Chương 61-65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

Dương Lỗi biết, nếu đổi thành anh Cửu, Lão Lượng, Nhị Hắc, hoặc là những anh em thân thiết của Phòng Vũ, Phòng Vũ vẫn sẽ làm như vậy, nhưng Dương Lỗi cũng biết, Phòng Vũ nói thế là vì sợ mình áy náy, không muốn mình cảm thấy mắc nợ.

Dương Lỗi có thể để Phòng Vũ chịu một dao oan uổng như vậy sao? Hắn có thể không báo thù sao?

Tuy rằng trước mặt Phòng Vũ, Dương Lỗi không nói gì cả, nhưng Phòng Vũ quá hiểu Dương Lỗi, hắn là người có thù tất báo.

"Em đừng làm to chuyện nữa!"

Phòng Vũ nói với Dương Lỗi.

"Anh Yến đã bảo rồi, anh ấy sẽ đòi lại công bằng cho em, em đừng nhúng tay vào. Đã hoa đạo thì phải làm theo quy tắc, em không được trả thù, em phải hiểu quy tắc chứ!"

Phòng Vũ sợ Dương Lỗi kích động chạy đi gây sự với Hoàng Câu Tử. Với tính cách của Dương Lỗi, chắc chắn sẽ không chịu nhượng bộ.

"Chẳng lẽ cánh tay của anh đâm xuyên uổng phí vậy ư?"

Dương Lỗi hỏi lại.

"Có qua có lại thôi! Nếu em đi tìm Hoàng Câu Tử, người ở Lữ Thành lại đến tìm em, đến bao giờ chuyện này mới chấm dứt?"

Thật ra việc trả thù trong giới xã hội đen vốn là oan oan tương báo, ai cũng biết cứ báo thù như vậy thì mọi chuyện sẽ không có hồi kết, nhưng cuối cùng vẫn phải báo, giang hồ chính là như thế. Trước đây Phòng Vũ cũng vậy, có thù báo thù có oán báo oán, phải đánh cho đối phương cúi đầu nhận lỗi mới thôi, lúc đó hắn không có vướng bận gì, không sợ trời không sợ đất.

Nhưng bây giờ, Phòng Vũ không muốn kéo dài chuyện này.

Yến Tử Ất cảnh cáo Dương Lỗi, việc này nhất định phải để hắn tự giải quyết.

"Anh em bị trói, lại còn bắt anh em tự cởi trói, người làm đại ca như tôi còn mặt mũi nào lăn lộn nữa?"

Yến Tử Ất hỏi Dương Lỗi.

Nếu Dương Lỗi để yên cho hai nhát dao mà Phòng Vũ phải chịu oan, vậy thì đó không còn là Dương Lỗi nữa.

Nhưng không đợi Dương Lỗi ra tay, Hoàng Câu Tử đã gặp chuyện.

Bản thân Hoàng Câu Tử không có việc gì, nhưng phải chịu chút giáo huấn. Lạ nhất là sau đó chẳng nghe Hoàng Câu Tử múa trống khua chiêng tìm người trả thù, không biết đã bị ai nắm thóp. Hoàng Câu Tử là chuyên gia đâm sau lưng người khác, người bị gã hãm hại không hề ít, bây giờ nghe nói Hoàng Câu Tử bị trừng trị, ai nấy đều khoái chí. Có người nói là Yến Tử Ất báo thù cho thuộc hạ, có người nói là Phòng Vũ báo thù cho anh em, thậm chí có người nói là anh Đông trở mặt với Hoàng Câu Tử, đương nhiên cũng nhắc đến kẻ thù khác của gã, cái gì cũng bị lôi ra nói, nhưng không ai có bằng chứng xác thực. Hoàng Câu Tử đắc tội với nhiều người, bị trả thù chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên dần dần không ai nhắc đến chuyện này nữa.

Dương Lỗi đã hỏi Yến Tử Ất, còn hỏi cả Phòng Vũ, nhưng không ai trả lời được câu hỏi của hắn.

Trong giới xã hội đen, có rất nhiều chuyện không phải chỉ vì nghĩa khí mà còn vì diễu võ giương oai, vì hăm dọa, vì phòng ngừa những việc tương tự xảy ra lần nữa. Vì thế qua sự việc lần này, người ở Giang Hải hiểu được hai điều: thứ nhất, đừng đụng vào người của Yến Tử Ất, người nào đụng sẽ không được yên thân; thứ hai, đừng đụng vào anh em của Phòng Vũ, người nào đụng cũng sẽ không được yên thân.

Sau khi Nhị Hắc kết hôn, Phòng Vũ bảo Nhị Hắc đến nhà hàng Thế Kỷ phụ giúp. Trong thời gian Phòng Vũ dưỡng thương, nhà hàng có Nhị Hắc quản lý nên Phòng Vũ cũng không bận lắm. Dương Lỗi ra điều kiện với Phòng Vũ, Phòng Vũ không được làm việc ngốc nghếch như vậy nữa, hắn cũng sẽ sửa đổi tính tình manh động của mình, không đi khiêu khích hay gây sự, trừ phi có người kiếm chuyện với hắn.

Một buổi tối nọ, Dương Lỗi lái xe chở Phòng Vũ đi hóng gió, hai người đứng hút thuốc trên cây cầu của một con sông, Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ, Phòng Vũ, anh nghĩ xem hai mươi năm sau, chúng ta đang làm gì?

Phòng Vũ nhìn hắn một cái.

"Sao lại hỏi chuyện này?"

"Đột nhiên nghĩ đến thôi."

Khi còn bé Dương Lỗi từng nghĩ, sau này lớn lên mình sẽ làm cảnh sát bắt người xấu, phong độ ngời ngời. Nhưng sự thật và mơ ước luôn trái ngược nhau, bây giờ trưởng thành rồi, hắn lại trở thành người xấu bị cảnh sát bắt.

"Chưa nghĩ bao giờ."

Phòng Vũ ngừng một lát rồi nói.

"Sao lại thế, anh chưa từng nghĩ hai mươi năm sau mình sẽ trở thành người thế nào ư?"

Dương Lỗi quay đầu lại nhìn Phòng Vũ.

"Muốn nghe lời thật lòng không?"

"Nói đi."

Phòng Vũ im lặng một lát.

"Tôi nghĩ rằng, tám chín phần mình sẽ không sống đến chừng ấy..."

Phòng Vũ nói, cười cười, xen lẫn chút mỉa mai, sau đó hút một hơi thuốc...

Nghe xong lời này, Dương Lỗi cảm thấy lòng mình như bị mảnh thủy tinh cứa vào, khó chịu không thể tả.

"Đừng nói bậy bạ! Làm gì có ai lại trù bản thân mình như vậy chứ?!"

Dương Lỗi đau lòng.

"Hai mươi năm tính là gì? Tai họa lưu ngàn năm! Anh không biết à?"

"Ha ha..."

Phòng Vũ cười, cười vô cùng sảng khoái, gương mặt nam tính mang theo nét nhu hòa.

"Trước đây không sợ chết. Nhưng bây giờ gan nhỏ, sợ rồi..."

Phòng Vũ nói...

Thời còn trẻ bốc đồng, không màng đến hậu quả, đến khi trưởng thành rồi, tính tình cũng từ từ trầm lắng. Trong quá trình này, có người phải trả một cái giá rất đắt, có người lại cam tâm tình nguyện thay đổi vì người khác.

Vào lúc đó, có lẽ cả Phòng Vũ và Dương Lỗi đều không nhận ra bản thân mình đã thay đổi.

Quãng thời gian đó, Dương Lỗi vừa chăm sóc Phòng Vũ vừa lo việc ở công ty của Yến Tử Ất. Lúc trước hắn cho rằng làm việc ở công ty là làm việc cho đại ca, nghe theo lời đại ca, nhưng bây giờ hắn cảm thấy mình phải xem trọng công việc này, xem nó như việc nghiêm túc, nói xa hơn thì xem nó như sự nghiệp của mình.

Trước đây, Dương Lỗi chưa từng nghĩ đến chuyện tương lai, hắn còn lười nghĩ nữa là khác. Nhưng bây giờ, Dương Lỗi nghĩ đến rất nhiều việc, không chỉ về tương lai của một người mà là của hai người.

Tiết trời ngày càng lạnh, từ khi dọn ra khỏi nhà, Dương Lỗi chưa từng quay về. Dương Đại Hải nhiều lần gọi điện thoại bảo hắn về nhà, muốn bàn bạc với hắn, Dương Lỗi biết bố mình muốn bàn chuyện gì, vì thế hắn nói thẳng với Dương Đại Hải: "Tôi đã nói rồi, tôi không đi đâu, ông đừng phí công nữa, để lại chỗ đó cho người nào muốn đi, đừng làm mấy chuyện vô ích!"

Đối với việc này, Dương Lỗi tỏ thái độ rất kiên quyết. Hắn đang cân nhắc sau này mình nên đi con đường nào, nhưng có một điều chắc chắn là, hắn sẽ không rời khỏi Giang Hải, không rời xa Phòng Vũ. Hắn sẽ không đi đâu hết.

Một buổi tối nọ, có người gõ cửa căn hộ lầu tám của Phòng Vũ. Phòng Vũ tùy tiện đi qua mở cửa, thế rồi lập tức ngây người.

"Ai vậy?"

Không nghe Phòng Vũ nói gì, Dương Lỗi buồn bực đi ra ngoài.

"......"

Dương Lỗi nhìn thấy người đứng ở cửa chính là Dương Đại Hải lạnh lùng mà nghiêm nghị.

Dương Đại Hải hỏi thăm được Dương Lỗi đang ở đây nên đến tìm.

Hỏi thăm việc này chẳng khó gì, Dương Đại Hải hỏi Xuyên Tử, Xuyên Tử là bạn nối khố của Dương Lỗi, Dương Đại Hải quen cậu ta.

Dương Đại Hải vừa thấy Phòng Vũ là nhận ra ngay. Ông rất có ấn tượng với chàng trai trẻ mang đậm khí chất giang hồ này. Ngoại hình của Phòng Vũ rất dễ khiến người ta nhớ kĩ.

Dương Đại Hải nhíu mày. Ông biết Dương Lỗi sống chung với mấy tên côn đồ "không đàng hoàng" ở bên ngoài, nhưng không ngờ lại là người mà lần trước Dương Lỗi dẫn về nhà.

"Sao ông tìm được nơi này?"

Sắc mặt Dương Lỗi cứng ngắc. Hắn không ngờ Dương Đại Hải sẽ tìm đến đây.

Trên gương mặt không giận mà uy của Dương Đại Hải chẳng nhìn ra biểu tình gì.

Phòng Vũ là người phản ứng đầu tiên, mời Dương Đại Hải vào nhà.

Dương Đại Hải đứng giữa phòng khách, lẳng lặng đánh giá căn phòng vài lần, ánh mắt dời về phía Phòng Vũ, dừng lại trên cánh tay đang băng bó của hắn.

Ánh mắt này, Phòng Vũ đã từng thấy rồi, nó giống hệt ánh mắt mà lần đầu tiên Dương Đại Hải trông thấy hắn.

"Ông tới đây làm gì?"

Dương Lỗi không kiên nhẫn hỏi.

"Bố đến xem con ở đâu, ở với ai."

"Bây giờ ông thấy rồi chứ? Đi được chưa?"

"Dương Lỗi!"

Phòng Vũ quát bảo Dương Lỗi im lặng. Dương Lỗi không lên tiếng nữa.

Từ lúc Dương Đại Hải bước vào nhà, bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt. Dương Đại Hải lạnh lùng uy nghiêm đứng giữa căn phòng này, trông hoàn toàn lệch tông.

Ba người đàn ông, không một ai mở miệng.

Phòng Vũ rót ly trà đưa cho Dương Đại Hải, Dương Đại Hải nhìn hắn một cái, nhận lấy ly trà nhưng không uống mà đặt lên bàn.

"Cậu tên gì?"

Dương Đại Hải nhìn Phòng Vũ.

"Phòng Vũ."

Phòng Vũ trả lời.

"Phòng Vũ, tôi có việc muốn nói với con trai tôi. Nếu cậu không ngại, tôi muốn mời cậu tránh mặt một chút."

Dương Đại Hải nói rất lịch sự, nhưng thái độ lại lạnh như băng, không cho phép từ chối.

Đó chính là giọng điệu quen thói ra lệnh của người bề trên.

Chương 62

"Được."

Phòng Vũ nói, đi qua lấy áo khoác thì bị Dương Lỗi kéo lại.

"Dương Đại Hải, ông làm rõ ràng chút đi, đây là nhà của người ta! Ông dựa vào đâu mà bắt người ta đi?"

Nhìn dáng vẻ hất cằm ra lệnh của bố mình với Phòng Vũ, Dương Lỗi lại nổi nóng.

"Nếu con chịu về nhà nói chuyện, bố đã không tìm đến đây."

Nếu không phải Dương Lỗi nhất quyết không chịu về nhà, Dương Đại Hải cần gì đích thân chạy đến nhà của một tên xã hội đen?

"Ông muốn đuổi người đi đúng không, được rồi, anh ở đây đợi một lát, tôi và ông ta sẽ đến chỗ khác."

Dương Lỗi ghét nhất là thái độ xem thường người khác của bố mình, bây giờ ông ta lại dùng thái độ này với Phòng Vũ, Dương Lỗi càng chịu không nổi.

"Dương Lỗi, đừng dùng thái độ này!"

Phòng Vũ không nhìn được nữa. Hắn biết cha con hai người có mâu thuẫn rất nặng, nhưng hắn cảm thấy Dương Lỗi dùng thái độ đó nói chuyện với bố mình không phải là cách tốt để giải quyết vấn đề.

"Có chuyện gì từ từ nói. Tôi ra ngoài dạo một chút."

Phòng Vũ cầm áo khoác, gật đầu với Dương Đại Hải rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

"Khoan đã."

Dương Lỗi gọi Phòng Vũ lại, nhìn Dương Đại Hải.

"Không phải ông muốn nói chuyện Học viện Chỉ huy Lục quân sao, được thôi, nói ngay trước mặt bạn tôi luôn đi. Không có chuyện gì của tôi mà anh ấy không thể nghe. Đây là nhà anh ấy, ông tôn trọng người ta một chút được không?"

Dương Lỗi nói...

Dương Đại Hải đành phải nhượng bộ.

Hôm đó, hai cha con nói chuyện ngay trước mặt Phòng Vũ. Trước khi đến đây, Dương Đại Hải nghĩ rằng cho dù hôm nay Dương Lỗi dùng thái độ gì với mình, ông vẫn phải bình tĩnh nói chuyện với con trai. Chuyện này liên quan đến tương lai của Dương Lỗi, người làm cha như ông có thể dễ dàng tha thứ cho thái độ thù địch của con trai mình, nhưng ông không thể để nó tiếp tục đi trên con đường sai trái nữa.

Vài lần Dương Lỗi tỏ ra nóng nảy với Dương Đại Hải đều bị Phòng Vũ ngồi bên cạnh cản lại.

Lúc này, Dương Đại Hải mới đưa mắt nhìn thẳng vào Phòng Vũ.

Ông đã nhìn ra, chàng trai này có sức ảnh hưởng rất lớn đối với Dương Lỗi. Chỉ cần một câu nói của người nọ, Dương Lỗi sẽ lập tức im miệng. Dương Đại Hải chưa từng thấy Dương Lỗi nghe lời người khác như vậy.

"Tôi nhắc lại suy nghĩ của mình một lần nữa, bây giờ tôi cảm thấy rất hứng thú với công ty xây dựng này, tôi muốn làm đến nơi đến chốn, công ty đang trên đà phát triển, ông cứ chờ xem, vài năm nữa bất động sản sẽ phát triển thành ngành nghề sáng giá nhất, chắc chắn không thua gì con đường mà ông chọn cho tôi. Tôi không hề có hứng thú với Học viện Chỉ huy Lục quân, tôi không có tư chất đó, tôi cảm ơn ông đã lo lắng cho tôi, nhưng nếu ông thật sự muốn tốt cho tôi, xin ông hãy tôn trọng ý kiến của tôi, tôi có thể tự chịu trách nhiệm với tương lai của mình!"

Dương Lỗi nói. Đây cũng là lần đầu tiên hắn bình tĩnh nói chuyện với Dương Đại Hải như vậy.

"Công ty kia có tính chất gì? Ông chủ là ai? Là xã hội đen, là bang phái băng nhóm. Con muốn lăn lộn ở đó cả đời sao, thế này mà gọi là tương lai sao?"

Dương Đại Hải nghiêm túc hỏi lại.

"Tôi chưa từng nói sẽ ở lại công ty này cả đời, có thể trong tương lai tôi sẽ làm việc khác, tôi chỉ không muốn vào quân đội thôi."

"Vào quân đội có gì không tốt?" Dương Đại Hải nhíu mày. "Con xuất thân từ gia đình quân đội đấy! Tổ tiên, cha ông của con đều là người chính trực nghiêm nghị, đầu đội trời chân đạp đất! Điểm thiếu sót của con chính là sự tôi luyện và khí chất chính trực ấy, con nhìn con bây giờ đi... toàn là tà khí!"

Dương Đại Hải đã kiềm chế bản thân phải nói sao cho nhẹ nhàng, nếu là bình thường, ông đã mắng mấy thế hệ trước của nhà họ Dương chưa từng có người nào chẳng ra thể thống gì như Dương Lỗi rồi!

"Tôi toàn là tà khí, vậy ông chính trực lắm sao? Ông chính trực lắm chắc? Đừng nói như thể mình hay ho lắm, tôi không thích nghe!"

Dương Lỗi chợt nổi giận.

"Bố thừa nhận, bố thiếu nợ cả hai mẹ con con, nhưng hôm nay chúng ta đang bàn về tương lai của con, con đừng đưa tình cảm riêng vào đây, bố muốn chịu trách nhiệm với tương lai của con!"

Dương Đại Hải cũng nổi nóng, mỗi lần Dương Lỗi nhắc đến vấn đề này, Dương Đại Hải lại mất bình tĩnh.

"Tương lai của tôi do chính tôi làm chủ! Từ nhỏ đến lớn, có bao giờ ông lắng nghe suy nghĩ của tôi chưa? Trước đây ông mặc kệ tôi, tôi sống hay chết ông cũng không quan tâm, bây giờ ông lại muốn quản lý tôi, nhưng ông có biết tôi muốn cái gì không? Lúc nào cũng bắt người khác phải nghe theo ý mình, ông dùng thái độ đó với cấp dưới của mình đi, đừng có dùng với tôi!"

"Con nghĩ như vậy là không đúng, cho nên bố phải uốn nắn con! Bố chỉ muốn tốt cho con thôi!"

Dương Đại Hải không kiềm chế được nữa, giọng nói bắt đầu lớn dần.

"Thế này là tốt cho tôi sao, thế này là bá đạo thì có!"

"Dương Lỗi!"

Phòng Vũ quát một tiếng. Từ nãy đến giờ hắn chỉ ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ khi nào Dương Lỗi nói năng quá đáng hắn mới lên tiếng, hắn biết mình không nên mở miệng trong tình huống này, nhưng bây giờ, mắt thấy tâm trạng của hai người đều có vấn đề, càng nói tiếp chỉ càng bế tắc mà thôi.

"Thưa chú, xin lỗi cho cháu nói một câu. Dương Lỗi nóng tính, không biết lựa lời, cậu ấy không có ác ý, chú đừng giận. Cậu ấy vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, chú hãy cho cậu ấy thêm thời gian để cậu ấy suy nghĩ thật kỹ."

Phòng Vũ nói.

Dương Đại Hải đang nổi nóng, ông dời mắt về phía Phòng Vũ, ấn tượng của ông đối với Phòng Vũ đã thay đổi, nhưng ông vẫn vô cùng phản cảm với những tên xã hội đen, chính vì suốt ngày qua lại với loại người như thế nên Dương Lỗi mới ra nông nỗi này!

"Tiểu Phòng, cậu là bạn của Dương Lỗi, đã là bạn thì cậu nên giúp nó chứ đừng làm hại nó. Bố mẹ cậu đâu? Bọn họ mặc kệ cậu sao?"

Dương Đại Hải nhìn Phòng Vũ chòng chọc, nghiêm túc hỏi.

"......"

Phòng Vũ lặng thinh.

"Dương Đại Hải, sao ông quản lý nhiều quá vậy?"

Dương Lỗi cứ như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.

"Ông nói ai làm hại tôi? Mẹ nó tôi trở thành thế này là vì ai ông không biết sao?!"

Dương Lỗi nóng máu nên buột miệng nói tục, Phòng Vũ vội vàng bảo hắn dừng lại: "Em đủ rồi!"

"Anh đừng xen vào!"

Nghe Dương Đại Hải nói như vậy, Dương Lỗi không bình tĩnh được nữa, thế này khác gì cứa vào vết sẹo của Phòng Vũ, xát muối vào tim Phòng Vũ!

"Đừng tưởng bố mẹ nào cũng giống như ông, bố mẹ người ta tốt hơn ông nhiều!"

"Bố chỉ muốn chịu trách nhiệm với con thôi!" Dương Đại Hải đau lòng, đứa con máu mủ ruột thịt của mình lại nói chuyện với mình bằng thái độ như vậy, sao ông không đau lòng cho được?

"Suốt ngày con cứ theo chân bọn nó," Dương Đại Hải chỉ vào Phòng Vũ, vẻ mặt giận dữ, "Có học được cái gì tốt không? Có đi theo con đường đúng đắn không? Nếu bọn nó là người tốt, là người đàng hoàng, liệu tay của cậu ta có cần băng bó như vậy không??"

"......"

Dương Lỗi giống như không phản ứng kịp, khựng lại một lát.

"... Ông nói vết thương của anh ấy chứ gì."

Dương Lỗi đột nhiên bình tĩnh lại, âm điệu cũng giảm xuống.

"Biết vết thương này do đâu mà có không?"

"Dương Lỗi!"

Phòng Vũ cắt lời hắn.

"... Bởi vì con trai ông bị người ta trói nhốt ở cách đây mấy trăm cây số! Ông nói người ta 'không đàng hoàng', nếu không phải người ta suýt phế luôn cánh tay của mình, bây giờ tôi làm gì còn cơ hội đứng đây nói chuyện với ông?!..."

Dương Đại Hải kinh ngạc...

"Lúc đó ông đang ở đâu? Bạn tôi còn biết chuyện này, vậy ông có quan tâm không?..."

Dương Lỗi trừng mắt nhìn Dương Đại Hải, hai mắt đỏ lên...

Dương Đại Hải bỏ đi.

Sau khi Dương Đại Hải đi rồi, Phòng Vũ và Dương Lỗi ở trong phòng, không ai mở miệng.

"Em không nên dùng thái độ đó nói chuyện với bố mình."

Một lúc lâu sau, Phòng Vũ nói.

"Anh biết cái gì chứ?"

Dương Lỗi vẫn chưa bình tĩnh lại.

"Ông ấy nói cũng đúng, ông ấy chỉ muốn tốt cho em."

"Anh đừng nói tốt cho ông ta nữa được không? Anh không nghe ông ta nói anh thế nào sao?"

"Em đừng nói vậy, có người cha nào lại muốn con mình lăn lộn với một lũ đầu đường xó chợ chứ?"

Phòng Vũ có thể hiểu được ánh mắt của Dương Đại Hải. Từ khi bắt đầu lăn lộn đến nay, Phòng Vũ đã quen với ánh mắt này, vì vậy chẳng còn cảm giác gì.

Làm gì có gia đình đàng hoàng nào thích nhìn con mình làm xã hội đen? Lăn lộn trong giới xã hội đen đáng tự hào lắm sao?

"... Ai bảo ông ta nói anh như vậy?... Tôi nghe không được!"

Dương Lỗi bực tức cầm điếu thuốc, dùng sức hút một hơi.

Cánh tay của Phòng Vũ, nhát dao đó, qua nhiều ngày như vậy, ngoài miệng Dương Lỗi không nói gì, nhưng chẳng lẽ hắn không để tâm??

Mỗi lần thay thuốc, mỗi lần nhìn miệng vết thương thê thảm của Phòng Vũ, cảm giác của Dương Lỗi thế nào, hắn không nói ra miệng, hắn thậm chí không muốn nghĩ đến.

Kể từ lần cùng quay về, Dương Lỗi không nói gì với Phòng Vũ nữa, hai người cũng không đề cập tới vấn đề này. Có một số việc không nhất thiết phải nói ra miệng, nhưng chuyện này chẳng khác gì nhát dao rạch vào lòng Dương Lỗi, để lại vết sẹo cả đời không phai, không thể chạm vào được!

Vậy mà Dương Đại Hải lại giẫm lên vết sẹo này, làm sao Dương Lỗi chịu đựng nổi?

Phòng Vũ không nói nữa, dường như đang suy tư điều gì đó.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Dương Lỗi hút thuốc một lát, không thấy Phòng Vũ mở miệng nên quay sang nhìn Phòng Vũ một cái.

"Anh đang nghĩ gì vậy."

Phòng Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Dương Lỗi.

"Trường quân đội đó là trường đại học phải không?"

"Phải."

Phòng Vũ thoáng do dự.

"Em không muốn đi thật sao?"

"Không."

Dương Lỗi nói chắc như đinh đóng cột.

Phòng Vũ im lặng chốc lát.

"Hay là, em suy nghĩ lại đi. Tôi cảm thấy nơi đó không tệ."

Một lát sau, Phòng Vũ nói...

Dương Lỗi ngậm điếu thuốc, kinh ngạc nhìn hắn...

Loạn Thế, tiếng nhạc ồn ào, Dương Lỗi ngồi một mình ở quầy bar, buồn phiền gọi ly rượu.

"Anh Lỗi, tới đây chơi mà không gọi tôi à?"

Xuyên Tử là khách quen ở Loạn Thế, đúng lúc gặp được Dương Lỗi.

"Cậu chơi một mình đi, tôi không rảnh!"

Dương Lỗi đuổi cậu ta.

"Sao nóng nảy vậy, tâm trạng không tốt à?"

Xuyên Tử và Dương Lỗi quen biết nhau hơn hai mươi năm, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.

"......"

Dương Lỗi không để ý đến Xuyên Tử, trong đầu suy nghĩ miên man.

"Phòng Vũ đâu? Không đi cùng với anh sao? Vừa rồi tôi mới gặp Lão Lượng, hắn đang tìm đại ca của hắn kìa."

Xuyên Tử kể lể, Dương Lỗi nghe thấy tên Phòng Vũ thì rầu muốn chết.

"Tôi không phải người hầu của Phòng Vũ, làm sao tôi biết anh ta ở đâu chứ?"

Dương Lỗi gắt giọng.

"Giận nhau hả? Hai người thân thiết như vậy mà cũng giận nhau à?"

Xuyên Tử có tật xấu này từ nhỏ, bạn càng không muốn nghe thì Xuyên Tử càng muốn nói, nói đúng chỗ nhột của người ta mới chịu thôi.

"Biến!"

Dương Lỗi tặng Xuyên Tử một chữ.

Dương Lỗi không ngờ rằng, mình và Phòng Vũ lại nảy sinh bất đồng lớn như thế trong vấn đề này.

Trước giờ Dương Lỗi chưa từng nghĩ, vì chuyện này mà mình và Phòng Vũ lại tan rã trong không vui.

"Anh có biết cái trường quân đội đó ở đâu không, cách nơi này mấy ngàn cây số đấy."

Tại nhà Phòng Vũ, sau khi nghe Phòng Vũ nói câu đó, Dương Lỗi nói với Phòng Vũ.

"Ngôi trường đó quản lý theo chế độ quân sự hóa, một năm chỉ được về tối đa một hai lần, bình thường có xin về cũng không được."

Dương Lỗi cứ tưởng Phòng Vũ không biết quy tắc của trường quân đội nên mới nói như vậy.

"Tôi biết. Mấy người bạn lính xuất ngũ của tôi có nói rồi."

"Anh biết?... Biết mà còn bảo tôi đi?"

"Tôi không có bảo em đi, tôi chỉ nói em hãy suy nghĩ lại."

"... Mẹ nó, anh đừng bắt chước bố tôi có được không?"

Dương Lỗi hy vọng Phòng Vũ sẽ hiểu ý mình, nhưng hắn cảm thấy Phòng Vũ chẳng hiểu gì cả, trong lòng hắn rất khó chịu.

"Em không thể bình tĩnh nghe người ta nói sao?"

Phòng Vũ cũng phát cáu với tính tình nóng nảy của Dương Lỗi.

"... Từ lần trước em trở về, tôi đã suy nghĩ rồi."

Phòng Vũ rút một điếu thuốc, bỏ vào miệng. Tâm trạng của Phòng Vũ cũng không tốt lắm.

"... Cứ lăn lộn như vậy không phải là chuyện tốt!"

Phòng Vũ cau mày, hút từng hơi một.

"Em có thể đề phòng bị bắt cóc một lần, nhưng làm sao phòng được lần thứ hai, lần thứ ba... Sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện! Tôi cứ sống như vậy cũng được, đời này tôi phải theo anh Cửu để trả ơn. Còn em thì khác, lăn lộn không có lợi cho em... nhân dịp này hãy quay về con đường bình thường! Kiếm một tấm bằng, xã hội sau này sẽ dựa vào bằng cấp..."

Phòng Vũ nói...

__________________

Chương 63

Dương Lỗi biết Phòng Vũ muốn tốt cho mình, muốn mình có một tương lai ổn định. Tuy nói công ty của Yến Tử Ất cũng xem như làm ăn đàng hoàng, nhưng chỉ cần vẫn còn đi trên con đường này, chắc chắn sẽ không có ngày bình yên. Phòng Vũ sợ hắn lại xảy ra chuyện, muốn hắn đi đến nơi tốt đẹp, lẽ nào Dương Lỗi không hiểu?

Nhưng trong lòng Dương Lỗi vẫn rối loạn, hắn không muốn nghe Phòng Vũ khuyên mình đi, cho dù Phòng Vũ làm thế là vì muốn tốt cho mình.

"... Tôi đi rồi, chúng ta làm thế nào đây?"

Im lặng trong chốc lát, Dương Lỗi nói.

Phòng Vũ không lên tiếng, chỉ hút thuốc.

"Đi một cái là hết bốn năm, bốn năm chẳng gặp được mấy lần."

"Tôi đến thăm em."

Một lát sau, Phòng Vũ trầm giọng nói.

"Anh đến thăm được bao nhiêu lần? Có bằng mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau không?"

"Em đừng chỉ nhìn hiện tại!"

Phòng Vũ có chút nóng nảy.

"Nếu không hai chúng ta cùng đi, tôi sẽ nói chuyện với bố tôi, xin thêm một chỗ nữa."

"Tôi không đi được. Tôi không thể bỏ anh Cửu."

"—— Vậy anh bỏ tôi được sao?"

Dương Lỗi nhịn không được, thốt ra.

"... Hai việc này giống nhau à?" Phòng Vũ giương mắt lên, không kiên nhẫn nhìn Dương Lỗi: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Em hiểu chuyện một chút được không?"

Phòng Vũ buồn phiền nói...

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, không nói gì. Buổi tối Dương Lỗi bỏ ra ngoài, đến Loạn Thế.

Dương Lỗi uống rượu, trong lòng rối như tơ vò.

Tiếng nhạc sôi động hòa cùng nhịp trống, các cặp trai gái nhảy múa điên cuồng, tất cả dường như chẳng liên quan gì đến hắn. Tửu lượng của Dương Lỗi rất tốt, từng được xưng là "Dương nhất cân", ý nói Dương Lỗi uống rượu với người khác, ít nhất là một cân trở lên (500 ml). Thế nhưng bây giờ, Dương Lỗi chỉ mới nhấp chút rượu, còn chưa thấm vào đâu mà đầu óc đã bắt đầu quay mòng mòng.

Hắn muốn tìm người đến uống với mình, nghe mình tâm sự, nghĩ tới nghĩ lui, hắn gọi điện thoại cho Đinh Văn.

"Anh Lỗi, có gì không?"

Sau khi nhận điện thoại, Đinh Văn không nói hai lời tức khắc chạy đến đây, thấy Dương Lỗi buồn bã ngồi uống rượu, Đinh Văn rất lo lắng cho hắn.

"Không có gì, uống rượu với tôi đi." Dương Lỗi rót rượu cho Đinh Văn.

Đinh Văn đã hiểu vấn đề.

"Có phải... anh và Phòng Vũ xảy ra chuyện gì không?"

Nếu là chuyện khác, Đinh Văn dám chắc Dương Lỗi sẽ không tìm đến mình. Nhưng còn chuyện này, Dương Lỗi đâu thể nói với người nào nữa.

Nghe tên Phòng Vũ, trước mặt Dương Lỗi lại hiện ra hình ảnh Phòng Vũ với cặp lông mày kiếm khẽ nhíu, cặp mắt sáng ngời, đôi môi ít nói nghiêm nghị. Đây là gương mặt mà hắn luôn ghi nhớ trong lòng, nhưng bây giờ nghĩ đến lại khiến hắn phiền muộn không thôi.

"Đinh Văn, tôi hỏi anh... hai người đàn ông, có lâu dài không?"

Đinh Văn im lặng một lát.

"Khó lắm. Cho dù tình cảm sâu đậm thế nào, qua một thời gian rồi cũng gánh không nổi, cả hai đều chọn cách kết hôn."

Đinh Văn ngẩng đầu nhìn Dương Lỗi.

"Hai người... có chỗ nào không ổn à?"

"Không phải! ... Là do tôi quá ích kỷ!"

Dương Lỗi thốt ra một câu.

"... Tôi điên mất rồi... sau này tôi nhất định sẽ hại anh ấy!"

Dương Lỗi nói năng lộn xộn, chính hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.

"... Cho dù sau này anh ấy sẽ bị hại vì chuyện này... tôi cũng không bỏ anh ấy được!... Tôi thật sự sẽ hại cả đời anh ấy!"

Dương Lỗi đau khổ, giọng nói đứt quãng...

Lúc đầu Đinh Văn không hiểu gì, nhưng dần dà Đinh Văn đã hiểu...

Dương Lỗi yêu Phòng Vũ, nhưng người hắn yêu lại là một người đàn ông, lẽ nào hắn không cảm thấy áp lực? Dương Lỗi từng nghĩ đến rất nhiều vấn đề thực tế, trải qua đủ loại mâu thuẫn và đắn đo, nhưng tầm quan trọng của Phòng Vũ trong lòng hắn đã lấn át tất cả, hắn chỉ thừa nhận Phòng Vũ, hắn tình nguyện gánh hết mọi áp lực cho Phòng Vũ, nhưng điều duy nhất Dương Lỗi không chịu nổi chính là mai này không thể ở bên cạnh Phòng Vũ, cho dù là vì nguyên nhân bên ngoài hay là vì vấn đề riêng giữa hai người. Hắn muốn ở bên cạnh Phòng Vũ, nhưng không phải kiểu "cho dù cách xa nghìn dặm, trái tim anh vẫn luôn ở bên em" như phim truyền hình, hắn không thể chịu nổi sự trống vắng ấy, hắn muốn trực tiếp giống như bây giờ, muốn cùng Phòng Vũ sớm tối một nơi, mỗi ngày đều nhìn thấy Phòng Vũ, chạm vào Phòng Vũ, hôn Phòng Vũ, chứ không phải mong nhớ Phòng Vũ ở cách đây mấy ngàn cây số!

Những người đang yêu cuồng nhiệt đều thế cả. Ít nhất Dương Lỗi vẫn chưa thoát ra khỏi giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt này. Vất vả lắm mới chiếm được trái tim của Phòng Vũ, Dương Lỗi cảm thấy nếu sau này Phòng Vũ thật sự hối hận, thật sự "suy nghĩ cẩn thận", phát hiện bản thân vẫn còn thích phụ nữ, cuối cùng bỏ rơi mình, xét theo tình hình hiện giờ, hắn không thể nào nghĩ tốt cho Phòng Vũ như trước đây, cho Phòng Vũ cơ hội quay đầu lên bờ, hắn nhất định sẽ kéo Phòng Vũ xuống nước, mặc kệ nước khiến cho cả hai hít thở không thông... Dương Lỗi rất hiểu bản thân mình, trừ phi sau này hắn thay lòng đổi dạ, không còn yêu Phòng Vũ nữa, nếu không hắn nhất định sẽ hại cả đời Phòng Vũ, làm cho hai người "không đàng hoàng" suốt đời...

Hắn có thể không yêu Phòng Vũ sao? Mai này hắn sẽ thay đổi sao?

Dương Lỗi chưa từng nghĩ đến vấn đề đó. Mạng của hắn là của Phòng Vũ! Chỉ cần Phòng Vũ nói một câu, hắn có thể giao ra mạng mình bất cứ lúc nào!

Không chỉ nghĩ đến tình cảm trước mắt, hắn còn nghĩ đến chuyện tương lai, tương lai của cả hai, nhưng tương lai của hắn nhất định phải có Phòng Vũ bên cạnh, đây chính là ý nghĩ đơn giản nhất của Dương Lỗi.

Tuy Đinh Văn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Dương Lỗi nói vậy, Đinh Văn chỉ biết im lặng.

Đinh Văn thật sự không ngờ tình cảm mà Dương Lỗi dành cho Phòng Vũ lại sâu đậm đến thế. Trải qua biết bao chuyện, Đinh Văn chẳng còn tin vào tình yêu "thiên trường địa cửu" giữa hai người đàn ông, nhưng khi nhìn thấy Dương Lỗi, Đinh Văn chỉ biết im lặng thở dài, hắn không chiếm được trái tim của người này, người bằng lòng trao ra tình cảm sâu nặng như thế.

"Anh Lỗi, nghe tôi nói một câu, đừng lún quá sâu. Đời còn dài, tương lai thế nào không ai biết được. Đừng tổn thương chính mình."

Đinh Văn nói thật lòng. Hắn đã nhìn thấy quá nhiều, lúc vui vẻ thì thề non hẹn biển không bao giờ chia cách, nhưng vì áp lực thực tế mà cuối cùng vẫn kết hôn sinh con rồi đường ai nấy đi, trường hợp thế này nhiều vô kể.

Dù sao thì trong thực tế, tình cảm không thể đổi thành cơm được.

"Nhiều người đàn ông có thể chấp nhận chuyện này ngay từ đầu, nhưng thật ra vẫn chưa phân rõ giữa tình anh em và tình yêu, đến khi gặp được người phụ nữ mình thích thì mới vỡ lẽ. Tôi từng gặp phải người như vậy. Phòng Vũ... anh ta thoạt nhìn không giống người như chúng ta. Tình cảm của anh ta dành cho anh như thế nào? Anh ta có suy nghĩ giống anh không?"

Đinh Văn hỏi.

Dương Lỗi ngửa đầu, cầm ly rượu màu sắc sặc sỡ lên uống.

"Anh không hiểu anh ấy!"

Dương Lỗi đập mạnh ly rượu xuống bàn.

"... Được thôi, dù sao anh cũng chỉ chấp nhận mình anh ta, tôi chúc hai người hạnh phúc..."

Đinh Văn cũng nâng ly lên uống.

Sau đó Đinh Văn vẫn ở lại với Dương Lỗi, Dương Lỗi tâm sự với Đinh Văn rất nhiều, Đinh Văn cũng kiên nhẫn lắng nghe. Dương Lỗi cảm thấy Đinh Văn là người rất biết lắng nghe, mặc dù không thể đón nhận tình cảm của Đinh Văn, Dương Lỗi vẫn xem Đinh Văn là bạn bè.

Dương Lỗi hỏi Đinh Văn gần đây thế nào, Đinh Văn cười khổ.

"Trong lòng tôi vẫn chưa quên được anh." Đinh Văn nhỏ giọng nói.

"Đừng ngốc như vậy."

"Tôi nói thật đấy."

Dương Lỗi im lặng một lúc, nhìn hắn.

"Tôi không nên tìm anh."

Dương Lỗi nói...

Quản lý của Loạn Thế đến gặp Dương Lỗi, bảo rằng Phòng Vũ gọi điện thoại tìm hắn. Phòng Vũ biết Dương Lỗi đến Loạn Thế, nhưng do tâm trạng không được tốt nên Phòng Vũ cũng mặc kệ, đến khuya không thấy Dương Lỗi trở về mới gọi điện thoại tìm hắn.

"Anh tới đây!"

Dương Lỗi say bí tỉ, hét to vào ống nghe.

"Tôi ở đây chờ anh!"

Không đợi Phòng Vũ trả lời, Dương Lỗi đã cúp máy.

Dương Lỗi nói Đinh Văn không cần ngồi đây với mình nữa, bảo Đinh Văn về sớm một chút, nhưng Đinh Văn không chịu đi. Đinh Văn sợ Dương Lỗi ngồi đợi một mình, uống rượu quá nhiều không ai trông chừng.

"Không sao đâu, tôi đang đợi Phòng Vũ!"

Dương Lỗi lại rót thêm một ly, hắn không còn hứng thú với rượu nhập nữa, trực tiếp cầm một chai "Nhị oa đầu" lên uống.

Nhị oa đầu: một loại rượu trắng của Trung Quốc, hay còn gọi là vodka Trung Quốc, độ cồn lên đến 56%

Đinh Văn không muốn nhìn Dương Lỗi uống nhiều như vậy, định giật chai rượu của hắn.

"Anh Lỗi, đừng uống nữa!"

"Đưa đây cho tôi!"

Hai người giật qua giật lại, Đinh Văn bất đắc dĩ buông tay, nhìn Dương Lỗi ngửa đầu uống rượu, sườn mặt anh tuấn mang theo nét mê man, trái tim Đinh Văn như ngây dại. Hắn không kiềm chế được mình nữa, đột nhiên nhào qua ôm vai Dương Lỗi, ôm thật chặt.

"......."

Dương Lỗi cảm thấy không ổn lắm, vừa định đẩy Đinh Văn ra, lưng Đinh Văn bỗng nhiên sít lại, một người giật ngược hắn ra sau, khiến hắn ngã sóng soài xuống đất.

_____________

Người ta là hoa đã có chủ mà Đinh Văn táy máy tay chân quá có ngày phù mỏ ლ(¯ロ¯ლ)

Chương 64

Tiếng ghế dựa ngã xuống đất thu hút rất nhiều ánh mắt xung quanh, có người nhận ra Phòng Vũ, không nói tiếng nào mà tự động tránh ra thật xa.

Đinh Văn chật vật đứng dậy, lúc này mới nhìn thấy Phòng Vũ mặc áo da màu đen đứng ở đó. Phòng Vũ nhìn Đinh Văn, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt của hắn lại khiến cho Đinh Văn thấy lạnh cả sống lưng.

Đinh Văn biết Phòng Vũ đã hiểu lầm, nhưng không biết phải giải thích như thế nào, hắn sợ người này. Ánh mắt khi người này nhìn người khác ẩn chứa sự lạnh lùng và tàn nhẫn đích thực.

Dương Lỗi quay đầu lại, cánh tay đã bị Phòng Vũ giữ chặt.

"Về!"

Phòng Vũ cau mày, nói một chữ.

Dương Lỗi hất tay Phòng Vũ ra.

"Anh làm gì vậy, là tôi gọi anh ấy tới đấy!"

Dương Lỗi đang say, thấy Phòng Vũ liền nổi nóng.

"Phòng Vũ, tâm trạng của anh Lỗi không tốt lắm, anh ấy uống hơi nhiều, anh đừng chọc giận anh ấy nữa."

Đinh Văn cố lấy can đảm nói với Phòng Vũ.

Nghe Đinh Văn nói vậy, Phòng Vũ giống như mới phát hiện ra sự tồn tại của Đinh Văn, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn Đinh Văn chằm chằm.

"......"

Bị ánh mắt đáng sợ của Phòng Vũ nhìn như thế, Đinh Văn như bị đóng đinh dưới đất, không nói được lời nào.

"Ở đây có chuyện của mày không?"

Một lúc sau, Phòng Vũ mới từ từ mở miệng, giọng nói lạnh như băng, vừa thiếu kiên nhẫn vừa mang ý khiêu khích.

"......"

Đinh Văn không dám hé răng.

Mặc dù đã say quắc cần câu, Dương Lỗi vẫn không quên xin lỗi Đinh Văn.

"Đinh Văn, xin lỗi anh... tối nay thật sự cảm ơn anh, anh về trước đi!"

Phòng Vũ đã đến rồi, Đinh Văn thật sự không còn lý do để ở lại, hắn buồn bã đi về. Chờ Đinh Văn đi rồi, Phòng Vũ mới giật lấy chai rượu của Dương Lỗi, Dương Lỗi muốn giật trở lại, Phòng Vũ đẩy tay hắn ra, sau đó kéo hắn dậy.

"Về thôi."

"Tôi không về!"

Dương Lỗi lại dở chứng.

"Em làm trò gì đây? Rượu lên não rồi à?"

Phòng Vũ cũng bắt đầu nổi giận. Hắn vừa đến nơi đã thấy Đinh Văn ôm chặt Dương Lỗi, hắn có thể không giận sao??

"Anh mặc kệ tôi đi!"

Dương Lỗi uống nhiều quá nên tính tình lại trở xấu.

"Tôi mặc kệ em thì ai quan tâm em? Cái thằng Đinh Văn kia?"

Dương Lỗi tựa vào quầy bar, xoay mặt nhìn Phòng Vũ.

"Gì đây, anh ghen à?"

"Đừng lên mặt!"

Phòng Vũ không muốn nói chuyện ở chỗ này. Tiếng nhạc disco ầm ĩ và nhịp điệu thùng thình ở Loạn Thế đã át hết lời nói của bọn họ.

Cồn kích thích Dương Lỗi, kích thích luôn cả đầu óc không tỉnh táo và mạch máu đang sôi trào trong người hắn.

"Anh sợ à??"

Dương Lỗi lên giọng, trừng mắt nhìn Phòng Vũ.

"Anh sợ cái gì?!"

Giữa những âm hưởng ồn ào huyên náo, áp lực chất chứa trong lòng hắn như trào hết ra ngoài, nếu có thể, Dương Lỗi muốn hét thật to cho cả thế giới nghe thấy! Người hắn yêu tên là Phòng Vũ! Cũng là một người đàn ông giống như hắn! Hắn yêu một người đàn ông thì đã sao, những thứ khác biến hết đi!!

Hắn không thể quang minh chính đại ôm người mình yêu dưới ánh mặt trời, không thể nắm tay người đó âu yếm đi trên đường, không thể chia sẻ tình cảm này với anh em bạn bè để được họ chúc phúc, cũng không thể ôm hôn người mình yêu giữa đám đông!

"Anh về đi! Tôi ở lại đây qua đêm!"

Dương Lỗi bực dọc quát lên.

"Đừng nổi điên nữa!"

"Tôi không có nổi điên!"

"Rốt cuộc em muốn làm gì?"

Phòng Vũ nổi nóng.

"... Tôi muốn anh hôn tôi ngay tại đây!"

Dương Lỗi bỗng nhiên không kiềm chế được, buột miệng thốt ra, sau đó chăm chú nhìn Phòng Vũ.

Ở Loạn Thế bao giờ cũng có những người say rượu rồi cãi nhau ỏm tỏi, cộng thêm tiếng nhạc quá to, không ai nghe thấy bọn họ đang nói gì.

"......"

Phòng Vũ nhìn Dương Lỗi, im lặng.

Mặc dù biết bản thân đã uống quá nhiều, Dương Lỗi vẫn cảm thấy đầu óc mình cực kỳ tỉnh táo, hắn cũng nhìn Phòng Vũ, hai người một ngồi một đứng, nhìn thẳng vào mắt nhau giữa nhịp trống thùng thình...

Dương Lỗi cảm thấy mình uống nhiều quá rồi, hắn hối hận vì đã nói những lời vớ vẩn như vậy. Sao lại trách Phòng Vũ chứ? Là lỗi của Phòng Vũ sao??

Phòng Vũ đột nhiên kéo phecmơtuya xuống, cởi chiếc áo khoác da màu đen của mình ra.

Kéo tới chỗ băng gạc bọc quanh cánh tay trái, Phòng Vũ không chút do dự kéo nó xuống.

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, không biết Phòng Vũ định làm gì.

Chẳng đợi hắn kịp phản ứng, Phòng Vũ bất thình lình bước tới, cúi người xuống... hình ảnh trước mắt Dương Lỗi bỗng nhiên phóng đại, khi đôi môi ấm áp của hắn bị lấp kín, một mảnh bóng tối bao trùm bọn họ...

Dưới ánh đèn mờ ảo, giữa tiếng nhạc mê loạn, hai người dưới lớp áo màu đen hôn nhau say đắm... không ai biết bên dưới chiếc áo khoác kia đang diễn ra chuyện gì, một chuyện cấm kỵ, bức thiết, điên cuồng, mang theo sự bạo dạn và khát vọng mãnh liệt không thể kiềm chế...

________________

Chương 65

Lúc Dương Lỗi bị Phòng Vũ lôi ra khỏi Loạn Thế, hắn vẫn còn cười, cười như một thằng ngốc.

"Mẹ nó... Phòng Vũ... anh được lắm đấy! ..."

Hắn thật sự không ngờ Phòng Vũ lại bạo đến vậy, còn bạo hơn cả mình, bảo hôn là hôn thật, ngay tại chỗ này! Dùng cách như thế!

"Lần sau em còn điên nữa không??"

Phòng Vũ mắng. Phòng Vũ cũng là thanh niên trẻ tuổi khí thịnh.

"Anh dám làm tôi dám điên!" Dương Lỗi càn rỡ hét to, hắn cảm thấy vừa rồi thật kích thích, thật sung sướng!

"Đắc chí!"

Phòng Vũ bước lên xe gắn máy, lúc đến đây hắn lười lái xe hơi vì ngại tìm chỗ đỗ, cho nên quyết định lái một chiếc Honda 400, mặc dù cánh tay bị thương nhưng không ảnh hưởng gì nhiều. Dương Lỗi ngồi lên ghế sau ôm eo Phòng Vũ, Phòng Vũ nổ máy rồi phóng như bay ra ngoài.

Gió đêm thổi bay tóc Dương Lỗi, ngã tư đường không một bóng người, tấm lưng vừa căng đầy vừa ấm áp của Phòng Vũ làm cho lòng Dương Lỗi xao xuyến, say như điếu đổ... Dương Lỗi ôm lấy Phòng Vũ, siết chặt Phòng Vũ vào lòng, đoạn thò tay vào khe hở của chiếc áo khoác, hết sờ ngực rồi lại sờ xuống thân dưới của Phòng Vũ...


"... Lấy tay ra!" Phòng Vũ khàn giọng nói, âm thanh xuyên qua tiếng gió, nhưng tay vẫn tiếp tục cầm lái.

Dương Lỗi không thèm để ý, tách hai chân áp sát vào Phòng Vũ, không hề che giấu vật cứng bên dưới đang tì vào mặt sau của Phòng Vũ...

Sau khi bỏ lại xe ở dưới lầu, hai người im lặng lên cầu thang, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của đối phương.

Vừa vào cửa, Dương Lỗi vội vàng kéo Phòng Vũ lại, Phòng Vũ cũng đưa tay nắm cổ hắn, kéo hắn về phía mình, thô bạo bịt kín miệng của hắn...

Hai người đã nhịn suốt quãng đường, bây giờ nhịn hết nổi rồi, chưa chi đã quấn lấy nhau ngay trước cửa. Phòng Vũ dùng sức lật người Dương Lỗi lại, để hắn tựa lên cửa, chẳng buồn cởi quần áo, loạt soạt hai cái đã tụt quần Dương Lỗi xuống, tiếp theo kéo khóa quần của mình, đứng ngay đó đâm vào trong...

Đây là lần đầu tiên hai người dùng tư thế đứng, ai cũng cảm thấy phấn khích một cách khó kiềm chế. Dương Lỗi tựa lên cửa, thừa nhận động tác va chạm thô bạo của Phòng Vũ ở phía sau, đau đớn xen lẫn khoái cảm và sự kích thích mới mẻ khiến hai chân Dương Lỗi run rẩy... Hắn không ngăn được tiếng rên rỉ bật ra từ miệng mình, Phòng Vũ dùng cánh tay không bị thương giữ hông Dương Lỗi, tiếng thân thể va vào nhau quanh quẩn nơi hành lang tối tăm yên tĩnh, ánh trăng rọi xuống mặt đất phản chiếu hai bóng người đang chồng lên nhau... Chiếc áo da của Phòng Vũ ma sát dữ dội với áo khoác ngoài của Dương Lỗi, phát ra tiếng vang nặng nề mà dồn dập, ngay cả không khí cũng bị châm lửa, đốt cháy...

Sau khi bình ổn lại, Phòng Vũ nằm trên giường, áo sơmi mở rộng để lộ lồng ngực trần trụi, hắn vừa hút thuốc vừa suy nghĩ gì đó.

"... Anh chưa từng sợ thật sao?"

Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ. Cả hai đều hiểu Dương Lỗi đang hỏi điều gì.

"Sợ rồi."

Một lát sau, Phòng Vũ nói.

"... Làm chuyện này với đàn ông... tôi làm vậy là không đúng!"

Phòng Vũ cau mày, lời nói thẳng thắn không hề che giấu.

"Đâu chỉ không đúng, còn phạm tội lưu manh nữa kìa!"

Dương Lỗi mỉa mai.

"Má."

Phòng Vũ nói.

"... Anh có do dự bao giờ chưa?"

Dương Lỗi hỏi vấn đề mà mình vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Phòng Vũ hít khói, nhìn trần nhà, Dương Lỗi thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của hắn...

"Do dự thì được gì chứ?"

Phòng Vũ nói, vẫn nhìn trần nhà.

"Là tôi dạy hư em, tôi không thể do dự..."

Sáng sớm, Phòng Vũ vẫn còn ngủ, Dương Lỗi ngồi bên cửa sổ, thất thần nhìn phong cảnh bên ngoài. Bầu trời xanh biếc, không có một áng mây, ánh mặt trời dần dần tỉnh dậy nơi thành thị, lại thêm một ngày bận rộn.

Dương Lỗi nhìn ra ngoài một lát, sau đó quay đầu lại ngưng mắt nhìn Phòng Vũ đang nằm ngủ trên giường. Gió buổi sớm nhẹ nhàng thổi bay bức màn, trong lòng Dương Lỗi vừa tĩnh lặng vừa kiên định.

Phòng Vũ tỉnh dậy, Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, mỉm cười.

Áo sơmi của Dương Lỗi không cài nút, mở bung ra để lộ lồng ngực trần, Dương Lỗi có dáng người đẹp, cơ thể cân đối, Phòng Vũ vừa tỉnh dậy đã thấy Dương Lỗi như vậy, hắn cũng nhìn Dương Lỗi rồi mỉm cười.

Phòng Vũ rửa mặt xong, thấy Dương Lỗi vẫn chưa chịu cài áo mà đang ôm đàn guitar.

"Tự dưng ngứa tay quá, luyện tập một chút."

Dương Lỗi cúi đầu, gảy một cái, một chuỗi hợp âm phát ra.

Phòng Vũ nằm trên giường, dùng một tay gối sau đầu, nghe Dương Lỗi đánh đàn.

Dương Lỗi vẫn đàn bài "Tình khúc 1990", vừa đàn vừa khẽ cất tiếng hát:

Đôi mắt đen láy và nụ cười của em,

Làm thế nào cũng không quên được từng sắc thái trên gương mặt em,

Những tháng ngày xa xưa cứ nhẹ dần trôi,

Đến khi quay đầu lại, ngần ấy năm đã trôi qua...

Đường chân trời bao la chính là nơi phiêu bạt của em,

Bước chân anh mãi kiếm tìm bóng hình ấy,

Bên chiếc gối đơn trong đêm, nhớ tới sự dịu dàng của em,

Để rồi buổi sáng tỉnh dậy, anh lại thấy xót xa...

Phòng Vũ lẳng lặng lắng nghe, nhìn Dương Lỗi. Dương Lỗi đàn xong, ngẩng đầu nhìn Phòng Vũ, Phòng Vũ cười cười, vươn cánh tay đang gối sau đầu ra, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Dương Lỗi lại đây.

Dương Lỗi buông đàn guitar xuống rồi nhảy lên giường, dùng sức nhào vào lòng Phòng Vũ.

Hai người cười ôm lấy nhau, Phòng Vũ cúi đầu chăm chú nhìn Dương Lỗi một lát, đoạn cúi xuống hôn lên môi Dương Lỗi một cái.

Dương Lỗi cũng nhìn Phòng Vũ, đột nhiên kề sát vào tai Phòng Vũ, thấp giọng nói một câu.

"Chờ em đánh thắng tôi rồi nói sau!"

Phòng Vũ nói, vẫn còn cười, gương mặt trông thật đẹp trai.

"Má! Anh tưởng tôi đánh không lại anh chắc? Là tôi nhường anh thôi! Nếu tôi không nhường anh... tôi đã chơi anh từ lâu rồi!"

Dương Lỗi lỗ mãng nói, sau đó bắt đầu động tay, Phòng Vũ nhanh nhẹn chụp tay hắn lại, hai người lại dùng chân đấu đá nhau, anh tới tôi đến quấn quýt đối phương, lăn vòng vòng trên giường...

"... Anh còn bảo tôi đi nữa không?"

Đùa giỡn đủ rồi, Dương Lỗi nằm xuống, thở hổn hển hỏi Phòng Vũ.

"... Em nghĩ tôi muốn sao? ..."

Phòng Vũ nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu, thô lỗ, không kiên nhẫn...

Dương Lỗi nằm trên giường, lặng lẽ nở nụ cười...

__________________

Chương sau bắt đầu sóng gió...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro