Chap 55 : ANH SẼ KHÔNG VÌ EM MÀ QUAY ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xanh vàng rực rỡ, ca múa mừng cảnh thái bình, ôn hương nhuyễn ngọc, ngợp trong vàng son, nơi này, chính là tiên cảnh Dao Trì nổi tiếng.

Dao Trì tiên cảnh là một chỗ ăn chơi mang sắc thái thần bí, bởi vì không ai biết ông chủ nơi này là ai, nghe nói là một người Đức đầu tư, nhưng mọi người công ty cũng là một thương nhân Italy.

Mà người đó thần bí nhất, chính là chuyện đồn đãi ma quái.

Truyền thuyết, lúc mười hai giờ đêm ngồi ở thang máy này. Nếu như thang máy hạ xuống tầng một mà bạn không ra ngoài, như vậy thang máy sẽ mang bạn đến tầng hai dưới đất.

Trọng điểm là, chỗ này căn bản không có tầng hai dưới đất!

Truyền thuyết nói người nào được mang đến tầng hai dưới đất, không bao giờ bước ra nữa!

Đây chỉ là một truyền thuyết, mà loài người tựa hồ trời sinh chính là thích tìm kiếm cái lạ, càng thần bí càng kích thích lại tìm hiểu, bởi vậy, giải trí nơi này cũng càng ngày càng sôi động.

Kỳ thật, nơi này thật sự có tầng hai dưới đất! Nó không phải địa ngục, mà là một cung điện!

Người đàn ông cao lớn mặc bộ quần áo màu đen đang ngồi trên ghế, trên mặt mang mặt nạ hình còn bướm tinh xảo.

Trong tay của người đó cầm hai tờ giấy, mỉm cười nhìn, nụ cười dần dần tăng thêm, cuối cùng điên cuồng mà phá lên cười.

Một tên mang giày tây bước lên phía trước:" Lão đại, hai tên ngu ngốc kia đã an bài cho họ nhập cư trái phép ở nước ngoài, còn nam nhân kia xử trí như thế nào?"

Anh hơi gật đầu:" Tôi đi xem cậu ấy một chút."

Đi vào một gian phòng tối tăm, Vương Nguyên im lặng nằm ở trên giường. Hai mắt nhắm nghiền, hô hấp vững vàng, bộ ngực hơi phập phồng.

Anh chậm rãi ở đầu giường ngồi xuống, lặng lẽ tháo xuống mặt nạ trên mặt.

Khuôn mặt thanh tú dưới ngọn đèn chiếu lên như một bức tranh, áo choàng màu đen cũng như quỷ mỵ.

Ai có thể nghĩ đến, phó tổng tài ưu tú của Vương Thị – Vương Tuấn Khải, nhưng lại là chủ nhân của cung điện này?

Anh lẳng lặng nhìn người con trai trên giường mê man, tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, trong miệng nỉ non gọi tên của cậu.

" Vương Nguyên, Vương Nguyên......"

" Em là người duy nhất phát hiện bí mật của anh, anh nên làm gì em bây giờ?"

Tay của anh phất qua mắt của cậu, vì sao ánh mắt của em luôn trong suốt như vậy, làm cho anh không nhuộm nhan sắc nào?

Lướt qua cái mũi nổi trội của cậu, môi mềm mại......

Môi của cậu, luôn nhếch, quật cường như vậy...... Vì sao em luôn không chịu khuất phục anh, vì sao không thuận theo ở trong lòng anh, đem hết thảy đều giao cho anh?

Em không những không chịu khuất phục, còn muốn thay đổi anh, có phải hay không?

Anh nắm cằm của cậu, lông mi của cậu hơi run rẩy, anh giống điện bị điện giật buông tay ra, nhưng cậu chỉ là run run lông mi, vẫn chưa tỉnh lại.

Anh bỗng nhiên cười khổ, anh đang sợ cái gì? Sợ cậu tỉnh lại nhìn anh sao?

Không, trên đời này, đã không còn gì để anh phải sợ hãi.

Mười năm trước anh sẽ không cho mình dừng lại, mười năm sau cũng sẽ không cho mình mà quay về!

Đứng lên, thấp giọng phân phó hạ nhân:" Đem cậu ấy đi, đặt ở trước cửa Vương gia."

————————————————

Lúc Vương Nguyên tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trước cửa Vương gia, mơ mơ màng màng đứng lên.

Lúc này đã là nắng chiều rực rỡ, thủ vệ thấy cậu:" Vương Nguyên thiếu gia, cậu đến hồi nào vậy ?"

" A......" Cậu nhớ tới tối hôm qua phát sinh chuyện, một trận mờ mịt.

Cậu rõ ràng theo hai tên vệ sĩ đến một nơi hẻo lánh, như thế nào lập tức trở lại Vương gia?

Nhớ rõ lúc ấy hình như có người gõ đầu cậu, sau đó cậu liền té xỉu, ai nha, chẳng lẽ gặp phải quỷ? Cậu càng nghĩ càng sợ, vội hỏi thủ vệ kia:" Hai tên vệ sĩ của đại tiểu thư có trở về không?"

" Không có!"

" Không có?" Cậu rốt cuộc đã đánh mất dấu! Ngày hôm qua hai tên vệ sĩ nửa đêm đến nơi vắng vẻ, rõ ràng là đang đợi người nào, cậu thiếu một chút nữa là có thể tra được sự tình chân tướng, đáng tiếc!

Lúc này Vương Tường lái xe đi ra, thấy cậu, buông cửa kính xe xuống hỏi:" Cậu sao lại ra ngoài sớm như vậy? Lúc ăn điểm tâm cũng không thấy cậu, còn tưởng rằng cậu lười biếng ngủ chứ!"

Vương Nguyên không rảnh cùng hắn nói chuyện tào lao, vội la lên:" Đại thiếu gia, đã xảy ra chuyện!"

Cậu đem chuyện mình gặp tối qua nói lại một lần, sau đó nói:" Anh phải nhanh tìm thấy hai tên vệ sĩ đó!"

Vương Tường nghe xong, tay sờ sờ cái trán của cậu:" Cậu bị sốt?"

Vương Nguyên tức giận lấy tay hắn ra:" Tôi không sốt, tôi rất thanh tỉnh!"

Hắn gật gật đầu:" Nga, tôi đã biết, nhất định là cậu ban đêm mộng du, bơi tới bên này, lạnh, cho nên phát sốt!"

" Tôi nói tôi không bị sốt!" Vương Nguyên tức giận đến thẳng dậm chân.

" Trán cậu rất nóng!"

" Đó là bị anh chọc giận! "

Hắn yên tĩnh trở lại, nhìn cậu sắc mặt lo lắng, thế này mới nói:" Hai tên vệ sĩ kia thật sự có vấn đề?"

" Nói nhảm!"

" Tốt lắm, tôi sẽ phái người bắt hai tên đó trở lại!" Hắn nói xong cầm lấy điện thoại, bắt đầu sai người.

......

Giang Trục Thủy rất nhanh chạy tới biệt thự Vương gia, thấy Vương Nguyên, Vương Tường một trái một phải ngồi bên cạnh Tư Tư, hỏi:" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

 Tư Tư liền hướng hắn ánh mắt cầu xin giúp đỡ:" Anh Trục Thủy...... Bọn họ luôn hỏi tôi vấn đề kì quái, tôi căn bản không biếtanh bảo họ đừng ép buộc tôi được không?"

Giang Trục Thủy sửng sốt một chút, đi tới:" Tư Tư, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi cũng muốn hỏi cô!"

" Ghê tởm...... Các người một đám tất cả đều nhằm vào tôi, tôi cái gì cũng không biết, các người vì sao không tin tôi, đều chỉ tin tưởng Vương Nguyên !"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro