Chap 6: NỬA ĐÊM GHÉ THĂM.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Vương  tiên sinh, đây là thứ ngài muốn, tư liệu của Vương Nguyên."

Thư ký đem một túi văn kiện đặt lên bàn.

" Ân, cô có thể ra ngoài."

Nam nhân vẫy tay làm cho thư ký đi ra ngoài, sau đó lẳng lặng nhìn kia túi văn kiện một lát, nhẹ nhàng xé mở......

Hé ra ảnh chụp của một người, anh mở ra xem.

Đôi mắt trong suốt, điển hình của một người con trai giang nam, nhưng là cái mũi nhỏ kia lại phá lệ anh khí, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn kia, lại mang theo mấy phần quật cường.

Khuôn mặt hội tụ đủ ôn nhu cùng quật cường, khi khóc là bộ dáng, kiên cường cũng là bộ dáng đó, thật sự làm cho người ta khó có thể nắm lấy. ( đọan này hơi rối )

Thật lâu sau, anh mới buông tấm ảnh, lấy ra hồ sơ tinh tế lật xem.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến:"Anh Tuấn Khải, em có thể vào được không?"

Anh đem hồ sơ cất đi:" Có thể!"

Vương Tư tư đẩy cửa đi vào, trong tay cầm theo một túi đồ.

"Anh Tuấn khải, anh như thế nào trễ rồi mà vẫn còn làm việc? Em đã nấu canh cho anh, mau thừa lúc còn nóng anh uống đi!

Cô cười khanh khách mở nắp ra,đổ vào chén. Nhất thời mùi hương bốn phía, làm cho anh phải khen ngợi:" Tư Tư tay nghề càng ngày càng tốt, tương lai người nào cưới được em, thật là có phúc!"

Tư tư nhất thời hai má ửng đỏ lên :" Anh...... Không được chọc em......"

" Di? Tư Tư của cúng ta còn có thể thẹn thùng a?" Anh cười, bưng bát lên, uống hết bát canh.

" Chậm một chút a......" Tư Tư nhìn anh, ánh mắt không giống như một người em gái nhìn anh của mình, bỗng nhiên thở dài:"Anh làm việc vất vả rồi! Cha rất không công bằng, đem nhiều việc như vậy giao cho anh, còn anh hai lại ở nước ngoài hưởng phúc!"

" Không được nói lung tung a!" Anh mỉm cười nói:"Anh hai ở nước ngoài làm việc đứng đắn a."

" Cái gì mà làm việc đứng đắn!" Tư Tư bĩu môi:" Cho tới bây giờ không thấy anh ấy làm việc gì cả...... Đúng rồi, anh hai tuần sau sẽ về, chờ anh ấy trở lại, anh sẽ không mệt mỏi như vậy nữa."

Vương Tuấn Khải sửng sốt, trong mắt không hề bảo an thần sắc chợt lóe mà qua, lập tức cười nói:" Ha ha, như vậy tốt lắm !"

Anh ngồi xuống uống canh, Tư Tư đùa nghịch văn kiện văn kiện trên bàn anh, bỗng nhiên thoáng nhìn túi tài liệu kia cùng ảnh chụp, lén lút mở ra thấy ảnh chụp của một người, nét cuời trên mặt liền biến mất.

......

Ban đêm, Vương Nguyên nằm trên giường bệnh ở trường quý tộc được săn sóc đặc biệt, hai tay ôm chiếc túi đựng tờ giấy nhận việc cùng số tiền mười vạn, đắm chìm trong hạnh phúc cùng kích động trong long thật lâu không thoát ra được.

"Tại sao lại làm vệ sĩ cho đại tiểu thư? Vì cái gì?"

Bỗng nhiên một thanh âm sâu kín bay tới, làm cho cậu sợ run lên, chiếc túi kia liền đánh rơi.

Đôi giày da màu đen từng bước tới gần, một thân ảnh thon dài xuất hiện.

"Cậu dung tánh mạng mình để đổi việc này, hẳn là có điều gì mờ ám."

"...... Cám ơn." Cậu thân thủ tiếp nhận, ánh mắt dừng lại trên viết thương hình chữ thập ở mu bàn tay.

Ngẩng đầu đón nhận cặp mắt lạnh như băng kia:" Vương ...... Vương tiên sinh......"

Cậu không nghĩ tới Vương Tuấn Khải đã trễ thế này lại đến tìm cậu, hơn nữa khuôn mặt trái ngược với hồi sáng ôn nhu.

Anh đứng nhìn cậu:" Cậu có thể buông tay."

Cậu ngẩn ra.

" Hiện tại,cậu trả lời câu hỏi của tôi đi!" Anh lạnh lùng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro