Chap 1. Valentine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yukiko Kazaki là một người mà anh chưa từng thân thiết. Có một thứ gì đó về cô luôn gây ấn tượng với anh. Có lẽ bởi vì anh không bao giờ để tâm tới những gì mọi người nghĩ về mình, còn cô ấy thì ngược lại. Ngay cả khi cô ấy nói rằng bản thân đã thay đổi, Karma vẫn nghĩ rằng cô ấy vẫn là một người hoàn toàn tốt bụng. Vậy nên, anh kết luận rằng, hoặc là cô ấy đã không thay đổi chút nào, hoặc cô ấy hoàn toàn là một người không thể làm (hoặc ít nhất là nghĩ về) một cái gì đó hơi kinh khủng.

"Ne, Kanzaki - san."

Đó là giờ nghỉ trưa, và căn phòng nhanh chóng tràn ngập tiếng cười lớn từ các bạn cùng lớp. Như thường lệ, mọi người đang ngồi với ai đó để ăn cơm trưa. Karma cũng vậy, anh có Nagisa ngồi bên trái và Yukiko ngồi bên phải. Kayano ngồi bên cạnh Nagisa như mọi khi trong khi Sugino ngồi cạnh Yukiko và Okuda ngồi đối diện anh. Sugino đã cãi nhau với Kayano vì tập cuối của một chương trình truyền hình mà cả hai đã xem chung (Kayano đã đánh cậu ta một vài lần) khiến Nagisa và Okuda đều lắp bắp và bối rối khi cố gắng trấn tĩnh họ.

Yukiko quay sang anh, mặt thoáng ngạc nhiên khi anh bắt chuyện với cô. Mặc dù ở trong cùng một nhóm bạn, họ chưa bao giờ thực sự nói chuyện với nhau trước đây.

"Vâng, Akabane - kun?"

"Một số nhà thơ sắc sảo từ lớp A đã tìm kiếm cậu ngày hôm qua."

Nhận thấy khuôn mặt ngơ ngác của cô, Karma khá chắc chắn rằng cả hai đều biết người anh nhắc tới đó có thể là ai. Thật ra Karma không biết anh chàng đó, anh chỉ biết rằng người tới tìm Yukiko là một trong số những người dưới quyền của Asano khi anh gặp Asano một vài lần.

Yukiko chỉ cười, một nụ cười không thoải mái trước khi hơi cúi đầu ngượng ngùng.

"A Ah Ah, xin lỗi về điều đó... Anh ấy không bao giờ biết khi nào nên từ bỏ..."

"Sugino có thể học hỏi kinh nghiệm từ anh ta đó." Karma không muốn thật sự trêu chọc ai, chỉ là cậu một chút muốn biết cô sẽ phản ứng thế nào. Dường như không phải ai cũng từng biết về đoạn tình cảm của tên cầu thủ bóng chày kia dành cho cô ấy.

Nhưng phản ứng của cô khiến anh từ bỏ ý muốn đó ngay lập tức. Anh chắc chắn rằng cô cố tình bỏ qua câu nói cuối cùng của anh khi cô thay vào câu trả lời bằng một câu hỏi về nơi mà anh đã gặp Sakakibara. (Ồ, ra đó là tên anh ta?).

"Tôi tình cờ gặp Asano và nhóm của hắn sau lễ khai mạc ngày hôm qua. Chàng trai đó tỏ ra hết sức buồn bã khi không gặp được cậu" Anh xoay con dao cao su quanh ngón tay. Khi Yukiko định xin lỗi lần nữa khi Karma ngả người ra ghế. Tiếp tục trưng ra một nụ cười "chế giễu"

"Thật đấy, Kanzaki-san." Anh nhấn mạnh tên cô với một giọng điệu chế giễu mà chỉ anh mới có thể kéo ra. "Nếu cậu đang bận tâm về nó, cậu nên nói với anh ta. Tôi không nghĩ là cậu lại thích sự chú ý đến như vậy đâu."

Những người khác vẫn mải mê với cuộc tranh cãi giữa Sugino và Kayano nên không ai trong số họ nhận thấy sự thay đổi nhẹ của không khí giữa nhóm của họ.

Yukiko nhìn chằm chằm vào anh ta như thể anh ta mọc hai cái đầu ngay lúc đó, miệng hơi hé mở. Đôi mắt vàng của Karma vẫn dán chặt vào cô, miệng nhếch lên. Anh ta đang chờ đợi liệu cô có đớp mồi và đả kích lại không, thứ sẽ khiến cho anh ta cảm thấy vui vẻ.

Yukiko là người phá vỡ sự im lặng giữa hai người, đầu hơi nghiêng sang phải. Và dĩ nhiên, cô ấy đã nở nụ cười khó chịu với cậu:

"Tại sao Akabane - kun? Tôi chưa bao giờ nghĩ là cậu quan tâm đến tôi nhiều như vậy. Tôi rất vui vì cậu coi tôi là bạn của mình."

"Tôi đâu có" - Câu trả lời của cậu khiến Yukiko hơi bất ngờ

"Vậy thì tại sao?"

"Tôi chỉ rất chán" Anh vẫn nhếch mép. "Và cậu chỉ tình cờ là mục tiêu của tôi."

"Tôi mừng vì đã có thể khiến cậu vui, dù chỉ trong một thời gian ngắn". Nói xong, cô nở một nụ cười dịu dàng mà anh chắc chắn rằng Sugino sẵn sàng chết vì cô, rồi Yukiko quay đầu về phía đang diễn ra cuộc cãi vã và tham gia vào một cách dễ dàng, như thể cô đã lắng nghe tiếng cãi nhau của họ suốt từ đầu vậy.

Quả nhiên!

Anh không bao giờ có thể hòa hợp với những người như cô. Cô không chỉ làm anh chán nản vì phản ứng hời hợt đó, bản chất của cô là luôn giữ bình tĩnh như thể những lời chế nhạo của anh không có gì đáng ngại.

Họ nói Yukiko Kanzaki là cô gái có trái tim nhân hậu, người không bao giờ có ý định làm việc gì xấu nhưng trong mắt anh, cô còn hơn thế nhiều. Nếu cô ấy muốn làm điều xấu, cô ấy có thể sử dụng sự quyến rũ của mình để mê hoặc và quyến rũ mọi người. Cô ấy rõ ràng không giống Bitch - sensei hay Yada - san, nhưng cô ấy vẫn có thể sử dụng chúng, nhưng cách thức và phương pháp khác nhau.

Thật tệ, cô ấy quá ngây thơ khi sử dụng nó cho công việc của mình.

                              -o0o-

Yukiko đang đi xuống hội trường tối hôm đó. Cô đã đưa cho Sugino và một số bạn cùng lớp mà cô thân nhất với (cụ thể là Kayano, Okuda và Nagisa), phần chocolate Valentine của họ, đúng lúc đó Yukiko thấy Karma đang đi về phía cô.

Yukiko không bao giờ bị nhạo báng hay làm phiền bởi bất cứ ai, nhưng nếu những gì cô ấy cảm thấy ngay bây giờ đối với người bạn cùng lớp này thì có lẽ đây là lần đầu tiên của cô.

Anh bước chậm lại, nụ cười nhạo báng của anh bắt đầu lớn dần, và đó là dấu hiệu để cô biết rằng anh chàng này sẽ bắt đầu trêu ghẹo khiến cô không chịu nổi. Vì lý do nào đó, anh ta có vẻ thích thú, thậm chí Karma đã làm điều đó với cô trong vài tuần qua.

"Ara, Kanzaki - san, thật tốt thấy cậu ở đây. Tôi có thể thấy rằng cậu đã khiến anh chàng Sugino của chúng ta rất vui".

"Akabane - kun, chúc mừng Valentine" Cô mỉm cười, đôi chân dừng lại để nói với anh.

"Có lẽ Sugino đã quá ngây ngất khi nhận chocolate của cậu mà cậu ấy thậm chí còn chẳng ngộ ra đó đơn thuần chỉ là Chocolate tình bạn". Karma trầm ngâm.

Đúng vậy, đó chỉ là một loại Chocolate tình bạn. Nhưng cô cũng biết rằng Karma Akabane sẽ khiến cô không thể chịu đựng được nếu anh ta còn ở quanh cô, nên cô quyết định đánh liều chơi cùng hắn một ván.
"Tôi không hề giữ bí mật với Sugino - san, hơn nữa tôi cũng không thể làm gì để khiến cậu ấy nghĩ khác đi cả".

Karma thở dài. "Cậu thật độc ác, Kanzaki - san. Hãy tiếp tục đi và cậu sẽ khiến cậu ấy tự tử vì thất vọng." Anh chế giễu cô, hy vọng nó sẽ đánh bại cô lần này. Cái chết chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng để nói đến đối với con người, đối với cô cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên, Yukiko hạ mắt xuống, khuôn mặt có chút cảm giác tội lỗi với nụ cười yếu ớt đang trơ ​​trọi trên đó khi cô bất ngờ cảm thấy xấu hổ và nhận ra rằng điều đó hoàn toàn có khả năng.
"Không còn cách nào khác cả, mọi người đều biết tôi không thích hẹn hò với bất kì ai vào thời điểm này mà..."

Mọi người? Nhưng anh có biết đâu?

Cảm thấy ngột ngạt, cô muốn thay đổi chủ đề, Yukiko thoáng thấy một hộp chocolate trong tay Karma và dường như nó đã tỏa sáng lên khi cô nhìn vào, như một vị cứu tinh vậy?
"Ồ, có vẻ Okuda - san đã tặng cậu một viên Chocolate? Thật tuyệt nha!"

"Đây ư? Nah, chỉ là cậu ấy đang thử nghiệm một số loại hóa chất thôi. Cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn tôi thử nó và cho cậu ấy biết nó sẽ như thế nào nếu tôi ăn nó." Anh nhấc tay cầm hộp Chocolate lên nói

Cô nắm hai tay mình với một niềm vui chân thật

"Tuy nhiên, Akabane - kun, tôi cá là cậu đã phải ngây ngất khi nhận được nó"

"Không nhiều như Sugino đâu, chắc chắn là vậy." Anh nhếch mép, một lần nữa, quyền quyết định điều khiển cuộc trò chuyện này thuộc về anh. Anh biết những gì cô đang cố gắng để làm và cả địa ngục sẽ bị nguyền rủa nếu anh ta để mình bị đánh bại trong trò chơi của chính mình. "Ý tôi là, đập đầu mình vào cây chỉ vì chocolate? Thật ngớ ngẩn"

Yukiko cười trước chất giọng khó chịu của Karma. Cô đoán anh sẽ đề cập đến việc một nhà thơ "sắc sảo" - theo cách mà Karma gọi cậu ấy - nào đó sẽ nhảy ra khỏi tòa nhà nếu anh ấy biết rằng Yukiko Kanzaki đã tặng một người con trai khác chocolate tự làm.

"Này, cậu có thể lấy cái này nếu cậu muốn" - Nói rồi cô liền cầm một món đồ lên bằng tay phải rồi chìa nó ra trước mặt Karma.

"Ho, Chocolate tình bạn?" - Karma nhìn chằm chằm vào hộp chocolate được bọc rất hoàn hảo, rất Yukiko Kanzaki, anh nghĩ.

"Tôi có thể hỏi tại sao không? Cả hai chúng ta đều biết rằng tôi là người mà cậu không thích nhất mà?" - Mặc dù ngay sau đó Karma liền nhận lấy hộp chocolate đó. lẽ mình sẽ thể cần chúng nếu chocolate của Okuda vấn đề.

Yukiko nhìn lên trần nhà một lúc, suy ngẫm về câu hỏi vừa được đưa ra. Ngay sau đó, cô nhìn anh với nụ cười dịu dàng nổi tiếng của mình.

"Có lẽ cậu là người duy nhất mà tôi cảm thấy khác biệt"

Anh biết rõ ý của cô là gì nhưng anh vẫn không thể khiến mình ngừng trêu chọc cô.

"Ara, Kanzaki - san, Sugino chắc chắn sẽ tự sát nếu nghe thấy điều đó, cậu biết chứ?"

"Cậu ấy sẽ không đâu, tuy tâm trạng sẽ trở nên thật tồi tệ" - Yukiko đáp với một nụ cười vẫn giữ trên môi. Dường như cô chỉ đang khen anh thôi mà?

Karma cười một chút, rõ ràng thích thú với phát hiện mới của mình rằng Yukiko Kanzaki không tốt bụng như mọi người nghĩ. Câu nói đó của cô đã khẳng định rằng cô đã nung nấu một loại cảm giác không được tốt đẹp cho lắm và giữ nó bên trong mình.

"Được rồi, liệu tôi có nên đập đầu vào tường bây giờ không?"

"Điều đó có lẽ sẽ rất tuyệt, ít nhiều nó cũng khiến cậu bị thương mà"

Ngay cả khi Yukiko bực mình, anh để ý rằng cô ấy vẫn cười thật duyên dáng với một tay che miệng, một cách hoàn hảo, Karma nhếch mép.

"Liệu Sugino có biết cậu không chỉ là một masochist, cậu còn là một kẻ tàn bạo như vậy không, Kanzaki - san?"

"Akabane - kun, tôi thực sự hy vọng Chocolate của Okuda - san sẽ khiến cậu nghẹt thở đó" - Bỗng cả hai cùng cười.

Ngay lúc đó, mọi học sinh lớp E đã ló đầu ra khỏi cửa sổ, ai nấy đều thắc mắc rằng từ khi nào và ở đâu mà ác quỷ Karma và Idol Class E của họ hợp nhau như vậy.

"Whoa, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng họ là những người bạn thân thiết như vậy trước đây..." Isogai trầm ngâm nhìn người cậu trai tóc đỏ và cô gái tóc đen kia - những người mà không biết rằng họ đã trở thành tâm điểm của sự chú ý từ bao giờ.

Sugino giơ nắm đấm lên, cảm thấy "tự hào" vì một lý do nào đó:

"Lớp trưởng à, đó là Kanzaki - san đấy! Liệu có ai sẽ không hợp với cô ấy chứ?"

"Err, tôi không biết cậu thấy sao, nhưng tôi cảm thấy như có gì đó thực sự, thực sự sai với cảnh này..." - Maehara gãi đầu, cảm thấy kỳ lạ khi thấy Karma và Kanzaki cười với nhau nhưng anh không thể xác định chính xác rằng việc này sai ở chỗ nào.

Giá như họ biết rằng, Maehara đã đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro