HyeBi , Sayeon các con lại sai rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi ánh nắng rọi thẳng vào căn phòng nhỏ này, thì Eunbi mới thật sự giật mình tỉnh giấc, sờ sờ sang bên cạnh, khẽ mỉm cười vì cảm nhận được Hyewon vẫn đang ôm mình ngủ, chị dụi dụi mắt rồi nhìn ngắm cô. Hyewon khi ngủ trông vô cùng an nhiên, không lo không nghĩ, đôi mắt to tròn đen nhánh thả lỏng, hai tay ôm lấy thân hình chị, đôi môi có hơi cong lên nhưng rõ ràng không có cười. Chị dùng tay véo véo hai bánh bao trước mặt mình, ui sao lại cưng thế này.

Hyewon bị động thì nhăn mặt một tí, nhưng khi biết người vừa chọc phá mình là chị vợ xinh đẹp thì liền cười nhàn nhạt, xốc một cái đặt chị nằm úp lên người mình, ôm chị chặt hơn.

- Này, bác sĩ, chị sáng sớm sao lại rảnh rỗi không có gì làm đi chọc phá chồng mình vậy? Tối hôm qua em đã rất mệt đó.

- Xế, ai mới là người mệt chứ. Đồ sắc lang. 

- Ai sắc lang em không biết chứ em cảm thấy chị là đang ướt rồi đó.

Ừ, nói mới để ý, khi nãy cô xốc một cái liền đặt chị nằm lên người mình, mà cả hai đều không mặc quần áo, nên.......hai - cái - thứ - mà - ai - cũng - biết - là - cái - gì - đấy, nó áp sát vào nhau tạo nên sự cọ sát, thành ra bây giờ Hyewon cảm nhận nơi đó hơi dính dính một chút liền nói ra châm chọc chị.

Eunbi ngượng ngùng nên động đậy, định leo xuống khỏi người Hyewon, nhưng tay Hyewon níu chặt lấy eo chị, chân quắp vào hai chân chị, làm chị cứ loay hoay mãi mà vẫn không cách nào xuống được. Mà càng động lại càng cọ xát, Hyewon thở hổn hển nói:

- Chị.....đừng.....động nữa. Kích thích lắm biết không? Sáng sớm, em không muốn làm chuyện mất nết đâu. 

- Hừ....... - Chị ngượng ngùng nằm xuống ngực cô thôi không động nữa. 

- Hôm nay sẽ dọn đồ về nhà được không? 

- Ở đây có được không? Ở chung với ba mẹ, thấy bất tiện.

- Chị muốn như thế nào? À, hay là bán căn nhà này, mua một căn nhà gần ba mẹ, để tiện bề đi lại. 

- Ừ, cũng được.

- À à, phải mua thêm một căn nữa.

- Chi vậy, nuôi con nào, nói mau lên. - Eunbi hầm hầm véo lấy tai cô mà se lại.

- Á, đau, mua cho mẹ vợ em, chứ chỗ mẹ xa chỗ mình ở, mà mẹ lại ở một mình, em không an tâm.

Eunbi buông tay ra, xoa xoa tai cho cô, hun hít xoa dịu người ta, biết người ta lo lắng cho mẹ mình thì vui mừng, hạnh phúc. 

**************

Bốn ngày sau, đồ đạc đều dọn đến nhà mới. Là một căn nhà rộng lớn, có sân vườn, có bể bơi. Căn nhà có ba phòng.

Một phòng rộng, với đầy đủ tiện nghi, quan trọng là phòng tắm và giường cỡ lớn, đương nhiên là cho vợ chồng Hyewon. Còn lí do vì sao họ muốn chọn giường và phòng tắm cỡ lớn thì có trời biết đất biết, chứ tui không biết. 

Một phòng nhỏ hơn, có chiếc giường cỡ nhỏ màu xanh dương nhạt, một tủ lớn để đồ chơi và gấu bông được xếp đầy giường, một tủ để quần áo và mấy tấm poster cỡ lớn hình của Sayeon. Đương nhiên là phòng của Hyebi. Hyewon giận hết sức mà, rõ ràng phòng này là của con cô, ấy vậy mà nó lại nằng nặc đòi cô phải in ra mấy tấm ảnh cỡ lớn của Sayeon treo ở đầu giường, trên tủ, trong phòng tắm........! Nó nói đó là nghệ thuật. Hyewon chả thấy nghệ thuật cái sất gì cả, đáng lí nó phải treo ảnh của papa nó chứ. 

Một phòng rộng để trống dành cho khách, được khóa cẩn thận. 

Hôm nay Hyewon mời vợ chồng Chaeyeon và Chaewon cùng Minju đến nhà mình ăn tân gia. 

Sáng sớm mà Hyebi đã lăn xăn chạy tới chạy lui thay hết cái này tới cái kia. 

Còn Hyewon và Eunbi bên phòng bên đây vẫn còn làm " mấy chuyện đại sự" nên vẫn ở kĩ trong phòng, khi Hyewon vừa đưa ngón tay vào cái nơi ẩm ướt đó được 5s, chưa kịp động tay đã bị tiéng gõ cửa cùng tiếng hét làm giật mình.

- Papa ơi....

- Ới....... - Hyewon xụ mặt rút tay ra, đắp một cái chăn ngang người cho chị rồi đi ra mở cửa.

Hyebi thấy papa nó đã cười tươi nhìn cô rồi xoay tới xoay lui:

- Papa xem con như vậy đã đẹp chưa?

- Đẹp rồi. - Hyewon hơi nhăn mặt trả lời nó.

- Papa nói thật lòng đi.

- À, cái đầm này màu hơi tối. - Jisoo thấy con mặc một cái đầm màu xanh đậm liền nói ra ý kiến của mình. 

Hyebi nghe đến đây liền chạy về phòng. Hyewon trở về giường, nhìn chị một lát rồi áp môi mình đặt lên môi chị, tay lần mò xuống nơi ướt át kia, một ngón tay thon dài trườn thẳng vào..........khẽ định động đậy ngón tay thì:

- Papa ơiiiii.

- Mọe bà. Rốt cuộc nó tuổi con kì đà hả? - Hyewon bất mãn nói mấy chữ rồi rút ngón tay ra. 

Cô đi chầm chậm ra cửa mở ra, lại thấy Hyewon mặc một cái áo phông cùng cái quần đôrêmon đáng yêu vô cùng. 

- Papa, đẹp chưa?

- Đẹp rồi. 

- Thật không dọ?

- Thật, con của papa là đẹp nhất. 

- Mami đâu papa....?

- Mami con trong kia.

- Con muốn vào với mami.

- Ơ.....ừm, papa ẵm con vào.

Eunbi nằm trong đây nghe vậy liền lật đật mặc cái đầm ngủ đang vương vãi dưới sàn vào. Thấy con được Hyewon bế vào đặt lên giường, Eunbi tươi cười nhìn nó rồi véo má nó mà nói:

- Con ngoan, sao lại thức sớm vậy?

- Con mặc đồ đẹp, để đón chị Sayein. 

Eunbi cười một cái rồi nhìn Hyewon:

- Em thay quần áo đi, để thôi mọi người đến bây giờ.

Hyewon ừ một tiếng rồi đưa con cho chị, bản thân đi đến tủ chọn một cái áo sơ mi trắng và quần rách gối, đi vào phòng tắm thay đồ. 

Khi chỉ còn hai mẹ con, Hyebi sụt sùi sờ sờ cổ của Eunbi:

- Mami đau họng không? 

- Hả? - Eunbi ngạc nhiên nhìn con, sao nó lại hỏi như vậy.

- Papa không thương mami nữa hả? 

- Hả?

- Mami có còn đau không?

- Hả? 

Nó liên tiếp hỏi mấy câu khó hiểu làm chị không nói được thêm cái gì. Hyebi còn định nói cái gì đó nhưng chưa kịp nói đã có tiếng chuông cửa, nó lật đật phóng xuống chạy ra cửa đón khách. 

- Aaaaaaaa, chị Sayeon, vào đây. 

Hyebi thấy gia đình Chaeyeon và Chaewon cùng với dì xinh đẹp thì vui mừng nhưng không để tâm đến mấy người lớn kia, liền lôi Sayeon ngồi ở sô pha, còn nó chạy vào phòng xách ra một mớ đồ chơi, đặt lên sôpha rồi hai đứa ngồi chơi vui vẻ với nhau, mặc kệ mấy người lớn kia đang đứng ở đó. 

- Hyebi, ba mẹ đâu? - Minju hỏi nó.

- Trong phòng á dì xinh đẹp.

- Hyebi, em gọi ai là dì xinh đẹp.......? - Sayeon lườm lườm Hyebi.

- À không, ba mẹ con ở trong phòng á dì. 

Hyebi vốn thông minh xuất chúng, bỏ ngay hai chữ xinh đẹp phía sau, tránh cho bạn Sayeon giận dỗi. 

- Mình đây. - Hyewon và Eunbi từ trên phòng đi xuống gọi một tiếng. 

Thế rồi Hyewon, Chaeyeon và Chaewon ngồi ở sôpha bàn chuyện " quốc gia đại sự ", còn ba người đẹp kia thì vào bếp làm thức ăn, hai đứa nhỏ ngồi ở sô pha rù rì cái gì đó. Đáng lẽ muốn dẫn bọn họ ra nhà hàng nhưng mấy người phụ nữ kia lại muốn ở nhà nấu cho ấm cúng nên đành chìu ý thôi. 

Đến bữa ăn, bọn họ ngồi thành một vòng tròn lớn ở bàn ăn, vô cùng vui vẻ nếu như giữa buổi ăn, Chaewon không ngừng hỏi thăm Eunbi  về công việc ở bệnh viện. 

Hyebi lên tiếng:

- Dì Chaewon đừng hỏi mami con nhiều quá, mami con bị đau họng đó. 

Eunbi giật mình hỏi nó:

- Mami bị đau họng khi nào?

- Tối hôm qua con nghe mami la quá trời luôn mà.

Hyebi còn chưa kịp nói gì thì Sayeon đã xoay qua nói với Hyebi :

- Ừm, chắc mami của chị cũng vậy, tội nghiệp lắm, đêm nào chị cũng nghe mami chị kêu la thảm thiết hết.

- Đúng rồi, mami em còn nói là đau nữa, papa em không thương mami em nữa hả chị, có phải papa đánh mami không?

- Ừ ừ, có hôm chị cũng nghe mami chị nói đau, nhưng đau làm sao mà sướng được vậy? Cái gì mà đau quá, sướng quá......Người lớn thiệt khó hiểu. Sáng hôm sau chị còn thấy trên cổ mami chị có......

Nó chưa kịp nói đã bị Sakura dùng tay bịt miệng lại, còn Eunbi như chết trân ra không nói được câu nào, bây giờ ai đó hãy kiếm cho chị cái lỗ để chui xuống đi. Làm ơn....!

Mấy người lớn nghe được một trận "tường thuật " sống động " Full HD" không che từ hai đứa nhỏ thì mang mấy trạng thái khác nhau. 

Chaewon và Minju thì cúi đầu xuống nén cơn cười, Hyewon thì giã lã giả bộ ăn ăn, nhìn tới nhìn lui xem như không nghe gì. Eunbi hừ lạnh rồi quay sang lườm Hyebi một cái ra hiệu cho nó im cái miệng lại, hứa với lòng sau ngày hôm nay sẽ làm một phòng cách âm đàng hoàng. Sakura sau khi bịt miệng Sayeon thì la cho nó một trận vì tội đang giờ cơm mà dám nói chuyện, rồi nhéo tên họ Lee kia một cái. Còn Chaeyeon mặt dày vẫn ăn cơm rồi lườm con một trận, lẩm bẩm:

- Cái này giống như mình chơi ngu nè, chơi ngu nè. Hên là con tao, chứ không phải con tao là chết với tao rồi.!!!!

--------------------------------------------------
End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro