kakaka

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Con Đường Mới

Chương 1

Mê Cung (1)

Thu gọn nội dung

Hai ngày, nếu như thời gian hiển thị trên điện thoại di động Nokia 6288 mà Tạ Nghị mới mua không sai, hắn đã ở trong mê cung thuần màu trắng này đúng hai ngày.

Hai ngày trước, Tạ Nghị vừa thất nghiệp thì được bạn thân mời đi leo núi, chỉ là, ở giữa sườn núi đột nhiên bị một đoàn tro bụi bao phủ, chờ đám tro bụi này tan hết, Tạ Nghị đã ở đây.

Ngay lúc đó Tạ Nghị quả thực không dám tin vào mắt mình, chẳng qua hắn rất nhanh tỉnh táo lại đồng thời lập tức không thể kìm nén được mừng rỡ, không nghĩ đến, ở ngay trong lòng núi của thánh địa du lịch đã bị khai thác đến cực hạn này, tự nhiên còn ẩn tàng bên trong nó một tòa kiến trúc to lớn mà cho đến tận bây giờ vẫn chưa bị người ta phát hiện.

Chỉ cần mình đem phát hiện này nói cho nhân viên quản lý ở đây, như vậy, nhất định chỗ tốt trong đó là không thể thiếu được.... Chỉ là, ý nghĩ này duy trì được mấy giờ, liền triệt để tan biến , bởi vì, nơi này chính là một tòa mê cung hùng vĩ, to lớn!

Nghỉ ngơi lấy lại sức Tạ Nghị nhìn ba lô của mình một chút, chân mày không khỏi nhíu lại.

Thực vật bên trong ba lô không còn nhiều, cho dù tiết kiệm, tối đa cũng chỉ chống đỡ được đến ngày mai, nước uống còn trân quý hơn, tuy rằng hai ngày qua đã rất tiết kiệm, nhưng bình đựng nước cũng chỉ còn lại có một phần năm.

Nếu như không tìm được lối ra, như vậy kết cục duy nhất của bản thân chính là chết đói, chết khát một cách thống khổ ở tại nơi này!

Từ mặt đất màu trắng đứng lên, vịn vào bức tường cũng màu trắng, Tạ Nghị bắt đầu từng bước một đi tới .

Hắn biết, nếu như không đi, cũng chỉ có chờ chết, tuy rằng có cố gắng đi tiếp thì khả năng tìm được lối ra cũng không lớn, thế nhưng, ít nhất còn có một tia hi vọng.

Chính là dựa vào hy vọng này, hai ngày qua Tạ Nghị ở trong mê cung liên tục vòng qua vòng lại, tuy rằng khi hắn đi qua từng ngã rẽ đều dùng than thay bút để lại ký hiệu, thế nhưng những ký hiệu này chưa từng thấy xuất hiện lần thứ hai. Hắn không biết là bản thân thật sự không quay lại chỗ ghi ký hiệu, hay chính ký hiệu đó bị một người thần bí nào đó lau đi.

Nếu như là loại trước, bản thân không gặp lại những ký hiệu đánh dấu. Như vậy, mê cung này có thể là rất lớn, địa phương lớn như vậy, nếu muốn tìm thấy cửa ra. . . . Tạ Nghị cười khổ lắc đầu.

Lẽ nào, quả thực mình sẽ chết ở chỗ này?

Nếu như là loại sau, tuy rằng nhìn không thấy vật gì làm cho Tạ Nghị cảm thấy sợ hãi, có thể chứng minh, mê cung này cũng không phải lớn như vậy, khả năng tìm thấy cửa ra sẽ cao hơn một chút.

Chính là trong lòng dựa vào suy đoán thứ hai, tâm trạng giống như người đánh bạc, Tạ Nghị mới có thể tiếp tục kiên trì, chỉ là. . . . Hắn căn bản không biết mình còn có thể kiên trì đến bao lâu.

Giống như một con ruồi không đầu bay loạt, tinh thần của Tạ Nghị đã tiếp cận biên giới của sự tan vỡ, không chỉ bởi vì nơi này là một tòa mê cung khổng lồ rộng lớn, mà chủ yếu chính là, vô luận hắn đi tới chỗ nào, vĩnh viễn đều là một mầu trắng thuần khiết.

Loại màu trắng thuần khiết này tạo ra áp lực, làm cho lòng người lo lắng bất an, làm cho người ta hít thở không thông. Không chỉ có như vậy, ngoại trừ thế giới mầu trắng, còn không có bất luận một thanh âm gì, Tạ Nghị từng hô to vô số lần, nhưng không có bất luận cái gì đáp lại.

Vịn vách tường màu trắng đi tới một ngã rẽ, Tạ Nghị lần thứ hai thoáng cười khổ.

Có thể kiên trì đến bây giờ, Tạ Nghị đã bội phục chính mình, ít nhất nó biểu thị, nghị lực của bản thân không ngờ lại tốt như vậy, còn không có ở trong loại mầu trắng thuần khiến cùng với cảm giác không có hy vọng này phát điên.

Vịn tường, Tạ Nghị chậm rãi đi qua ngã rẽ, đôi mắt vô thần nhất thời thay đổi, trên mặt ửng đỏ một mảng, tinh thần nguyên bản sa sút giống như được ăn thuốc kích thích, kéo lên tới đỉnh, toàn thân kích động mà run lên .

Tuy rằng trước mắt vẫn là một mầu trắng tinh khiến. Nhưng bất đồng là, phía trước có một con đường rộng, không phải là cái loại khoảng cách vĩnh viễn 5m trong mê cùng, mà ít nhất dài gần 50m, ở đầu bên kia là một cái bậc thang, mà trên bậc thang cuối cùng có một khung cửa hình vòm to lớn.

Ở hai bên con đường, dựng đứng một loạt các pho tượng màu đen. Tất cả những pho tượng này đều mang hình dạng ác ma, trên lưng mang cánh dơi dài, trên đầu mọc hai cái sừng, cũng có loại ở bụng có một khuôn mặt dữ tợn, miệng mở rộng, giống như muốn nuốt hết thẩy, mọi loại đều có muôn hình vạn trạng không thiếu thứ gì.

Đi vào đoạn đường này, nhìn những pho tượng ác ma, Tạ Nghị chỉ có một cảm giác, đó chính là hưng phấn.

Tuy rằng hắn rất kỳ quái, mê cung được giấu ở ngay trong lòng thánh địa du lịch này vì sao lại có tượng quái vật phương tây, thế nhưng điều này cũng không gây trở ngại tâm tình kích động của hắn, bởi vì, rốt cục không còn là màu trắng tinh, rốt cục không hề liên tục gặp phải ngã rẽ, trọng yếu nhất, có thể là, phía sau con đường là một cánh cửa hình vòm to lớn!

"Oa ~, ghê gớm thật, những pho tượng này ít nhất cũng cao 5, 6 thước, không biết người nào điêu khắc? Được, cảm thấy rất chân thực." Đi tới trước mặt một pho tượng ác ma, Tạ Nghị hưng phấn phát hiện mình vừa vặn cao bằng bắp chân của nó.

Nhìn từ bề ngoài một tòa tiếp một tòa toàn bộ các loại pho tượng ác ma, Tạ Nghị có thể xác định, những pho tượng điêu khắc này hẳn là là ác ma phương tây trong truyền thuyết.

Những ác ma này có hình thái khác nhau, trong đó có một pho tượng nửa dưới là thân thể sư tử, còn lại nửa bộ phận phía trên là thân thể con người, cánh tay lại là hai thanh liêm đao, rất là đặc biệt.

Hưng phấn, khi Tạ Nghị phát hiện trong đó có vài bức tượng ác ma mỹ nữ, trên trán có hai chiếc sừng nho nhỏ, mặt che khăn, vóc người nổi bật những chỗ lồi lõm, trên cái mông tròn vo có một cái đuôi thật dài. Tuy rằng nhìn không thấy dung mạo cụ thể, nhưng từ vóc người lồi lõm, cũng làm cho người vốn có đang hưng phấn như Tạ Nghị nhiệt huyết dâng trào.

Những pho tượng ác ma này đều điêu khắc cực kỳ nhẵn nhụi, đặc biệt biểu tình trên bộ mặt bọn họ, ngoại trừ vài pho tượng ác ma mỹ nữ, có thể thấy rõ ràng trên mặt các pho tượng ác ma khác đều là vẻ mặt không cam lòng cùng với oán hận.

Làm cho những pho tượng này nhìn qua căn bản là không giống như được điêu khắc ra, ngược lại như là thân thể thực sự của ác ma bị hoá đá vậy.

Thưởng thức một tòa tiếp một tòa những pho tượng ác ma cao to màu đen này, chậm rãi, Tạ Nghị đi tới cuối đường, trước mặt hiện ra cánh cửa hình vòm.

Ngửa đầu nhìn lên bậc thang cao khoảng 50m, cánh cửa khổng lồ hình vòm, Tạ Nghị có thể khẳng định, nhất định đây là kiến trúc to lớn nhất ở trên địa cầu, bởi vì nó thực sự quá lớn, đứng ở phía dưới cánh cửa, bản thân tựa như một con kiến đứng ở trước cửa nhà của loài người vậy.

Muốn cảm thụ gần hơn một chút sự to lớn của cánh cửa, Tạ Nghị bò lên trên bậc thang cao 2 thước ở trước cửa.

- A? có kẽ hở.

Từ trên bậc thang cao hai thước nhìn lại, trong khi đang mệt mỏi thở dốc Tạ Nghị đột nhiên kêu nên, ở trung ương cánh cửa là một cái kẽ hở tinh tế, kẽ hở này đối với các pho tượng ác ma cao to mà nói có hay không cũng như nhau, còn đối với bản thân hắn, đó là hy vọng có thể đi ra khỏi chỗ này.

Thử đi tới trước kẽ hở, làm cho Tạ Nghị vui vẻ chính là, chỉ cần đem ba lô xách bằng tay, nghiêng thân thể của mình, bản thân dĩ nhiên vừa vặn có thể chen vào đi qua, tuy rằng di động có điểm khổ cực.

"Không biết bên trong sẽ có cái gì đây?" Tạ Nghị giống như đi tầm bảo, lập tức kiềm chế hưng phấn ở trong lòng, chui vào trong kẽ hở, hướng về phía trong cửa lớn đi vào.

Hắn tin tưởng, cửa cũng đã lớn như vậy, đồ vật bên trong nhất định càng thần kỳ, nhất định có rất nhiều bảo tàng.

Ở trong kẽ hở của cửa lớn khổ cực đi nghiêng khoảng 3 phút, đi tới đầu ra của kẽ hở Tạ Nghị trợn mắt há mồm nhìn thế giới bên trong cánh cửa.

Đồ vật bên trong cửa lớn khiến Tạ Nghị rất bất ngờ, nguyên bản bảo tàng trong tưởng tượng căn bản là không có, có chỉ là 5 pho tượng màu đen, cùng với một thanh kiếm lơ lửng trên không trung, trên thanh kiếm tản ra quang mang màu vàng nhạt.

Ở trung ương gian phòng, là một pho tượng ác ma cao gấp đôi so với các pho tượng bên ngoài, pho tượng cao tới 10 thước, tượng ác ma này tương đối tiêu chuẩn, hình người, cánh dơi, trên đầu có một đôi sừng, cả pho tượng là một tư thế ngửa mặt lên trời gào thét, nhìn qua phi thường có uy thế.

Mà ở trên chỗ đặt pho tượng này vài thước, vị trí trước bụng pho tượng, là thanh kiếm trôi nổi trên không trung, phát tán quang mang kim sắc.

Mũi kiếm hướng lên trên, thân kiếm hẹp, trên mặt kiếm bị mẻ hai mảnh chia toàn bộ thân kiếm phân làm ba đoạn, ở giữa thân kiếm là một ít hắc đế kim sắc ký hiệu (chữ vàng trên nền đen) nối liền trên dưới, mơ hồ có hình dạng kim quang lưu động, mà chuôi kiếm, điêu khắc một thiên sứ giang cánh, triển khai hai cánh cái bảo vệ tay người cầm kiếm, hình dạng thanh kiếm nhìn qua vừa hoa lệ vừa thần bí, nhưng lại có một loại cảm giác trấn định nhân tâm (làm tâm trạng con người bình tĩnh).

Bất quá thanh kiếm này tương đối lớn, Tạ Nghị phỏng chừng bản thân còn không cao bằng phân nửa thanh kiếm này.

Ngoại trừ pho tượng ác ma ở giữa cùng với thanh kiếm, còn có bốn pho tượng khác đặt cách pho tượng ở trung tâm một khoảng cách bằng nhau, trấn giữ ở bốn phương hướng, tuy rằng bốn pho tượng ác ma này nếu so với pho tượng ở trung tâm thì nhỏ hơn một ít, nhưng cũng cao gần gấp đôi những pho tượng ở bên ngoài.

Bốn pho tượng ác ma này có ba nam một nữ, trong đó một pho tượng nửa trên là người, nửa dưới là thân thể sư tử, hai tay là liêm đao. Một pho tượng lại có một khuôn mặt ở ngực, sau cùng có một pho tượng không sai biệt lắm với pho tượng ở giữa, chỉ là hình thể càng thêm cường hãn hơn một ít. Mà pho tượng ác ma nữ tính duy nhất còn lại là thân thể nhân loại, mặt che lụa mỏng, khác biệt chính là nàng có ba cặp cánh tay, nắm sáu loại vũ khí, toàn thân chỉ có một ít bộ vị trọng yếu được vải thưa che lại, vóc người nổi bật bày ra không sót chỗ nào.

Theo kẽ hở ở giữa cửa đi vào Tạ Nghị không đụng chạm những pho tượng cùng với thanh kiếm, mà trước tiên ở trên vách tường chung quanh tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được cửa ra, đáng tiếc chính là, sau khi trải qua tỉ mỉ tìm kiếm, Tạ Nghị không thể không tin, trừ con đường lớn mà mình vào từ cửa lớn đi vào ra, ở đây không có bất luận cánh cửa nào khác.

Chữ ký của Lăng Độ Vũ

Tâm trạng:

Ðiểm: 1207

Quyển 1: Con Đường Mới

Chương 1

Mê Cung (2)

Thu gọn nội dung

Phát hiện không có cửa ra, Tạ Nghị đem lực chú ý đặt trên những pho tượng này.

Đi tới trước pho tượng nữ ác ma, Tạ Nghị nhất thời sinh ra một loại cảm giác áp bách nhàn nhạt, nếu ở trong lòng hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, đây chẳng qua là một pho tượng mà thôi, không cần sợ hãi, phỏng chừng hắn thật đúng là không dám tới gần chỗ pho tượng nữ ác ma này.

Đi tới trước mặt pho tượng nữ ác ma, Tạ Nghị phát hiện mình chỉ cao hơn bàn chân pho tượng một ít, mà cảm giác áp bách ở sâu trong nội tâm cũng càng thêm cường liệt, làm cho hắn nhịn không được muốn xoay người chạy trốn.

- Chỉ là một tòa pho tượng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người ? Sao ta lại sợ như vậy? Ảo giác, nhất định là ảo giác, ha ha ha ~~~

Cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, Tạ Nghị lẩm bẩm an ủi.

Tiếp theo, tự mình cổ vũ một lát, cuối cùng Tạ Nghị can đảm ngẩng đầu liếc mắt nhìn.

Bất quá cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi.

- Ta đi ra ngoài xem ~~

Nhìn thoáng qua pho tượng nữ ác ma như một toà nhà cao tầng, Tạ Nghị lập tức xoay người một cái, cúi đầu, nhanh chóng hướng tới một pho tượng ác ma khác.

Tuy rằng lúc này cũng không có nhìn thấy toàn bộ pho tượng nữ ác ma, thế nhưng cảm giác áp bách trong lòng chẳng biết tại sao lại kéo dài từ chỗ pho tượng đuổi theo, cảm giác sợ hãi làm cho Tạ Nghị căn bản không dám liếc mắt nhìn thêm lần nữa, thầm nghĩ phải lập tức rời xa, cách càng xa càng tốt.

- . . . . . . . Ta lại đằng kia xem pho tượng khác xem sao ~~

Còn chưa tới gần chân pho tượng thứ hai, cảm giác áp bách càng thêm cường liệt thẳng trước mặt ập đến, Tạ Nghị rất dứt khoát xoay người một cái, tiếp tục đi về hướng pho tượng ác ma thứ ba.

Pho thứ ba. . . . . .

Sau cùng, Tạ Nghị đi tới phụ cận thanh kiếm ở trung tâm, mới không cảm nhận được bất luận cảm giác áp bách gì, lúc này mới thở dài một hơi, biểu tình cổ quái nhìn trên năm pho tượng quét tới quét lui.

- Pho tượng mà thôi, ai điêu khắc mà chân thực như thế? Kháo, ngay cả đến gần cũng không dám, ta thật sự là nhát gan. . . .

Tuy rằng đứng ở bên cạnh thanh kiếm này, uy áp do những pho tượng kia tràn tới đã hầu như không còn cảm nhận được, thế nhưng cảm giác sợ hãi không giải thích được vừa rồi cũng không tiêu trừ.

Không thể tưởng tượng bản thân mình lại bị những pho tượng cao to này hù doạ, nếu như nói ra, nhất định làm cho người ta cười đến rụng răng.

Phiền muộn thở dài, Tạ Nghị đem lực chú ý tập trung lên trên thanh kiếm.

Đứng ở phía dưới thanh kiếm, Tạ Nghị cảm nhận được tâm tình yên tĩnh, một loại cảm giác rất thoải mái, cảm giác nảy sinh trong lòng, không khỏi khoan khoái nhắm hai mắt lại hưởng thụ .

Không biết hưởng thụ bao lâu, Tạ Nghị lần thứ hai mở mắt, vui vẻ nhìn tranh kiếm trên không trung.

- Loại cảm giác này quá tuyệt vời ~~"

Nói xong, Tạ Nghị nhịn không được vươn tay phải của mình, sờ nên trên cái chuôi thanh đại kiếm này.

Nguồn gốc tội lỗi lớn nhất của loài người, chính là tò mò.

Khi tay phải Tạ Nghị chạm vào chuôi thanh đại kiếm, thì toàn bộ không gian bên trong gian phòng đột nhiên cứng lại, giống như là dừng lại vài giây vậy.

Sau đó, Tạ Nghị sản sinh một loại cảm giác như không gian sụp đổ, một loại cảm giác sợ hãi lớn lao nảy lên trong lòng, khiến hắn nhịn không được cầm chuôi kiếm kéo xuống phía dưới.

. . . . . . . . . .

- Hô. . . . . . liệu có phải ở trong mê cung này khiến tinh thần của ta xảy ra vấn đề không?

Nhìn kim sắc đại kiếm trong tay còn cao hơn so với chính mình, cảm giác tâm tình trấn định theo chuôi kiếm truyền khắp toàn thân, Tạ Nghị lau thoáng qua cái trán đang đổ mồ hôi lạnh.

Xung quanh cũng không có gì phát sinh.

Điều này làm cho Tạ Nghị phải hoài nghi, vừa rồi mình nhất định sản sinh ảo giác.

- Lạ quá, lớn như vậy, đã vậy còn quá nhẹ, không biết làm bằng chất liệu gì ?

Vung vẩy kim sắc đại kiếm trong tay vài cái, Tạ Nghị hiếu kỳ lẩm bẩm.

Nếu như khối lượng của thanh kiếm tương ứng cùng với hình thể của nó, Tạ Nghị tin tưởng mình nhất định không cầm nổi, thế nhưng, hiện tại bản thân lại có thể dễ dàng huy vũ.

Ngay khi Tạ Nghị đang nghịch ngợm thanh kim sắc đại kiếm thần bí, một trận âm thanh vỡ nát từ bốn phía truyền đến.

Là những pho tượng ác ma, bắt đầu từ pho tượng đại ác ma ở giữa, lan đến bốn pho tượng ác ma ở chung quanh, thậm chí, toàn bộ đều vỡ vụn, lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ vết rách tăng nhanh. . . . .

Một khối, hai khối. . . . . . Trên pho tượng ác ma ở giữa, lớp vỏ màu đen vỡ vụn thành những mảnh nhỏ rơi ra, lộ ra màu đỏ hồng ở bên trong, cơ thể giống như hỏa diễm. . .

- A ~~~~~

Một tiếng gào thét đinh tai nhức óc từ trong miệng pho tượng phát ra, lớp vỏ màu đen ở trên người hắn nhất thời giống như hạt mưa tứ tán bay ra, hoàn chỉnh lộ ra, một thân thể được bao trùng trong hoả diễm.

- Hô ~~~

Pho tượng cử động tứ chi đang được hoả diễm che phủ, lắc cổ, thở ra một hơi thở thật dài, cánh dơi phía sau mở ra, Tạ Nghị còn đang trợn mắt há mồm nhìn hết thảy sự việc nhất thời cảm nhận được một cơn sóng nhiệt trước mặt vỗ tới.

- Ân? Tiểu tử kia, là một nhân loại?

Pho tượng nhìn xuống Tạ Nghị nho nhỏ , chân mày cau lại, gầm gừ nói:

- Ta chán ghét nhân loại ~, nhưng để thưởng cho hành động giúp ta được tự do, tiểu tử kia, ta ban cho ngươi được trở thành ác ma ~.

Thanh âm pho tượng giống như sét đánh làm Tạ Nghị sửng sốt, bất quá sau khi nghe thấy pho tượng này muốn đem mình biến thành ác ma, lập tức kinh hoàng lui về phía sau, nắm chặt kim sắc đại kiếm trong tay , vô ý thức lớn tiếng nói:

- Không, không, không nên, đừng tới gần ta ~~

- Ha ha, đại nhân, tiểu tử kia để cho thiếp xử lý nha ~, sao có thể làm lãng phí máu huyết vỗ giá của ngài chứ?

Một thanh âm dễ nghe từ phía sau Tạ Nghị truyền đến.

Tạ Nghị lập tức quay đầu lại nhìn, pho tượng nữ ác ma kia đồng dạng cũng sống lại, da thịt trắng noãn, hơn phân nửa cặp vú cao vút mạnh mẽ lộ ra, còn có vòng eo mảnh khảnh nọ cùng với hai cặp đùi câu hồn đoạt phách, hơn nữa nàng ném cho Tạ Nghị một cái nhìn mị nhãn, khiến cho Tạ Nghị nhất thời trở lên ngơ ngác .

Còn đang trầm mê trong mỹ sắc của nữ ác ma Tạ Nghị bình tĩnh nhìn nữ ác ma vươn một cánh tay trắng noãn không gì sánh được, bấm vào ngón tay rồi hướng tới mình vung lên, một giọt máu đỏ tươi cắt không khí, rơi vào trên trán của mình, đồng thời trong nháy mắt sáp nhập vào thân thể của chính mình.

Nóng. . . Nóng quá. . . Nóng quá. . .

Lập tức Tạ Nghị liền cảm giác được máu trong thân thể của mình như được đun sôi, đang không ngừng sôi trào, lại cảm thấy mình chính là một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, muốn đốt sạch tất cả, tuy là như vậy, thế nhưng con mắt Tạ Nghị lại không ly khai khỏi nữ ác ma kia.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là bộ hạ trung thành nhất của Toa Hách Lạp Ti ta, bái phục ở dưới chân của ta ~~.

Thanh âm như tơ quanh co, như tiếng rên rỉ mị hoặc, như vợ chồng nỉ non, giọng nói của Toa Hách Lạp Ti ở bên tai Tạ Nghị nhẹ nhàng vang lên.

Quyển 1: Con Đường Mới

Chương 2

Chạy Trối Chết

Thu gọn nội dung

Trong khi thanh âm cực độ mị hoặc của Toa Hách Lạp Ti nhẹ nhàng vang lên ở bên tai của Tạ Nghị, kim sắc đại kiếm trong tay Tạ Nghị đột nhiên phát ra kim quang vô cùng chói mắt, nhất thời nghe thấy Toa Hách Lạp Ti kêu lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau mấy bước.

Mà cuối cùng Tạ Nghị cũng từ trong mị hoặc của Toa Hách Lạp Ti tỉnh táo lại, đồng thời, một cỗ năng lượng thanh lương (mát lạnh) dọc theo chuôi kiếm tiến vào thân thể Tạ Nghị, toả ra từng mỗi một tế bào trong cơ thể Tạ Nghị, làm cho loại cảm giác như hỏa diễm đang sôi trào của Tạ Nghị dần dần biến mất.

- Hô ~, hô ~~, vừa rồi làm sao vậy? Liếc nhìn một cái liền không thể đi, thân thể cùng với linh hồn tựa như bị thiêu đốt. . . Hoàn hảo, hoàn hảo ...

Mặc dù thân thể đã khôi phục bình thường, bất quá Tạ Nghị vẫn giống như bị thoát lực, thắt lưng cong xuống đồng thời không ngừng thở gấp, từng giọt từng giọt mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống.

Hiện tại Toa Hách Lạp Ti mê mị không ngờ bởi vì bị nhân loại nhỏ bé dùng quang minh chi nhận vốn phong ấn đám người mình khiến bản thân thất bại, đại ác ma đứng đầu phát hiện năng lượng của quang minh chi nhận không còn nhiều lắm, nhất thời nhìn chằm chằm quang minh chi nhận trên tay Tạ Nghị, quang mang màu đỏ trong mắt chợt lóe lên.

Trong khi đó Tạ Nghị còn đang thở dốc nhất thời hoảng sợ, hoàng kim đại kiếm trong tay mới vừa cứu mình một mạng không ngờ không biết tại sao tự dưng vỡ vụn ra, mảnh nhỏ bay ra khắp nơi chung quanh, trong đó chuôi kiếm còn nguyên vẹ lại trực tiếp bắn thẳng vào thân thể của mình, chỉ là, hình như không có chuyện gì sảy ra.

Còn đang thắc mắc tại sao bị chuôi kiếm bắn vào thân thể nhưng không có việc gì, Tạ Nghị lại nghe được một tiếng kêu thảm, sau đó là bốn tiếng kêu rên âm điệu bất đồng, lập tức, trên đầu như mưa dội ướt sũng, vừa ngẩng đầu, còn không kịp thấy rõ ràng tình huống, ánh mắt Tạ Nghị đã bị hạt mưa rơi vào, một mảnh màu đỏ, đồng thời trong miệng cũng nếm vài giọt mưa, một cảm giác buồn nôn theo mùi máu tươi nháy mắt tại đầu lưỡi hắn trên truyền khắp cơ thể.

Duỗi tay một chút, nhìn bàn tay còn đang chảy máu, Tạ Nghị kinh động quá độ nhất thời ngã xuống đất, ngã về phía trước vài bước, quay đầu lại mới thấy, nữ ác ma Toa Hách Lạp Ti kia không biết từ khi nào bất ngờ đứng ở phía sau mình, mà chỗ rãnh giữa hai căp vú trên ngực của nàng, đang cắm một mảnh hoàng kim đại kiếm nhỏ, máu tươi từ chung quanh mảnh nhỏ không ngừng phun ra.

Há to miệng, thất kinh nhìn chung quanh, Tạ Nghị phát hiện ngoài hắn ra những ác ma vừa sống lại hết thảy đều bị mảnh nhỏ đâm trúng, cùng với nữ ác ma Toa Hách Lạp Ti giống nhau, miệng vết thương chung quanh mảnh nhỏ không ngừng phun ra máu tươi màu đỏ .

- Hừ ~~

Kêu lên một tiếng rên thật lớn , ác ma màu đỏ cao lớn nhất ở trung tâm giang hai cánh dơi ở sau lưng ra tối đa, hai tay đặt ở miệng vết thương của mình, chung quanh mảnh nhỏ tụ tập một vòng năng lượng màu đen, mảnh nhỏ ở trung ương vòng năng lượng màu đen, chậm rãi từ miệng vết thương chui ra, tiếp theo giống như viên đạn bắn mạnh, mang theo mảng lớn máu tươi qua sát mặt Tạ Nghị cắm xuống đất.

Mà tại thời điểm mảnh nhỏ bay qua Tạ Nghị còn đang há to miệng thì bị một bộ phận máu tươi bắt tung vào, dọa hắn vội vàng ngậm chặt miệng lại.

Đúng lúc này, một trận tiếng nổ "Oanh long long" truyền đến, Tạ Nghị phát hiện, trên vách tường bốn phía ánh sáng nhấp nhoáng, ma pháp trận lóe lên quang mang màu vàng kim, cùng lúc ma pháp trận sáng lên lóng lánh, cũng nhanh chóng hướng ngay giữa phòng di chuyển tới.

Tinh thần vốn đã bị dọa muốn sụp đổ Tạ Nghị lập tức nhắm chặt hai mắt của mình.

- Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh. . . .

Sau đó lập tức mở mắt ra, nhanh chóng tìm đến khe hở mà mình vừa vào kia, lộn nhào bò tới.

- Ân? Lão già đáng hận, không ngờ còn có mai phục như vậy ? Hừ ~~, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày ta mang cả vốn lẫn lời đòi lại ~~.

Ngay khi Tạ Nghị đang hướng khe hở đi tới, lại nghe được thanh âm như sét đánh của đại ác ma màu đỏ kia, chẳng qua đang vội vàng chạy trối chết Tạ Nghị làm sao có thời gian quay đầu lại nhìn.

Trong lòng sợ hãi làm cho Tạ Nghị tràn ngập khí lực, mặc dù té ngã, bất quá động tác thật ra vẫn rất nhanh, không tới vài giây đã đi tới khe hở ở cửa lớn.

Nghiêng thân thể dùng sức hướng vào bên trong đi tới, không ngờ không vào được, lập tức lui ra phía sau một bước, đem ba lô vướng bận sau lưng nhanh chóng vứt xuống, lại nghiêng người chui vào đạo khe hở này.

Ngay khi Tạ Nghị nghiêng thân thể, dùng tốc độ so với con cua còn nhanh hơn, ở trong khe hở mới vừa đi mấy thước, bên trong gian phòng rộng lớn lại đột nhiên truyền đến hấp lực cường đại , tuy rằng thân thể Tạ Nghị căng cứng, đứng vững ở giữa khe hở , ngón tay lại gắt gao dùng sức bám lấy vách tường, không ngờ vẫn bị hấp lực ở bên trong gian phòng không ngừng kéo vào bên trong.

Dùng sức, lại dùng lực. Tạ Nghị cố gắng tiếp tục kháng cự hấp lực cường đại, sau lưng dựa vào vách tường cọ sát nóng cháy đau đớn, mà ở trên vách tường của khe hở ngón tay đã chảy ra máu tươi, theo thân thể không ngừng di động, mười ngón tay ở trên vách tường mặc kệ máu tươi chảy ra tìm một điểm thật vững bấu víu lại.

Tuy rằng Tạ Nghị biết, chỉ cần mình bị hút vào phòng, vậy nhất định sẽ bị vách tường ở bốn phía khép lại nhanh chóng đè ép thành thịt vụn. Thế nhưng tố chất thân thể vốn không được tốt lắm nên hắn dùng hết toàn lực cũng không chống cự được hấp lực đột nhiên xuất hiện trong phòng , rốt cục, trên ngón tay máu tươi trào ra rồi bị hút vào qua khe hở.

- A ~~~~~~

Hét thảm một tiếng, Tạ Nghị bị hấp lực bên trong gian phòng hút vào, hai tay trên không trung khua khoắng hướng vào vị trí trung ương gian phòng .

Nơi đó, không biết lúc nào đã xuất hiện một cái quang mang màu hồng hình trứng thật lớn giống như một cánh cửa, mà ở giữa cánh cửa đó là một vòng lốc xoáy thật lớn, chính là lốc xoáy này không ngừng sinh ra hấp lực cường đại .

Nhìn lốc xoáy màu đỏ càng ngày càng gần, Tạ Nghị đang khua khoắng trên không trung lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì hắn thấy, năm ác ma trong phòng kia đã biến mất, rất có thể chính là thông qua lốc xoáy này rời đi, cho nên, lốc xoáy này rất có thể là thông đạo duy nhất rời khỏi nơi này.

.

- A, hy vọng thế giới bên kia cánh của không phải là vùng đất hoang vu không có người ~~, thần ơi, phù hộ ta đi ~~.

Trong lòng Tạ Nghị cầu nguyện , tiến vào bên trong cửa không gian truyền tống.

Lúc này, ma pháp trận trên vách tường bốn phía tản mát ra quang mang màu vàng nhạt đã bị kéo đến bên cạnh cửa không gian truyền tống to lớn, chói lên vô số hoa lửa hoa mỹ, không mất nhiều thời gian, cánh cửa không gian truyền tống này tan biến dần vào bên trong vách tường.

A Tháp Lợi Á đại lục, nơi này là địa phương nhân loại thống trị, trên đại lục rộng lớn, phân bố đông đảo quốc gia. Một viên lưu tinh cắt ngang phía chân trời, rơi vào một nới hèo lánh trên Ai Lạp Á đại lục .

Lúc Tạ Nghị bị hút vào đường hầm màu đỏ của không gian truyền tống, thì hôn mê bất tỉnh. Khi hắn tỉnh lại, là do máu huyết toàn thân bị sôi trào máu đánh thức.

- A ~~~ a ~~ a ~~

Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, ở trong bóng đêm trùng điệp vang vọng hồi lâu.

Toàn thân Tạ Nghị co rút lại nằm ở nơi nào đó giữa sườn núi, luôn miệng kêu thảm khàn cả giọng. Giờ phút này trong cơ thể hắn máu sôi trào tới cực hạn, toàn thân cảm giác giống như là bị đặt ở lò nướng thịt, vừa nóng lại vừa đau, một trận lại một trận, một lần tiếp một lần, thống khổ làm cho Tạ Nghị căn bản không thể đứng dậy, chỉ có thể nằm trên mặt đất không ngừng quay cuồng .

Tiếng kêu đã biến thành thở rốc, thân thể quay cuồng cũng ngừng lại, hai tay nắm chặt cây cỏ trên mặt đất, thần trí Tạ Nghị đã bắt đầu từ hoảng hốt tỉnh lại.

"Ta. . . Ta phải chết sao. . ."

Mang theo nghi vấn trong lòng, Tạ Nghị lại mất đi ý thức của mình.

Chương 3

Lịch Sử

Người dịch: Minh Ca

Nguồn: Tạ gia trang

Thu gọn nội dung

Hoảng hốt, Tạ Nghị cố gắng mở hai mắt của mình, thế nhưng bất kể hắn cố gắng như thế nào, việc vốn nhẹ nhàng nhất giờ phút này lại vỗ cùng gian nan, không lâu sau, ý thức lại một lần nữa trở nên mơ hồ.

Vô số hình ảnh ác ma ở trong mộng của Tạ Nghị hiện ra, còn có kim sắc đại kiếm kỳ lạ kia, cuối cùng toàn bộ ảo giác trong mộng hoà trộn với nhau, biến thành một bãi chiến trường.

Trên chiến trường, vô số thiên sứ, ác ma đang hỗn chiến, mỗi một người đều rất cường đại, Tạ Nghị biết rất rõ, chỉ cần mấy thiên sứ, ác ma kia dùng một đầu ngón tay út, bản thân mình sẽ lập tức hóa thành tro bụi.

Nhưng mà ngay cả như vậy, Tạ Nghị cũng không cảm thấy sợ hãi, có chẳng qua là kính sợ từ sâu trong linh hồn đối với những thứ tồn tại trong truyền thuyết này.

Bởi vì Tạ Nghị minh bạch, bản thân hắn chỉ như là một con kiến tiến vào chiến trường của nhân loại, tuy rằng trên chiến trường tùy tiện một người nào cũng đều có thể đơn giản làm cho hắn trở thành bụi phấn, nhưng cũng bởi vì hắn thật sự quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức những tồn tại cường đại này căn bản không thèm chú ý tới hắn.

Cho nên, Tạ Nghị vẫn an tâm quan sát toàn bộ chiến trường.

Không bao lâu, trên chiến trường bỗng xuất hiện một đạo ánh sáng, một đạo ánh sáng chiếu sáng toàn bộ không gian.

Bị đạo ánh sáng này bao phủ, Tạ Nghị không hiểu tại sao lại quỳ xuống, đem đầu của mình cúi áp xuống đất.

Linh hồn hắn đang run đẩu, nội tâm lại điên cuồng hô,

- Thần linh! Thần linh tới!

Bản thân Tạ Nghị không rõ vì sao lại biết sắp sửa xuất hiện một vị thần linh, nhưng đúng là hắn biết, đó là vị thần linh.

Không bao lâu sau,ánh sáng chiếu sáng toàn bộ không gian lại đột nhiên co rụt lại.

Đúng vậy, ánh sáng co rút lại, cũng không phải tan biến.

Tạ Nghị nhìn thấy, ánh sáng co rút vào trong thanh kim sắc đại kiếm hoa lệ thần bí kia, mà cầm kim sắc đại kiếm, chính là một vị thần linh!

Khi ánh sáng chiếu sáng khắp không gian co rút lại trong kim sắc đại kiếm, trên toàn bộ chiến trường không còn bất luận sinh mệnh nào, mặc kệ là thiên sứ, hay ác ma, hết thảy đều biến mất.

Nguyên bản ở trung ương chiến trường, chỉ có thần linh cầm kim sắc đại kiếm, nhưng đối diện cùng thần linh, lại bất ngờ xuất hiện một đại ác ma.

Đại ác ma này không ngờ lại giống như ác ma trong mê cung kia, nhất là một đôi cánh dơi thật lớn ở phía sau, đại ác ma có thân hình màu đỏ.

Tiếp theo, ở phía sau thần linh, lại lần lượt xuất hiện mười hai vị thần linh khác, mà phía sau đại ác ma kia, cũng đồng dạng xuất hiện mười hai ác ma đủ loại kiểu dáng.

Trận chiến đấu mới, lần thứ hai bắt đầu. Thần linh cùng với ác ma vừa vặn một đối một bắt đầu chiến đấu.

Trong khi vị thần linh thứ nhất cùng ác ma thứ nhất động thủ (vị thần linh và ác ma suất hiện đầu tiên), cả người Tạ Nghị đều run rẩy, hắn có thể cảm giác được, uy áp cường đại cuồn cuộn khắp trời đất.

Hiện tại Tạ Nghị giống như một con kiến rơi vào trong biển rộng, hơn nữa biển rộng còn đang có sóng thần vỗ dữ rội!

Dưới thiên địa uy áp của thần linh cùng với ác ma phóng thích ra. Rất nhiều lần, Tạ Nghị cảm giác được bản thân mình chết chắc rồi, chỉ là mỗi một lần rơi vào thời khắc nguy cơ, đều có một cỗ lực lượng ấm áp vây quanh toàn thân hắn, cứu thoát một kiếp.

Lúc này Tạ Nghị cơ hồ đang quỳ rạp trên mặt đất, mặt dán lên trên mặt đất, hai mắt cũng nhắm chặt, trong lòng liên tục cầu khẩn tất cả những điều này mau kết thúc, thế nhưng hình ảnh thần linh cùng ác ma chiến đấu lại vẫn đang rõ ràng xuất hiện trong đầu hắn, cùng với việc bọn họ nhấc tay phóng xuất ra, các loại uy năng khổng lồ có thể đem Tạ Nghị thổi chết thay nhau xuất hiện.

Chiến đấu rốt cục ở trong cầu khẩn liên tục của Tạ Nghị kết thúc. Kết quả cuối cùng là một vị thần linh cùng hai đại ác ma ngã xuống, mười một đại ác ma khác, lại bị phong ấn ở trong hóa thân của một vị thần linh ở sáu mê cung màu trắng.

Tứ chi cùng đầu biến hóa thành năm toà mê cung phân biệt phong ấn một vị đại ác ma, mà thân thể biến hóa thành mê cung lớn nhất, lại phong ấn năm vị đại ác ma còn lại!

Tạ Nghị giờ mới biết, nguyên vốn tưởng rằng mê cung lằm trong lòng núi của điểm du lịch, lại là thân thể của một vị thần linh biến hóa mà thành!

Tiếp theo, mười vị thần linh liền lập tức mở ra một toà trong năm toà mê cung, vào trong đó toàn lực chém giết đại ác ma, sau đó là toà tiếp theo.

Không bao lâu, năm vị đại ác ma bị nhốt trong năm toà mê cung do đầu, tứ chi của vị thần linh đều bị chém chết, chỉ để lại thân thể biến hoá thành năm pho tượng đại ác ma đặt ở trong mê cung.

Nhưng vào lúc này, thần linh giơ kim sắc đại kiếm trong tay lên, đem thanh kiếm của mình để vào trong mê cung thứ sáu đang phong ấn năm vị đại ác ma, sau đó, mê cung này biến mất.

Mà Tạ Nghị không biết, toà mê cung này tiến nhập vào trong không gian thời gian.

Qua không biết bao nhiều năm tháng, có thể là mấy triệu, có thể là vài tỷ năm thời gian, cũng có thể mới là nghìn vạn năm, toà mê cung này đột nhiên từ trong cái không gian không có thời gian kia xuất hiện, ở trong vũ trụ phiêu đãng, cuối cùng, rơi xuống địa cầu.

Thời điểm toà mê cung kia rơi xuống địa cầu, chính là thời gian địa cầu vừa mới sinh ra, liên tục hấp thu thái dương tinh vân (bụi vũ trụ) ở không gian chung quanh, tự mình mở rộng, mà toà mê cung này, cùng hoà với bụi vũ trụ, trở thành một bộ phân của địa cầu.

Thời gian năm mươi triệu năm trôi qua, trong năm tháng thương hải tang điền, toà mê cung này vẫn bị vùi lấp ở chỗ sâu nhất trên địa cầu, cho đến một ngày, trong mê cung nghênh đón vị khách nhân đầu tiên.

Vị khách nhân này, chính là Tạ Nghị.

Sau đó, những điều Tạ Nghị trải qua ở trong mê cung lần thứ hai hiện lên, cho đến khi hắn bị vòng xoáy hồng sắc kia hút vào.

Sau đó, chính là vô số ký ức dũng mãnh vào trong óc hắn, trong đó bộ phân ký ức lớn nhất, đều liên quan đến nữ ác ma Toa Hách Lạp Ti trong mê cung kia, mà một đại bộ phận ký ức khác, lại cùng kim sắc đại kiếm hoa lệ và thần bí liên quan.

- Hô ~~~

Tạ Nghị bỗng nhiên mở hai mắt, há rộng miệng thở phì phò.

Bầu trời xanh thẳm, mấy con chim ở trên bầu trời xanh bay qua.

Từ trên bãi cỏ gian nan ngồi dậy, Tạ Nghị há mồm thở dốc, nhắm hai mắt lại, một lúc lâu sau lại lần thứ hai mở mắt ra, trong ánh mắt lóng lánh quang mang mừng rỡ, cho dù là trúng giải thưởng lớn hàng trăm vạn, cũng bất quá chỉ như thế.

Cầm lấy cây cỏ nhỏ bé trong tay, biểu tình trên mặt Tạ Nghị thay đổi liên tục, bỗng nhiên buông ra.

Lại lần nữa thở ra một hơi thật dài, Tạ Nghị lần thứ hai nằm vào trong bãi cỏ nhu hòa, mở mắt bình tĩnh nhìn ở bầu trời xanh thẳm.

Tuy rằng bề ngoài bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng Tạ Nghị lại sớm đã thành long trời lở đất, bởi vì hiện tại hắn đã không phải là một con người bình thường!

Từ trong dòng trí nhớ sau cùng tuôn vào trong óc, Tạ Nghị biết, bản thân mình đã bị Toa Hách Lạp Ti kia lấy máu dịch cải tạo, hắn hiện tại hoàn toàn chính là một ác ma có bề ngoài nhân loại,!

Xác thực mà nói, hẳn là một nửa ác ma!

Bởi vì trong khi Toa Hách Lạp Ti cải tạo bản thân thì xảy ra một ít vấn đề, mà mấy vấn đề này đối với bản thân hắn mà nói, cũng là tối tối trọng yếu.

Bởi vì một khi không có mấy vấn đề này xuất hiện, như vậy hiện tại bản thân hắn đã không còn là hắn nữa, mà là ác ma nô bộc tối trung thành của Toa Hách Lạp Ti!

Mà nguyên nhân căn bản tạo thành thất bại của Toa Hách Lạp Ti khi cải tạo thân thể hắn, dĩ nhiên là đến từ chuôi kiếm của thanh kim sắc đại kiếm bắn vào trong cơ thể hắn!

Chương 4

Ký Ức Truyền Thừa (1)

Người dịch: Minh Ca

Nguồn: Tạ gia trang

Thu gọn nội dung

Là một ác ma lĩnh chủ cấp bậc thần linh, lợi dụng máu huyết của chính mình có thể đem bất cứ một loại sinh mệnh nhỏ yếu nào tạo thành ác ma nô bộc nghe lời nhất.

Loại ác ma nô bộc này không chỉ trung thành mà thực lực lại siêu phàm, cho dù trước đó hắn có nhỏ yếu thế nào, chỉ cần bị cải tạo thành công, vậy lập tức sẽ có thực lực cường đại, loại thực lực này ở trong phân cấp bình thường, đã đạt đến cấp bảy!

Mặc dù loại cải tạo này thất bại, nhưng đối với Tạ Nghị mà nói, lại có được một chỗ tốt thật lớn.

Tạ Nghị có thể dựa theo ý nguyện của mình, tùy thời biến thân thành ác ma nô bộc cấp bảy!

Chỉ là, nếu như số lần biến thân quá nhiều, năng lực ác ma trong cơ thể thì sẽ thoát khỏi áp chế của hoàng kim đại kiếm. Đến lúc đó, thì hắn sẽ trở thành ác ma nô bộc thật sự, mặc dù có được thực lực siêu cường, nhưng hắn sẽ không còn là bản thân hắn nữa.

Ngoại trừ khả năng biến thân thành ác ma nô bộc, là một ác ma thuộc chi nhánh của Toa Hách Lạp Ti, Tạ Nghị còn có một năng lực đặc biệt nhất của nhánh ác ma này, đó là khả năng hấp thu linh hồn người khác để tăng cường thực lực của bản thân!

Lợi dụng linh hồn của người khác để tăng cường thực lực, không chỉ là tăng cường năng lực của bản thân, đồng thời còn tăng cường linh hồn của mình, dựa theo ký ức của Toa Hách Lạp Ti, chỉ cần không phải là bất ngờ tử vong, như vậy thực lực của bản thân có thể không ngừng tăng cường. Cho đến một ngày, có lẽ sẽ đạt đến một trình độ mà Tạ Nghị không dám hy vọng!

Mà quan trọng nhất là, dựa vào thốn phệ linh hồn của người khác để đề cao thực lực, cũng không giống như biến thân thành ác ma, sẽ trở thành đầy tớ trung thành của Toa Hách Lạp Ti, bởi vì năng lực cắn nuốt linh hồn người khác này là bản lĩnh thiên phú của nhất mạch ác ma Toa Hách Lạp Ti, giống như ác ma nô bộc phóng thích ma pháp thông thường, cho dù là ma pháp nào, đó cũng chính là tự mình phóng thích ra ngoài. Hoàn toàn không có quan hệ gì với chủ nhân ác ma lĩnh chủ của mình.

Mặc dù từ trong ký ức Toa Hách Lạp Ti, hắn biết được chỗ tốt của việc thốn phệ linh hồn người khác, nhưng từ trong ký ức của hoàng kim đại kiếm, Tạ Nghị lại hiểu rõ, thốn phệ linh hồn người khác mặc dù là một biện pháp nhanh chóng đề cao thực lực của mình, nhưng đồng dạng cũng có tác dụng phụ. Đương nhiên, tác dụng phụ này chỉ đối với thứ bị cải tạo thất bại như hắn mới có.

Kết quả của tác dụng phụ, đó chính là biến thành một ác ma độc lập, ác ma thật sự....

Là một ác ma thật sự mà nói, cái gì tình thân, hữu tình, tình yêu vân vân... tất cả đều không có, có thì cũng chỉ là một mục tiêu để truy đuổi, đó chính là càng thêm cường đại!

Nói cách khác, một khi thật sự trở thành ác ma, thì giống như là cắt đứt thất tình lục dục vậy, Tạ Nghị rất rõ ràng, bản thân hắn lúc đó cũng không thể xem là hắn được nữa.

Nhưng mà...Có lẽ Tạ Nghị mười đời trước có làm qua việc thiện, cho nên kiếp này được báo đáp.

Bởi vì ký ức đến từ hoàng kim đại kiếm có nhắc tới. Tu luyện quang minh hệ ma pháp, thì có thể hoàn toàn loại trừ tác dụng phụ mang đến của việc hấp thu linh hồn người khác!

Bởi vì quang minh hệ ma pháp có thể ổn định tâm trạng con người, tiến tới có thể loại bỏ những tâm trạng tiêu cực do việc cắn nuốt linh hồn của người khác mang lại, đồng thời loại bỏ những nhân tố không ổn định trong quá trình dung hợp linh hồn.

Mặc dù trong ký ức của hoàng kim đại kiếm cũng không trực tiếp nói rõ tu luyện quang minh hệ ma pháp có thể loại bỏ tác dụng phụ của việc hấp thu linh hồn người khác. Nhưng theo ký ức truyền thừa của Toa Hách Lạp Ti truyền cho khi cải tạo thân thể hắn, cộng với ký ức của hoàng kim đại kiếm, Tạ Nghị cũng khẳng định trăm phần trăm, quan điểm này của bản thân tuyệt đối chính xác.

Mặc dù Tạ Nghị có được những ký ức đặc biệt này, có được năng lực có thể biến thân thành ác ma nô bộc, nhưng trước mắt mà nói, hắn vẫn là một người bình thường mà thôi, trừ khi hắn biến thân thành ác ma, trở thành ác ma nô bộc.

Toa Hách Lạp Ti đối với cải tạo cơ thể hắn mặc dù bởi vì ảnh hưởng của hoàng kim đại kiếm mà thất bại. Đem Tạ Nghị biến thành một nửa thành phẩm, nhưng đồng dạng, dẫu sao Toa Hách Lạp Ti cũng là ác ma lĩnh chủ cấp bậc thần linh, mặc dù cải tạo thất bại. Nhưng hoàng kim đại kiếm đã dung nhập vào trong thân thể Tạ Nghị, áp chế ác ma huyết thống, cho nên triệt tiêu lẫn nhau, hiện giờ Tạ Nghị vẫn là Tạ Nghị ban đầu...

Chỉ là, giờ đây Tạ Nghị có thêm một năng lực khác của ác ma, một năng lực ăn linh hồn người khác, và năng lực ký kết ác ma kế ước.

Ký kết ác ma kế ước, cái này giống như năng lực thốn phệ linh hồn, đến từ ký ức của Toa Hách Lạp Ti, xác thực mà nói, ký kết ác ma kế ước là một năng lực bổ trợ cho việc cắn nuốt linh hồn.

Cắn nuốn linh hồn với ăn cái gì khác đều như nhau, có hai loại khái niệm ăn sống và ăn chín (囧).

Trong đó ăn sống, đó chính là sau khi giết chết đối phương, trực tiếp cắn nuốt linh hồn của hắn, chỉ là dưới loại tình huống này, cho dù là cực phẩm linh hồn quý giá đi nữa, sau khi ăn vào cũng chỉ có được một bộ phận năng lượng của linh hồn.

Còn ăn chín, đó chính là thông qua với đối phương ký kết ác ma kế ước, làm cho đối phương tự nguyện đem linh hồn giao cho mình. Dưới loại tình huống này cắn nuốt linh hồn đối phương, vậy thì có thể có được trăm phần trăm năng lượng của linh hồn này.

Cùng một đẳng cấp linh hồn, ăn sống một trăm cái có được năng lượng so với ăn chín một cái có được năng lượng cũng như nhau!

Mà linh hồn lại phân ba bảy loại, linh hồn càng cao cấp quý giá, càng khó có được. Dưới loại tình huống này ăn chín không nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, chỉ là, muốn ký kết ác ma kế ước với đối phương, cũng không phải là chuyện dễ dàng...

Tạ Nghị ngồi trên cỏ ngồi suốt cả ngày, không ngừng tiêu hóa ký ức trong đầu não đến từ Toa Hách Lạp Ti và hoàng kim đại kiếm, sau khi hắn nắm chắc đại bộ phận, trời đã gần tối.

- Hô ~~~~

Thở ra một hơi thở thật dài, Tạ Nghị cảm giác bản thân giống như đang nằm mơ vậy, năng lực hấp thu linh hồn người khác cùng với năng lực ký kết ác ma kế ước lại chân thực như vậy, bởi vì hắn có thể chắc chắn cảm giác được, bản thân có được năng lực như thế!

Đương nhiên, bởi vì cải tạo của ác ma lĩnh chủ Toa Hách Lạp Ti, ký ức kế thừa của ác ma nô bộc trong đầu Tạ Nghi cũng không chỉ là những thừ quan trọng nhất, còn có một số khác, chẳng hạn như, cách chiến đấu như thế nào.

Ác ma nô bộc bị ác ma lĩnh chủ cải tạo ra, ở trong bảy đại luyện ngục đều là lực lượng trung kiên, là thuộc hạ của ác ma lĩnh chủ, thậm chí là nô bộc quan trọng nhất của ác ma chi vương, mà ở trong luyện ngục muốn trưởng thành được, chiến đấu, đó chính là lựa chọn duy nhất.

Mà là bị cải tạo, ác ma nô bộc kế thừa bộ phận ký ức truyền thừa của ác ma lĩnh chủ, từ trong ký ức chiến của ác ma lĩnh chủ học được các kỹ năng chiến đấu hùng mạnh!

Chương 5

Ở Đây, Không Phải Địa Cầu Sao?

Người dịch: Minh Ca

Nguồn: Tạ gia trang

Thu gọn nội dung

Tạ Nghị chậm rãi bước đi, ở bên chân hắn, là một dòng sông nhỏ không biết chảy về phía nào.

Tạ Nghị sơ bộ lập kế hoạch, đầu tiên chính là học được ma pháp quang minh hệ, sau đó sẽ tìm cơ hội thôn phệ linh hồn người khác, làm cho bản thân từng bước trở lên cường đại!

Trước đây ở trên địa cầu, Tạ Nghị căn bản không theo đuổi bất luận mục tiêu và tín niệm gì. Nói chuyện về dự định của bản thân trong tương lai, trong đầu Tạ Nghị chỉ có hai chữ mờ mịt mà thôi.

Bất quá hiện tại không giống với quá khứ, bởi vì ở trong mơ, cảm thụ được ký ức của hoàng kim đại kiếm, cảnh thần linh có thể phát ra cái loại uy năng kinh khủng đã khắc thật sâu ở trong linh hồn hắn!

Đó là khả năng dời núi lấp biển, một loại uy năng hủy thiên diệt địa, làm cho hắn có thể đứng ở trước mặt người thường làm cho họ thấy, khi đối mặt với loại uy năng cường đại không gì sánh được này, chính bản thân họ phát hiện ra họ nhỏ bé như thế nào, nhỏ bé đến mức ngay cả con kiến cũng không bằng!

Họ chỉ có thể hướng bản thân hắn quỳ bái. . . . kích thích đó đã thâm nhập thật sâu vào linh hồn Tạ Nghị.

Nếu như không phải do Toa Hách Lạp Ti cùng hoàng kim đại kiếm cấp cho hắn ký ức truyền thừa, như vậy bản thân Tạ Nghị cũng giống những người bình thường khác nhất định sẽ trở thành một tín đồ tối trung thành của thần linh, vĩnh viễn quỳ lạy ở dưới chân thần linh.

Thế nhưng hiện tại, Tạ Nghị có khả năng thôn phệ linh hồn người khác để tăng cường lực lượng của bản thân, hắn sẽ không thỏa mãn với việc quỳ lạy thần linh, bởi vì hắn có tài sản lớn, so với người bình thường có cơ hội trở lên cường đại hơn.

Mỗi người đều mong muốn bản thân mình đặc biệt , mỗi người cũng đều mong muốn bản thân so với người khác ưu tú hơn, chỉ là, thế giới không công bình, không có bao nhiêu người có cơ hội làm cho thực lực của bản thân mình chân chính đứng ở trên đầu người khác, mà hiện tại, đối với Tạ Nghị mà nói, đây chính là một cơ hội, hơn nữa chỉ cần nắm thật chặt cơ hội này, đứng ở trên đầu những người bình thường khác chắc chắn không thành vấn đề.

Hơn nữa, tu luyện đến mức tận cùng còn có thể trở thành một người hầu của thần linh, từ đó trường sinh bất tử!

Tuy rằng, bản thân tu luyện sẽ phải dùng vô số linh hồn đồng loại chồng chất lên, thế nhưng, một tướng công thành vạn cốt khô! Một tướng lĩnh thành danh đều do vô số sinh mệnh và máu huyết bồi đắp mà thành, hắn muốn phát triển, cũng giống như bọn họ, chỉ hơi chút bất đồng là, bọn họ là giết người, hắn lại ở trong thời điểm giết người "thuận tiện" cắn nuốt linh hồn những người đó mà thôi.

- Ân, không thể tuỳ tiện bậy bạ cắn nuốt linh hồn người khác, chỉ nên ăn những tên đối nghịch với mình, còn có tội phạm này. . . . Bất quá, như vậy số linh hồn ăn được sẽ rất ít a. . . . vậy còn có loại người nào có thể ăn linh hồn được đây?

Dùng bàn tay nhỏ bé sờ sờ chiếc cằm nhỏ nhắn mượt mà trơn tuột, Tạ Nghị cau mày vừa đi vừa tự hỏi.

Đương nhiên, mặc dù Tạ Nghị đã quyết định thôn phệ linh hồn người khác để phát triển, bất quá ở trong tiềm thức của hắn, đối với việc tùy ý cắn nuốt linh hồn người khác vẫn có điểm lo lắng, bởi vì dù sao Tạ Nghị cũng có tình cảm của một người bình thường, nhân loại có lương tri, sẽ không vì để thực lực của bản thân lớn mạnh mà trở thành một người sát nhân cuồng ma thấy người là giết.

Hơn nữa, tùy tiện ăn bậy linh hồn, thật ra là đem bản thân đi vào tử lộ mà thôi, hiện tại hắn đã minh bạch một việc, nếu thần linh thật sự tồn tại , như vậy một ít cường giả nhân loại phi thường cường đại tất nhiên cũng có, vạn nhất mình ăn bậy linh hồn, đột nhiên nhảy ra một cường giả nhân loại đem bản thân giết đi, đó mới là rắc rối lớn.

Cho nên, tất cả đều phải nhẹ nhàng! Phải từ từ mà phát triển, phải để ý tới tương lai!

- Cáp ~~~ có, kháo, ta thực sự quá thông minh!

Đột nhiên vùng xung quanh chân mày Tạ Nghị giãn ra, hắc hắc cười.

Hắn nghĩ tới một biện pháp, có thể cắn nuốt đại lượng linh hồn, đó chính là, chiến tranh!

Trên chiến trường thôn phệ linh hồn người khác tuyệt đối là an toàn nhất, đó là địa phương người chết vô số! Cái loại địa phương này cho dù hắn ăn đến no chết, phỏng chừng cũng không ai có thể phát hiện.

Bất quá, trước khi thôn phệ linh hồn... Quang minh ma pháp a. . phải đi đâu học đây?

Nghĩ đến vấn đề này, hàng lông mày của Tạ Nghị mới giản ra lần thứ hai lại nhăn tít lại.

Hai ngày sau.

Ai, trời ơi lại lạc nữa, hai ngày cũng không thấy một vết chân người, không phải ta đang ở trong rừng rậm nguyên thủy đấy chứ. . . .

Nhìn rừng rậm bên cạnh dòng sông nhỏ, Tạ Nghị rất nghi hoặc. Dọc theo con sông nhỏ này đi tròn hai ngày, cảnh sắc chung quanh vẫn tựa như ngày đầu, hoàn toàn không có thay đổi gì, ngoại trừ cây vẫn là cây.

Nếu như bình thường Tạ Nghị giống ngày xưa, phỏng chừng hiện tại đã lo nghĩ bất an, nhưng Tạ Nghị hiện tại, cũng chỉ là nghi hoặc một chút mà thôi.

Tuy rằng bây giờ hắn không có bao nhiêu lực lượng cường đại, bất quá thân thể được Toa Hách Lạp Ti cải tạo mang đến nhiêu thay đổi tốt hơn ngày xưa, ít nhất, trong hai ngày này, Tạ Nghị mạnh mẽ chiến thắng từ trâu nghé đến báo đen. Nếu như trước đây, kết cục duy nhất của Tạ Nghị là trở thành món điểm tâm của con báo đen đó, mà hiện tại, ngược lại con báo đen trở thành thực vật mấy ngày nay của Tạ Nghị.

Tuy rằng hiện tại Tạ Nghị co rút lại trở thành một đứa trẻ tám, chín tuổi xấu xí, bất quá thực lực hiện tại của Tạ Nghị, mạnh hơn trước kia hai, ba mươi lần, thậm chí còn mạnh hơn!

Đúng lúc này, phía xa truyền đến tiếng người nói chuyện như có như không. Thanh âm này rất xa, cũng rất nhỏ, nếu không phải thân thể Tạ Nghị được Toa Hách Lạp Ti từng cải tạo qua một nửa, thật đúng là không nghe được.

Tạ Nghị lập tức dừng bước, ngưng thần chú ý lắng nghe.

Theo tinh thần Tạ Nghị tập trung cao độ, đôi tai giống như được gắn thiết bị khuếch đại âm thanh, nguyên bản thanh âm rất nhỏ dĩ nhiên trở lên rõ ràng hơn.

Đó là mấy nam nhân đang nói chuyện, chỉ là cự ly quả thực quá xa, không nghe rõ họ nói cái gì.

Trong lòng Tạ Nghị nhất thời vui vẻ, rốt cục có thể rời khỏi khu rừng có chút quá rậm rạp này!

Kích động, Tạ Nghị lập tức chạy vội, tốc độ này, so với ngày hôm qua đuổi giết báo đen còn muốn nhanh hơn một ít.

Rốt cục có thể đi ra khỏi đây, tuy rằng ở đây phong cảnh xác thực mỹ lệ. . . . .

Theo cự ly ngày càng gần, thanh âm mơ hồ cũng bắt đầu trở lên rõ ràng.

- Áo Lôi Khắc, được rồi! Còn động tới những tinh linh kia, cẩn thận lão tử đánh chết ngươi!

Một tiếng hét lớn đầy bực bội, từ hơn trăm mét phía trước truyền tới.

Tinh linh? Tinh linh? ? Kháo, trên địa cầu có tinh linh sao? ? Tạ Nghị nhất thời nghi hoặc ngừng cước bộ, cẩn thận ẩn mình ở sau gốc cây đại thụ, chậm rãi lại gần.

Phía trước chính là một doanh trại, có 4, 5 lều vải, lúc này đang có 7, 8 người vây quanh đống lửa ở trung ương doanh trại, trên đống lửa đang cắm một con dê đã nướng chín vàng tản ra hương vị nồng nặc, xem ra bọn họ chuẩn bị ăn.

-Lão đại, ta chỉ sờ vài cái thôi mà.

Theo sau thanh âm cười nói hèn mọn, một người cao gầy xốc cửa một chiếc lều bằng vải bố, từ bên trong đi ra.

- Cút! Lộ trình tiếp theo nếu như ngươi lại động vào mấy tinh linh kia, lão tử trói ngươi lại!

Được gọi là lão đại không nhịn được quát to.

- Vâng, vâng, lão đại, ta cam đoan không động nữa.

Thấy lão đại thực sự phát hỏa, nam tử cao gầy này cẩn thận cười làm lành nói.

- Ta nói, Áo Lôi Khắc, rốt cục ta cũng biết vì sao ngươi lại làm như thế, tám phần mười là bị những cô nàng ở tửu quán Lá Đỏ làm cho không chịu nổi chứ gì?

Một người đang chuẩn bị dụng cụ cho bữa cơm đột nhiên nói ra một câu như thế, nhất thời khiến cho mọi người ở chung quanh cười vang.

- Đi, đi, đi, muốn ta đánh cho một trận không?

Áo Lôi Khắc bất mãn lầm bầm nói.

Tên kia hắc hắc cười hai tiếng, lại tiếp tục chuẩn bị bộ đồ ăn của hắn. Xem ra thực lực của người được gọi là Áo Lôi Khắc này ở trong đoàn đội hẳn là cũng rất cao.

- Được rồi, được rồi, đừng lẩm bẩm nữa , chờ đến khi đem mấy tinh linh này vào trong thành bán, có tiền, ngươi muốn chơi đùa thế nào cũng được

Lão đại nhìn Áo Lôi Khắc, hầm hừ nói,

- Bất quá hiện tại, ngươi không được động vào các nàng.

-Hắc hắc, đúng, lão đại!

Áo Lôi Khắc lập tức cười đáp.

- Ân? Ai? Đi ra!

Đột nhiên, một tiếng hô cảnh giác trầm thấp vang lên. Một người mặc trang phục trông giống cung tiến thủ dựa sát vào lều vải kéo tên, vững vàng nhắm ngay vào gốc cây đại thụ mà Tạ Nghị đang trốn.

Đồng bạn cảnh báo, làm cho những người khác ở doanh trại nhanh chóng nắm lấy vũ khí của mình, cảnh giác nhìn về hướng mũi tên, đồng thời hai người mặc áo choàng che kín toàn thân cấp tốc lui về phía sau, mà một số người rõ ràng là giỏi cận chiến lại cấp tốc tiến lên, trong nháy mắt, một hệ thống phòng ngự cùng công kích hoàn chỉnh đã hình thành.

Ẩn thân sau gốc cây đại thụ, Tạ Nghị ngỡ ngàng một chút, hắn không rõ bản thân làm thế nào lại bị phát hiện , khi nẻn tới gần, hắn đã phi thường cẩn thận rồi.

Sau đó, Tạ Nghị liền ngơ ngác chầm chậm từ đằng sau gốc đại thụ đi ra.

-Di? Nguyên lai là một tiểu hài tử xấu xí?

Thấy rõ ràng là một tiểu hài tử tám chín tuổi, Áo Lôi Khắc kinh ngạc không ngớt, vũ khí trong tay cũng hơi buông xuống.

Cũng giống Áo Lôi Khắc, khi mọi người phát hiện trốn ở sau gốc cây dĩ nhiên là một tiểu hài tử tám chín tuổi, toàn bộ đều thở dài một hơi, từ cảnh giác biến thành hiếu kỳ nhìn Tạ Nghị.

- Tiểu hài tử, ngươi tên là gì? Sao một mình người ở chỗ này? Phụ mẫu đâu của ngươi?

Một tráng hán tay trái cầm thuẫn tay phải cầm kiếm đi tới trước mặt Tạ Nghị nửa ngồi xổm xuống, nghi hoặc nhìn Tạ Nghị hỏi.

Kiểu ngồi của tráng hán thoạt nhìn có vẻ rất không thoải mái, bất quá Tạ Nghị lại biết, cái tư thế nửa ngồi chồm hổm này của tráng hán vô cùng nguy hiểm, không những trong nháy mắt có thể quay thuẫn che khuất toàn thân tạo thành tư thế phòng ngự, đồng thời cũng có thể trong nháy mắt phát lực đem thanh kiếm cầm ở tay phải đâm thẳng vào ngực hắn.

- Cái đó, cái đó, ta không biết. . .

Vẻ mặt Tạ Nghị một mực ủy khuất như sắp khóc, cúi đầu lén nhìn tráng hán cảnh giác đang suy nghĩ ở phía trước, nhỏ giọng trả lời.

- Hán Tư, đem hắn lại đây, cho ăn một chút gì đi.

Sau khi lão đại thấy Tạ Nghị nức nở, đột nhiên quay qua tráng hán mở miệng nói.

- Vâng.

Tráng hán lên tiếng, gác kiếm trên lưng, kéo tay nhỏ bé của Tạ Nghị, dẫn hắn theo. Hắn đã cơ bản xác định, đây là một tiểu hài tử xấu xí bình thường.

Chương 6

Con Buôn Tinh Linh

Người dịch: Minh Ca

Nguồn: Tạ gia trang

Thu gọn nội dung

Tạ Nghị ngồi ở bên cạnh đống lửa giữa doanh trại cuối cùng cũng hiểu rõ, tại sao lại bản thân bị phát hiện.

Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù bản thân rất cẩn thận ẩn núp sau đại thụ, nhưng từ vị trí của người cung thủ kia, lại có thể nhìn thấy một bộ phận phía sau gốc đại thụ, mặc dù hắn không thể hoàn toàn nhìn thấy Tạ Nghị. Nhưng Tạ Nghị phỏng chừng hắn chỉ nhìn thấy một góc áo hay đồ vật gì đó của bản thân, cho nên mới cảnh giác hỏi là ai, mà không phải nói thẳng trốn phía sau là một tiểu hài tử.

Không chỉ như thế, Tạ Nghị còn phát hiện bảy, tám người ngồi ở đây, ánh mắt luôn luôn hướng về phía xung quanh đảo qua, gần như phạm vi mười mét đều ở trong quan sát của bọn họ, nếu như là một người trưởng thành, phỏng chừng rất khó mà ẩn núp lại gần được như mình.

Tạ Nghị rất thành thật nhìn Hán Tư từ trên đống lửa cắt xuống một miếng thịt dê đưa cho hắn rồi cắn từng miến một, trên thực tế hắn đang phỏng chừng xác suất bỏ chạy của bản thân có bao nhiêu.

Nhưng rất đáng tiếc, Tạ Nghị phát hiện nếu chính mình bỏ chạy, đó hoàn toàn là hành vi toi mạng, chỉ riêng tên của mấy người cung thủ kia bắn ra, Tạ Nghị không có nắm chắc có thể tránh khỏi. Càng không cần nói những người mặc trường bào kia, khí tức của bọn họ khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm.

Sớm biết vậy, mình sẽ không đến.....Bọn người kia, tất cả đều không phải là người thường a.

- Tiểu hài tử, ngươi tên là gì?

Nhìn kiểu dáng giống như mấy ngày không ăn đồ của Tạ Nghị, Hán Tư khẽ cười, ôn hòa hỏi.

- Tạ Nghị

Tạ Nghị đang vùi đầu ăn, ngẩng đầu trả lời một câu, sau đó lại cấp tốc đối phó với đồ ăn.

-Tạ Nghị?

Hán Tư có chút nghi ngờ gãi đầu, ngẩng đầu nhìn về phía lão đại của bọn họ nói:

-Cái tên này, rất kỳ lạ à.

- Có gì kỳ lạ? Tên mà thôi, chỉ cần phụ mẫu hắn bằng lòng, muốn gọi cái gì mà không được

Áo Lôi Khắc ở một bên nhún vai, một biểu tình rất hiếm thấy tinh quái nói.

- Tiểu hài tử, tại sao ngươi ở một mình trong rừng rậm? Phụ mẫu của ngươi đâu?

Lão đại ngồi ở đối diện đống lửa nhìn Tạ Nghị đang ăn như lang như hổ. Tùy ý hỏi.

Tạ Nghị lén liếc lão đại ở đối diện một cái, sau đó lắc đầu.

- Tôi không biết.

Tạ Nghị đã hạ chủ ý, cho dù những người này hỏi cái gì, bản thân cũng là một câu "tôi không biết" để trả lời. Là một tiểu hài tử tám chín tuổi mà nói, câu nói này mới là chính xác nhất, bằng không bịa một thân thế cho chính mình, không chỉ có khả năng bị nhìn thấu, với lại, một tiểu hài tử tám chín tuổi, cái gì cũng biết, đó mới chính là vấn đế.

Dẫu sao, một tiểu hài tử vô tri và một thần đồng. Tiểu hài tử vô tri tự nhiên càng dễ dàng khiến người khác buông đề phòng trong lòng xuống.

Nghe thấy "tôi không biết" của Tạ Nghị, lão đại chỉ khẽ nhíu mày một chút, không có mở miệng hỏi cái gì nữa, nhưng Hán Tư lại tiếp tục quan tâm hỏi:

Ngươi còn nhớ nhà người ở đâu không? Trong nhà còn có ai? Ngươi là như thế nào chạy đến trong rừng rậm?"

- Tôi không biết...

Tạ Nghị buông miếng thịt sắp ăn xong xuống, rụt lui về phía sau.

- Được rồi, Hán Tư đừng hỏi, làm hắn sợ rồi.

Lão đại vẫn luôn chú ý đến Tạ Nghị mở miệng ngăn cản câu hỏi của Hán Tư, sau đó lại nhìn Áo Lôi Khắc nói:

- Đem hắn dẫn vào trong liều vải nhốt tinh linh, đêm nay cho hắn nghỉ ngơi trong đó.

- Vâng, lão đại

Áo Lôi Khắc vui cười lên tiếng, chạy qua, trực tiếp đem Tạ Nghị kéo đến trước liều vải mới vừa rồi hắn đi ra, sau đó đẩy Tạ Nghị vào, trong miệng hèn mọn cười nói:

- Khà khà, đêm nay ngươi ở bên trong ngủ thật tốt, tiểu tử kia, trong đó đều là mỹ nữ a ~.

Tạ Nghị bị đẩy vào trong đó, còn chưa kịp nhìn rõ tình huống trong liều vải, thì bị đẩy ngã lăn tròn một cái.

Ân? Vật gì vậy? Thịt thịt?

Cảm giác được bàn tay nhỏ bé và mặt của mình đều dính trên hai khối thịt mềm mại, Tạ Nghị nhẹ nhàng nhéo nhéo, tức khắc kinh hãi, cấp tốc bò hướng về phía sau.

Ở trước mắt hắn, là một vị nữ nhân nửa thân trần, y phục trên người đã hoàn toàn bị vén ra, hai vú trắng noãn chắc nịch ngạo nghễ đứng thẳng trong không khí, vừa rồi hắn ngã xuống, bàn tay nhỏ bé và mặt dán tới chính chỗ đó.

- Ách. Xin lỗi

Tạ Nghị lập tức cúi đầu, nhỏ tiếng xin lỗi.

Qua một hồi, Tạ Nghị không nghe thấy phản ứng gì, lén lút ngẩng đầu nhìn, thì ra miệng của nữ nhân này bị một miếng vải bịt chặn lấy, mái tóc dài lục sắc (màu xanh) tản loạn che kín mặt nàng, ở bên cạnh nàng, còn có bốn nữ nhân giống như nàng. Cũng như vậy, y phục nửa thân trên cũng bị vạch ra hai bên.

Suy nghĩ một chút, Tạ Nghị lại tới gần, giơ tay đem y phục bị vén ra hai bên của nàng kéo, che chặn lại cảnh sắc mê người trước ngực các nàng.

Tiếp đó lại để ý mái tóc dài lục sắc tản loạn kia của nàng, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, và một đôi mắt long lanh mê ly, nhưng rất nhanh, Tạ Nghị bị đôi tai vừa nhọn vừa dài của nàng hấp dẫn.

Ách..cập, quả nhiên là tinh linh trong truyền thuyết...Trên địa cầu cũng không có loại sinh vật này..Như vậy, hiện giờ ta không phải ở địa cầu???

Chính ở lúc này. Bên ngoài truyền đến một tiếng nói thấp trầm của Áo Lôi Khắc.

- Lão đại, giữ lại tiểu hài tử xấu xí này làm chi? Ngươi không phải cũng định đem nó bán đi chứ?

- Chứ ngươi nghĩ sao?

- Ách, nhưng lão đại, tiểu hài tử xấu xí này, sẽ có ngươi mua sao??

- Ngươi chưa thấy qua loại người này sao? Có một số lão gia quý tộc rất thích tiểu hài tử.

Lão đại đột nhiên cúi đầu dâm lãng nói.

- A ~~ đúng rồi! Lão đại quả nhiên anh minh! Chắc chắn đem hắn bán cho những lão gia quý tộc kia, tiền có được cũng không phải ít.

Áo Lôi Khắc hưng phấn lại hèn mọn cười nói.

: - Đúng vậy, đây chính là tài phú bất ngờ a, nhưng vận số chúng ta quả thật quá tốt, không ngờ một lần có được năm tinh linh, trên đường quay về còn gặp được một tiểu tử đáng giá, khà khà khà.

Lão đại đắc ý cười nói.

- Ta kháo (câu chửi thể của bọn chủng quộc), thì ra bọn người kia là buôn lậu tinh linh....Ánh mắt của Tạ Nghị đảo một vòng trên người những tinh linh này, không nghĩ tới vận mệnh của mình sẽ sắp giống các nàng vậy, cũng bị bán đi.

Cũng tốt, vừa lúc có thể đi đến thành thị của nhân loại xem xem, đến nơi có nhiều người, cơ hội bỏ chạy của chính mình cũng sẽ lớn một chút...Chỉ là, lẽ nào nơi này đúng là không phải địa cầu sao? Âm thầm nghĩ, Tạ Nghị chậm rãi nằm ở một góc của liều vải.

Sau khi biết bọn người kia chỉ muốn đem bản thân bán đi, Tạ Nghị cũng thả lỏng xuống, chỉ cần không có nguy hiểm tính mạng là được....

Đối với bản thân sẽ bị bán cho một số quý tộc có sở thích tà ác, Tạ Nghị không chút lo lắng. Mặc dù hiện giờ hắn chỉ có bộ dáng tám chín tuổi, nhưng thực lực của bản thân hắn lại không nhỏ yếu chút nào, ít nhất, trong những tên buôn lậu tinh linh bên ngoài kia, theo trực giáp của Tạ Nghị cho thấy chỉ có tên cung thủ và tên mặc trường bào sẽ có uy hiếp với bản thân, mọi người khác, bao gồm lão đại kia, mặc dù cảm giác bọn họ rất lợi hại, nhưng muốn từ trong tay hắn bỏ chạy, Tạ Nghị cũng rất có tự tin.

Sáng sớm ngày thứ hai, Áo Lôi Khắc vào trong liều vải, trước tiên ở trên bộ ngực của mỗi tinh linh dùng sức vuốt ve một phen, mới từ trong ánh mắt khuất nhục và phẫn nộ của các nàng, vui cười chuẩn bị lại y phục của họ, dẫn theo Tạ Nghị cùng đi ra liều vải.

Không bao lâu sau, toàn bộ doanh địa thu thập hoàn tất, dưới sự chỉ huy của lão đại tiếp tục xuất phát.

Năm nữ nhân tinh linh và Tạ Nghị bị nhốt rất nghiêm ngặt, bị chen lẫn ở giữa mọi người, cứ như vậy đi được hơn nửa ngày đường.

- Lão đại, dựa theo cước trình như thế này, ước đoán qua thêm hai ngày nữa là tới.

Áo Lôi Khắc đi đến bên cạnh lão đại, rất hưng phấn nói. Lão đại trông về phía xa, khẽ cười gật đầu.

Là một lão đại của đoàn đội chuyên môn làm việc bắt bớ tinh linh, tự nhiên sẽ biết rõ tính nguy hiểm của loại chuyện này, nếu như bắt một tinh linh sau đó bị tinh linh khác phát hiện mà còn nhằm vào, như vậy gần như không có cơ hội sống sót.

Bởi vì những tinh linh này không chỉ có vẻ đẹp, thực lực cũng rất cường đại.

Chỉ là người cường đại nữa cũng phải nghỉ ngơi, tinh linh cũng vậy, chẳng hạn như lần này lại bắt được năm tinh linh. Đó chính là bởi vì các nàng quá mất cảnh giác, đương nhiên, trên đường đi nếu không phải cho những tinh linh này ăn dược vật khiến toàn thân các nàng vô lực, bọn Áo Lôi Khắc cũng không thể dễ dàng đem các nàng dẫn tới chỗ này.

Ở đây đã rời xa gia viên ở chỗ rất sâu rừng rậm kia của tinh linh, đã giáp với lãnh thổ của nhân loại, đến chỗ này, những thành viên của đội săn bắt tinh linh mới thật sự thả lỏng, bắt đầu nói cười.

Tiếp theo lại đi về trước hai ngày, nụ cười trên mặt của bọn người kia càng nhiều thêm, ngay cả Áo Lôi Khắc thường vuốt ve thân thể của nữ nhân tinh linh, lão đại cũng ha hả cười nhìn, cũng không trách mắng.

Không bao lâu, một tòa thị trấn của nhân loại xuất hiện ở trên đường chân trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#heheh