Chương 81-85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 81

Trước khi đến Giang Hải, Chu Vân không nghĩ rằng chuyến đi này sẽ thay đổi ấn tượng vốn có của mình đối với những người tham gia quân ngũ.

Chu Vân là con gái của trưởng phòng bộ quân vụ trực thuộc trung đoàn 701, cô nàng tranh thủ ngày nghỉ đến thăm bố. Đúng lúc trưởng phòng có nhiệm vụ ở vùng khác, cho nên nhờ một vị tham mưu tác huấn đi đón con gái, dẫn cô nàng đi tham quan Giang Hải.

Trước đây Chu Vân rất chướng mắt những người tham gia quân ngũ. Toàn là mấy tên binh sĩ ngớ ngẩn, chẳng có gì thú vị, nhưng bây giờ cô cảm thấy quân nhân cũng chia thành rất nhiều loại, ví dụ như tham mưu Dương đang đưa cô dạo quanh Giang Hải đây, anh chàng khá là khác biệt.

"Chà, 'một mao ba', là Thượng úy à?"

Một mao ba = một gạch ba sao = quân hàm Thượng úy.

Ngồi trong quán cà phê, Chu Vân ngước cằm nhìn quân hàm trên vai Dương Lỗi, hớn hở nói.

Chưa đến một ngày, cô nàng đã dùng giọng điệu thân thiết nói chuyện với Dương Lỗi. Vị sĩ quan này đi trên đường thu hút không ít sự chú ý của phái nữ, khiến Chu Vân cảm thấy rất hãnh diện.

"Quân nhân các anh cứ tẻ nhạt thế nào ấy... nhưng anh thì khác. Ý em là thần thái đó."

Chu Vân nhìn Dương Lỗi chằm chằm.

Dương Lỗi chỉ cười cười. Chu Vân cảm thấy hơi thất vọng với thái độ lạnh nhạt của Dương Lỗi.

"Anh có lên mạng không? Có tài khoản QQ không?"

*QQ là một phần mềm chat của Trung Quốc, tương tự như Yahoo.

"Quân đội không cho phép lên mạng bên ngoài."

"Vậy, anh có bạn gái chưa?"

"Không có."

"Em không tin, anh đẹp trai như vậy, làm sao mà không có người yêu được?"

Chu Vân mỉm cười thăm dò.

Dương Lỗi dừng một lát.

"Có rồi."

"Sau đó thì sao?"

"Chia tay rồi."

Không biết có phải do ảo giác của mình hay không, Chu Vân cảm thấy tuy nét mặt của người trước mắt không có gì thay đổi, nhưng dường như anh ta không muốn nhắc đến đề tài này.

Chỗ bên cạnh có người đang nói chuyện say sưa, nói về sự cố Y2K.

*Sự cố máy tính năm 2000 (còn được gọi là "sự cố Y2K", "lỗi thiên niên kỷ", hay đơn giản là "Y2K") là sự cố máy tính diễn ra vào thời khắc đầu tiên bước sang năm 2000. Nguyên nhân là do các máy tính thế hệ cũ, các vi mạch đồng hồ điện tử cũ không thể nhận biết được sự khác biệt giữa các năm 2000 và 1900, bởi vì chúng được lập trình với 2 chữ số cuối cùng của năm nhằm tiết kiệm dung lượng lưu trữ khi giá cả sản xuất phần cứng máy tính trong giai đoạn đầu còn đắt đỏ. Hiểu đơn giản là máy tính nhận dạng ngày 01/01/00 (ngày 1 tháng 1 năm 2000) như là ngày 1 tháng 1 năm 1900.

"Uầy, anh trải qua đêm thiên hi thế nào?"

Chu Vân thay đổi đề tài, hào hứng hỏi.

Dương Lỗi giương mắt lên, nhìn về phía Chu Vân.

Đêm thiên hi trải qua thế nào?

Thật lâu trước đây, đã có người từng hỏi hắn câu tương tự.

Đám người nhốn nháo lúc nửa đêm, pháo hoa lả tả đầy trời, ánh sáng khi pháo hoa nổ tung trên không trung chiếu xuống đám người đang sôi sục. Tiếng chuông 0 giờ vang lên, tiếng hò reo hoan hô bắt đầu ngập tràn phố lớn ngõ nhỏ, nét mặt của tất cả mọi người đều hạnh phúc, chờ mong, thỏa mãn...

Ánh lửa bập bùng chiếu sáng một gương mặt trong đám đông, một đôi tình nhân tình nồng ý mật đi lướt qua vai người nọ. Khói lửa rơi rải rác rồi biến mất dọc theo đường chân trời, tia sáng trên gò má của người nọ dần dần tắt lịm...

"Đùng!!"

Một tiếng vang thật lớn, nổ tung trên bầu trời.

"Đùng đùng!! ..."

Tiếng nổ ầm ĩ liên tục không dứt, hòa cùng tiếng ồn ào huyên náo.

Vài nam thanh niên trải từng dây pháo dưới mặt đất, thi nhau dùng đầu thuốc lá châm lửa, ngẩng đầu nhìn cái sau tiếp nối cái trước nổ ầm trời, cười đến híp cả mắt.

"Đậu má, còn hai hộp lận! Mày muốn gọi 110 tới hả?"

"Ừ đấy! Cảnh sát đến cho mày ra đỡ đạn!"

"Cút!"

Tiếng cười giòn giã, khuôn mặt tươi rói không muộn phiền, trong đêm đông rét lạnh, dưới làn tuyết bay lất phất.

Đêm thiên hi năm 1999. Giang Hải có trận tuyết đầu tiên của thiên niên kỷ mới.

Đến khi đám đông tản đi, đường phố lại trở nên hiu quạnh. Tuyết lặng lẽ bao trùm mảnh sân phơi trống trải của một tòa nhà dân, rơi xuống vai một người.

Tại sòng bạc cách đó không xa, tiếng nhạc vẫn còn vang vọng như không biết mệt mỏi. Một ca khúc đã lỗi thời từ lâu, xuyên qua đường phố dần dần vắng lặng, truyền đến nơi này...

... Cứ thế, mỗi một ngày trôi qua thì kẻ si tình này

Sẽ càng yêu em nhiều hơn, nhiều hơn... cho đến khi tình yêu ngập tràn

Anh phát hiện rằng anh thích nhất được cùng em

Viết lên những đêm dài của tương lai đôi mình

Cứ thế, mỗi một ngày trôi qua thì kẻ si tình này

Sẽ càng yêu em nhiều hơn, nhiều hơn... cho đến khi tình yêu ngập tràn

Anh thích nhất là được ở bên em suốt cuộc đời

Anh sẽ chẳng sợ phong ba bão táp đường đời nữa...

Chu Vân đợi thật lâu cũng không thấy Dương Lỗi trả lời. Chu Vân nghi hoặc nhìn Dương Lỗi.

"Cũng như mọi người thôi. Xem pháo hoa."

Hồi lâu sau, Dương Lỗi nói.

"Anh có cầu nguyện không? Em nghe nói, cầu nguyện cho tình yêu trước pháo hoa đêm thiên hi linh nghiệm lắm đó."

Chu Vân nhớ lại đêm thiên hi vui vẻ của mình. Khi đó cô còn đang hẹn hò với bạn trai cũ, trên phố toàn là những cặp tình nhân ngọt ngào bên nhau.

"Anh không tin sao?"

Chu Vân chăm chú nhìn nét mặt của Dương Lỗi.

"Anh thật giống... một người không tin vào tình yêu nhỉ?"

Chu Vân tin tưởng trực giác của mình. Trực giác của phụ nữ rất chính xác.

"Đi thôi. Tôi đưa cô đến nhà khách của bộ."

Dương Lỗi không trả lời vấn đề của cô nàng, gọi phục vụ tới, tính tiền.

Chu Vân thất vọng. Cô cứ tưởng Dương Lỗi muốn ở cùng mình thêm một lát.

"Chúng mày xem kìa, có phải Dương Lỗi không?"

Ở bàn bên cạnh cách đó không xa, có vài người nhìn về phía Dương Lỗi.

"... Đúng rồi, hắn chứ ai!"

"Ai thế?"

"Móa, vậy mà mày cũng không biết, giang bả tử năm đó! Kim bài! Lúc hắn thành danh không biết mày đang ở xó xỉnh nào!"

*Giang bả tử: tiếng lóng của giới xã hội đen, ý nói lão đại hoặc đại ca một băng nhóm.

"Ghê gớm vậy sao? Thế mà quân đội cũng nhận à?"

"Người ta có bối cảnh gì chứ? Chưa nghe qua 'Dương công tử' bao giờ sao? Trường quân đội, khoa chính quy! Nhìn thấy chưa, một gạch ba sao. Nghe nói lúc mới tốt nghiệp từng gây náo động một trận, suýt chút nữa đã bị đuổi khỏi quân đội! Sau này vẫn lập Tam đẳng công như thường, trực tiếp thăng lên thượng úy! Nếu không có gì bất ngờ, sang năm thành thiếu tá rồi!"

Tam đẳng công: học tập chủ nghĩa của Mác-Lênin, tư tưởng của Mao Trạch Đông, lý luận của Đặng Tiểu Bình, có thành tích nổi bật, có cống hiến lớn. (Có cống hiến quan trọng -> nhị đẳng công, có cống hiến và tầm ảnh hưởng quan trọng -> nhất đẳng công).

"Mẹ kiếp! Thì ra là Dương công tử!"

"Năm 95 bây giờ ra sao rồi, năm đó bao nhiêu người vào tù? Đừng nói những người khác, cứ nhìn anh em kết nghĩa Phòng Vũ của hắn đi, ở trong đó suốt bốn năm!"

"Phòng Vũ là một kẻ rất dữ dằn! Ra ngoài còn lợi hại hơn nữa! Chậc, nếu Phòng Vũ vẫn còn ở Giang Hải, bây giờ làm gì đến lượt mấy tên đầu sẹo vớ vẩn kia làm lão đại? Mẹ nó chứ... Giang Hải không còn ai nữa rồi!!"

Sau khi đưa Chu Vân về, Dương Lỗi lái xe đến quân khu dã chiến ở vùng ngoại ô. Lính cảnh vệ gác cổng cúi chào hắn, Dương Lỗi chào lại theo nghi thức quân đội, lái xe vào thẳng bộ tư lệnh.

"Báo cáo!"

Lính cảnh vệ đứng ngoài cửa.

"Vào đi!"

Dương Lỗi cởi thắt lưng vũ trang, ném sang một bên.

Thắt lưng vũ trang: thắt lưng của bộ đội hiện đại, dùng để treo súng và kiếm chỉ huy.

"Báo cáo tham mưu Dương, có vài người dân muốn vào đại đội 3 tìm người, nhưng không mang theo giấy chứng nhận, lính gác cản lại không cho vào, bọn họ gây rối ngay trước cổng, bị lính cảnh vệ bắt giữ rồi."

"Đưa người tới phòng trực ban đi."

"Rõ!"

Dương Lỗi đi vào phòng trực ban, bên trong có vài nam thanh niên, nhờ có lính cảnh vệ trông chừng nên biết thân biết phận rồi.

Dương Lỗi bước vào, lính cảnh vệ đứng nghiêm chào hắn. Một cậu nhóc đánh giá đây chắc là sếp lớn, vì vậy mở miệng nói: "Tôi tới tìm anh em của tôi, anh ấy nhập ngũ ở đại đội 3, tại sao không cho tôi tìm người?"

"Tên gì?"

"Tôi tên Trần Thần, anh em của tôi tên Lưu Đại Minh."

"Có giấy chứng nhận không?"

"Tôi không mang giấy chứng nhận, tôi là người của phòng bida Quang Minh ở Giang Hải!"

"......"

Dương Lỗi giương mắt lên, nhìn đối phương.

"Báo cáo!" Một chiến sĩ đứng ở cửa. "Tham mưu Dương, có người đến đưa giấy chứng nhận để dẫn người về."

Một người đàn ông mặt mày tươi cười đi theo sau vị chiến sĩ nọ.

"Thủ trưởng, đây là giấy chứng nhận của chúng nó, mấy tên nhóc con không hiểu chuyện, dám xông bừa vào quân doanh, lát về tôi sẽ dạy dỗ chúng nó! Nào nào, hút điếu thuốc đi..."

Người đàn ông thành thạo móc ra một điếu thuốc lá Trung Hoa, đưa cho Dương Lỗi.

Thuốc lá "Trung Hoa" ra đời vào năm 1951, đã trải qua 63 năm phát triển. 50 năm qua, thuốc lá "Trung Hoa" chinh phục người tiêu dùng nhờ mùi vị đặc biệt và sức hấp dẫn khó cưỡng, được xem là thuốc lá hàng đầu Trung Quốc.

Dương Lỗi không nhận, cặp mắt dưới chiếc mũ quân đội quan sát người nọ. Người đàn ông giương mắt lên, nhìn thấy mặt của Dương Lỗi.

"... Mẹ nó..."

Người đàn ông ngây dại.

"... Lỗi Tử?"

_______________

Giới thiệu thêm

Một mao một: Thiếu úy, một gạch một sao

Một mao hai: Trung úy, một gạch hai sao

Một mao ba: Thượng úy, một gạch ba sao

Hai mao một: Thiếu tá, hai gạch một sao

Hai mao hai: Trung tá, hai gạch hai sao

Hai mao ba: Thượng tá, hai gạch ba sao

Hai mao bốn: Đại tá, hai gạch bốn sao

Chương 82 

 Trong một gian phòng ở căn tin của bộ, vài chai bia, vài đĩa thức ăn. Dương Lỗi cầm chai rót bia, cụng với người bên cạnh.

"Thật không ngờ hai anh em chúng ta lại gặp nhau ở đây. Nghe nói cậu ở đội bắc cầu phao mà! Chống lũ giải nguy đấy! Sao bây giờ về đây rồi?"

*Công binh bắc cầu phao: binh chủng kỹ thuật có nhiệm vụ bắc cầu hoặc làm phà đảm bảo vượt sông (tạm hiểu là như vậy chứ tui cũng không rõ lắm)

"Vừa điều tới, mới vài tháng thôi."

Dương Lỗi tháo mũ quân đội, đặt ở một bên.

"Bao nhiêu năm không gặp rồi? ... Ba năm thì phải?"

Nhị Hắc cảm khái quan sát Dương Lỗi, ánh mắt dừng ở bộ quân phục màu xanh trên người hắn.

"Nhìn cậu thế này, nếu gặp nhau trên đường, tôi thật sự không dám nhận người quen!"

"Có gì mà không dám nhận."

"Nhìn mấy ngôi sao trên vai cậu là thấy lác mắt rồi. Tôi ấy thế mà còn gọi cậu là thủ trưởng nữa kìa, thủ trưởng giải phóng quân, sau này làm quan lớn nhớ chiếu cố người anh em này nhé!"

Nhị Hắc ăn mặc như ông chủ, nhưng tính cách vẫn giống như trước đây, không đổi được miệng mồm dẻo quẹo của mình.

"Được rồi, đừng chọc tôi nữa."

Hiếm khi Dương Lỗi mới gặp lại người quen năm đó, cũng lâu rồi không có ai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn. Hắn cầm chai bia, cụng với Nhị Hắc một cái.

"Chẳng dễ gì mới gặp lại nhau, hôm nay đừng đi vội, ở lại nói chuyện với tôi chút đi."

Dương Lỗi nói.

"Đúng là chẳng dễ gì... bộ cậu đang giận ai hả? Cậu nói xem mấy năm nay cậu có liên lạc với ai chưa? Đám anh em thân thiết của chúng ta năm đó, bây giờ có ai có tin tức của cậu chứ?"

Dương Lỗi không nói lời nào.

Nhị Hắc nhấp một ngụm bia, móc ra bóp da trong túi quần, rút một tấm hình ở bên trong, mỉm cười đưa cho Dương Lỗi.

"Con tôi, ba tuổi rồi."

Trong hình, Tiểu Cầm ôm một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.

"Nghịch lắm! Còn quậy hơn bố nó ngày xưa nữa!"

Nhị Hắc cười vô cùng thỏa mãn.

"Tôi mở một công ty trên đường Thanh Hà, chuyên buôn bán đồ da, việc làm ăn cũng không tệ. Năm đó khi chọn địa điểm, Tiểu Cầm khen đường Nam Hồ tốt, nhưng tôi nói cứ chọn nơi này đi, gần với nhà hàng Thế Kỷ ngày xưa."

Nhắc đến nhà hàng Thế Kỷ, hai người im lặng một thoáng.

"Sau khi chỗ đó bị tháo dỡ, bây giờ trở thành vườn hoa giữa phố rồi. Khắp nơi đều bị dỡ bỏ, nghe nói là công trình xanh hóa thành phố gì gì đó... cậu đi qua chưa?"

"Đi rồi."

Dương Lỗi nói.

Nhị Hắc cười bất đắc dĩ.

"Thay đổi rồi! Nhiều năm như vậy, mọi thứ đều thay đổi rồi."

Nhị Hắc uống một hớp bia, ánh mắt dừng trên mặt bàn, nhớ lại chuyện cũ, Nhị Hắc cũng phiền muộn không thôi.

"Người đi hết rồi, đám anh em năm đó chẳng còn sót lại bao nhiêu. Lão Lượng đi Tứ Xuyên, Hoa Miêu dẫn người về Giang Bắc, không biết còn lăn lộn ở đó hay không. Sản nghiệp của anh Cửu đã chia đều cho các anh em, may là không có ai bêu xấu tên tuổi của anh Cửu. Tôi cũng bàn giao phòng bida Quang Minh rồi, đưa cho Tiểu Vũ trông coi. Anh Vũ có tình cảm với nơi đó, tôi nghĩ nên giữ lại trông chừng. Đợi ngày anh Vũ trở về, tôi sẽ giao lại cho anh ấy."

Nhị Hắc ngừng lại, thất thần trong chốc lát.

"Cậu nói xem, bây giờ anh Vũ đang ở đâu?"

Nhị Hắc hỏi Dương Lỗi.

Dương Lỗi không tỏ thái độ gì, nghe Nhị Hắc hỏi thế, hắn thản nhiên cười nhạt một tiếng.

"Mấy người còn không biết anh ta ở đâu, làm sao tôi biết được?"

Dương Lỗi nói.

Nhị Hắc cảm thấy hơi hối hận vì đã hỏi Dương Lỗi như vậy. Hắn còn nhớ ba năm trước Dương Lỗi đi tìm Phòng Vũ thế nào. Hắn không biết tại sao năm đó Dương Lỗi lại muốn tìm Phòng Vũ như thế, cũng không biết tại sao Phòng Vũ lại bỏ đi mà không nói một lời. Năm đó Dương Lỗi tìm Phòng Vũ, hầu như tất cả mọi người đều biết, bởi vì gây náo động quá lớn, lúc ấy vì tìm người mà Dương Lỗi tự ý rời khỏi đơn vị bộ đội đã bố trí xong xuôi, trì hoãn việc báo danh, suýt chút nữa đã bị khai trừ vì tội đào ngũ, thậm chí còn bị phạt nặng. Sau này Dương Lỗi trở về từ phía Nam, đột nhiên không tìm người nữa, quay về bộ đội, hơn nữa còn quyết liệt yêu cầu không về trụ sở cũ, muốn ra quân khu tiền tuyến gia nhập đội bắc cầu phao chuyên chống lũ giải nguy, nhận những nhiệm vụ nguy hiểm và gian khổ nhất. Ai ai cũng nói, đầu óc Dương Lỗi hỏng rồi!

Có người nói Dương Lỗi đã tìm được Phòng Vũ ở phía Nam, hai người đã gặp nhau, nhưng cũng có người nói Dương Lỗi chưa tìm được người, chỉ là mệt mỏi nên không tìm nữa. Rốt cuộc hai người đã gặp nhau hay chưa, không ai biết cả, bởi vì sau khi trở về, Dương Lỗi không hé lộ một chữ. Chỉ biết từ khi quay lại Giang Hải, Dương Lỗi không còn đi tìm Phòng Vũ nữa.

"Mấy năm qua, Lão Lượng bị truy nã, chỉ có thể chạy trốn. Hoa Miêu một mực trông coi địa bàn của anh Vũ, suýt chút nữa đã mất luôn cái mạng. Trong thời gian anh Vũ ở tù, chuyện bên ngoài có Hoa Miêu lo liệu, anh ấy không cần bận tâm về việc gì. Trước đây tôi còn thấy nó chướng mắt, nhưng nó thật sự có tình có nghĩa với anh Vũ, thật tốt."

Nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt Nhị Hắc cũng phủ một tầng sương.

"Lúc anh Vũ ra tù, rất nhiều anh em đã quay lại, còn có người khác tìm đến nương tựa, muốn đi theo anh ấy. Trong bốn năm ở tù, anh ấy gom được không ít người, nhân mã đông như thế, ai cũng phục anh ấy, ra ngoài muốn giúp anh ấy kéo cờ lớn, muốn theo anh ấy lăn lộn. Đại ca cậu Yến Tử Ất khuyên anh Vũ suốt một đêm, Lưu Gù, Trương Tứ và mấy vị đại ca năm đó, ai cũng bằng lòng quy thuận. Thế nhưng anh Vũ chỉ nói một câu, không lăn lộn nữa. Mặc cho mọi người nói đến rách cả mồm, anh ấy cũng không chịu ở lại, đòi đi cho bằng được."

Nhị Hắc bồi hồi nhớ lại. Lúc ấy rất nhiều người không hiểu, tại sao Phòng Vũ lại kiên quyết muốn rời khỏi Giang Hải như thế. Trong giới xã hội đen, ngồi tù tựa như một loại vốn liếng, nó có sức ảnh hưởng hệt như giấy chứng nhận nghề nghiệp vậy. Vào tình hình lúc đó, chỉ cần Phòng Vũ nói một câu, hoàn toàn có thể Đông Sơn tái khởi (trở lại ngày xưa), thế nhưng Phòng Vũ lại rời khỏi Giang Hải, mai danh ẩn tích.

"Có người nói, anh Vũ ngồi tù riết nên nhát gan, không còn can đảm như lúc trước. Tôi biết không phải như thế."

Nhị Hắc nhìn ly bia.

"Trước đây anh Vũ toàn sống vì anh Cửu. Đời này, anh Vũ chỉ nhận một đại ca là anh Cửu. Bây giờ anh Cửu không còn nữa, cũng tới lúc anh ấy nên sống cho chính mình."

"Lúc trước anh Vũ từng nói, anh ấy muốn có một gia đình. Lão bà hài tử nhiệt kháng đầu, anh Vũ nên có cuộc sống như vậy rồi."

*Lão bà hài tử nhiệt kháng đầu: Vợ con và đầu giường gần lò sưởi, có thể hiểu là có vợ con và một chiếc giường ấm, cuộc sống đơn giản và hạnh phúc.

Dương Lỗi không nói lời nào, nghe Nhị Hắc nói hết.

"Cậu biết không, Anh Tử và anh Vũ tốt lắm. Ngày xưa cô ấy theo đuổi anh Vũ rất dữ dội. Trong bốn năm anh Vũ ở tù, ngày nào cô ấy cũng đến thăm, lo hết mọi chuyện, chuẩn bị hết mọi thứ. Trước đây anh Vũ không có tình cảm với cô ấy, từ chối cô ấy rất nhiều lần, thế nhưng bốn năm qua Anh Tử đối xử với anh Vũ thế nào, đây mới gọi là hoạn nạn biết chân tình, cho dù là người đá cũng cảm động. Một cô gái trẻ như vậy, tự mình mở một tiệm cắt tóc, khó khăn biết bao nhiêu. Năm anh Vũ bị tăng hình phạt, cô ấy không hề do dự bán luôn cửa tiệm, lấy hết tiền đi nhờ quan hệ, đó là tiền mà cô ấy đi sớm về khuya nhiều năm vất vả kiếm được! Một người phụ nữ có thể làm đến mức đó vì anh Vũ, đám anh em chúng tôi cũng phục rồi. Chỉ bằng việc này thôi, cô ấy xứng đáng làm người phụ nữ của anh Vũ."

Nhị Hắc nhớ mỗi ngày Anh Tử đều đi thăm tù, bốn năm như một, sự kiên trì của cô nàng làm cho ngay cả quản ngục cũng cảm động. Trước đây gái gú đu theo Phòng Vũ rất nhiều, nhưng chỉ khi xảy ra chuyện mới biết ai thật lòng.

"Cậu nói xem, có một người phụ nữ chịu làm mọi thứ vì cậu, cậu phải ngồi tù mà cũng không bỏ đi, còn đòi hỏi gì nữa? Anh Vũ đâu phải là người đá, đàn ông mà, sao không cảm động cho được. Sau khi anh Vũ ra tù, chuyện này xem như thuận lý thành chương. Ngày anh Vũ được thả ra, cậu không biết đâu, hai người bọn họ đúng là hoạn nạn thấy chân tình."

Nhị Hắc nhớ lại ngày Phòng Vũ ra tù, Anh Tử kích động vùi mặt vào ngực Phòng Vũ khóc nức nở.

"Bọn họ kết hôn rồi à?"

Dương Lỗi dập điếu thuốc, hỏi.

"Có hay không cũng vậy thôi. Anh Vũ vừa ra tù, không bao lâu đã rời khỏi Giang Hải, chẳng biết đã đi đâu. Anh Tử cũng không thấy bóng dáng, có lẽ hai người họ đi cùng nhau... chậc, có kết hôn hay không cũng thế thôi. Đợi anh Vũ trở về, đám anh em sẽ tổ chức một hôn lễ linh đình cho bọn họ!"

Dương Lỗi lẳng lặng hút thuốc, sương khói tản ra, bao phủ gương mặt bình tĩnh, mơ hồ của hắn.

"Tại sao anh ta không ở lại Giang Hải?"

Hồi lâu sau, Dương Lỗi hỏi. Nhị Hắc liếc Dương Lỗi một cái.

"Không lăn lộn cũng có thể làm chuyện khác. Giang Hải còn nhiều việc mà anh ta có thể làm, anh ta không nhất thiết phải đi."

Nhị Hắc không nói gì, uống một hớp bia, cười cười.

Dương Lỗi hút một hơi thuốc, quay đầu nhìn Nhị Hắc.

"Lỗi Tử, tôi không biết năm đó cậu và anh Vũ có khúc mắc gì. Chuyện năm đó, tôi cũng khó nói gì được."

Nhị Hắc có chút muốn nói lại thôi, rồi lại bất đắc dĩ cười cười.

"Anh Vũ muốn đi, chắc chắn có lý do của anh ấy, chúng tôi không rõ lắm, cậu cũng đừng hỏi làm gì. Ba năm, cộng thêm bốn năm cậu đến trường, thế là bảy năm rồi. Bảy năm, biết bao chuyện đã thay đổi. Bảy năm nay Giang Hải trở thành thế nào, đến tôi còn suýt không nhận ra, huống hồ là con người. Cậu nói có đúng không?"

_______________

Chương 83

Nhị Hắc cười nhàn nhạt, uống một hớp bia, không nói gì nữa.

Dương Lỗi lắc ly bia trong tay, nghĩ đến lời Nhị Hắc nói.

Bảy năm. Thời gian bảy năm đủ để thay đổi rất nhiều, phai mờ rất nhiều. Bảy năm, đủ cho tất cả những gì sâu đậm và mãnh liệt trở nên lắng dịu.

Hắn đã từng cho rằng có một vài thứ chắc chắn cả đời, bất kỳ thử thách nào cũng có thể vượt qua, nhưng đến tuổi này rồi, hắn mới hiểu được, trên đời này, những thứ có thể bị khảo nghiệm không nhiều lắm, bản thân khảo nghiệm đó đã là một thứ xa xỉ rồi.

Chỉ khi trẻ tuổi ngông cuồng không biết trời cao đất rộng mới có thể hỡ chút lại nghĩ đến cả đời. Bây giờ ngẫm lại, Dương Lỗi cảm thấy chỉ có năm đó, mình mới dám nghĩ đến chuyện cả đời.

Bốn năm trước, hắn hồ hởi đếm từng ngày chờ Phòng Vũ ra tù, hắn nhờ người sắp xếp để Phòng Vũ có thể nghe điện thoại một mình, lúc ấy Phòng Vũ nói cho hắn biết, bởi vì ra mặt giúp người ta, Phòng Vũ dẫn đầu kéo bè kéo phái đánh nhau gây náo loạn trong tù, hậu quả nghiêm trọng, bị tăng hình phạt thêm một năm.

"Cái gì? Anh..." Dương Lỗi như bị tạt một gáo nước lạnh, hắn vừa giận vừa sốt ruột, lại nửa tin nửa ngờ! Nhưng chuyện này thật sự rất giống tác phong của Phòng Vũ. Phòng Vũ là người rất nghĩa khí, ở nơi nào cũng thế!

"... Sao anh lại nóng nảy như vậy!! Anh thật là..." Dương Lỗi biết trách cứ Phòng Vũ cũng vô dụng. "Mấy ngày nữa tôi xin nghỉ trở về!"

Dương Lỗi có thể nhìn Phòng Vũ bị tăng hình phạt sao?! Thế nhưng Phòng Vũ lại kiên quyết từ chối.

"Không cần đâu, một năm này tôi phải ngồi. Nếu không ra ngoài còn mặt mũi nào lập côn nữa."

*lập côn: từ địa phương ở vùng Đông Bắc, ý nói làm lão đại hoặc đại ca.

Giọng điệu của Phòng Vũ rất bình tĩnh, thái độ lại vô cùng kiên quyết.

"Mặt mũi? Anh ngồi tù vì mặt mũi? Anh ngồi đến điên rồi sao?!"

"Tôi ở trong tù quen rồi. Những người ở đây đều phục tôi, tôi định sau này sẽ thu nhận bọn họ, cùng làm chuyện lớn. Tôi muốn ra ngoài như thế đấy, nếu không mấy năm nay gom người uổng phí rồi."

Lúc trước Dương Lỗi không nghĩ rằng Phòng Vũ có dã tâm như vậy. Hắn không ngờ Phòng Vũ lại nghĩ đến những việc này. Có lẽ năm tháng trong tù sẽ thay đổi suy nghĩ của con người, Dương Lỗi cảm thấy Phòng Vũ thế này thật xa lạ.

"Em đang tập huấn, xin nghỉ khó lắm, không cần phải về đâu, cho dù em về tôi cũng muốn ngồi thêm. Vả lại em còn một năm nữa mới tốt nghiệp, bây giờ tôi ra ngoài một mình cũng không có nghĩa lý gì. Ba năm còn ngồi được, một năm có là bao."

Phòng Vũ nói.

Cuối cùng, Dương Lỗi không cố nài nữa.

Hắn hiểu Phòng Vũ quá rõ, một khi đã quyết định chuyện gì, Phòng Vũ sẽ không đổi ý. Hắn hiểu tính tình kiên quyết của Phòng Vũ, cho dù hắn trở về xin người giảm hình phạt cho Phòng Vũ, Phòng Vũ cũng không chịu ra. Hắn biết Phòng Vũ không muốn gây thêm phiền phức cho mình vì sai lầm của bản thân —— Phòng Vũ chính là người như thế!

Rốt cuộc Dương Lỗi vẫn nghe lời Phòng Vũ, nhịn thêm một năm nữa.

Khi đó, hắn tin tưởng Phòng Vũ hết mực. Hắn tin từng câu nói của Phòng Vũ, tin từng lý do mà Phòng Vũ cho hắn.

"Vậy chúng ta cùng nhau ra ngoài. Tính theo thời gian, tôi ra ngoài sớm hơn anh. Đến lúc đó tôi đi đón anh!"

Một năm, Dương Lỗi thầm nghĩ, chớp mắt một cái là qua thôi!

Trong điện thoại, Phòng Vũ dừng một lát rồi mới "ừ" một tiếng, khoảng dừng ngắn ngủi ấy không hề khiến Dương Lỗi chú ý.

Sau khi buổi diễn tập thông báo tốt nghiệp kết thúc, vào hôm nhận được bằng tốt nghiệp, Dương Lỗi gần như phóng ra khỏi cổng trường. Trong đầu Dương Lỗi chỉ có một ý niệm, quay về Giang Hải, đến gặp Phòng Vũ. Còn vài ngày nữa Phòng Vũ mới ra tù, hắn muốn cầm bằng tốt nghiệp đi đón Phòng Vũ. Hắn muốn gặp Phòng Vũ, muốn cho Phòng Vũ một bất ngờ, hắn thử tưởng tượng nét mặt của Phòng Vũ khi nhìn thấy hắn, hắn muốn ôm chầm lấy Phòng Vũ, nói cho Phòng Vũ biết hơn một nghìn ngày đêm chia cách này, hắn sống một ngày bằng một năm như thế nào...

Lúc Dương Lỗi chạy tới cổng trường, bảo vệ cổng gọi hắn lại, nói hắn có điện thoại.

"Cậu ta nói mình họ Phòng!"

Dương Lỗi sững sờ, ngây ngẩn.

Hắn vứt hành lý, chạy vội đến nhận cú điện thoại kia...

"Từ khi cậu nhập ngũ, mấy năm qua chẳng buồn liên lạc với các anh em, tất cả mọi người đều nói, thằng nhóc cậu không có lương tâm, đi đường lớn sung túc một mình, không thèm nhớ các anh em ngày xưa nữa."

Giọng nói của Nhị Hắc vảng vất trong sương khói.

"... Nghĩ lại năm đó chúng ta cùng lăn lộn, mẹ nó dữ dằn quá chừng... cậu còn nhớ không, có lần đi theo anh Vũ, cậu dẫn Lý Tam và Xuyên Tử, chúng ta đụng độ bọn Ngô Côn trong câu lạc bộ quân nhân, ha ha, đánh cho cái thằng Ngô Côn kia phải xách quần lót chạy luôn! Cái quần lót của nó màu đỏ mới ghê chứ! Làm cho đám anh em buồn cười muốn chết! Ha ha ha! ..."

Nhị Hắc giống như đang kể chuyện hôm qua, hắn cười ha ha, cười đến mức chẳng dừng lại được.

"... Vui chết đi được."

Nụ cười của Nhị Hắc phai dần, gương mặt cũng không còn trẻ tuổi khí thịnh như bảy năm trước.

"... Bây giờ không lăn lộn nữa, vẫn có tiền đấy thôi, nhưng không biết tại sao cứ luôn nhớ tới trước kia."

Nhị Hắc nói xong lại tiếp tục uống bia.

Chẳng biết từ lúc nào, Nhị Hắc đã say.

"... Tôi thật sự rất hối hận." Nhị Hắc say rồi, giọng nói mang theo tiếng nức nở.

"... Năm đó nếu không phải vì tôi... những chuyện sau đó sẽ không xảy ra!!"

Dưới tác động của cồn, Nhị Hắc lệ rơi đầy mặt.

"... Mấy năm qua... không có ngày nào tôi sống thanh thản!!"

Nhị Hắc say bí tỉ, hắn gục xuống bàn, khóc nức nở...

Nghe tiếng khóc của Nhị Hắc, Dương Lỗi yên lặng hút thuốc.

Hắn đang nhớ lại các anh em cũ. Sau đợt nghiêm đả năm 95, những người ở lại Giang Hải không nhiều lắm. Lý Tam và Xuyên Tử không còn ở Giang Hải, các anh em đều tìm được đường ra, ngay cả Đinh Văn cũng thế. Năm đó trước khi đi, Dương Lỗi từng nhờ cậy Đinh Văn, bởi vì Đinh Văn đã biết chuyện, hắn nhờ Đinh Văn thay mình trông chừng Phòng Vũ, có gì lo liệu được thì hãy lo liệu giúp. Nhưng bây giờ, ngay cả Đinh Văn cũng không còn ở Giang Hải, nghe nói đột nhiên đổi nơi làm việc sang một công ty ở vùng khác, chuyển nhà đi luôn rồi.

Sản nghiệp của Yến Tử Ất càng ngày càng lớn, liên quan đến bất động sản, vật liệu xây dựng, trang trí, ăn uống, không chỉ ở Giang Hải mà còn khuếch trương khắp mọi nơi, bây giờ "tập đoàn Dịch Liên" đang là niềm mong đợi của nhân dân cả tỉnh, ở trong nước cũng rất có tiếng tăm. Yến Tử Ất chính là đại ca xã hội đen chuyển hình thành công nhất Giang Hải, gốc gác đại ca giang hồ của hắn đã là chuyện xưa như trái đất, bây giờ Yến Tử Ất chính là nhà doanh nghiệp nổi tiếng khắp cả nước.

Dương Lỗi đến thăm Yến Tử Ất, Yến Tử Ất còn bảo Dương Lỗi mau đổi nghề đi, đến công ty của mình làm việc. Dương Lỗi chỉ cười cười.

"Đại ca, bây giờ dưới trướng anh thiếu gì nhân tài, còn cần em nữa sao?"

"Cậu thì khác. Chỉ cần cậu đồng ý, nơi này của đại ca vĩnh viễn có chỗ cho cậu."

Yến Tử Ất đối xử với Dương Lỗi thật sự không tệ.

"Cảm ơn đại ca, nhưng sau này có lẽ em sẽ không ở lại Giang Hải nữa."

"Cậu cũng muốn đi?"

Người khác đi Yến Tử Ất còn hiểu được, nhưng Dương Lỗi có bối cảnh gia đình như thế, dòng dõi làm tướng, quan viên nhị đại, ở Giang Hải có tương lai biết nhường nào?

"Đã mặc được bộ quân phục này, em chưa có ý định cởi xuống nhanh như vậy. Một khi nhận được lệnh điều động từ quân đội, có lẽ phải đi bất cứ lúc nào."

"Giang Hải có gì không tốt, không có gì khiến cậu lưu luyến sao?"

Dương Lỗi không trả lời.

"Từng người một đều bỏ đi." Yến Tử Ất thở dài. "Cậu và Phòng Vũ, tôi chẳng giữ được người nào cả."

Nói đến Phòng Vũ, Yến Tử Ất lại nhớ tới La Cửu. Đã lâu không nhắc lại chuyện xưa, Yến Tử Ất cũng thở dài một tiếng.

"Khi đó, tôi muốn giữ Phòng Vũ ở lại nhưng không được. Cậu ta uống say quá, có nói một câu. Giang Hải có quá nhiều kỷ niệm, nhớ tới sẽ đau lòng..."

Chương 84

Sau khi gặp lại Nhị Hắc không lâu, Dương Lỗi vào thành phố làm việc, tranh thủ về nhà một chuyến.

Mấy năm nay, quan hệ giữa Dương Lỗi và Dương Đại Hải đã cải thiện đáng kể. Dương Lỗi không còn đối chọi gay gắt với ông như thời niên thiếu nữa. Mấy năm qua, hắn trưởng thành hơn nhiều, đối với chuyện năm xưa, hắn đã có nhận định của riêng mình, cũng như thông hiểu nhiều hơn. Tuổi tác của Dương Đại Hải ngày càng cao, sức khỏe cũng không tốt lắm, Dương Lỗi nhìn người đàn ông cao cao tại thượng luôn vênh mặt hất hàm trong ấn tượng của mình dần dần lưỡng tấn ban bạch (tóc mai hai bên chuyển màu hoa râm), già đi theo năm tháng, chút khúc mắc năm xưa đã không còn là chuyện không thể cứu vãn. Mặc kệ bố mẹ có lỗi lầm gì, phận làm con vẫn phải có nghĩa vụ hiếu thuận, trước đây Dương Lỗi chưa ý thức được điều này, bây giờ trưởng thành rồi, có rất nhiều chuyện đã hiểu thấu đáo và bỏ xuống được.

Dương Lỗi sẽ chủ động về nhà, còn mua đồ bổ tặng cho Dương Đại Hải và mẹ kế. Đối với sự thay đổi của Dương Lỗi, Dương Đại Hải vui mừng khôn xiết. Lần đầu tiên Dương Lỗi mua nhân sâm Mỹ tặng cho Dương Đại Hải, Dương Đại Hải nhận lấy, ông còn cầm mắt kính để đọc chữ trên đó, tay cầm kính khẽ run rẩy.

Tuy hai cha con chưa thể thân mật khắng khít như cha con nhà người ta, nhưng chỉ cần có thể ngồi cạnh nhau bình thản trò chuyện, cùng ăn một bữa cơm, nói chuyện công việc và sinh hoạt, với Dương Đại Hải mà nói, thế là đáng quý lắm rồi.

Mấy năm nay, ông đã già đi nhiều, đối với chuyện quá khứ, Dương Đại Hải cũng bắt đầu suy xét lại, thái độ đối nhân xử thế cũng dần dần thay đổi. Từ khi đi bộ đội đến nay, Dương Lỗi chưa từng làm ông mất mặt bao giờ, mặc dù lúc tốt nghiệp đã gây náo loạn một trận, nhưng suốt ba năm qua, Dương Lỗi không cậy vào quan hệ của ông, tự mình tạo lập mảnh trời riêng, trong lúc chống lũ giải nguy còn được nhận Tam đẳng công, Dương Đại Hải chưa từng nếm trải cảm giác hãnh diện của người làm cha như thế. Vì vậy ông cũng không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của Dương Lỗi, quan hệ giữa hai cha con giờ đây tương đối hòa thuận.

Có điều, Dương Đại Hải vẫn luôn thúc giục chuyện chung thân đại sự của Dương Lỗi.

"Bố, con đã nói rồi, bây giờ công việc bề bộn, tạm thời con chưa muốn nghĩ đến vấn đề này."

Trên bàn cơm, vợ Dương Đại Hải lại thu xếp chuyện xem mắt cho Dương Lỗi, đưa ảnh của các cô gái cho hắn xem.

"Tiểu Lỗi, nhìn nè con, cô bé này xinh đẹp biết bao nhiêu, gia thế cũng tốt, con nhìn đi..."

Dương Lỗi có hơi mất kiên nhẫn.

"Mẹ, mẹ đừng bận tâm về việc này. Qua vài năm nữa rồi tính sau."

"Qua vài năm nữa? Bây giờ con không còn mười tám mười chín tuổi, đến lúc phải cân nhắc chuyện cá nhân rồi!"

Dương Đại Hải vô cùng nôn nóng. Từ lúc Dương Lỗi còn chưa tốt nghiệp khỏi trường quân đội, Dương Đại Hải bỗng nhiên thu xếp cho hắn tìm bạn gái, ba năm qua gần như chưa bao giờ ngừng hối thúc. Dương Lỗi không hiểu tại sao Dương Đại Hải lại tỏ ra sốt ruột về vấn đề này như vậy. Bạn bè của hắn có người ngoài ba mươi vẫn chưa kết hôn, gia đình còn chẳng buồn thúc giục nữa là. Đàn ông hai mươi mấy tuổi phải lo cho sự nghiệp, đến bốn mươi vẫn chưa kết hôn cũng không có gì lạ. Trước đây Dương Lỗi cứ tưởng Dương Đại Hải chỉ quan tâm đến việc mình có đi chính đạo hay không, ngờ đâu ở phương diện này ông cũng nóng lòng như thế.

Vì việc đó, Dương Đại Hải không chỉ tìm Dương Lỗi nói chuyện một hai lần.

"Ở trường quân đội... con có thích bạn nữ nào không?"

"Không có."

"Trung đoàn 701 cũng không thiếu nữ cán bộ, con không để ý ai sao?"

"Chỉ là đồng nghiệp thôi."

"Con... rốt cuộc muốn tìm dạng người thế nào?"

"Đừng hỏi nữa. Công việc bề bộn, con chưa có ý định gì hết."

"... Trước đây con cũng từng quen bạn gái! Tại sao bây giờ lại..."

Dương Đại Hải không nói nữa, cuộc đối thoại này chẳng bao giờ có tiến triển.

Lúc Dương Lỗi đi bộ đội có quen biết vài người bạn, còn đưa bọn họ về nhà chơi. Trước đây Dương Đại Hải ghét cay ghét đắng đám anh em giang hồ của Dương Lỗi, nhưng với những người bạn hoặc đồng nghiệp cùng là quân nhân mà hiện giờ Dương Lỗi đưa về nhà, Dương Đại Hải vẫn tỏ thái độ hết sức thận trọng. Có đôi khi Dương Lỗi và bạn bè tán dóc ở trong phòng, thậm chí còn cảm giác được Dương Đại Hải đang quan sát bọn họ.

Dương Lỗi cảm thấy Dương Đại Hải càng lúc càng kỳ quặc. Hắn nghĩ, có lẽ khi người ta già đi, tính tình sẽ trở nên quái gở như thế.

Bây giờ nhắc tới chuyện xem mắt, bữa cơm đang vui vẻ lại tan rã trong không vui.

"Cái thằng Phòng Vũ kia, sau này còn tìm con nữa không?"

Trước khi Dương Lỗi đi, Dương Đại Hải đột nhiên hỏi.

"Không có."

Dương Lỗi mặt lạnh tanh xỏ giày vào.

Dương Lỗi biết Dương Đại Hải không hy vọng mình vẫn còn qua lại với những tên côn đồ như Phòng Vũ, vì vậy ông cứ thường xuyên hỏi câu này, dường như ông rất để ý đến việc bọn họ còn liên lạc hay không.

"Không có, một lần cũng không! Đừng hỏi nữa được chứ?"

Mỗi lần Dương Đại Hải hỏi như thế, Dương Lỗi lại nổi nóng, dần dà Dương Đại Hải cũng ít hỏi.

Dương Lỗi lái xe về trung đoàn 701, phòng hoạt động đang giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Đây là buổi tiệc liên hoan giữa quân đội và nhân dân. Nhằm giải quyết vấn đề cá nhân của các sĩ quan còn độc thân, đoàn thị ủy và hiệp hội phụ nữ ở Giang Hải đã sắp xếp cho một nhóm thiếu nữ độc thân đến quân doanh giao lưu hữu nghị. Lúc Dương Lỗi trở lại bộ tư lệnh, nhóm thiếu nữ trang điểm xinh đẹp kia đã đến nơi đóng quân, gần ba chục cô gái ăn mặc sặc sỡ líu ríu đi lại trong quân doanh, lập tức mang đến một sắc thái khác cho quân doanh đơn điệu toàn phái nam, ngay cả những chiến sĩ đang tập luyện ở gần đó cũng nhịn không được nhìn trộm các cô.

"Tham mưu Dương, anh trở về thật đúng lúc, đội trưởng đã đăng ký cho anh rồi!"

"Cái gì?"

Dương Lỗi có thể tham gia vụ náo nhiệt này sao? Khi buổi giao lưu bắt đầu, khách quý hai bên được mời lên sân khấu, đội trưởng đẩy Dương Lỗi, bảo hắn dẫn đầu mọi người lên trên.

"Đội trưởng, tôi không lên đâu."

"Mắc gì lại không lên?" Đội trưởng là người Tứ Xuyên, cách nói cũng đặc chất Tứ Xuyên.

"Tôi... có bạn gái rồi!"

"Thằng nhóc này lại xạo sự nữa à? Lên đi! Đây là mệnh lệnh!"

Đội trưởng rất thích Dương Lỗi, đưa chân đá hắn lên trên.

"Tiểu Dương có vóc dáng tốt, cho trung đoàn 701 chúng ta thêm thể diện!" Lãnh đạo đoàn khác cũng góp vui.

"Dương Lỗi đẹp trai thật, cậu ấy lên đó, những cán bộ khác của chúng ta sẽ lép vế mất!"

Dương Lỗi hết cách, đành phải dẫn đám sĩ quan lên trên. Nhóm khách nữ đứng đối diện đã sớm đưa mắt ngắm nghía các sĩ quan này, trong số đó, Dương Lỗi là người nổi bật nhất. Các cô gái đều quan sát hắn, có người lén lút, có người trắng trợn, còn có vài người vừa che miệng nhìn hắn vừa hưng phấn bàn tán.

Dương Lỗi hoàn toàn không có hứng thú nhìn các cô gái đối diện trông như thế nào. Trò chơi bắt đầu, Dương Lỗi thờ ơ bắt tay với từng người, giới thiệu ngắn gọn về bản thân. Lướt qua vài cô gái, đã có người trực tiếp xin số di động và tài khoản QQ của hắn. Thiếu nữ ở thời đại này không còn như ngày xưa, ai nấy đều thẳng thắn, cởi mở, không biết ngượng là gì.

Dương Lỗi đáp trả qua loa, thầm nghĩ khi nào chấm dứt phải chuồn ra ngoài mới được, rốt cuộc đến phiên một cô gái cuối cùng.

"Xin chào, tôi tên Dương Lỗi."

Dương Lỗi vươn tay một cách máy móc, nhưng đối phương lại không chìa tay ra, Dương Lỗi ngẩng đầu lên.

Một cô gái xinh đẹp, sành điệu, mỉm cười nhìn hắn.

"... Phương Mai?"

"Sao cậu lại đến đây?"

Trong một tiệm cơm nhỏ ở thị trấn, Dương Lỗi mở đồ uống cho Phương Mai.

"Sao tớ không thể đến? Tớ cũng là thiếu nữ độc thân mà. Sao hả thượng úy Dương, không hoan nghênh à?"

Phương Mai về nước hơn nửa năm rồi, cô nàng đang làm việc cho một công ty ngoại quốc, hình như làm chức quản lý.

"Cậu muốn bày trò gì đây?"

Dương Lỗi không cần hỏi cũng biết Phương Mai cố tình trêu chọc mình.

Lần này trở về, Phương Mai có ý định trường trú trong nước. Sau năm 2002, hải quy* được xem là vàng thật bạc thật, vô cùng có giá. Tuy Phương Mai đã có thẻ xanh ở nước ngoài , nhưng vì nguyên nhân gia đình, cô vẫn về nước làm việc. Phương Mai và Dương Lỗi vẫn luôn giữ liên lạc, hai người là thanh mai trúc mã, rất hợp ý nhau.

*Hải quy: người về nước sau thời gian học tập ở nước ngoài. Thẻ xanh là thẻ xác nhận tình trạng thường trú của một người nước ngoài tại đất nước đó.

"Tớ có bày trò gì đâu, tớ đến xem mắt thật mà. Tham mưu Dương, thế nào, cho một cơ hội đi?"

Phương Mai mỉm cười, qua tuổi thiếu nữ mơ mộng, bây giờ cô càng ra dáng thùy mị và chín chắn. Trong nhóm thiếu nữ vừa rồi, Phương Mai được rất nhiều sĩ quan để ý, bọn họ còn đua nhau tự giới thiệu với cô nàng.

"Cậu vừa ý người nào, tớ giới thiệu cho cậu."

"Còn người nào nữa, đương nhiên là cậu rồi."

"Được!"

Phương Mai cười ha ha.

"Nhìn cậu kìa! Dương Lỗi, cậu tưởng tớ vẫn còn mười bảy mười tám à, treo cổ trên một thân cây? Cậu đá tớ, tớ lại thích cậu cả đời chắc? Bây giờ hai ta chỉ còn tình nghĩa giữa chiến hữu cách mạng thôi!"

Phương Mai là một cô gái phóng khoáng, cầm lên được, bỏ xuống được. Những năm ở nước ngoài, Phương Mai đã trải qua nhiều mối tình sâu đậm và đặc sắc, cô là người phụ nữ đã thật sự thấu hiểu tình yêu và cuộc đời.

Đang ăn cơm và tâm sự, Phương Mai liếc nhìn Dương Lỗi.

"Cậu thì sao? Vẫn còn một mình hả?"

Không cần Dương Lỗi nói, Phương Mai cũng biết. Mấy năm qua, bên cạnh Dương Lỗi chưa từng xuất hiện người phụ nữ nào.

"Lẽ nào cậu định không yêu đương nữa?"

Dương Lỗi tiếp tục dùng bữa, không nói chuyện.

"Người nhà không thúc giục cậu à?"

"... Sao bây giờ cậu giống hệt mẹ tớ vậy, có thể đừng gặp tớ lại nói chuyện này không?"

Dương Lỗi nhịn hết nổi.

"Cậu cũng đến tuổi rồi, sắp ba mươi chứ ít gì, dù sao con người phải sống thực tế một chút, đừng tự làm khó bản thân."

Dương Lỗi không trả lời, cũng không có biểu lộ gì.

Phương Mai quan sát nét mặt của Dương Lỗi, do dự một chút rồi mới chậm rãi mở miệng.

"... Còn nhớ Phòng Vũ à?"

________________________

Nhớ chết lên chết xuống luôn ấy chớ =))

Chương 85

Phương Mai biết chuyện từ ba năm trước.

Ba năm trước, lúc Phương Mai về nước thăm người thân cũng chính là lúc Dương Lỗi đau khổ nhất. Tuy Phương Mai đã chôn vùi tình cảm này trong lòng, nhưng dù sao Dương Lỗi vẫn là người mà cô từng yêu, Phương Mai bồi bạn với Dương Lỗi, thậm chí còn nghĩ đến việc dùng tình cảm của mình sưởi ấm cho hắn. Dương Lỗi không muốn làm lỡ đường tình của một cô gái thật lòng thật dạ với mình thêm nữa, vì vậy quyết định nói thật với Phương Mai.

Đến khi biết được người trong lòng Dương Lỗi năm đó là Phòng Vũ, Phương Mai hết sức bàng hoàng.

"... Cậu là đồng chí?"

*同志 (đồng chí): ngoài nghĩa "đồng chí" = những người bạn cùng lý tưởng, sự nghiệp, đấu tranh; "đồng chí" còn dùng để chỉ những người đồng tính.

Lúc bấy giờ, từ "đồng chí" được dùng để chỉ một nhóm người cố định.

"Không phải, tớ chỉ có cảm giác với anh ấy thôi!"

Dương Lỗi chưa từng có cảm giác như thế với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài Phòng Vũ. Thành thật mà nói, bốn năm tại trường quân đội, nơi tập trung của cánh mày râu, Dương Lỗi từng gặp những người đàn ông ra ám hiệu với mình, không phải chỉ riêng một người, trong số đó không hề thiếu những người anh tuấn ưu tú, nhưng Dương Lỗi lại chẳng có cảm giác gì, chính bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình chỉ có cảm giác với mỗi Phòng Vũ.

Phương Mai đã hiểu.

Cô nhớ lại mảnh sân trong nhà Dương Lỗi, nhớ lại dáng vẻ rầu rĩ của Dương Lỗi sau khi suýt đánh nhau với Phòng Vũ, nhớ lại đêm hôm đó dưới giàn hoa tử đằng, Dương Lỗi buồn bã thổ lộ với mình: "Tớ thích anh ấy... thích đến mức... tớ cũng không biết phải làm sao nữa!" Cô nhớ lại lúc ba người bọn họ ngồi một chỗ tán dóc, Dương Lỗi chẳng bao giờ tập trung nghe cô nói, ánh mắt của Dương Lỗi luôn một mực theo sát Phòng Vũ...

Rốt cuộc Phương Mai đã hiểu. Cô cứ ngỡ Dương Lỗi nói "cô ấy", thì ra là "anh ấy".

Phương Mai ở nước ngoài nhiều năm, tầm nhìn cũng khác, cô từng thấy rất nhiều tình yêu đồng chí. Mặc dù sự thật khiến cô rất bàng hoàng, nhưng cô hiểu sự đời hơn người khác. Dương Lỗi không dối gạt cô, chuyện vài năm trước, cô cũng đã biết. Nhìn Dương Lỗi mấy năm nay, Phương Mai chỉ có thể lặng lẽ thở dài trong lòng.

"Sau này, cậu có còn đi tìm anh ấy nữa không?"

Phương Mai hỏi. Dương Lỗi lắc đầu.

"Trong lòng cậu... vẫn chưa quên được anh ấy sao?"

Phương Mai cảm thấy, đến bây giờ Dương Lỗi vẫn chưa yêu ai, có lẽ là vì còn chưa quên được Phòng Vũ.

Nghe Phương Mai nói, Dương Lỗi xoay ly rượu, cười cười.

"Cậu yên tâm, tớ sẽ không tự giày vò mình như thế. Đã hơn hai mươi mấy tuổi rồi, cũng nên sống nghiêm túc với bản thân. Anh ấy làm chuyện gì, nhất định có lý do của riêng mình, anh ấy đã cho tớ lý do, chỉ là lúc đó tớ không chấp nhận được, nhưng qua nhiều năm như vậy, hình như tớ đã hiểu rồi. Cậu nói rất đúng, con người cần phải sống trong hiện thực. Anh ấy đã cho tớ lời giải thích, nhưng lúc đó tớ không tin, cứ phải thấy tận mắt mới chịu tin. Bây giờ ngẫm lại, mình đúng là ngốc thật."

Nếu nói đã quên rồi chỉ là gạt người mà thôi, nhưng Dương Lỗi bây giờ đã điềm tĩnh hơn so với mấy năm trước.

Người ta thường nói thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Tuy Dương Lỗi chưa cảm nhận được sự thần kỳ của liều thuốc thời gian, nhưng tuổi càng lớn, kinh nghiệm càng phong phú, giúp hắn học được cách suy nghĩ, cách tĩnh tâm. Nếu như sự trưởng thành của người đàn ông cần một cái giá để đánh đổi, Dương Lỗi đã trả giá rồi, cũng như đổi được sự trưởng thành.

Bây giờ hắn đã hiểu lựa chọn của Phòng Vũ. Mọi người cần phải sống trong hiện thực, con đường mà Phòng Vũ chọn cũng vì muốn bọn họ trở về hiện thực thôi. Từ lúc vừa bắt đầu, chính hắn đã kéo Phòng Vũ lên con đường này, hắn đã từng nói, nếu tương lai Phòng Vũ muốn quay lại với phụ nữ, hắn cũng sẽ không thả Phòng Vũ đi, hắn muốn kéo Phòng Vũ xuống đáy nước, dù cho cả hai đều hít thở không thông... nhưng giờ đây, Dương Lỗi trưởng thành rồi. Hắn hiểu rằng con người không thể sống trong khoảng chân không, nếu chỉ có một bên đơn phương tình nguyện, quấn chặt không buông, đó không phải là yêu mà là trói buộc đối phương, áp đặt đối phương bởi nhu cầu của mình. Người trưởng thành cần phải đối mặt với hiện thực và xã hội. Dương Lỗi không trách Phòng Vũ, hắn biết mặc kệ tình cảm nằm ở bên nào, Phòng Vũ luôn nghĩ cho hắn, Phòng Vũ chính là người như thế, Phòng Vũ muốn bọn họ trở lại con đường bình thường, trở lại con đường dễ đi. Trên con đường này, có tương lai và tiền đồ mà Phòng Vũ nghĩ cho hắn, có những thứ mà Phòng Vũ hy vọng cho hắn, cũng có cuộc sống mà Phòng Vũ mong muốn.

Nếu đây là lựa chọn của Phòng Vũ, nếu Phòng Vũ muốn một cuộc sống khác, nếu cuộc sống ấy có thể khiến Phòng Vũ hạnh phúc, tại sao hắn lại không nghĩ cho Phòng Vũ, hắn có quyền gì mà bắt Phòng Vũ phải ngạt thở theo mình?

Tính cách của Dương Lỗi đã thật sự thay đổi. Hắn cũng nhận ra sự thay đổi của bản thân. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu mình và Phòng Vũ không gặp nhau ở tuổi ấy, mà là ở tuổi bây giờ, liệu cả hai có còn nghĩa vô phản cố không do dự đâm đầu vào nhau như thế không.

*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.

Ba năm trước, hắn từng chấp nhất với câu "tại sao", vào lúc Dương Lỗi đau khổ nhất, hắn từng nghĩ, rốt cuộc Phòng Vũ có yêu mình bao giờ chưa, tình cảm đó có phải là tình yêu hay không, hay chỉ là "trượng nghĩa" như Phòng Vũ nói, hoặc như lời Đinh Văn "nhiều người đàn ông có thể chấp nhận chuyện này ngay từ đầu, nhưng thật ra vẫn chưa phân rõ giữa tình anh em và tình yêu, đến khi gặp được người phụ nữ mình thích thì mới vỡ lẽ..." Nhưng mà bây giờ, sau nhiều năm tĩnh tâm, Dương Lỗi không còn phân vân nữa.

Hắn đã từng sở hữu rồi.

Phòng Vũ vì hắn mà trả giá những gì, Dương Lỗi khắc sâu trong lòng, ghi nhớ một đời.

Phương Mai hỏi hắn tại sao không yêu đương nữa, Dương Lỗi cảm thấy, có lẽ do mình mệt mỏi quá, không yêu nổi nữa.

"Bây giờ cậu còn trách anh ấy không?"

Phương Mai hỏi.

Dương Lỗi lắc đầu.

"Chẳng qua tớ có chút chuyện chưa rõ."

Trong bốn năm Dương Lỗi ở trường quân đội, Giang Hải đã xảy ra một số việc mà đến giờ hắn vẫn chưa rõ ràng. Hắn đã hỏi thăm một số người năm đó, nhưng chẳng hỏi được bao nhiêu.

Biết đâu trong tương lai, hoặc là một vài năm sau, khi tình cờ gặp lại Phòng Vũ, hai người có thể ngồi xuống uống một hớp rượu, trò chuyện, bình tâm nói về những chuyện đã qua, có lẽ lúc đó hắn sẽ hỏi Phòng Vũ, có lẽ lúc đó hắn sẽ rõ ràng.

Phương Mai cảm thấy Dương Lỗi đã chín chắn hơn nhiều, nhưng kiểu chín chắn này lại làm cô đau lòng.

Cô vẫn thích Dương Lỗi ngày xưa hơn, thích chàng trai bồng bột, nhiệt tình, dũng cảm, làm việc bất kể hậu quả nhưng thật lòng thật dạ...

"Cậu đã nghĩ kỹ chưa, không định yêu ai nữa thật sao?"

"Ừ."

"Kết hôn thì thế nào?"

"Chưa nghĩ tới."

Phương Mai giống như đang xác nhận câu trả lời này. Phương Mai dừng lại chốc lát, Dương Lỗi nhìn cô.

"Hôm nay cậu đến chỉ để gặp tớ thôi sao?"

Dương Lỗi cảm thấy Phương Mai nhất định có chuyện.

"Tớ đến là muốn xin cậu giúp tớ một việc."

Hiếm khi Phương Mai mới dùng giọng điệu thế này, Dương Lỗi buồn cười nhìn cô nàng.

"Lại còn dùng từ xin nữa cơ đấy? Nói đi, chuyện gì?"

Phương Mai giương mắt lên, nhìn hắn.

"Kết hôn với tớ đi, thế nào?"

Dương Lỗi suýt phun hết ngụm rượu trong miệng, hắn kinh ngạc nhìn Phương Mai.

"Cậu đừng kích động. Chỉ cần làm bộ một chút là được. Kết hôn ba tháng, sau đó chia tay."

Phương Mai nói.

Phương Mai và Dương Lỗi cùng tuổi, năm nay đã hai mươi sáu hai mươi bảy, con trai thì không sao, nhưng phụ huynh của con gái thì sốt ruột rồi. Phương Mai cũng là con nhà quan tướng, thiên kim của danh môn thế gia, đã vậy còn là nhân vật có vai vế trong gia tộc, người đến cầu thân đạp mòn bậc cửa, nhưng Phương Mai là một cô gái có tính cách cực đoan và chủ kiến, thứ cô muốn là tình yêu, là tự do, chứ không phải hôn nhân.

"Tớ là người theo chủ nghĩa độc thân. Tớ đã nghĩ kỹ rồi, tớ không có ý định kết hôn. Vốn dĩ ai ép tớ cũng vô dụng, nhưng cậu biết lần này tớ về nước vì chuyện gì mà. Bệnh của bố tớ..."

Phương Mai không nói nữa. Dương Lỗi đã hiểu.

"Đây là tâm nguyện cuối cùng của ông ấy. Tớ lại không muốn vạ lây người khác. Cho dù chỉ là đóng kịch cũng không thể nào kéo người không liên can làm đệm lưng được."

Phương Mai nhìn Dương Lỗi.

"Tuy chỉ là đóng kịch, nhưng phải thật sự lĩnh giấy chứng nhận và đãi tiệc. Qua ba tháng, chúng ta lén lút đi lĩnh giấy ly hôn, cậu cũng không cần diễn tiếp, chờ khi nào không giấu được nữa, tớ sẽ nói rằng hai chúng ta không sống chung với nhau được. Tớ biết người nhà cậu cũng thúc giục cậu dữ lắm, cậu lại không muốn kết hôn, nếu cậu đồng ý, chúng ta coi như giúp đỡ lẫn nhau. Có điều chuyện này cũng chẳng hay ho gì, tớ không muốn làm hại bạn mình, cậu cứ suy nghĩ đi!"

Dương Lỗi do dự một chút, không nói gì.

"Cậu đừng lo phần tớ, bây giờ tớ không còn ý gì với cậu đâu, cậu đừng sợ tớ sẽ bám lấy cậu! Tớ đâu có ngốc như thế! Nếu cậu đồng ý, đến lúc đó chúng ta ký một hiệp nghị, nếu tới hạn mà tớ sống chết không chịu ly hôn, cậu cứ làm theo điều khoản trong hiệp nghị!"

Phương Mai cười, Dương Lỗi cũng cười, tuy nhiên nụ cười của hai người đều có chút bất đắc dĩ...

Sống trên đời, nhất định phải thỏa hiệp một vài lần. Không phải vì chính mình, mà là vì những người mà mình thương yêu.

"Tớ giúp cậu."

Hồi lâu sau, Dương Lỗi nói.

"Bạn thân có khác nhỉ."

Phương Mai nói, cô mỉm cười, nụ cười cảm kích xen lẫn phức tạp...

Sau khi đồng ý với Phương Mai, hai người bàn bạc xong xuôi, quyết định qua một thời gian sẽ báo cho người nhà, tạm thời cứ làm bộ trước.

Đưa Phương Mai về rồi, Dương Lỗi nằm trên giường ký túc xá, cánh tay gối sau ót.

Phương Mai nói rất đúng, đối với hai người không có ý định kết hôn như bọn họ, đây chính là cách tốt để tránh né áp lực từ gia đình. Cho dù chỉ là nhất thời, cho dù rất áy náy với người nhà, thế nhưng Dương Lỗi đã nghĩ rồi, đời này hắn sẽ không kết hôn nữa, sẽ không tổn thương người vô tội.

Hắn đồng ý với Phương Mai, không phải vì xúc động, thậm chí không phải vì nghĩa khí.

Hắn thiếu nợ Phương Mai, tuy Phương Mai không cho là thế, nhưng bản thân Dương Lỗi hiểu.

Chỉ là, Dương Lỗi chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có ngày kết hôn.

Dương Lỗi nhìn trần nhà, ngẩn ngơ...

Qua một đoạn thời gian, Dương Lỗi nhận được điện thoại của Phương Mai, cô đã thông báo với người trong nhà. Nghe nói đối tượng là Dương Lỗi, gia đình Phương Mai mừng rỡ vô cùng.

Đến khi Dương Lỗi nói với Dương Đại Hải, Dương Đại Hải còn mừng hơn nữa.

"Là Phương Mai? Sao con không nói sớm?"

"Thì bây giờ nói rồi mà."

"Phương Mai là một cô gái tốt, lại hiểu chuyện nữa!" Mẹ kế của Dương Lỗi cũng hết sức vui mừng.

Lúc học cấp hai, Dương Lỗi rất thân với Phương Mai, Dương Đại Hải cũng biết, ông luôn cảm thấy khi đó bọn họ từng có mối tình tuổi mới lớn. Cho rằng hai người đã nối lại tình xưa, Dương Đại Hải cũng không nghi ngờ gì.

"Tốt... tốt lắm... !" Dương Đại Hải vô cùng kích động, buổi tối còn lôi rượu ra uống.

Hôm đó sau khi rời khỏi nhà, Dương Lỗi không lái xe về mà đi lang thang trên đường. Đây là con đường hắn đi mãi thành quen, nhưng mà qua bảy năm, nó đã thay đổi rất nhiều. Tiệm tạp hóa ngày xưa trở thành phố bán hàng cao cấp, phòng game đã bị hủy từ sớm, bây giờ trở thành cửa hiệu bán điện thoại di động.

Dương Lỗi rẽ sang một con phố khác, chợ nông mậu tại đây đã trở thành siêu thị lớn, những cửa hàng nhỏ ven đường đều thay hình đổi dạng, ở góc đường là một tiệm KFC, ngoài ra chỉ còn một tiệm cơm lâu đời, bao nhiêu năm trôi qua vẫn ở nguyên chỗ cũ, láng giềng xung quanh nườm nượp xếp hàng mua đồ ăn, hàng người vẫn dài như thế...

Có hai cậu nhóc ra dáng lưu manh đi ngang qua người Dương Lỗi, cười toe toét.

"Hôm nay là sinh nhật tao đó!"

"Thật sao? Muốn đi đâu chơi?"

"Mày nói đi đâu thì đi đó!"

"Vậy theo tao đi, đến Loạn Thế!"

"Được!!"

"Ha ha ha!"

......

Dương Lỗi lên cầu thang, đi đến sân phơi ở tầng hai. Trên tường rào cũ kỹ là một chữ "hủy" bắt mắt được viết bằng mực đỏ.

Dương Lỗi đi lên lầu tám, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cách bày biện trong nhà vẫn còn dừng lại ở thập niên 90 của thế kỷ trước. Bây giờ ra ngoài hiếm khi mới thấy gia cụ và cách bày biện như thế này. Máy cát-sét cũ mèm cồng kềnh đặt trên bàn, trong phòng là một chiếc giường dây thép.

Mọi thứ vẫn như cũ.

Dương Lỗi mở cửa sổ, nằm xuống giường.

Hắn không có bật đèn, bóng tối dễ khiến người ta nhớ lại kỷ niệm xưa.

Sau năm 2002 là thời kỳ đẩy mạnh xây dựng thành phố ở Giang Hải, khắp nơi đều đập cũ xây mới, cải tạo lại thành phố. Khu vực này cũng bị chính phủ đưa vào phạm vi cải tạo, nghe nói cuối năm sẽ khởi động việc phá bỏ và di dời sang nơi khác.

Trong tương lai, nơi này sẽ trở thành một trung tâm mua sắm lớn. Sân phơi này, căn nhà ở lầu tám này, cùng với những gì từng xảy ra trong nhà, tất cả rồi sẽ bị đập thành gạch vụn, chôn vùi mãi mãi.

Đã lâu Dương Lỗi không đến đây. Sau này, có lẽ hắn sẽ càng ít đến hơn.

Dương Lỗi lẳng lặng nằm trên giường, căn nhà vẫn giống hệt bảy năm trước khi bọn họ rời đi. Qua một thời gian chủ thuê sẽ đến xem xét, quét dọn. Bà đã được dặn, mọi thứ trong phòng đều phải đặt ở chỗ cũ.

Cửa tủ mở ra, bên trong còn treo một chiếc áo sơmi trắng.

Dương Lỗi nhấn máy cát-sét đặt trên chiếc bàn cạnh đầu giường.

Một cuộn băng cũ kỹ, chầm chậm chuyển động trong bóng đêm...

Đôi mắt đen láy và nụ cười của em,

Làm thế nào cũng không quên được từng sắc thái trên gương mặt em,

Những tháng ngày xa xưa cứ nhẹ dần trôi,

Đến khi quay đầu lại, ngần ấy năm đã trôi qua...

Đường chân trời bao la chính là nơi phiêu bạt của em,

Bước chân anh mãi kiếm tìm bóng hình ấy,

Bên chiếc gối đơn trong đêm, nhớ tới sự dịu dàng của em,

Để rồi buổi sáng tỉnh dậy, anh lại thấy xót xa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro