Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kaveh ngay lập tức hối hận khi thấy bóng hình người đó, anh nhanh chóng xoay người qua chỗ khác, tay cầm cốc, dựa vào bàn nhún vai giả vờ như mình chỉ là một tên say rượu ngồi không. Bữa tiệc khỉ gió! Kaveh siết chặt thân cốc, đáng lẽ anh không nên đến đây làm gì!

Lối ra quán bar thì ở tận phía sau— mẹ kiếp, nghĩa là nếu Kaveh muốn chuồn ra ngoài, nhất định sẽ phải đi vòng qua một mớ những người anh không muốn bị nhìn thấy, và tất nhiên điều này là bất khả thi. Vì vậy nên anh chỉ còn cách tạm thời ngồi lại, hy vọng bản thân hoá vô hình đừng bị ai chú ý tới.

"Thì ra anh ở đây." Kaveh bị giọng nói đột ngột làm cho giật mình, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt thân quen của cậu hậu bối kiêm bạn cùng phòng. "Hy vọng anh không dùng danh nghĩa của tôi để mua rượu."

"Sao cậu lại tới đây?" Kaveh cố gắng đè thấp thanh âm, rón rén vẫy tay với bạn cùng phòng, cầu mong cậu đừng cứ đứng đực ra đó như con công giương đuôi thu hút sự chú ý của mọi người nữa.

Đáng tiếc, đương nhiên là Al-Haitham không hiểu anh đang làm cái quái gì, hoặc là hiểu nhưng không muốn Kaveh được sống an yên. Cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh Kaveh, tựa người vào quầy bar và tiếp tục nói bằng chất giọng quen thuộc dễ nghe chết tiệt.

"Tôi muốn nói tiếp với anh về chủ đề sáng nay chúng ta tranh luận, đã có kết quả rồi, Azar thừa nhận..."

Kaveh trừng mắt nhìn bạn cùng phòng của mình, từ khi đối phương phun ra tên của Azar, anh liếc thấy quả bom hẹn giờ cách họ không xa đã quay đầu nhìn về phía bên này.

Kaveh lập tức nghe được tiếng rít, tiếng ngòi nổ cháy dần quanh màng nhĩ. Cả người anh cứng đờ, gần như không thể cảm nhận được bàn tay đang cầm cốc rượu hay đôi chân đang trên mặt đất nữa. Cô ấy đã nhìn thấy anh, chuyện tồi tệ nhất đã và đang xảy ra và Kaveh không thể cúi đầu lẩn tránh như một con đà điểu co ro được nữa, anh cố tỏ ra thật tự nhiên trong khi tiếng giày cao gót đòi mạng đang đệm ngày càng gần.

"Làm ơn đấy, im lặng dùm tôi." Kaveh nhanh chóng ghé vào bên tai Al-Haitham cảnh cáo.

Al-Haitham rụt cổ, có chút ngơ ngác nhìn anh, Kaveh lúc này mới để ý đối phương có vẻ như đã uống hơi nhiều, thảo nào tự nhiên Al-Haitham lại chủ động đi tìm anh. Rốt cục thì theo lẽ thường, Kaveh mới phải là người nổi giận đùng đùng mà chạy đi kiếm cậu chứ.

"Xin chào——" Người phụ nữ tự tin chào anh, thanh âm vô cùng ưu nhã, nghe như con dao nhỏ ngâm trong bình mật đường, hoặc như tiếng máy cưa ầm ầm của một tên cuồng sát.

Kaveh bình tĩnh xoay nửa người lại, trên mặt lộ ra biểu cảm ngạc nhiên thích hợp.

"Ansher, em trở lại Sumeru khi nào vậy?" Kaveh nhanh chóng nở nụ cười kinh ngạc thay vào, sau đó nhận ra bên cạnh bạn gái cũ còn có một người khác, là đàn ông.

"Ôi Kaveh," Ansher mỉm cười ngọt ngào, "Đây là Ashlev- chồng chưa cưới của em."

Ashlev trông như một bức tường, đứng lạc lõng trong quán bar với bộ vest và đeo cà vạt, gương mặt nghiêm túc khẽ gật đầu với Kaveh.

Tuyệt vời, bây giờ Kaveh được biết rằng bạn gái cũ của mình không hề tham gia chung một bữa tiệc với anh, bởi vì bữa tiệc mà Kaveh tham dự chỉ dành cho người độc thân, đơn giản mà nói, chính là——

"Trên thực tế thì em chỉ ở đây một tuần nữa thôi." Ansher nhún vai, "Anh đến đây một mình sao?" Ánh mắt cô quét qua Al-Haitham đang ngồi bên cạnh anh, rồi nhìn lại Kaveh, như một con rắn độc phát hiện ra con mồi.

"À...Ờm...Thực ra thì..." Kaveh nhanh chóng uống một ngụm rượu để che giấu việc bản thân nói lắp. Khi trở về (an toàn) chắc chắn anh sẽ dần tên điên nào đã xúi giục mình tham gia cái bữa tiệc chết tiệt này ra bã, xin thề!

"Cậu ấy là bạn của anh."

"Bạn?"

Ansher nheo mắt, lặp lại bằng giọng điệu hơi thô. Kaveh nhìn thấy đôi môi đỏ tươi của cô ấy mở ra, trông như cảnh quay quay chậm trong những bộ phim truyền hình (không phải là phim tình cảm, cảm ơn). Một khắc hai khắc rồi ba khắc, dường như cô có gì đó trong lòng rất muốn nói ra, nhưng Kaveh cái gì cũng không muốn nghe, cái gì cũng không muốn đáp nên đã nhất quyết mở miệng trước:

"Bạn trai," Kaveh nói, giọng điệu rõ ràng minh bạch không hề chớp mắt, sau đó anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay Al-Haitham đang rủ xuống mép quầy bar, "Bọn anh vẫn chưa công khai, nếu em muốn biết."

Kaveh chớp chớp mắt nhìn Ansher, thấy biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt của người kia— sắc mặt cô biến đổi trong khoảng ba giây— đột nhiên anh cảm thấy toàn thân thả lỏng như thể vừa dỡ được một gánh nặng. Thì đúng rồi, cái khó nghe nhất là "bạn trai" cũng đã nói rồi phải không? Kế tiếp còn cái gì khó khăn hơn nữa chứ?

"Em thực sự không ngờ đấy, Kaveh." Ansher cuối cùng cũng tiêu hóa được thông tin, "Xem ra trong khoảng thời gian em đi, quan hệ của hai người đã cải thiện không ít."

"Tranh luận giúp hâm nóng tình cảm mà." Kaveh nhanh chóng tiếp tục, "Ít nhất thì anh nghĩ vậy, phải không em yêu?" Anh quay mặt về phía Al-Haitham, thấy rằng người sau đang cúi đầu thẳng lưng nhìn chằm chằm vào hoa văn trên bàn, dường như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.

Cảnh tượng này đã tiếp thêm dũng khí cho Kaveh. Sau khi anh miệng nhanh hơn não nói dối bạn gái cũ, nhân tố nguy hiểm bất ổn nhất chính là Al-Haitham, kẻ có thể sẽ vạch mặt anh ngay tại chỗ, biến Kaveh thành một tên hề thảm hại. Nhưng rõ ràng, Al-Haitham đã say, cậu dường như không thể phản ứng lại những lời vô nghĩa của Kaveh, thậm chí có khi còn căn bản không thể nghe được anh hay Ansher đang nói cái gì.

Thế là Kaveh thuận thế sáp lại gần, ôm lấy vai và hôn lên tóc cậu một cách rất tự nhiên.

Bức tranh đôi tình nhân hạnh phúc ngọt ngào này sẽ không làm tổn thương đến lòng tự trọng của bất kì ai trong hai người chúng ta, Kaveh hài lòng nghĩ. Nhưng anh không ngờ rằng sẽ có hai luồng cảm thán phát ra từ phía bên trái và phải mình.

Anh quay đầu lại, phớt lờ mấy người ở bữa tiệc độc thân ở bên trái. Ngay lập tức, Kaveh thấy một nhóm người ngồi trong góc bên phải phía sau anh, năm người trong số đó đang nhìn chằm chằm vào họ không hề che giấu, và có hai người đang vội vàng giấu điện thoại di động mà rất có thể là dùng để chụp ảnh đi.

Tuyệt thật. Kaveh ngay lập tức nhận ra một người. Đó là một trong những thành viên của nhóm nghiên cứu mà Al-Haitham đã tham gia cách đây không lâu. Anh ta đã từng có diễm phúc được chứng kiến cảnh Kaveh nổi cáu cãi lộn với cậu— trong phòng thí nghiệm.

Al-Haitham sẽ giết mình mất. Kaveh như sét đánh ngang tai, sau đó đưa một ngón tay lên môi và chớp mắt ra vẻ thoải mái.

Đúng vậy, chững chạc, điềm tĩnh và gặp biến bất kinh. Đó là những gì Kaveh muốn thể hiện cho bạn gái cũ thấy.

"Ồ, thật ngọt ngào."

Ansher chớp mắt làm Kaveh nâng cao cảnh giác, bắt đầu lo lắng về việc liệu anh đã lòi đuôi chuột chưa, nhưng ngay khi anh đang cân nhắc nên nói thêm điều gì để tăng độ tin cậy thì Ansher đã lấy ra từ trong túi xách một miếng bìa cứng màu đen đưa tới.

"Thực ra lần này em trở lại chỉ để gặp lại bạn cũ thôi— Cuối tuần sau em sẽ kết hôn và định cư ở nơi khác, anh có đến không?" Ansher giơ thiệp mời lên, chờ đợi cho đến khi Kaveh nhận lấy và duyên dáng khoác tay Ashlev.

"Mang bạn trai anh theo đi, em và Ashlev sẽ rất vui đấy."

Khi Kaveh một lần nữa được trả lại sự yên bình, ngồi một mình trên quầy bar, anh không thể nhớ rõ câu trả lời của mình là gì.

——Nằm mơ đi, tôi thà nhảy lầu còn hơn đi dự hôn lễ của cô.

Không không, tất nhiên là không phải cái này. Kaveh một hơi uống cạn hết phần chất lỏng màu xanh còn lại trong cốc, một cảm giác bỏng rát từ thực quản trào lên đến ngực.

——Haha thực ra là tất cả là anh xạo đó kể từ khi em đi anh không còn có quan hệ tình cảm với ai khác nữa?

Kaveh nghe thấy một tiếng động nhỏ bên cạnh mình. Al-Haitham, hai mươi phút trước đã ngủ gục vì uống quá nhiều rượu, hiện đang quay đầu lại, nghiêng người lộ một con mắt từ trong khuỷu tay, cố gắng tập trung nhìn Kaveh.

"...Kaveh?" Cậu mơ hồ hỏi, nhắm mắt lại khẽ thở dài.

—Tất nhiên rồi, anh sẽ đưa em ấy đi cùng.

Vâng, đó là câu trả lời mà Kaveh đã dành cho Ansher ba mươi phút trước.

Kaveh không biết phải giải thích thế nào với Al-Haitham, và anh ấy đem tất cả lỗi lầm quy cho đống rượu mình uống đêm nay- tất nhiên, lời buộc tội này là phi lý và rất không công bằng. Nhưng đã hứa là phải thực hiện và cho dù anh có cố tống bao nhiêu thứ rượu chết tiệt đó ra khỏi họng hay dìm chết tên tổ chức bữa tiệc ngu ngốc này xuống cảng Ormos đi chăng nữa, thì mọi chuyện cũng  chẳng thể vãn hồi.

Anh ngồi đó như người mất hồn, đợi cho đến khi bartender bắt đầu đuổi người.

"Thưa ngài, quán chúng tôi sắp nghỉ rồi." Kaveh đang mơ màng trên chín tầng mây thì đột nhiên bị kéo tuột xuống đất, thiếu chút nữa làm rơi chai rượu trước mặt.

"Được được, tôi đi đây." Anh mơ hồ vẫy tay, sau đó mới ý thức được rằng mình không có mang theo tiền để trả tiền rượu. Kế hoạch ban đầu của anh là, đúng vậy, bữa tiệc đó, ban tổ chức đã thề non hẹn biển rằng sẽ bao toàn bộ, chỉ cần Kaveh chịu tới. Nhưng bây giờ——

Kaveh ngẩng đầu nhìn xung quanh, muộn màng nhận ra mọi người đã rời đi hết cả, bất kể là tiệc độc thân của anh hay nhóm nghiên cứu học thuật của Al-Haitham. Nói tới đây, Kaveh cuối cùng cũng nhớ tới người bạn cùng phòng của mình, Al-Haitham vẫn đang gối đầu vào cánh tay say giấc nồng trên quầy bar.

"Chà, này là vì lợi ích của cả hai chúng ta." Kaveh nhấn mạnh, bắt đầu lục lọi túi áo khoác của người bạn cùng phòng.

Ô kìa, trống rỗng. Kaveh rút tay lại, nhận ra tay bartender đang nhìn mình chằm chằm. "Ừm... Anh ấy là bạn cùng phòng của tôi..." Kaveh làm một cử chỉ mà chính anh cũng không biết nó nghĩa là gì để làm sáng tỏ nghi ngờ rằng mình là một tên trộm, sau đó lại cố gắng tìm kiếm trong túi quần của Al-Haitham—— Thấy mẹ rồi, quần của cậu ta không có túi!

Kaveh tức tối rút tay lại, rốt cuộc tên này để tiền ở đâu? Cậu ta không thể nào ra ngoài uống rượu mà không mang theo tiền! Có lẽ vì là một người cẩn thận nên cậu ta sẽ giấu ví ở—— Kaveh vòng tay qua eo bạn cùng phòng trước ánh mắt sắc như laser của bartender, sờ tới sờ lui ngực và bụng của Al-Haitham, cố gắng tìm ra cái túi bên trong chiếc áo bó chết tiệt.

"Đủ rồi."

Kaveh sửng sốt, theo phản xạ có điều kiện mà đẩy cơ thể ấm áp trong vòng tay ra, suýt chút nữa thì ném Al-Haitham đang bất tỉnh xuống đất.

"Lần sau trả bù đi." Bartender xoa mặt bằng một tay, ra vẻ vô cùng mệt mỏi, "Bây giờ thì anh có thể rời khỏi quán của tôi được rồi"

Ồ, vậy ra anh ta không phải bartender, mà là ông chủ ở đây. Cho đến khi Kaveh vác Al-Haitham đẩy cửa quán bar ra, anh vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.

Al-Haitham thường không uống nhiều đến mức để say như thế này. Kaveh vừa nghĩ lung tung vừa đỡ cậu đứng đợi xe bên vệ đường. Anh chưa bao giờ thấy Al-Haitham say rượu, cậu thậm chí còn chẳng uống rượu mấy, nhưng bây giờ— Kaveh dùng một cánh tay vòng qua eo cậu bạn cùng phòng từ phía sau, cố gắng chống đỡ sức nặng, dù vậy vẫn có cảm giác như đối phương đang trượt xuống giống như một tấm ván.

"Dậy đi Al-Haitham, luận văn của cậu bị bác bỏ rồi." Kaveh duỗi cánh tay kia ra, để Al-Haitham tựa đầu vào vai mình, miễn cưỡng ôm đối phương để duy trì trạng thái đứng thẳng.

Al-Haitham lẩm bẩm một tiếng làm khí nóng phả vào cổ Kaveh, kế đó bắt đầu giãy giụa.

"Đừng có lộn xộn!" Kaveh cảnh cáo, nhưng người kia đương nhiên không có nghe anh, cậu dùng tay chân cùng lúc cố gắng tách ra khỏi người Kaveh, lui về phía sau một bước, sau đó như hoá thành nhuyễn thể mà ngã xuống. Anh không kịp kéo lại, chỉ kịp nghe thấy tiếng đầu cậu đập vào cột đèn, bốp một tiếng có vẻ rất đau.

"Chết tiệt!" Kaveh nguyền rủa, rất nhiều đề báo như "Người đàn ông say xỉn té ngã thiệt mạng trong đêm tối" hay "Tai nạn ngoài ý muốn khiến thiên tài học thuật mất trí nhớ" cùng lúc chạy qua tâm trí anh.

May mắn thay, ít nhất thì cậu ta không chảy máu. Kaveh vừa khẽ sờ vào sau gáy Al-Haitham, nơi vừa bị một đòn chí tử, bỗng nhiên cảm thấy bụng bị thụi một cú thấy ông bà tổ tiên. Anh vừa đau đớn rút tay về thì lại bị một phát đá vào đầu gối,  xương bánh chè đau đến thừa sống thiếu chết. Bản năng sống còn trỗi dậy, Kaveh hoảng sợ vươn tay nắm lấy cổ áo của kẻ đang tấn công mình, hai người cùng nhau ngã mạnh xuống đất.

"Cậu ăn nhầm thuốc lắc à!" Kaveh giật mạnh cổ áo của Al-Haitham, trong lòng nổi lên ham muốn bóp chết tên bạn cùng phòng này ngay tại chỗ.

Al-Haitham không trả lời. Cậu cả người ngồi quỳ trên bụng dưới của Kaveh, đôi tay ấn lên ngực, mắt mở to nhìn anh dò xét.

"Cậu nhìn đủ chưa?" Kaveh đột nhiên ý thức được tư thế hiện tại của họ có hơi thiếu đứng đắn, lửa giận tan sạch trong nháy mắt, thay vào đó là cảm giác xấu hổ xen lẫn khẩn trương như đứa trẻ làm việc xấu sợ bị người lớn phát hiện, huống chi tên Al-Haitham kia còn dùng đôi mắt màu lục chết tiệt ấy nhìn chằm chằm như thể cậu ta hết mực tin tưởng, toàn tâm toàn ý với anh, ai mà chịu được chứ!

Kaveh đỏ mặt. Anh nguyền rủa những phản ứng thể chất thiếu trung thực của bản thân, phớt lờ tiếng tim mình đang đập ngày càng nhanh hơn. Anh buông cổ áo Al-Haitham ra, nhưng cậu vẫn nằm im trên người vị tiền bối, màu mắt xanh lơ như hồ nước ngày xuân— gần quá rồi!

Kaveh biết rằng mình nên nói gì đó, hoặc làm gì đó, nhưng cơ thể anh không thể phản ứng lại, trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn loạn không tuân theo mệnh lệnh, lộn xộn rối rắm như tơ vò. Khuôn mặt nhắm nghiền của Al-Haitham, mái tóc rối bù vào buổi sáng sớm, bàn tay cầm bút, vẻ mặt không tán thành, đôi lông mày nhíu lại cùng đôi mắt nheo nheo, và đôi lúc, Kaveh dường như không thể nhớ rõ, khuôn mặt cậu khẽ lộ ra một nụ cười đắc ý. Đột nhiên, lời của Ansher lại hiện lên trong đầu anh, "Hãy mang bạn trai của anh đi cùng". Đồng tử của Kaveh giãn ra, anh bất giác nín thở, không thể ngăn ánh mắt mình trượt xuống đôi mắt xinh đẹp của Al-Haitham, rồi đến đôi môi phiếm hồng ướt át, chợt nghe thấy tiếng ù ù bên tai.

Sau đó, Al-Haitham gục xuống như một bao khoai tây, đập thẳng mặt vào hõm cổ Kaveh, không còn cử động nữa.

Kaveh nằm cứng đơ trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào những ngọn đèn đường phía trên đang tỏa ánh sáng thánh khiết hơn bao giờ hết. Anh lấy lại bình tĩnh trong năm giây, hoặc năm phút, hoặc năm giờ, vẫn luôn chờ cho đến khi không còn nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng nữa. Đột nhiên anh thấy cơ thể Al-Haitham khẽ run lên.

"...Cậu có lạnh không?" Kaveh hỏi, nghe thấy giọng mình hơi khàn. Bây giờ là... Ừm, sắp bình minh rồi, và trời thì rất gió, nhưng mẹ kiếp, toàn thân Kaveh đang nóng như lửa đốt!

Kaveh thử lắc lắc bả vai, đợi thêm hai giây, sau đó cẩn thận nắm lấy bả vai Al-Haitham, nắm lấy bả vai lật người cậu lên, nhìn thấy đối phương mắt đang nhắm chặt, thần sắc rất ôn hòa.

"...Cậu thật là... dễ dãi quá đấy." Kaveh nghiến răng. Anh thở dài, cam chịu ngồi dậy, cởi áo khoác khoác lên người Al-Haitham đang bất tỉnh, sau đó vòng tay qua ôm lấy bả vai cậu, tiếp tục đợi chiếc taxi đang bò trên đường chưa thấy bóng dáng.

Rất may, taxi cuối cùng cũng đến trước khi những người tản bộ đầu tiên xuất hiện trên đường, giúp Kaveh tránh bị gắn cho cái mác một tên đồng tính ăn ngủ đầu đường, mặc dù đối với Ansher thì điều này đã trở thành hiện thực. Dừng lại, đừng nghĩ về Ansher nữa!

Kaveh lại thở dài và nghe tiếng tài xế sốt ruột bấm còi. Anh không muốn phàn nàn, cũng chẳng muốn bạn cùng phòng của mình, người đang ngủ như chết, lãnh thêm một cú đập vào gáy, nên lanh lẹ đặt một tay lên lưng Al-Haitham rồi luồn tay kia xuống dưới gối đối phương mà nhấc lên.

"Cậu đúng là một cục nợ." Kaveh đi vài bước, đột nhiên phát hiện mình đang bế Al-Haitham, còn Al-Haitham thì nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên, hai cánh tay mềm nhũn buông thõng xuống. Toàn bộ khung cảnh chắc hẳn trông vô cùng thê lương, giống như một mối tình lãng mạn nào đó có kết thúc bi thảm— dừng dừng dừng, Ansher thì liên quan gì!

Cuối cùng, khi Kaveh trèo lên xe cùng một tên ma men bất tỉnh, anh mới cảm thấy các tĩnh mạch trên trán mình đang đập thình thịch. Không phải vì dùng quá nhiều lực- có thể một phần lí do là như vậy, nhưng phần lớn là do đầu óc Kaveh đang vô cùng rối bời, nghĩ cách nào cũng không thể tống cổ Ansher đi được, nhưng có những giọng nói khác, nghe giống như của chính anh đang chất vấn về những gì bản thân vừa làm vài phút trước— Mày đang mong đợi điều gì?!

Tôi không có mong đợi cái gì cả! Kaveh ngồi vò đầu bứt tai ở ghế sau taxi. Chỉ là, nhìn qua thì chẳng phải là diễn biến thuận theo tự nhiên thôi sao? Ai trong hoàn cảnh đó chắc cũng nghĩ vậy! Cậu ta cưỡi lên người tôi! Lại còn dựa gần như thế!! Không sai, Kaveh nghĩ Al-Haitham sẽ hôn anh ta, là vậy đó!

Trong khi nội tâm Kaveh đang rít gào thì bỗng nghe thấy tiếng ai đó rên rỉ rất nhỏ, anh quay phắt đầu qua, suýt nữa thì bị bong gân cổ.

Al-Haitham đang tựa vào bên kia cửa kính ô tô và đã mở mắt.

Chà, đã đến lúc phải đối mặt với hiện thực rồi.

"Đây là số mấy?" Kaveh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng khó xử, vẫy vẫy ba ngón tay trước mắt bạn cùng phòng.

"Tôi muốn nôn." Al-Haitham bình tĩnh tuyên bố, không thèm để ý đến ngón tay anh. Mặc dù bác tài xế không nói gì, nhưng Kaveh nghe thấy tiếng gió ngoài cửa sổ trong nháy mắt trở nên ngày càng sắc nét. Rõ ràng, ông không muốn bất cứ ngóc ngách nào của xe mình có cơ hội được tiếp xúc thân mật với chất nôn.

"Đợi thêm chút nữa đi." Kaveh cúi xuống và vuốt ve ngực của người bạn cùng phòng từ cổ trở xuống, cố gắng đẩy chất nôn của người kia trở lại dạ dày. "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

"Đến nơi nào?" Al-Haitham hỏi, nhắm mắt trông như rất đau đớn. "Đầu tôi đau quá."

Kaveh ngay lập tức trở nên lo lắng, do dự có nên yêu cầu tài xế chuyển hướng đến bệnh viện hay không. Theo như hiểu biết của anh thì Al-Haitham không phải là loại người dễ dàng kêu đau, trừ phi đầu cậu ta thực sự đau như sắp chết, có thể là do va phải đèn đường hoặc có thể não bị chấn động gì đó.

"Tại sao anh lại chạm vào tôi?" Al-Haitham đột nhiên mở mắt ra và đưa ra một vấn đề hoàn toàn mới.

"Tôi không có." Kaveh rụt tay lại như bị điện giật "Tôi chỉ không muốn cậu phun hết ra xe thôi."

Al-Haitham nhíu mày, như thể đang nghi ngờ tính xác thực của những gì Kaveh nói, sau một hồi cậu đưa tay định mở cửa, nhưng đã bị Kaveh một tay giữ chặt.

"Cậu định làm gì?" Kaveh lo lắng hỏi.

"Không phải việc của anh." Al-Haitham đáp lại, không biểu lộ thái độ gì qua giọng điệu, nói rồi cậu lùi lại, giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra sự thật là mình không thể mở được cửa xe. Vì vậy cậu đành bỏ cuộc và quay mặt lại đối diện với Kaveh.

"Tôi muốn ra ngoài." Al-Haitham tự tin yêu cầu.

"Chúng ta sắp tới nơi rồi." Kaveh lẩm bẩm quay người đi, đấu tranh tư tưởng nãy giờ đủ mệt não rồi, anh không muốn hao phí sức lực đối thoại với một tên say xỉn mê sảng.

"Đến nơi nào?" Cậu hỏi lại.

Thượng đế trên cao. Kaveh thật sự không thể chịu nổi nữa, cáu bẳn quay lại chuẩn bị khâu miệng cậu hậu bối lại. Nhưng có lẽ hành động của anh ta quá đột ngột, Al-Haitham bị bất ngờ mà né ra sau, đầu (một lần nữa) đập mạnh vào cửa xe phát ra một tiếng bùm trầm đục.

Kaveh thấy khuôn mặt đang đỏ bừng vì uống rượu của cậu lập tức trắng bệch như bị rút hết máu, đoạn ngã về phía trước nhào thẳng vào lồng ngực anh.

"Al-Haitham!" Kaveh hét lên, bối rối ôm lấy cổ người bạn cùng phòng không biết phải làm sao.

"Đi gặp bác sĩ—" Anh vừa mới nói được nửa chừng, thì Al-Haitham, hay lắm, nằm trong lòng anh nôn thốc nôn tháo.


Nếu cho Kaveh chọn một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình, thì ngày hôm qua chắc chắn rất có tiềm năng cạnh tranh vị trí top 1, nhưng rốt cục thì để nói đến thứ nhất thì——

"Chào buổi sáng, trông anh thật kinh khủng." Kaveh không buồn ngẩng đầu chào Al-Haitham, người vừa bước ra khỏi phòng ngủ. Người kia dừng một chút, sau đó thẳng bước vào phòng tắm.

"Cậu không muốn hỏi tôi điều gì sao?" Kaveh ló đầu ra khỏi tờ báo— anh đã đọc đi đọc lại báo trường trong hơn một giờ, cẩn thận kiểm tra từng kí tự một từ trang tin tức thời sự đến trang chuyện phiếm. Sau khi tìm kiếm nửa ngày, anh tạm thời không tìm thấy bất kỳ văn bản hay hình ảnh nào về mình và Al-Haitham.

"Tối qua tôi về lúc nào?" Giọng Al-Haitham mơ hồ, mang vẻ ngái ngủ sâu và ủ rũ. Này thực ra là chuyện bình thường, dù sao thì bây giờ mới là 8 giờ sáng, từ phương diện kỹ thuật mà nói thì Al-Haitham mới ngủ được có hơn ba giờ. Nhưng bản thân Kaveh có lẽ sẽ không bao giờ hiểu, bởi lẽ anh có thể thức trắng cả đêm mà sáng hôm sau vẫn sảng khoái và tràn đầy sức sống.

"Ừm, khoảng bốn giờ ba mươi?" Kaveh trả lời một cách không chắc chắn. Anh nghe thấy tiếng hổn hển nhỏ từ Al-Haitham, đóng tờ báo lại và đứng dậy khỏi ghế.

"Đầu cậu có sao không?" Anh bước đến cửa phòng tắm và thấy Al-Haitham đứng đối diện gương đang cố kiểm tra phía sau đầu mình.

Thấy Al-Haitham không trả lời, Kaveh bước tới nắm lấy tay và nhẹ nhàng chạm vào gáy cậu.

"Có vẻ như là bị sưng rồi." Kaveh kết luận, "Cậu nên đến bệnh viện đi."

Al-Haitham quay lưng về phía anh, cúi đầu xuống, một phần gáy trắng tuyết lộ ra khỏi cổ áo, khiến Kaveh nhớ lại đêm qua——

"Làm sao anh biết tôi có vết thương ở sau gáy?" Al-Haitham ngẩng đầu lên, thanh âm vẫn nghẹn ngào như cũ. Cậu quay lại đối mặt với Kaveh, quanh mắt hơi đỏ lên vì say rượu.

"Cái quỷ gì..." Kaveh nói mà không cần suy nghĩ, "Tất nhiên là bởi vì— chờ chút." Anh trừng mắt, "Đừng nói với tôi là cậu không nhớ gì cả nha!"

"Một chút." Al-Haitham cau mày, "Đêm qua là anh à?"

"Cậu không biết đó là tôi sao?!" Kaveh nói gần như rít gào.

"Nói nhỏ , đầu tôi đau." Al-Haitham nhắm mắt lại, "Tôi uống say, nhìn không rõ mặt."

"Vậy cậu nghĩ đó là ai?"

"Tôi không biết." Al-Haitham trả lời qua loa.

"Cậu không biết-! Cậu là loại sẽ để một người xa lạ sờ soạng khắp người mình sao?!" Kaveh hét lên.

"Tại sao anh lại phải sờ soạng tôi?" Al-Haitham bịt một tai, trừng mắt nhìn anh.

"Cậu sẽ để người lạ tắm và thay quần áo cho hả?" Kaveh chống nạnh, đi đi lại lại trước cửa phòng tắm, trông như sắp gục xuống, "Cậu thậm chí còn—"

"Thậm chí còn cái gì?" Al-Haitham bình tĩnh hỏi.

"...Không có gì." Kaveh hít một hơi thật sâu, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro