Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nguyên Nhi , con lại đây nào " ông Ngôn ( Vương Tử Ngôn ba của Vương Nguyên ) lạnh lùng nói , Thiên Tỉ đứng kế bên cười cợt , Vương Nguyên có một dự cảm không lành .

" Con nghe đây Appa " Vương Nguyên ngồi xuống đối diện Appa nhẹ nhàng nói .

Ông Ngôn từ tốn nhấp ngụm trà " Con năm nay cũng đã 25 tuổi rồi , Vương Nhi ta nghĩ đã đến lúc con phải trả ơn ta nuôi dưỡng con hơn 20 mươi năm nay rồi đó phải ko ? " Ông Ngôn từ từ đặt tách trà xuống rồi từ từ nói .

" Còn ko hiểu cho lắm Appa " Vương Nguyên nheo mày khó hiểu nói .

" Chuyện làm ăn của ông Ngôn thị dạo này ko được tốt cho lắm , Vương thị đã nói sẽ giúp đỡ chúng ta với một điều kiện , là ta phải gả con gái ta cho con trai của chủ tịch Vương thị , Vương Tuấn Khải " Ông Ngôn nói .

Vương Tuấn Khải , nghe nói cậu ta ko được bình thường cho lắm , vậy nên mới muốn gả cho cô sao ? Vậy nói ra nếu Tuấn Khải bình thường thì chắc chắn người được chọn là Thiên Tỉ . Vương Nguyên khẽ cười lạnh , trong lòng bỗng vang lên một tiếng thoát khỏi chỗ này càng sớm càng tốt , ko cần nhìn sắc mặt hai mẹ con kia mà sống nữa , hơn hết lấy một người như Vương Tuấn Khải cũng không phải là quá mất mát , bây giờ mà muốn tìm một người con trai chỉ biết mỗi mình thì hơi khó , yêu một người như vậy ko phải tốt hơn hàng tá tên chẳng ra gì ngoài kia sao .

" Vậy con là người được chọn hả Appa ? " Vương Nguyên mỉm cười nói .

" Nghe như con nói , thì ta ko phản đối ? " Ông Ngôn và Thiên Tỉ cùng nheo mắt nhìn Vương Nguyên .

" Chẳng phải Appa cũng nói con nên trả ơn nuôi dưỡng sao ? Con lấy gì phản đối đây ạ , khi nào chúng ta gặp họ vậy Appa ? " Vương Nguyên mỉm cười tiếp tục nói .

" Lát nữa , hôm nay ta đã hẹn họ rồi " Ông Ngôn cũng rất sớm lấy lại bình tĩnh nói .

Vương Nguyên cười khinh bỉ , nhưng trong lòng căn bản là đã sớm chuẩn bị từ trước rồi , chỉ cần mang cô đưa vào trong nữa thôi . Vương Tuấn Khải , em cũng muốn xem thử anh có giống với suy nghĩ của em hay ko .

*Vương Gia*

" Hoành Hoành à , Tuấn Khải đâu rồi con " Vương phu nhân vỗ lưng Hoành Hoành hỏi .

" Dì à , đừng thấp thỏm nữa , Tuấn Khải chắc chơi ở sau vườn thôi mà " Hoành Hoành bỏ laptop ra nói .

" Lát nữa người ta dắt con gái đến , mà giờ này nó còn . Hazz con mau đi bắt nó vào cho dì nhanh lên " Vương phu nhân thở dài nói , rồi còn Vương lão giờ này vẫn chưa về thật là .

" Dì à , là bọn họ nhờ chúng ta ko cần ..........

* Còn tiếp *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro