Huyết thống bị nguyền rủa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tại sao cậu không nghe lời tôi vậy ? Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rằng hãy để tôi một mình." -  Sasuke nói một cách cộc cằn. 

"Tớ rất ngoan cố và đó là lý do tại sao," - Sakura nhẹ nhàng trả lời. Nghe có vẻ giống như cô đang nói đùa nhưng không phải vậy. Tim cô đập nhanh vì cậu cứ nhìn cô và gần như không thể kìm chế được.

"Cậu sẽ hối hận đấy." - Cậu không giống như đang nói đùa mà giống như đang bực mình hơn. 

"Tớ sẽ không bao giờ hối hận!"-  Cô thậm chí không thể bắt đầu tưởng tượng được một cuộc sống mà không giành được sự chú ý của Sasuke.

Họ ngồi trên băng ghế gần Học viện và đầu gối gần như chạm vào nhau. Trời đang khá tối và đèn đường vẫn chưa bật. Chính tại nơi này, cô đã cố gắng ngăn cậu rời bỏ làng Lá để tìm kiếm sức mạnh nhưng lần đó, cô đã thất bại. Và tất cả những lần sau đó, cô vẫn đều thất bại.

Cậu ta không thường xuyên đến thăm cô nhưng nó đã trở thành thói quen khi cậu luôn tìm kiếm bóng hình cô khi trở về. Sakura biết Sasuke không cảm thấy thoải mái khi ở Konoha và cậu ấy ghét phải ở đây. Cô nghĩ rằng đó là vì nó luôn nhắc nhở cậu ấy về tất cả những gì mà cậu ấy đã mất một cách đau đớn và cô không chắc đó là một vấn đề quá nhạy cảm để tranh luận.

Dù sao thì nói chuyện với cậu ấy cũng rất khó khăn. Họ thường ngồi trong im lặng như bây giờ và nó dần trở thành những khoảng lặng thoải mái như nó đã từng.

"Cậu sẽ ở lại trong bao lâu?" - cô thốt lên và hy vọng mình có thể tổ chức bữa tối với Naruto trước khi cậu ấy phải rời đi một lần nữa. Naruto luôn làm cho Sasuke mỉm cười và mỗi khi thấy được điều đó ... nó đều mang lại cho cô hy vọng.

"Vài ngày nữa vì tôi cần gặp Kakashi và sau đó..." - Sasuke lảng tránh nói. 

"Thầy Kakashi? Thầy ấy ở đâu vậy ?! Tớ đã cố gắng tìm kiếm thấy ấy trong nhiều năm qua nhưng không hề có chút manh mối nào cả!" -  Sakura gần như nhảy dựng lên khi nhắc đến cái tên đó.

"Vậy thì có lẽ là do ông ấy không muốn được cậu tìm thấy." - Sasuke nói.

Sau đó Sakura hiểu rằng nó có liên quan gì đó đến các nhiệm vụ bí mật và an ninh của ngôi làng. Cô đã chọn làm việc tại bệnh viện với tư cách là một bác sĩ - y nhẫn giả bình thường sau cuộc chiến và nó là một sự yên bình xa xỉ mà cô có được, nhưng bất cứ khi nào Sasuke rời đi thì cô lại thấy hối tiếc vì mình đã không thể đi cùng cậu ấy và không thậm chí còn không biết cậu ấy  sẽ đi đâu dưới sự chỉ đạo của Konoha.

Cậu hôn cô lần đầu tiên, ngay trước khi đèn đường vụt sáng.

"Cậu có muốn chuyển đến chỗ của tôi không?" - cậu hỏi sau khi rứt khỏi nụ hôn và Sakura nhận thấy rằng Sasuke có vẻ hơi khó thở và điều đó khiến tim cô đập mạnh hơn.

Sakura cố nén thành tiếng kêu vì điều đó cuối cùng cũng xảy ra vào tối nay!

"Tớ rất thích," -
Sakura trả lời, cố gắng làm cho nó có vẻ như không có gì to tát đối với cô, giống như cô có rất nhiều kinh nghiệm và đó không phải là những gì cô nghĩ về ngày này qua ngày khác...

Cô muốn làm cho cậu ấy cười, cô muốn cậu ấy trở lại. Không phải cậu ấy đã chấp nhận cô thì điều đó có nghĩa là một bước đi đúng đắn sao? Cô sẽ làm mọi thứ để cậu ấy cảm thấy như ở nhà, nếu cậu ấy muốn cô và cô ở đây thì chẳng phải cậu ấy sẽ trở lại thường xuyên hơn hay sao?

"Thật sao? Con người của cô? Cô thật là ngốc, cô gái. Có hàng nghìn người ngoài kia và cậu ta có thể có tất cả."

Sakura đột nhiên mở mắt vì giọng nói the thé vừa rồi đã đánh thức cô và để lại trong lòng cô nỗi đau âm ỉ của sự khốn khổ và thất bại. Là mơ sao? Nó giống như một kỷ niệm hơn là một giấc mơ ... tại sao nó lại đến với cô như thế này?

Hoàn toàn không thể lay chuyển được cảm xúc vừa trải qua, cô nằm trên mặt đất nhìn lên những chiếc lá đung đưa nhẹ nhàng của cây đại thụ nơi cô đang cắm trại và cố gắng tìm lại con người mà cô đã từng là. Cô đã rất hy vọng, thực ra là rất hạnh phúc. Hạnh phúc khi có được người mà cô ngưỡng mộ bấy lâu nay. Bao biện cho cậu ta mỗi khi cảm thấy không... đúng... không cảm thấy như một mối liên hệ thực sự cho lắm.

Ôi Sasuke . Hy vọng của tôi đã biến thành nỗi cay đắng từ khi nào? Từ khi nào tình yêu vô bờ bến ấy đối với anh đã không còn gì khác ngoài nỗi thất vọng này?

Tầm nhìn của Sakura trở nên mờ ảo khi nước mắt trào ra. Cô biết Sasuke đã lâu nhưng bất chấp mọi nỗ lực của cô để đến gần cậu thì cuối cùng cậu vẫn là người lạ. Cậu ta không thể hình thành được khái niệm chấp nhận dù cho cô biết cậu đã cố gắng và cô đã đặt niềm tin vì lợi ích của mình, cậu ấy thậm chí đã kết hôn với cô chỉ vì lợi ích của cô.

Khóc thầm càng lâu càng tốt khiến cô càng cảm thấy sự đau khổ. Tất cả thật đau lòng... Sasuke đang sống trong một địa ngục do chính mình tạo ra nhưng cậu không thể thoát ra và cô cũng không thể giúp  cậu ta . Có lẽ Naruto có thể, hoặc là...

Sau khi cố gắng lau nước mắt đi, Sakura ngẩng đầu lên, nơi ánh sáng xám mờ ảo cho cô biết trời còn đang rất sớm. Mái tóc nâu của Kaeru lòi ra khỏi chiếc túi ngủ của anh ta ở gần Sarada và túi ngủ của Kakashi bên cạnh cô trống không. Tất nhiên rồi vì anh đang canh gác cho họ ở đâu đó quanh đây.

Sau khi tự cởi túi ngủ ra và mặc một chiếc áo khoác để chống lại cái lạnh bất thường vào thời điểm này trong năm, cô chải tóc bằng các ngón tay và quyết định đi tìm Kakashi. Sakura cần nói chuyện với ai đó... và ai đó chắc chắn phải là anh ấy vì tất cả những người mà cô biết đến thì Kakashi là người luôn biết cách nói chuyện với Sasuke khi không ai khác có thể.

Cô tìm thấy anh trong lớp ngụy trang của Sukea không lâu sau đó với tấm lưng đang tựa vào một cái cây và đang ngủ....

Đang ngủ !? Anh canh gác kiểu gì thế này hả!? Nhưng sau đó cô chợt nhận ra tại sao anh lại mệt mỏi như vậy và tai cô bắt đầu bỏng rát vì ký ức về cuộc dạo chơi hàng đêm của họ. Tuy nhiên... thật là một cơ hội tuyệt vời để chơi khăm Sensei cũ của cô!

Rón rén tiến lại gần, cô không thể không mỉm cười... và anh sẽ tự hào về cô cho mà xem, tạm thời quên mất lý do tại sao cô lại tìm đến anh ngay từ đầu khi tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên thích thú của anh. Nhưng ngay khi cô đang cúi xuống trong chiến thắng để cù anh thì cô cảm thấy được đầu nhọn, sắc lạnh của một thanh kunai đang hướng vào người cô.

"Em vẫn còn yêu thích những trò nghịch cũ kĩ của ta sao?"
-  Kakashi hỏi ngay bên tai cô.

Cô sững người. 

"Một... phân thân?" - Sakura rên rỉ. Sao cô lại có thể ngu ngốc đến mức này? Nhưng Sukea đang ngủ và trông giống hệt như người đang nhìn chằm chằm vào cô với một nụ cười nhếch mép khi anh nhét thanh kunai của mình vào túi sau một cách trơn tru. Tất nhiên là cô đã có thể phân biệt được giữa một phân thân và bản thật nếu cô không quá mất tập trung như này!

"Em định làm gì với nó?" - Kakashi cảnh giác hỏi.

"Ồ, em chỉ định cù ," - cô nói.

  "Và...điều này." - cô bước lại gần và nắm lấy áo khoác của anh. 

Sakura kiễng chân lên hôn anh và Kakashi đã không đáp lại một cách nhiệt tình như cô vẫn quen biết vậy nên cô bắt đầu cảm thấy hoang mang và nhanh chóng quan sát khuôn mặt anh để tìm kiếm dấu hiệu không hài lòng.

"Có chuyện gì sao?"

"Ta đang làm nhiệm vụ và ta không thể hôn một người trong khi đang làm nhiệm vụ" - anh trả lời, nghe có vẻ bối rối.

Cô chắc chắn rằng không có gì nguy hiểm xung quanh đây mà chỉ có loài chim bắt đầu cất tiếng hót lên những bài hát vui tươi của chúng để chào đón ngày.

"Đến đây," - anh nói và nắm lấy tay cô.

"Đi đâ..."

"Cứ đi theo ta."

Anh đang kéo cô vào rừng được một đoạn thì dừng lại trước một cái cây to lớn. - "Trên đó."

"T... tại sao?" - Sakura hỏi vì cô nhận thấy hành vi của anh hơi lạ nhưng anh đã kéo cô đi xa hơn và đi lên cây như đi trên đường.

Tất nhiên là cô vẫn có thể làm được điều này. Điều khiển chakra luôn là sở trường của cô và nếu cô đặt tâm trí để tin rằng sẽ không có chuyện cô ngã và gãy hết xương thì cô thậm chí có thể tận hưởng điều này như cô đã từng.

Lên cao hơn nữa, nơi cái cây ngày càng thưa thớt, cô nhận thấy một Sukea-Kakashi khác đang nhìn họ qua những chiếc lá với hai tay đặt sau đầu, một chân buông thõng xuống.

"Không thể tin là em đã hôn một trong những phân thân của ta!" - anh nhếch mép nhìn cô.

Sakura quay sang thân phân của anh bên cạnh cô, miệng hớn hở. -  "Anh...!"

Khi phân thân dám cười với cô một cách ngạo mạn, cô đã đánh nó một cách thô bạo đến nỗi nó biến mất ngay lập tức trong làn khói.

"Này! Nó sẽ rất đau khi ai đó giết các phân thân của em đấy." - Kakashi ở trên cô phàn nàn.

"Điều đó là không đúng," -  cô nói một cách chua chát.

"Ha, phải rồi. Em biết rằng tất cả các trải nghiệm của phân thân cũng đều là của bản chính mà. Niềm vui của một thân phân cũng là niềm vui của ta và nỗi đau của phân thân cũng chính là nỗi đau của ta! " - Kakashi nói. 

"Lẽ ra lúc đó anh không nên dẫn em đến đây,"-  Sakura thì thầm, leo lên vài mét cuối để rón rén ngồi xuống bên cạnh anh. 

"Mặc dù vậy nhưng em đã đến đúng giờ," - Kakashi nói, mỉm cười.

"Để làm gì?" - cô  cau mày.

"Để ngắm bình minh với ta."

Anh nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lại gần hơn và ngay lúc đó, một ánh sáng rực rỡ được mọc lên ở phía Đông và Sakura nhìn thấy mặt trời bắt đầu nhô lên từ phía dưới đường chân trời, kèm theo đó là một tia sáng lấp lánh và lấp lánh một cách đáng kinh ngạc nhất.

"Đó có phải là vùng biển không?"-  cô thở dài. Kakashi đã chọn ngồi trên cây cao nhất trong khu rừng này và khung cảnh nơi này vô cùng ngoạn mục. 

"Đúng vậy, Thủy Quốc" - Kakashi gật đầu. 

"Chúng ta gần đến nơi rồi!"

"Vẫn còn hơn hai ngày nữa và có lẽ sẽ lâu hơn khi chúng ta phải dừng lại ở một thị trấn hôm nay." - Kakashi nhún vai.

"Vì màu tóc của em sao?" -cô hỏi.

"Là giày cho Sarada. Thị trấn thường là những nơi nguy hiểm nếu em là một kẻ bỏ trốn, nhưng nhờ có em nên ta không được tính là vậy. Chúng ta cũng có thể nạp năng lượng và có một bữa ăn ngon cùng với một giấc ngủ ngon tại đó." - anh trả lời. 

Cô gật đầu, mắt vẫn dán vào cảnh tượng thiên nhiên đang bao trùm trước mắt khiến nước mắt cô lại tuôn rơi không kìm được. Vẻ đẹp ngoạn mục này, nó đã khiến trái tim cô gục ngã hay có thể đó chỉ là một ngày cho những giọt nước mắt?

"Tại sao lại là phân thân?" - cô hỏi, cố gắng giữ một giọng nói ổn định.

Kakashi nhún vai. - "Đó là một thói quen."

"Anh có thể cho em biết nếu có vấn đề gì xảy ra. Em có thể không còn là một shinobi nữa nhưng anh đã huấn luyện em vậy nên anh biết em có thể giúp đỡ được gì trong việc phòng thủ nếu cần thiết." - Sakura nói với anh.

"Không có vấn đề gì đâu. Đó chỉ là một biện pháp phòng ngừa vì  chúng ta không thể cho phép mình tự mãn dù ở trong lãnh thổ hay vùng an toàn đi chăng nữa"-  anh nói. 

Có một khoảng thời gian dừng lại khi anh quan sát khuôn mặt của cô và sau đó nhấc tay lên nhẹ nhàng lướt ngón tay cái qua má cô bên dưới mắt, trước tiên là sang trái và sau đó sang phải.

"Em... em đã mơ về Sasuke," -  cô thừa nhận.

"Ta hiểu rồi, đó là lý do tại sao em khóc?" - Kakashi nói một cách bình tĩnh.

Sakura gật đầu.

"Ừ, ta cũng nghĩ về cậu ấy,"-  Kakashi nói với một tiếng thở dài và nét mặt anh trở nên buồn bã.

"Cái gì ... anh đã nghĩ về cái gì cơ?" - Sakura rụt rè hỏi.

"Mất trí nhớ. Cả hai bọn ta đều có nó và không có con dấu nào trong đầu cậu ta vì Ibiki và người của anh ta đã kiểm tra. Nhưng ngược lại với ta, trường hợp cậu ấy còn tệ hơn và ta nghĩ cậu ấy khó có thể nhớ lại được nhiều. Ta cũng nghĩ nó đã ảnh hưởng đến tính cách của cậu ấy" - Kakashi chậm rãi nói.

"Gì cơ?" - Sakura cau mày. Cô đã không mong đến đợi chủ đề này vì cô nhận ra mình đã thầm hy vọng Kakashi sẽ tìm ra giải pháp cho vấn đề của chính mình, rằng anh sẽ nói cho cô biết cách cô có thể gỡ rối bản thân khỏi một người chồng mà cô không mong đợi và rõ ràng là sẽ không bao giờ như vậy. 

"Sau đó, ta nghĩ về thời điểm nó bắt đầu với cậu ấy và có thể không phải là sau cuộc tấn công của Susanoo mà là trước đó. Cậu ấy ngày càng khó nói chuyện hơn mỗi khi cậu ấy quay lại và ta có thể nói là đã được vài năm. "

Sakura gần như khịt mũi. Phải, anh có thể nói điều đó. Khó nói chuyện đến mức họ đã không nói gì cả.

"Và sau đó ta nghĩ về thời điểm nó có thể bắt đầu với ta và...Sakura, ta cần nói với em vài điều. Có lẽ ta không nên vì đây không phải là bí mật mà ta nên kể nhưng ta không thể giữ im lặng về nó nữa" -Kakashi mím môi lại và nhíu mày như đang suy nghĩ rất nhiều về điều gì đó và sau đó, khá kiên quyết.

"Chuyện gì vậy, Kakashi?" - cô nói và trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn. 

"Sasuke bị ốm, ít nhất thì đó là điều mà cậu ấy nghĩ và... nếu đó là sự thật... thì em sẽ phải kiểm tra kỹ lưỡng ngay khi chúng ta trở lại và bắt đầu tìm cách chữa trị. Ta hy vọng cậu ấy sẽ ra khỏi tù khi đó với sự giúp đỡ của Naruto ".

"Ốm... ý anh là sao?"

"Ý ta là...cậu ấy đã bao giờ nói với em rằng anh trai Itachi của cậu ấy đã bị mắc bệnh về đường hô hấp chưa? Nó làm cậu ta yếu đi đáng kể nhưng ta biết nó không chỉ có vậy. Ta không biết Sasuke đã biết được chuyện này trong bao lâu rồi... ta thậm chí còn không chắc rằng cậu ấy còn có thể nhớ về bản thân mình lúc này. Nhưng với tư cách là đội trưởng của Itachi khi còn ở ANBU thì ta đã phải trải nghiệm những gì nó đã làm với Itachi."-  Kakashi hít thở sâu.

Sakura không hiểu Kakashi đang nói gì với cô, giống như ai đó đã đánh vào đầu cô và bây giờ cô khó có thể load được lượng thông tin dồi dào mà anh đang cung cấp, hay là do cô không muốn hiểu? Đây hẳn là cách mà bệnh nhân của cô cảm thấy khi cô nói với họ rằng có thứ gì đó đang đe dọa đến tính mạng của họ.

"Ta biết điều này hơi đường đột nhưng em là bác sĩ và ta nghĩ em có thể cho ta biết điều ta đang nói có hợp lý hay không và em chắc chắn sẽ biết mình cần phải làm gì trong trường hợp này."-  Kakashi nói và nhìn khuôn mặt cô với vẻ thông cảm.

"Anh đang nói với em rằng Sasuke có cùng một căn bệnh mà anh trai cậu ấy mắc phải?" - Sakura nhận ra mình đang hét lên.

Kakashi mím môi lại. Nếu điều này không thành công thì cô sẽ ngạc nhiên về bao nhiêu cảm xúc mà cô nhìn thấy trên khuôn mặt anh dưới ánh nắng ban mai mà anh không có mặt nạ để che giấu đằng sau.

"Ta không chắc, chính Kabuto đã nói với ta rằng căn bệnh của Sasuke là lý do ta tham gia vào những thí nghiệm này để bảo tồn huyết kế giới hạn mặc dù ta không nhớ mình đã đưa ra quyết định đó. "-  Kakashi thừa nhận.

Đôi mắt Kakashi hướng đến cánh tay đầy hình xăm của anh được giấu bên dưới nhiều lớp quần áo và quay lại khuôn mặt của cô.

"Em không tin điều này," - Sakura thì thầm, cảm thấy rất đau lòng. Sasuke sợ mình sẽ chết quá sớm để có thể truyền lại dòng máu Uchiha mà không hề nói cho cô biết ? Và Kakashi đã đồng ý thử nghiệm vì lợi ích của Sasuke và cũng không nói với cô? Làm sao mà cô có thể hiểu cho những người đàn ông này đây?!

"Đừng tức giận. Ta xin lỗi vì đã nói với em một điều gây sốc đến mức này. Chỉ là... tối qua ta đã nhớ lại một điều mà Itachi đã từng nói về cha mình, người hình như có một vài loại nhẫn thuật kỳ lạ mà Itachi gọi là "Sự cuồng nộ của Uchiha". Và sự căm ghét của Sasuke đối với ta, sự việc tấn công của cậu ấy... bản thân cậu ấy đã nhận thấy điều đó thật không tự nhiên... ta nghĩ rằng cả ba người đàn ông đều mắc cùng một căn bệnh đó, Sakura." - Kakashi nói.

"Ý anh muốn nói là căn bệnh này là do di truyền?" - Sakura hỏi. Sự cuồng nộ của Uchiha, đó là lời nguyền, đó không phải là một sự điên rồ mà là một bất thường về gen?

"Phải, chính xác. Và ta nghĩ... ta có lý do để tin rằng việc Sasuke đột nhiên mất trí nhớ và thay đổi tính cách của cậu ấy là những triệu chứng của căn bệnh đó."-  Kakashi gật đầu.

Sakura hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Nó có một ý nghĩa đáng sợ đến nỗi cô tự hỏi tại sao bản thân chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này. Cô là một bác sĩ và cô đã sẵn sàng tin vào di truyền hơn là những lời nguyền rủa.

"Ta hiểu nếu em muốn quay lại ngay lập tức và ở bên Sas..."

"Đúng vậy, chúng ta sẽ phải quay lại kiểm tra lý thuyết này của anh càng sớm càng tốt, nhưng trước tiên chúng ta vẫn cần phải đi tìm Karin và đưa cô ấy về cùng chúng ta." - Sakura ngắt lời Kakashi.

Nếu Kakashi đúng thì cô sẽ cần phải dành thời gian bên cạnh các phòng thí nghiệm ở Konoha nhiều hơn mức bình thường. Bên cạnh đó, việc thực hiện phân tích là một chuyện nhưng việc tìm ra cách chữa trị... có thể sẽ mất đến hàng tháng trời.

"Được rồi, cô ấy sẽ phải trở lại với chúng ta để chăm sóc Sarada." - Kakashi gật đầu, hiểu được điều cô đang ám chỉ. 

"Nhưng việc mất trí nhớ của anh, làm sao mà ...?" -  cô lên tiếng.

Không phải vì điều gì đó đã xảy ra với anh dưới tay kẻ thù, không phải vì anh đang khóa ký ức lại để hoạt động một cách bình thường thay vì suy sụp vì chấn thương liên tục lặp lại.

"Máu? Anh nghĩ là do máu! " -
cô thì thầm và mắt hướng về phía cánh tay có hình xăm của anh. Dòng máu của Uchiha có trong cơ thể anh?

Kakashi gật đầu một cách dứt khoát. - "Đó là kết luận mà ta đã đưa ra vào sáng nay. Ta không thể chắc chắn nó bắt đầu chính xác từ khi nào vì những gì ta có được đến nay mới chỉ là bắt đầu. Ta có một lượng máu nhỏ của Uchiha trong cơ thể. "

 Sakura nói và nắm lấy tay anh, - "Ôi không."

"Chà, vậy là bây giờ chúng ta đã biết được nó đến từ đâu... ta cảm thấy nhẹ nhõm biết bao. Ta không cần phải đi tìm hiểu lý do tại sao ta lại bị mất trí nhớ nữa rồi, phải không? Và có lẽ ta thậm chí còn không cần phải cố gắng để ghi nhớ" - Kakashi nhẹ nhàng nói.

"Anh không thể loại bỏ thứ này sao?" - cô hỏi Kakashi và chỉ vào nơi mà cô biết anh có hình xăm.

Kakashi lắc đầu. - "Ta không nghĩ vậy, ít nhất nếu Kabuto không nói dối. Hắn nói sử dụng hai Mangekyō Sharingan đã làm làm thay đổi cấu trúc tế bào của cơ thể và hắn nói ta cần đến phong ấn máu này nếu không muốn chết. "

"Cha của Sasuke có Mangekyō Sharingan không?" - Sakura hỏi.

"Hừm, có?" - Kakashi đáp, nghe có vẻ hơi lạ.

Cô trầm ngâm. - "Em sẽ phải nói chuyện với Kabuto, anh có nghĩ rằng anh ta biết nhiều hơn những gì anh ta nói không? "

Kakashi thở dài. - "Ta không biết, nhưng ta nghĩ hắn đã làm thí nghiệm với dòng máu của gia tộc Uchiha trong một thời gian dài. "

"Và anh ta đã làm việc cho Madara," - Sakura nói dứt khoát. 

"Vậy tất cả những điều này ... nó có ý nghĩa gì không?"-  Kakashi hỏi cô và đưa tay vén một lọn tóc của cô ra sau tai.

Nó có và gần như có quá nhiều ý nghĩa.

"Em sẽ tìm ra cách chữa trị," - Sakura hứa và đưa tay lên ôm má anh.

"Ta biết em sẽ nói điều đó và ta tin em sẽ làm được thôi. Hãy tưởng tượng xem khi cuối cùng chúng ta cũng có thể thoát khỏi số phận khủng khiếp mà các Uchiha phải thừa hưởng và Sasuke sẽ không còn bị cản trở bởi bóng tối." - Kakashi cười.

Anh ôm cô rất gần từ phía sau và vùi mặt vào tóc cô.

Sakura nghĩ với một chút buồn bã, Kakashi đã nói điều đó với một niềm vui chân thành như vậy nhưng tại sao nó lại khiến cô cảm thấy buồn hơn bất cứ điều gì khác mà cô đã nghe thấy trong ngày hôm nay?

******************************

Đi đến một thị trấn xa lạ là một sự căng thẳng đối với một Shinobi trong bất cứ nhiệm vụ nào. Tiếng ồn, mùi hôi, đám đông, tất cả những thứ này đều khiến thần kinh của anh trở nên ồn ào và khiến đầu anh như muốn bốc hơi. Kakashi đã không ở một nơi ồn ào như vậy trong nhiều năm qua vậy nên có lẽ anh đã không còn quen với nó nữa và anh cũng không thể rũ bỏ được cảm giác đáng ngại mà anh có được ngay sau khi Sakura tham gia cùng anh và Kaeru, Sarada. Anh đã nhiều lần đảm bảo rằng không có ai có thể theo dõi họ bằng cách phái phân thân đến từ mọi phía trong rừng và anh có thể chắc chắn rằng cũng không ai có thể thoát khỏi sự chú ý của anh theo cách này. Vậy tại sao anh vẫn cảm thấy như đang có ai đó dõi theo? Có lẽ chứng hoang tưởng là một tác dụng phụ khác của vụ thí nghiệm Uchiha.

Gia đình nhỏ của họ đang đi dạo trên con phố chính, nơi mà Kaeru bận rộn đến mức phải che chắn cho Sarada khỏi cùi chỏ và ba lô của những người qua đường nhiều lần áp sát vào mặt cô bé. Kakashi đã chi một nửa số tiền của mình để mua đôi giày mới cho cô bé trước đó và đứa trẻ đi lại một cách rụt rè vì chúng nặng hơn đôi giày cũ và đây là lần đầu tiên cô bé phải làm quen với chúng, nhưng chúng sẽ làm cho cuộc hành trình này trở lên thú vị hơn rất nhiều. 

Sau cuộc trò chuyện của họ sáng nay, Sakura đã trở lên rất im lặng, nó hẳn phải rất khó khăn cho cô, Kakashi nghĩ khi anh nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị của cô từ một bên, cô đã phải hứng chịu sự giằng co giữa việc trở lại và tiếp tục "nhiệm vụ" giả tạo này vì lợi ích của anh. Thành thật mà nói, Kakashi thậm chí còn không biết tại sao mình lại không quay trở lại vì lợi ích của chính mình. Nếu anh đúng, nếu sự đau khổ này của anh có liên quan đến dòng máu Uchiha trong cơ thể anh thì anh đang đuổi theo những cái bóng mà dù có tóm được chúng thì cũng chẳng giúp ích được gì cho anh. Trong một thời gian ngắn, anh đã tự đánh lừa mình rằng đang có ai đó ngoài kia quan tâm đến anh- đó là một suy nghĩ nực cười. Tất nhiên đây là về huyết kế giới hạn của gia tộc Uchiha, tất nhiên là anh đang hoang tưởng khi nghĩ rằng bất cứ ai đã cử Susanoo đến để tấn công làng Lá đều biết chính xác anh đang ở đâu và đang ở cùng ai.

Trước đó, anh đã tình cờ nghe được Kaeru cầu xin Sakura để được tha thứ vậy nên Kakashi quyết định tốt nhất là không nên tham gia vào cuộc cãi vã này, đặc biệt là vì Sakura đã yêu cầu anh không làm vậy. Nhưng Sakura thậm chí còn không nghe lời thỉnh cẩu Kearu và đã bỏ đi, để lại cậu bé ANBU trông vô cùng đau khổ. Điều này, Kakashi cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm và không có gì ngạc nhiên đối với anh khi Kaeru sẽ phản đối mối quan hệ ngang trái giữa anh và một người đã có gia đình, đặc biệt là người đã kết hôn với một Uchiha. Anh nghĩ mình cần phải nói chuyện với Kaeru về Sakura nhưng tới giờ vẫn chưa thể tìm được cơ hội thích hợp.

"Sensei, chúng ta có nên rời đi và cắm trại trong rừng một lần nữa không? Em thấy thầy đang lo lắng về nơi này và em cũng vậy "  - Kaeru đột nhiên nói với anh bằng một giọng trầm.

Kakashi sẽ háo hức đồng ý điều đó nếu không có Sakura và Sarada đi theo, nhưng cả hai người họ đều trông kiệt sức và ngay cả khi anh có thể dễ dàng sống nhờ vào thức ăn và cá trong nhiều tuần thì anh cũng không chắc họ có thể ăn mãi được như vậy giống anh. Vậy nên chống lại phán đoán tốt hơn của mình, anh lắc đầu.

"Hãy tìm một nhà trọ không quá đắt vì tôi còn lại tương đối ít tiền." - anh nói với Kaeru.

"Em rất tiếc, Sensei," - Kaeru nói.

Kaeru, người chỉ quen với một việc và đó là các nhiệm vụ của ANBU vậy nên đã không hề nghĩ đến việc mang theo tiền trong chuyến đi chơi này. Sakura đã mang theo một ít nhưng Kakashi từ chối lấy nó.

Anh đảm bảo với Kearu, - "Đừng lo lắng về điều đó."

Sau khi tìm kiếm nhà trọ ở các con phố phụ, họ cuối cùng cũng đã tìm được một nhà trọ nhỏ, hơi cũ nát nhưng có phòng trống vì bị hủy vào phút chót. Bà chủ quán nói rằng họ thật may mắn, hiện tại không gian rất chật hẹp vì ngày mai hội chợ sẽ khai mạc, một sự kiện hoành tráng có thể thu hút rất nhiều người gần xa đến nơi này để tham gia.

Căn phòng đủ rộng rãi để họ có thể ngủ thoải mái, có cửa sổ nhỏ hướng ra sân trong và nhà vệ sinh chung cũng như phòng tắm ở cuối hành lang. Sarada bắt đầu chơi ở một góc với những viên đá mà cô bé nhặt được trên đường đi hôm nay và Kakashi nhìn cô bé khi anh mở ba lô.

"Con bé trông rất ổn một cách đáng ngạc nhiên," - anh nhận xét.

Sakura, người mà anh đang nói chuyện cùng đáp lại với cái gật đầu. -  "Một vài đứa trẻ rất kiên cường. Tuy nhiên, chúng rất mong manh ngay cả khi như vậy, anh có nhận thấy một vài chủ đề sẽ khiến con bé hoang mang đến mức nào không?" - cô nói khẽ. 

Kakashi gật đầu. Chủ đề và hành động giống như sự đe dọa của bạo lực.

"Em nghĩ con bé sẽ ổn thôi, cảm ơn anh." - Sakura nói.

"Cảm ơn ta? Ta có làm gì đâu."-  Kakashi cau mày. 

"Đừng bao giờ hạ thấp bản thân như vậy chứ. Con bé tôn trọng anh nhất đấy. Sarada thậm chí còn sao chép cách anh bước đi với hai tay đút túi quần. Bằng cách trở thành người mạnh mẽ, kiên định, anh đang khiến con bé cảm thấy an toàn và đó chính xác là điều con bé cần." - cô nói. 

Kakashi chọn không trả lời.

"Nghe này, có khả năng là em sẽ phải rời Konoha để tìm cách chữa trị... cho căn bệnh này và nếu anh ... ở lại thì điều đó sẽ làm dịu trái tim của em đi rất nhiều, và hãy đảm bảo rằng Sarada vẫn ổn. Em biết rằng Karin rất tin tưởng anh và...và..."-  Sakura nói, giọng run run. 

"Ta sẽ trông chừng họ, đừng lo lắng" - Kakashi nói.

"Cảm ơn," -  Sakura nói và tiến lại gần hơn nhưng nhanh chóng nhận được một cái nhìn thô bạo và đầy hằn học từ Kaeru.

"Nghe này, có hai điều chúng ta cần phải làm trước khi có một giấc ngủ ngon. Đầu tiên, tôi sẽ tìm thuốc nhuộm cho tóc của Sakura vì có vẻ như đang có tranh cãi vào thời điểm này nhưng nó vẫn sẽ giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn nếu những lọn tóc nhìn màu hồng đó tạm thời bị che đi. Thứ hai, chúng ta cần tìm phải một nhà hàng thật đẹp để ăn một bữa ăn lành mạnh. Tôi có thể giao cho cậu phụ trách việc đó không, Kaeru? Và làm ơn hãy kiểm tra giá cả ở đó, cậu biết tôi không có... " - Kakashi nói và vẫy cậu ANBU lại gần, bỏ qua cơ hội nắm tay Sakura. 

"Anh/Thầy có thể lấy của em" - Kearu và Sakura đồng thời nói.

Kakashi lắc đầu khi họ cau mày và liếc nhìn nhau. "Không. Đây là trách nhiệm của tôi và tôi sẽ tự lo liệu. Hai giờ nữa hãy gặp lại nhau trước tòa thị chính. "

Anh cúi xuống nói với cô gái nhỏ. - " Sarada, nhóc muốn đi với ta và Sakura hay Kaeru?"

"Kaeru Onii-chan," - Sarada nói không chút suy tư và bò lên ngồi cạnh anh.

"Nhóc đã đưa ra sự lựa chọn một cách khôn ngoan, Sarada. Anh được biết đến là người anh cả tốt nhất trong Hỏa Quốc đấy! Biết đâu một ngày nào đó nhóc có thể gặp được em gái của anh thì sao? Con bé sẽ có thể chứng kiến điều này" - Kaeru mỉm cười.

Kakashi nghĩ điều quan trọng nhất là phải theo dõi Sarada chặt chẽ vì họ sẽ sớm đi theo con đường riêng. Sakura nắm tay anh vào tay cô khi họ đi tìm một tiệm làm tóc mà không phá vỡ ngân sách hạn hẹp của anh và mặc dù anh cảm thấy căng thẳng nhưng điều này khiến anh rất vui. Giá như họ có nhiều thời gian hơn!

"Nhìn kìa!" - Sakura mỉm cười với anh và kéo anh về phía một hiệu sách có bóng bay đầy màu sắc bên ngoài và những tấm biển lớn quảng cáo cái mà họ gọi là 'series truyện tình cảm mới mẻ'.

"Nó có khiến anh cảm thấy có hứng thú không?" - Sakura hỏi, lướt qua một trong những cuốn sách được trưng bày nổi bật.

"À thìiiiiiiiiii," - Kakashi đáp, nhìn qua vai cô. Đáng buồn thay anh lại là người cực kỳ kén chọn. Anh đã thử rất nhiều cuốn khác sau bộ Icha-Icha nhưng không có cuốn nào có thể khiến anh hài lòng theo cách tương tự. 

"Em sẽ mua cho anh một cuốn,"-  Sakura nói và trước khi anh có thể từ chối một cách lịch sự thì cô đã lao vào thanh toán.

"Cảm ơn, em đang khiến một kẻ cổ hủ như ta phải xấu hổ đấy! Người đàn ông không thể tặng cho người phụ nữ một món quà nào đó sao?" - anh cười với cô.

"Ồ, vớ vẩn,"-  Sakura cười.

Họ đã tìm được một thợ làm tóc nhưng anh ta quá bận rộn nên Kakashi đã quyết định tự làm tại khách sạn. Họ đã đồng ý rằng một màu nâu sẫm sẽ làm được chấp nhận,  một màu không quá khác lạ với màu của Sarada. Sau khi bôi hỗn hợp, Kakashi thích thú vuốt tay qua tóc Sakura để đảm bảo rằng tất cả màu hồng đã được che phủ hoàn toàn và anh tiếp tục làm điều đó lâu hơn so với mức cần thiết. Sau đó, anh quấn một chiếc khăn quanh đầu cô và kéo cô về phía ngực mình và bằng lòng chỉ cần ngồi và ôm cô một lúc. Căn phòng này thật ấm áp và thoải mái và nếu không có cảm giác khó chịu ở rìa ý thức thì chắc chắn anh đã gật đầu.

"Ino đang mang thai," - Sakura buồn ngủ nói.

Huh? Kakashi nhướng mày ngạc nhiên.

"Xin lỗi, đây đúng là sự thay đổi chủ đề lạ lùng nhất nhưng em đang dần chìm vào giấc ngủ và chợt nhớ ra rằng mình không được phép nói với ai về điều đó"-  Sakura thì thầm.

"Sai sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất, chúc mừng họ." - Kakashi cười.

"Cậu ấy đã rất sợ vì Sai có thể tái gia nhập ANBU" - cô tâm sự với anh.

"Ta sẽ không để em ấy làm điều đó, Yamato và ta đã đồng ý về điều đó. Em ấy đang hạnh phúc trong một mối quan hệ và ANBU sẽ chỉ mang lại đau khổ mà thôi, em ấy đã bị loại. "-  Kakashi nói.

"Đó là... cảm ơn anh. Tại sao anh lại luôn tử tế với người khác hơn là chính mình vậy?" - Sakura nói và nhích người trong vòng tay anh.

Anh không trả lời.

"Anh... không bao giờ muốn có con,  phải không?" - Sakura hỏi, giọng vẫn còn rất buồn ngủ.

Thông thường, Kakashi thậm chí sẽ không cân nhắc để trả lời một câu hỏi cá nhân như vậy. Nhưng hôm nay đã khác một chút, anh chưa bao giờ cảm thấy gần gũi và thoải mái với bất kỳ ai trước đây như này.

"Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có được bất kỳ điều gì vì ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sống đủ lâu." - anh thành thật. 

"Anh sẽ là một người cha hoàn hảo," - cô thì thầm khiến anh vô cùng đỏ mặt. Sakura dường như đã gục đầu vào ngực anh ngay sau đó, để lại cho anh một mình với những suy nghĩ bị cấm đoán về những đứa có mái tóc hồng, rất ít khóc và rất yêu cha của chúng.

Sau một lúc,  anh đánh thức cô và Sakura đứng dậy để rửa sạch thuốc nhuộm trong phòng tắm.

Cô  trở lại với hình dáng của một người phụ nữ khác và anh nhìn chằm chằm vào cô.

"Anh không thích nó phải không??" - cô hỏi khi nhìn thấy khuôn mặt anh, lo lắng vén mái tóc ẩm ướt của mình.

"Trong một khoảnh khắc, em đã làm ta nhớ đến một người khác," - Kakashi nói.

Rin .

Cô trông rất giống với Rin trong một khoảnh khắc đến mức khiến anh vô cùng kinh ngạc. Một trò đánh lừa thị giác lạ lùng vì giờ đây khi ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mặt cô, Sakura trông chẳng còn giống Rin như lúc anh hoang tưởng. Tất nhiên là cô không giống với cô ấy rồi.

"Chúng ta có nên đi không?" - Cô hỏi anh.

Kakashi gật đầu. Khi họ đang xỏ giày, Sakura đột nhiên cười khúc khích.

"Có gì đó không ổn à?" - anh hỏi.

"Đó là Kearu, anh ấy thật là một chàng trai kỳ lạ. Anh ấy đã đưa em sang một bên khi anh đi vệ sinh trước khi chúng ta rời đi và hỏi mượn em một ít tiền "-  cô nói.

"Gì cơ?"

"Anh ấy nói rằng anh ấy muốn làm anh ngạc nhiên. Có lẽ anh ấy đã yêu anh mất rồi? Em thực sự bắt đầu nghi ngờ điều đó. "

 Kakashi rên rỉ, - "Sakura, chúng ta cần phải nhanh lên."

"T ... tại sao?" - cô hỏi lại nhưng anh đã nắm lấy tay cô và kéo cô chạy xuống cầu thang.

Anh nói với người chủ quán ở quầy lễ tân -"Cho hỏi, tôi phải đi đường nào nếu tôi muốn chơi một vài trò đánh bạc ăn tiền cao?"

Người chủ quán than thở, - "Đừng làm điều đó, anh bạn trẻ, đừng làm điều đó!"

"Tôi biết điều đó nhưng bạn tôi thì không." - Kakashi nói với vẻ khẩn cấp.

"Anh đang nói rằng anh ta đã đi đánh bạc với Sarada?" -  Sakura thở hổn hển khi họ lao qua những con phố vẫn còn rất đông đúc.

"Rất có thể,  cậu ấy đã từng làm điều đó với em gái của mình vì họ đã từng là cặp đôi chuyên gia trong lĩnh vực này!"-  Kakashi gật đầu.

"Sarada sẽ ổn thôi, chúng ta chỉ cần giải thích cho con bé hiểu rằng cờ bạc là xấu và..." - Sakura cố gắng làm dịu anh.

"Ồ, họ sẽ rất ổn thôi vì cậu ta sẽ thắng lớn." - Kakashi ngắt lời cô.

"Nhưng.."

"Thắng lớn vì cậu ấy gian lận bằng khả năng đặc biệt của mình và điều đó có nghĩa là cậu ấy sẽ thu hút một lượng lớn sự chú ý dù sớm hay muộn đi chăng nữa và đó là điều cuối cùng chúng ta nên làm..." - Kakashi nói thêm.

Anh đột ngột dừng lại.

Có một sự náo động lớn hơn nữa dưới con phố, thu hút ngày càng nhiều người đến đó. Là một trận đánh nhau và trong tiếng ồn ào hòa với tiếng la hét, anh có thể nghe thấy giọng nói the thé, hoảng sợ của một đứa trẻ.

"Đừng đánh nhau, đừng đánh nhau, đừng đánh nhau nữa!" -  Sarada hét lên.

Nhưng khi Kakashi muốn lao tới để xoa dịu tình hình thì đã có một người nào đó đã kiên quyết bước vào.

"Dừng lại," - người phụ nữ nói với vẻ uy quyền.

Kakashi chết sững ngay tại chỗ. Một người phụ nữ lớn tuổi trông nghiêm nghị trong trang phục và đeo kính sẫm màu. Anh đã không nhận ra người ấy một lần và điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với anh lần thứ hai.

"B... Bà Nohara? Bà đang làm gì ở đây vậy?" - anh lắp bắp. 

[Còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro