Chương 26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

Mấy ngày nay Yến Tử Ất rầu muốn chết.

Vốn dĩ tiến độ công trình của hắn rất thuận lợi, ai ngờ trong quá trình phá dỡ lại gặp phải một hộ gia đình không chịu đi. Nếu hộ gia đình này là người dân bình thường, Yến Tử Ất sẽ không mạnh tay, dù sao hắn cũng là người hiểu đạo nghĩa, nhưng chủ hộ gia đình này lại là dân anh chị chuyên lăn lộn ở nơi tiếp giáp giữa thành phố và nông thôn, luôn miệng hét giá trên trời, rõ ràng là muốn vòi tiền. Yến Tử Ất sẽ để gã vòi tiền mình sao? Yến Tử Ất gọi Dương Lỗi đứng ra giải quyết. Chủ ý ban đầu của Yến Tử Ất là không nhất định phải đánh người, xem thái độ của đối phương thế nào, nếu lay chuyển được thì lay chuyển, mua chuộc được thì mua chuộc, nhưng Dương Lỗi đã lâu không đánh nhau vừa dẫn người tới nơi, tuyệt nhiên không nói lời vô nghĩa, vốn không hề có ý định đàm phán, lập tức động tay động chân, trong vòng ba ngày đã đánh hết năm trận! Cả năm trận này, trận nào cũng đánh tới bến, dọa cho đám côn đồ kia sợ mất vía, bọn chúng hãi hùng tìm Yến Tử Ất nói tôi xin các người, tôi không cần tiền nữa, một xu cũng không cần, mấy người làm ơn bảo tên ôn thần kia dừng tay lại đi, đừng đến đánh nữa!!!

Yến Tử Ất nhắc nhở Dương Lỗi vài câu, nhưng chưa đến vài ngày sau, Dương Lỗi lại dẫn người ra ngoài ẩu đả, không phải ẩu đả bình thường mà giống như đang liều mạng, đừng nói toàn đánh vào chỗ hiểm của đối phương, hắn còn làm như mình có mấy cái mạng vậy, đánh như thể không muốn sống nữa. Đám anh em đi theo Dương Lỗi lén lút nói với nhau, nhìn Dương Lỗi đánh mà phát sợ, sợ từ tận đáy lòng. Khi đánh nhau sợ nhất không phải là không dám lấy mạng người khác, mà là muốn lấy mạng của mình!

"Cậu đánh nhau đến nghiện luôn rồi à? Oai lắm sao? Thích đánh nhau như thế sao không đi đấm bốc đi?"

Yến Tử Ất mắng Dương Lỗi, hắn rất phiền lòng về Dương Lỗi.

Yến Tử Ất biết trước đây Dương Lỗi vốn hiếu chiến như thế, nhưng dạo này Dương Lỗi đã khá hơn rất nhiều, giống như một cậu bé ngoan hiền, nhất là sau khi thân thiết với Phòng Vũ. Chẳng biết tại sao Dương Lỗi đột nhiên chạy đi đánh nhau, còn đánh kiểu không muốn sống nữa, giống như đang say rượu vậy.

"Có tâm sự à?"

Yến Tử Ất không hổ là người từng trải.

"Không có gì."

Dương Lỗi nói.

"Phòng Vũ đâu? Sao mấy ngày nay cậu không ở chung với cậu ta nữa?"

Dương Lỗi hoàn toàn không muốn nói về vấn đề này, vì vậy không trả lời.

Yến Tử Ất liếc Dương Lỗi một cái.

"Cãi nhau với Phòng Vũ?"

"Không có!"

Dương Lỗi nhịn không được.

Yến Tử Ất là ai chứ, vừa nhìn thái độ của Dương Lỗi, hắn đã biết vấn đề nằm ở chỗ nào rồi.

"Không phải hai đứa thân lắm sao, có gì không hài lòng thì đóng cửa giải quyết! Dám đi gây sự nữa coi chừng tôi xử cậu!"

Lúc này Yến Tử Ất mới yên tâm. Nếu đây là vấn đề giữa Phòng Vũ và Dương Lỗi, hắn tin chắc nó không phải là chuyện gì to tát.

Mấy ngày nay Dương Lỗi không đi tìm Phòng Vũ nữa.

Tối hôm đó sau khi chạy ra ngoài, đợi đến khi không thể chạy được nữa, Dương Lỗi lại từ từ quay về sân phơi rộng thênh thang ở nhà Phòng Vũ, ngồi ở bên rìa sân phơi suốt một đêm.

Tại đây, hắn và Phòng Vũ từng ngồi với nhau, cùng tâm sự, cùng uống rượu. Cũng tại nơi này, hắn đã nhìn thấy nước mắt của Phòng Vũ, ôm Phòng Vũ đang say rượu, lau nước mắt trên mặt Phòng Vũ.

Phòng Vũ, Phòng Vũ. Trong đầu Dương Lỗi toàn là cái tên này, ngay cả lúc ngồi ở dưới lầu nhà Phòng Vũ, Dương Lỗi cũng không biết mình đang mong chờ điều gì. Hắn nhìn hàng lang tối đen như mực, thầm nghĩ có khi nào Phòng Vũ sẽ đuổi theo mình hay không, thầm nghĩ mình có nên đi lên đó, ôm Phòng Vũ rồi nói mẹ nó chơi cái gì chứ, nếu vậy sao tôi không tìm người khác mà chơi?! Từ trước tới nay tôi chưa từng xem đó là trò chơi, tôi thích anh, rất thích anh, tôi bị bệnh rồi, bệnh tâm thần đấy...

Sáng sớm hôm sau, Dương Lỗi bỏ đi.

Dưới đất là một đống tàn thuốc ngổn ngang...

Dương Lỗi không đi tìm Phòng Vũ, Phòng Vũ lại đi tìm hắn.

Đêm hôm đó Dương Lỗi thấy khó chịu, Phòng Vũ cũng không dễ chịu hơn là bao. Dương Lỗi ngồi ở tầng dưới hút thuốc cả đêm, Phòng Vũ cũng ngồi trên ban công nhà mình cả đêm không ngủ. Buổi sáng đi ngang qua sân phơi ở lầu hai, vừa nhìn thấy đống tàn thuốc dưới mặt đất, Phòng Vũ đã hiểu.

Lần này bỏ đi, Dương Lỗi không còn xuất hiện trước mặt Phòng Vũ nữa, ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi. Phòng Vũ gọi đến văn phòng của Dương Lỗi, Dương Lỗi chẳng bao giờ có ở đó. Gọi đến đường dây quân đội ở nhà Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng không có ở nhà.

Vào thời đó chưa có di động, cũng chưa có máy nhắn tin, muốn tìm người hơi khó khăn. Từ khi kết thân với Dương Lỗi, Phòng Vũ chưa từng không tìm được Dương Lỗi, bởi vì hầu như lúc nào Dương Lỗi cũng xuất hiện trước mặt hắn, ở bên cạnh hắn, hắn chưa từng không tìm được Dương Lỗi.

Thậm chí Phòng Vũ còn gọi điện thoại cho Yến Tử Ất, nhờ đó mới biết Dương Lỗi đang làm việc cho Yến Tử Ất, biết cả việc ngày nào Dương Lỗi cũng chạy ra ngoài đánh nhau.

"Phòng Vũ, cậu cũng khuyên nó đi! Đánh cho mình bị thương như vậy hay lắm sao?" Yến Tử Ất nói.

"Cậu ấy bị thương?" Phòng Vũ giật mình.

"Không bị thương sao được? Nó tưởng mình là Thành Long hay sao ấy!" Yến Tử Ất nói.

Thật ra mấy tay đấm xã hội đen đánh trận nào mà không bị thương, bị thương là chuyện bình thường, quá bình thường nữa là khác, nhưng khi nghe Yến Tử Ất nói "bị thương", Phòng Vũ lại cảm thấy vô cùng nghiêm trọng, bởi vì đối với một vị đại ca như Yến Tử Ất, vết thương bình thường vẫn chưa đến độ "bị thương", nếu Yến Tử Ất đã nói vậy, chắc chắn vết thương này phải nghiêm trọng đến mức độ nhất định nào đó.

Đúng là Dương Lỗi bị thương thật, nhưng không có nghiêm trọng như thế, Yến Tử Ất chỉ tức giận nói vậy thôi, cũng không biết Phòng Vũ nghe xong sẽ lo lắng.

Phòng Vũ gọi điện thoại cho Lý Tam, đúng lúc Dương Lỗi đang ở nhà Lý Tam.

"Ủa, anh Vũ! ..." Lý Tam liếc Dương Lỗi một cái, Dương Lỗi lườm Lý Tam. "Anh Lỗi hả, anh Lỗi..." Nhìn ánh mắt của Dương Lỗi, Lý Tam hiểu ý ngay: "Anh Lỗi không có ở chỗ tôi! Tôi cũng không biết anh ấy ở đâu, chắc anh ấy ra ngoài làm việc rồi... bị thương? Có nghiêm trọng không hả?" Lý Tam lại liếc Dương Lỗi, Dương Lỗi lắc đầu với hắn.

"Không... không có! Anh Lỗi vẫn ổn, không có bị thương!"

Lý Tam ấp a ấp úng, ngược lại làm cho Phòng Vũ càng nghi ngờ hơn.

"... Được, tôi hiểu rồi, khi nào gặp anh ấy tôi sẽ nhắn lại..."

Lý Tam cúp điện thoại, nói với Dương Lỗi: "Anh Vũ nói tối nay anh nhất định phải về văn phòng, anh ấy sẽ đến tìm anh, có chuyện muốn nói với anh..."

Dương Lỗi không trả lời.

Dương Lỗi cố ý trốn tránh Phòng Vũ không phải vì tức giận. Trốn tránh không phải là tác phong của hắn, từ trước đến giờ hắn luôn làm việc thẳng thắn, đối mặt giải quyết vấn đề.

Thật ra thì mấy ngày nay, Dương Lỗi đang hoang mang và tự hỏi.

Trước khi gặp Phòng Vũ, Dương Lỗi chưa từng nghĩ mình sẽ thích người cùng giới, đến tận bây giờ, hắn vẫn không cảm thấy mình là loại người giống Hoa Miêu chỉ vì mình thích Phòng Vũ, hắn cảm thấy mình rất "bình thường", chẳng qua mình thích Phòng Vũ thôi, đó là vì Phòng Vũ đặc biệt, không phải vì mình "không bình thường".

Vậy nên tuy có bối rối, nhưng mâu thuẫn trong lòng Dương Lỗi cũng không gay gắt lắm. Khi đó hắn chỉ muốn có được Phòng Vũ, muốn ở bên cạnh Phòng Vũ, chẳng nghĩ nhiều đến những thứ khác. Giống như người mới biết yêu lần đầu tiên, ngoại trừ đối tượng mình si mê thì không còn để ý gì nữa.

Thế nhưng lời Phòng Vũ nói tối hôm đó khiến Dương Lỗi chợt nghĩ, hắn luôn biết mình muốn gì, nhưng hắn có nghĩ tới cảm nhận của Phòng Vũ hay chưa? Phòng Vũ có muốn không, có bằng lòng đi trên con đường này không?

Bọn họ đã sớm vượt qua giới hạn, hai người đều hiểu rõ, Dương Lỗi là người rõ nhất. Từ sau buổi trò chuyện với Hoa Miêu, hắn đã hiểu đó là "tình yêu".

Tình yêu, tình yêu giữa hai người đàn ông. Ở thời đại này, điều đó có ý nghĩa gì, thật ra Dương Lỗi vẫn chưa suy nghĩ tường tận.

Dương Lỗi thử tưởng tượng, nếu để người khác biết mình thích Phòng Vũ, bọn họ sẽ nhìn mình như thế nào? Điên khùng, biến thái, hai phai, ẻo lả...

Xã hội lúc đó đối xử với người đồng tính như thế.

Đương nhiên, Dương Lỗi vẫn chưa xếp mình vào diện "đồng tính luyến ái", từ ngữ mà đa số người thời đó chưa bao giờ nghe qua.

Dương Lỗi cảm thấy không sao cả, hắn chẳng sợ gì hết.

Nhưng hắn lại tưởng tượng, nếu những từ ngữ đó gắn lên đầu Phòng Vũ...

Đột nhiên Dương Lỗi không biết mình làm vậy là đúng hay sai.

Là hắn kiên quyết dùng "trò chơi" này để lừa gạt, kéo Phòng Vũ xuống nước, nhưng Phòng Vũ bằng lòng xuống nước sao? Sau khi xuống nước Phòng Vũ phải gánh vác những gì, hắn đã nghĩ qua chưa?

Vấn đề không nằm ở chỗ hắn có thổ lộ với Phòng Vũ hay không, mà là liệu Phòng Vũ có đáp lại hay không.

Dương Lỗi cảm thấy thật bối rối.

Hắn bắt đầu suy xét cẩn thận, bắt đầu trở nên chín chắn...

Tối hôm đó, lúc Phòng Vũ đến văn phòng của Dương Lỗi, Dương Lỗi đã ở đó đợi hắn.

Hai người gặp mặt nhưng chỉ liếc nhìn nhau, không ai mở miệng. Phòng Vũ đóng cửa lại.

"......"

Phòng Vũ ngồi xuống. Cả hai không giả vờ chào hỏi và bắt chuyện với nhau tự nhiên như ngày thường, ai cũng im thin thít.

Trong ấn tượng của hai người, chưa từng có khi nào cả hai ở chung mà lúng túng thế này.

"Nghe nói cậu bị thương?"

Phòng Vũ mở miệng trước.

"Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại." Dương Lỗi bị dao ba cạnh chém trúng vai. Miệng vết thương khá lớn, máu chảy cũng nhiều, nhưng nhìn chung chưa đến nỗi nghiêm trọng.

"Vết thương thế nào rồi?"

Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi chằm chằm. Thật ra lúc đi vào thấy Dương Lỗi bình an vô sự, Phòng Vũ đã yên tâm.

Dương Lỗi do dự một chút rồi vén áo thun lên, để Phòng Vũ nhìn thấy vết thương trên vai và ngực đã được băng bó, sau đó kéo áo thun xuống.

"Không có gì." Dương Lỗi bình tĩnh nói.

_____________________

Chương 27

"... Bị cái gì đâm?" Phòng Vũ hỏi.

"Dao ba cạnh." Dương Lỗi không biết Phòng Vũ còn muốn hỏi về vết thương này bao lâu nữa.

"Cậu đừng có cậy mạnh như vậy nữa được không?" Phòng Vũ biết vết thương do dao ba cạnh gây nên nghiêm trọng thế nào. Nhìn dải băng lớn trên vai Dương Lỗi, trong lòng Phòng Vũ phiền muộn vô cùng.

"Tôi không sao thật mà." Dương Lỗi nói xong lại im lặng.

Phòng Vũ quan tâm hắn, hắn rất cảm động, nhưng lại không biết nên nói gì.

"Mấy ngày nay cậu đang cố ý trốn tránh tôi phải không."

Im lặng một lúc lâu, Phòng Vũ không vòng vo nữa, hỏi thẳng.

"Một phần là vậy, một phần là do có việc phải làm."

Dương Lỗi cũng thành thật trả lời.

"... Tối hôm đó, cậu ngồi ở dưới lầu nhà tôi suốt đêm phải không?"

Dương Lỗi không biết tại sao Phòng Vũ lại biết.

"Anh biết?"

"Sáng hôm sau tôi nhìn thấy tàn thuốc."

Dương Lỗi không lên tiếng.

"Sau này cậu không muốn gặp tôi nữa sao?" Phòng Vũ giương mắt nhìn Dương Lỗi. Hắn đã tìm Dương Lỗi suốt mấy ngày nay, tìm đến tâm phiền ý loạn.

"Tôi là người hẹp hòi như vậy à?" Dương Lỗi cười cười. "Chuyện này có nghiêm trọng vậy đâu, làm gì đến mức không gặp nhau nữa."

"Tôi nói nghiêm túc, không có giỡn với cậu." Phòng Vũ không cười.

"Tôi cũng nghiêm túc, thật sự không đến mức đó."

Dương Lỗi đã suy nghĩ rồi, hắn cũng đã nghĩ ra kết quả. Nếu là mấy ngày trước, nói không chừng bây giờ hắn sẽ nói thẳng với Phòng Vũ, hắn không có "chơi" với Phòng Vũ, hắn thật sự thích Phòng Vũ, yêu Phòng Vũ. Đến mức Phòng Vũ à, cho dù anh có thích tôi hay không, tôi vẫn thích anh như thế, chẳng phải anh bị kích thích bởi cơ thể của tôi sao, điều này chứng minh anh cũng có cảm giác với tôi còn gì?

Nhưng bây giờ Dương Lỗi không còn nghĩ như vậy nữa, bây giờ hắn nghĩ, Phòng Vũ không giống hắn. Phòng Vũ nói chỉ muốn làm anh em với hắn, cho nên Phòng Vũ mới buồn rầu như vậy, bởi vì anh em sẽ không làm chuyện này. Coi như Phòng Vũ có cảm giác khác thường với hắn đi, nhưng Phòng Vũ có thể không lo lắng gì như hắn sao? Hắn có thể mặc kệ mọi thứ, nhưng Phòng Vũ thì thế nào? Phòng Vũ có thể mặc kệ mọi thứ như hắn không?

Nhân lúc còn vách đá ghìm ngựa, vẫn chưa đến nỗi muộn. Nhân lúc Phòng Vũ còn chưa bị kéo xuống nước, để Phòng Vũ quay về bờ mới tốt cho Phòng Vũ.

Vậy nên nghĩ xong những lời sẽ nói với Phòng Vũ, Dương Lỗi mới tới đây. Hắn đã suy nghĩ kỹ rồi.

Không phải làm anh em sao? Không phải chỉ cần không làm chuyện đó nữa sao?

Nếu thật lòng thích một người, Dương Lỗi sẽ không ngại trả giá hoặc báo đáp. Bây giờ hắn giống như một tên ngốc không cần hồi báo, muốn tự hy sinh bản thân mình.

"Hôm đó là do tôi chưa suy nghĩ cẩn thận, mấy ngày nay tôi đã nghĩ kỹ rồi." Dương Lỗi nói.

"Anh nói đúng. Chúng ta cứ chơi như vậy đúng là không bình thường. Thật sự không nên chơi nữa."

Dương Lỗi nói từng chữ.

"Thật ra trong lòng tôi cũng hiểu, chúng ta làm vậy là không bình thường. Chỉ là cảm giác tuyệt quá, tôi không nỡ buông tay."

Dương Lỗi nói từng câu.

"Phòng Vũ, anh cũng là anh em tốt nhất của tôi. Vì anh, tôi có thể không cần mạng của mình. Đừng để chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai ta, sau này chúng ta vẫn là anh em tốt của nhau."

Phòng Vũ im lặng lắng nghe, hắn có cảm giác mới vài ngày không gặp, hình như Dương Lỗi đã trưởng thành hơn nhiều.

Bình tĩnh như vậy, lý trí như vậy, chững chạc như vậy, mỗi lời nói ra đều đã được cân nhắc, không giống Dương Lỗi manh động và nóng nảy trước kia.

Nhưng nhìn Dương Lỗi như thế, không hiểu sao Phòng Vũ lại cảm thấy lòng mình nhói đau.

Có lẽ đến tậm bây giờ, Phòng Vũ vẫn chưa hiểu tối hôm đó mình đã hỏi Dương Lỗi vấn đề gì, nhưng mà Phòng Vũ biết, tối hôm đó mình đã tổn thương Dương Lỗi.

Sự tổn thương này, không phải là bây giờ Dương Lỗi ngồi đây thản nhiên nói "hôm đó là do tôi chưa suy nghĩ cẩn thận", mà là dáng vẻ hôm đó Dương Lỗi chạy đi, mỗi khi nhớ lại, trong lòng Phòng Vũ như bị thứ gì ghim vào.

"... Cậu nghĩ như vậy thật sao?" Phòng Vũ hỏi.

"Phải." Dương Lỗi thành thật nói.

Phòng Vũ im lặng.

"Vậy cậu còn tránh mặt tôi nữa không?"

Phòng Vũ sợ Dương Lỗi lại trốn tránh mình như trước kia.

"Tôi tránh mặt anh làm gì, anh ăn tôi được chắc?" Dương Lỗi lại nói năng lươn lẹo như ngày thường, giọng nói cũng thả lỏng.

"Bởi vì cậu có tiền án!" Phòng Vũ cũng thả lỏng, lúc này bầu không khí mới khôi phục một chút cảm giác quen thuộc như trước kia.

"Tiền án cái gì, nói khó nghe quá đi, đừng có trù ẻo tôi vào cục cảnh sát." Dương Lỗi cố ý tạo bầu không khí như xưa.

"Ai dám trù ẻo cậu, tôi sẽ xử người đó." Phòng Vũ cũng hùa theo.

Trước đây, ngày nào bọn họ cũng tụ lại một chỗ nói chuyện trên trời dưới biển, hai bên đều hết sức ăn ý, nói mấy lời này vốn không cần nghĩ nhiều, thế nên lúc hai người nói chuyện, người khác khó mà xen vào, bọn họ ăn ý như thế đấy.

Dương Lỗi cười với Phòng Vũ, cười như thể đã thật sự thả lỏng.

Phòng Vũ cũng cười đáp lại, nhưng trong lòng Phòng Vũ vẫn còn nặng trĩu...

"Ngày mai là sinh nhật Hoa Miêu, đãi tiệc ở nhà hàng của tôi, cùng đi nhé?" Phòng Vũ nói.

"Được, không thành vấn đề." Dương Lỗi nói.

Sinh nhật Hoa Miêu, Phòng Vũ tổ chức một buổi tiệc hoành tráng cho hắn, bày thật nhiều bàn ở nhà hàng Thế Kỷ, không chỉ mời những anh em thân thiết mà còn mời cả bạn bè có máu mặt trong giới, cho Hoa Miêu đủ mặt mũi. Hoa Miêu cũng cảm động không nói nên lời, trước giờ hắn chưa từng được nở mày nở mặt như vậy.

Lần trước Hoa Miêu bị thương nặng, Phòng Vũ cũng ra mặt cho Hoa Miêu, hắn muốn mọi người biết Hoa Miêu là người của hắn, là người của La Cửu, dám động đến Hoa Miêu tức là động đến hắn, để cho những kẻ muốn động đến Hoa Miêu phải cân nhắc và an phận một chút.

Phòng Vũ lăn lộn trong giang hồ, nhờ bản lĩnh này mà luôn khiến người khác tâm phục khẩu phục, thuộc hạ cam tâm tình nguyện đi theo, bán mạng vì hắn.

Tình cảm của Hoa Miêu dành cho Phòng Vũ không chỉ có tình yêu, mà còn có sự tôn trọng, kính nể, cảm kích... Hoa Miêu chưa từng gặp người nào khiến mình tôn trọng như vậy. Đêm đó Hoa Miêu uống say bí tỉ, thậm chí còn nằm sấp lên bàn khóc ầm ĩ, sau này hắn nói đó là nước mắt cảm động, nước mắt hạnh phúc.

Dương Lỗi, Phòng Vũ, Hoa Miêu ngồi cùng một bàn. Hôm đó Hoa Miêu dẫn theo một người bạn, mặt mũi trông lạ hoắc, mọi người chưa từng gặp bao giờ.

Người mà Hoa Miêu dẫn theo tên là Đinh Văn, không phải dân anh chị mà là thành phần trí thức. Đinh Văn trông rất khôi ngô, nhưng lại cho người ta cảm giác nhu nhược yếu đuối. Lúc tự giới thiệu, Đinh Văn bảo mình đang làm việc ở lĩnh vực kỹ thuật, vẫn còn là sinh viên, thế mà hắn lại là bạn của dân lưu manh như Hoa Miêu, điều này rất kỳ lạ. Về phần tên Đinh Văn kia, tuy rằng trông lịch sự nhã nhặn là thế, nhưng ngồi vào bàn chưa bao lâu đã nhìn Dương Lỗi chằm chằm. Ban đầu chẳng ai phát hiện, sau đó những người ngồi cùng bàn bắt đầu cảm nhận được, bởi vì ánh nhìn của Đinh Văn quá lộ liễu.

Dương Lỗi cũng bị Đinh Văn nhìn đến chóng mặt.

"Chúng ta gặp nhau rồi sao?" Dương Lỗi nhịn không được hỏi.

"Không, hôm nay là lần đầu tiên." Giọng nói của Đinh Văn cũng giống như con người hắn, vô cùng nhã nhặn.

"Ồ..."

Dương Lỗi không hỏi nữa. Hắn cảm thấy ánh mắt của Đinh Văn có gì đó quái dị khó nói nên lời.

Nhìn thấy tình huống này, Hoa Miêu ngồi bên cạnh hiểu quá rõ, thế là cười xấu xa.

Thật ra Đinh Văn là một người bạn mà Hoa Miêu quen biết trong giới đồng tính luyến ái. Tuy ngoài mặt Đinh Văn trông có vẻ bình thường hơn Hoa Miêu, cũng không ẻo lả như Hoa Miêu, nhưng về bản chất thì giống hệt Hoa Miêu.

Hôm đó làm quen với Dương Lỗi trên bàn tiệc, Đinh Văn vừa nhìn đã chấm trúng Dương Lỗi.

Chương 28

Giữa buổi tiệc, Dương Lỗi đứng lên đi toilet, hắn đang đi vệ sinh thì Đinh Văn bước vào, đứng bên cạnh hắn để giải quyết nhu cầu. Phát hiện ánh mắt Đinh Văn cứ nhìn chằm chằm phần dưới của mình, Dương Lỗi cảm thấy hơi quái dị. Lúc Dương Lỗi rửa tay, Đinh Văn cũng theo sau, đứng cạnh hắn rửa tay.

"Dương Lỗi, dáng người của anh đẹp quá."

Đây là lần đầu tiên Dương Lỗi nghe một người đàn ông khen dáng người của mình đẹp. Hắn cảm thấy không quen lắm.

"Vậy sao?"

Dương Lỗi không mặn không nhạt trả lời.

"Cái quần jeans này đẹp thật, mua ở đâu thế?"

Đinh Văn lịch sự hỏi, tầm mắt dời xuống đũng quần của Dương Lỗi.

"À, bạn tặng."

"Là hàng ngoại nhập thì phải, nhìn nhãn hiệu kìa, hàng hiệu đó."

Đinh Văn đưa tay sờ nhãn hiệu ở sau quần của Dương Lỗi.

"Dây nịt này cũng không tệ." Tay Đinh Văn sờ soạng dây nịt một cách tự nhiên. "Anh nhìn kìa, hiệu này đắt tiền lắm."

"Vậy à?"

Dương Lỗi cũng cúi đầu nhìn nhãn hiệu, sợi dây nịt này là hắn mua đại, không để ý là hiệu gì.

Lúc này lại có người khác bước vào toilet, Dương Lỗi ngẩng đầu lên, trông thấy Phòng Vũ.

Phòng Vũ vừa vào cửa đã thấy tay Đinh Văn đang rờ mó hông Dương Lỗi.

Thấy Phòng Vũ đi vào, Đinh Văn vội vàng rút tay về, lịch sự cười với Phòng Vũ, gật đầu một cái.

Phòng Vũ cũng thờ ơ gật đầu.

Dương Lỗi và Đinh Văn cùng ra ngoài.

Phòng Vũ quay đầu lại, liếc bọn họ một cái.

Tên Đinh Văn này, đánh nhau chắc chắn không bằng Hoa Miêu, nhưng thủ đoạn theo đuổi tình yêu thì cao tay hơn Hoa Miêu nhiều.

Trong bữa tiệc, nghe Dương Lỗi thuận miệng nói về một vài vấn đề ở phương diện thiết bị, hôm sau Đinh Văn lập tức đi tìm Dương Lỗi, bày tỏ mình có thể giải quyết số thiết bị này.

Đinh Văn nhanh chóng nhờ quan hệ mua được số thiết bị nọ, giúp Dương Lỗi một công lớn, Dương Lỗi cũng rất biết ơn Đinh Văn. Kể từ đó, Đinh Văn bắt đầu thường xuyên chạy đến công ty tìm Dương Lỗi, nể mặt ân tình này, Dương Lỗi cũng rất khách sáo với Đinh Văn, hai người qua lại dần dần thành quen.

Nhưng Dương Lỗi tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, từ đủ mọi biểu hiện của Đinh Văn, Dương Lỗi đã đoán được Đinh Văn là loại người nào, có ý gì với mình.

Sau này khi Đinh Văn thổ lộ với mình, Dương Lỗi cũng từ chối thẳng thừng, ở phương diện này, hắn chưa bao giờ nhập nhằng. Tuy nhiên Đinh Văn là người rất thông minh, biết phải lấy lùi làm tiến, Đinh Văn bình thản nói không sao, chỉ cần anh không xem thường em, chúng ta vẫn là bạn bè, ngoài ra còn thường xuyên mời Dương Lỗi đến nhà mình chơi.

Dương Lỗi đến nhà Đinh Văn thật, đã thế vừa đến là nghiện, cứ ba ngày thì hết hai ngày chạy đến nhà Đinh Văn.

Đương nhiên, thứ hấp dẫn Dương Lỗi không phải là Đinh Văn, mà là một vật ở nhà Đinh Văn —- Máy vi tính.

Vào thời đại đó, máy vi tính là hàng công nghệ cao, là vật phẩm xa xỉ, trong nhà người dân bình thường rất hiếm thấy, chỉ có số ít đơn vị nhà nước và đơn vị kỹ thuật mới có. Đương nhiên sau này máy vi tính phổ biến rất nhanh, nhưng vào thời điểm Đinh Văn mời Dương Lỗi đến nhà chơi, máy vi tính vẫn còn là vật quý hiếm.

Tiếp xúc với thứ mới mẻ này ở nhà Đinh Văn, Dương Lỗi bắt đầu mê mẩn, dù sao đây cũng là một thế giới thần kỳ hoàn toàn mới, hiển nhiên đã kích thích trí tò mò của Dương Lỗi.

Hệ điều hành DOS (Disk Operating System, hệ điều hành đầu tiên của máy vi tính), WPS (World Programming System, hệ thống lập trình toàn cầu), Line Input, chuỗi ký tự... bây giờ mấy thứ này đã lỗi thời hết rồi, có khi còn hơn cả hóa thạch, nhưng lúc đó nó chính là nội dung kỹ thuật tối tân nhất. Sau khi mê thứ này, tối nào Dương Lỗi cũng chạy đến nhà Đinh Văn, lần nào Đinh Văn cũng mở rộng cửa hoan nghênh hắn, đưa máy vi tính cho hắn dùng, còn dạy hắn dùng như thế nào, Dương Lỗi muốn chơi bao lâu thì chơi bấy lâu.

Một phần Dương Lỗi cảm thấy hứng thú với máy vi tính, phần khác hắn cần làm chuyện gì đó để dời đi lực chú ý dành cho Phòng Vũ.

Phương pháp chơi máy vi tính rất hiệu quả, ít nhất trong lúc ấy, Dương Lỗi có thể tập trung tinh thần, không nghĩ đến những chuyện phiền lòng giữa mình và Phòng Vũ nữa.

Cứ thế, số lần Dương Lỗi và Phòng Vũ gặp nhau giảm đi rõ rệt.

Trước đây, đa phần tối nào Dương Lỗi cũng quẩn quanh Phòng Vũ, nhưng kể từ hôm đó, Dương Lỗi không còn đến nhà Phòng Vũ nữa.

Mặc dù hai người đã nói rõ với nhau, còn nói vẫn là anh em tốt, nhưng dù sao cũng không thể nào quay lại như ngày xưa, cả hai đều hiểu rõ.

Phòng Vũ vẫn rủ Dương Lỗi đi ăn cơm hoặc đi chơi đây đó, Dương Lỗi vẫn đến nhà hàng Thế Kỷ tìm Phòng Vũ, nhưng chỉ vậy mà thôi. Đôi khi tụ tập ăn cơm với Phòng Vũ và các anh em, Dương Lỗi lại nhớ nhung máy vi tính, hắn không theo bọn họ đi hát hò tăng hai mà kiếm cớ về sớm, lủi thẳng sang nhà Đinh Văn.

Dạo này Dương Lỗi và Đinh Văn thân nhau lắm, Phòng Vũ nghe người ta nói thế.

Hơn nữa chuyện trên đời rất trùng hợp, nhà Đinh Văn cách nhà Phòng Vũ không xa, ở khu dân cư cách đó hai con đường.

Đinh Văn là loại người gì, Phòng Vũ biết chứ.

Trên bàn tiệc hôm sinh nhật Hoa Miêu, Đinh Văn dùng ánh mắt hết sức trắng trợn nhìn Dương Lỗi, giống hệt ánh mắt Hoa Miêu nhìn Phòng Vũ ngày trước. Nếu là trước đây, có lẽ Phòng Vũ sẽ không hiểu, nhưng nhờ vết xe đổ Hoa Miêu, bây giờ Phòng Vũ nhìn vài lần là biết ngay.

Vả lại Đinh Văn là do Hoa Miêu dẫn đến, hắn ta là bạn gì của Hoa Miêu cũng chẳng khó đoán. Chỉ là Phòng Vũ thật sự không ngờ, tên Đinh Văn thoạt nhìn bình thường thế kia lại là người như Hoa Miêu.

Lúc đó đang trên bàn tiệc, có lẽ Dương Lỗi không để ý, nhưng nhìn dáng vẻ săm soi của Đinh Văn, sắc mặt Phòng Vũ lập tức sa sầm. Trong mắt Phòng Vũ, ánh nhìn đầy thâm ý của Đinh Văn giống như đang sỉ nhục Dương Lỗi, khiến cho Phòng Vũ chướng mắt vô cùng. Nể tình đây là sinh nhật Hoa Miêu, Phòng Vũ kiềm chế không nổi cáu, nếu là Phòng Vũ tuổi hai mươi nóng nảy ngày trước, nhìn ai không vừa mắt là xông lên xử ngay tại chỗ rồi, làm gì còn để đối phương bình yên vô sự ngồi đến bây giờ?

Nhưng cho dù muốn nổi giận, Phòng Vũ cũng không biết mình giận cái gì, bản thân Dương Lỗi còn chưa phản ứng, với lại người ta chỉ nhìn nhiều một chút, ánh mắt hơi hừng hực một chút, chứ đã làm gì đâu.

Hôm đó, những người ngồi chung bàn đều phát hiện sắc mặt u ám của Phòng Vũ, mặc dù chẳng ai biết tại sao Phòng Vũ lại như vậy. Dần dà không ai dám nói lung tung nữa, ngoại trừ nhân vật chính Hoa Miêu xỉn quắc cần câu không biết trời trăng gì mà nói luôn mồm, cộng thêm tên Đinh Văn chả biết nhìn ánh mắt người khác cứ lo cười đùa với Dương Lỗi.

____________________

Chương 29

Trong toilet bắt gặp Đinh Văn động tay động chân với Dương Lỗi, mặc dù Phòng Vũ chỉ liếc một cái, nhưng cái liếc đó đã đủ khiến Đinh Văn rút tay về. Đinh Văn từng gặp không ít dân giang hồ, nhưng hắn vẫn e sợ ánh mắt của Phòng Vũ.

"Gần đây cậu và tên Đinh Văn kia thân thiết lắm phải không?"

Có một lần, Dương Lỗi ăn xong lại đứng dậy muốn đi, Phòng Vũ nhịn không được gọi hắn lại.

"Cũng tàm tạm."

"Cũng tàm tạm là thế nào?"

"Không phải anh ta từng giúp tôi sao? Chỉ quen biết vậy thôi." Trong ấn tượng của Dương Lỗi, Phòng Vũ chưa bao giờ chú ý đến Đinh Văn, sao đột nhiên lại hỏi về Đinh Văn.

"... Cậu có biết hắn là loại người gì không?"

Phòng Vũ nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, hỏi.

Dương Lỗi bắt đầu cảm thấy có vấn đề.

"Loại người gì?"

Hắn nhìn Phòng Vũ chằm chằm.

Lúc ấy không có những anh em khác, Phòng Vũ cũng không muốn nhịn nữa, nhíu mày.

"Còn phải hỏi à, hôm đó trên bàn tiệc hắn nhìn cậu thế nào, cậu không biết sao?"

"Tôi biết, anh ta cũng giống Hoa Miêu." Dương Lỗi nói, nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Phòng Vũ, Dương Lỗi cảm thấy như bị gai đâm vào trong lòng.

"Biết vậy mà cậu còn đến gần hắn?? Cậu... không khó chịu ư?"

"Anh có ý gì, không phải anh cũng rất thân với Hoa Miêu sao? Vậy anh có ghét Hoa Miêu không? Anh có thấy khó chịu không?"

Phòng Vũ không ngờ Dương Lỗi lại dùng thái độ này trả lời mình. Phòng Vũ vốn đã bực bội rồi, thái độ của Dương Lỗi càng làm hắn tức giận hơn.

"Thế thì liên quan gì? Hoa Miêu là anh em của tôi! Là người từng bán mạng cho tôi!"

"Bây giờ Đinh Văn cũng là bạn của tôi! Anh ta là 'người như vậy' thì không thể kết bạn với ai à? Mắc mớ gì anh lại thấy khó chịu? Người ta cũng là người, cũng có quyền được kết bạn!"

Dương Lỗi không biết tại sao mình lại tức giận như thế, nhưng hắn không thể khống chế bản thân cãi lại Phòng Vũ.

Đinh Văn thích đàn ông, bị người khác gọi là "đồ tâm thần", "đầu óc có vấn đề", tuy rằng đến tận bây giờ Dương Lỗi vẫn không xem mình là người như Hoa Miêu và Đinh Văn, nhưng hiện tại hắn có thể hiểu được tình cảm của bọn họ. Quan điểm và cách nghĩ của Dương Lỗi cũng dần dần thay đổi, ít nhất hắn tôn trọng bọn họ, bởi vì hắn cũng ấp ủ tình cảm này.

Thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt và giọng điệu ghét bỏ của Phòng Vũ, mặc dù đang hướng về Đinh Văn, Dương Lỗi lại cảm thấy như đang hướng về mình. Đây chính là thái độ và cách nhìn của Phòng Vũ với những người như thế, đó là sự xem thường từ sâu trong lòng Phòng Vũ, theo lời Phòng Vũ thì nó gọi là "khó chịu"!

"......"

Phòng Vũ kinh ngạc nhìn Dương Lỗi.

Trong ấn tượng của Phòng Vũ, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau vì người ngoài.

Lúc trước Xuyên Tử và Tiểu Vũ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, tuy Xuyên Tử là anh em tốt nhất của Dương Lỗi, Tiểu Vũ là người thân của Phòng Vũ, nhưng hai người cũng chưa cãi nhau câu nào.

Phòng Vũ cúi đầu, rút ra một điếu thuốc trong túi áo.

Hắn cúi đầu hút, không nói thêm gì nữa.

Dương Lỗi cũng không nói gì, quay lưng bỏ đi.

Phòng Vũ ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng của Dương Lỗi...

Tuy Dương Lỗi không có ý nghĩ ngoài luồng nào với Đinh Văn, nhưng sau khi quen thân với nhau, Dương Lỗi cảm thấy Đinh Văn thật sự không tệ. Hơn nữa Đinh Văn không giống dân xã hội đen như hắn, Đinh Văn là thành phần trí thức chân chính, là nhân tài ngành kỹ thuật. Đinh Văn nói rất nhiều thứ khiến Dương Lỗi mở rộng tầm mắt, ví dụ như qua vài năm nữa, máy nhắn tin và điện thoại di động mới trở nên phổ biến, nhưng lúc đó Đinh Văn đã biết tuốt.

Đinh Văn tìm được rất nhiều trò chơi có thể ứng dụng cho máy vi tính, từ đĩa mềm cho đến đĩa CD, từ cài đặt cho đến thao tác, kiên nhẫn hướng dẫn Dương Lỗi từng bước một. Trước mặt xuất hiện một bến bờ để trốn tránh hiện thực, Dương Lỗi không do dự đâm đầu vào thế giới ảo, tự mình gạt mình.

Muốn đến nhà Đinh Văn, Dương Lỗi nhất định phải đi ngang qua con đường dưới nhà Phòng Vũ, sau đó rẽ qua hai góc đường. Con đường này hắn đã đi thuộc làu, nhưng bây giờ mục đích chẳng còn như xưa. Mỗi khi đi ngang qua nhà Phòng Vũ, Dương Lỗi đều cố gắng không nhìn lên trên. Nhiều lần đi đến gần cầu thang dẫn lên sân phơi ở tầng hai, Dương Lỗi chỉ muốn xông thẳng lên ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn ráng nhịn, tiếp tục đi về phía trước.

Dương Lỗi không hề biết, thật ra Phòng Vũ đứng trên ban công lầu tám đã nhìn thấy mình rất nhiều lần.

Lần đầu tiên thấy Dương Lỗi đi ngang qua, Phòng Vũ theo bản năng cất tiếng gọi: "Dương Lỗi!"

Dương Lỗi không nghe thấy, tiếp tục đi.

Phòng Vũ cứ tưởng Dương Lỗi muốn đến nhà mình nên không gọi nữa, thế mà lại thấy Dương Lỗi đi thẳng sang con đường phía trước.

Lúc này Phòng Vũ vội mang giày chạy xuống lầu đuổi theo, khi xuống lầu hắn còn nghĩ hôm nay đúng lúc mình lái xe ở nhà hàng về, đang đậu ở dưới lầu, có thể dẫn Dương Lỗi ra ngoài hóng gió, sẵn tiện đến nơi nào giải trí một chút...

Chờ đến khi Phòng Vũ đuổi kịp, Dương Lỗi đã quẹo sang con đường khác. Phòng Vũ đuổi tới ngã rẽ, vừa định gọi Dương Lỗi thì lại thấy Đinh Văn đứng ở giao lộ đối diện vẫy tay với Dương Lỗi, Dương Lỗi băng qua đường đi tới gần Đinh Văn, hai người cười cười nói nói, cùng nhau bước vào cổng khu dân cư.

Hôm đó Phòng Vũ mới biết, thì ra Đinh Văn ở gần mình như thế.

Sau hôm đó Phòng Vũ mới biết, mỗi tối Dương Lỗi đến nơi nào.

Cũng kể từ hôm đó, Phòng Vũ thường xuyên nhìn thấy Dương Lỗi đi ngang qua nhà mình vào xế chiều, nhưng hắn không gọi Dương Lỗi nữa.

Cho dù ở chơi muộn đến đâu, Dương Lỗi vẫn nhất quyết không qua đêm ở nhà Đinh Văn, mặc cho Đinh Văn có giữ hắn lại thế nào.

Tuy rằng Đinh Văn muốn từ từ mà tiến, nhưng người trong lòng ở ngay bên cạnh, ai mà nhịn cho nổi. Đinh Văn luôn dùng ánh mắt nồng nàn tình cảm nhìn Dương Lỗi, ánh mắt kia vô cùng da diết, Dương Lỗi chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.

Thỉnh thoảng Đinh Văn sẽ cố ý nắm bàn tay đang cầm chuột của Dương Lỗi mà di động, thỉnh thoảng lại mượn cớ dạy Dương Lỗi dùng máy vi tính mà nhích lại gần, áp sát mặt mình vào mặt Dương Lỗi.

Những lúc như thế Dương Lỗi sẽ tránh né, nếu Đinh Văn làm quá trớn, Dương Lỗi sẽ thẳng thừng từ chối.

Dương Lỗi cũng cảm thấy áy náy, hắn biết mình đang lợi dụng tình cảm của Đinh Văn để tìm chỗ trốn tránh, hắn cũng biết làm vậy là không công bằng với Đinh Văn, vì thế quyết định mấy ngày nữa sẽ ngừng đến đây.

Nhưng bây giờ Đinh Văn đã yêu Dương Lỗi say đắm, không còn vừa gặp đã yêu như ngày đầu tiên. Đinh Văn cũng sắp nhịn hết nổi. Tối nay lúc Dương Lỗi đang tập trung chơi game, Đinh Văn ngồi một bên ngẩn ngơ nhìn Dương Lỗi, nhịn không được thò tay chạm vào đũng quần của Dương Lỗi.

Dương Lỗi lập tức đứng dậy, nhìn Đinh Văn chằm chằm.

"Nếu anh còn làm thế, tôi thật sự không thể tới đây nữa."

"Anh Lỗi, em thật sự thích anh. Em không thể khống chế bản thân mình nữa."

Đinh Văn rầu rĩ nói. Đinh Văn thích gọi Dương Lỗi là anh Lỗi, nhưng thật ra Đinh Văn lớn hơn Dương Lỗi hai tuổi.

"... Nhưng tôi không thích anh."

Dương Lỗi biết nói thẳng thế này sẽ tổn thương đối phương, nhưng dù sao vẫn tốt hơn để đối phương hy vọng hão huyền.

"Anh thật sự không có cảm giác gì với em sao?"

Đinh Văn đau khổ nói.

Nhìn ánh mắt của Đinh Văn, Dương Lỗi cảm thấy như đã từng quen biết, bởi vì hắn cũng trải qua rồi.

Dương Lỗi chợt nghĩ đến lời nói hôm đó của Hoa Miêu.

Có một số người không quen biết thì tốt hơn, bởi vì sau khi quen biết chỉ càng thêm phiền não mà thôi.

"Anh là người... rất tốt. Tôi hy vọng chúng ta vẫn là bạn bè." Dương Lỗi nói.

Đinh Văn im lặng.

"Em cảm thấy anh là người có thể chấp nhận chuyện này. Anh từ chối em, có phải vì trong lòng anh đã có người nào không?" Đinh Văn nói.

Dương Lỗi không trả lời, ngầm thừa nhận.

"Là Phòng Vũ kia phải không?"

Có lẽ người đồng tính thực thụ như Đinh Văn đều nhạy cảm bẩm sinh, nhất là với tâm tư của người khác. Giống như Hoa Miêu vậy, lúc Dương Lỗi còn chưa hiểu rõ điều gì, Hoa Miêu đã nhìn ra Dương Lỗi "có tâm tư" với Phòng Vũ giống mình, ngay cả Đinh Văn cũng có thể nhìn ra Phòng Vũ là người trong lòng của Dương Lỗi từ những chi tiết vụn vặt.

"Vậy anh ta có thích anh không?"

Đinh Văn hỏi.

Dương Lỗi cảm thấy câu hỏi này rất hay, hắn cũng muốn hỏi nhưng vẫn chưa dám hỏi.

"Anh ấy chỉ coi tôi là anh em. Tôi cũng không thể làm trò nữa."

Dương Lỗi cười khổ, còn an ủi Đinh Văn.

"Anh là người tốt, lại có học vấn, nhất định sẽ tìm được người đối xử tốt với mình. Anh nhìn tôi đi, tôi chỉ là một tên côn đồ thôi, còn chưa học đại học nữa."

Dương Lỗi đi lấy túi của mình. Hắn nên rời khỏi đây.

Đinh Văn bỗng nhiên đứng dậy, không đợi Dương Lỗi phản ứng, Đinh Văn đã ôm chặt lấy Dương Lỗi.

"Anh Lỗi, cho em ôm một cái đi. Chỉ ôm một cái thôi, xin anh đấy."

Trái tim Đinh Văn tan nát rồi.

"......"

Dương Lỗi không đẩy Đinh Văn ra, hắn có thể hiểu được nỗi đau yêu đơn phương.

Tối hôm đó Đinh Văn thật sự chỉ ôm Dương Lỗi, không có làm gì khác. Đinh Văn nài nỉ Dương Lỗi ở lại thêm một lát, ở lại bên cạnh mình, cho dù chỉ là thương hại mình cũng được.

Nhìn ánh mắt của Đinh Văn, Dương Lỗi đồng ý. Bọn họ không có chơi game nữa, Dương Lỗi kiên nhẫn nói chuyện với Đinh Văn, thẳng đến khi tâm trạng của Đinh Văn khá hơn...

Cuộc trò chuyện này kéo dài suốt một đêm, lúc Dương Lỗi muốn đi đã là năm giờ sáng.

"Đừng đi, ở nhà em ngủ một lát rồi hẵng về." Đinh Văn cầu xin.

"Không được, anh mau nghỉ ngơi đi." Giường ở nhà Đinh Văn rất nhỏ, Dương Lỗi không muốn xảy ra chuyện không cần thiết.

"Vậy để em tiễn anh xuống dưới."

Hai người xuống lầu, ra khỏi khu dân cư. Bên ngoài trời vẫn còn tối, ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Dương Lỗi đi tới cổng, bảo Đinh Văn đừng tiễn nữa, mau về nhà ngủ đi, nhưng Đinh Văn vẫn quyến luyến níu tay hắn. Dương Lỗi đang bảo Đinh Văn trở về, ai ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đứng ở con đường đối diện, Dương Lỗi lập tức ngây ngẩn.

Hôm đó, Phòng Vũ thức trắng đêm ở nhà hàng để giải quyết công việc, mệt nhọc cả đêm mới về nhà. Sắc mặt Phòng Vũ uể oải, hắn đang đứng trong một tiệm ăn mở cửa sớm nhất ở con đường đối diện để mua gì đó ăn tạm.

Phòng Vũ vừa xoay người, lập tức nhìn thấy Dương Lỗi và Đinh Văn đi ra từ khu dân cư đối diện.
_______________

Bị anh í bắt gian tại trận rồi em ơi =)))

Chương 30

Phòng Vũ không nhúc nhích, chỉ nhìn bọn họ chằm chằm, Dương Lỗi và Đinh Văn cũng trông thấy Phòng Vũ.

Sau khi sửng sốt một lúc, Dương Lỗi đi qua, không biết tại sao Đinh Văn cũng đi theo Dương Lỗi.

"Anh vừa về à?" Nhìn dáng vẻ của Phòng Vũ, Dương Lỗi biết ngay là Phòng Vũ làm việc suốt đêm bên ngoài mới trở về.

Phòng Vũ không trả lời, liếc bọn họ một cái, vẻ mặt lạnh tanh.

Đinh Văn vẫn còn cảm giác e ngại Phòng Vũ, hắn cảm thấy người này tuy có vẻ trầm tĩnh, nhưng bên trong lại ẩn chứa sát khí khiến người ta sợ hãi, khác xa với Dương Lỗi nhiệt tình và thân thiện.

Bây giờ chỉ bị Phòng Vũ liếc một cái, Đinh Văn đã cảm thấy lạnh sống lưng.

"Anh về nhà đi, tôi đi trước." Dương Lỗi không biết nên nói gì với Phòng Vũ, hắn cũng mệt mỏi, muốn về nhà ngủ.

Dương Lỗi quay lưng đi lên đường, Đinh Văn cũng theo sau, định tiễn Dương Lỗi đến giao lộ.

Phòng Vũ đột nhiên mở miệng.

"Dương Lỗi!"

Dương Lỗi dừng bước, quay đầu lại.

"Cậu qua đây. Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Giọng nói của Phòng Vũ rất lạnh, không hề dao động.

Trong ấn tượng của Dương Lỗi, chỉ có duy nhất lần đầu tiên hai người gặp nhau, Phòng Vũ mới dùng giọng điệu này nói chuyện với mình. Lạnh lùng, cứng nhắc, không cảm xúc.

Dương Lỗi liếc Phòng Vũ một cái, xoay người quay trở lại. Đinh Văn do dự một chút rồi cũng đi theo Dương Lỗi.

"Không có chuyện của hắn. Bảo hắn về đi."

Phòng Vũ nói, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.

"Đinh Văn, anh về trước đi."

Dương Lỗi quay đầu nói với Đinh Văn.

"Không sao đâu, em chờ anh một lát cũng được."

Đinh Văn kiên quyết muốn ở lại, hắn nhạy cảm nhận ra đây là một cuộc chiến ngầm, hắn không muốn chịu thua.

"Đi đi!"

Dương Lỗi cũng mất kiên nhẫn.

Nhìn ánh mắt tổn thương của Đinh Văn, Dương Lỗi nhỏ giọng an ủi một câu: "Hôm khác tôi lại đến."

Vẻ mặt Đinh Văn lập tức sáng ngời, Đinh Văn gật đầu, liếc Phòng Vũ một cái rồi từ từ đi mất.

"Nói đi, chuyện gì?"

Chờ Đinh Văn đi khỏi, Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.

Phòng Vũ không trả lời, đến khi nhìn thấy Đinh Văn biến mất trong khu dân cư, Phòng Vũ mới xoay người, đi về phía trước.

Đi được hai bước, Phòng Vũ quay đầu lại, phát hiện Dương Lỗi không có đi theo mình.

"Đi thôi!"

Phòng Vũ cất cao giọng.

"Đi đâu?" Dương Lỗi đã biết Phòng Vũ muốn đi đâu.

"Nhà tôi! Còn đi đâu được nữa? Cậu còn muốn đi đâu?"

Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi chằm chằm, ánh mắt kia khiến Dương Lỗi cảm thấy vô cùng xa lạ.

"Tôi muốn về nhà ngủ. Anh không thể nói ở đây sao?" Dương Lỗi nói, trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu gì.

"Không được!"

Phòng Vũ gằn giọng.

Dương Lỗi im lặng nhìn Phòng Vũ một lát, cuối cùng đành phải đầu hàng.

Hắn im lặng theo sát sau lưng Phòng Vũ, hai người một trước một sau rẽ qua góc đường, đi sang con đường kia, lên cầu thang dẫn đến sân phơi ở tầng hai, rồi lại đi lên nữa, bước vào cửa nhà Phòng Vũ.

Dọc đường đi, chẳng ai nói tiếng nào.

Chờ Dương Lỗi vào nhà, Phòng Vũ đóng cửa lại.

Tâm trạng hiện giờ của Dương Lỗi rất phức tạp, càng lúc càng phức tạp, ngoài ra còn có chút vui mừng mà chính hắn cũng không giải thích được.

Thật ra quãng thời gian kéo dài khoảng cách với Phòng Vũ, kết thân với người khác, Dương Lỗi từng nghĩ liệu Phòng Vũ có quan tâm hay không, có để ý hay không, nhưng Dương Lỗi cũng không nghĩ gì nhiều, hắn kết bạn với Đinh Văn vốn không phải vì cố tình làm cho Phòng Vũ xem, nói cách khác, đàn ông thấy anh em mình thân thiết với người khác thì có thể có cảm giác gì? Chắc chắn là không có cảm giác rồi.

Buổi tối Dương Lỗi không đi tìm Phòng Vũ nữa, Phòng Vũ cũng không tỏ thái độ gì khác thường.

Vì vậy Dương Lỗi cho rằng Phòng Vũ không để ý, biết đâu sau sự việc xấu hổ lần trước, Phòng Vũ còn cảm thấy bây giờ tốt hơn.

Nhưng nhìn phản ứng vừa rồi của Phòng Vũ, Dương Lỗi biết, Phòng Vũ vẫn để ý.

Trong lòng Dương Lỗi có chút vui mừng xen lẫn phức tạp. Hắn nghĩ, có lẽ Phòng Vũ vẫn để ý tới mình.

Vào cửa, trong nhà tối đen như mực, chỉ có ánh mặt trời nhàn nhạt rọi vào từ bên ngoài. Phòng Vũ không mở đèn, cũng không định đi vào trong, hai người đứng ở cửa, không ai nói lời nào.

"Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao."

Dương Lỗi mở miệng trước, phá vỡ sự im lặng.

"Cậu và tên Đinh Văn kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Giọng nói của Phòng Vũ vẫn lạnh lùng và cứng nhắc như thế.

"Xảy ra chuyện gì là thế nào."

"Cậu đừng hỏi tôi. Là tôi đang hỏi cậu."

"Anh đừng dùng thái độ tra hỏi phạm nhân nói chuyện với tôi được không?" Dương Lỗi không muốn nghe giọng điệu này của Phòng Vũ, cứ như hắn đã làm chuyện gì sai trái vậy. "Tôi và anh ta có vấn đề gì?"

Phòng Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Dương Lỗi, giống như đang nhẫn nhịn điều gì đó.

"... Ngày nào cậu cũng ở lại đến giờ này mới về?"

"Phải, thì sao?" Thật ra Dương Lỗi định nói không phải, chỉ tại hôm nay trò chuyện hơi lâu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Phòng Vũ, ánh mắt đó thể hiện rõ sự nghi ngờ, khiến cho máu ngang bướng của Dương Lỗi lại trỗi dậy, thế nên hắn mới buột miệng nói vậy.

"... Hai người làm gì, mà ngày nào cũng làm đến rạng sáng?"

"Nếu tôi nói tôi chỉ đến đó tán dóc, chơi máy vi tính, anh có tin không?" Dương Lỗi nóng nảy, hắn ghét nhất là giọng điệu chất vấn này.

"Chơi máy vi tính? Anh Yến cũng có máy vi tính, sao cậu phải chạy đến nhà hắn chơi qua đêm?"

"Đó là máy đại ca dùng để làm việc, tôi muốn chơi là chơi chắc?"

"Máy vi tính chứ gì! Lát nữa tôi sẽ mua một cái, đặt ở nhà tôi. Cậu muốn chơi máy vi tính phải không? Vậy cứ đến đây, không cần chạy đến nhà người khác!"

Phòng Vũ lên giọng.

Dương Lỗi ngẩng đầu, nhìn Phòng Vũ chằm chằm.

"Anh nói vậy là sao?"

Dương Lỗi bắt đầu nổi nóng, dựa theo những gì Phòng Vũ vừa nói, rõ ràng Phòng Vũ không tin hắn chỉ đến nhà Đinh Văn chơi máy vi tính.

"Vậy anh nói xem tôi đến nhà Đinh Văn làm gì??"

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, hỏi.

Lúc nhìn thấy Dương Lỗi và Đinh Văn cùng bước ra khỏi khu dân cư dưới ánh nắng mờ nhạt của buổi sớm, cộng thêm động tác lưu luyến của Đinh Văn, Phòng Vũ có thể nghĩ thế nào đây?

Tuy Phòng Vũ đã sớm biết Dương Lỗi thường xuyên chạy đến nhà Đinh Văn, hơn nữa điều này cũng khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng Phòng Vũ tin chắc giữa Dương Lỗi và Đinh Văn sẽ không xảy ra chuyện gì. Cho dù Đinh Văn là loại người giống Hoa Miêu, đã vậy còn đang theo đuổi Dương Lỗi, Phòng Vũ vẫn tin tưởng Dương Lỗi sẽ không làm bậy. Giống như lúc trước Hoa Miêu theo đuổi hắn vậy, hắn từ chối Hoa Miêu, nhưng vẫn làm anh em với Hoa Miêu, Dương Lỗi nói rất đúng, Dương Lỗi hoàn toàn có quyền kết bạn với Đinh Văn, làm bạn bè bình thường.

Quan trọng nhất là, mặc dù Dương Lỗi và Phòng Vũ đã "chơi" như thế, Phòng Vũ vẫn một mực cho rằng chuyện đó chỉ xảy ra giữa mình và Dương Lỗi, bởi vì hai người quá "thân thiết", cho nên mới có thể chơi "quá mức" như thế, Dương Lỗi và hắn không giống Hoa Miêu. Làm chuyện này với người khác? Phòng Vũ chưa từng nghĩ tới bao giờ.

Vì vậy đối với việc Dương Lỗi và Đinh Văn thân thiết, Phòng Vũ chỉ chọn cách nhẫn nhịn.

Phòng Vũ không phải là người không nói lý lẽ, hắn không có bá đạo can thiệp vào chuyện của Dương Lỗi, cho dù về mặt tình cảm, hắn cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng rồi hôm nay, nhìn thấy cảnh tượng ban nãy, lại nghe Dương Lỗi nói ngày nào cũng qua đêm ở nhà Đinh Văn, Phòng Vũ cảm thấy đầu óc mình như bị đóng đinh, hoàn toàn hỗn loạn.

Phòng Vũ bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình!

"Có phải cậu cũng 'chơi' với hắn không?"

Phòng Vũ không nhịn được nữa, thốt ra.

Dương Lỗi ngơ ngẩn.

"... Chơi cái gì?"

Dương Lỗi hỏi lại, đầu vang ong ong.

"Cậu nói xem chơi cái gì, mẹ kiếp cậu chơi cái gì với tôi?!"

Phòng Vũ kích động, ngay cả ánh mắt cũng trở nên đáng sợ.

"Anh đó uống lộn thuốc hả?!"

Dương Lỗi tức giận mắng, xoay người mở cửa định bỏ về.

Cánh tay bị Phòng Vũ níu lấy, Phòng Vũ vặn người Dương Lỗi lại, đè Dương Lỗi lên cửa, giữ chặt vai Dương Lỗi.

"Rốt cuộc cậu có chơi với hắn không?"

Phòng Vũ trừng mắt nhìn Dương Lỗi.

"Nói!"

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, hắn cứ tưởng Phòng Vũ là người hiểu mình nhất, là người thân với mình nhất, là người mình yêu nhất, không ngờ Phòng Vũ lại nghĩ mình như vậy. Phòng Vũ không muốn "chơi" nữa, hắn cũng chấp nhận, nhưng Phòng Vũ lại cho rằng hắn sẽ tìm người khác chơi cùng! Phòng Vũ không muốn thì hắn sẽ tìm người khác sao? Phòng Vũ coi hắn là hạng người gì?! Coi tình cảm của hắn là cái gì??

"Anh nói xem tôi có chơi không?" Giọng nói của Dương Lỗi cũng phát run. "Anh nói đi!"

"Cậu đừng hỏi tôi!" Phòng Vũ không còn khống chế được cảm xúc dữ dội của mình, đã nhiều năm rồi Phòng Vũ mới mất kiểm soát như thế.

"Được! Không phải anh muốn nghe tôi nói tôi có chơi sao!? Đúng là tôi có chơi đó! Tối nào cũng chơi hết! Chơi còn thích hơn anh nhiều! Mẹ nó anh hài lòng chưa??"

Dương Lỗi rống lên, trái tim đau đớn như muốn nổ tung, nổ luôn cả lồng ngực của hắn.

"Cậu nói cái gì?"

Phòng Vũ giống như chưa nghe thấy, hỏi lại lần nữa.

"Chẳng phải anh không muốn chơi với tôi sao? Vậy anh còn quan tâm tôi chơi với ai để làm gì? Tôi thích tìm người nào thì tìm người đó, anh quản được sao?!"

Dương Lỗi còn chưa nói xong, một nắm đấm đã vung tới. Dương Lỗi theo bản năng muốn tránh, nhưng nắm đấm đó không phải nhắm vào mặt hắn, mà là "rầm" một tiếng, nện thật mạnh vào bức tường bên cạnh.

"... Cậu đã chơi với người nào rồi?"

Phòng Vũ hỏi.

"Tôi chỉ là một trong những người từng chơi với cậu?"

Nếu lúc đó hai người chịu giữ bình tĩnh, ắt hẳn sẽ không càng nói càng kích động như thế, nhưng con người là vậy, càng bị hiểu lầm thì càng cố nói ngược với lòng, dù biết đối phương đang nói lẫy, nhưng một khi cơn giận bốc lên đầu thì chẳng ai còn để ý đúng sai.

"Biến mẹ anh đi!!"

Dương Lỗi mắng, không khống chế được vung tay lên, nhưng Phòng Vũ đã chụp lấy nắm tay của Dương Lỗi, vặn tay Dương Lỗi ra phía sau. Dương Lỗi nhấc chân muốn đá, nhưng chưa gì đã bị Phòng Vũ dùng chân ghìm chặt. Tay của Phòng Vũ như được làm bằng sắt, siết chặt Dương Lỗi đang ra sức giãy giụa, thân thể thì áp lên người Dương Lỗi, không cho Dương Lỗi động đậy. Phòng Vũ quá hiểu cách đánh nhau của Dương Lỗi, Dương Lỗi vừa ra tay hắn đã biết tiếp theo Dương Lỗi định dùng chiêu nào. Hắn giữ chặt Dương Lỗi, nhìn thẳng vào mắt Dương Lỗi, giọng nói vừa tức giận vừa đau đớn:

"Tôi không chơi với cậu thì cậu tìm người khác? Cậu muốn tìm người chơi cùng chứ gì? Được thôi!"

Dương Lỗi tức giận, ấm ức, đau lòng, khổ sở... nhưng khi bị lồng ngực và đũng quần của Phòng Vũ chèn ép, lúc giãy dụa khó tránh việc ma sát, phần dưới của hắn không thể kiềm chế mà nổi lên phản ứng.

Cơ thể đàn ông luôn trung thực với bản năng của mình, Dương Lỗi cố tránh khỏi Phòng Vũ, muốn nới rộng khoảng cách với Phòng Vũ, nhưng không thể kiềm nén khát vọng của mình với Phòng Vũ. Kể từ khi ngừng "chơi" với Phòng Vũ, hai người chưa từng gần nhau như thế.

Hô hấp của Dương Lỗi bắt đầu trở nên dồn dập, hô hấp của Phòng Vũ cũng thay đổi. Tuy cách nhau một lớp quần, Dương Lỗi vẫn cảm giác được phần dưới của Phòng Vũ đã thay đổi hình dạng.

Phòng Vũ đột nhiên khom người xuống, khiêng Dương Lỗi lên, khiêng thẳng vào phòng ngủ, ném Dương Lỗi lên chiếc giường dây thép.

Dương Lỗi còn chưa kịp ngồi dậy, Phòng Vũ đã đè lên người hắn.

"Cút!! Không phải anh không muốn chơi với tôi sao?! Mẹ nó không phải anh chỉ muốn làm anh em thôi sao?!"

Dương Lỗi chẳng còn biết mình đang mắng cái gì.

"Tôi hiểu hết rồi, chỉ cần kích thích thôi chứ gì? Cho dù không tìm tôi thì cậu cũng tìm người khác, vậy mà tôi còn sợ sẽ dạy hư cậu, mẹ kiếp tôi đúng là tự mình đa tình!"

Phòng Vũ cũng nổi giận, mắng lời thô tục.

"Hôm nay tôi sẽ cho cậu chơi đã đời! Để xem cậu còn đi tìm người khác nữa hay không?"

Phòng Vũ nắm cổ tay Dương Lỗi kéo lên đỉnh đầu, siết chúng thật chặt, đoạn dùng đầu gối tách hai chân Dương Lỗi ra, tay còn lại thì dùng sức cởi áo sơmi của Dương Lỗi, cúc áo rơi lộp bộp đầy giường.

Lúc đầu Dương Lỗi còn cố gắng giãy giụa, nhưng bỗng nhiên Dương Lỗi không phản kháng nữa. Dương Lỗi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mình và Phòng Vũ lại ra nông nỗi này chứ.

Sau này Dương Lỗi nghe được một câu nói, người mình yêu nhất chính là người tổn thương mình sâu đậm nhất. Lúc ấy Dương Lỗi nghĩ, có lẽ chính là ý này.

Phòng Vũ cởi áo sơmi của Dương Lỗi, cởi luôn cả áo ba lỗ bên trong, sau đó tháo dây nịt của Dương Lỗi ra. Động tác của Phòng Vũ rất thô lỗ, không hề để ý đến cảm xúc đối phương, thấy khóa quần jeans bị kẹt, Phòng Vũ dùng thêm chút sức kéo mạnh xuống, cơn đau đó làm cho cả thể xác lẫn tinh thần của Dương Lỗi đều đau đớn. Dương Lỗi vẫn nằm yên không nhúc nhích, bỗng dưng cảm thấy đau lòng không chịu nổi. Có lẽ khi còn bé hắn đã từng trải nghiệm cảm giác này, lúc đó hắn sẽ òa khóc thật lớn, nhưng bây giờ trưởng thành rồi, hắn biết đàn ông đổ máu không đổ lệ, nhiều năm qua hắn chẳng biết chảy nước mắt là tư vị gì, đôi lúc hắn cảm thấy mình sẽ chảy nước mắt, nhưng kết quả chẳng có gì chảy ra. Có thể chảy thật sao, vậy thì đáng sợ quá.

____________________

Anh Vũ khát khao quá rồi nha =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro