gia tử cười nói:" Trục Thủy a, cậu hẳn là hiểu được ý tứ của ta, ta tin tưởng bằng bản lĩnh của cậu, thu phục nó là không phải việc khó."

Giang Trục Thủy mỉm cười nói:" Thực thật có lỗi, lão gia, ngài giao chuyện tình cho tôi, tôi đều đã hết sức, nhưng cái này không được."

Hắn nói xong nhìn Vương Nguyên:" Tôi đã có người yêu, tôi không muốn làm người thay lòng đổi dạ."

Lão gia tử sửng sốt, nhìn Vương Nguyên từ trên xuống dưới, Lâm Tường cũng theo ánh mắt của cha nhìn cậu, bỗng nhiên kinh hô:" A......"

" Làm sao vậy?" Lão gia tử hỏi.

" Ách...... Không có gì." Hắn nhìn Vương Nguyên, trên mặt hiện ra thần sắc nghi hoặc.

Lão gia tử thở dài:" Cậu đã có người trong lòng, ta đây lão nhân cũng không ép buộc cậu, bất quá ta còn là mời cậu lo lắng cho nó, ta không nóng nảy, dù sao Tư Tư tuổi còn nhỏ."

Lão gia tử dứt lời bước đi, Vương Tường lại nhìn Vương Nguyên vài lần, mang theo nghi hoặc.

Vương Nguyên nhẹ nhàng thở ra, hỏi:" Giải quyết xong rồi chứ?"

" Ừ." Hắn gật gật đầu, cười nói:" Em thấy thế nào so với anh còn khẩn trương hơn?"

" Nào có......"

" Vương đại thiếu gia giống như quen biết em!"

"...... Anh ấy lúc tôi chật vật đã cứu tôi."

......

Theo bệnh viện trở về, Vương Nguyên uống thuốc, hỗn loạn nằm ở trên giường ngủ.

Giang Trục Thủy ngồi ở đầu giường nhìn cậu, nhìn người má tái nhợt ngủ say mà thản nhiên đỏ ửng. Hắn nghĩ rằng, có lẽ chỉ có lúc ngủ say, cậu mới có biểu tình thả lỏng? Bình thường cậu luôn nghiêm mặt, giống như tùy thời luôn đối mặt với kẻ thù.

Trên mặt không khỏi nở nụ cười, cũng bỗng nhiên cả kinh, chẳng lẽ hắn đối với cậu đã không còn là đóng kịch sao? Nhớ tới ở bữa tiệc nhắn hôn cậu......

Là rung động sao,.....

 tại sao trước mặt cậu trai này, anh luôn không làm chủ được bản thân, suy nghĩ của mình như vậy......

.

Các nàng nếu thấy hay thì nhớ vote+cmt nhiệt tình nha!!!!!! Chap này đủ 18 vote thì Châu Nhi sẽ ra chap mới !!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro