1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy nên khi bên cạnh ta, cứ làm Zura là được rồi."

"???"

***

Chủ nhật

Một xám xịt bao trùm lấy bầu trời, dưới con đường, trên những mái nhà phủ đầy lớp tuyết dày màu trắng, những cơn gió lạnh thấu xương vụt qua khiến chẳng ai muốn ra đường. Thế mà giữa cái lạnh mùa đông của phố Kabukicho lại có một tên tội phạm bị truy nã không thèm ngụy trang hay ẩn trốn, đường đường chính chính đi thăm bạn mình

"Ê Gintoki, ta tới chơi nè."

Katsura đứng trước cánh cửa gỗ mỏng manh toát lên vẻ rách nát và cũ kỹ, mặc dù có thể tự tay mở cửa nhưng một samurai chân chính không nên làm vậy.

"Gintoki! Ngươi có nhà không?"

Katsura cứ đứng trước cửa, cao giọng mà nói nhưng chẳng ai đáp lại. Sự thật là chẳng ai trong Vạn Sự Ốc quan tâm đến tên Nhương Di Chí sĩ thuộc phe ôn hòa có tiếng tâm lẫy lừng này, dù sao thì giờ hắn cũng không khác gì một tên hề.

Một luồng gió lạnh vụt qua, khiến mái tóc dài của Katsura bay lên. Katsura vẫn đứng đó với khuôn mặt nghiêm túc và liên tục lặp lại lời nói của mình. Giọng hắn không chỉ không bị khàn mà có khi càng nói càng to hơn. Thời tiết này và những cơn gió chẳng thể làm gì được Katsura. Đúng như Gintoki từng nói, Katsura trông như vậy nhưng lại rất khỏe, hầu như không bao giờ bị bệnh hay cảm. Có thể nói lần cuối hắn bị cảm là khi còn nhỏ, lúc mà bà và cha mẹ của hân vẫn còn sống.

"Ginto-"

Rầm

"ĐÃ BẢO LÀ NHÀ TÔI KHÔNG MUA BÁO MÀ!"

Cảnh cửa bung ra, đâm sầm vào Katsura khiến hắn ngã ngửa ra đằng sau.

"Khụ khụ.. Gintoki sao ngươi có thể.."

Katsura ho sặc sụa, khói bụi mịt mù khiến hắn không thể mở mắt được. Định lên tiếng chất vấn thì Katsura lại nhận ra lực đá hôm nay có gì đó khác so với mọi ngày, nó có vẻ mạnh hơn. Katsura ngước lên, sau lớp khói bụi dày đặc là bóng dáng nhỏ bé của cô bé Yato.

"Leader!"

"Hả? Xùy, tưởng là ai, hóa ra lại là tên khốn Zura."

Không phải tự nhiên mà có, chắc chắn cái câu "ĐÃ BẢO LÀ NHÀ TÔI KHÔNG MUA BÁO MÀ!" với "tên khốn Zura" là học từ Gintoki, tên đầu bạc đó không chỉ bóc lột sức lao động mà còn dạy bậy cho trẻ con nữa là sao.

"Không phải Zura, là Katsura"

Katsura đứng lên, ho một vài cái nữa rồi phủi bụi trên người, hắn nhìn Kagura đang lắp lại cánh cửa. Katsura đưa tay, tưởng rằng sẽ giữ được cửa trước khi bị Kagura đóng lại thì cô bé đã phũ phàng đóng cửa lại một cách thô bạo.

"Áaaaa! Chờ đã! Leader!"

Kagura vẫn đứng đó, đưa ngón út lên móc mũi, đôi mắt xanh dương xinh đẹp cũng biến thành mắt cá chết như ai kia.

"Hả?"

"Gintoki có nhà không..? Tôi đến chơi nè."

Katsura nhăn mặt kéo cửa ra, anh xoa xoa tay cố gắng nén đau đớn hỏi.

"Ờ ai cũng biết mà, ngày nào anh chả đến. Đến cả Sacchan cũng bắt đầu nghĩ rằng anh đang lấn chiếm sang vai diễn stalker của cô ta kia kìa."

"Hừm, không phải stalker, là Katsura! Tôi đường đường chính chính gõ cửa và đi vào chứ bộ!"

"Không, tôi thậm chí còn chưa mời anh vào nhà."

"Sao cũng được. Nhân tiện, Gintoki đâu rồi, tại sao hôm nay không phải hắn lao ra đạp ta?"

"À, Gin-chan hôm qua uống rượu quá đà sau đó ngã xuống sông trên đường về nhà, sáng hôm nay mới được vớt lên nên ảnh bị cảm rồi. Ây gu, tại sao tôi lại có thằng con ăn bám thế này."

Những từ ngữ phàn nàn, than phiền quá tuổi so với tông giọng trẻ con lại vang lên. Katsura đi theo sau Kagura bước vào trong nhà. Bên trong vẫn vậy, chẳng có gì khác ngoài việc không thấy bóng dáng lười biếng của cái đầu bạc kia đâu. Kagura nằm dài ra bàn rồi tiếp tục bật tivi vừa xem vừa ăn rong biển ngâm, để mặc cho tên kia đi đâu thì đi.

Katsura liếc nhìn về căn phòng ngủ bị đóng kín, không để lộ bất kì khe hở nào. Hắn khẽ nheo mắt rồi thở dài. Gintoki lúc nào cũng vậy, cứ bệnh là lại đắp chăn, đóng kín cửa, biết lànhư vậy thì làm sao có không khí mà thở?

Nghĩ rồi Katsura đi về phía cánh cửa kia. Bước vào bên trong, hắn ngay lập tức cảm nhận được sự âm u của không khí và sự lười biếng đang lan tỏa khắp phòng.

"Um.. Khụ.. Khụ... Ai vậy..."

Một giọng nói khàn khàn vang lên xen lẫn giữa những tiếng ho khó chịu. Katsura cúi đầu nhìn xuống khiến mái tóc dài chọt vào tai và mắt đối phương, tạo nên một cảm giác ngứa ngáy. Gintoki lười biếng hé mắt ra nhìn, thấy được khuôn mặt của tên kia lại muốn nhắm mắt vào ngủ tiếp.

"Ê này Gintoki! Ta tới thăm ngươi này, đừng ngủ thế chứ!"

Nhận thấy tên đầu bạc muốn trốn tránh, Katsura ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh, lắc sao cho Gintoki tỉnh dậy. Gintoki nhăn mặt vén chăn ra, anh nhìn Katsura một cách mệt mỏi và chán nản.

"Biến đi, ta đang bệnh.. Không rảnh để tiếp tên như ngươi."

"Làm sao lại không được? Không phải ta luôn là người ở bên cạnh chăm sóc ngươi mỗi khi bị bệnh hồi còn chiến tranh Nhương Di sa- Á!"

Katsura còn chưa kể công xong liền bị Gintoki dùng chân đạp đập vào tường. Katsủa ngẩng đầu lên, máu chảy từ trán xuống che mờ mắt hắn nhưng vẫn thấy rõ bộ dạng vừa lầm bầm vừa chui vào chăn ngủ một cách lười nhác của Gintoki. Biết chẳng thể lay động được người kia, Katsura liền đứng dậy đi ra ngoài. Làm gì thì làm nhưng trước hết phải rửa sạch đống máu trên trán hắn đi đã. Sau khi làm xong thì Katsura liền đi vào bếp, may mắn là vẫn còn một chút nguyên liệu đủ để nấu một bát cháo thịt.

Tài năng nấu nướng của Katsura tuy không được như Gintoki nhưng ít nhất vẫn có thể ăn được, chưa kể chỉ là một bát cháo thịt thì ai chả làm được chứ? Có vẻ do Gintoki bị bệnh, không ai nấu cho ăn nên khi ngửi thấy mùi thức ăn từ bếp, Kagura đã ngay lập tức phi vào xin ăn và Katsura đương nhiên sẽ không từ chối cô bé.

Bưng bát cháo nóng cùng một ly sữa ấm vào phòng, Katsura đặt xuống rồi đỡ tên lười biếng kia dậy. Rõ ràng lúc nãy Gintoki còn cự tuyệt tiếp chuyện với hắn, vậy mà giờ lại ngoan ngoãn ngồi dậy và ăn cháo như thói quen. Ngoài mặt thì cự tuyệt nhưng đến khi được chăm sóc lại hợp tác không một câu phàn nàn. Cách hành xử này của Gintoki không phải tự nhiên mà có, tất cả đều là do những ngày tháng ở chung với Katsura tạo nên.

Khi nhỏ, mỗi khi bị bệnh thì người chăm sóc chính cho Gintoki là Shouyou, Takasugi sau đó đi ngang qua sẽ khích anh một vài câu rằng anh quá yếu nên mới bị bệnh khiến anh tức điên lên. Còn Katsura sẽ ghé thăm, đem cho anh một chút cơm nắm và không ngừng lải nhải này nọ khiến anh không thể ngủ. 

Lúc nhỏ là Shouyou chăm và sau này thì là Katsura. Trong lúc chiến tranh Nhương Di diễn ra, Gintoki không ít lần bị thương vì cái cách chiến đấu bất ngờ, xông vào giữa địch của mình và Katsura sẽ là người chăm sóc anh. Điều kinh khủng là tên này không khác gì một bà mẹ suốt ngày chỉ biết cằn nhà, đương nhiên là Gintoki không thể nghỉ ngơi khi có một cái loa hoạt động 24/24 ở ngay bên cạnh và sẽ càng ngu ngốc hơn nếu không chịu hợp tác để cho Katsura băng bó.

Katsura đôi lúc rất bất mãn với việc Gintoki để bản thân bị thương, nhưng thứ khiến hắn tức giận nhất là cái thái độ ngang bướng, không chịu hợp tác của Gintoki lúc đầu khi bị người khác phát hiện bản thân bị thương, ít nhất sau này Gintoki đã không còn cách cư xử như vậy nữa. Tuy vậy thì Gintoki vẫn bị thương rất nhiều và rất nặng khiến tâm lý Katsura sinh ra một chút ám ảnh, luôn mang thuốc khử trùng, băng gạc,.. mỗi khi đi ra ngoài.

Katsura theo chỉ dẫn của Gintoki mà đi lấy thuốc hạ sốt ở trên kệ. Sau khi uống thuốc xong, Gintoki lúc này mới quay qua Katsura, hờ hững nói.

"Zura, ngươi muốn nói chuyện gì?"

"..."

Khác với thường ngày, thay vì sửa lại cách Gintoki gọi mình, Katsura chỉ im lặng rồi hắn nhào đến, ôm lấy eo người kia mà khóc lóc, khiến nước mắt nước mũi dính đầy chăn.

"Huhu Gintoki, Elizabeth lại bỏ nhà đi rồi! Trước khi đi nó còn đánh và nhổ nước bọt vào mặt ta! Ta chỉ nhờ nó đi mua dầu gội thôi mà. Chưa kể dạo này không ai trong tổ chức chịu nghe ta nói hay lãnh đạo gì cả! Chỉ đơn giản là vì ta chơi uno thua bọn họ hay sao? Làm lãnh đạo nhưng chẳng ai nghe ta nói hết, không ai tôn trọng ta! Ta muốn nghỉ hưu!"

Katsura liên tục chùi hết nước mắt nước mũi vào chăn và người của Gintoki. Một bên vai áo Gintoki tuột xuống do bị lắc liên tục, đôi mắt cá chết mệt mỏi nhìn về hướng xa xăm. Nhìn vào sẽ nghĩ Katsura giống một người mẹ, luôn chăm lo cho Gintoki và Gintoki giống một đứa con bất hiếu không biết ơn điều đó.

'Có cái đầu ta ấy haha.'

'Tên Zura này chẳng qua chỉ là một thằng nhóc thích làm người lớn, thể hiện rằng bản thân là bề trên phải lo cho bề dưới nhưng thực chất lại là một tên dễ bị chọc tức và thích mách lẻo mọi thứ với Gin-san ta đây thôi.'

Nếu nói Katsura không dựa vào ai thì đó là nói dối, Katsura dựa vào Elizabeth, dựa vào những đồng đội Nhương Di của mình và Gintoki cũng là một trong những số đó. Ở bên Gintoki, Katsura có thể thư giãn, làm mọi thứ, thậm chí đánh nhau mà không cần quan tâm tới hình tượng hay phẩm chất của một vị tướng. Thậm nực cười khi hắn lại dựa vào một tên lười nhác, vô trách nhiệm, đùn đẩy công việc làm tướng của mình cho hai người bạn. Nhưng đó cũng chính là vị tướng của Katsura, chỗ dựa vững chắc của hắn. 

Dù sao thì ở bên nhau nơi chiến trường như vậy, không tựa lưng vào nhau thì biết tựa vào đâu đây?

Không biết 'Katsura' có thắng được hay không, nhưng chỉ cần Gintoki vẫn còn ở đó thì không gì có thể đánh bại được 'Zura'.

Thấy Katsura vẫn còn đang khóc lóc ỉ ôi, Gintoki thở dài rồi đưa tay vỗ lưng hắn, đã đến lúc anh làm tướng rồi. Katsura đã ngừng khóc nhưng vẻ mặt ấm ức đó đã nói lên tất cả rằng hẳn vẫn muốn phàn nàn thêm.

Cứ tiếp tục như vậy, Katsura nằm cạnh Gintoki luyên thuyên không ngớt. Giờ phút này họ không phải là cựu Nhương Di, cũng chả phải những anh hùng cao siêu gì, họ chỉ là Zura và Gintoki, một đôi bạn thích dựa dẫm vào đối phương

Hoặc có lẽ còn hơn cả bạn, họ không ngốc đến mức không nhận ra nhưng họ không muốn nói, cứ như vậy là được, họ không hợp để nói mấy lời sến súa đó đâu.

_____

Tớ rất thích mqh giữa hai người họ. Có một đoạn tớ rất thích của tập 251 (bàn sưởi) khi Shinpachi gọi Katsura-san và ảnh đáp lại là "Không phải Katsura, là Zura" rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Lúc đầu không để ý lắm nhưng tới khi xem arc Rakuyo bt đc một phần quá khứ của ảnh và xem lại thì tớ mới nhận ra. Với tính cách của Gintoki thì khi nói vậy cũng chỉ để được đấu với Katsura (dù sao sau đó ổng cx đùn đẩy trách nhiệm vl ra=)) nhưng lại vô tình cho Katsura một chỗ dựa vững chắc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro