Chap 17: "Chết"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trên lưng toát ra một hơi lạnh ngắt, đầu óc đông cứng khiến cô không thể tỉnh dậy. Trong tiềm thức, Sakura mơ hồ phỏng đoán mình đang ở đâu. Nơi đây bốn bề lạnh giá, hoàn toàn bị băng bao phủ, cô có thể cảm nhận cái khí rét buốt ấy từ tứ phía phả vào người. Căn phòng này khá kín, nên cô chẳng thể nghe ngóng được bao nhiêu, hoặc có lẽ tâm trí cô không đủ tỉnh táo có thể nghe thấy. Nhưng chỉ cần như vậy thôi cũng đã khẳng định cô đã không còn ở thủ phủ Băng Quốc nữa rồi.

Phút chốc, cô lóe lên tia sửng sốt, tiềm thức vội vã trỗi dậy, cơ thể từ đó cũng bắt đầu có những phản ứng chuyển động theo.

Thế rồi, Sakura choàng mở mắt, đập ngay vào tầm nhìn là một căn phòng trống được xây dựng hoàn toàn bằng băng. Những khối màu trắng ảm đạm đó không ngừng toát ra hàn khí khiến cô lạnh run người. Cô chợt phát hiện bản thân đang ngồi trên một phiến đá phẳng cũng được mài giũa từ một tảng băng. Sakura lập tức bật xuống, theo phản ứng bỗng chốc co rụt người lại.

Kunai thắt bên túi cũng mất, trên người cô ngoài bộ quần áo thì chẳng có gì để phòng thân. Trong giây lát, cô rùng mình run sợ. Thật không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo đúng viễn cảnh đêm hôm ấy. Vậy là linh tính của cô không nhầm, chắc chắn đã có chuyện xấu xảy ra.

Sakura kinh hãi đảo mắt một lượt, ngoài cái giường lạnh ngắt thì căn phòng đó hoàn toàn trống không. Và rồi cô thấy lối thoát duy nhất, chính là một cánh cửa đá được khép kín chặt. Sakura chẳng chần chừ lao đến, đập tay trên phiến đá mạnh mẽ gọi. Hơi lạnh từ đá tỏa ra, đập vào người khiến cô rét buốt, cảm giác tê tê từ đầu ngón tay lan truyền đến tứ chi. Sakura cố gắng hét càng to càng tốt, chỉ mong có ai đó sẽ để ý tới.

- Mở cửa, mau mở cửa. Thả tôi ra! Karin!

Sakura có phần tức tối, không ngừng kêu gọi, cho đến khi cô gần như nổ phổi, cũng vẫn chẳng có gì xảy ra. Từ khi tỉnh dậy cho đến lúc ấy, cũng đã trôi qua ba tiếng đồng hồ.

Sakura giống như kiệt sức, men theo cánh cửa mà quỵ xuống, tấm lưng thẳng áp vào đá trở nên buốt lạnh. Cô vô thức bật khóc, không phải vì không ai nghe thấy cô, mà là vì cô đã bị kéo ra khỏi Kakashi mất rồi. Sakura chợt òa lên nức nở, ôm hai đầu gối vào lòng. Cô cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi không nghe lời anh. Đáng lí cô nên ngoan ngoãn ở nhà, không nên cự cãi thì sẽ không có tình cảnh như bây giờ. Chỉ vì cái bản tính ương bướng ấy mà giây phút này cô phải chôn mình ở đây, bên trong bước tường lạnh thấu xương thấu tủy mà chẳng biết đang là đêm hay ngày.

Cô thật vô dụng... và cũng thật là cả tin. Cô thực sự đã nghĩ Karin thay đổi. Cô tin rằng Karin cũng giống như bao người, chỉ là một cô gái bé nhỏ muốn được chở che. Nhưng không, cô ta còn hơn như thế. Cô ta là một con cáo trá hình, và cũng là một diễn viên tài giỏi. Tất cả cũng vì cô ta diễn quá hay và Sakura ngu ngốc đã tự mình mắc bẫy. Chung quy lại, cũng chỉ là tự cô rước họa vào thân.

Nghĩ đến đây, Sakura chợt nhớ. Chẳng lẽ Lãnh Chúa cũng liên quan tới việc này? Đặt xong câu hỏi, đầu cô xuất hiện vô số thắc mắc. Người đàn ông khi ấy có gương mặt hoàn toàn giống Lãnh Chúa, cử chỉ nho nhã lịch thiệp cũng không sai được đi đâu. Thậm chí cả ánh mắt mê hồn và nụ cười lơ đãng cũng không khác lấy một phần. Nếu thực sự đó không phải là Lãnh Chúa, thì cô phải công nhận người đàn ông ấy là một bản sao vô cùng hoàn hảo, hoàn hảo mọi góc độ.

Mà khoan đã, "bản sao"?

Sakura từng nhớ Lãnh Chúa có một người em song sinh, tên là Naruse, đế vương phía Nam Băng Quốc. Chẳng lẽ, người đàn ông khi nãy vốn dĩ không phải Lãnh Chúa, mà chính là...

- Tỉnh rồi sao?

Ngay lập tức, cánh cửa bật mở, làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Sakura. Cô bất ngỡ suýt ngã, may phản ứng kịp nên nhảy về phía xa. Dung nhan người đàn ông đằng trước khiến cô rùng mình.

Anh ta có gương mặt đẹp, đẹp mê người. Làn da trắng sứ, sáng lên như kim cương. Dáng người cân đối với trang phục đắt tiền, tỏa ra khí thế vương giả. Mái tóc trắng tinh khôi suôn dài, nhưng được vấn lên tinh tế, dù đẹp mắt mà vẫn toát lên sự lạnh lùng, uy lực của một kẻ tàn bạo. Anh ta thực sự rất giống với Chitose, tuy nhiên thần thái lại rất cao ngạo sắc bén và có hơi xanh xao tiều tụy.

Anh ta nhìn cô bằng đôi mắt xanh hẹp dài, tựa như một tia chết chóc nào đó chiếu thẳng vào người. Điểm này là một sự khác biệt lớn với phong thái dịu dàng, thanh khiết của Chitose. Theo sau anh ta quả nhiên là Karin. Nhưng tại sao cô ta lại biết đến sự hiện diện của em trai Lãnh Chúa?

- Đúng là tôi đoán không sai. Cả hai người đều dính líu tới việc này.

Cô trả lời bằng chất giọng cứng cáp, đôi mắt tinh anh xanh ngắt hơi lóe lên. Nụ cười bên môi như ẩn như hiện.

- Đến nước này cô mới biết thì cũng đã quá muộn. Cô bây giờ đang nằm trong tay ta.

Người đàn ông ấy nhếch cao bờ môi mỏng, giọng nói dụ hoặc nhẹ nhàng phất phơ. Sakura im lặng một lát, rà xét xung quanh một vòng. Có lẽ cô chẳng còn lối thoát, nếu muốn sống yên thân thì phải biết suy tính cho khôn ngoan. Naruse tuyệt đối không thể nào ra khỏi lãnh địa của hắn, vậy nên cô chỉ có thể dựa vào sơ hở của Karin để trốn ra ngoài.

- Tôi vốn dĩ không hề có giá trị. Anh có bắt tôi thì cũng chẳng làm được gì. Xem ra lần này anh coi như mất công.

Hắn ta cười lạnh một tiếng rồi ung dung bước vào. Áo choàng đen láy dài quá gót lết đi trên mặt băng trơn tru. Karin cũng bước vào một cách thận trọng, nói cho cùng, người ngoại quốc như Đội 7 vẫn không thể nào quen được với địa hình trơn nhẵn như thế. Hắn bước đến trước mặt cô, nhàn nhạt cất giọng.

- Nói như vậy thì có lẽ cô cũng đã biết ta là ai?

Sakura nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh trả lời.

- Người có dung mạo trùng khớp với Lãnh Chúa trên đời duy nhất chỉ có một. Phải chăng còn có thể là ai khác ngoài Nam Băng đế Sunofure Naruse?

Cô rành rọt, tỏ ra rất thông minh khiến Naruse có hơi bất ngờ một chút, rồi lại nở một nụ cười quen thuộc. Câu trả lời của cô làm hắn thích thú, nhàn nhã khoác tay sau lưng, hơi hơi thấp giọng.

- Nói không sai, ta chính là Bá vương Nam Băng đế quốc, cũng là em trai song sinh của Lãnh Chúa Chitose Điện hạ. Thật không ngờ cô đã nghe danh ta, xem ra cô rất được anh trai ta tin tưởng.

Hắn nói như vậy cũng đã nhấn mạnh phần nào tầm ảnh hưởng của Sakura. Nhưng cô giả vờ không nghe thấy, tai bưng mắt bít, vô tư trả lời.

- Chỉ là tôi tình cờ nghe được câu chuyện Chitose Lãnh chúa với với đội trưởng của chúng tôi. Tôi vẫn nói tôi là vô giá trị, đưa tôi về đây hoàn toàn không có ích. Tôi không biết gì về nhiệm vụ, cũng không được tham gia. Nói cách khác, tôi chỉ giống như một người thừa. Điều này anh có thể kiểm chứng nhờ cô gái đằng sau kia.

Thấy được nhắc đến mình, Karin hơi liếc mắt, cô ta có vẻ đã trở lại trạng thái bình tĩnh ban đầu, nhưng ánh mắt giờ đây lại ẩn chứa vô vàn quỷ quyệt.

- Không, Sakura, đưa cô về đây là lựa chọn đúng đắn nhất. Cô sẽ là mồi nhử cho bọn họ. Kakashi khi biết tin cô mất tích sẽ phát điên lên, không để tâm đến nhiệm vụ nữa. Băng quốc không còn được trợ cứu, Lãnh Chúa bắt buộc phải khai nộp con ấn Hoàng Thiên Giao Chỉ cho Naruse-sama nếu muốn cô toàn mạng. Vì chỉ cần một người ở Làng Lá chết, sẽ vi phạm giao ước và chiến tranh nổ ra. Nói chung Sakura, cô là một lựa chọn hoàn hảo. Chỉ cần có cô, chúng tôi coi như đã nắm chắc phần thắng.

Khóe môi cô ta hắt lên nụ cười tà mị. Vậy là Karin đã câu kết với Naruse để thôn tính Băng Quốc vào tay mình. Và cô- Sakura, bị đem ra là mồi nhử, trở thành vật để cưỡng ép đội 7 cùng Lãnh Chúa Chitose. Quả là một kế hoạch đôi đường trọn vẹn. Sakura nhìn Karin bằng đôi mắt khinh miệt.

- Sao cô lại làm như vậy chứ?

Karin như nghe được chuyện vui, phút chốc bật cười. Sau đó lập tức đanh giọng.

- Bởi vì tôi ghét cô, Sakura! Tôi thực sự rất ghét cô. Sao cô lại đòi hỏi quá đáng như vậy chứ? Không phải cô có Kakashi rồi sao? Tại sao còn muốn chiếm lấy luôn cả Sasuke-kun nữa? Cô không buông tha cho anh ấy được à? Sakura! Nên nhớ, anh ấy thuộc về tôi! Chỉ là của riêng tôi thôi, cô hiểu rồi chứ?!

Karin nhanh chóng trở nên bực tức, cô ta lớn tiếng quát tháo. Sakura thì hoàn toàn im lặng. Cô hiểu được sự nóng nảy của cô ta, cố gắng không để tâm đến, chỉ nhẹ giọng trả lời.

- Cô nghĩ làm như vậy, Sasuke-kun sẽ yêu cô sao? Karin, một khi tôi xảy ra chuyện gì, người bị nghi ngờ nhất sẽ là cô. Sớm muộn gì họ cũng phát giác ra tất cả.

- Tôi không quan tâm! Chỉ cần kéo cô ra khỏi Sasuke-kun, chắc chắn anh ấy sẽ quên cô, anh ấy sẽ yêu tôi.

Khoan, có gì đó không đúng.

- Quên tôi?

- Đừng giả vờ như không biết nữa Sakura. Đừng nói với tôi là cô không biết tình cảm của anh ấy. Sasuke-kun...anh ấy... anh ấy yêu cô... thực sự yêu cô!

Karin cười trong khổ sở. Từng lời cuối thốt ra như những lưỡi dao xé lòng. Sakura thì hoàn toàn chết đứng. Cô có thể nhìn thấy rõ rằng Sasuke không hề có chút yêu đương nào với Karin. Nhưng tình cảm mà cậu dành cho cô thì Sakura hoàn toàn không biết.

- Đừng nói vớ vẩn.

Sakura ngờ vực. Đây thực sự là điều khó tin. Suốt bao lâu, cô đã phải chịu vô vàn đau đớn vì không được Sasuke đáp lại. Cho đến bây giờ khi cô đang cố gắng vượt qua mọi thứ để đi tìm hạnh phúc mới thì lại biết cậu thật lòng yêu cô. Rốt cuộc, chuyện này còn rắc rối thế nào nữa?

Nếu lời Karin nói đúng là sự thật, thì bấy lâu nay vì thứ gì mà cậu phải âm thầm giấu giếm như vậy? Tại sao lại không nói cho cô biết? Chỉ cần tiết lộ sớm hơn một chút nữa, có lẽ sẽ không có ngày hôm nay. Sakura sẽ không đau khổ, Karin sẽ không xuất hiện, cô và Sasuke sẽ trở thành một cặp và tình cảm dành cho Kakashi sẽ hoàn toàn biến mất. Mọi thứ sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Như vậy không phải tốt hơn sao?

Giờ thì đã quá muộn rồi. Karin thực sự sa chân vào con đường tội lỗi. Và Sakura cũng đã trót đem tình yêu trao trọn cho thầy Kakashi. Nhưng cô tuyệt nhiên không hối hận, vì đối với cô, yêu anh là điều ý nghĩa nhất.

- Sasuke-kun có yêu tôi hay không không quan trọng. Vì yêu cũng có thể từ bỏ, chỉ cần cô hết lòng vì anh ấy thì chắc chắn sẽ có ngày anh ấy rung động.

Sakura thật lòng khuyên nhủ. Những lời này cô rút ra từ kinh nghiệm bản thân. Cô thay đổi được thì đương nhiên Sasuke cũng thay đổi được.

- Vậy ngày đó bao giờ mới đến?! Còn điều gì tôi chưa làm cho anh ấy sao? Vậy tại sao anh ấy chưa yêu tôi, tại sao chứ?

Sakura lặng mình trước sự hoang dại bi thương của Karin. Lòng cô chợt trùng xuống. Karin bây giờ thật giống với cô cách đây 2 năm trước. Một Sakura khốn khổ trong cơn đau dằn xé từng ngày. Cô khi ấy hoàn toàn bị lu mờ bởi Sasuke, mù quáng yêu anh điên cuồng. Và giờ đây Karin cũng vậy, cũng thảm hại và chật vật như thế. Nhưng may thay cô luôn có Kakashi ở bên cạnh. Vậy Karin khi này, ai sẽ là người giúp đỡ cho cô ta đây?

- Karin...

- Im đi! Tất cả là tại cô, do cô mà ra cả. Chỉ cần cô biến mất, thì mọi thứ sẽ bình thường. Sasuke cũng sẽ không yêu cô nữa, anh ấy sẽ yêu tôi. Vậy nên cô phải chết, mau chết đi, chết đi Sakura.

Đôi mắt Karin hằn lên những tia máu. Cô ta thở gấp, chỉ tay vào Sakura, nói năng loạn xạ.

- Karin, cô điên rồi!

- Không, Sakura, tôi bây giờ đang rất tỉnh táo. Tôi phải trống mắt lên xem cô chết như thế nào. Hahahahaha!

Nhìn cô ta bây giờ, thực sự trông rất thảm hại. Đầu óc cô ta có lẽ đã hoàn toàn lú lẫn, tâm trí mụ mị không biết phân biệt phải trái đúng sai.

Karin cất lên tiếng cười man rợ mà đầy ai oán. Sakura chưa kịp định hình đã bị Naruse nãy giờ im lặng đánh ngất rồi lôi đi.

...

"Kakashi...?"

Gió giật như vũ bão quật mạnh khiến hạt tuyết nghiêng ngả. Sakura bị trói vào một mỏm núi lớn. Mái tóc hồng xác xơ bị gió cuốn trở nên rối loạn. Mi mắt nặng trĩu không thể hé mở. Lúc kiệt quệ nhất như thế này, người cô nghĩ đến chỉ có Kakashi.

Cô được cởi trói, trụi xơ ngã xuống mặt đất. Mỏm núi cao bị một màu trắng ngàn năm bao phủ, khung cảnh trở nên mơ hồ. Sakura khó nhọc hé hé mắt. Từ đây nhìn sang, có thể thấy được màu xanh yếu ớt của cây liễu già. Có vẻ như mỏm núi này và núi Trường Hà khoảng cách cũng chẳng là bao nhiêu. Phía bên kia là nơi cô và Kakashi sẽ đến sau khi làm xong nhiệm vụ. Nhưng có lẽ bây giờ việc đó vĩnh viễn không thể xảy ra nữa.

Sakura đứng thẳng dậy, quật cường như cây liễu lớn. Ánh nhìn cô xa xăm mà kiên định. Có chết cũng phải chết trong vinh quang.

- Cô phải cảm thấy vinh dự khi trở thành nạn nhân đầu tiên trước Tuyệt kĩ của ta. Cũng nhờ có cô đả thông khí huyết mà ta mới thực hiện được nó.

Sakura giương đôi mắt bất khuất nhìn Naruse, khuôn mặt cứng rắn không nói lời nào.

- Còn lời trăn trối không Sakura?

- Không!

Sakura dứt khoát, thần sắc vững vàng đón nhận điều sắp xảy đến.

- Vậy thì được, cô cứ yên tâm rằng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Sasuke.

Karin cười thỏa mãn, bước lên  định đẩy Sakura vào khoảng băng đã được đục khoét sẵn trên bề mặt phẳng của mỏm núi. Nhưng Sakura đã nhanh hơn một bước, thuận tay vớ được mắt kính của Karin, rồi đập lưng vào khoảng trống đằng sau.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, ngay lúc ấy Naruse không thể lường trước, vô tình khai ấn. Chỉ trong tích tắc, màn tuyết vây trắng bị cuốn vào nhau. Bầu trời chuyển màu u tối. Gió lốc nổi lên ùn ùn như vũ bão, cuốn tuyết thành cơn lốc xoáy khổng lồ, lao thẳng về phía Sakura.

Cô không một chút nao núng mà kiên cường đón nhận. Và điều cuối cùng Sakura cảm thấy chính là luồng khí mạnh mẽ buốt giá thấu xương thấu tủy phi đến như một con rồng hóa điên, há to chiếc miệng rộng đầy gai sắc và nuốt trọn cô vào lòng.

Và thế là sau vài giây ngắn ngủi, thể xác Sakura hoàn toàn đóng băng, vây hãm trong khoảng trống của mỏm đá. Trong những giây phút cuối cùng, cô vẫn gan dạ và bất khuất, chấp nhận số phận với một tư thế vô cùng hiên ngang. Khuôn mặt cô bị đóng băng với vẻ quật cường, trên tay vẫn giữ khư khư cái kính mắt. Đôi mắt tràn đầy Hỏa khí, khuôn miệng rắn rỏi dù cận kề với cái chết cũng không mở một lời cầu xin.

Sakura hóa đá. Ánh mắt trắng ngẫu không hồn. Làn da băng lãnh nhợt nhạt, toàn thân bất động chẳng khác gì một pho tượng vô tri. Cô ở đây là chờ người đến cứu. Cô chắc chắn rằng anh sẽ tới ngay thôi.

-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!-!

-!- Hello 2017!

-!- And Happy Birthday to you FlamePrincess2002. This three chapters are my small gift for you. Hope you enjoy it.

❤ Love!

ARIGATOU GOZAIMASU
_Hiteri_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro