Thử thách khó khăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chúng ta sẽ đến Thủy Quốc theo kế hoạch,"-  Kakashi nói cộc lốc vào sáng hôm sau. Có vẻ như anh đang không mong đợi phải nghe những ý kiến trái chiều.

Họ đang ăn sáng trên cây "của họ", không có gì ấm áp nếu thiếu lửa, ngoài nước, trái cây và một ít bánh ngọt đã hơi khô. Sarada đang ngồi trong chiếc túi ngủ cuối cùng còn sót lại với mái tóc bổ luống dễ thương nhất và đang nhai trái táo trong khi tò mò quan sát một đàn chim gần đó. Những con chim đang lần lượt quan sát nhóm, đầu nghiêng sang một bên và lo lắng nhảy múa từ trái qua phải và ngược lại.

"Thầy có chắc đó là một ý tưởng hay không, Sensei?"-  Kaeru thận trọng hỏi.

Sakura vỗ tay tán thưởng anh ta vì cần phải có can đảm mới có thể đặt câu hỏi cho một người đội trưởng đang nói chuyện với quyền lực mà Kakashi vừa sử dụng với họ.

"Họ sẽ đuổi theo chúng ta tới bất cứ nơi nào chúng ta đến vậy nên tốt hơn hết vẫn là đi trước một bước."-  Kakashi nhún vai đầy ủ rũ.

"Và khi thầy nói 'họ', có nghĩa là ..."

"Chúng ta sẽ biết thôi."

"Sensei, em không thoải mái với quá nhiều điều mà em chưa biết. Rốt cuộc bà Nohara còn muốn gì ở thầy? Có phải bà ấy đang nghĩ rằng thầy đang lấy đi tài sản lớn nhất của Konoha để chia cho kẻ thù của chúng ta không?" - Kaeru than thở. 

Kaeru hất cằm về phía Sarada đang lơ đễnh.

"Tôi không chắc bà ấy muốn gì nhưng tôi sẽ tìm ra." - Kakashi đáp, mắt anh cũng nhìn về phía đứa trẻ.

Quyết định rằng cuộc trò chuyện kết thúc, Kakashi tiến đến đặt mẩu vụn vào tay Sarada và chỉ cho cô bé cách cho lũ chim.

Kaeru tìm kiếm sự giúp đỡ của Sakura nhưng cô lắc đầu bất lực. Nếu Kakashi không muốn chia sẻ bất cứ điều gì thì cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ngay sau đó. Và nếu Kaeru nghĩ rằng cô hiểu rõ hơn ai hết về những gì đang diễn ra trong đầu anh thì anh ta đã nhầm, nếu Kakashi không muốn nói chuyện thì anh sẽ không nói.

Họ đã làm tình bốn lần vào đêm qua.

Bốn lần . Không nói gì cả và cô vẫn cảm thấy lâng lâng, hơi bối rối và... đau nhưng cô cũng lo lắng.

Khi cô đọc cho Kakashi nghe thì anh đã khóc. Cũng rất khó để không khóc và cô chỉ có thể nhìn anh với nỗi đau của anh, cô không thể hiểu được anh đã phải chịu đựng thế nào nhưng sự tổn thương này của anh cũng khiến cô sợ hãi. Nếu Kakashi ở trong trạng thái tâm hồn chai sạn như vậy thì điều gì sẽ xảy ra khi họ chắc chắn gặp phải Rin? Liệu anh có sụp đổ hoàn toàn? Liệu anh có bỏ rơi họ không? Liệu anh... không, cô không nghĩ rằng anh có thể giao Sarada cho bất kỳ ai. Nhưng Kakashi mà cô từng dựa dẫm vào nhiều năm trước đây không giống với Kakashi này. Kakashi này đang khiến cô sợ hãi.

Sau đó một lần nữa, một người như anh đã cho cô nhìn thấy sự tổn thương của anh... giống như một món quà quý giá mà cô sợ mình sẽ xử lý không đúng cách. Tất cả những gì Sakura có thể nghĩ là an ủi anh bằng mọi cách có thể như đánh thức Kaeru để canh gác sau nửa đêm. Khi Kakashi kéo cô vào trong chiếc túi ngủ của anh thì cô đã sẵn lòng rúc vào người anh và ban đầu có chút lo lắng về việc thực hiện các cử động đột ngột sẽ khiến cả hai ngã xuống khỏi cây. Nhưng tất nhiên, họ không thể ôm nhau mà không có chuyện gì khác xảy ra, sự gần gũi của cơ thể anh có ảnh hưởng rất rõ đến cô và có vẻ như ngược lại cũng không kém. Chẳng ích gì khi cuốn sách cô mua cho anh đã nhanh chóng gây tai tiếng khi kể rất cụ thể về đời sống tình cảm của nhân vật chính, đọc những điều như vậy cho Kakashi nghe ... Sakura cảm thấy ấm áp vậy nên nó rất kích thích.

Nhưng tình dục đối với cô vào sáng nay rõ ràng là không giải quyết được vấn đề gì mà nó thậm chí còn khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Nhưng đó là bản chất của cô, Sakura đã bắt đầu cảm thấy vô cùng tự ý thức về tình hình của họ trong đêm, rằng chuyện gì đang xảy ra đối với Kakashi, người mà cô đã làm tình xuyên đêm?

Nó đã khác so với trước đây. Nó giống như anh đã đói hơn, ít kiên nhẫn hơn và đâm đầu vào để tìm kiếm thứ gì đó mà anh thậm chí còn không thể nhận được từ cô. Sakura gần như đã mong đợi anh sẽ thốt ra tên người phụ nữ khác khi đạt đến đỉnh điểm của sự thỏa mãn và có lẽ cô thậm chí sẽ thích điều đó hơn sự im lặng đáng sợ của anh, thứ khiến mọi bất an của cô bùng lên như lửa rừng.

Một tiếng thét bị bóp nghẹt từ Sarada đẩy Sakura ra khỏi những suy nghĩ lo lắng. Một trong những con chim đã đến đậu trên ngón tay cô và đang nhặt những mảnh vụn trong khi Sakura đang nhìn cô gái một cách lo lắng. Kakashi giữ chặt tay Sarada và mỉm cười với khuôn mặt mê mẩn của cô bé.

"Một chút kiên nhẫn sẽ giúp nhóc đạt được thứ mình muốn," - anh nói với cô bé khi con chim đã bay đi.

"Bây giờ chúng ta đã có thể đi tìm mẹ của cháu chưa?"-  Sarada hỏi anh sau khi lau tay trên áo và quần.

Kakashi gật đầu.-  "Được, ta đã hứa với nhóc rồi."

Có lẽ cô không nên hứa nhiều điều với nhiều người như vậy , Sakura ủ rũ nghĩ trước khi nhận ra mình nghe cũng có vẻ khó hiểu như bà Nohara.

"Tuy nhiên, ta cần sự giúp đỡ của nhóc. Nhóc cần phải nói cho ta biết về tất cả những gì nhóc nhớ như nơi nhóc sống trước khi đến Konoha hay điều gì đã khiến nhóc rời quê nhà...mọi thứ." - Kakashi nói thêm và nụ cười biến mất trên khuôn mặt anh. 

Sarada trông có vẻ sợ hãi nhưng vẫn gật đầu. Vậy Kakashi nghĩ cô bé đã sẵn sàng hay tình huống khẩn cấp của họ khiến anh bắt cô bé phải nói chuyện? Sakura quyết định không can thiệp nhưng cảm thấy hơi e ngại.

"Cháu sống bên bờ biển,"- cô gái bắt đầu ngập ngừng.

"Ngôi làng đó như thế nào? Nhỏ hơn hay lớn hơn Konoha?" -  Kakashi hỏi.

"Nhỏ hơn nhiều," - Sarada trả lời với vẻ tự tin hơn.

"Nhiều ngư dân?"

"Vâng, có rất nhiều ngư dân. Cháu cũng đã giúp họ với những cá vào mỗi sáng và nó rất hôi thối" - Sarada gật đầu.

"Ai là người chịu trách nhiệm bảo vệ cho họ?"

"Cháu... cháu không biết," - cô bé trả lời một cách bất mãn và nhìn Kakashi như thể cô bé sợ bị trừng phạt vì sự thiếu hiểu biết của mình.

"Đừng lo lắng, dù sao thì nó cũng không quan trọng lắm. Cho ta biết thêm về ngôi làng trông như thế nào, nơi đó có bất kỳ ngọn núi nào gần đây không? Rừng? Có lẽ là sông?" - Kakashi nói. 

Sarada mô tả một số đặc điểm mà một đứa trẻ sẽ thấy quan trọng như nơi cô bé và bạn bè đã từng chơi cùng nhau. Sakura nghĩ với một cảm giác chìm đắm, đó có thể là bất kỳ ngôi làng nào ở Thủy Quốc và điều gì khiến Kakashi nghĩ Karin đã quay lại? Hay đó không phải là tất cả?

"Khi nhóc nhìn thấy ta hồi đó thì mẹ nhóc đã đi mất phải không?"

Sarada gật đầu và khuôn mặt cô bé trở nên rất không vui. Nhìn thấy nét mặt biểu cảm ấy Sakura thẳng lưng lại và cố gắng bắt ánh mắt Kakashi để ra hiệu cho anh dừng lại nhưng anh đã chọn phớt lờ cô.

"Và ta đã dẫn mẹ nhóc về?"

"Vâng, nhưng cha cháu đã rất tức giận với chú."-  Sarada nói nhỏ. 

"Ta xin lỗi nhưng ta tưởng nhóc nói cha nhóc đã mất?"-  Kakashi tiếp lời ngay lập tức vì thông tin đó dường như khiến anh ngạc nhiên.

Khuôn mặt Sarada tràn đầy nước mắt khi cô bé gật đầu một lần nữa.

"Đó có phải là lý do tại sao nhóc rời làng với mẹ của nhóc?"

Sarada lại gật đầu, sụt sịt.

"Kakashi...," - Sakura xen vào một cách gay gắt nhưng lại bị phớt lờ.

"Ai đó đã sát hại cha nhóc đúng không?"

"Vâng," - Sarada nức nở.

"Bọn chúng có đeo mặt nạ không? Giống như mặt nạ con quỷ? "

"Có, những con quỷ đã làm cha cháu bị đau." - Sarada tiếp tục nức nở. 

Kakashi ngả người về phía sau như thể anh đang hài lòng khi có linh cảm tốt về chuyện này.-  "Cha ta cũng đã mất khi ta bằng tuổi nhóc , Sarada. Hãy chắc chắn rằng nhóc sẽ khóc thật nhiều cho đến khi vơi bớt được nỗi đau và đừng bao giờ tin vào lời nói của những người luôn cho rằng nhóc sẽ có thể vượt qua vì nó sẽ luôn luôn đau đớn như vậy. "

Điều đó đã khiến Sarada bật khóc và Kaeru đưa tay ra để kéo đứa trẻ vào ngực mình và trông anh ta cũng vô cùng tủi thân và cũng sẵn sàng để khóc.

"Kakashi, đó không phải là cách anh nói chuyện với một đứa trẻ đã trải qua quá nhiều điều! Con bé không phải là tù nhân để anh có thể đặt ra những câu hỏi thẳng thừng như vậy!" - Sakura rít lên với anh.

Kakashi nhìn cô với một cảm xúc không rõ ràng và nói:  - "Sẽ chẳng giúp ích gì nếu chúng ta cứ tiếp tục lần mò để đi tìm kiếm sự thật như này".

"Sao anh có thể vô cảm và lạnh lùng thế cơ chứ!" - Sakura nói.

Kakashi phản ứng lại bằng một vẻ mặt cau có. Được rồi, cô không công bằng và anh không lạnh lùng, cô biết điều đó. 

"Ta xin lỗi vì đã không đáp ứng được kỳ vọng và yêu cầu của em ngày hôm nay nhưng em nghĩ liệu mình có thể làm tốt hơn không? Các phương pháp chuyên nghiệp của em sẽ không hiệu quả và chúng ta đang cạn kiệt thời gian." - anh nói. 

"Nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể..."

Kakashi cắt lời cô bằng cách đứng dậy và dẫn cô đến một cái cây khác và Sakura đang cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng.

"Những giọt nước mắt của Sarada là một điều kinh khủng nhưng nếu những giọt nước mắt này là phương pháp để giúp bảo vệ an toàn cho con bé thì cái giá phải trả là rất nhỏ. Vậy chính xác thì em đang không hài lòng về điều gì? "-  Kakashi  thẳng thừng hỏi cô khi họ đến nơi.

Thật kỳ lạ khi bây giờ khuôn mặt của anh lại được che bởi một chiếc mặt nạ như thường lệ và Sakura cảm thấy như cô bị tước mất thông tin quan trọng về trạng thái cảm xúc của anh.

"Anh! Em đang không hài lòng về anh đấy . Anh không hề nói cho em biết về những gì đang xảy ra và anh đang cư xử rất kỳ lạ,  anh đã không lắng nghe ý kiến ​​của bọn em trước khi đưa ra quyết định tiếp tục với kế hoạch ban đầu của mình" - Sakura nói. 

Kakashi nhướng mày. -  "Và tại sao ta phải làm vậy?"

"Bọn em không phải là cấp dưới của anh, bọn em là ..." - cô nói.

"Kaeru là cấp dưới của ta và đây là một nhiệm vụ. Em là khách hàng của ta và ta không thể hỏi ý kiến ​​khách hàng của mình vậy nên ta sẽ tự mình đưa ra lựa chọn và quyết định tốt nhất cho nhiệm vụ  và hành động của nhóm mình" - anh nói.

"Và nhiệm vụ đó là gì?" - Sakura ngạc nhiên hỏi. Chẳng phải cô đã đến gặp Tsunade để yêu cầu Kakashi cho nhiệm vụ cho mình trong khi cô đến Thủy Quốc để đi nghiên cứu hay sao? Anh hẳn đã biết mọi thứ chỉ là một trò giả dối và không có nhiệm vụ chính thức nào cả!

"Giữ an toàn cho em và Sarada trong khi xác định và loại bỏ mối đe dọa đối với Konoha," - anh trả lời một cách đơn giản và lấy đi cơn giận dữ ra khỏi cô. Một khách hàng? Cô ư?!

"Anh có thường ngủ với khách hàng của mình không?"

"Không, thường xuyên là không và em có vấn đề gì với nó sao?"-  anh trả lời một cách trôi chảy. 

Sakura chớp mắt và cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Ta không nghĩ là mình cần phải nói với em về Tsunade và cách ngài ấy làm việc,"  - Kakashi nói thêm, nhìn sang Kaeru và Sarada với một cái cau mày khác.

 "Ta dám cá là ngài ấy đã để em theo sau ta cùng với Sarada bởi vì ngài ấy biết điều đó sẽ khiến cho những thế lực trong bóng tối lộ diện. Và ta cũng dám cá rằng ngài ấy biết ta biết ngài ấy rõ đến nhường nào vậy nên chúng ta không cần phải nói chuyện mặt đối mặt với nhau để biết rằng chuyện này đã biến thành nhiệm vụ loại gì ".

"Anh đang nói rằng sư phụ của em đang lợi dụng chúng ta để biết rõ hơn về những gì đang xảy ra?" -  Sakura hỏi.

"Ừ, mặc dù ta chủ yếu là người mà ngài ấy lợi dụng như thể ngài ấy được phép vậy nên ta đang nói rằng chúng ta cần phải đi trước một bước vì ta muốn kéo kẻ thù của chúng ta ra khỏi Konoha càng xa càng tốt." - Kakashi trả lời như đó là điều bình thường nhất mà anh từng đối mặt .

Sakura nhìn chằm chằm vào anh. Không một biểu hiện nào cho thấy sự trộn cảm xúc của anh từ sáng nay tới giờ, anh đã làm thế bằng cách nào cơ chứ? 

"Em vẫn đang không hài lòng," - anh lên tiếng.

"Phải, em đang lo lắng cho anh." - Sakura thừa nhận. 

"Ta không cần mọi người lo lắng cho mình,"-  anh nói.

"Vậy thì đừng làm những điều khiến họ lo lắng!"

"Như thế nào?"

"Như thế này!" -  Sakura làm một cử chỉ bất lực về phía anh, cái cây, khu rừng, mọi thứ.

  "Bằng cách nói với em. Hãy nói cho em biết anh đang nghĩ gì và anh đang cảm thấy thế nào! "

"Cảm thấy thế nào? Ta đang cảm thấy rất cấp bách và cần phải rời khỏi nơi này từ sáng sớm, " - anh nói và cô chắc chắn rằng anh biết cô đang ám chỉ điều gì.

"Em có thể hiểu là anh đang muốn gạt em sang một bên nhưng điều này... điều này có lợi cho anh và em không có quyền đưa ra ý kiến ​​cũng như không có quyền nói về bất cứ điều gì trong cuộc sống của anh nhưng điều này cũng đã vượt quá giới hạn và sức chịu đựng của em với anh rồi. Tại sao anh luôn phải một mình gánh vác mọi thứ như vậy? Anh nghĩ rằng em không quan tâm đến Konoha sao? Có phải anh nghĩ rằng em quá yếu đuối và vô dụng để anh có thể chia sẻ kế hoạch của mình với em không?" - Sakura nói. 

Thay vì cho cô một câu trả lời, Kakashi lắc đầu với vẻ bực tức và cố gắng đưa cô trở lại với Kaeru và Sarada.

"Dừng lại!" - cô thốt lên.

Ngay lập tức, Kakashi quay lại và thủ thế. - "Em định đánh ta nữa sao?"

Sakura chắc chắn sẽ thích ý kiến đó nhưng cô phải loại bỏ điều đó và nghiêm túc xem xét thái độ và thể trạng của anh. Vết bầm tím trên ngực anh rất lớn và to một cách rõ rệt và cô chắc chắn rằng nó rất đau nhưng Kakashi xứng đáng bị vậy vì anh đã không cho cô cơ hội để chữa lành, kể cả trong lần họ thân mật gần đây nhất. Đó có lẽ là một hình thức tự trừng phạt bản thân của Kakashi.

"Em sẽ đánh anh một lần nữa nếu em phải làm vậy và anh chắc chắn xứng đáng với điều đó." - cô nói một cách cay đắng.

"Ta có thể đảm bảo với em rằng dù cho bất cứ điều gì xảy ra thì ta cũng sẽ phản xạ và đối phó cực kì tốt vậy nên không cần phải lo lắng." - anh nói.

"Đối phó? Em không muốn anh phải đối phó với bất kì thứ gì cả! Làm thế nào mà anh có thể giả vờ như thế giới của anh không hề bị đảo lộn sau ngày hôm qua?"-  cô hét lên. 

"Ta không phải là người để em phân tích,"-  anh nói một cách sắc bén.

"Được rồi, vậy hãy để em nói với tư cách là khách hàng của anh : em tin rằng anh không còn phù hợp với nhiệm vụ này nữa và em có thể yêu cầu một Jonin khác để tiếp quản nhiệm vụ này từ đây không?" - Sakura nói.

Điều đó khiến cô cau mày rõ rệt.

"Anh có nghe thấy không? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy xuất hiện ngay trước mặt anh? Liệu anh có đối phó được không? " - Sakura nói.

"Giờ thì ta hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây rồi. Em nghĩ rằng ta sẽ mất kiểm soát nếu ta nhìn thấy cô ấy phải không? Vậy thì ta có thể đảm bảo với em rằng ta hoàn toàn có khả năng..." - Kakashi gật đầu.

"Dừng lại, Dừng lại , Kakashi. Ngay cả khi anh có thể nói dối chính mình thì anh cũng không thể nói dối em vì em  sẽ không để anh làm vậy đâu. Giống như anh không nên ngủ với khách hàng của mình và em không nên làm bác sĩ cho người mà em đã ngủ cùng và em hiểu điều đó! Nhưng trước khi em trở thành "khách hàng" của anh thì anh đã từng là giáo viên của em và em là học trò của anh. Ngay cả khi mọi thứ giữa chúng ta thay đổi đến chóng mặt vào một ngày nào đó thì điều đó sẽ không bao giờ thay đổi" - Sakura ngắt lời anh.

Anh nhìn cô chằm chằm như thể cô đang nói thứ ngôn ngữ mà anh không thể hiểu được.

"Kakashi, em nghĩ em biết anh rất rõ và em quan tâm đến anh rất nhiều. Anh càng để em đến gần anh hơn thì em sẽ càng quan tâm nhiều hơn. Em muốn giúp anh, em muốn giúp chúng ta . Em muốn sống trong hòa bình và bản thân em đã sẵn sàng chiến đấu vì nền hòa bình đó" - cô nhẹ nhàng nói và cảm xúc của cô dành cho anh đột nhiên khiến cô nghẹt thở.

Toàn bộ phong thái của Kakashi liền thay đổi khi sự tổn thương của anh được gọi ra bằng lời nói của cô. Nhưng nó vừa dâng lên thì anh đã  nhanh chóng kìm nén nó lại.

"Nếu em biết rõ về ta và nếu em thực sự quan tâm thì em phải biết rằng ta không thể để quá khứ ảnh hưởng đến mình và em hẳn đã nhận ra mối nguy hiểm mà chúng ta đang gặp phải. Ta sẽ không đối phó vì ta có quyền lựa chọn mà ta sẽ đối phó vì ta phải làm thế ." - anh khẽ nói . 

Trước lời nói của anh, cơn giận của Sakura hoàn toàn vỡ vụn.

"Em không yêu cầu anh phải làm vậy vì đó là việc cá nhân của anh, nhưng em chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi đó là anh có thể chấp nhận sự giúp đỡ của em và chúng ta có thể cùng nhau lập kế hoạch được không?" - cô nói.

 Anh nói. - "Ta hiểu rồi, thôi được, ta xin lỗi."

Kakashi nhìn sang một nơi nào đó bên trái cho đến khi quay đầu lại phía cô. Trong mắt anh có gì đó giống như sự cam chịu mà cô ghét phải nhìn thấy. Đó là lỗi của cô phải không? Có phải cô đã quá ích kỷ trong việc đòi hỏi không? Nhưng không, Kakashi là người luôn rao giảng về tinh thần đồng đội và anh không được phép chỉ đơn giản là đảo ngược các quy tắc của riêng mình chỉ vì những chuyện như này.

"Em đã thấy Rin đi cùng ai chưa?"

Sakura gật đầu. -  "Rồi. Anh có nghĩ cô ấy là kẻ thù của chúng ta không? "

Kakashi cũng gật đầu.-  "Đó là một giả định mà chúng ta cần phải xem xét. Từ những hành động trong quán trà thì ta cũng không nghĩ rằng bà Nohara đang kiểm soát hành động của Rin. Chúng ta đã chống lại hai phe khác nhau và ta vẫn chưa hiểu được tại sao lại vậy ".

"Nhưng anh có nghĩ rằng những gì đã xảy ra với Sarada và Karin trong làng của họ thì đều liên quan đến bà Nohara không? Hay chỉ Rin thôi? "

"Rin, ta nghĩ đó là Rin. Sarada đã xác nhận ngay khi ta đề cập đến mặt nạ Quỷ và  Rin cũng có thể là người đã tạo ra đám Susanoo ấy. " - anh nói.

"Ôi chết tiệt," - Sakura nói và siết chặt một tay trước miệng.

"Có một người phụ nữ ở đó...ta không thể nhớ được, " - Kakashi nói và nhắm mắt lại. 

"Anh biết chúng cũng ở trong ký ức bị phong ấn của anh, đám mặt nạ Quỷ phải không?" - Sakura rùng mình nhớ lại.

Kakashi gật đầu.

"Nó có nghĩa là gì?"

"Có lẽ là câu trả lời cho tất cả những điều này có thể được tìm thấy trong kí ức mà ta  đã quên hoặc bị phong ấn?" - anh cay đắng nói.

"Có lẽ nó không quan trọng, có lẽ quá khứ đang ở đây để trả lời tất cả câu hỏi của anh?" - Sakura nhẹ nhàng nói. 

 Anh nói. - "Nó không đúng lắm."

"Em có sai khi nghĩ rằng Rin sẽ có thể...?"

"Không, không phải điều đó. Đây không phải là về quá khứ và em đã sai khi nghĩ rằng em không có quyền đưa ra ý kiến ​​cũng như không có quyền nói về bất cứ điều gì trong cuộc sống của ta" - anh cắt ngang. 

"Ồ," - Sakura nói, đột nhiên cảm thấy đầu gối rất yếu, đặc biệt là khi anh bước về phía cô.

Kakashi mặc bộ đồ đen, mái tóc đặc biệt rối bù không còn đội tóc giả đang dựng lên theo mọi hướng như muốn thách thức định luật thế giới, Kakashi trông không thể cưỡng lại được với cô. Đúng vậy, cô phải thừa nhận với chính mình rằng cô rất sợ mất anh. Có lẽ Sakura mới là người đang nói dối chính mình, có lẽ cô chỉ sợ rằng anh sẽ khép mình lại với mọi thứ và sẽ biến mất, chỉ như vậy thôi. Có lẽ cô đang thúc đẩy anh vì cô muốn được nhìn thấy sự thật đằng sau những bức tường, muốn đảm bảo rằng cô có cơ hội để thấy và tin rằng người phụ nữ đó đã trở lại.

"Nhớ những gì ta đã nói vào đêm đầu tiên đó không? Khi... chúng ta... trong phòng tắm... vì muốn em hạnh phúc? "

Sakura thở phào gật đầu.-  "Tất nhiên là có rồi, em nhớ tất cả những gì anh nói, từng lời anh nói với em. "

"Ta không phải là người có thể khiến cho em hạnh phúc, Sakura. Ta quá già, quá hư, quá nhiều rắc rối, quá nhiều vấn đề..."-  Kakashi nói. 

"Em không quan tâm đến điều đó và quan trọng nhất là em sẽ không đứng nhìn anh hy sinh bản thân đến quên mình hay làm bất cứ điều gì như một tên ngốc cao thượng đâu." - Sakura ngắt lời anh và tim cô đập rất nhanh. 

"Hừm, em đúng là rất giỏi trong việc phân tích mọi người." - Kakashi cười khúc khích. 

"Vậy anh sẽ hứa với em là không làm bất cứ điều gì hấp tấp chứ?"

"Ta không bao giờ làm bất cứ điều gì hấp tấp."

"Vậy thì hãy hứa với em rằng hãy nghĩ đến em khi anh đưa ra quyết định tiếp theo của mình và trước khi anh lao đầu vào những tình huống sinh tử nguy hiểm. Hãy nghĩ xem em  sẽ cảm thấy thế nào nếu có chuyện gì đó xảy ra với anh, được chứ? ".

"Sakura...," - Kakashi nói một cách hối hả. Bao nhiêu cảm xúc có thể tuôn ra từ một cái tên cơ chứ? Đó là lý do cuối cùng của cô ,Sakura bước đến gần anh và ôm anh rất chặt.

"Anh luôn làm em phải lo sợ và em thực sự, thực sự rất thích anh đấy, anh biết điều đó mà, phải không? Em không bao giờ muốn sống mà thiếu anh  nữa" - cô nói.

 Anh ôm cô lại và  ép cơ thể cô vào người anh thật chặt. -  "Ta rất muốn hứa với em đủ mọi điều trên thế giới này ngay bây giờ, Sakura,"

 Anh thì thầm. -  "Nhưng ta không thể, dù sao thì ít nhất ta cũng có thể hứa với em rằng ta sẽ luôn ở bên cạnh em, vì em và Sarada. Dù cho bất cứ điều gì xảy ra thì ta cũng sẽ... "

Kakashi đột nhiên cứng người lại.

Sakura hỏi, ngẩng đầu khỏi ngực anh, - "Gì vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Chúng ta gặp phải rắc rối rồi. Một trong những phân thân của ta vừa bị giết gần đây, chúng ta cần phải di chuyển. NGAY BÂY GIỜ ." - Kakashi nói.

*********************************************

 Đánh lừa kẻ thù của họ với sự trợ giúp từ phân thân của Kakashi đa đã câu giờ giúp họ nhưng  cách đó sẽ không hiệu quả mãi mãi.

Thật là mệt mỏi và kiệt sức khi phải giữ rất nhiều phân thân đang hoạt động cùng một lúc rải rác trên khắp các cánh đồng nhưng vấn đề lớn nhất ở đây là Kakashi biết rằng đây là một cuộc chiến mà họ không thể thắng. Bà Nohara là người của Konoha và có vẻ như lính gác riêng của bà ấy cũng vậy...cũng là một shinobi phục vụ cho làng mà thôi và anh không thể chiến đấu và chống lại Konoha nếu không có lệnh trực tiếp từ Hokage của mình. Ngoài ra, nếu linh cảm của anh là chính xác thì bà Nohara chắc hẳn đã có quan hệ và thậm chí có khả năng là với Lãnh Chúa của Hỏa Quốc. Nếu người phụ nữ đó muốn Sarada đến mức phải sử dụng các mối quan hệ của mình để có được con bé thì anh với tư cách là một Jonin thì có thể làm gì để ngăn cản bà ta khỏi làm điều đó?

Vấn đề lớn thứ hai là anh sẽ phải chiến đấu với Rin. Cô ấy đã được cho phép và thậm chí còn được cho là sẽ chiến đấu, cô ấy và những tên đeo mặt nạ Quỷ đã tự cho mình là mối đe dọa nghiêm trọng với ngôi làng thì liệu họ có thời gian để nói chuyện không? Kakashi... liệu anh có thể nói lời xin lỗi không hay họ chỉ đơn giản là đụng độ nhau thôi? Anh có thể giả vờ rằng ý nghĩ đó không ảnh hưởng đến tất cả những gì anh muốn và sự thật là anh biết rằng cuộc gặp gỡ tất yếu này sẽ là một bài kiểm tra cực kỳ khó khăn, nếu mọi chuyện ngày càng tệ hơn thì liệu anh có sẵn sàng để giết cô thêm một lần nữa không?

"Chúng ta sẽ nghỉ ngơi,"-  Kakashi nói.

"Em không sao,"-  cô nói dối và đoán rằng anh nói vậy là vì cô, nhưng dù sao thì anh cũng đã ra hiệu dừng lại. Bây giờ họ đã ở rất gần với biên giới, cách Thủy Quốc một giờ hoặc ít hơn nhưng hướng đi này đã khiến không ít đám người truy đuổi họ lạc giữa đường và bà Nohara có lẽ đã tính toán sai vì cho rằng anh sẽ quay trở lại Konoha sau cuộc chạy trốn của họ, nhưng thay vì làm vậy thì anh đã dẫn nhóm của mình về hướng đông nam và sau đó là đông bắc.

"Nhóc nên đi lại để máu có thể lưu thông," - anh nói với Sarada và quỳ một chân xuống để cô bé có thể dễ dàng trèo xuống từ lưng anh.

Sakura nắm lấy tay cô bé và dắt Sarada ra sau bụi cây để con bé đi vệ sinh.

Khu rừng xung quanh họ giờ đây đã thay đổi, ở đây nhẹ nhàng hơn và ít cây thông hơn. Bầu trời đã chuyển sang một chút giông bão về phía Đông và những chiếc lá tươi xào xạc vui mừng nhảy múa trong làn gió se se. Kakashi hít thở sâu và ngửi thấy có mùi đại dương thoang thoảng trong không khí.

"Sensei, em đang tự hỏi liệu Hokage-sama có gửi quân tiếp viện cho chúng ta không?"-  Kaeru nói.

Kakashi đã tính đến khả năng này nhưng họ không thể tin tưởng vào nó ngay lúc này. Và ngay cả khi Tsunade lẽ ra phải giúp đỡ thì anh cũng không chắc họ sẽ tìm thấy và đến nơi kịp thời.

"Cứ cho là ngài ấy không làm vậy đi vậy nên chúng ta cần phải hết sức cảnh giác. Phân thân của ta đã không gặp bất kỳ kẻ địch nào trong hai tiếng qua và ta e rằng có điều gì đó rất tệ sắp xảy ra." - Kakashi trả lời.

"Em có nên cõng Sarada trong khi chúng ta tiếp tục không?" - Kaeru hỏi với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

"Không, không cần đâu. Khi kẻ thù xuất hiện thì ta sẽ giao con bé cho Sakura." - Kakashi nói. 

"Sakura đang bắt kịp rất tốt."-  Kaeru quan sát liếc mắt về phía bụi cây mà các cô gái bị khuất sau lưng.

"Không hổ danh là một kunoichi được đào tạo bài bản và rất tài năng," - Kakashi thì thầm. Ngay cả bảy năm dòng dã ở bệnh viện cũng không thể thay đổi được sự thật đó. Tất nhiên là Sakura đã phải cố gắng rất nhiều để có thể theo kịp họ như ngày nay vì có lẽ do cô sợ anh sẽ lấy bất cứ điều gì khác làm cái cớ để gạt cô ra một lần nữa. 

Sakura bước ra khỏi bụi cây và khi thấy anh nhìn về hướng mình, cô mỉm cười.

"Anh có sao không? Trông anh hơi mệt mỏi." - Cô hỏi khi anh đi về phía cô. 

"Mhm," - anh trả lời.

Kakashi đã liếc trộm cô cả ngày nay. Khuôn mặt của cô đặc biệt và đáng yêu, đó phải là ánh sáng dịu dàng làm nổi bật màu xanh đẹp nhất của đôi mắt cô. Nhìn thấy cô đứng đó trong bộ trang phục du lịch của mình đã ngay lập tức dẫn anh đến những suy nghĩ về những đường cong đó, làn da mềm mại đó, sự thèm muốn của cô... hoàn toàn không phù hợp trong một tình huống như thế này nhưng anh có thể làm được gì cơ chứ? Sakura đã không chấp nhận những nỗ lực của anh để tạo ra khoảng cách và làm trái tim anh nguội đi, đúng là những toan tính ngu ngốc nhưng dù sao thì trái tim anh cũng đã thuộc về cô từ lúc nào rồi không hay.

Cô đã rất ngạc nhiên khi anh phát ra một âm thanh dễ thương như vậy và khi môi Kakashi chạm vào môi cô. Mmmmh, cô có mùi rất thơm và anh liền nắm lấy mái tóc nhuộm của cô và kéo cô lại gần hơn.

"Dừng lại, chúng ta đang làm nhiệm vụ và có một đứa trẻ ở đây đấy!" - Sakura thả lỏng người và đẩy vào ngực anh, khuôn mặt chuyển sang màu đỏ sẫm.

Sarada, người đã bước tới ngay sau cô và nhìn họ với chút khó hiểu. Kakashi quay đầu lại với Kaeru nhưng cậu bé ANBU đang tập trung hết sức để nhìn sang chỗ khác. 

Kakashi nhếch mép nhìn Sakura. -  "Trông em còn quyến rũ hơn khi em bối rối. Phần da còn lại của em có đỏ lên không? Ta có thể xem xét nó vào tối nay không? Ta muốn ngủ lại với khách hàng của mình nếu cô ấy không phản đối ".

"Kakashi!" - Sakura phàn nàn và trông cô thật sự đáng yêu trong sự bối rối khiến anh gần như muốn thủ thỉ.

"Chú Kakashi, cháu có thể ở với chú và cô Sakura nếu chúng ta không thể tìm thấy mẹ cháu được không?" - Sarada hỏi, kéo áo anh.

"Được,"-  Kakashi nói mà không cần suy nghĩ.

"Gì cơ?"-  Sakura thốt lên.

Cô đã quên những gì anh đã hứa với cô sáng nay rồi sao? Anh đã hứa sẽ luôn ở đó vì cô, vì cô và vì Sarada. Kakashi gần như đã sẵn sàng kể cho cô nghe về những đứa trẻ có mái tóc hồng mà anh muốn, ít nhất là ba đứa thì đột nhiên mũi anh bốc lên mùi kim loại nóng chảy và tất cả báo động liền vang lên trong đầu anh cùng một lúc.

"Nấp đi!"-  anh hét lên ngay khi cả hai tách ra và một hình bóng cao ngất ngưởng, to lớn xuất hiện từ hư không.

"Ôi chết tiệt,"  - Sakura hét lên và nắm lấy Sarada và cùng cô bé nấp sau mấy tảng đá.

Là con màu cam.

"Hãy nhớ rằng nó có thể hấp thụ chakra,"-  Kakashi hét vào mặt Kearu trước khi né bàn tay của hình người và chạy lên một cái cây mà có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phía sau anh.

Anh có thể đảm bảo rằng thứ này được điều khiển từ xa một lần nữa bằng cách kiểm tra thứ giữa hai mắt của nó. Cô ấy ở gần đây? Chắc chắn là phải như vậy.

"Làm thế nào để có thể kích hoạt được Mangekyo Sharingan chết tiệt này,"-  Kakashi thì thầm khi nhảy sang một cái cây khác.

"Kaeru! Tế bào chakra, cậu có thấy nó không? Lần trước nó ở trước ngực của tên đó! " - anh hét lên.

"Không! Sensei, hãy cẩn thận và đừng nhìn vào nó quá lâu, nó rất đau mắt." - Kaeru hét lên.

Đúng là bộ giáp lấp lánh như mặt trời trên mặt nước khiến anh rất khó để tập trung.

Rin. Tại sao? Cậu muốn gì?

Có một ký ức bất chợt về một giấc mơ hiện về, chỉ có điều có lẽ nó không hẳn là một giấc mơ. Cô đã bắt anh làm tù nhân, phải không? Khi nào? Cô ấy đã nói rằng cô ấy có một mối hận thù và không muốn được gọi là Rin và cô ấy đã làm tổn thương anh.

"Tôi là một tên ngốc," - anh nói với chính mình và quay lại đối mặt với Susanoo.

Shiden đã không hiệu quả vậy nên lôi độn của anh không phải là câu trả lời sau tất cả. Sau đó, Kakashi đã thử với thổ độn và nhận lại kết quả tầm thường. Phong độn? Kinh khủng. Thủy độn... không phải là nhẫn thuật yêu thích của anh vì chúng cần quá nhiều kết ấn.

"Tôi cần chút thời gian," - Kakashi ra hiệu cho Kaeru và bắt đầu kết ấn.

Anh rất nhanh nhưng Susanoo nhanh hơn. Nó nhảy về phía trước và đâm vào cái cây mà Kakashi đang đứng và với sức nặng của nó có thể lật tung cả gốc cây với một âm thanh vỡ nát. Kakashi cố gắng lộn nhào trên không trung và cố gắng để tìm một cành cây khác để sớm tìm lại thăng bằng nhưng không đời nào thứ chết tiệt đó lại cho anh có đủ thời gian để kết ấn.

Nhưng anh đã quên mất rằng mình có một kunoichi được đào tạo bài bản và rất tài năng.

" Shannaro !" - Sakura hét lên và mặt đất tách ra làm đôi sau tác động thành nắm đấm của tay cô, một dòng đất chia tách lởm chởm chạy về phía Susanoo.

Không phải lúc để ấn tượng và tự hào, bây giờ hoặc không bao giờ!  Nhanh hơn nữa! Nhanh hơn! -  "Thủy độn: Thủy long đạn!"

Đó là một con rồng ghê gớm xuất hiện từ dưới mặt đất đã bị xé toạc và Kakashi cảm thấy vẫn còn dư sức mặc dù chakra cả ngày của anh đã chia đều hết cho các phân thân của mình nhưng anh vẫn có đủ chakra cho riêng mình để có thể hút sạch mạch nước ngầm như thế này. Con rồng nước đã đâm xuống thứ vốn đã loạng choạng và cuốn nó từ chân  và nửa chừng kéo xuống một con mương.

"Chạy đi!"- Kakashi hét lên và nhảy đến tảng đá nơi Sarada đang nấp.

"Chúng ta không thể chạy nhanh hơn thứ này!"-  Kaeru tròn mắt quan sát.

"Tôi không nghĩ vậy, tôi sẽ bắt kịp với cậu sau,hãy  gặp nhau ở hướng Đông Bắc! " - Kakashi nói khi giao Sarada cho anh ta. 

Kaeru gật đầu và nắm lấy tay Sakura để chạy khi anh ta đi qua cô.

"Ta sẽ theo sau em, Sakura!"-  Kakashi hét vào mặt cô , Sakura gật đầu và làm theo mặc dù không hề đồng tình với tình huống này.

Sau khi chắc chắn rằng họ không bị truy đuổi, Kakashi quay lại và bắt đầu thu thập chakra vào tay mình cho đến khi toàn bộ cánh tay của anh nứt ra vì nó. Bản chất của lôi độn sẽ không hiệu quả với áo giáp của thứ này như một cách bình thường nhưng chỉ khi nó không nằm trong một vũng nước như bây giờ.

"Raiton: Shiden!" - Kakashi hét lên và truyền năng lượng màu tím xuống nước. Anh nhìn dòng điện bao trùm lấy toàn bộ thứ kia, phá hủy hết chỗ này đến chỗ khác kèm theo tiếng nổ lách tách khiến anh cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Khi nó kết thúc, Kakashi đứng yên.

"Cậu có ở đó không, Rin? Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?" - anh hỏi và tiến vào rừng. 

Sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối.

"Tớ sẽ không để cậu làm tổn thương đến những người mà tớ quan tâm đâu. Tớ sẽ giết cậu một lần nữa nếu tớ phải làm vậy, nhưng Rin, nếu cậu tỉnh táo lại ... thì tớ sẽ ở đó vì cậu, được chứ? Tớ sẽ giúp cậu." - Kakashi nói.

Không một chiếc lá nào chuyển động.

Cô ấy không có ở đây và anh nên cảm thấy vui mừng hay thất vọng đây? Đôi khi, đối mặt với những thử thách khó khăn chỉ khiến bạn muốn hoàn thành chúng hơn bất cứ thứ gì khác một cách nhanh nhất có thể mà thôi.

******************************************

Đã rất muộn và Sarada đã ngủ quên trên lưng anh, Sakura cố kìm nén những cái ngáp thường xuyên và sương mù xung quanh họ ngày càng dày đặc hơn.

"Em không thích chỗ này chút nào, có phải chúng ta bị lạc rồi không?" - Kaeru thì thầm như thể anh ta sợ sẽ nghe thấy giọng nói của mình trong không khí rùng rợn này.

"Không hề. Chúng ta chỉ đang đi đến nơi có sương mù dày đặc nhất mà thôi vậy nên không còn xa đâu. " -  Kakashi nói. 

Và đúng là vậy, không đến mười lăm phút sau thì họ đã đến một bức tường cao.

"Chúng ta đang ở đâu đây, Kakashi?" - Sakura đầy ngạc nhiên hỏi và dừng lại.

"Làng sương mù," - Kakashi nói .

Nó không dễ để tìm nhưng anh đã từng tới đây một lần và cũng giống như lần đó, anh như vị khách không mời mà đến nơi này. Tất cả bọn họ có thể đã cùng nhau chinh chiến trong chiến tranh nhưng điều đó không thể thay đổi được thực tế rằng Shinobi của các làng đều đang rất nghi ngờ lẫn nhau. Ngay cả trong thời bình như ngày nay thì các ninja cũng không được phép ra vào các làng khác mà không được phép.

"Ta không nghĩ là chúng ta có thời gian để gõ cửa và chờ họ mở Cổng vậy nên hãy trèo tường và sau đó lịch sự hỏi xem liệu họ có cho chúng ta vào hay không."-  anh nói. 

Đôi khi, đối mặt với những thử thách khó khăn thì bạn cần phải làm những việc mạo hiểm để có được kết quả như mong muốn.

[Còn tiếp...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro