Nhiều hơn một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


... họ đã trở lại, họ đã trở lại, họ đã trở lại ...

Sakura chạy đến bệnh viện nhanh nhất có thể với đôi dép của cô đánh nhịp điên cuồng trên từng con đường. Cô đang cầu nguyện trong từng hơi thở của mình và cảm thấy có thể phát điên vì lo lắng và phải nhìn thấy họ tận mắt.

"Sakura, rất vui khi có em ở đây." -  Shizune trông nghiêm trang chào đón cô ở lối vào.

Đó là Sasuke, người đang nằm trên bàn mổ, xanh xao đến mức gần như sắp chết với mái tóc ướt đẫm mồ hôi và hơi thở bất ổn đến lao lực. Trái tim Sakura co thắt lại trong đau đớn khi nhìn thấy khung cảnh đó, cô luôn cảm thấy thương cho anh vì nghĩ đó là là tình yêu, một cảm xúc trào dâng trong cô khiến cô gần như nghẹt thở khi cố gắng để người kia công nhận.

"Kakashi đã cõng cậu ấy về và anh ấy đã đưa cậu ấy đến đây nhanh nhất có thể." -  Shizune thì thầm.

"Em có thể làm gì đây?"  - Sakura hỏi, kẹp tóc lại thành một nút thật chặt. Những câu hỏi khác có lẽ sẽ phải đợi sau mặc dù chúng không ngừng nảy nở trong đầu cô. Điều đó có nghĩa là gì khi Kakashi 'đã cõng Sasuke về' ... ngay đến cổng làng !? Họ đã không gửi đi một số tiếp viện để tìm kiếm họ sao? Chuyện quái gì đã xảy ra?

"Cả hai chân của Sasuke đều đã bị gãy và em có thể bắt đầu với chúng  trước được không? Tsunade đã đi lấy máu dự trữ sau khi phong ấn vết thương nặng nhất của cậu ấy. " - Shizune nói với cô.

Một cú liếc mắt qua hồ sơ bệnh nhân của anh đã giúp Sakura khẳng định rằng Sasuke đang tạm thời ổn định mặc dù anh đã bị mất rất nhiều máu do một số vết thương trên bụng. Sakura đưa tay ra, cẩn thận kiểm tra vết thương ở tay và chân của Sasuke, có rất nhiều vết gãy phức tạp như thể có vật gì đó rất nặng đã đè lên chúng. Điều này sẽ mất khá nhiều thời gian để hàn gắn chúng lại và anh ấy có thể sẽ phải ngồi xe lăn hàng tuần trời liền. Cô không muốn nghĩ đến khả năng Sasuke sẽ không thể đi lại được...vì cô là một y nhẫn thuật cực kì giỏi và cô tự tin rằng cô là một trong những người tốt nhất.

Truyền một lượng lớn chakra vào tay, Sakura bắt đầu hàn gắn cấu trúc của xương và cẩn thận hơn để có thể phát hiện và loại bỏ các mảnh vụn bên trong. Cách đây không lâu cũng đã có một trường hợp như vậy tại bệnh viện, bệnh nhân ấy đã bị gãy xương do một y nhẫn giả khác chăm sóc không đúng cách nên đã dẫn đến hậu quả là bệnh nhân gần như phát điên vì cơn đau. Sau đó vệc tách những mảnh vụn nhỏ ra là một nhiệm vụ rất khó khăn và bệnh nhân hiện vẫn đang được chăm sóc đặc biệt.

"Mọi chuyện ổn rồi chứ? Em không sao chứ?" -  Shizune khẽ hỏi cô khi thấy Sakura thở phào nhẹ nhõm sau đó.

Tất nhiên là cô ổn rồi. Họ đã trở lại. Không có gì quan trọng hơn vào lúc này vì họ đã trở lại.

***************************************************

*Bốn ngày trước*

"Sasuke và Kakashi đã mất tích, chúng ta có lý do để tin rằng kẻ thù đã bắt họ đi." - Tsunade thông báo cho Sakura vào đêm dài đằng đẵng, trông vị Hokage thật già nua, mệt mỏi và như có thể bật khóc bất cứ lúc nào.

Sakura cảm thấy tuyệt vọng, cô trở về căn hộ và ngủ một giấc thật dài. Không còn ai có thể quấy rầy cô nhưng ai đó đã cất thức ăn vào tủ lạnh - Tsunade đôi khi còn chu đáo hơn những gì cô biết.

Sau khi tỉnh dậy, Sakura không thể đau buồn như những người bình thường khác mà thay vào đó cô lại trải qua những công việc thường ngày, cô vẫn còn cảm thấy tê tái và bị ám ảnh bởi câu nói  'kẻ thù bắt mất họ'. Điều đó có thể có rất nhiều ý nghĩa khác nhau nhưng không  thể có nghĩa là  'chúng tôi đã tìm thấy xác chết của họ' và vì vậy nên cô đã quyết định chờ đợi, dám hy vọng rằng Shinobi giỏi nhất của Konoha sẽ tìm được cách để trở về bên cô.

Hy vọng là một điều gì đó rất kỳ lạ và cô thậm chí còn không biết nó đến từ đâu? Những ký ức về cuộc chiến vẫn còn quá mới mẻ và chúng khiến cô sợ hãi khi biết rằng những sinh mạng có thể bị tước đi rất dễ dàng và cái chết đã tước đi những kẻ mạnh nhất trong số họ một cách dễ dàng. Đúng vậy, có rất nhiều nỗi sợ hãi đang chờ đợi đằng sau cái thứ được gọi là hy vọng ... sợ sai, sợ hy vọng là vô ích, sợ phải nghe những lời "Tôi rất tiếc cho sự mất mát của bạn, Sakura."  Nhưng cô vẫn cố gắng nhìn những bông hoa anh túc mọc trước cửa sổ và những đám mây trôi trên bầu trời để nuôi dưỡng hy vọng thêm một giờ nữa, một ngày nữa, một đêm nữa.

Sakura đã không gặp bố mẹ mình trong hơn ba tháng qua vì quá bận rộn. Nhưng chỉ sau ngày thứ hai của hy vọng và chờ đợi thì cô đã đến thăm bố mẹ mình và một điều ngạc nhiên đối với họ nhiều như chính bản thân cô là dường như cô cần ai đó để vỗ về theo cách mà chỉ có bậc cha mẹ mới có thể làm được điều đó, cô cần một người để nói với cô rằng cô đã làm đúng khi cứ hy vọng theo một cách ngu ngốc như vậy.

"Con gái của ta" - cha cô nói và ôm cô thật chặt. Tất nhiên là họ đã nghe nói... về việc Hatake Kakashi và Uchiha Sasuke đã bị rơi vào tay của kẻ thù mà họ thậm chí còn không biết là một tai họa cực lớn cho làng Lá. Mọi người cảm thấy dễ bị tổn thương hơn khi nhìn vào lỗ hổng trên bức tường thành với sự sợ hãi và nỗi lo sợ sẽ có một cuộc tấn công đổ đến bất cứ lúc nào. Nhưng ngoài việc tiếp tục sống một cuộc sống theo cách bình thường nhất có thể thì họ còn có thể làm gì khác?

Mẹ cô nấu món ăn mà cô yêu thích nhất và tất bật chạy đi chạy lại trong nhà bếp. Sau bữa tối và trong sự ấm cúng quen thuộc của phòng ăn, cha mẹ cô nói với cô rằng họ cảm thấy tự hào thế nào về sự thành công của cô với tư cách là một y nhẫn giả. Họ tự hào biết bao khi cô trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ và những lời này suýt chút nữa khiến cô bật khóc vì trong nhận thức của bản thân, cô chưa bao giờ đủ mạnh mẽ nên mới ngay lập tức kết hôn với Sasuke sau khi rời xa vòng tay của cha mẹ ở tuổi hai mươi, Sakura gần như sợ phải đứng trên đôi chân của chính một lần nữa.

"Mẹ đã gặp mẹ của Ino vào tuần trước, bà ấy hơi lo lắng vì Ino có thể không tính đến chuyện kết hôn theo truyền thống và con có biết gì về kế hoạch của hai đứa nó không?" - mẹ cô hỏi.

Sakura đã quên rằng Ino và Sai vẫn chưa chính thức kết hôn. Ngôi làng này đã trải qua một vài sự thay đổi và chuyện đấy sẽ không có gì to tát... dù sao thì cũng không phải đối với hầu hết mọi người.

"Họ rất hạnh phúc bên nhau và mọi người không nghĩ đến chuyện kết hôn ngay lập tức trong thế hệ của con, mẹ biết đấy?" - Sakura nói với mẹ cô, cảm thấy chút ghen tị nhỏ nhoi mà cô đã quen khi nghĩ về hạnh phúc của Ino.

Chà, điều đó có lẽ rất đúng với tất cả bạn bè của cô ngoại trừ bản thân cô. Sakura đã rất cay đắng khi trở thành người duy nhất đủ ngu ngốc để tin rằng cô có thể trói buộc một chàng trai như Sasuke với mình bằng cách kết hôn.

Cô biết sự thật là bố mẹ cô không hài lòng về việc chọn chồng của cô nhưng họ chưa bao giờ nói về điều ấy và cô rất biết ơn vì điều đó, nhưng cô cũng cảm thấy rất tội lỗi là đằng khác. Có một lần Sasuke đến ăn tối đã là một thử thách đối với tất cả mọi người rồi. Cô đã khóc trong phòng tắm sau đó vì nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ học được cách ngừng cau có và luôn nhìn thế giới và mọi người như kẻ thù của mình và dù cố gắng đến đâu cô cũng không thể thay đổi được điều đó.

Nhưng bất chấp tất cả, ý nghĩ về việc đột nhiên mất Sasuke mãi mãi... đó là một ý nghĩ rất đáng sợ. Một thế giới không có Sasuke trong đó... thật không thể tưởng tượng nổi.

"Mẹ của Ino cũng nói với mẹ rằng cả đội của con đã đi uống rượu với thầy Kakashi?" -  mẹ cô tiếp tục hỏi.

"V... vâng,"  - Sakura nói và nhanh chóng cúi đầu xuống thấp như thể cô đã đánh rơi thứ gì đó dưới bàn để che đi khuôn mặt đang ửng đỏ của mình. Nếu bố mẹ cô phát hiện ra cô đã làm gì khác với Kakashi... thì họ có thể sẽ nổi điên lên mất. Giống như hầu hết tất cả những người khác trong thế hệ của họ thì họ khá bảo thủ khi đề cập đến những vấn đề như hôn nhân và gia đình, mặc dù cô phải ghi nhận họ vì họ không bao giờ gây áp lực cho cô về chuyện con cái.

"Chúng ta sẽ làm được gì nếu không có Hatake Kakashi trong suốt những năm qua cơ chứ"  - mẹ cô than thở.

"Đừng lo lắng, thầy ấy sẽ trở lại. Phải không Sakura? " - Bố cô nói.

Sakura đứng thẳng người lên và nhìn chằm chằm vào họ. Tất nhiên anh ấy sẽ trở lại, mọi người đều tin tưởng vào điều ấy. Kakashi không thể và không bao giờ biến mất khỏi làng chỉ để ích kỉ mà bảo vệ bản thân!

"Tất nhiên rồi!" - cô nói với giọng chắc nịch, xúc động trước vẻ mặt lo lắng của cha mẹ cô giãn ra khi cô xác nhận như thể cô là người có quyền quyết định trong những vấn đề như vậy.

"Thầy ấy sẽ là Hokage tiếp theo," - cô nói thêm.

"Thật tuyệt, thầy ấy thực sự xứng đáng với vị trí ấy " -  mẹ cô cười.

Mình sẽ gặp anh ấy mỗi ngày , - Sakura nghĩ. Kể từ bây giờ, mình sẽ gặp anh ấy mỗi ngày và nói chuyện với anh mỗi ngày, bởi vì... ý nghĩ không thể, ý nghĩ không có anh là một phần trong tương lai của cô...

Những giọt nước mắt đến rất đột ngột mà không báo trước càng lúc càng tuôn trào.

"Chúng ta phải bất chấp và dũng cảm một cách cứng đầu. Sakura, chúng ta không bao giờ được phép từ bỏ hy vọng cho đến khi điều tồi tệ nhất xảy ra. " - bố cô nói khi vuốt lưng cô một cách vụng về.

Làm sao để níu kéo thêm một giờ nữa, một ngày nữa, một đêm nữa ... Xin hãy trở về , Sakura cầu nguyện. Xin hãy trở về.

Không có gì quan trọng hơn điều ấy kể từ bây giờ.

*********************************************

*Hiện tại*

Sakura đang tựa đầu vào tường và ngồi trên sàn để đợi cho xương của Sasuke được thành khung để cô có thể thực hiện bước cuối cùng. Cô cho rằng việc điều trị đã tiến triển rất tốt cho tới tận bây giờ nhưng người ta không bao giờ có thể chắc chắn được trước khi nhìn thấy xương của bệnh nhân có thể hoạt động trở lại và điều đó sẽ mất một thời gian dài.

Kabuto bước vào với bàn tay đầy túi máu. Sakura bắt gặp nhãn 'Uchiha' trên chúng và điều này khiến cô cảm thấy lạ, Sasuke thuộc nhóm máu AB vầ cô không quen với cách truyền máu như vậy, đó là chuyên ngành của Kabuto. Và lúc này Sasuke vẫn chưa nhận đủ máu hay sao?

"Tsunade - sama đang ở đâu?" -  cô hỏi người y tá đang bận rộn với việc đổi một túi máu rỗng lấy một túi đầy. Cô nhận ra mình đã không gặp ngài ấy trong vài giờ qua sau khi Tsunade đến giúp cô làm một vài thủ tục cần thiết. Giờ cô đã có thời gian để thở và suy nghĩ, Sakura cảm thấy mình cần phải thảo luận về giai đoạn hậu phẫu thuật với Tsunade, ví dụ như cách họ có thể đưa Sasuke từ căn hộ ở Tháp Hokage xuống và lên bằng xe lăn chẳng hạn?

"Ngài ấy đang điều trị cho Kakashi."

Sakura chợt nhảy dựng lên, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn rất nhiều.

"Tại sao?  Không phải thầy ấy vẫn ổn hay sao?"

Bằng cách nào đó cô đã tự thuyết phục bản thân rằng anh vẫn ổn,  nếu không thì tại sao Tsunade lại không nói với cô và nhờ cô giúp ?!

Kabuto nhún vai. -  "Không có gì đặc biệt đâu. Bên cạnh đó, anh ấy đang gặp phải khá nhiều rắc rối là đằng khác. "

Cái gì... Sakura bật dậy, cô sẵn sàng chạy ra ngoài để đi tìm anh.

"Đừng bận tâm mà đi tìm anh ta, cô sẽ không tìm thấy đâu," -  Kabuto nói với cô một cách thách thức, nhăn mũi với cô. Sakura đã chọn cách phớt lờ điều đó đi và nó giống như việc cô đã bắt đầu phớt lờ đi rất nhiều những ý kiến về sự không hài lòng từ mọi người, giống như gã ANBU đeo mặt nạ ếch, người dường như ghét cô rất nhiều mà không hề biết cô là ai.

"Kabuto, anh đã ở đó với họ, phải không? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Kakashi lại gặp rắc rối? Không phải thầy ấy đã mang Sasuke về hay sao? "

"Đó là thông tin tuyệt mật"

"Anh hẳn là đang đùa tôi phải không?"

"Ít nhất thì không vì đó là cách hoạt động của ANBU và tôi không được phép thảo luận với cô về vấn đề ấy. "

Không phải do Sakura đã nảy sinh thiện cảm với Kabuto trong nhiều năm qua mà là vì họ đã có một mối quan hệ trong công việc khá tốt đẹp. Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy muốn đưa tay lên để đấm vào mặt anh ta, Kabuto rõ ràng đang tận hưởng sự kích động của cô và nhìn cô với vẻ mặt tự mãn, biến chúng thành một nụ cười mỉa mai rõ rệt trên khuôn mặt ấy.

"Tôi luôn nói phụ nữ là những người vô tâm nhất, nhưng tôi chưa bao giờ thấy điều đó là đúng cho tới bây giờ" - anh nói, nhìn cô như một vật thí nghiệm thú vị.

"Tôi không biết anh đang ám chỉ điều gì, nhưng vì đó là sự phán xét đến từ một kẻ đã nhiều lần sẵn sàng phản bội nơi đã nhiều lần chào đón  anh như một đứa con trai thì tôi khá chắc chắn rằng mình không cần phải nghe những lời nói vô nghĩa đó. " - Sakura lạnh lùng nói.

"Cô tin rằng cô có thể khiến Kakashi trở thành người mà anh ấy luôn muốn trở thành sao? Nghĩ lại đi, anh ta đã tạo dựng được danh tiếng của mình sau cái chết của đồng đội. Anh ta là một kẻ tàn nhẫn và lạnh lùng, anh ta sẽ dẫm đạp lên bất cứ ai và sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì sức mạnh và quyền lực. "

Bây giờ thì nó đang trở nên vô lý. Sakura đã không nhận ra sớm hơn rằng Kabuto là kẻ luôn luôn có những cảm xúc tiêu cực đối với Kakashi!

"Chà. Giờ thì anh cảm thấy có thể xúc phạm tôi sao ?"

"Hãy cho đó là những điều rất sâu sắc, đủ để khiến cô không thể nhận ra sớm hơn khi nhắc đến anh ấy." - Kabuto rít lên với cô. 

Định thần lại để suy nghĩ về hành vi kỳ lạ của Kabuto sau câu nói ấy, Sakura quyết định cười anh ta và điều đó càng khiến anh ta tức giận hơn.

"Cô nên cảm ơn thay vì chế nhạo tôi. Cô có thể đã giết anh ta với sự can thiệp của cô. "

Ý anh ta là...

"Phong ấn máu, đồ ngốc. "

"Anh biết gì về nó?"

"Nhiều là đằng khác" -  anh ta đáp trả một cách hằn học.

Kabuto đã nhúng tay vào chuyện này? Sakura không thích điều đó chút nào vì nhiều lý do nhưng hầu hết là vì cô chưa bao giờ cảm thấy thoải mái với dự ántăng cường sinh lực cho Shinobi' như cách Tsunade hay gọi. Đó chỉ là một từ khác để gọi các thí nghiệm trái phép trên con người và cô là một trong những y nhẫn giả hoàn toàn phản đối điều đó, thậm chí cô còn đề xuất lệnh cấm hoàn toàn với nó ở Hỏa Quốc. Nhưng đáng buồn thay đa số hội đồng đều không đồng ý cho tới khi các làng và quốc gia khác khác cũng thực hiện lệnh cấm với nó.

"Vậy là anh cũng biết nó gần như giết chết thầy ấy khi nó bắt đầu lan ra khắp cơ thể thầy ấy?"

"Bởi vì anh ta nghĩ rằng anh ta biết về nó rõ hơn bất kì ai khác và thậm chí là kể cả tôi và tên khốn kiêu ngạo ấy đã không làm như những gì được bảo. Hơn nữa, anh ta cũng đã biết được tất cả những rủi ro có thể xảy ra! Nhắc đến việc đã biết ... Tôi chắc chắn rằng anh ta giờ đây chẳng còn biết gì nữa vì anh ta đã bị mất trí nhớ, phải không? Ồ, cô không cần phải phủ nhận điều đó, tôi có mắt và điều đó giải thích cho tất cả các hành vi đi trễ vô cùng kỳ quặc của anh ta" - Kabuto cười khúc khích. 

Kakashi biết về phong ấn máu và đã quên? Đó thực sự là một tin xấu và Sakura chợt hiểu ra tại sao Kakashi có thể gặp rắc rối. Nếu Tsunade phản ứng dữ dội với một điều thì đó hẳn phải là sự phản bội, và nếu cô tin rằng Kakashi đang nói dối cô...

Có lẽ từ trước đến nay mình chỉ tập trung vào những thứ sai lầm , Sakura nghĩ. Có lẽ những phong ấn trong đầu Kakashi không phải là vấn đề ...

"Tôi sẽ để ý đến anh và tôi sẽ nói chuyện với Tsunade - sama về những hành vi kỳ quặc của anh" -  cô nói với Kabuto, đột nhiên cảm thấy rất lo sợ về việc để Sasuke một mình với anh chàng này xung quanh, cô cần phải chắc chắn rằng Shizune sẽ ở trong phòng trước khi cô rời đi. 

Kabuto chỉ cười trước khi rời khỏi phòng phẫu thuật, nhếch mép cười với cô theo cách khiến cô ớn lạnh. Anh ta luôn là một đối thủ rất nguy hiểm và với những vị trí đang nắm giữ bây giờ, anh ta càng ngày càng nguy hiểm hơn.

************************************************

"Thôi nào, Ibiki, tại sao anh không tin tôi và ngưng lãng phí thời gian của mọi người đi?"  - Kakashi thốt ra và ước gì âm thanh trong đầu anh dừng lại.

"Cậu đang nói Ảo thuật của tôi sẽ không hiệu quả với cậu sao?"

"Tôi đang nói rằng tôi đã được đào tạo các kỹ năng cần thiết để có thể chịu đựng được sự tra tấn, vậy nên anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với tôi, nhưng anh sẽ không lấy được những gì anh cần đâu".

"Cậu đã niêm phong thông tin quan trọng bằng thuật đó?"

"Phải,"  - Kakashi thở dài. Anh rất biết ơn Sakura vì đã khiến anh nhớ ra một điều như vậy.

"Và cậu đang nói rằng cậu đã tự phá những con dấu đó dưới sự tra tấn để thông tin tạm thời không thể truy cập được?"

"Đúng vậy," -  Kakashi nói, mặc dù đó không phải là phỏng đoán của anh.

"Chứng mất trí nhớ của cậu là kết quả của việc bị tra tấn bởi kẻ thù?"

"Đó là những gì tôi giả định."

"Nếu tôi tiếp tục tra tấn cậu thì cậu sẽ bị mất trí nhớ nhiều hơn?"

"Phải."

"Và cậu khẳng định rằng mình không biết điều gì đã xảy ra với cậu trong bốn ngày qua?"

"Phải."

Kakashi cảm thấy bị vùi dập từ trong ra ngoài nhờ vào kỹ năng tra tấn của Ibiki và chuyến hành trình trở về làng rất khó chịu. Mang theo ai đó có trọng lượng bằng chính mình với lượng chakra cực thấp và di chuyển càng nhanh càng tốt vì sợ rằng người đó có thể chết trên người mình không phải là điều mà anh muốn trải nghiệm thêm một lần nào nữa. Giống như anh không muốn trải nghiệm một loại Susanoo nào đó hút hết chakra của anh một lần nữa và anh cũng không muốn bị đối xử như kẻ thù bởi chính những người đồng đội của mình. Kakashi đã hoàn toàn chán ngấy và rất, rất mệt mỏi.

"Sasuke thế nào rồi?" -  anh hỏi sĩ quan chỉ huy của Lực lượng Tra tấn và Thẩm vấn Konoha. Anh biết Yamato, Kaeru và Kabuto đã an toàn, họ đã tự mình trở về làng sau khi không tìm thấy tung tích của anh và Sasuke vì Yamato đã nói với anh trước đó, mặc dù việc nói chuyện với anh trước đó là trái quy định và không thể xóa bỏ.

"Đó không phải là thông tin mà tôi có quyền được biết" -  Ibiki càu nhàu, kéo ghế ngồi xuống trước mặt anh.

Câu hỏi đã không được giải đáp? Trong nội tâm Kakashi như muốn rên rỉ, anh muốn được nằm xuống ,dù là ở đây hay trên sàn,anh không quan tâm . Các phòng thẩm vấn đều là những căn phòng hoang vắng, trống trải, ẩn sâu trong những cơ sở dưới lòng đất và được thiết kế cho một mục đích duy nhất: tra tấn tâm lý và tinh thần của tù nhân. Ánh sáng quá chói sẽ làm bạn đau mắt, áp suất không khí quá cao sẽ làm bạn đau đầu, dây xích quá chặt sẽ làm đau cơ thể bạn .

"Kabuto dã nói với chúng tôi rằng cậu có một số vấn đề liên quan đến việc sử dụng Mangekyou Sharingan mà cậu đã giữ kín với mọi người và cậu ta đã tìm ra cách để xử lý cho cậu vào phút cuối? "

"Anh tin anh chàng đó sao?" -  Kakashi bắt đầu cảm thấy cay đắng. Một lần nữa và một lần nữa, Ibiki quay trở lại với thông tin dùng để buộc tội anh mà họ đã nhận được từ Kabuto. Đúng là rất lạ khi anh đã tạm thời có được thứ gì đó giống như Mangekyou Sharingan trở lại sau khi được tiêm thứ mà Kabuto gọi là máu của Uchiha, nhưng Kakashi từ chối tin rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm cho làng, bao gồm cả việc chống lại Hokage của mình.

"Anh có thể nói với Tsunade..."

"Ngươi có thể tự nói với ta," - vị Hokage nói, bước vào phòng với vẻ mặt rất dữ tợn, đóng sầm cửa lại khiến ngay cả Ibiki cũng bối rối.

Kakashi hít một hơi thật sâu rồi nhìn Tsunade sắc mặt đỏ bừng. Anh đã bị tra hỏi rất kỹ lưỡng sau khi trở về khu vực của ANBU và anh tin chắc rằng Tsunade cũng đã biết về những điều ấy, về cơ bản nó tương đối đơn giản và dễ hiểu  mặc dù không có quá nhiều chi tiết. Anh đã phá hủy Susanoo nhưng một con khác đã xuất hiện và tóm lấy anh, nó đã bước vào một thứ gì đó - trong đầu anh tự gọi là cổng không gian của Kamui, mặc dù anh không chắc đó là thứ gì. Phần còn lại ... trống rỗng, cho đến khi Sasuke xuất hiện để đánh thức anh và giải thoát cho anh khỏi một khu phức hợp dưới lòng đất nào đó. Họ đã tìm thấy cổng Kamui nhưng Sasuke đã bị thương nặng trong quá trình bước qua nó, chính xác như thế nào và bằng gì thì... Kakashi không chắc.

"Tôi không phải kẻ thù, ngài phải tin tôi. Tôi sẽ không bao giờ phản bội ngài hay ngôi làng. Tôi hứa tôi sẽ tìm ra chuyện gì đang xảy ra!" -  anh nói với Tsunade. 

Tsunade nhìn anh với cái đầu hơi nghiêng sang một bên và hai tay chống nạnh. - "Mangekyou Sharingan hả? Bây giờ đó mới là phần thông tin mà ta đang mong đợi từ một cấp dưới đáng tin cậy chia sẻ với ta."

"Nhưng điều đó là không thể , ngài cũng biết điều đó như tôi vậy. Sức mạnh của Sharingan nằm trong mắt của tộc nhân Uchiha và đôi mắt của tôi thì không phải là mắt của Uchiha thì làm thế nào tôi có thể có Sharingan được?" - Kakashi giận dữ nói.

"Yamato đã thấy nó. Kaeru đã nhìn thấy nó. Kabuto đã nhìn thấy nó. Và tôi chắc chắn rằng Sasuke cũng sẽ xác nhận như vậy một khi thằng bé tỉnh lại".

"Sasuke thế nào rồi?"

Tsunade nhún vai như thể điều đó chẳng có nghĩa lý gì đối với cô nhưng nét mặt của cô cũng đã dịu đi. Cô ấy quan tâm, Kakashi biết cô ấy có quan tâm và quan tâm rất nhiều và điều đó khiến cô ấy dễ bị tổn thương hơn. Làm sao anh có thể chứng minh lòng trung thành của mình với cô bây giờ?

"Sasuke sẽ sống và thằng bé sẽ đi lại được" -  Tsunade nói.

Thật là nhẹ nhõm, Kakashi nhắm mắt lại trong lúc hít thở sâu. Thằng bé ngốc nghếch đã đuổi theo anh để cứu anh, tại sao anh lại làm những chuyện như thế này... Kakashi đã không tin rằng Sasuke thực sự quan tâm đến một người nào khác ngoài bản thân, thằng nhóc đó luôn kiêu ngạo như thể đó là đặc tính của Gia tộc Uchiha, nhưng nó không thể thay đổi sự thật rằng Sasuke đã theo đuổi anh và ở lại vì anh.

" Kẻ thù đó ...,đang theo đuổi tôi , Tsunade - sama, chứ không phải Sasuke. " - anh nói.

Hokage khịt mũi. - "Đáng ngạc nhiên là ta đã sẵn sàng tin vào lời nói đó. Ta cá là chúng muốn tìm hiểu xem làm thế quái nào mà một người không phải là tộc nhân Uchiha lại có Mangekyou Sharingan. Bản thân ta cũng đang rất tò mò và quan tâm đến điều này "

"Tôi đã nói là Kabuto biết! Cậu ta đã nói gì đó về tế bào và máu và..., " - Kakashi ấp úng. Anh không hiểu gì về những thứ đó và anh muốn nói chuyện với Sakura về nó.

"Cậu ta đã phủ nhận điều đó. Những người khác cũng không nghe thấy cậu ta nói gì về nó cả."- Tsunade ngắt lời anh ta một cách gay gắt. 

"Vì họ đã khá bận rộn để không bị bỏ mạng ở trên chiến trường. Ngài có thể cho tôi biết tại sao tôi lại  phải nói dối ngài về điều này không? Ngài phải nhận ra rằng điều đó không có ý nghĩa gì cả! " - Kakashi nói một cách cay đắng. 

"Ngươi có muốn nói cho ta biết làm thế nào mà ngươi có lại được nó không?" - Tsunade chỉ vào cánh tay trái của anh.

Phong ấn máu. Nó đã trở lại, lấp lánh đầy quyến rũ trong ánh sáng đèn điện.

"Tôi sẽ nói nếu tôi nhớ," - Kakashi nói, nhìn nó đầy e ngại.

"Cái cớ đó đã trở nên quá cũ rích rồi, chết tiệt! Ngươi đã mất tích trong bốn ngày! Cả bốn ngày nay mà ngươi khẳng định rằng mình không nhớ gì cả sao?! "  - Tsunade hét lên.

 "Có một người phụ nữ. Trong hồ sơ trả lời phỏng vấn của tôi ghi rất chi tiết, ngài hẳn đã đọc nó. Cô ấy rõ ràng biết tôi. "-  Kakashi nói. 

"... trong khi ngươi khẳng định rằng ngươi không biết cô ấy là ai thì ngươi có biết những người phụ nữ trong đời ngươi có thể muốn giết ngươi chưa? "

"Tôi không chọc giận phụ nữ và tôi có lý do để đối xử với họ cực kì tốt. " -  Kakashi tự bảo vệ mình.

"Điều đó rõ ràng là sai bởi vì ngươi rõ ràng là đang chọc tức ta," - Tsunade gầm gừ.

"Hokage-sama, ngài vẫn cần tôi ở đây chứ? " - Ibiki ngắt lời họ một cách lịch sự.

Tsunade quay người lại để nhìn kẻ tra tấn, người có vẻ mặt như muốn né tránh nơi này.

"Không. Ngươi rõ ràng là quá vô dụng, ngươi đã ở đây hàng giờ đồng hồ và hoàn toàn không lấy được gì từ cậu ta." - cô chế giễu.

"Đó là bởi vì cậu  ấy đang nói sự thật. Kakashi không thể nhớ và tất cả những gì tôi khơi mào chỉ khiến nó trở nên tồi tệ hơn. Báo cáo, Hokage-sama! Tôi đề nghị chỉ huy ANBU, Hatake Kakashi được phép xóa bỏ mọi nghi ngờ là có âm mưu với kẻ thù. " - Ibiki nói với vẻ nghiêm nghị. 

Kakashi cho phép mình thở phào nhẹ nhõm khi Tsunade gật đầu. Anh cảm thấy mọi thứ trôi qua thật kinh khủng. Anh muốn ngủ, ngủ thật nhiều ngày và sau đó anh muốn đi gặp Sakura, và sau đó... rõ ràng anh phải làm gì đó ngay cả khi anh không thích nó chút nào.

***************************************

Tsunade không có ở văn phòng nhưng dù sao thì Sakura cũng đã sẵn sàng để đục một lỗ trên tường. Cô đóng mạnh cửa hơn, đạt được một chút cảm giác thích thú từ việc sợ hãi bị  ANBU bắt gặp khi đang làm nhiệm vụ. Lao ra khỏi Tháp Hokage, cô đến thẳng căn hộ của Anko để bấm chuông với vẻ mất kiên nhẫn.

"Sakura? Em làm gì ở đây vậy? " -  Anko nói sau khi mở cửa. 

Chính xác là Anko không mặc gì nhiều và những gì cô đang mặc đều rất trong suốt... Bình thường thì Sakura sẽ đỏ mặt khi phải đối mặt với một bộ đồ hở hang như vậy, nhưng đây không phải là là lúc cho phép cô làm vậy.

"Bull có ở cùng cô không?" - cô nói.

"Có, nó đang ở trong bếp.Có chuyện gì sao?" -  Anko cau mày.

Con chó lớn ngay sau đó đã đã xuất hiện sau lưng cô, vẫy cái đuôi ngắn của nó với Sakura.

"Em có thể mượn nó một chút không? Em cần tìm Kakashi. "

"Kakashi ư? Tại sao? Nếu thầy ấy không muốn được tìm thấy thì em sẽ không thể tìm thấy thầy ấy đâu. " - Anko cau mày sâu hơn.

"Em  cần nói chuyện với thầy ấy, việc này rất khẩn cấp."

"Okay? Chà, em có thể thử. Để cô lấy cho em dây xích của Bull. Giữ nó miễn là em cần, nhưng hãy đảm bảo cho nó ăn uống đầy đủ vì nó sẽ cáu kỉnh nếu bị bỏ đói. "-  Anko nhún vai. 

"Làm thế nào để cô có thể giao tiếp với Bull?"

"Nói chuyện với nó giống như với những người khác, cô nghĩ nó hiểu được đấy chứ? Phải không anh bạn? " cô cúi xuống gãi sau tai Bull. Con chó nhắm mắt và chảy nước dãi vì hạnh phúc.

"Em có trở lại giường hay không đây!"-  Một giọng nam thiếu kiên nhẫn hét lên từ đâu đó phía sau Anko.

"Ồ, xin lỗi vì làm phiền đến hai người." - Sakura nói, cố gắng để không đoán xem mình có biết giọng nói đó hay không.

Anko bật cười. - "Không cần phải xin lỗi. Và này, nếu em tìm thấy Kakashi, hãy nói với thầy ấy rằng cô rất nhớ thầy ấy! "

Sakura cau có. Cô chắc chắn sẽ không nói với anh điều đó! Đeo dây xích cho Bull sau khi nói lời cảm ơn với  Anko, cô dẫn chú chó xuống phố và sau đó đi đến một công viên yên tĩnh gần bức tường, nơi mọi người thường hay dắt chó đi dạo vào buổi sáng.

"Bull, cậu có biết cách gọi Pakkun không?" - cô nói sau khi ngồi xuống ghế dài, nhìn vào đôi mắt háo hức của chú chó.

Bull sủa một cách háo hức. Và poof , Pakkun xuất hiện. Sakura rất ngạc nhiên vì mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy.

"Sakura! Tôi chưa bao giờ được triệu hồi bởi bất kỳ ai khác ngoài Kakashi. Có chuyện gì vậy?" - Pakkun chào cô.

"Tôi cần xác định vị trí của anh ấy, Pakkun. Tôi nghĩ anh ấy đang gặp nguy hiểm ".

"Hm, tôi hiểu rồi, xác định vị trí của cậu ta thì không thành vấn đề. " - chú chó nói. 

Tại sao cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng những chú chó của anh trước đây? Sakura thắc mắc. Trong ngần ấy năm, cô đã tự hỏi và lo lắng không biết Kakashi có thể ở đâu.

"... nhưng họ có thể không cho cô vào vì  trước đây ngay cả tôi cũng gặp khó khăn" -  Pakkun nói thêm.

"Trụ sở ANBU?" -  Sakura đoán.

"Đúng vậy, đã có một anh chàng ở đó liên tục nghĩ ra các tính năng bảo mật mới và anh ta rất khó chịu. Các lối vào đã được thay đổi và có vô số loại bẫy, tôi nghĩ rằng sở thích của anh ta là cho nổ tung người và động vật "-  Pakkun đồng ý.

"Tôi cần phải thử, Pakkun," - cô nói với sự quyết tâm hết sức có thể.

"Cô đang lo lắng không? Phải, tôi cũng phải công nhận rằng người phụ nữ đó khá đáng sợ. " -  Pakkun hỏi. 

"N ... người phụ nữ nào cơ ?!"

Pakkun làm vẻ mặt trầm ngâm, ít nhất thì đó là những gì Sakura nghĩ.

"Tôi không chắc lắm, tất cả chúng tôi đều đồng ý rằng mùi hương của cô ấy rất quen thuộc, nhưng bọn tôi không thể xác định được vị trí của cô ấy. " - Pakkun thừa nhận. 

Gâu gâu!  Bull sủa đồng tình.

"Tôi không biết gì cả, đã có chuyện gì đã xảy ra vậy? " - Sakura thừa nhận.

Pakkun kể cho cô nghe về những gã khổng lồ cùng những trận chiến bất tận và nỗ lực của họ để ngăn kẻ thù cướp mất Kakashi nhưng tất cả đều vô ích.

"Bọn  tôi đã không đủ mạnh nên đã bị cậu ấy hất tung quá dễ dàng dù đã dùng răng để bám lấy " -  Pakkun nói một cách nghiêm túc.

"Đừng làm mất thêm thời gian nữa, tôi chắc rằng ông đã làm những mình cho là có thể "-  Sakura nói, cố gắng không bắt đầu lo lắng về những điều cô không hiểu.

"Bọn tôi cũng lo lắng cho cậu ấy và cô thì khá gắn bó với người triệu tập của bọn tôi " -  Pakkun thừa nhận. 

Gâu gâu!  Bull sủa.

Rất nhanh chóng, Pakkun dẫn cô đến trung tâm làng sau khi cuộc trò chuyện của họ kết thúc, nơi Pakkun và Bull phải chạy vòng quanh để đánh hơi trong khi Sakura kiểm tra các mái nhà để tìm lính canh gác. Nếu cô muốn lẻn vào những trụ sở an ninh tối cao thì cô sẽ phải tìm cách qua mặt họ. Nhưng cô chỉ có ý tưởng ...

******************************************

Sakura đóng cửa lại với một tiếng động cực bé nhưng điều đó cũng đủ để đánh thức anh khỏi giấc ngủ, mái tóc bù xù hiện ra từ dưới gối trên chiếc giường với đôi mắt mờ đi vì mệt mỏi.

"Sakura?" -  Kakashi chớp mắt rồi lại chớp mắt như thể không tin vào mắt mình. Trông anh thật thảm hại và Sakura như muốn khóc.

"Làm thế nào mà em ... Tsunade đã điều em đến đây à?" -  anh hỏi, cố gắng ngồi dậy.

Cô đến bên cạnh anh trong nháy mắt, nắm lấy thân trên của anh, ôm chặt vào lòng.

"Em rất xin lỗi, em không được báo là anh không khỏe, Tsunade đã không nói với em điều gì cả! Nếu em biết thì em đã khăng khăng... " - cô nói, cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng nhưng quyết tâm không khóc.

"Đừng lo, ta ổn."  - anh ngắt lời cô, yếu ớt ôm cô lại.

Kakashi không ổn giống như anh không còn chút sức lực nào trong mình, thậm chí anh còn chẳng ôm chặt lấy cô.

"Họ...đã tra tấn anh?" - Sakura không thể tin vào mắt mình. Cánh tay anh nổi đầy những nốt mẩn đỏ,đó là nơi đau nhất. 

"À, đó là công việc thôi, không cần phải lo lắng" - anh nói nhẹ nhàng, rúc mặt vào cổ cô. 

Lo? Cô không lo lắng mà chỉ muốn đánh chết từng kẻ đã động chạm vào anh đến nát xương . Công việc? Cô sẽ bắt đầu với Tsunade, người chắc hẳn đã mất trí khi làm những điều này và sau đó là với Ibiki, người luôn khăng khăng chỉ làm theo mệnh lệnh nhưng thực ra là biết rõ hơn nhiều, cô cũng sẽ tính sổ đội trưởng Yamato vì đã không ủng hộ anh . Và cuối cùng cô sẽ phá hủy trụ sở ANBU này cùng với đó là những bí mật nhảm nhí , các công việc và chủ nghĩa anh hùng sai lầm của tổ chức này.

"Ta không thể tin được là em đang ở đây nhưng nếu họ tìm thấy em ... nó sẽ rất rắc rối đấy" - Kakashi nói và cười nhẹ, cơ thể anh dựa vào cô. 

"Ồ, em hy vọng là nó sẽ tạo ra rất rất nhiều rắc rối ," - cô nhấn mạnh, vuốt tóc anh. Cơn giận của cô quá lớn khiến toàn thân cô run lên.

"Ta sợ sẽ không bao giờ gặp lại em được nữa," - anh nói nhẹ nhàng đến mức cô gần như không nghe thấy.

"Nhưng anh đã hứa là sẽ quay lại," -  cô nói một cách thách thức, quay lại nhìn anh. Kakashi rất xanh xao và cần được nghỉ ngơi.

"Ta đã làm, phải không? Ta đoán là mình giữ lời hứa tốt hơn so với những gì ta nghĩ," - anh thì thầm.

Cô hạ thấp người anh xuống, để anh tựa đầu vào gối. Đôi mắt anh không rời khỏi khuôn mặt cô như thể anh vẫn chưa thể tin rằng cô đang ở đây.

"Pakkun đã dẫn em đến đây cùng với Bull. Em đã bảo họ đợi ở bên ngoài. " - cô nói với anh.

"À ,đám Bát Khuyển của ta vẫn ổn chứ? Mà em có mùi như  rau vậy, em đã lẻn vào trong xe chở thức ăn? " - anh thở dài. 

"Phải,  và tất cả mọi người đều ổn" - cô nói.

"Sasuke?"

 Sakura gật đầu. - "Em đã chữa lành cho cậu ấy nên cậu ấy sẽ ổn thôi."

"Em nên ở đó với Sasuke chứ không phải ở đây với ta." - Kakashi nói. 

Câu nói lơ lửng giữa không trung đó như một đám mây đen của mùa mưa. Sakura nhìn vào khuôn mặt đã được che giấu đi một nửa của anh và với sự tổn thương xen lẫn sự kiên định hiện rõ trong mắt anh, cô tự hỏi liệu anh có đang bảo cô rời đi hay không. Cô hiểu rõ tình thế khó xử của Kakashi. Anh và Sasuke, họ đã cứu sống nhau và điều đó làm sâu sắc thêm món nợ giữa họ. Cô biết một món nợ như vậy đã tạo ra mối liên kết rất bền chặt giữa hai người vì cô cũng có món nợ như vậy với Kakashi. Có vẻ như Sakura đã không biết rằng việc nảy sinh tình cảm với Sensei cũ của mình đã tạo ra đủ loại rắc rối cho cả ba người họ nhưng ... cô vẫn chưa muốn nghĩ về những vấn đề đó. Và thành thật mà nói cho tới bây giờ cô cũng không muốn chút nào ngay cả khi điều đó có thể thay đổi.

"Đúng vậy, nhưng...."-  cô nói.

Sakura cúi xuống hôn anh, chiếc mặt nạ thô ráp của anh đã chạm vào môi cô nhưng cô có thể cảm nhận được sự mềm mại của môi anh bên dưới nó. Kakashi đáp lại sự vuốt ve của cô gần như theo bản năng, áp vào môi cô với một sự tuyệt vọng làm rung động trái tim cô.

"Đây là trụ sở ANBU và mọi người có thể bước vào bất cứ lúc nào," - Kakashi thì thầm. 

"Mhm,em không nghĩ là mình muốn rời đi ngay bây giờ. " - Sakura trả lời. 

"Ta gần như không thể cử động," - Kakashi thừa nhận, có vẻ tiếc nuối.

"Tốt thôi, vậy thì hãy ngủ đi. Em sẽ ở lại với anh một thời gian" - Sakura đảm bảo với anh. 

Cô đứng dậy tắt đèn và cởi giày, sau đó vén tấm chăn thô ráp và rúc vào bên cạnh anh. Kakashi quay lại choàng tay qua giữa cô khi anh vùi mặt vào tóc cô và cô ngẩng đầu lên để đặt lên cánh tay còn lại của anh.

Không, cô sẽ không nghĩ đến những vấn đề khác. Cô muốn ích kỷ dù chỉ một lần.

[Còn tiếp]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro