kat 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 cont

Tân nhiên nhìn thấy Đồng Đồng sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy Lôi Dương đi vào, anh có chút không vui và lo lắng.

Người đàn ông kìa thâm chí còn không thèm nhìn đến Đồng Đồng , anh ta căn bản không coi Đồng Đồng ra gì, lúc này chắc Đồng Đồng đang rất khó xử.

Tân nhiên biết giờ phút này không cần nói gì, càng nói Đồng Đồng càng khó chịu, anh đón lấy đồ vật trong tay Đồng Đồng rồi nói với cô:" Được rồi đừng đi nữa, anh đưa em về!"

Tiếp đến anh để đồ vật vào bên trong xe rồi đem xe đạp của Đồng Đồng để sau cốp.

Đồng Đồng cúi đầu, trái tim có chút khó chịu, cô cố gắng đè nén tâm trạng của mình.

" Lên xe đi!" Tân nhiên mở cửa xe, gọi Đồng Đồng.

Đồng Đồng do dự một chút rồi lên xe tân nhiên, cô đã không có tâm tình đạp xe về ngôi biệt thự kia.

" Ở đâu?" Tân nhiên quay đầu hỏi Đồng Đồngđang ngẩn ra.

Đồng Đồng sực tỉnh nói địa chỉ cho tân nhiên, anh lái xe về phía biệt thự của Lôi Dương.

Ra khỏi nội thành ồn ào tới khu ngoại ô tĩnh lặng, cũng đến biệt thự của Lôi Dương .Xe đỗ trước cửa biệt thự, Đồng Đồng xuống xe,Tân nhiên mang đồ xuống giúp Đồng Đồng.

Đồng Đồng nhìn tân nhiên có chút do dự nói:" Quả thật không có gì, bọn em...... Còn có chút vấn đề nho nhỏ , cho nên anh không cần lo lắng!"

Đồng Đồng sợ, tân nhiên nói với người nhà cô lại lo lắng!

Tân nhiên nói:" được anh biết rồi, em đi vào đi!"

Đồng Đồng cảm ơn nhìn Tân nhiên nói:" Anh có muốn vào không."

Tân nhiên nhìn biệt thự thật lớn trước mắt, lắc đầu cười khổ nói:" Không , anh còn có việc đi trước!"

Tân nhiên lên xe, tâm tư anh có chút phức tạp rời đi.

Chỉ còn lại Đồng Đồng đau đớn vô lực mở cửa ra, vô lực đặt đồ vật lên xe dắt vào.

Tâm trạng thật không xong rồi, mình đang ghen sao? Đồng Đồng có chút vô lực nghĩ, thay một bộ đồ mặc ở nhà.

Cô bắt đầu bắt tay dọn dẹp biệt thự rộng lớn, chỉ có lao đầu vào làm việc cô mới có thể khiến bản thân không suy nghĩ nhiều nữa.

......

Lúc chiều muộn, Lôi Dương quay về, trên khuôn mặt của anh tràn ngập vẻ không vui, anh cất xe xong nhìn thấy chiếc xe đạp của Đồng Đồng đặt dưới gốc cây, anh bực tức đạp đổ cái xe.

Cái xe có thù oán gì với anh chắc, Đồng Đồng nhìn thấy hành động của Lôi Dương qua cửa sổ, vị đại gia này lại mất hứng rồi à.

Lôi Dương vào phòng, nhìn thấy phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, anh giật cà vạt để sang một bên.

" Hân Đồng, ra đây cho tôi!" Lôi Dương không kiên nhẫn quát lớn một tiếng.

Đồng Đồng nghe thấy Lôi Dương quát, cẩn thận từ trong phòng đi ra.

" Cô coi lời tôi như gió thổi bên tai à?" Lôi Dương sắc mặt lo lắng, ánh mắt không hài lòng nhìn Đồng Đồng chất vấn.

" Em không có!" Đồng Đồng đáp lại.

Lôi Dương sầm mặt, ánh mắt thâm trầm khiến Đồng Đồng thầm sợ hãi.

Mặt Lôi Dương áp sát Đồng Đồng , ánh mắt lạnh lẽo ép người, tay bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Đồng Đồng lạnh lẽo nói:" Sao tôi vừa mới không ở nhà, cô đã không chịu được cô đơn đi hẹn hò với thằng đàn ông khác, còn nói không có!"

Mặt Đồng Đồng trong nháy mắt tái nhợt, không thể tin nhìn Lôi Dương khổ sở lắc đầu nói:" em không có, em chỉ là......."

" Chỉ là cô lại đi kiếm đàn ông sau lưng tôi đúng không!" trong đầu Lôi Dương lại tràn ngập hình ảnh hai năm về trước, Đồng Đồng ở dưới thân gã đàn ông kia thở gấp, trái tim anh nhanh chóng bị bóp nghẹt nói không nên lời.

nước mắt Đồng Đồng không khỏi chảy xuống, lắc đầu phủ nhận lời của Lôi Dương , liều mạng giải thích nói:" em không có, vì sao anh phải nói với em như vậy, em chỉ gặp mặt bạn bè một chút thôi, anh nói như vậy oan em, anh không chịu nổi em sao?"

ánh mắt Lôi Dương lạnh như băng, lời giải thích của Đồng Đồng anh căn bản không nghe vào, giọng nói lạnh lùng:" Không cần giả vờ hiền thục trước mặt tôi, sự dâm đãng của cô tôi đã từng chứng kiến rồi."

Đồng Đồng nghe thấy lời nói vô tình của Lôi Dương, lòng cô đau như dao cắt, nước mắt rực rỡ chảy xuống, đau lòng nói:" Em là một người đàn bà hư hỏng? Vì việc anh nhìn thấy 2 năm trước mà anh định tội em sao."

" Tôi tận mắt nhìn thấy lại có thể là giả sao?" Lôi Dương nhìn thấy bộ dáng đau xót của Đồng Đồng có chút rung động, nhưng trong đầu anh lại không ngừng hiện hình ảnh Đồng Đồng và gã đàn ông kia trên giường 2 năm trước.

Lời nói làm tổn thương người khác của anh lại vang lên:" Là tôi không thỏa mãn được cô sao? Vậy nên cô đã vội vàng đi tìm gã đàn ông khác, đúng không?" Lôi Dương kéo giật Đồng Đồng vào trong lòng.

Đồng Đồng không hề dự phòng ngã vào trong vòng ôm tức giận của Lôi Dương.

Đồng Đồng chịu được Lôi Dương nỗi đau thể xác mà Lôi Dương gây cho cô, nhưng khi cô nghe thấy lời Lôi Dương nói, cô đau lòng đến không thể thở được.

Cô đẩy mạnh Lôi Dương ra, liên tục lui về phía sau mấy bước, trong mắt cô là đau khổ và bi thương, đau lòng nói:" Tôi không có, anh là đồ khốn kiếp, tôi không có!"

Nói xong cô mở cánh cửa lớn của biệt thự, không để ý tất cả chạy ra ngoài.

Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng chạy như điên ra ngoài , tâm anh đau xót, anh rất muốn đuổi theo cô ngay nhưng rồi lại gắng kìm bước chân lại, anh nắm chặt tay để cố gắng đè nén sự xúc động và đau đớn trong lòng mình, để mặc Đồng Đồng biến mất trước mặt anh.

Nhưng ông trời không buông tha cho tim anh, một tiếng sấm vang lên bên ngoài trời.

Trời mưa sao, đáng chết! Lôi Dương bất chấp mọi thứ lái xe ra khỏi biệt thự.

Trời nói đổi là đổi, chỉ trong chốc lát cơn mưa to đã hạ xuống, tâm Lôi Dương cũng càng nghẹn lại hơn. Anh lái xe không có mục đích tìm kiếm bóng hình Đồng Đồng .

Cuối cùng cũng thấy một thân ảnh bé nhỏ cô đơn đi trong cơn mữa vần vũ.

trong lòng Lôi Dương nhẹ nhàng mắng, đáng chết! Cô không biết tìm một chỗ tránh mưa sao! Anh vội vàng lái xe đến cạnh bóng hình người đó ấn vang còi ô tô.

Đồng Đồng bị nước mưa làm ướt đẫm cả người, cô không nghe thấy tiếng còi xe mà vẫn tiếp tục bước về phía trước.

Lôi Dương dừng xe lại lao vào trong màn mưa, anh túm chặt lấy tay Đồng Đồng , tức giận quát:" Cô muốn ốm à!"

Đồng Đồng hất tay Lôi Dương ra, bất cần nói:" Ốm thì sao, anh sẽ để ý chắc? Còn hơn là đau lòng, ốm thì có sao đâu!"

Trong giọng nói của cô không có phẫn nộ, chỉ có thản nhiên , ai thương và thất vọng.

Lôi Dương không để ý tất cả túm chặt tay Đồng Đồng nói:" Lên xe!"

Đồng Đồng lui về phía sau nói:" Không!"

Cô không muốn lên xe anh, không muốn, nói xong cô chạy đi, cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn!

Lời nói của anh luôn làm tổn thương người khác, anh sẽ luôn nghĩ cách làm tổn thương cô.

Lôi Dương nhìn thấy Đồng Đồng chạy đi, đột nhiên tâm anh lo lắng, cô né tránh anh sao, anh vội vàng đuổi theo cô.

Đồng Đồng chạy thục mạng không phân biệt được phương hướng. Lôi Dương gọi to:" Đồng Đồng!"

Anh đuổi theo cô, một tay túm lấy cô vào trong ngực, có chút thô lỗ bá đạo hôn đôi môi lạnh như băng của Đồng Đồng , giam cầm Đồng Đồng đang cố phản kháng vào trong lòng, không cho cô chạy đi.

Dưới màn mưa vần vũ, trên con đường không một bóng người, Lôi Dương gắt gao hôn Đồng Đồng, cô chỉ cảm thấy một đợt choáng váng.

Cô biết Lôi Dương không có ý định buông cô ra, cánh tay mạnh mẽ của anh quấn quanh cô, không cho cô giãy dũa rời khỏi.

Nụ hôn của anh mang theo chút níu kéo hơi hơi run rẩy, lúc lâu sau anh mới thả môi Đồng Đồng ra, nhìn thấy ánh mắt có chút mơ hồ của cô.

Mưa chảy xuôi trên mặt 2 người.

Mái tóc hơi dài của anh bị mưa làm ướt dính trên khuôn mặt, nỗi tức giận trong mắt đã biến mất, chỉ còn lại sự trong trẻo mà cô đã từng nhớ.

nước mắt Đồng Đồng hòa vào với mưa, thân mình nhỏ được Lôi Dương bao quanh, ánh mắt đờ đẫn nhìn Lôi Dương.

Lôi Dương quyến luyến hôn thêm Đồng Đồng một chút, đầu anh dụi vào bên tai Đồng Đồng nói:" Đừng bỏ anh!"

Đừng bỏ anh! Trái tim Đồng Đồng chợt rung động, anh đang níu giữ cô sao?

Suốt 2 năm cô mơ thấy Lôi Dương, mơ thấy anh nằm trên giường bệnh, trong giấc mộng của cô anh cũng luôn lặp lại câu này, đừng bỏ anh! Đừng bỏ anh! Đồng Đồng dao động!

ánh mắt xinh đẹp đau khổ của cô nhìn Lôi Dương, cô có thể đừng rời bỏ anh sao?

Lôi Dương nhìn thấy sự do dự trong mắt Đồng Đồng , cô vẫn có ý định rời đi, trái tim anh bối rối, anh vội ôm lấy Đồng Đồng đi nhanh vào trong xe.

Đồng Đồng vẫn không nói gì, anh khởi động xe quay về biệt thự.

Về tới biệt thự, Lôi Dương ôm Đồng Đồng trở về trong phòng, anh vào phòng tắm chuẩn bị chút nước ấm, trở lại phòng khách nhìn thấy Đồng Đồng ngơ ngác ngồi đó nhìn anh không hề lên tiếng nói chuyện,lẽ nào cô không có gì muốn nói với anh sao?

Lôi Dương ôm Đồng Đồng đi tới phòng tắm, do dự bỏ đi quần áo bị mưa làm ướt nhẹp trên người Đồng Đồng .

thân thể trắng nõn của Đồng Đồng lộ ra trước mắt anh, Lôi Dương nhẹ nhàng thả Đồng Đồng vào trong bồn nước ấm.

Nhìn thấy Đồng Đồng ngơ ngác không nói , anh lặng lẽ đi ra ngoài!

Anh vẫn chờ ở bên ngoài phòng tắm , hồi lâu sau mới nhìn thấy Đồng Đồng quấn khăn tắm đi ra.

Đồng Đồng cúi đầu im lặng đi về phía phòng ngủ. Cô quả nhiên là coi như không nhìn thấy anh!

Lôi Dương sợ hãi sự im lặng như vậy Đồng Đồng không giống như bình thường anh biết, anh lo lắng ôm lấy Đồng Đồng từ sau lưng, nghẹn giọng gọi:" Đồng Đồng!"

Nghe Lôi Dương gọi, thân thể Đồng Đồng hơi khựng lại một chút.

Lôi Dương đã lâu không gọi cô dịu dàng tình cảm như vậy, mỗi lần chỉ có tức giận hoặc là gọi to:" Hân Đồng!" Đồng Đồng giống như lại cảm giác được A Dương dịu dàng trước kia của cô!

Lôi Dương xoay người Đồng Đồng lại, vội vàng nói:" Mở miệng nói chuyện với tôi!"

Ánh mắt Đồng Đồng khẽ di chuyển một chút, cô cúi đầu không nhìn vào mắt Lôi Dương , giờ phút này cô không có chuyện để nói.

Lôi Dương buồn bực nói:" Thôi, cô đi nghỉ ngơi đi!"

Đồng Đồng cảm giác eo mình được lỏng, Lôi Dương buông cánh tay đang ôm cô ra, Đồng Đồng dường như lại có chút thất vọng. nhưng cô vẫn bỏ về phía phòng ngủ.

Lôi Dương nhìn bóng dáng Đồng Đồng rời đi có chút đau lòng.

Anh tìm lấy một điếu thuốc hít sâu, quên mất trên người mình vẫn đang mặc quần áo ướt.

Hết 22Chương 23

Sau trận cãi nhau là một khoảng yên lặng, Đồng Đồng trở về phòng, trong đầu cô quanh quẩn lời nói của Lôi Dương, 'Đừng bỏ tôi đi".

Đúng, không được bỏ anh đi, lúc anh bị thương nặng cô đã muốn ở bên anh, dù khổ sở thế nào chỉ cần được ở bên nhau là tốt rồi, bọn ly biệt đã 2 năm, giờ đây anh đã ở bên cạnh cô nhưng lòng lại tràn ngập oán hận.

Đồng Đồng khẽ thở dài một tiếng, cô chui vào chăn lắng nghe động tĩnh bên ngoài phòng ngủ, Lôi Dương không vào phòng, có lẽ tất cả mọi người cần được bình tĩnh.

Trời đã tối, Đồng Đồng nhắm mắt lại không muốn nghĩ ngợi nhiều, cô mệt chết đi được, cô cần nghỉ ngơi, bật một ngọn đèn nhỏ cạnh đầu giường, Đồng Đồng dần dần ngủ.

―――――――――――――――――――――――――――

sáng sớm, Đồng Đồng thức dậy, trên giường trống trải chỉ có mình cô.

Lôi Dương đêm qua không vào phòng, chắc anh ấy ngủ phòng khách rồi.

Đi ra khỏi phòng ngủ, Đồng Đồng đi đến phòng ngủ trước kia của cô, cô có cảm giác Lôi Dương sẽ ở phòng này.

Quả nhiên vào phòng cô thấy Lôi Dương vẫn đang nhắm mắt, dường như anh đang ngủ.

Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lôi Dương nhìn anh.

Sắc mặt anh dường như hơi hồng lên,chăn đắp ngang người, để lộ ra nửa người trên ở trần và đôi chân rắn chắc.

Chân anh rất đẹp, không phải đôi chân lông lá đầy mình. Chúng thon dài, làn da trắng, cũng rất vạm vỡ làm người ta phải ngẩn người ngắm nhìn.

Lồng ngực anh rộng lớn và vững chắc, giống như có thể bao trọn cả thế giới vậy.

Khi anh nhắm đối mắt lạnh lẽo đó lại để đi ngủ, trông anh hoàn toàn bình yên.

Lông mi dài, khuôn mặt lúc ngủ bình thản tựa như một đứa trẻ.

Đồng Đồng nhẹ nhàng thở dài!

Nếu đôi môi cương nghị đẹp đẽ kia không nói những lời làm tổn thương người khác.

Nếu ánh mắt kia không còn tia lạnh lẽo thì thật tốt biết bao!

Anh lúc đó chính là như thế, cô quyến luyến tất cả của anh , anh đã làm tổn thương cô, thế nhưng lòng cô vẫn vấn vương quanh anh không thể dời đi

Cô trúng độc rồi!

Là mê hoặc của anh, là tình độc của anh!

Đồng Đồng cảm thấy nhiệt độ điều hòa quá lạnh, cô lại gần đắp chăn lên cho anh.

Lúc cô chuẩn bị quay đi thì một bàn tay to lớn nóng rực túm chặt lấy tay cô, tiếp theo cô bị một lực rất lớn kéo vào một vòng ôm quen thuộc.

Cánh tay của anh ôm chặt lấy eo cô.

Đồng Đồng ở trong lòng Lôi Dương, tay cô chạm vào lồng ngực của anh, sao anh nóng vậy, anh bị sốt sao? Đồng Đồng chợt nghĩ, vậy phải kêu bác sĩ ngay!

Cô có chút lo để tay lên trán anh, nóng quá!.

Anh tỉnh lại mở mắt nhìn cô, một đôi mắt hoảng loạn như đứa trẻ sợ mất đi điều gì đó.

Đồng Đồng lo lắng nói:" A Dương, anh sốt rồi, em đi gọi......."

Lời nói còn chưa dứt, môi cô đã bị Lôi Dương chiếm đoạt, hô hấp nóng rực , da thịt nóng bỏng khiến Đồng Đồng điêu đứng.

Cô nghĩ muốn đẩy Lôi Dương ra, tình trạng hiện nay của anh không thể làm được, anh đang ốm mà!

Nhưng anh không để cô ra, không để cô có một khe hở phản kháng!

Anh bá đạo cướp lấy môi cô, hơi thở của cô khiến cô dần dần lạc đi.

Anh xoay mạnh người đè cô bên dưới mình.

Đôi mắt của anh khép hờ, tay vuốt ve thân thể đầy đặn của cô khiến Đồng Đồng run rẩy.

" A Dương...... Không cần như vậy...... A, anh đang...... Bệnh." Lời của cô giữa những nụ hôn của Lôi Dương có chút đứt quãng, thân thể của cô bắt đầu trở nên nóng dần.

Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt cô, anh không chút khách khí chiếm lấy cô.

Đồng Đồng chợt run rẩy.

" Tôi không cho em đi, không cho!" giọng nói thô ráp của Lôi Dương vang lên bên tai Đồng Đồng , mang mệnh lệnh và sự uy hiếp, không cho Đồng Đồng có ý nghĩ rời đi.

Đồng Đồng cảm nhận sự nóng rực khác thường của anh, thích ứng với sự tồn tại của anh, đôi mắt lạnh lẽo của anh có chút hoảng loạn.

Lôi Dương không thấy Đồng Đồng trả lời, anh lại dùng lực va chạm, bàn tay to lớn xoa lên ngực Đồng Đồng , hổn hển nói:" Nói em sẽ không rời khỏi tôi!"

Thân thể Đồng Đồng dao động theo anh, tay cô ôm lấy bả vai rộng lớn của Lôi Dương, dịu dàng nói:" Em sẽ không rời đi, sẽ không!"

Lôi Dương nghe được lời Đồng Đồng nói, bên môi lộ ra ý cười vừa lòng , khiến Đồng Đồng chìm đắm trong một cơn bão mê man, anh đang bệnh nhưng không hề ảnh hưởng tới khát vọng anh dành cho cô, còn có thể làm cho Đồng Đồng mê mẩn bên người anh, khiến cô không có cách nào suy nghĩ đến chuyện rời bỏ anh.

Cô vẫn là cô gái của anh, cô gái làm người ta điên đảo của anh.

Dường như anh cũng không phân biệt được rõ ràng anh muốn gì, nhưng anh muốn giữ cô lại, có lẽ là để nhấn cô xuống vực sâu của sự thống khổ!

Vì sự phản bội của cô còn phải trả một cái giá rất lớn!

Đã có lửa thì phải có khói!

Thẻ:Tình cờ

Chương 24: Công việc

Bệnh Lôi Dương đến thì nhanh mà đi cũng mau, Đồng Đồng giúp anh gọi bác sĩ gia đình, vẫn là người bác sĩ giúp cô khám bệnh khi cô bị ngất.

Lôi Dương thân thể khỏe mạnh, rất nhanh đã trở lại bình thường, nhưng lại hại Đồng Đồng hàng ngày giống như nô tì hầu hạ anh.

Anh đói bụng, Đồng Đồng sẽ vội vàng chuẩn bị đồ ăn, ai bảo anh đang ốm chứ!

Anh lạnh, Đồng Đồng phải giúp anh đắp chăn, ai bảo anh đang ốm mà!

Anh khát, Đồng Đồng sẽ pha nước ấm dâng lên cho anh uống tận miệng!

Lúc anh muốn vận động trên giường, anh sẽ không hề báo trước mà đè Đồng Đồng dưới người ân ái một phen, chỉ có lúc ấy anh mới không giống như một người bệnh mà giống rồng giống hổ , Đồng Đồng thường ở trong cơn bão cuồng nhiệt của anh mà ngủ thiếp đi.

Những ngày này Đồng Đồng bị Lôi Dương giữ lại trên giường suốt, cô luôn vì quá mệt mỏi mà ngủ mê mệt.

Trong khi đó Lôi Dương hoàn toàn khang phục, anh xuống giường ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh Đồng Đồng.

Cả người mặc đồ vest hiệu, khuôn mặt lạnh lẽo, ánh mắt như băng và thân hình cao lớn.Cả cơ thể anh toát ra vẻ đẹp sang trọng cùng khí chất khó gần.

Anh nhìn vẻ mặt cô quyện trong giấc ngủ, trên mặt anh hiện lên một nụ cười kì lạ rồi sau đó chậm rãi ra khỏi phòng ngủ, lái xe đi ra ngoài.

―――――――――――――――――――――――――――

Lôi Dương lái xe đi tới một khu biệt thự trông như một tòa thành, người làm cung kính cúi đầu nghênh đón Lôi Dương.

Lôi Dương lạnh lùng trực tiếp đi vào trong, ở đây có người đang chờ anh, đôi giày anh giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng cộp cộp.

Anh đi tới một gian thư phòng, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.

Anh ngồi trên ghế nhìn người đàn ông già phía đối diện, cha anh, một người đã cho anh sinh mệnh. Nếu nói cha anh đã cho anh cái gì, thì chỉ có thể là cái đó.

Lôi lâm cũng không hẳn là quá già, ông khoảng hơn 50 tuổi, thân thể đã có chút uể oải.

Trong ánh mắt ông ta nhìn Lôi Dương cũng không hề có tình cảm của một người cha dành cho con trai, chỉ có một loại thái độ của người trên đối với kẻ bề dưới.

" Nghe nói gần đây anh lại gần gũi với một cô gái, còn ở cùng nhau nữa!" Lôi lâm nghiêm giọng chất vấn Lôi Dương, đây là luôn là cách ông nói chuyện với Lôi Dương.

Lôi Dương nhíu mày, thản nhiên nói:" Tin tức của bố cũng thật nhanh nhạy!"

" Thật sự là cô ta sao !" Trong giọng nói uy nghiêm của Lôi Lâm có chút lo lắng.

Lôi Dương lạnh lùng cười nói:" Bố không phải bận tâm, cô ta chỉ là một thứ đồ chơi làm ấm giường, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch cưới xin của bố!" Nói xong anh nhìn lướt qua Lôi Lâm rồi nói:" Gọi tôi đến là vì chuyện này sao!" (Vì tc giữa anh và pp anh k đc tốt cho nên bạn để anh xưng tôi gọi bố nha)

Lôi lâm ra lệnh:" Bớt chút thời gian gặp mặt với Đan Tình đi!"

Ánh mắt Lôi Dương hơi trầm xuống,anh đứng dậy nói:" Bố cứ sắp xếp đi!"

Nói xong bóng hình cao lớn của anh bước ra ngoài, trong lòng anh thầm thấy nực cười, xem ra cuộc sống của anh sắp có trò vui rồi!

Đan tình là viên minh châu trong tay đan quốc khánh , mà đan quốc khánh lại là một quan viên cao cấp trong chính phủ, quyền thế tài thế đều không phải là nhỏ, đám cưới giữa nhà họ Lôi và nhà họ Đan quả thật là một điểm nhấn trong giới kinh doanh.

Lôi lâm có chút ngạc nhiên là Lôi Dương lại không hề đưa ra ý kiến gì, chấp nhận đi gặp Đan tiểu thư ngay. Anh dường như mặc kệ đám cưới này, có vẻ như chuyện cưới xin hiện giờ anh chẳng mảy may quan tâm.

Điều này làm cho lôi lâm ngoài dự đoám, đồng thời ông cũng cảm thấy đây là một chuyện tốt. có điều trong lòng ông ta lại lo lắng không biết Lôi Dương đang tính toán chuyện gì, tâm tư của anh luôn nằm ngoài suy đoán của người khác.

Đứa con này của ông, ông không thể biết nó nghĩ gì cũng như không thể khống chế nó , bởi vậy ông lo lắng cũng không phải là không có lý .

Lôi Dương ban ngày vẫn đi làm, đến chiều muộn hoặc đêm mới trở về, anh và Đồng Đồng chỉ gặp mặt trên giường, chẳng qua là thời gian trên giường kéo dài hơn một chút.

Đồng Đồng không muốn ngồi không trong những căn phòng trống rỗng, cô tìm một công việc nhỏ để làm, chuyện này cô cũng không nói cho Lôi Dương biết.

Hôm nay là ngày thứ 2 cô đi làm, tâm tình cô rất thoải mái vui vẻ, cô thích làm công việc của người đàn piano ở nhà hàng cao cấp này.

Giám đốc nhà hàng nói hôm nay có một vị khách vip bao trọn nhà hàng, bởi vậy giám đốc muốn cô biểu diễn thật tốt để khách vừa lòng.

Đồng Đồng cũng không lo lắng, cô tin khả năng của cô sẽ không làm giám đốc thất vọng.

Đồng Đồng mặc một chiếc váy màu trắng mềm, cổ áo có một đóa hoa nhỏ màu trắng , tóc dài thả tự do trông như một đóa bách hợp.

Trước đó do không đủ thời gian đạp xe đạp, cô đã đi bộ đến trạm xe cách biệt thự khá xa bắt xe bus đến.

Đồng Đồng đi tới nhà hàng, giám đốc cũng đã có mặt ở đại sảnh vội đến dặn dò cô phải thật cẩn thân, nhân vật hôm nay rất quan trọng, vì cô vừa mới bắt đầu đi làm nên giám đốc có chút lo lắng.

Đồng Đồng nhẹ nhàng cười khiến giám đốc yên tâm, cô sẽ làm tốt ! Xem ra người sắp đến thân phận không phải là nhỏ, có thể khiến giám đốc đích thân đứng ra điều khiển.

Giám đốc nhìn thấy Đồng Đồng có vẻ tự tin, ông gật đầu rồi đi đốc thúc những người khác. Đồng Đồng đến bên cạnh cây đàn piano lướt qua bàn phím một chút, trong lòng cô cũng không khỏi tò mò, người đến là ai?

Thẻ:Tình cờ

Chương 2: Part 2.

(...)

Tuy rất tức giận song hoàng hậu vẫn kiềm chế, bà ta quyết định chuyển sang phương án A phẩy. Ngay đêm hôm ấy, hoàng hậu lẻn vào nhà để xe của hotel và nhanh chóng tiến hành âm mưu phá hoại chiếc Li-mu-xin. Sáng hôm sau khi Bạch Vũ chuẩn bị đua xe trong rừng tập thể dục thì nàng phát hiện tất cả chỉ còn là một đống sắt vụn đầy vết cào cấu của móng tay... Còn chưa kịp hít đủ hơi để thét, Bạch Vũ chợt thấy một bà cụ già móm mém tay chân run rẩy đang rì rì dắt một chiếc mô tô bự tiến về phía nàng. Khi bà ta đến đủ gần, nàng nhận ra trên xe có dòng chữ bự chảng : "Quà khuyến mại cho Bạch Vũ công chúa mừng ngày đẹp da!"

Nàng - với tư chất người sang không tham của lạ, đã định từ chối, nhưng chiếc môtô kia có một ma lực phi thường, khiến nàng vừa nhìn vào đã muốn trèo lên lượn vài vòng. Thế là rất nhanh, nàng đã rồ ga, bánh trước nhỏng lên trời kèm tiếng gầm rú của động cơ 1200 phân khối, nàng lao đi trong niềm hân hoan của Hoàng hậu. Bà già móm mém nở một nụ cười thâm độc "thắng kia đã đứt, mày còn le lói không con"

Chỉ đến gần nửa tiếng sau Bạch Vũ mới phát hiện ra tình trạng không phanh của thứ nàng đang cưỡi, bởi lẽ đến lúc ấy khi vào khu rừng rậm nàng mới nghĩ tới vụ giảm ga. Hỡi ôi, tất cả đều vô ích, con xe cứ lao vùn vụt về hướng rừng cây. Bạch Vũ không khỏi khiếp đảm, đưa hai tay ôm mặt không dám nhìn. Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên như sấm rền : "Úm ba là, dunglaingay coicoi!". Chiếc xe sững lại rồi tự động hạ chân chống, tắt máy. Bấy giờ Bạch Vũ mới dám mở đôi mắt đẹp đẫm lệ. Trước mặt nàng là một nhà thôi-miên-xe-mô-tô trong y phục hoàng tử (hoặc một hoàng tử trong y phục nhà thôi-miên-xe-mô-tô)!

Nàng sững người một đoạn vì nét đẹp lai Tom Cruise mà hao hao Brad Pitt của chàng.

Tom Cruise - Brad Pitt

Định thần lại, nàng chưa kịp cảm ơn thì nhận ra chàng đã cưỡi lên chiếc mô-tô của nàng rồi dong đi mất. Ôm hận chửi thề vài câu thanh tao lướt nhẹ trong gió, nàng rẽ lối quay về Bảy chú lùn hotel định tìm con mụ móm mém kia tính sổ, nhưng đã muộn, mụ ta đã bốc hơi từ thuở nào. Lúc này, tưởng chừng kế hoạch trừ khử Bạch Vũ "chết là hết" đã thành công triệt để, Hoàng hậu đã quay về cung điện và lặp lại trò cũ, bà hỏi Gương Thần câu hỏi cũ và Gương Thần trả lời câu trả lời cũ. Bà ta hết sức kinh hoàng và ngạc nhiên, tưởng Gương Thần đã hết đát và tính đem giục. Lúc này Gương Thần la oai oái, sợ mất chén cơm đành bấm bụng làm việc xấu, bày kế thì thầm vào tai bà Hoàng hậu...

(Lại) vào đêm hôm đó, hoàng hậu tạm tha cho Gương Thần để viết i meo cho mời đến lâu đài nhân vật tiếng tăm lừng lẫy giang hồ nhờ giúp trừ khử con nghiệt nữ Bạch Vũ. Gương Thần nhận nhiệm vụ nuốt i meo và truyền theo sóng wifi đến nơi. Chỉ trong vòng vài phút, từ mặt gương, một bàn chân nhỏ xíu rồi cả một thân người nhỏ xíu bước ra - một cậu bé tí hon hết sức đẹp trai từa tựa Clark Gable mặc y phục cosplay Táo Đỏ Lừa Tình.

Clark Gable

Trước sự sửng sốt của hoàng hậu, cậu ta dõng dạc bảo : "Tôi là Táo Đỏ đến theo hợp đồng phân phối từ tổng công ty sát thủ, đã sẵn sàng lừa tình theo yêu cầu của quý khách."

Hoàng hậu nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn ngược, nhìn từ trên xuống dưới nhìn từ dưới lên trên, bà ta đơ đơ nghi ngờ tính xác thực của lời quảng cáo search được trên mạng. Quả nhiên kẻ nhỏ bé trước mặt có một đôi mắt quyến rũ, một hàm râu quyến rũ cùng một nụ cười đểu đúng chất của một kẻ lừa tình chuyên nghiệp, nhưng hắn ta sẽ làm gì với bộ dạng nửa xanh nửa đỏ kia? "Một kẻ nửa mùa...!" Hoàng hậu trong lúc đơ quá đã buột miệng, chàng Táo Đỏ nghe thấy liền phản ứng "Tại sao tôi lại là kẻ nửa mùa? - kèm theo một nụ cười nửa miệng với ánh mắt lừa tình chuyên nghiệp - cô em cho rằng tôi không đủ khả năng ư?" Lúc này Hoàng hậu mới tin tưởng được 30%, hỏi "Vậy kế hoạch của ngươi là gì?"

"Rất đơn giản và hầu như không tốn kém", Táo Đỏ trở về tác phong bình thường khi bàn về những vấn đề có tính hành chính, "Tôi đi đến chỗ công chúa, tôi lừa tình, tôi làm xong, tôi về đây, tôi nhận thù lao, tôi chui qua gương, tôi về nhà và tôi ngủ... Nhưng!", chàng bỗng lên giọng, "Nếu tôi đi bộ tới đó thì mất cả tháng là ít nên cô em phải mang tôi đi, tốt nhất là dùng Li-mu-xin đỏ táo. Nếu tôi lừa tình công chúa thì tôi cần thư giãn về tinh thần nên yêu cầu trong xế có sẵn rượu xịn và món gan ngỗng cắt nhỏ. Nếu tôi đến cái khách sạn ấy thì tôi cần cô em tài trợ đủ tiền để tôi ở Hoàng Gia phòng cho dễ bề tiếp cận. Cuối cùng, nếu muốn tôi tiếp cận nhanh chóng thì cô em hãy bỏ tôi vô hộp tìm cách tặng cho công chúa. Nhưng cô ta có thể không nhận, do đó hãy tặng kim cương nguyên chất hoặc ngọc trai đen."

Hợp lý đấy chứ, Hoàng hậu nghĩ, bà lập tức chuẩn bị Li-mu-xin đỏ táo, rượu xịn và gan ngỗng cắt nhỏ, ngoài ra còn chuẩn bị một chiếc cẩm hộp lót nhung đỏ thẫm mượt mịn, bên trong là viên kim cương Báo Hồng (Pink Panther) nổi tiếng, nhưng Hoàng hậu vẫn chưa chắc chắn lắm, nên đã tặng kèm giỏ táo và bó hoa hồng đỏ 99 bông.

Báo Hồng

Công chúa Bạch Vũ đang có tâm trạng đề phòng với những món quà khuyến mãi, nay được gửi lên tận phòng một giỏ táo và 1 chiếc cẩm hộp huy hoàng, lấy làm lo lắng và đã vũ trang kỹ lưỡng trong tư tưởng. Nhưng khi mở chiếc cẩm hộp ra, nàng chỉ nhìn thấy viên kim cương Báo Hồng lấp lánh kèm theo một kẻ quái dị tí hon được cho là từa tựa Clark Gable - mặc y phục cosplay Táo Đỏ Lừa Tình - nửa xanh nửa đỏ. Hắn vừa cất lời ong bướm đã bị Bạch Vũ giơ ngón tay búng một cái véo, hắn bay ra khỏi trái táo đỏ, còn trái táo nửa xanh nửa đỏ tình cờ rơi xuống giỏ táo.

"Công chúa nương nương, sao nỡ dùng ngón tay thanh mảnh quyến rũ của nàng búng ta, nhỡ gãy móng..."

"Á á á á!" Bạch Vũ chợt thét lên "Xước móng tay ta rồi!"

Vô cùng nổi giận, Bạch Vũ phóng qua phòng như một con ngựa vằn Phi Châu, toan giơ vó dẫm nát kẻ làm tổn hại nhan sắc của nàng.

Táo Đỏ kinh hoàng gào lên "Bớ công chúa nương nương xin hạ thủ lưu tình! Ta đến đây cũng là vì hảo ý với nương nương đó."

Chưa nói dứt lời chàng Táo đỏ đã bẹp dí dưới gót hài của Bạch Vũ. Nàng phủi phủi chân lên tấm thảm quyền quý, rồi bước vào phòng. Lòng thầm nghĩ "Giỡn hoài, người cao mét tám ta còn chưa thèm ngó, cái kẻ cao tám mét... à không, tám cen-ti-mét thì làm gì có cơ hội lơn tơn vào đây" và mỉm cười đeo viên Báo Hồng vào ngón tay. Vừa đeo vào xong thì nàng ngã lăn ra đất, gương mặt im lìm thanh thản như đang ngủ nhưng hơi thở đã không còn... Lúc này các chú lùn chạy vào, phát giác trong giỏ táo có trái táo nửa xanh nửa đỏ bị chọt 5 cái lỗ (trang phục cosplay khoét lỗ để chui đầu, tay, chân) tưởng lầm nàng Bạch Vũ đã cạp táo mà ngộ độc chết, vô cùng thương tiếc lột sạch tư trang vòng vàng, duy chỉ có viên Báo Hồng là dính chặt trên tay nàng gỡ hoài không ra, thôi thì để lại cho nàng làm kỷ niệm về dưới cửu tuyền còn sang với ma quỷ.

Chưa bao giờ hoàng hậu lại sung sướng đến thế kể từ lần bỏ một tỷ hai mua hàng khuyến mại ở Hoàng Gia thương xá một tuần trước. Bà ta lập tức quay về lâu đài và nhận được câu trả lời như ý từ Gương Thần đồng thời giấy báo phát hiện xác chết của IBC (International Ba Chấm) chuyển đến. Vụ việc phát hiện viên Báo Hồng vô giá trên tay thi thể công chúa Bạch Vũ vốn được cho là trốn nhà theo giai đã làm náo động cả một vùng. Bảy chú lùn lập tức mở tour tham quan hiện trường vụ án nhằm tăng lợi nhuận cho hotel. IBC quyết định chuyển xác Bạch Vũ về trung tâm khám nghiệm tử thi.

Hai bên đang hồi giằng co quyết liệt xem ai là người có quyền giữ lại Bạch Vũ, thì ngay lúc đó, một chàng trai phong lưu tuấn tú cưỡi Harley, mặc áo da, đeo kính Ray-ban và quần bó ôm sát đúng kiểu hoàng tử trờ tới, chàng oai vệ bước đến bên xác công chúa trước con mắt ngạc nhiên của người đời, chàng đột nhiên đút tay vào túi áo, không khỏi khiến người ta có cảm giác như chàng chuẩn bị móc súng ra tới nơi, nhưng không, thứ chàng cầm trên tay là một cái kính lúp độ nặng để soi kim cương, và chàng nhẹ nhàng nâng bàn tay có đeo viên Báo Hồng lên xăm soi... mọi người xầm xì "Phải chăng chàng là chuyên gia giám định đá quý?... hay người ở trên cử xuống vì tranh chấp của chúng ta?..." không ai dám hó hé nửa lời. Chàng sau khi xem xét kỹ lưỡng, phán một câu chí tình "Đồ thật!" rồi rút trong túi ra một hũ Vaseline bôi gót chân hiệu Hoa Sen bôi bôi vào tay công chúa, đoạn rút chiếc nhẫn ra nhẹ nhàng trong con mắt kinh ngạc nuối tiếc của Bảy chú lùn cùng nhân viên IBC. Bất thình lình, Bạch Vũ ngồi bật dậy, nhìn quanh quẩn, và bắt gặp ánh mắt trìu mến của hoàng tử đằng sau lớp kính Ray-ban, nàng la lên "!@#$% tên cướp xe trong rừng...!"

Bạch Vũ ngồi bật dậy thì coongggg! Trán nàng đập vô thành kính của cái nắp quan tài thủy tinh chưa mở ra hết, từ làn da trắng như mưa mùa hạ một cục sưng tổ chảng như táo nhú lên! Bất chấp, kể cả việc đèn flash đang nháy lên chụp lia lịa, Bạch Vũ đạp lên quan tài làm điểm tựa, thi triển Lăng Ba Vi Bộ qua đám chú lùn phóng vèo lên yên xe Harley mà tên hoàng tử đang rồ ga chuẩn bị dọt. "Bà giết mi!", nàng vung tay lên ôm chặt lấy cổ hắn, toan tung một thế Judo đủ sức thắng điểm Ipon!

Bị bất ngờ, chiếc nhẫn Báo Hồng trong tay do bôi vaseline quá trớn mà trơn vuột khỏi tay hoàng tử, bay lên cao, càng bất ngờ hơn nữa, tàn dư của vụ tông máy bay vào toà tháp đôi ngày 11 tháng 9 đã bay ngang qua, chém trúng viên Báo Hồng, viên kim cương vỡ tan thành ngàn mảnh, rớt xuống Bảy chú lùn và lực lượng IBC, toàn bộ ngã lăn ra đất và tắt thở. Bạch Vũ cùng Hoàng tử trân trối nhìn viên Báo Hồng vỡ nát, sực nhớ kiến thức cơ bản rằng kim cương thật rất cứng, cả hai quay sang nói với nhau "Không lẽ là đồ giả?!"

Chẳng nói chẳng rằng, Bạch quay phắt về phía cái thùng rác nơi lần cuối nàng nhìn thấy tên Táo Đỏ. Hắn vừa trèo lên được cái bịch sữa tươi bốc mùi cách đáy thùng rác tầm hai mươi xăng ti mét (công sức suốt 24 giờ vất vả). "Sao mi dám lừa gạt một công chúa đoan trang thùy mị nết na ngây thơ như ta?!", Bạch Vũ thét và xách áo hắn lên, "Mi sẽ biết..." ... "Thằng lùn, viên Báo Hồng đâu?", một giọng nói hết sức ngầu vang lên cắt ngang, sát khí tỏa ra ngùn ngụt. Hoàng tử dí con dao nhíp chuyên nghiệp để mở két vào cổ họng Táo Đỏ, "Đừng đùa với mafia Sicile.", hắn gằn giọng... Bạch Vũ chợt nhận ra...

Người tình trong mộng của nàng là đây, thật là ngầu, thật là hùng dũng oai vệ, thật là tài năng... nàng chợt trở nên hiền dịu im lặng đứng nép sang một bên... Tên Táo Đỏ sau một hồi đơ đơ giựt giựt, đã thành thật khai rõ viên Báo Hồng thật đang nằm trong kho bạc Hoàng Gia, chủ hợp pháp đứng tên là Nữ Hoàng Xinh Đẹp, viên Báo Hồng kia chỉ là liều thuốc chết cho nàng Bạch Vũ tội nghiệp. Hoàng tử nghe kể đầu đuôi sự tình, lấy làm thương cảm, lòng chánh nghĩa trồi lên như một con cá trê ngóc đầu dậy từ bùn ao tù đọng, chàng quay sang ngỏ ý "Ta sẽ quay về cung điện, giành lại công bằng cho nàng!" và le lói dưới lớp bùn con cá trê vừa để lại "Ám toán mụ nữ hoàng chiếm đoạt gia sản và mỹ nhân"

Không hề chậm trễ, hoàng tử mafia cùng Bạch Vũ tiến hành trấn lột hết số của cải của bảy chú lùn tích góp bao năm qua, trói gô cả bảy và các khách khác vào bảy chiếc giường bằng dây truyền ADSL, sau khi vơ vét sạch, đôi uyên ương nhảy lên Harley phóng thẳng về hướng lâu đài, trái tim phơi phới tình yêu và quyết tâm tìm lại chính nghĩa cho quá khứ bi thương đầy bất công của công chúa Bạch Vũ. Không gì có thể cản vòng lăn bánh xe của họ. Bất chấp những con thú bị cán bẹp, bất chấp đá tảng bỏ chạy tránh xe, bất chấp số tiền vàng đè nặng yên sau, họ vẫn phóng như bay trên con đường tình yêu vừa tìm được. Ở lâu đài kia, hoàng hậu nào biết được sức mạnh của tình yêu có thể bự đến cỡ nào..

Yêu khí... à không, Tình-Yêu-Khí đã hồng lên cả một góc trời, kèm theo là chút xám xám từ khói xe do sử dụng loại xăng pha tạp quá tay bởi giá xăng đã tăng vùn vụt kèm theo giá vàng và ngoại tệ, hoàng tử cùng công chúa chẳng mấy chốc đã vào chánh điện, chiếc mô-tô xịn nhổng lên cú chót ra oai rồi tắt ngóm vì thiếu thốn nhiên liệu. Cả hai thầm nhủ, "chuyến này một đi không trở về", rồi nắm tay nhau tới biệt cung của Nữ hoàng xinh đẹp. Hoàng hậu đang cosplay Thuỷ Thủ Mặt Trăng và cầm Quyền trượng Mặt Trăng nhún nhẩy qua lại trước Gương Thần, thấy Bạch Vũ dắt theo một gã trai đẹp tới thì bị bất ngờ suýt quăng cây trượng vào thẳng cái gương..

Nhận ra Bạch Vũ chưa đi bán muối, hoàng hậu hận đời bầm gan tím ruột. Bà ta tự trách mình quá chủ quan khi không đem xác nó ra ngâm dấm làm tiêu bản. Quả nhiên người tính không bằng trời tính. Hoàng hậu liền xoay quyền trượng Mặt trăng một vòng bằng tay phải trong lúc tay trái tung lông vũ bay lả tả xung quanh, thật là một khung cảnh hết sức Hoàng Gia rồ man. Quả nhiên sự rồ man đó có khiến hoàng tử mafia thoáng chùn chân. Hắn không khỏi lo ngại đến việc tốn tiền chích ngừa phòng dại nếu lỡ trong lúc thực hiện các tác động vật lý bị con mụ mặc đồ thủy thủ kia cạp vào người.

Lăm lăm con dao nhíp chuyên dụng trong tay, hoàng tử băn khoăn không rõ có nên xông vào hay không, thì Bạch Vũ khều khều, đoạn đưa cho chàng chai nước mắm Phú Quốc loại thơm ngon đặc biệt và một chai khuyến mãi hiệu Chin-su danh tiếng, nàng nói "hãy dùng thứ này thay cho vũ khí lạnh lùng kia, ta sẵn sàng khoan dung cho bà ta một con đường sống" ngẩn ngơ lặng nhìn Bạch Vũ, hoàng tử chợt thấy mình bé nhỏ và tầm thường, xấu xa và độc ác tựa loài quỷ dữ, chàng tự dưng ví nàng như thiên sứ cánh trắng, tốt đẹp và lộng lẫy biết bao... sau phút đứng hình chim bồ câu bay phất phới cùng theme-song phát nhạc thánh ca Ha-le-lu-ya, hoàng tử hết sức ung dung cầm hai chai nước mắm tạt thẳng vào mặt con mụ loi nhoi kỳ quặc đằng kia ..

Hoàng hậu không có dịp chứng kiến cơn ác mộng bốc mùi mắm của bản thân vì ngay khi hoàng tử mở nắp và hất thứ dung dịch giàu chất đạm không có MCP3 đó về phía bà ta thì thời gian như ngừng đọng. Trong khoảnh khắc, hoàng hậu nhìn thấy rõ từng phân tử nước mắm và nước tương tuôn trào khỏi miệng chai thủy tinh sáng lấp lánh, chuyển động theo đường vòng cung với vận tốc chậm dần dưới sự tác động của lực ma sát do không khí máy lạnh từ từ bay về phía bà. Cơn ác mộng này không thể là sự thật! Tiếng hàng nghìn hộp mỹ phẩm và hàng vạn những ngày mài lưng ở giường nằm các thẩm mỹ viện gào thét tuyệt vọng bên tai hoàng hậu. Số phận đã cho một mỹ nhân như bà một kết cục quá phũ phàng! Hoàng hậu phẫn uất đến nghẹt thở. Vì thế khi phân tử bốc mùi đầu tiên nã đến đích là bộ đồ cosplay Sài lờ mún thì hoàng hậu đã bất tỉnh trước đó một phần hai mười sáu nghìn tám trăm bảy ba ngàn lần giây.

Ta tạm thời quên đi tấn bi kịch của một bậc mẫu nghi, (coi như bà ta đã bị loại ra khỏi câu chuyện cổ tích toàn những nhân tài xinh đẹp có ngoại hình), trở về với hai nhân vật chính của chúng ta, sau khi tiêu diệt trùm cuối, hoàng tử và công chúa quyết định đón Vua cha từ Nữ hoàng đảo trở về, đồng thời mời cha của Hòang tử từ vương quốc xa xôi nào đó có rất nhiều người mang họ Bạch Tuộc đến lâu đài bự để ký kết giao ước giữa Mafia và Pháp luật. Sau khi con trẻ kết hôn thì xã hội đen và trắng bắt tay nhau, nghiêm cấm mọi hành vi kỳ thị chủng tộc cũng như chống đối làm hỏng hoà ước giữa hai bên. Đám cưới diễn ra linh đình trong 3 tháng trời, tiêu tốn gần nửa kho bạc của Bảy chú lùn, đánh dấu bước ngoặc mới, làm tiền đề cho những câu chuyện cổ tích về sau.

Và từ đó họ sống hạnh phúc bên nhau cho đến khi kho bạc cạn tiền...

Đến đây hai tác giả đang suy tính tìm hiểu sự thật đằng sau câu chuyện "cô bé Lọ Lem" người láng giềng thân tín, người bạn duy nhất thời thơ ấu của Bạch Vũ...

...nhưng đó là một câu chuyện khác sau khi các bạn tác giả đi nhoi bún mắm xì trum xong...

---The end---

Chương 16 (2). HẠNH PHÚC MONG MANH

Hoàng hôn ngày mùa hạ, tiết trời thoắt đổi thay, vài tiếng sấm đì đùng vừa vọng tới, khoảng trời ngoài khung cửa đã tối sầm, không khí đột nhiên bí bức oi nồng lạ lùng, lại sắp mưa. Chỉ An bật đèn lên, trong không gian đóng kín, cả người vẽ lẫn người được vẽ đều thấy rất nóng nực.

"Anh cứ nhìn em mãi làm gì thế? Có người mẫu nào như anh không hả?" Cô càu nhàu, thể hiện vẻ bất mãn. Kỉ Đình cười cười, Chỉ An từ nhỏ đến lớn đều như vậy, những lúc muốn chuyên tâm mà chẳng được thì sẽ cáu kỉnh ngay.

Cô vẫn đang mặc chiếc áo phông màu trắng của anh, chiếc áo rộng thùng thình, che quá mông nhưng vẫn chưa tới đầu gối, cô đứng sau giá vẽ, bị che từ cổ trở xuống, chỉ còn chừa lại đôi chân, nuột nà và thẳng tắp.

Anh bỗng ngây người, không ngờ lại nghe thấy Chỉ An đặt bút đánh cạch xuống bảng pha màu, vẻ bực bội, "Không ổn rồi, em không vẽ nữa đâu...".

"Lại sao thế?" Chẳng mấy khi thấy cô nhõng nhẽo, trẻ con thế này, trong lòng anh thắc thỏm vui mừng.

"Bảo anh đừng có cựa quậy thì đừng có cựa quậy, anh thế này làm sao em vẽ được?"

"Anh có cựa quậy đâu." Trong giọng của anh có vài phần oan ức.

"Anh còn dám nói không cựa quậy nữa à?" Cô nhướn mày lên.

Cuối cùng anh cũng hiểu, cúi đầu cười cười, "Chỉ An, em qua đây được không?".

Cô cười khẩy, "Việc gì em phải qua". Anh không đáp, chỉ nhìn cô mỉm cười rạng rỡ. Sau cùng cô vẫn tới bên anh, hệt như một con mèo ngoan ngoãn. Đến lúc lời lẽ đều đã ú ớ lộn xộn, cô hỏi anh, "Không sợ lại tiêu xài hết hạnh phúc trước thời hạn hay sao?". Anh chỉ cười, nghe tiếng sấm tới, đến hơi thở cũng như tắc trong lồng ngực, vậy nên có quá nhiều thứ chưa gọi được tên cứ chất chồng bối rối, vội vã kiếm một nơi buông xả.

"Anh..." Lời anh vừa thốt ra khỏi miệng liền bị tiếng chuông điện thoại thô bạo cắt ngang, cô ngồi trên người anh, nhanh tay chộp lấy cái điện thoại ở đầu giường.

"Ai đấy?... Mặc kệ đi em..." Anh nói.

Share on FaceBook Tweet on Twitter Send to Yahoo

TOP

Cô không chịu, hơi nghiêng đầu, nhìn anh khiêu khích, thấy anh lo lắng, cô liền nhấn nút nghe, rồi đặt điện thoại kề tai, không nói năng gì, chỉ cười cười nhìn anh.

"Đừng nghịch." Anh thì thào không thành lời, giơ tay về phía cô, cô nhoài người, né cánh tay anh, hai người cứ nửa đùa nửa thật im lìm tranh giành như thế, mồ hôi túa ra đầm đìa, da dẻ ép vào nhau đều đã dính nham nháp, cuối cùng Chỉ An giả vờ cáu, giơ ngón trỏ chặn ngay trước miệng anh, ra hiệu cho anh im lặng, anh nghĩ, thôi đành kệ vậy.

Cô im im nghe mấy giây, có vẻ chơi đã chán rồi, liền từ từ đưa điện thoại cho anh, anh giơ tay đón lấy, đúng lúc sắp chạm vào điện thoại, một tia sáng chói ngời vụt qua, sấm động vang rền, tiếng đì đoàng bùng nổ bên tai, cứ ngỡ Chỉ An trước nay không biết sợ là gì, thế mà điện thoại đang cầm tuột tay rơi xuống, lao thẳng xuống cạnh người anh, anh vẫn còn chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt của cô ra sao, đèn đóm đã tắt phụt. Đáng lẽ trời vẫn còn chạng vạng, nhưng trận mây đen trước cơn mưa đã ùn ùn kéo tới, chẳng còn thấy đâu ánh ban ngày, rồi đến khi đèn điện tắt ngóm, hai người mới kinh hoàng nhận ra cảnh tối tăm trước mắt mình còn mịt mù hơn cả đêm đen, giơ tay ra còn khó nhìn thấy. Bọn họ không nhìn thấy nhau, cũng còn may mắn mình ở đó, quờ tay là chạm được.

Kỉ Đình dường như cảm nhận được Chỉ An đang khe khẽ run rẩy.

"Sao thế em?"

Cô không hó hé gì, anh cũng không hỏi tiếp, ngần ngừ một lát, rồi lặng im ôm chặt lấy cô.

Tựa hồ hết thảy những khao khát ấy, chỉ sau cơn sấm giật đều đã tạnh ráo không còn chút nào, anh cứ ôm lấy cô hồi lâu. Lần đầu tiên, cô nép trong lòng anh, mặt áp vào ngực anh mà im ắng hệt như một đứa trẻ.

Hơn nửa tiếng sau, đèn đóm lại sáng trưng như thường, mồ hôi của họ đã kịp tạnh ráo trong vòng tay nhau, Chỉ An phản ứng trước tiên, cô nhổm dậy khỏi người anh, ngồi bên cạnh anh, vẻ hơi thẫn thờ, rồi một mình bước vào gian phòng tắm bé tí.

Kỉ Đình lúc bấy giờ mới với lấy điện thoại, xem nhật ký cuộc gọi ban nãy, anh thốt nhiên bật cười, hóa ra là Lưu Lý Lâm, anh chàng ấy sau khi tốt nghiệp rất chịu khó làm ăn, có điều vẫn cái thói chẳng công chuyện gì cũng gọi điện trêu chọc anh. Anh đặt điện thoại xuống, đi ra cạnh buồng tắm, đẩy cánh cửa đang khép hờ, Chỉ An cả người ướt rượt đứng dưới vòi hoa sen, anh đứng nhìn cô qua làn nước, cảm giác như cả nét cười cũng đang dập dềnh trên những tia nước vậy.

"Em sợ à?""Ai bảo em sợ?"

Anh đã quen với kiểu lúc nào cũng tỏ ra cứng cỏi của cô, liền hỏi, "Lưu Lý Lâm nói gì thế?".

"Lưu Lý Lâm á? Anh ta có nói gì đâu, a lô mấy cái là cúp máy luôn". Cô quay người lại, "Anh ta tìm anh, không phải là định mang đến cho anh vài bất ngờ thú vị đấy chứ?".

Đã mấy năm rồi, vậy mà khi cô nhắc lại chuyện đó, Kỉ Đình vẫn thấy xấu hổ quá thể, nhớ lại trò trêu ghẹo của cô với anh lúc ấy, dường như anh vẫn thấy tim mình đập rộn chẳng yên.

"Nghĩ ngợi gì thế?" Những giọt nước trên người cô cứ bắn lia lịa lên người anh, anh nhất quyết bước đến bên cạnh cô, "Anh đang nghĩ là, vì sao từ nhỏ đến giờ em cứ bắt nạt anh mãi thế?".

Cô cười khúc khích, "Anh thử nói xem sao?".

"Là bởi vì xưa nay anh chẳng có cách nào đối phó lại được với em hết."

Thứ sáu là phiên nghỉ của Mạc Úc Hoa, buổi sáng hôm ấy, Kỉ Đình bận rộn không ngơi được lúc nào. Gần đến giờ nghỉ trưa, điện thoại reo lên, là mẹ anh gọi đến. Bình thường, cứ đều đặn thứ sáu hằng tuần, Từ Thục Vân và chồng sẽ cùng gọi điện cho cậu quý tử, nếu không có việc gì gấp gáp, rất hiếm khi họ gọi điện vào giờ làm việc. Kỉ Đình nhận điện thoại với vẻ hồ hoặc, Từ Thục Vân nói, khoa cử bà đến một trường đại học ở thành phố G để tổ chức một cuộc hội nghị học thuật, nhân tiện qua thăm con trai luôn, vừa hay Chỉ Di cũng muốn đến thăm anh, được bố mẹ đồng ý nên cô cũng cùng đến đây luôn.

Kỉ Đình thấy tim mình đập loạn xạ, vội vã hỏi mẹ đi chuyến xe mấy giờ để anh còn đi đón. Ai ngờ mẹ anh bảo, bây giờ đang gọi điện từ bến xe thành phố G rồi, anh không cần phải qua đón, mẹ anh cùng Chỉ Di bắt xe chạy thẳng đến chỗ ở của anh là được.

Kỉ Đình gác điện thoại, trong bụng thầm kêu khổ, hôm qua Chỉ An làm ca đêm, theo thói quen của cô, giờ này chắc vẫn đang ngủ khì ở chỗ anh. Mấy ngày hôm nay anh cứ băn khoăn nghĩ ngợi không biết phải nói chuyện của anh và Chỉ An ra sao với bố mẹ, nói tóm lại, bất kể thái độ của họ thế nào, anh vẫn quyết định sẽ ở bên Chỉ An, thế nhưng, anh vẫn hy vọng sẽ có được lời chúc phúc của tất cả mọi người mà không phải làm tổn thương đến bất kỳ ai. Nếu mẹ anh và Chỉ Di cứ đường đột thế này mà đụng mặt Chỉ An, không những Chỉ Di nhất thời khó lòng chấp nhận được, mà anh e rằng bố mẹ cũng sẽ có thành kiến với Chỉ An, đến lúc ấy sự tình khó mà thu xếp cho ổn, đó không phải là cái kết quả anh muốn nhìn thấy.

Anh không nghĩ ngợi thêm nữa, thử tính toán thời gian, ít nhất khoảng hai mươi phút nữa mẹ anh và Chỉ Di mới tới chỗ ở của anh, khoảng thời gian này hoàn toàn đủ để anh và Chỉ An có sự chuẩn bị.Anh vội vã chào tạm biệt đồng nghiệp rồi chạy biến ra ngoài, lúc mở cửa bước vào phòng mình, anh ngạc nhiên khi thấy Chỉ An đã thức dậy, đang chăm chú sơn phết lên bức tranh hôm qua còn chưa vẽ xong, nhìn thấy anh về, cô hơi ngỡ ngàng, liền cười bảo, "Anh qua mà xem này!".

Anh thở phào một hơi, vẫn về kịp trước mẹ và Chỉ Di. Anh bước lại, khẽ khàng đặt chiếc bút vẽ trong tay Chỉ An xuống, "Chỉ An à, mẹ anh với Chỉ Di sắp đến đấy...".

Vẻ mặt của cô không hề thay đổi, dường như cũng chẳng kinh ngạc chút nào, có điều nét cười trên mặt đã từ từ tắt lặng, "Thế à?. Cô vô thức cúi đầu xuống, nhặt nhạnh mấy thứ linh tinh.

"Anh nói đi, anh muốn em phải làm thế nào?"

"Thế này đi, anh có một đồng nghiệp nữ tên là Mạc Úc Hoa, em gặp rồi đấy, ở ngay dưới nhà thôi, hôm nay cô ấy được nghỉ, chắc là đang ở nhà, em cứ qua đấy một lúc đã, có một số việc, anh phải giải thích trước với mẹ anh và Chỉ Di thì tốt hơn."

Cô bắt đầu xếp lại giá vẽ, trên mặt không mảy may tỏ chút thái độ gì, nghe anh nói, cô cũng chỉ một mực im lặng. Anh thấy không yên tâm, liền lắc mạnh tay cô, "Họ chưa hề chuẩn bị tâm lý về việc của anh và em, anh chỉ không muốn làm hỏng mọi chuyện, em đợi anh nhé, một tẹo thôi, anh giải thích rõ ràng với họ xong rồi qua tìm em ngay. Chỉ An à...".

Như thể cảm nhận được nỗi âu lo của anh, Chỉ An ngước mặt lên, nhoẻn cười rạng rỡ, nhún vai, "Không sao đâu mà".

Cô vốn là người quen nay đây mai đó, lại không có cái kiểu bày bừa nhiều đồ dùng vật dụng cá nhân ở chỗ người khác, sống ở chỗ anh một thời gian rồi, ngoài ít quần áo thay ra mặc vào, còn lại chẳng có đồ gì mấy. Thu dọn các món đồ vẽ xong xuôi, Kỉ Đình bèn lôi cô xuống gõ cửa phòng Mạc Úc Hoa.

Chỗ ở của Mạc Úc Hoa cũng giản dị hệt như con người cô vậy, lúc mở cửa ra, trên tay cô vẫn đang cầm khư khư một cuốn sách chuyên ngành. Nghe Kỉ Đình giải thích mọi chuyện xong, cô cũng chỉ gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.

Kỉ Đình cười cười nhìn Mạc Úc Hoa, vẻ biết ơn, trên mặt Chỉ An nãy giờ lại chỉ mang vẻ lãnh đạm.

"Anh vẫn chưa đi hay sao?" Khóe miệng cô khẽ nhếch lên.

"Chỉ An, em đừng có đi đâu đấy, cứ ở đây chờ anh một chút được không?"

"Hừ!" Cô bắt đầu khó chịu, "Cứ lằng nhằng mãi thôi, anh mau về đi!".

"Không được, em phải nhận lời với anh cơ." Anh hệt như một đứa trẻ bướng bỉnh, cố tìm kiếm một lời đáp khiến mình được yên lòng.

"Được..." Cô vội vã gật đầu, rồi đẩy anh ra ngoài cửa. Lúc này anh mới yên tâm, tính cách Chỉ An tuy khó dò, nhưng cô đã nhận lời việc gì thì thường không bao giờ nuốt lời.

...:: Hết chương 16 ::...Chương mười bảy (1). ĐỢI CHỜ KHẮC KHOẢI KHÔN NGUÔI.

Kỉ Đình đi rồi, Mạc Úc Hoa mời Chỉ An ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, rồi rót cho cô một cốc nước, còn bản thân Úc Hoa thì ngồi xuống mép giường, tiếp tục vùi đầu vào cuốn sách trên tay.

Một lúc sau, Mạc Úc Hoa nghe thấy cô gái xinh đẹp ấy cất lời hỏi, "Tôi hút thuốc, không phiền chị chứ?". Cô ngẫm nghĩ một lát rồi bảo, "Chị cứ tự nhiên".

Cô gái ấy bắt đầu bật lửa đầy thành thạo, lúc điếu thuốc đã cháy, cô ấy chỉ hút một hơi, rồi kẹp lơi lả giữa ngón tay, để mặc nó cháy dần từng chút một.

Lúc điếu thuốc đầu tiên đã cháy hết, cô gái ấy đứng dậy, Mạc Úc Hoa liếc nhìn cô ấy một cái, vẻ hơi ngỡ ngàng, cô ấy cười cười, như thể nghĩ ngợi thế nào đấy, liền ngồi xuống trở lại, tiếp tục đốt thêm một điếu thuốc nữa. Lúc điếu thuốc thứ ba cháy lên, Mạc úc Hoa ngồi cách đó không xa bắt đầu ít nhiều để mắt tới cô gái kia, cô ấy đang cúi đầu ngắm nghía tay mình, không biết nghĩ ngợi điều gì. Có lẽ cô cũng bắt đầu vô thức chờ đợi cùng cô gái kia, thế nên mới cảm giác rằng thời gian đốt cháy điếu thuốc thứ ba dường như lâu hơn hai điếu trước một chút, tận đến lúc điếu thuốc cháy hết, cô gái ấy mới giật bắn mình buông lơi bàn tay bị châm bỏng, đầu mẩu thuốc rơi tõm xuống đất.

Mưa ào ạt hết trận này đến trận khác, đất trời chẳng hửng lên lúc nào, Từ Thục Vân và Chỉ Di vừa đến chỗ Kỉ Đình thì một cơn mưa khác lại đổ xuống. Kỉ Đình đã chờ sẵn ở dưới nhà, cẩn thận đắt Chỉ Di lên phòng anh, mẹ anh vừa ngồi xuống đã xót ruột thốt lên, "Con xem con kìa, gầy quá thể".

"Mẹ, lần trước con về mẹ cũng nói thế mà." Kỉ Đình cười cười, rồi quay người đi rót nước cho hai người.

"Con cứ ngồi xuống, để mẹ tự lấy. Đã ăn trưa chưa? Mẹ đã mua trong khu chợ dưới nhà mấy món đồ ăn, để mẹ hâm lại cho con nhé." Từ Thục Vân vừa nói, vừa tự mình bước vào căn bếp nhỏ. Kỉ Đình để mẹ tự nhiên, trong lòng mỗi người mẹ, cậu quý tử xa nhà lúc nào cũng cần có người chăm chút.Thực ra, trong thời gian sống một mình ở ngoài, anh luôn thu xếp mọi việc rất ổn, ăn uống khá thoải mái vì đồ ăn ở bếp ăn dành cho viên chức bệnh viện cũng đủ làm anh hài lòng, nhưng từ khi Chỉ An đến đây, lịch sinh hoạt của cô thường là ngày đêm đảo lộn, có khi trở về nhà rất muộn, anh thường xuống bếp chuẩn bị cho cô bát mỳ ăn liền. Tài nghệ bếp núc của anh chẳng được bằng ai, thế nhưng trước nay Chỉ An chưa từng cự nự gì. Anh thích ở bên cạnh Chỉ An, lặng lẽ ngắm dáng điệu cô ăn uống. Chỉ ngắm như vậy thôi, trong lòng đã thấy thỏa mãn, trọn vẹn lắm rồi. Anh phải nói với mẹ về việc của Chỉ An, trong thời gian chung sống với cô, anh đã nhiều lần nảy ra suy nghĩ sẽ gọi điện nói cho mẹ biết, rằng anh đã tìm thấy người anh thương yêu nhất, anh hy vọng sẽ nhận được sự ưng thuận và những lời chúc phúc của những người yêu thương anh... Thế nhưng, nếu không được như thế thì sao?

"Anh Kỉ Đình à, anh bước tới bên cạnh em được không?" Chỉ Di hai tay bưng cốc nước anh vừa rót, bẽn lẽn nói.

Kỉ Đình bước lại gần, đón lấy cốc của cô, đặt lên chiếc bàn bên cạnh, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh cô, "Mắt em đã như thế, việc gì phải lặn lội xa xôi thế này làm gì?".

"Lâu quá rồi không gặp anh, em muốn nghe giọng của anh thôi." Nụ cười của Chỉ Di nhàn nhạt, gương mặt cô tròn trịa hơn trước đôi chút, nhưng đôi đồng tử đen thẳm lộ vẻ trầm lặng.

"Nếu muốn nghe giọng anh, chỉ cần gọi điện là được mà", anh nói.

"Khác chứ anh, tuy là em không nhìn thấy anh, nhưng ít nhất ở đây em có thể cảm nhận được anh. Bác Vân vừa bảo là anh gầy đi, thật thế hả anh?" Đôi tay cô rờ rẫm tìm khuôn mặt mặt, anh cúi đầu, rồi né đi, chỉ cầm lấy đôi bàn tay cô, "Chỉ Di, có việc này anh muốn nói với em...".

Nhưng Chỉ Di liền mỉm cười bảo, "Em ngửi thấy mùi thuốc lá, Kỉ Đình, anh hút thuốc đấy à?".

"Thi thoảng, nhưng mà ít lắm." Anh không nói dối cô, những lúc Chỉ An đốt thuốc dữ quá, anh khuyên giải không được, có lúc tức khí giành lấy điều thuốc của cô, hút vài hơi, sau đó dữ dằn dập tắt. Có điều trước sau anh vẫn không ưa nổi thứ mùi sặc sụa ấy, Chỉ An thấy anh ho, cũng không hút tiếp nữa.

"Ồ..." Chỉ Di cụp mắt xuống, "Hồi trước em chưa từng biết là anh có hút thuốc".

"Có nhiều việc hồi trước chính anh cũng không biết, nhưng giờ thì biết rồi."vCô chăm chú nghe anh nói, trong dáng vẻ bình tĩnh của cô dường như phảng phất vài phần chua xót, "Cuối cùng thì anh cũng muốn nói với em chuyện của con bé đúng không?".

Anh nhìn cô kinh ngạc, nghĩ ngợi một lúc rồi nói, giọng tự trào, "Phải rồi, em cảm nhận được mùi thuốc lá, đương nhiên cũng cảm nhận được mùi dầu thông".

"Không, không phải vì cái này." Cô lắc đầu, chỏm tóc của mái đầu đen dài rung lên khe khẽ, "Hôm qua em nhờ Lưu Lý Lâm mang cho em mấy gói thức ăn cho cá, nhân tiện phiền anh ấy gọi cho anh luôn... Đúng, con bé không lên tiếng, em không hề nghe thấy gì hết, nhưng em có thể cảm nhận được nó, em thực sự có thể, nhất định là con bé. Chỉ An ở ngay bên cạnh anh, có phải không?".

Anh cảm thấy giờ đây nói gì với một cô gái như thế này cũng là việc quá ư tàn nhẫn, nhưng anh vẫn gật đầu, cho dù cô không nhìn thấy.

"Đúng thế."

Khóe môi Chỉ Di khẽ run rẩy, cô rụt tay về, "Em đúng là đứa ích kỷ hư thân, Chỉ An là em gái của em, thế nhưng trước lúc này, trong lòng em vẫn cứ cầu mong rằng anh sẽ không nói gì với em hết, đến cả giây phút vừa rồi, em cũng vẫn còn hy vọng là anh nói không phải".

Kỉ Đình thấy buồn bã vô chừng, nhưng anh biết mình không có cách nào an ủi cô, "Anh xin lỗi em nhiều, Chỉ Di".

"Xin lỗi gì kia chứ? Xin lỗi vì từ nhỏ đến lớn người anh thương nhớ trong lòng thực ra chỉ có Chỉ An hay sao? Chẳng ai có lỗi với ai hết, anh đối với con bé cũng giống như em đối với anh thôi, chúng ta đâu làm cách nào khác được." Nói đến câu sau, giọng nói của cô dần dần thấp hẳn xuống, cố kìm nén để không rơi nước mắt.

Cô nói đúng, anh không có cách nào khác, cho dù nhìn thấy cô đau lòng nhường kia. Tình yêu trước nay đều ích kỷ, tàn nhẫn, không cho phép lựa chọn."Con bé ở đâu?" Chỉ Di ngẩng đầu nhìn anh, "Nó sống có ổn không? Em muốn gặp nó, ba năm rồi, em vẫn thường nằm mơ, mơ thấy Chỉ An giống hệt một con chim, giữa cơn mưa gió chẳng biết bay về nơi đâu, cứ chao nghiêng chực ngã, em sợ lắm, cứ bạt mạng gọi nó, nhưng mở miệng ra mà không thể thốt được lời nào".

Kỉ Đình im lặng, có quá nhiều việc không vui trong quá vãng đang chặn ở giữa, thậm chí anh còn không rõ Chỉ An có mong gặp lại Chỉ Di không.

"Anh đừng có quên, suy cho cùng nó vẫn là em gái ruột của em, Kỉ Đình, anh không thể không để em gặp nó."

Như thế này cũng tốt, có lẽ mọi việc cuối cùng cũng có thể chấm dứt, bất kể Chỉ An nghĩ ra sao, nếu không thể từ bỏ những gì đã xảy ra, cô vĩnh viễn không bao giờ có được hạnh phúc.

"Em đi theo anh!" Anh kéo Chỉ Di dậy, nhưng lại nhìn thấy Từ Thục Vân tay bưng bát đũa đứng ở ngay cửa gian bếp, mặt mũi âu lo nhìn họ, như thể muốn nói điều gì, thế nhưng lại chẳng lên tiếng.

Từ phòng của anh, chỉ cần đi vài bước xuống dưới nhà là đến phòng của Mạc Úc Hoa, mắt mũi Chỉ Di như thế, anh không thể bước quá nhanh, nhưng không hiểu sao, con tim anh cứ đập rộn điên cuồng.

Cửa phòng Mạc Úc Hoa đang mở, bên trong, chỉ thấy mỗi Úc Hoa đang ngồi ở đầu giường đọc sách, còn lại không thấy ai hết, bên cạnh chiếc ghế duy nhất, đầu mẩu thuốc vứt lộn xộn, nửa điếu thuốc hút dở cuối cùng vẫn còn loe hoe khói.

Kỉ Đình buông bàn tay đang nắm lấy Chỉ Di ra, cảm giác này là gì vậy? Cứ như trong mơ, cái cảnh khiến anh khiếp sợ cuối cùng đã xuất hiện.Những ngày ở bên nhau, không biết anh đã bao nhiêu lần ôm lấy cô, cả khi tỉnh táo, cả lúc ngủ vùi, không có một giây một phút nào không cảm thấy hạnh phúc, dẫu biết rằng hạnh phúc thực sự phải yên ả, vô tư, ở khóe mắt, bờ môi đều rạng rỡ nụ cười, chẳng cần phải tranh thủ mỗi sớm mỗi chiều, trong khi hạnh phúc của anh phải được nắm chặt lấy mỗi giây mỗi phút, chỉ lo rằng giây phút tiếp theo sẽ đánh mất.

"Cô ấy đi rồi", Mạc Úc Hoa nhìn anh nói.

"Nó đi rồi? Có phải Chỉ An đi rồi không? Kỉ Đình, anh nói đi, em đi cùng anh, anh em mình đi tìm nó về." Mắt Chỉ Di thoắt đã đỏ hoe, rõ ràng đã ở gần đến vậy, thế mà lại bỏ lỡ.

Kỉ Đình không mảy may lay động, anh chỉ hỏi Mạc Úc Hoa, "Cô ấy nói gì?".

Trước vẻ bình tĩnh của anh, Mạc Úc Hoa thốt nhiên thấy bất an, cô chỉ im lặng.

"Cậu nói cho tớ nghe đi, cô ấy có bảo gì không?"

"Cô ấy ngồi đây, đốt hết ba điếu thuốc, lúc chuẩn bị rời đi có hỏi tớ một câu kỳ quặc, cô ấy hỏi là, trên đời này liệu có hòn đảo nào chẳng bao giờ chìm nghỉm không."

Kỉ Đình nghe thấy, cúi đầu hồi lâu.

Chỉ Di hỏi, "Sao anh không đi tìm con bé?".

Kỉ Đình nhìn Chỉ Di mỉm cười, "Cô ấy hỏi trên đời này liệu có hòn đảo nào chẳng bao giờ chìm nghỉm không, thế nhưng trước nay cô ấy đã bao giờ tin đâu, vậy làm sao mà có được?".

......................................

Ps:Muốn khóc .Thương Chỉ An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro