Chap 70: KHÔNG LÀM THƯƠNG TỔN CÂY HOA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lúc chúng tôi ở cô nhi viện quen biết nhau, sau lại bởi vì một trận hỏa lớn, chúng tôi cũng không gặp mặt nhau nữa. Cho đến hai tháng trước, tôi gặp lại anh ấy...... Lão gia, tôi cảm ơn ngài đã nhận anh ấy làm con nuôi, chiếu cố anh ấy nhiều năm như vậy, nhưng tôi cảm thấy kỳ thật mấy năm nay anh ấy làm Vưing Tuấn Khải cũng không hạnh phúc, hiện tại anh ấy mất trí nhớ, tôi muốn dẫn anh ấy rời khỏi Vương gia, tôi nghĩ, tôi có cho anh ấy hạnh phúc."

Lão gia tử yên lặng nghe cậu nói, thổn thức nói:" Ta thật sự không nghĩ tới cậu cùng nó quen biết nhiều năm như vậy...... Cậu thương nó?"

Nhìn lão gia tử mắt sáng ngời, Vương Nguyên gật đầu:" Vâng!"

" Nhưng cậu chỉ là một người con trai, có khả năng mang nó theo? Ta hiểu được ý của cậu, cậu không muốn cho nó hồi phục trí nhớ. Tuy rằng Vương gia chúng tôi cần nó, nhưng ta hiểu cho cậu, như vậy đi, chức quản gia cậu cứ tiếp tục làm, hôn sự của Tuấn khải, ta có thể thay nó hủy bỏ. Nó có một căn nhà, các người có thể ở nơi đó, cũng có thể ở Vương gia, tóm lại cậu ở lại đây, mọi người đều có thể chiếu cố lẫn nhau."
Vương Nguyên nghe lão gia tử nói, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, lão gia tử chưa bao giờ nói nhiều như vậy, nhưng hôm nay lại nói rất nhiều...... Làm cho cậu có cảm giác như cha mình.

Cậu nhớ cha......

Trở lại bệnh viện, cậu nói với Vương Tuấn Khải:" Em dẫn anh đến một nơi nhé?"

" Nơi nào?"

" Ừ...... Nơi ấy không tốt lắm, đa số bên trong đều là người xấu, nhưng cũng có người oan uổng, cha nuôi của em là...... Người rất tốt, đối với em cũng rất tốt."

Vương Nguyên vào trầm tư, mặt mang theo mỉm cười ngọt ngào," Anh biết không? Trong khoảng thời gian này, ông ấy ở chiếu cố em, ông ấy cho em một gia đình ấm áp, còn có tình thương quý giá của người cha...... Cho nên em muốn anh gặp ông ấy một lần, cũng muốn...... ông ấy gặp anh một lần, anh đồng ý không?"

Nói xong lời cuối cùng, mặt của cậu đỏ lên. Anh yên lặng nhìn khuôn mặt diễm lệ đỏ ửng kia, kìm lòng không được bước đến, nhẹ nhàng hôn gò má của cậu......

" A......" Cậu thở nhẹ một tiếng, lại không biết né tránh.

Môi của anh dần dần hạ xuống, dừng trên môi của cậu, triền miên lại ôn nhu hôn......

Bỗng nhiên cửa đẩy ra, Vương Nguyên hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, đẩy anh ra. Quay người lại, chỉ thấy Nghiêm Thanh Du tay đang cần hoa ngơ ngác đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt.

" Thanh Du......"

" Xin lỗi......" Thanh Du kích động nói:" Tôi không phải cố ý...... Tôi không biết cô ở......"

Vương Nguyên càng thêm kích động, dù sao hiện tại Nghiêm Thanh Du vẫn là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Vương Tuấn Khải, hôn ước một ngày không hủy bỏ, cậu vẫn xem như người thứ ba.

Cho nên Thanh Du xin lỗi cậu, cậu ngược lại càng xấu hổ.

" Thanh Du, tôi......"

" Cậu không cần nói, Vương Nguyên, tôi không trách cậu."

" Không phải...... Anh ấy mất trí nhớ." vương Nguyên không biết nên nói cái gì, cho nên nói năng trở nên lộn xộn.

Thanh Du cũng bình tĩnh nói:" Cho dù anh ấy không mất trí nhớ, người anh ấy yêu là cậu, người anh ấy chán ghét vẫn là tôi ."

" Cô đừng như vậy nói......"

" Vương Nguyên cô ấy là ai?" Vương Tuấn Khải chỉ Thanh Du hỏi.

" Cô ấy là Thanh Du, là vị hôn thê của anh."

" Không, hiện tại đã không phải."

Vương Nguyên kinh ngạc, không nghĩ tới lão gia tử làm việc hiệu suất lại nhanh như vậy, này hôn ước nói hủy bỏ liền hủy bỏ.

" Tôi chỉ đến thăm anh ấy." Thanh Du đem hoa cắm vào bình:" Hoa là của cha tôi bảo đem tới."

Cô nói xong nhìn Vương Tuấn Khải, sâu kín thở dài:" Tôi đi rồi, Vương Nguyên, mong cậu chiếu cố cho anh ấy thật tốt."

" Tôi...... Tôi sẽ làm được."

Tiễn Nghiêm Thanh Du, Vương Nguyên tâm tình rất kém, cậu cảm thấy hạnh phúc của mình là dựa trên đau khổ của người khác, hạnh phúc như vậy làm cho cậu cảm thấy bất an.

Xoay người, lại thấy Vưing Tuấn Khải đang đùa nghịch hoa kia, không khỏi tức giận:" Anh này! Sao lại ngắt hoa ?"

" Anh không có."

" Còn nói không có! Em thấy anh lấy!" Cậu đi đến phía trước:" Đưa tay kiểm tra!"

" Không cần......" Anh đưa lưng qua.

" Không cho em xem, rõ ràng có gì dấu giếm! Lấy ra!" Cậu nói xong đưa tay vươn tới, anh liền tránh ra, sau đó quay người ôm lấy cậu.

" Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi!" Anh thấp giọng nói.

Mặt cậu đỏ lên:" Không đứng đắn! Anh đổi chủ đề!"

" Ừ." Anh gật đầu, nhưng càng thấu càng gần, hôn mỏng, hôn ẩm ướt, hôn sâu...... Cậu đắm chìm trong hạnh phúc này, bị lạc phương hướng, ý thức mê loạn......

Tới thới điểm mấu chốt, anh lại dừng lại, có lẽ Vương Tuấn Khải khác với trước kia .

Anh khẽ thở hổn hển, gắt gao ôm cậu, hơi thở hỗn loạn nói:" Nguyên Nhi, em sẽ khong rời anh mà đi?"

" Đúng vậy, em sẽ không rời anh."

......

Ngày hôm sau, hai người cùng đi thăm cha nuôi Vương Nguyên.

Vưing Nguyên cầm lấy điện thoại:" Cha, con đến thăm người, con còn mang đến một người cho cha gặp, anh ấy tên là Tuấn Khải."

Cậu nói xong hướng Vương Tuấn Khải đang đứng ở cửa, gọi anh vào.

" Cha, đây là Tuấn Khải, trước kia ở trong cô nhi viện, nếu không phải anh ấy chiếu cố con, con không biết có thể kiên trì sống sót hay không......"

Vương Đài Ân ngẩng đầu, nhìn thoáng Vương Tuấn Khải đứng ở bên cạnh Vương Nguyên, hai mắt bỗng dưng mở to....
.
Tui đã chở lại, các màng đưng quên tui nha, dào này nhà tui đang có việc nên việc ra chap hơi thất thường 😛
.
Chap sau, sẽ tặng cho 2 bạn đau tiên cmt&vote nha!!!!!! Yêu các nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro