Hoàng hôn thứ 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào buổi sáng Kayano-chan

- A chào buổi sáng Nagisa-kun

- Chào buổi sáng Karma-kun

- ...Chào...oápppp...buổi sáng

- Sao trông cậu nhìn uể oải thế Karma-kun, mới sáng sớm thôi mà - Cậu trai tóc xanh dương tiến tới ngay khi cậu bạn tóc đỏ của cậu gục mặt xuống bàn

- Vì là sáng nên tớ mới uể oải... OÁPPP ... buồn ngủ quá

- Chứ không phải bị thất tình à - Cô gái tóc vàng đi tới vỗ vai cậu bạn tóc đỏ với một lực không hề nhẹ chút nào, Karma nhăn nhó rồi đẩy cô bạn mình qua một bên, xong cậu lại gục mặt xuống bàn mặc kệ chuyện thiên hạ

- Karma mà thất tình á ? - Kayano ngạc nhiên

- Đời đâu biết trước được - Nagisa nhún vai mỉm cười rồi giải tán hội trước khi Karma bực lên và cho mỗi đứa một phát ngay đầu

- A...Okuda sao chưa đến nhỉ? Sắp vào tiết rồi - Kayano nhìn vào chỗ ngồi trống của cô bạn thân trong khi đó Nagisa nhìn vào cậu bạn thân đang nằm dài trên bàn của mình

-----------Vào tiết------------

Vèo

- Fufufu...chào buổi sáng các em học sinh yêu quý đáng yêu của ta, hôm nay là một ngày đẹp trời đúng không nhỉ, chim hót bướm bay, hoa lá rực rỡ, một khung cảnh thật là tuyệt đẹp và nên thơ cho nên...cả lớp mở sách giáo khoa trang 35 nào, trước khi bắt đầu thầy điểm danh nhá

Dài dòng chi cho khổ thế - Suy nghĩ chung của cả lớp, ông thầy của họ đúng thật là, cứ thích vòng vo, rồi không ai bảo ai tất cả mọi người đồng loạt rút súng ra rồi nả đạn như mưa vào mục tiêu trên bảng. Đó chính là hình ảnh bình thường của lớp học này, ngày nào cũng như vậy dù họ có nỗ lực đến mấy thì kết quả vẫn như cũ thôi

5 phút sau

- Haizzzz...rốt cuộc cũng không trúng cái nào

- Ôi tay tôi....

- Aaaa...căng cơ hết rồi

- Bla bla bla

Đó, tôi đã nói là kết quả vẫn sẽ như cũ mà, có thay đổi gì đâu, cả lớp ai cũng ỉu xìu ở dưới trong khi ông thầy bạch tuột vẫn nhăn răng cười ở trên bục với nụ cười kinh điển của mình

- Điểm danh hoàn thành, hôm nay chỉ vắng mỗi Okuda Manami thôi, bạn hôm nay không được khoẻ nên đã xin phép thầy rồi, giờ chúng ta bắt đầu học nhá

Lớp học chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng thầy giảng trong lớp và âm thanh tự nhiên của khu rừng, trong khung cảnh ấy, có một chàng trai chống cằm nhìn ra cửa sổ, cặp mắt hổ phách đượm buồn và lo lắng, bỏ mặc mọi thứ xung quanh, cậu chìm vào không gian riêng của mình

----------- Tại bệnh viện -----------

Một cô gái nhỏ đang ngồi trên giường bệnh cũng nhìn ra cửa sổ và theo đuổi suy nghĩ riêng

Mọi thứ xảy ra với cô thật bất ngờ, trong đời mình cô chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ đến, chưa bao giờ, chưa bao giờ,...

Okuda Manami chỉ đơn giản là một cô gái bình thường, một cô gái có niềm đam mê hoá học, một cô gái có ước mơ sau này có thể giúp ích cho loài người bằng chính đam mê của cô. Cô chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản, không nổi bật, không rắc rối nhưng hình như cô càng mong muốn nó bấy nhiêu thì nó lại ngược lại bấy nhiêu.

Akanabe Karma. Cái tên chợt loé lên trong suy nghĩ cô. Okuda mỉm cười nhẹ nhàng khi nghĩ về anh chàng với mái tóc màu đỏ này, lần đầu tiên gặp, ấn tượng không tốt mấy, thậm chí Okuda đã tự nhắc nhở bản thân không nên dính dáng gì với chàng trai này. Nhưng sự đời đâu ai lường trước được điều gì, càng trốn tránh thì nó lại càng tìm đến thôi. Trái tim bắt đầu lệch nhịp khi thấy ai đó, gương mặt đỏ ửng khi ai đó ở gần, hình ảnh ai đó đã bắt đầu xâm lấn tâm trí và theo thời gian tình cảm dành cho ai đó cũng bắt đầu lớn dần. Cô nhớ lại buổi hoàng hôn hôm đó, trong màu gam buồn cô đã nói ra tình cảm của mình, cô nhớ cậu đã ôm cô ra sao, cô nhớ cậu đã cảm ơn thế nào và cô cũng nhớ ánh mắt buồn bã đầy xin lỗi của cậu, ngày đó, mãi mãi sẽ không bao giờ xoá khỏi tâm trí của cô nhưng cô sẽ cất nó vào một nơi mà người ta gọi nó là kí ức.

Người ta thường hay nói những cảm giác ngây ngô đầu đời rất đẹp, rất trong sáng. Okuda cũng cảm thấy vậy, Karma là tình đầu của cô và có lẽ cũng sẽ chính là tình cuối của cô. Khi cậu nói thích cô trong bệnh viện cô đã vui sướng và hạnh phúc biết bao nhưng khi nhận ra tình trạng của mình, cô đành phải nuốt đắng cay mà giả bộ không biết rồi để con tim quặn thắt khi thấy bộ dạng bị cô từ chối của cậu, nhưng cậu đâu biết được rằng vì cậu mà bao nhiêu đêm Okuda phải lẵng lặng khóc, khóc trong âm thầm, khóc chỉ mình cô. Nhưng cô không thể nào cứ yếu ớt ngồi đây mà khóc được, phải gạt đi nước mắt, mạnh mẽ đứng dậy và bước tiếp dù cô biết rằng con đường phía trước của cô sắp kết thúc rồi

- Xin lỗi các cậu, tương lai sau này của 3E có lẽ không có tớ rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro