Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Daiji!" Hiromi hét lên khi Daiji quay lại và bị một loại chất lỏng phun vào người.

Con quái vật phun chất lỏng vào cậu chỉ cười với thứ âm thanh cao vút nghe giống tiếng rít hơn bất cứ thứ gì của con người và lợi dụng sự lo lắng của mọi người dành cho cậu mà chạy trốn.

"Em ổn! Đừng để nó-” Daiji cố gắng nói to, nhưng cơ thể cậu đột nhiên như bị điện giật. Henshin ngay lập tức giảm xuống và trước khi cậu bất tỉnh, cậu có thể cảm thấy Kagerou ở phía sau mình.

'Cái quái gì thế này? Ta không thể-'

Kagerou hét lên trong tâm trí của cậu, nhưng Daiji khá chắc chắn rằng cậu ta cũng đã hoàn toàn bị đánh gục cùng với mình. Nếu cái cách mà cậu có thể cảm thấy Kagerou thực tế đang cố gắng bò lên từ mặt nước (?) là bất cứ điều gì đã xảy ra.

“Daiji!!” Tiếng hét của Ikki là điều cuối cùng họ nghe thấy trước khi thế giới chìm trong bóng tối.

-----

“-Cho đến nay tôi không thể tìm bất cứ thứ gì từ chất lỏng đã làm gì đó với cậu ta. Một số mức độ hormone của cậu ấy hơi giảm, nhưng thực sự không có gì đáng lo. Cậu ta có thể thức dậy bất cứ lúc nào- ồ cậu ta tỉnh rồi kìa!” Giọng George cứ vang lên liên tục khiến cậu có cảm giác ù hết cả tai. Daiji cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể cậu hơi đau nhức và điều đó khá khó khăn.

“Đừng thúc ép bản thân mình!” Giọng Hiromi nói từ phía sau, nhẹ nhàng đặt một tay lên vai cậu như một sự trấn an. Phòng thí nghiệm nơi cậu đang ở có mùi giống như bệnh viện, và nó khiến cậu thấy rất khó chịu, nhất là khi một cảm giác gai người kỳ lạ ở đâu đó từ sâu bên trong Daiji bỗng trỗi dậy, và khi cậu nghĩ về những gì mà một kẻ đạo đức giả sẽ nói-

“Anh thực sự có tư cách nói điều đó với tôi sao? Tôi có thể bị thương trong lúc chiến đấu nhưng ít ra Driver (máy biến hình/thắt lưng) sẽ không giết chết được tôi từng chút một!” Ngay khi lời vừa rời khỏi môi mình, Daiji đã đưa cả hai tay lên che miệng, mắt mở to nhìn Hiromi đang sốc nặng (chà, thành thật thì không chỉ riêng anh ta).

Đó không phải là điều cậu muốn nói, nhưng mỗi khi Hiromi nói về việc 'đừng thúc ép bản thân', cậu thật sự chỉ muốn nói như thế nhưng... đó chỉ là những suy nghĩ mà Daiji chắc chắn sẽ không nói ra như thế. Vì cậu biết, Hiromi chỉ là đang cố gắng giúp cậu và mọi người xung quanh trong khả năng của anh ấy.

“....Daiji?” Giọng của Hiromi vang lên trong căn phòng im lặng chết chóc khi mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu. Hay hầu như tất cả mọi người, George đang nhìn vào cách hoạt động não bộ của thứ tử nhà Igarashi đang tăng đột biến khi cậu nói và thì thầm với chính mình về bất cứ điều gì không ổn với cậu ta.

Thật không may, khi Daiji bỏ tay ra khỏi miệng để giải thích thì cái cảm giác sởn gai ốc đó lại xuất hiện. 

“Em sẽ nói rằng em xin lỗi, nhưng đó là sự thật. Anh luôn nói rằng hãy cẩn thận với bản thân, nhưng anh lại rất tệ trong việc chăm sóc bản thân mình. Cả em cũng tệ trong khoản đó, nhưng em nghĩ đó là sự di truyền. Chắc anh đã nhìn thấy cách gia đình của em-” Daiji lập tức đưa tay lên miệng. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt trừng trừng của Sakura và sự sốc của Ikki.

"Ôi trời. Đây là điều buồn cười nhất mà ta từng thấy. Thậm chí tốt hơn cả thuốc nói thật. Ngươi chỉ cần thông báo cho cả thế giới mọi suy nghĩ nhỏ trong đầu của mình mà thôi."

Daiji không chắc liệu Kagerou có bị ảnh hưởng bởi cuộc tấn công của con quái vật hay không vì hắn ta là một con quỷ và chỉ có thể nói ra mọi suy nghĩ của mình trong đầu Daiji. Cậu không muốn mở miệng, nhưng sự phiền toái mà Kagerou mang lại sẽ chỉ khiến mọi chuyện thêm tệ hơn, nhất là khi cái cảm giác ngứa ngáy đó lại xuất hiện, nhưng lần này cậu sẽ không để bản thân bị yếu thế nữa.

"Ồ ồ. Sợ mở miệng vì phải thừa nhận rằng ta tuyệt vời và mạnh mẽ như thế nào so với cậu? Không sao đâu, cứ nói ra hết đi, Daiji~"

“Kagerou, đừng-”

Ikki cố gắng xoa dịu tình hình, nhưng cảm giác gai người gần như trở nên không thể chịu đựng được đối với Daiji. Gần như đau đớn khi không thể nói nên lời, và cậu đã buông tay.

“Đúng là ngươi rất tuyệt, chắc chắn rồi, nhưng đồng thời cũng là một tên khốn phiền phức. Và em không cần sự giúp đỡ của anh, Nii-san, để làm tình hình của con quỷ trong em tồi tệ hơn nữa. Thành thật mà nói, Kagerou, ta tự hỏi liệu ngươi có bị ảnh hưởng hay không bởi vì đôi khi ngươi là một tên khốn nhẫn tâm không bao giờ nghĩ về việc lời nói của mình ảnh hưởng đến người khác như thế nào.” Daiji không che miệng lần này bởi vì thành thật mà nói, có adrenaline để chỉ nói những điều cậu luôn muốn nói với Kagerou thật nhẹ nhàng. Đó là sự tự do. Ngay cả khi mọi người đang nhìn chằm chằm vào cậu như một tên ngốc.

Nhanh chóng, Daiji có thể thấy mình đang đổi chỗ với Kagerou khi con quỷ là người kiểm soát cơ thể.

“Ta sẽ không nhận những lời đó của ngươi đâu! Chỉ vì ta thực sự sẽ nói lên suy nghĩ của mình, không giống như ngươi - người sẽ suy nghĩ quá nhiều về từng tương tác nhỏ, sợ sẽ chọc giận ai đó. Ngươi có thể hơi đáng yêu khi tỏ ra ngu ngốc, nhưng đó là điểm yếu duy nhất-” Kagerou che miệng, mắt mở to. Ôi chết tiệt. Chết tiệt! Nó cũng ảnh hưởng đến hắn sao? Kagerou có thể không bài xích với nó, nhưng sự hoài nghi của Daiji và cái cách cả căn phòng chỉ nhìn chằm chằm vào hắn cùng nụ cười tự mãn của George thật sự khiến hắn khó chịu.

“Ôi mẹ kiếp, vấn đề của ác ma. Chỉ vì ta nghĩ nửa kia của mình dễ thương và muốn chắc chắn rằng không ai có thể làm tổn thương cậu ta chỉ vì cậu ấy quan trọng với ta không có nghĩa là ta yếu đuối hay sẽ coi thường bất cứ ai. Chờ đã." Chết tiệt thật. Hắn có thể sửa cái này đúng không? Nói ra nửa sự thật. Phải. Hắn có thể bóp méo sự thật. “Ta không nghĩ cậu ta…” Kagerou nhăn mặt vì không thể thốt ra được lời nói dối nào. "Ngốc nghếch. Ta luôn nói cậu ta ngu ngốc ra sao nhưng ta thực sự chỉ là đang cố che đậy sự thật rằng ta nghĩ cậu ấy dễ thương và-” Không. Kagerou ngay lập tức từ bỏ khi trao quyền điều khiển cho Daiji.

"Ngươi nghĩ ta dễ thương?" Daiji kinh ngạc thốt lên khi kiểm soát lại được cơ thể mình. “Đây là một nơi tồi tệ và ngươi cứ thế nói ra để mọi người có thể nhìn thấy!!! Có lạ không khi ngươi thừa nhận rằng ngươi nghĩ một phiên bản khác của mình dễ thương? Nó có lẽ không tệ bằng việc thừa nhận rằng ngươi trông hấp dẫn ra sao và ta muốn ngươi hãy-” Daiji nắm lấy chiếc gối và gần như ngạt thở khi cố gắng ngăn mình nói.

"Ta nghĩ ngươi là một con chó cái ngu ngốc mà ta cần đảm bảo rằng ngươi sẽ không trông giống một thằng ngốc. George, ngươi có thể làm ngất cậu ta cho đến khi ngươi có thể sửa lỗi này không? Ta không muốn cậu ta sẽ làm điều gì đó để bọn ta trông ngu ngốc hơn nữa!"

Hiromi, Ikki và Sakura trông vẫn như đang cố gắng xử lý những gì vừa xảy ra - điều mà Kagerou thành thật thấy rất buồn cười. Không phải là Hiromi chưa từng chơi ba người với Kagerou theo đúng nghĩa đen trước đây. Không phải là Ikki không 'vô tình' bước vào cảnh hai người họ đang làm tình. Hắn (có thể) sẽ tha cho Sakura, nhưng đó là vì hắn khá chắc chắn rằng cô ấy là một người đồng tính nữ và vì cô ấy sẽ không cúi đầu trước hắn như những người khác. Chết tiệt, ngay cả George cũng đã nghe nói về chuyện giường chiếu của hắn và Daiji. Không một người nào trong căn phòng này không biết về…chuyện đó giữa họ. Vậy tại sao họ lại hành động sốc như vậy? Có phải bởi vì người luôn thận trọng lại là người nói ra những điều đó?

“Thật thú vị…vậy bất cứ ai kiểm soát cơ thể đều là người bị ảnh hưởng sao?! Hừm.. Tôi tự hỏi...” George bắt đầu và Daiji nhìn chằm chằm vào anh ta đầy thắc mắc, khi anh ta nhặt Bat Vistamp từ bàn của Daiji lên. "Nếu cả hai đều ở ngoài, nó có ảnh hưởng đến cả hai không nhỉ?"

"Tuyệt đối không được! Không-"

Tiếng kêu của Kagerou như bị điếc khi George dùng vistamp đập thẳng vào ngực Daiji và ác ma xuất hiện trong làn sóng lông vũ đen bên cạnh giường bệnh.

“Chà…” George cười với hắn bằng một nụ cười thiếu đánh và lần đầu tiên Kagerou muốn thoát khỏi nơi này ngay bây giờ vì hắn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. “Còn suy nghĩ nào về Daiji mà ngươi muốn chia sẻ với cả phòng không?”

Có một cảm giác gai người kỳ lạ bắt đầu và Kagerou càng cố gắng không nói thì mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn. Nó giống như phát ban mà nếu bạn phớt lờ nó sẽ sưng mủ và mưng mủ cho đến khi bạn xé bỏ găng tay và buộc mình phải gãi. Thật không may, ngay cả Kagerou cũng không ngăn được cái cảm giác đó.

"Tuyệt đối không. Ta sẽ không nói với bất cứ ai rằng ta đã nghĩ Daiji dễ thương, không chỉ khi bọn ta làm tình mà cả khi cậu ta cố gắng hết sức trong mọi việc, khi cậu ta có vẻ ngoài tự tin và quyết tâm mà cậu ta không biết là mình có. Bởi vì Daiji là ta và ta biết cậu ta có khả năng-” Với một tiếng đập lớn, Kagerou ngắt lời mình theo đúng nghĩa đen bằng cách tự tát vào mặt mình.

Daiji trông hoàn toàn choáng váng trước sự bộc bạch của Kagerou, người trông giống như muốn sàn nhà mở ra và nuốt chửng mình giống cậu.

"Để ta trở lại!" Kagerou gầm gừ, ngay lập tức quay sang Daiji. “Ta sẽ lại nói những thứ nhảm nhí ngu ngốc sẽ hủy hoại toàn bộ hình ảnh của mình mất! Ta tuyệt đối không thể để mọi người biết ta có tình cảm!!!" Ác ma nắm lấy vai Daiji, liên cuồng lắc cậu vài cái, người chỉ chớp mắt để đáp lại hắn.

"Ngươi nghĩ ta có năng lực sao?" Daiji nhẹ hỏi khi bị ác ma của mình lắc tới lắc lui. “Ngươi thật sự nghĩ ta dễ thương khi ta cố gắng hết sức sao?”

Cậu hoàn toàn không biết, nhưng giờ khi được suy nghĩ lại, Daiji lại thấy nó có chút hợp lí. Kagerou được sinh ra từ những phần sâu thẳm nhất trong cảm xúc của cậu, nhưng cậu luôn phải tự hỏi liệu hắn ta có những động cơ thầm kín nào hay không. Có lẽ Kagerou đã có một kế hoạch, hoặc có lẽ Kagerou không muốn tiêu diệt cậu như cách cậu đã nghĩ.

"Để ta trở lại! Ta không thể-” Kagerou cắn chặt môi đến bật máu, nhưng chẳng làm được gì, hắm mở miệng và không thể ngăn mình lại. “Tất nhiên ta nghĩ ngươi có năng lực khi ngươi không hành động ngu ngốc. Tất nhiên ngươi sẽ rất dễ thương khi cố gắng hết sức. Ngươi là ta và ta thích nhìn thấy cách ngươi bị phá vỡ nhiều như thế nào, mặc dù đó là lỗi của ngươi vì đã 'cho ta' phần tính cách đó. Ta cũng muốn thấy ngươi thành công. Ta làm mọi thứ có thể để thúc đẩy ngươi trở thành-” Kagerou không thể chấp nhận điều này. Hắn ngay lập tức cúi xuống và say đắm chiếm lấy miệng của Daiji bằng miệng của mình. Daiji đáp lại, luồn tay vào tóc Kagerou mà không cần suy nghĩ.

“Ồ được rồi!” Sakura đứng dậy và ngay lập tức nắm lấy tay Ikki. “CHÚNG TA ĐI! Dai-chan có vẻ như anh ấy sẽ….” Sakura buộc mình phải nhìn đi chỗ khác khi Kagerou luồn tay vào trong áo Daiji. "Được rồi!" Ikki không phản ứng ngay lập tức, quan sát cách hai người đối mặt với nhau, anh cắn môi trước khi để Sakura kéo mình ra khỏi phòng.

“Hãy cho bọn tôi biết khi anh ấy trở lại bình thường!” Sakura gọi to khi kéo Ikki ra khỏi phòng.

“Chà, thật là xấu hổ. Tôi muốn nghe thêm phần suy nghĩ của họ về Ikki!” George thậm chí không rời mắt khỏi máy tính khi tiếp tục phân tích kết quả.

“Ồ, ta không cần huyết thanh sự thật cho việc đó.” Kagerou nói khi rời khỏi Daiji để nhìn sang George. “Ikki là...”

Daiji đã sẵn sàng làm chính xác những gì Kagerou vừa làm với mình nếu hắn ta nói ra điều gì đó gây 'nguy hại' cho anh trai mình.

“Một trong những người mạnh mẽ nhất, tử tế nhất mà ta từng gặp, thật sự. Ta biết anh ta nóng bỏng và có rất nhiều năng lực trong người, và đừng hiểu lầm, ta vẫn luôn muốn tiêu diệt anh ta. Nhưng Daiji lại bắt đầu nghĩ về việc đôi tay của anh ấy có thể để lại dấu vết như thế nào khi anh ấy nắm lấy hông và nện vào người cậu ta.”

Trong một khoảnh khắc, Daiji nghĩ rằng Kagerou có xu hướng nói về những điều ngọt ngào, nhưng thay vào đó hắn lại 'quay xe' nói ra mọi thứ gây rối tung rối mù. Đôi mắt của Hiromi mở to và khuôn mặt ửng hồng, và Daiji đã lao về phía Kagerou - kẻ đã né được một cách dễ dàng.

“Ta không muốn Hiromi nghe về việc ta muốn anh trai chơi mình mạnh đến mức gần như có thể chia đôi người ta ra như thế nào nên im đi!” Daiji hét lên, khi Kagerou tiếp tục tránh cậu trong khi cười. Daiji đỏ mặt, một phần vì xấu hổ một phần vì tức giận, đây có lẽ là ngày tồi tệ nhất trong đời cậu. Làm thế nào điều này lại xảy ra?

“Ý ta là ta cũng chỉ muốn chăm sóc Ikki. Anh chàng đó cần được nghỉ ngơi, ta chỉ muốn bế anh ấy lên và làm mọi thứ anh ta cần và để anh ta được nghỉ ngơi. Anh ấy quan tâm đến mọi người, rốt cuộc anh ta mang gánh nặng cho mọi người. Ý ta là đó không phải là thỏa thuận chết tiệt của ngươi sao, Daiji? Khi ngươi nghĩ rằng ta đã chết, ngươi đã cố gắng rất nhiều để bắt chước nii-sama quý giá của chúng ta không phải sao? Hãy là người em trai gánh vác mọi trách nhiệm như khi ngươi đả kích anh ấy, Ikki thực sự xứng đáng được nghỉ ngơi.” Đó là mức tối đa mà Kagerou cho phép và tại thời điểm này, hắn đã học được cách điều khiển cuộc trò chuyện. Miễn là hắn nói về cảm xúc của Daiji, hắn có thể không cần nói về bản thân mình.

Hiromi cứ nhìn giữa hai người họ và cánh cửa như thể anh ấy đang xâm nhập vào một thứ gì đó mà anh thực sự không nên. Thành thật mà nói, Kagerou đã rất ngạc nhiên là anh ta đã không nhúc nhích từ nãy đến giờ. Bởi vì Hiromi quá lịch sự để nghe lén, nhưng anh ta phải chắc chắn lo lắng về việc Daiji sẽ tự làm tổn thương chính mình hay gì đó. George vẫn đang đánh máy, hy vọng tìm ra giải pháp.

Nó thực sự yên lặng một lúc sau khi Kagerou nói. Không có gì ngoài tiếng lầm bầm của George, và Kagerou quay sang Daiji để hỏi liệu nó có thể bị mòn hay Daiji đang đấu tranh với một ý nghĩ ngon ngọt nào đó hay-

“...Ngươi thực sự chỉ đợi ta khóc với ngươi... khi... ta đánh bại ngươi? Ta đã luôn muốn hỏi nhưng ta biết ngươi sẽ không bao giờ thừa nhận bất cứ điều gì. Ta đã nghĩ rất lâu rằng ngươi đã chết, và ta không muốn để cái chết của ngươi trở nên vô ích. Ngươi luôn nói với ta rằng ta rất mơ mộng và không bao giờ kiên định với các quyết định của mình. Ta muốn trở thành người mà ngươi đã cố gắng tạo thành, nhưng trên đoạn đường đó, ta chỉ…” Daiji từ chối nhìn ác ma của mình khi cậu hỏi. Giọng cậu khàn đi, và Kagerou vừa tranh đấu với bản thân vừa từ bỏ mọi suy nghĩ xấu. Đây là một điều trong số tất cả mọi thứ mà hắn không muốn nói đến.

"Ta chấp nhận ngươi. Ta đã chấp nhận rằng ta cần ngươi khi ngươi đánh bại ta." Nhìn chằm chằm vào bức tường, Kagerou nắm chặt tay, cố gắng hết sức để điều khiển lời nói của mình theo cách hắn muốn. Nó gần như là không thể. Cảm giác sởn gai ốc đó chồng lên như một làn sóng cảm xúc ghê tởm mà Kagerou thậm chí còn không muốn chạm vào.

“...Nhưng ngươi vẫn luôn không chấp nhận rằng ngươi cần ta. Ta không thể quay lại cho đến khi ngươi thật sự cần nhận ra điều đó. Và ta muốn... ta muốn như vậy khi nhìn ngươi gục ngã và bùng cháy khi cố gắng theo đuổi những lý tưởng ngu ngốc đó. Ngay cả trong sự ích kỷ của mình, ngươi cũng quá vị tha. Mỗi lần ngươi henshin, ta đều ở đó, luôn kêu gọi ngươi, nhưng ngươi lại không thể nghe thấy và ta phải chứng kiến ​​việc ngươi… khiến chúng ta trông thật ngu ngốc và tuyệt vọng.” Điều này là quá nhiều. Điều này là quá nhiều. Kagerou bước vài bước về phía cửa, nhưng Daiji đã nắm lấy cổ tay hắn không cho hắn đi.

“Ta không biết! Ta đã không biết! Nếu ta biết ta phải chấp nhận ngươi… ta …. ta vẫn sẽ kháng cự. Ngươi đã nói với ta rằng chỉ có một được phép tồn tại và rằng ngươi không muốn làm việc với ta và..” Giọng Daiji cao lên theo từng từ cho đến khi gần như là hét lên.

“Ta đã nói dối!” Kagerou kéo cổ tay mình lại. “George nói con dấu ở dạng hiện tại sẽ chỉ cho phép một người trong chúng ta sống sót. Chúng ta không đủ mạnh để tồn tại theo cách mà chúng ta muốn. Ta thì ngày càng yếu đi mà ngươi lại là một mớ hỗn độn ngu ngốc!" Di chuyển bàn tay còn lại của mình để nắm chặt lấy Daiji, Kagerou ghét trái tim mình đang đập nhanh như thế nào vì hoảng loạn. “Ta cho rằng một trong số chúng ta sẽ tốt hơn là không ai trong số chúng ta! Khi ngươi đánh ta, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chết! Tất cả những gì ta muốn là để ngươi sống sót! Ta muốn ngươi được hạnh phúc... chết tiệt, đồ khốn ngu ngốc tự ti! Ngươi không bao giờ để cho mình có bất cứ điều gì tốt đẹp cả! Ngươi-"

Có tiếng đóng cửa và cả hai người họ quay lại và nhận ra rằng Hiromi hẳn đã bỏ đi giữa khoảnh khắc thân mật và dễ bị tổn thương thực sự này.

“...Ta chưa bao giờ làm bất cứ điều gì đủ tốt để được phép-” Daiji cố gắng kể chuyện thường ngày của mình và thế là đủ để Kagerou quay lại và đẩy cậu vào tường.

“Câm miệng! Đó là lý do tại sao ta ở đây! Ta là một phần của ngươi và biết điều đó là nhảm nhí! Ngươi đã dành cả cuộc đời của mình giữa người anh trai liệt sĩ và cô em gái mạnh mẽ của mình, điều đó thật ngu ngốc! Ngươi đã dành quá nhiều thời gian để cố gắng trở nên đủ tốt và không để ai thấy mình yếu đuối. Ta biết vì ta là ngươi! Và để ta nói luôn, Daiji, ngươi, được phép, ích kỷ, cho chính bản thân mình! Ngươi không cần phải luôn kìm chế! Ngay cả khi ngươi là một đứa trẻ mít ướt ngu ngốc với lòng tự trọng tiêu cực, ngươi vẫn được phép làm tình một lần trong đời. Ngươi không hề thảm hại như ngươi luôn nghĩ!"

Tại thời điểm này, Kagerou đặt cả hai tay ở hai bên đầu của Daiji. Đôi mắt của Daiji mở to, với những giọt nước mắt bắt đầu hình thành, đó là một cái nhìn kỳ lạ. Thông thường, Kagerou thích nhìn người khác khóc, nhưng không phải như thế này! Kagerou ghét nó. Huyết thanh chết tiệt ngu ngốc. Cảm giác chết tiệt ngu ngốc.

"Đến đây." Với cái cau có quen thuộc, Kagerou lấy tay lau nước mắt. 

"....Cảm ơn." Daiji lầm bầm, trước khi chồm lên và hôn Kagerou.

Họ bị gián đoạn bởi tiếng vỗ tay của George.

“Ồ nhân tiện, hiệu ứng của con quái vật đã hết 10 phút trước! Cả hai chỉ đang nói thật từ trái tim của mình từ nãy tới giờ!" George ngả người ra sau ghế, điện thoại của anh đang được đặt ở chế độ ghi âm.

Cả hai người nhìn nhau trước khi Daiji nhấc Driver của mình lên, nhìn sang Kagerou khi nói một cách vô cảm. “Thời gian để phá hủy một chiếc điện thoại?” Đôi mắt của George mở to khi anh ấy cố gắng bỏ điện thoại vào túi và chạy.

Ngay cả khi họ phá hủy điện thoại của George, hiệu ứng vẫn còn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro