Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫn Đình vô hồn nhìn vào hư không, hỏi:

- Vương gia đâu?

Tiểu Trác lau nước mắt, thút thít thưa:

- Vương gia á? Vương gia... hình như ngài ấy đến phủ tướng quân của Hoàng Phủ công tử rồi. Bọn họ là bằng hữu mà.

Cô như xác sống nhìn Tiểu Trác:

- Tiểu Trác! Ta cảm thấy hơi đói bụng. Mà canh móng dê kia cứ ngửi thấy lại buồn nôn. Hay là... em đi làm điểm tâm cho ta nhé! Ta có chút thèm ăn bánh hoa mai em làm. Nhớ là phải hoa mai tươi vừa mới hái trên cây nhé, như vậy bánh mới ngon.

Tiểu Trác đang lo lắng Vương phi nhà mình không chịu ăn gì, lại còn nôn ọe. Giờ thấy Vương phi nói thèm ăn, nàng không chút nghi ngờ vui vẻ đi làm ngay.

Mẫn Đình đợi Tiểu Trác đi rồi, vội vàng đến phía tủ quần áo lấy đồ. Hôm qua được Tiểu Trác dạy cách làm bánh hoa mai, công đoạn cũng khá phức tạp, đặc biệt là hái hoa nữa. Phải chọn những bông hoa mới nở như vậy bánh mới thơm và ngon. May mà ở Vương phủ có những thợ làm vườn giỏi, ủ cây mai được cho đến cuối tháng hai bây giờ.

Thu xếp xong đồ đạc, chợt nhìn thấy một chiếc khăn tay rơi xuống đất. Nhặt lên xem, thì ra là chiếc khăn mây ngũ sắc mà Tiểu Trác thêu tặng cô hồi sinh nhật. Khẽ vuốt ve chiếc khăn, một giọt lệ rơi xuống rồi nhòe ra cái khăn. Tiểu Trác à! Ta xin lỗi. Ta không thể dẫn theo em cùng bỏ đi. Vì sau khi xem nhiều phim và đọc nhiều tiểu thuyết, ta đã rút ra kết luận: có đi trốn thì cũng không nên dắt theo nữ nhân. Nữ nhân rất phiền phức.

______________________________________

Trí Mẫn vừa đặt chân vào cổng Tam Vương phủ đã thấy một a hoàn mặc y phục hồng- màu y phục dành cho người hầu trong vương phủ vội vàng chạy ra. Nhìn kỹ lại là a hoàn thiếp thân bên người Mẫn Đình. Tiểu Trác hốt hoảng chạy đến. Không nghĩ gì đến hành lễ mà vừa khóc vừa nói:

- Vương gia! Vương gia! Vương... Vương phi mất tích rồi!

Câu nói đó như sét đánh ngang tai, chàng không tin hỏi lại:

- Ngươi... Ngươi vừa nói... cái gì?

Tiểu Trác khóc nấc lên:

- Vương... Vương phi nói... thèm ăn bánh... hoa mai nô tỳ làm nên sai nô tỳ đi làm. Đến... đến khi nô tỳ quay lại thì đã không thấy Vương phi đâu... đâu nữa. Nghĩ người chỉ đi dạo hoa viên nên nô tỳ đã... đi tìm. Nhưng tìm mãi không thấy... Khi quay lại Đình Uyển viện thì phát hiện tủ quần áo thiếu mất mấy bộ, ngoài ra trang sức còn bị lấy hết nữa.

Chi Lợi chấp tay bẩm báo:

- Thuộc hạ bám theo Vương phi từ khi người trèo khỏi Vương phủ. Người mặc y phục hồng, đội mũ có mạng che. Rồi Vương phi ghé vào một khách điếm, đến khi ra khỏi đó lại đi rất lòng vòng suốt nửa canh giờ. Thấy lạ, thuộc hạ đã chặn đường. Nhưng... đó không phải Vương phi nữa mà là nữ nhân khác.

Trí Mẫn hít một ngụm khí lạnh, gật đầu:

- Mẫn Đình! Nàng dám dùng kế ve sầu thoát xác. Được lắm, không hổ danh tài nữ. Chi Lợi, phát lệnh khẩn cấp truy tìm Vương phi. Nhớ là không được làm nàng bị thương.

______________________________________

Mẫn Đình một thân nam trang màu nguyệt bạch đơn giản, dạo bước đi về phía cổng thành. Cô xuyên không tới đây nên trở thành kẻ mù đường. Cô không biết mình sẽ đi đâu? Đến đâu? Sống ở đâu? Cô chỉ có một ý niệm đó là rời khỏi kinh thành, rời khỏi Trí Mẫn, cách càng xa chàng càng tốt. Cô không muốn trở thành con rối cho kẻ khác lợi dụng, đặc biệt kẻ đó lại là nam nhân mình yêu.

Vừa đặt chân ra khỏi cổng thành thì nghe thấy đằng sau một loạt tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên. Mẫn Đình khẽ nghiêng đầu quay lại nhìn thì phát hiện ra người cầm đầu là Chi Lợi. Khỏi cần nói cũng biết là nhận lệnh đi tìm cô rồi. Lo lắng sẽ bị phát hiện, xốc lại tay nải đang đeo bên vai, chân bước nhanh về phía trước.

______________________________________

- Vương gia! Vẫn chưa có tin tức của Vương phi!- Ám vệ lo sợ bẩm báo.

Trí Mẫn kìm lại cảm giác muốn giết người cho hả giận của mình, rít qua kẽ răng:

- Lui xuống! Tiếp tục tìm kiếm.

Mẫn Đình, rút cuộc nàng đã ở đâu trong một tháng qua? Nàng có sống tốt không? Nhớ ta không? Ta nhớ nàng lắm. Vì sao nàng lại bỏ đi vậy?

______________________________________

Sau một tháng bôn ba vất vả, cuối cùng Mẫn Đình cũng tới thành Sơn Thủy. Nơi này được gọi như thế vì có rất nhiều cảnh đẹp giữa núi sông đan xen hài hòa, rất thích hợp để du ngoạn.

Đang đi giữa đường Mẫn Đình gặp một đám rước dâu, tiếng kèn trống nhộn nhịp, người xem đám rước rất đông. Chợt nhớ đến Tứ Vương gia Lưu Trí Thần và Linh Băng Quận chúa tháng ba là thành thân, giờ cũng đã qua rồi. Mặc dù đối với cô, bọn họ không phải thân từ bé như Mẫn Đình cổ đại, nhưng gần một năm chơi với nhau, cô thấy họ rất tốt. Không biết họ giờ thế nào?

Bất ngờ đầu chuyền đến cảm giác chóng mặt hoa mắt, cô vội vàng vịn vào bức tường bên cạnh. Đợi tỉnh táo một chút, nhìn phía trước có y quán, cô vội vàng đến đó. Từ lúc bỏ đi đến giờ, cô rất hay bị như vậy. Đã thế còn cứ ngửi thấy mùi thức ăn là nôn ọe.

Mẫn Đình là nữ nhân vốn dĩ đã rất xinh đẹp, nay giả nam trang... quả thật là một nam tử thanh tú, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các thiếu nữ.

Cô vừa đặt chân vào y quán đã có một cô nương tầm tuổi Tiểu Trác chạy ra tiếp đón. Vừa thấy cô, nữ nhân này mặt đỏ lên, e lệ nói:

- Chào công tử! Công tử đến khám bệnh sao? Mời vào trong.

Mẫn Đình chắp tay:

- Đa tạ cô nương!

Rồi cô đi theo sau cô nương đó vào trong. Cô nương đó nói chuyện không ngừng, cứ líu lo mãi, giống hệt Tiểu Trác. Nhờ vậy, cô cũng có chút hảo cảm với cô nương này. Ai ngờ mới cười với nàng ta một cái, nàng ta đã mặt đỏ đến tận mang tai, e lệ chạy đi mất.

- Công tử! Cậu khám gì? Thấy không khỏe chỗ nào?

Mẫn Đình ngồi xuống, nhìn vị đại phu trước mắt, thuận lại biểu hiện của mình gần đây cho ông ta nghe. Ông ta chợt nhíu mày, bắt mạch cho cô.

Đại phu không tin nhìn cô, sau đó bắt mạch lại, nói:

- Công tử! À không! Cô nương! Cô nương có thai hai tháng rồi.

Mẫn Đình ngạc nhiên tột độ:

- Ta... ta có thai?

Vị đại phu đó gật gật đầu:

- Nhưng do cô nương mệt mỏi, lại chịu đả kích gì đó nên thai nhi rất yếu. Nếu không bồi bổ, e là... Lão phu sẽ kê đơn thuốc cho cô an thai.

Mẫn Đình bất giác xoa lên vùng bụng phẳng lì của mình. Ở nơi này... đang có con của cô và chàng.

_____________________________________

Cầm theo những thang thuốc an thai, Mẫn Đình bước vào một ngôi nhà nhỏ. Cô vừa mua căn nhà này làm điểm dừng chân tạm thời cho mình... và đứa bé trong bụng. Nếu Trí Mẫn biết cô có thai với chàng, liệu chàng có vui không? Chắc không rồi! Vì cô chỉ là công cụ lợi dụng.

Ngôi nhà này đã được dọn dẹp đâu vào đấy, rất sạch sẽ. Nhà có hai gian và một khoảng sân nhỏ. Gian nhà thứ nhất khá rộng, có một phòng khách và hai phòng ngủ. Gian thứ hai là bếp nên bé hơn.

Cô tiến về phía một phòng ngủ, đặt tay nải lên bàn, sắp xếp quần áo vào tủ. Liếc mắt nhìn mấy hộp minh châu mình mang theo. Cô vốn biết một viên rất đắt, nhưng không ngờ nó lại có giá trị liên thành như thế. Cô bán một viên mà được rất nhiều rất nhiều bạc, mua căn nhà này mà số bạc đó vẫn không hết. Cũng may lúc bỏ đi, cô đã sáng suốt trong việc mang theo chúng, nếu không cô thật sự không biết lấy tiền đâu mà sống. Không khéo phải bán thân chứ chẳng đùa?

Vốn dĩ trong tiểu thuyết xuyên không cô đã từng đọc thì thân chủ luôn là phế vật, đến khi có người xuyên vào thì thành tài nữ. Vậy cớ sao cô lại ngược đời, thân chủ là tài nữ, cô xuyên qua lại khiến người ta thành phế vật? A! Mẫn Đình cổ đại đừng oán ta nha.

Nhắc mới nhớ, cô... là không biết nấu ăn a! Giờ cô đành phải ra ngoài quán ăn vậy. Không muốn ăn nhưng cũng cố mà ăn để nuôi đứa bé.

______________________________________

Sáu tháng sau

- Cô nương! Cẩn thận.- Một vị ma ma đỡ lấy một cô nương đang mang bầu. Nhìn bụng của nàng, chắc cũng sắp sinh rồi.

Vị cô nương đó cảm kích nhìn vị ma ma:

- Kim ma ma! Đa tạ bà!

Kim ma ma cười cười, để lộ những nết nhăn mờ mờ trên mặt của năm tháng. Bà vừa dìu đỡ cô nương đang có bầu đi dạo trong sân, vừa cất giọng hiền từ:

- Ta sao dám nhận lời đa tạ đó của cô nương? Nếu ngày đó không phải cô nương có ơn cứu mạng bà cháu ta, chắc giờ bà cháu ta đã chết rồi.

Mẫn Đình vui vẻ nhìn Kim ma ma. Sáu tháng trước cô tình cờ gặp bà cháu Kim ma ma đang bị đánh. Hỏi chuyện thì ra bà ấy ăn trộm một chiếc bánh bao cho đứa cháu đang bệnh của bà. Cô động lòng trắc trở, trả tiền rồi mua đồ ăn cho họ.

Kim ma ma năm nay gần 40 tuổi, khuôn mặt phúc hậu. Bà có đúng một người con trai nhưng năm năm trước đã qua đời vì bệnh. Con dâu bà cũng vì thế mà đau khổ sinh bệnh, một năm sau cũng theo chồng mà đi bỏ lại đứa con gái cho bà nuôi. Bà cùng đứa cháu gái nghèo khó sống qua ngày. Vào sáu tháng trước, cháu gái đột nhiên bị bệnh. Không có gì ăn bà mới đi trộm một cái bánh cho cháu, ai ngờ bị họ đánh. Cũng may có Trương cô nương cứu giúp.

- Tổ mẫu! Kim cô nương! Tiểu Lệ đi chợ về rồi.- Một cô bé mặc y phục hồng phấn, nhảy chân sáo vào sân. Tiểu Lệ là tên mà Mẫn Đình đặt cho cô bé. Cô bé năm nay 10 tuổi, tính tình hoạt bát, rất hiếu thuận với bà nội. Cô thấy bà cháu họ cũng đáng thương, liền đưa về ở chung nhà cho vui. Đằng nào cũng thừa một phòng, lại có thêm một tiểu cô nương làm vui cửa vui nhà, cô đỡ buồn.

Kim ma ma yêu thương nhìn cháu gái rồi quay lại nói với Mẫn Đình:

- Cô nương, ở đây để Tiểu Lệ bồi người. Còn ta xuống bếp nấu cơm.

Mẫn Đình gật đầu. Cô là rất thích cơm Kim ma ma nấu, rất ngon a! Rất hợp khẩu vị của cô. Đã thế bà còn chu đáo, rất biết cách chăm sóc thai phụ như cô.

______________________________________

Cùng lúc đó tại Tam Vương phủ.

Vân Uyển viện

Tố Hà vui vẻ chạy vào:

- Trắc phi! Trắc phi! Vương gia về rồi!

Lãnh Vân đang luyện chữ, nghe thấy Tố Hà nói vậy thì không khỏi vui mừng. Nàng ta dừng bút, cười tươi:

- Vương gia về rồi?

Tố Hà gật mạnh đầu:

- Đúng thế! Sau năm tháng Vương gia bỏ đi tìm nàng ta, cuối cùng Vương gia cũng đã về.

Lãnh Vân tắt nụ cười, hỏi:

- Ngài ấy về một mình?

Tố Hà đáp:

- Vâng!

Lãnh Vân nhếch môi cười, cuối cùng thời cơ của nàng cũng đến rồi:

- Tố Hà! Trang điểm lại cho ta.

______________________________________

Lãnh Vân mặc váy vàng nhạt, tóc chải kiểu song đao kế tinh xảo, yểu điệu hướng Ỷ Lãnh các bước đi.

Gia đinh Ỷ Lãnh các thấy Lãnh Trắc phi tươi cười đi đến thì ngăn cản nàng ta. Nụ cười trên môi Lãnh Vân cứng đờ, quét mắt nhìn bọn họ:

- Tránh ra cho ta vào gặp Vương gia!

Một gia đinh chắp tay:

- Vương gia không có ở đây! Ngài ấy đã đến Đình Uyển viện rồi ạ!

Lãnh Vân nắm chặt tay, tức giận dời đi. Tố Hà đuổi theo, khuyên nhủ:

- Trắc phi bớt giận!

Trên đường đi, tất cả nha hoàn, gia đinh tránh Lãnh Vân như tránh cọp. Nàng ta từ khi Vương gia xuất môn tìm Vương phi đến giờ, cứ hễ tức giận là lại đem a hoàn gia đinh không vừa mắt ra đánh tới chết.

Lãnh Vân hận không thể làm gì cho bõ tức, nghiến răng ken két:

- Đình Uyển viện! Đình Uyển viện! Nàng ta đã bỏ đi nửa năm rồi, Vương gia còn nhớ nhung làm gì chứ?

Tố Hà cười nói:

- Trắc phi! Nàng ta bỏ đi rồi, sớm muộn gì chức vị chủ mẫu Vương phủ mà chẳng thuộc về người! Người phải tức giận với kẻ sống chết chưa rõ kia làm gì?

Lãnh Vân cắn môi:

- Nhưng ngươi thấy đấy, ngài ấy vừa về là đến ngay Đình Uyển viện, đến hỏi cũng không hỏi thăm ta lấy một câu?

Tố Hà cười nham hiểm:

- Vương gia đến đó, vì ở đó có hình bóng của nàng ta... chi bằng... chúng ta đốt đi!

Lãnh Vân cười gật đầu:

- Cũng đúng, vậy liền đốt chỗ đó đi.

Đang đi đến khúc cua, bất thình lình nàng ta đâm vào một nữ tử váy cam, nhìn kĩ lại thì ra là Tư Cầm. Đang bực tức không có chỗ xả, nay lại gặp tình huống này, Lãnh Vân càng điên hơn. Nàng ta thẳng tay vả mạnh lên mặt Tư Cầm:

- Tiện nhân! Thấy ta còn không hành lễ? Mắt ngươi để đi đâu mà lại va vào ta?

Tư Cầm ôm mặt, trợn trừng mắt nhìn Trắc phi:

- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Còn là phượng hoàng nữa ư? Giờ ngươi cũng chẳng khác gì bọn ta, thất sủng cả thôi. Ha ha ha! Ngươi là thua dưới tay Mẫn Đình đó.

Tố Hà thấy chủ tử nhà mình sắp bị bức đến điên rồi, vội cắt lời Tư Cầm phu nhân:

- Nói láo! Trắc phi nhà ta sao có thể đem ra so sánh với loại kỹ nữ lẳng lơ như ngươi được chứ?

Tư Cầm ghét nhất là bị nhắc đến xuất thân từ thanh lâu của mình, liền tiếp tục châm chọc Lãnh Vân:

- Ngươi xem đi! Vương gia vừa hồi phủ, liền đến ngay Đình Uyển viện. Bây giờ ngươi còn không bằng một đôi giày rách nàng ta vất đi thì có quyền gì mà đánh ta? Trắc phi thì cũng chỉ là mang thân phận thị thiếp thôi. Vương gia yêu Vương phi như vậy, ngươi không thể thế chỗ nàng ta được đâu.

Lãnh Vân tức đến không thở nổi, nàng ta gào lên ra lệnh:

- Vả... vả Tư Cầm phu nhân ba mươi cái cho ta. Vả nàng ta xong thì phế đôi tay nàng ta đi, đuổi ra khỏi phủ.

Sau đó nàng ta trở về Vân Uyển viện, vất lại Tư Cầm đang phản kháng kịch liệt.

______________________________________

Trí Mẫn ngồi bên bàn trà trong Đình Uyển viện, dịu dàng vuốt ve chiếc túi thơm màu tím sẫm thêu chim đại bàng siêu siêu vẹo vẹo. Tiểu Trác nói, đây là quà sinh thần nàng thêu tặng chàng. Tối hôm đó, nàng còn đích thân vào bếp, nấu rất nhiều món ăn ngon đợi chàng đến. Nhưng chàng thì sao? Chàng không đến, lại còn nói ra những lời nhẫn tâm khiến nàng nghe thấy rồi hiểu nhầm. Hôm đó chắc do chàng tập trung quá, không để ý có người đang đến nên mới lỡ lời.

Chàng áp túi thơm lên ngực, ngẩng đầu nhìn trần nhà để tránh nước mắt chảy xuống. Mẫn Đình! Ta rất nhớ nàng!

Cảnh xưa vẫn đó, người cũ nay đâu?

______________________________________

Hôm sau

Trí Mẫn thất thần ngồi ở ghế bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm vào túi thơm trong tay, dịu dàng vuốt ve.

Lãnh Vân đứng đối diện, mặt đỏ bừng vì tức giận. Nàng ta đã đứng đây được một khắc rồi nhưng Vương gia nhất định không để ý đến nàng ta. Mặc cho nàng ta nói nhiều đến đâu, ngài ấy cũng chỉ vuốt ve cái túi thơm xấu xí đó, không thèm ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhìn thấy trên bàn bên cạnh có chiếc kéo, nàng ta liền cầm lên rồi giật lấy túi thơm Vương gia đang nâng niu trong tay, thẳng tay cắt nát.

Trí Mẫn tuyệt vọng nhìn chiếc túi theo từng đường kéo của nữ nhân trước mắt rơi xuống. Chàng không kiêng nể gì, thẳng tay tát mạnh khiến nàng ta ngã nhào. Chiếc kéo sượt qua tay Lãnh Vân tạo thành một vết cắt dài trên cánh tay trắng nõn.

Chàng quỳ phịch xuống, vội vơ lấy đống vải vụn từ chiếc túi thơm vừa bị cắt, đau khổ liên tục lẩm bẩm hai chữ " Mẫn Đình!"

Lãnh Vân nhịn đau đứng dậy, gào lên:

- Lần trước cũng vì thiếp đổ lỗi cho nàng ta mà ngài đánh thiếp. Lần này cũng vì nàng ta mà ngài lại đánh thiếp. Rút cuộc nàng ta có gì hơn thiếp mà ngài yêu nàng ta? Xinh đẹp? Tài giỏi? Hay gia thế hiểm hách? Chắc gì nàng ta đã yêu ngài hơn thiếp?

Trí Mẫn lạnh lẽo nhìn nàng ta:

- Bổn vương chưa từng yêu ngươi. Đó chẳng qua là hứng thú nhất thời thôi!

Lãnh Vân cười lớn:

- Kim Mẫn Đình chắc gì đã còn sống? Mà có còn, thì chắc đang hạnh phúc bên nam nhân khác rồi. Nàng ta không ngốc, tội gì nàng ta phải quay lại với nam nhân đã làm mình tổn thương chứ?

Trí Mẫn gầm lên:

- CÚT!!!!!!!!

Lãnh Vân cười điên cuồng dời khỏi Ỷ Lãnh các, không quên vứt lại một câu:

- Vương gia! Ngày đó ngài lừa thiếp là ngài lợi dụng nàng ta. Ngài có ngày hôm nay, là báo ứng, báo ứng đó.

Trí Mẫn khụy xuống, ôm chặt đống vải vụn, nước mắt nam nhi chảy ra:

- Mẫn Đình! Ta biết ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Nàng về với ta đi!

Endchap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro