Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

AUTHOR NOTE: Đối với sở hữu đánh giá quá khách nhân, cảm ơn.

& trong AU này, Arcobaleno bị nguyền rủa, nhưng vẫn giữ lại này thành niên thể. Chỉ là bọn họ sẽ không thể già đi, sống thọ chết tại nhà.

Tấu chương này vì đánh máy quá vội vàng, thỉnh tha thứ ta.

Mặt khác, câu chuyện này có chút qua loa hơi buồn tẻ, ở tùy cơ thời khắc đột nhiên nhảy dựng lên. Tỷ như, chờ đợi khảo thí kết thúc. Bởi vậy đổi mới là không định kỳ.

Một phen màu cam cây dù cầm tay chủ nhân lười biếng mà xoay tròn, trốn tránh ở phía dưới cây dù nam hài, từ phía sau chỉ có thể thấy thật dài đuôi ngựa biện ở trong gió lay động.

Chán.

Cậu thấy chán.

Thiếu niên mười lăm tuổi chớp chớp mắt và tiếp tục xoay chiếc ô, bước đi im lặng trên những con đường phố gần như vắng bóng người trong khi nhìn khu vực đó một cách vô tư trước khi lắc lư và va vào một người nam nhân đang đi về hướng cậu đến.

“Hắc!”

“A a! Tôi thực xin lỗi!” Thiếu niên nhanh chóng khom lưng, nam nhân trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, trên mặt mang theo sheep biểu tình, sau đó tránh ra, lẩm bẩm tự nói.

Cặp mắt nâu nhìn chằm chằm, khép hờ một lúc trước khi quay đi, tay trái đút túi.

‘ Đạt được tài chính. ’

Cậu lộ ra mỉm cười, cậu tiếp tục hành trình trên bầu trời xám đen, không có nhận thấy được đôi mắt đen đang quan sát cậu.

Sự bùng nổ của hương vị nhảy múa xung quanh lưỡi cậu và cậu cơ hồ đối nhiều nước bánh bao thịt vị ngọt cảm thấy yên tâm.

Tiện nghi lại no đủ, càng không cần phải nói cậu mỹ vị.

“Chào cậu, thiếu niên trẻ.”

Thiếu niên đầu quay nhanh về phía bên phải, lặng lẽ quan sát nam nhân phục đỏ Trung Hoa đứng cách đó vài bước chân.

Cậu nghiêng đầu dò hỏi trong khi nam nhân an tĩnh mà ngồi ở cậu bên cạnh, xoay người lại, lập tức chuyển hướng xuất hiện ở hắn bên cạnh người phục vụ.

“Thỉnh cho ta một hồ phổ Er trà.”

“Đương nhiên, lập tức tiên sinh!”

“Nào bây giờ,” mắt đen nhìn chăm chú hắn, khôn khéo mà giảo hoạt, và một chút gì đó đăm chiêu ở ánh mắt biến mất. “Cậu tên là gì, thiếu niên trẻ?”

Thiếu niên hơi nheo mắt, tay siết chặt chiếc ô trong khi ngả người về phía sau. ‘Nam nhân này là ai? Vì cái gì hắn lại quan tâm đến cậu như vậy đột nhiên?’ Từ vẻ ngoài xem ra, nam nhân này sẽ không ở bất luận cái gì thời điểm làm cậu một người ngốc, mà cậu cũng vô pháp dùng biện pháp vũ lực để làm mình có thể tránh rời đi mà sẽ không bị thương.

Cậu thở dài một hơi và nhắm mắt lại, thưởng thức hương vị cuối cùng của miếng thịt trong miệng, tay cậu với lấy tách trà trong khi đầu óc cậu hoạt động điên cuồng để tìm ra một cái tên.

Cậu hẳn là như thế nào xưng hô chính mình?

Thiếu niên tiếp tục lười biếng, mắt híp lại nhìn qua ý thức nam nhân mặc phục màu đỏ Trung Hoa vẫn ở đó bên cạnh mình. Tay cậu nắm chặt ống tay áo dài, cậu cuối cùng ngẩng đầu lên, mang theo ôn nhu mỉm cười vĩnh không rời khỏi môi.

“Thiếu niên trẻ?”

Đôi mắt lóe kim sắc quang mang, sau đó biến mất. Khi cậu nhìn thái dương dâng cao, bậc lửa không trung khi, nó biến mất.

“( 晨曦 )Thần Hi*...… Tôi là.....Thần Hi.”

*Tia nắng ban mai

Nên danh nam tử nghiêng đầu, sau đó quay lại vài phút trước đưa tới trà, đổ một ly. Hắn ánh mắt nhìn chăm chú trước mắt phong cảnh, kia màu nâu trong ánh mắt lóng lánh kim sắc quang mang ở hắn trong đầu chảy xuôi.

“Thần Hi, huh.” Nam nhân mỉm cười buông cái ly. “(Fon)Phong. Ta kêu Phong.”

“Thật cao hứng được nhận thức cậu, Thần Hi.”

Cậu giận không thể át, thầm than chính mình chó má gì vận khí mà đụng tới như vậy một cái quái dị người.

“Quý ngài đây, vì cái gì theo dõi tôi?”

Nam nhân trên mặt chỉ là mỉm cười, Thần Hi trong lòng thầm khóc.

“Tôi muốn thu cậu làm đồ đệ.”

Màu cam ô che mưa ngừng xoay tròn, thiếu niên xoay người, lông mày nâng lên. Nói thật, người này làm sao vậy?

“Vì cái gì?”

“Bởi vì tôi thấy được tiềm lực của cậu. Cậu có trí tuệ, có tính nhanh nhẹn.”

Thiếu niên cười khục xoay chiếc ô của mình, sự thích thú nhảy múa trong mắt cậu. “Tôi đây quý ngài ở nơi nào nhìn đến?”

“Tôi đã quan sát cậu vài ngày; kỹ năng móc túi của cậu khiến tôi ấn tượng. Cậu có thể thông qua nói chuyện với nhau liền đem tiền từ người khác trên người lược đi.”

Thần Hi nhún vai. “Một khi tiến hành cũng đủ luyện tập, này thực dễ dàng. Rất nhiều người có tương đồng kỹ năng.”

Phong khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, đen thuần túy con ngươi cong lên, cực kỳ giống duyên dáng trăng non. Nâng lên tay áo che đi khóe miệng tươi cười với đôi mắt híp lại mang theo một tia tính toán.

“Tôi xác định, nhưng là tôi vẫn sẽ nguyện ý kiên trì chính mình quyết định.”

Bầu trời trẻ tuổi nghiêng đầu về phía sau, cậu ánh mắt phiêu hướng yên bình trời xanh, đồng thời tiếp tục dùng tay chuyển động chiếc ô.

“Tùy tiện. Nhưng đừng có hy vọng tôi tuân theo quý ngài.”

Phong quan sát đến thiếu niên giơ chiếc ô của mình, đung đưa chân trong khi nó đung đưa ở rìa đồi, thủy thanh âm cung cấp một loại thư hoãn bầu không khí.

Trong nhiều ngày, Phong nhận thấy thiếu niên luôn đúng với lời mình nói. Trừ bỏ tiến hành chính mình huấn luyện ( này sử Phong mày lên tận chân tóc ) ngoại, thiếu niên phải trải qua nghiêm túc suy xét sau mới làm cậu cho là hữu dụng sự tình.

Phong lắc đầu, thích thú mà mỉm cười.

Thật là cái thú vị hài tử. Nhưng là, cái gì sẽ khiến cho đối thiếu niên loại này không tín nhiệm đâu?

Mặc dù Thần Hi đã che giấu nó rất kỹ, nhưng nam nhân đã thấy được trên người cậu, loại này vứt đi không được rất nhỏ tình cảm.

Không tín nhiệm, bi thương cùng…… Thống khổ.

Mới đầu, Phong chỉ đơn thuần là tìm kiếm I-Pin lúc sau chiêu mộ một vị khác học đồ, lấy truyền thụ đại sư dạy cho người đó võ công.

Nhưng ánh mắt hắn nhìn vào đứa trẻ, khi hắn nhìn đến một mình ở nước sông dòng suối nhỏ bên nam hài đang bước đi, ánh mặt trời từ trên trời giáng xuống chiếu vào người nam hài, cậu màu nâu tóc quàng lên một tia sẫm vàng ánh tia nắng, hắn biết nam hài sẽ là hắn sẽ giáo một quyển.

Cặp mắt kia…… Cặp mắt kia sử sở hữu những cái đó thống khổ mà triền ở bên nhau cảm xúc, nhưng mà lại có nào đó…… Hấp dẫn hắn lực chú ý đồ vật.

Đúng vậy, cái này nam hài ở cái kia tuổi mặt khác nam hài rất khó tìm đến một ít đồ vật.

Kiên định, nhân từ, như thế nhân từ, cũng thoáng nhìn kia đối kim sắc cặp mắt ở ánh đèn hạ tiếp thu.

Đúng vậy, cái này nam hài sẽ không có việc gì. Cậu là một cái đáng giá để truyền thụ lại võ thuật người.

Thần Hi sẽ không lạm dụng chính mình tương đối cho người khác ưu thế

Nam nhân lắc đầu. Nếu hắn tưởng đắp nặn cái này nam hài, xem ra hắn đã cắt sẵn công việc của mình.

Không quan hệ, hắn có kiên nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro