au revoir; I.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

mong rằng ngày mai đừng đến.

ngày mai chẳng đẹp đến thế,
ngày sau ngày mai cũng vậy, bởi vì trải qua một vài năm trong cuộc đời cũng đủ để ta hiểu rằng, tiệc nào rồi cũng sẽ có lúc tàn, ngày mai đến, cũng có nghĩa là ta đang đến gần sự kết thúc và chia ly. ngày mai đến, cũng có nghĩa là chúng ta đến gần tới ngày mà ta chẳng còn chung lối.

ngày mai không đẹp đâu, chỉ có bây giờ, khoảnh khắc này, giây phút này đây thôi. khi ta vẫn còn được nắm tay người.

__

ta thường làm thơ về gió,

gió thổi bay tóc người, gió hôn lên gò má hồng, gió thì thầm tiếng yêu ta gửi từ trong tim. gió không bao giờ dừng lại ở một chỗ, không ngại ngần bỏ lại tất cả mọi thứ đằng sau để bước tiếp.

ta chỉ nhìn thấy người trong những ngọn gió, vì rõ ràng điểm dừng cuối mà người định sẵn trong tim không hề nằm lại nơi đây. người vốn dĩ là cơn gió mát thổi ngang qua đời ta, nhẹ nhàng và thổi đầy sự sống vào ta.

ước chi người nắm giữ thời gian là ta, ước chi những điều đẹp đẽ mà mỗi nhà thơ tưởng tượng ra đều có thể thành hiện thực, nhưng nếu là thế, có lẽ thi ca của nhân loại đã không tồn tại. tiếc thay ước vọng ngừng được dòng chảy kiếp người của ta chỉ có thể dừng lại trong những trang giấy trắng mực đen, và ta chỉ còn có thể giương mắt nhìn người rời đi, có thể là ngày mai, có thể là bất kỳ khi nào, chỉ có trời mới biết được.

thế nhưng lạ kỳ thay cho những ngày vốn dĩ vồn vã, vội vàng, ta nhìn vào trong đôi mắt người, rồi chìm vào trong những giấc mộng lặng im. đôi mắt đó chứa đủ sự tĩnh lặng để khiến con tim thao thức của ta chợt nhiên dừng lại, buộc ta phải lắng nghe người bằng cả tâm hồn mình. bằng mắt, bằng tai, bằng khứu giác, bằng cả vị giác, để hiểu được từng góc nhỏ trong trái tim của người.

những từ ngữ của con người thật sự rất đẹp, nhưng để cho ta thấy được cái đẹp trần trụi nhất thì từ ngữ hoàn toàn không thể nào lột tả được hết thứ mà ta vẫn luôn cảm nhận bằng cả tâm hồn và 5 giác quan. ví như sự rung động của một kẻ mới rơi vào tình yêu, như khoảnh khắc ta được lắng nghe thấy trái tim đang đập thổn thức như vừa tìm thấy sự sống đầu tiên của mình sau nhiều năm chết lặng.

cái đẹp này, tình yêu này, đong đầy nhiều như núi, và ta chỉ có thể ôm trọn nó vào trong trái tim mình mà âu yếm, mà dành trọn hết thần trí để nâng niu. liệu rằng người có lắng nghe được tâm hồn ta đang nổi từng cơn gió mạnh mẽ, thổi tung mùi của biển cả vào đất liền, cả mùi rừng xanh và cây cỏ sau mưa, mùi từ những trang sách thơm tho tinh tươm, mùi hương hoa nở rộ trong bốn mùa, mùi của sự lo âu, rung động trước sự dịu dàng của tình yêu? ta cũng muốn người giữ lấy nó và vùi những xúc cảm tuyệt đẹp ấy vào trong tim, để người có thể cảm thấy những tình cảm thuần túy nhất của ta, một kẻ lãng du lỡ yêu lấy cơn gió thoáng qua trong chốc lát đời mình, để nghe thấy được nỗi lo âu của ta khi ngày mai tới, sợ rằng ta sẽ đi đến một điểm dừng, và tình yêu của ta sẽ lại hóa thành những câu tình ca buồn bã của những kẻ luôn đau khổ bởi tình yêu.

ôi người yêu dấu, xin hãy lưu giữ lại tình yêu này, như thể nó là dấu ấn mà người đã chọn khắc lại trong tim, xin đừng để tình yêu của ta thoảng đi như những cơn gió lạ. vì có thể là hôm nay, trong chốc nữa, ngày mai, ta và người sẽ chỉ còn là một câu chuyện truyền miệng về những kẻ lữ hành lướt qua đời nhau, dẫu ta và người đều biết tình yêu này đã và vẫn luôn tồn tại.

và rồi đây, người sẽ trở thành giấc mộng viễn vông của một kẻ lãng du.

cô đơn vĩnh hằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro