Chương 91-95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91

Dương Lỗi đến nhà tân hôn, vào cửa, đặt đồ đạc xuống đất, ngồi lên ghế sô pha.

Hắn không bật đèn, ngồi yên tại chỗ.

Hắn cứ ngồi như thế, không biết đã ngồi bao lâu.

Lúc Dương Lỗi ra cửa, nhiệt độ vẫn chưa giảm, hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác, chẳng buồn mặc thêm áo lông. Vậy mà bây giờ, hắn giống như mất hết tri giác, không cảm thấy lạnh, cũng không cảm thấy gì nữa.

Dương Lỗi ngồi một mình thật lâu, rốt cuộc cũng có phản ứng, thò tay tìm thuốc lá.

Hắn mò mẫm trong chốc lát, bàn tay không nghe sai bảo, ngón tay khẽ run rẩy...

Trên sân tập bắn, trung đoàn 701 đang tiến hành buổi bắn súng bằng đạn thật cuối cùng trong năm. Từng nhóm chiến sĩ đến địa điểm bắn, nằm bắn, bán tự động xạ kích, bia di động, lần lượt thực tập.

*Bán tự động xạ kích: xạ kích = bắn súng, không rõ lắm là nói về cái gì, nếu nói về súng bán tự động thì đó là loại súng sử dụng sức mạnh của viên đạn bắn ra nhằm tạo các chuyển động cần thiết để tự động nạp viên đạn mới.

Còn vài ngày nữa là giao thừa rồi. Dương Lỗi chủ động yêu cầu ở lại trực ban đêm giao thừa, để cho những sĩ quan đã kết hôn về nhà đoàn viên. Trung đoàn cân nhắc đến việc nhà hắn ở ngay trong vùng, cuối tuần thường xuyên chăm chỉ ở lại trực ban, cho nên không xếp lịch cho hắn, để hắn về nhà đón năm mới với gia đình.

"Cậu nên đến nhà cha mẹ vợ đi!"

Đám chiến hữu trêu chọc Dương Lỗi. Mặc dù Dương Lỗi vẫn chưa nộp báo cáo kết hôn, nhưng tin tức kiểu này lan truyền rất nhanh, chưa chi đã lan truyền khắp nơi.

Thế mà kể từ chủ nhật tuần trước, Dương Lỗi đã trở lại quân doanh, không xin phép nghỉ về nhà ngày nào, mỗi ngày đều ở nơi đóng quân, kéo đại đội ra ngoài huấn luyện, nếu không thì tập huấn trong tuyết, hoặc là tháo dỡ xe tăng bọc thép.

Dương Đại Hải nhiều lần gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn xin phép nghỉ vài ngày, đến xem xét tiến độ lắp đặt thiết bị ở nhà tân hôn. Công nhân sắp sửa về nhà đón năm mới, rất nhiều việc sẽ dồn hết vào mấy ngày này.

"Ở bộ đội bận quá, không về được."

Dương Lỗi nói.

"Bận thế nào cũng không thể trì hoãn việc này nữa."

Dương Đại Hải dặn dò.

"Được rồi! Không xin nghỉ được thật mà!"

Dương Lỗi cau mày, cúp điện thoại.

Trên sân tập bắn, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên. Một chiến sĩ uể oải chạy thục mạng theo tấm bia, tất cả mọi người trong đại đội đều nhìn cậu ta.

"Trương Tiểu Xuyên!"

"Có!"

"Qua đây!"

Chiến sĩ thấp thỏm không yên vác súng chạy đến trước mặt Dương Lỗi, đứng nghiêm.

"Tháo súng!"

"Rõ!"

Chiến sĩ vội vàng tháo súng, thả bảy tám linh kiện rải rác của khẩu súng vào trong khay, đặt ở vị trí bắn.

Dương Lỗi bước lên, dùng tốc độ chóng mặt lắp ráp khẩu súng, gần như không thèm ngắm, đứng thẳng giơ súng lên bắn.

Tất cả mọi người đều dừng lại, chỉ có Dương Lỗi đang bắn.

Trong khe núi yên tĩnh, tiếng súng vang vọng không ngừng, viên đạn xuyên thấu bia giấy, khiến cho bụi đất trên núi tung bay...

"Ba mươi phát đều trúng mục tiêu, 256 vòng!"

Nhân viên báo bia thông báo...

Cả sân bắn sửng sốt, nhìn Dương Lỗi...

Dương Lỗi cúi đầu, lấy thêm một hộp đạn, mặt không biểu cảm giơ súng lên...

Tiếng súng rền vang liên tục, như thể muốn nổ tung cả khe núi, để lộ cảm xúc xao động, muộn phiền...

Phương Mai gọi điện thoại cho Dương Lỗi để bàn bạc chút việc, Dương Lỗi chỉ ừ vài tiếng, hỏi gì cũng nói cậu xem rồi quyết định đi. Phương Mai nghe ra Dương Lỗi có gì đó không ổn.

"Sao vậy? Có tâm sự à?"

Phương Mai và Dương Lỗi cùng lớn lên từ bé, mỗi khi cảm xúc của Dương Lỗi thay đổi, cô có thể phát hiện rất nhanh.

Dương Lỗi im lặng một lát.

"Tớ tình cờ gặp lại Phòng Vũ."

Dương Lỗi không giấu diếm Phương Mai.

"Phòng Vũ?"

Phương Mai giật mình.

"Anh ấy về rồi hả? Lúc nào?"

"Mấy hôm trước."

"Cậu..."

Phương Mai cũng không biết nên nói gì.

"Vậy bây giờ anh ấy đang ở đâu?"

"Không biết."

Dương Lỗi trầm giọng nói.

"Không biết? ... Cậu không hỏi sao?"

Phương Mai không dám tin.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại sau ba năm, Phương Mai không tin Dương Lỗi đã thật sự quên Phòng Vũ.

"Anh ấy về Giang Hải thăm người bạn. Chắc bây giờ đã đi rồi."

Chỉ còn vài ngày nữa là giao thừa, đúng vào lúc Xuân vận*, vé xe khó mua, bây giờ không đi thì khó mà đi được nữa. Có lẽ Phòng Vũ không còn ở Giang Hải, chạy về nhà đón năm mới rồi.

*Xuân vận: (Vận tải dịp xuân về, ở Việt Nam gọi là "cuộc di cư mùa xuân") dùng để chỉ khoảng thời gian gần Tết nguyên đán, khi mà người dân Trung Quốc đổ xô về quê ăn tết với số lượng khổng lồ. Xuân vận bắt đầu khoảng trước tết 15 ngày, đến khoảng 25 ngày sau tết, tất cả khoảng 40 ngày. Năm 2014, Ủy ban Phát triển và Cải cách quốc gia Trung Quốc dự báo có hơn 3,6 tỉ lượt người "di cư" về quê đón xuân Giáp Ngọ.

"... Cậu không sao chứ?"

Trong điện thoại, Phương Mai dừng một lát rồi hỏi.

Ba năm trước, sau khi Dương Lỗi và Phòng Vũ chia tay, khoảng thời gian ấy Dương Lỗi sống thế nào, Phương Mai không muốn nhìn thêm lần nữa.

"Có sao mới được?"

"Hai người... không nói chuyện à?"

Dương Lỗi càng bình tĩnh, Phương Mai càng hiểu rõ cảm giác trong lòng hắn lúc này.

Nếu là người khác, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy Dương Lỗi không có gì, nhưng cô là Phương Mai. Người đó là ai chứ, là Phòng Vũ! Người khác không biết, chẳng nhẽ Phương Mai không biết sao?? Ba năm rồi, Phòng Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Lỗi như thế, mang đến cho Dương Lỗi cảm giác gì, Phương Mai hiểu quá rõ.

Đối với một số người, thời gian có thể xóa nhòa tất cả.

Nhưng đối với vài người khác, khó lắm.

"Cậu có lưu số điện thoại không?"

Phương Mai hỏi.

Dương Lỗi không trả lời.

"... Tại sao lại không lưu?"

Phương Mai hoài nghi.

Dương Lỗi cũng không biết tại sao.

Tối hôm đó, hắn cảm thấy mình đã chạy trối chết khỏi chiếc xe kia.

Có lẽ, hắn chỉ không muốn nghe thấy những lời Phòng Vũ có thể nói. Hắn sợ nghe Phòng Vũ nói, kết hôn có gì cần giúp cứ gọi tôi...

"Dương Lỗi, chuyện của chúng ta, cậu suy nghĩ thêm đi."

Phương Mai ngừng trong chốc lát, bỗng nhiên nói.

"Nói vớ vẩn gì vậy, chuyện đã hứa với cậu, sao tớ đổi ý được?"

"Không phải đổi ý. Cậu nghĩ kỹ lại đi."

Phương Mai biết Dương Lỗi hiểu ý mình.

"Không liên quan đến chuyện này."

Dương Lỗi nói.

"Dương Lỗi à..."

"Thấy anh ấy vẫn ổn là được rồi. Tớ sẽ không quấy rầy anh ấy nữa, cũng sẽ không làm anh ấy khó xử nữa..."

Dương Lỗi nói...

Vì chuyện kết hôn của Dương Lỗi, Dương Đại Hải bận cả trong lẫn ngoài.

Dương Đại Hải vẫn chưa nghỉ hưu, công việc bề bộn, ông là người không dễ nói cười tùy tiện, nhưng từ khi Dương Lỗi và Phương Mai bàn chuyện cưới gả, Dương Đại Hải tươi cười ngày càng nhiều.

Năm nay, em trai du học nước ngoài của Dương Lỗi cũng trở về, Dương Đại Hải càng vui mừng hơn.

Em trai của Dương Lỗi là con của Dương Đại Hải và vợ kế, lúc còn nhỏ đã được đưa đi nước ngoài. Dương Đại Hải không làm tròn trách nhiệm của người cha với Dương Lỗi, cho nên không muốn để lại tiếc nuối với đứa con còn lại, vì vậy cậu chàng vừa lên cấp hai đã được đưa đi nước ngoài, tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất.

Đối với người em cùng cha khác mẹ của mình, Dương Lỗi không có hiềm khích gì, còn xem cậu ta như em ruột. Khi còn bé, em trai của Dương Lỗi cứ bám theo hắn suốt ngày, em trai sùng bái anh hai là chuyện bình thường, Dương Lỗi cũng bằng lòng dẫn cậu đi chơi, nhưng Dương Lỗi tuổi còn nhỏ đã ra ngoài lăn lộn, Dương Đại Hải sợ em trai Dương Lỗi cũng đi theo con đường không đàng hoàng như hắn, thế nên mới sớm lên kế hoạch đưa cậu ta ra nước ngoài, nhờ người thân ở nước ngoài chăm sóc.

Thời gian qua, em trai Dương Lỗi một năm nhiều lắm chỉ về một hai lần. Mỗi lần em trai hắn về nhà ăn tết cũng chính là lúc gia đình vui vẻ nhất.

Dù vậy, Dương Đại Hải vẫn không quên thúc giục Dương Lỗi đến xem nhà tân hôn, chỉ sợ Dương Lỗi lại trì hoãn chuyện này. Bị Dương Đại Hải giục đến phiền, Dương Lỗi không nghe điện thoại nữa. Đúng lúc điện thoại vừa hết tiền, Dương Lỗi cũng lười nạp thêm. Dương Đại Hải và mẹ kế của Dương Lỗi bắt đầu gọi đến văn phòng của hắn, Dương Lỗi nói với lính cần vụ, ngoại trừ điện thoại công việc, nếu có người bên ngoài quân doanh tìm hắn, cứ nói hắn đã dẫn lính đi huấn luyện, không có ở đây, bảo đối phương để lại số điện thoại, có chuyện gì đợi hắn về sẽ gọi lại.

Dương Lỗi cũng không nói dối, hắn thật sự dẫn lính ra ngoài tập luyện. Chờ đến khi hắn trở lại, lính cần vụ nói có vài cuộc điện thoại tìm hắn, ngoại trừ số của Dương Đại Hải, còn có một số điện thoại di động lạ lẫm.

"Người này có nói gì không?"

Dương Lỗi không nhận ra dãy số này.

"Không có. Chỉ nói khi nào anh về, nhớ dành chút thời gian gọi lại cho anh ta."

Lính cần vụ hồi tưởng một chút.

"Anh ta nói mình họ Phòng..."

Dương Lỗi khựng lại...

Hắn nhìn dãy số ghi trên giấy, nhanh chóng lấy tờ giấy ra.

Dương Lỗi đứng trong phòng hồi lâu, sau đó xoay người cài thắt lưng vũ trang, đội mũ quân đội đi ra ngoài.

"Trung đội trưởng đội 3!"

"Có!"

"Kêu một đội tới đây! Khu vượt chướng ngại vật! Mở cuộc đấu!"

"Ớ... tham mưu Dương, còn tập nữa hả..."

"Làm đi!"

"Rõ!"

Trong khu vượt chướng ngại vật, Dương Lỗi dẫn lính xông lên cầu, nằm bò dưới lưới, tay không trèo tường...

Dương Lỗi không dừng lại dù chỉ một khắc, mãi đến khi lăn lộn trong nước bùn, nằm thở hổn hển.

Hắn làm cho cơ thể mệt rã rời, thế thì sẽ không còn nghĩ được gì nữa...

Chương 92

Ngày mai là giao thừa rồi.

Nhờ trận tuyết mấy hôm trước, năm nay Giang Hải càng có không khí hơn. Đêm 30 là một ngày đẹp trời, dưới ánh nắng sáng sủa, người người cầm quà tết hớn hở đi trên phố, ai cũng hối hả tan tầm chạy về nhà, họ hàng thân thích xôm tụ đầy đủ, chiên rán nấu xào, chuẩn bị cho bữa cơm thịnh soạn đêm tất niên. Bọn trẻ con đã sớm bi bô đếm thời gian, mong trời mau tối một chút, vậy là có thể đốt pháo bông rồi.

Ven đường là những người già đang rửa và phơi dưa chua, trong không khí đượm mùi đoàn viên. Khắp thành phố Giang Hải đều chìm trong bầu không khí giao thừa đậm đà.

Dương Lỗi trở về nhà ở quân khu, nhà hắn cũng vô cùng náo nhiệt, em trai Dương Thụy đã về đến nhà một ngày trước, hai vợ chồng Dương Đại Hải vui mừng khôn xiết. Gia đình của Dương Đại Thiên cũng có mặt, giao thừa hằng năm, hai nhà đều quây quần bên nhau. Hôm giao thừa, với tư cách là lãnh đạo tỉnh và thành phố, Dương Đại Hải có lịch trình làm việc kín mít, phải đi chúc tết khắp nơi, nhưng vì bữa cơm tất niên này, ông vẫn cố gắng dành thời gian về nhà dùng cơm.

Lúc Dương Lỗi về đến nhà, trời đã gần tối rồi. Gia đình hai bên đều tề tựu đông đủ, đang ngồi chờ hắn. Người giúp việc đã về nhà đón năm mới, trước khi đi đã chuẩn bị thức ăn đâu vào đấy, vợ Dương Đại Hải và vợ Dương Đại Thiên đang cười cười nói nói dọn món trong phòng bếp, Dương Thụy ngồi trong phòng khách trò chuyện với bố và chú, con gái Dương Đại Thiên đang xem TV, thỉnh thoảng còn vui vẻ cười khanh khách.

Trong nhà ấm áp vô cùng.

Cơm tất niên rất thịnh soạn, bày đầy một bàn lớn. Dương Đại Hải có vẻ rất phấn khởi, ông còn khui một chai Mao Đài cất giữ nhiều năm.

Rượu Mao Đài là một nhãn hiệu rượu trắng của Trung Quốc. Rượu Mao Đài có lịch sử trên 300 năm, bắt đầu từ đời Thanh. Danh tiếng của nó bắt đầu vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc khi Chu Ân Lai (Thủ tướng của Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa từ 1949 đến 1976) dùng nó để chiêu đãi nguyên thủ quốc gia của các nước khác trên thế giới.

Tuy rằng đồ ăn thịnh soạn, Dương Lỗi lại chẳng ăn được bao nhiêu. Tối hôm trước quân doanh tổ chức liên hoan, mọi người được phép nâng ly thoải mái, phải biết bộ đội uống rượu rất khủng bố, trên bàn rượu có một nguyên tắc, đọ rượu với ai thì đọ chứ đừng đọ với bộ đội, cho dù bạn có tửu lượng trời ban cũng không phải là đối thủ của người ta.

Được xưng là "Dương nhất cân", Dương Lỗi bị các đồng đội rót tới tấp, ai đến hắn cũng không từ chối, uống say bí tỉ, được người dìu về ký túc xá cũng không biết, ngủ một giấc đến xế chiều. Bây giờ nhìn bàn đồ ăn này, Dương Lỗi chẳng có khẩu vị gì, tùy tiện gắp vài đũa rồi ngừng.

Trên TV vẫn đang phát sóng tin tức trực tiếp, bên ngoài bắt đầu có người đốt pháo rồi.

Dương Lỗi để cho mọi người từ từ ăn, còn mình thì ra ban công hút thuốc lá.

Nhìn từ ban công, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, từng khung cửa sổ ấm áp, từng căn bếp tỏa mùi thơm phưng phức.

Tối hôm nay, mọi gia đình đều quây quần bên nhau.

Bên cạnh mỗi người, đều có người thân nhất và người yêu nhất bầu bạn.

Sau khi ăn xong, vợ Dương Đại Thiên mời mọi người chơi mạt chược. Dương Lỗi nhìn bọn họ chơi một lát, không muốn ngồi lì ở nhà nữa, cho nên mới nói mọi người chơi đi, con ra ngoài một chút.

"Đi đâu vậy, hôm nay là giao thừa mà, ở nhà đi đừng ra ngoài."

Mẹ kế của Dương Lỗi thật sự xem hắn như con ruột.

"Anh, lâu lâu em mới về một lần, anh chạy ra ngoài coi sao được."

Dương Thụy vẫn chưa nói được mấy câu với anh hai.

"Anh đi gặp vài chiến hữu thôi, bọn họ đang ở tiệm cơm trong thành phố. Anh đi một lát rồi về ngay."

Dương Lỗi thuận miệng nói.

"Con đến nhà Phương Mai chào hỏi đi, phải biết lễ nghĩa một chút."

Dương Đại Hải dặn dò.

Dương Lỗi không nói gì, hắn bước ra cửa, rời khỏi quân khu.

Dương Lỗi chỉ không muốn ở nhà, chứ bản thân hắn cũng chưa biết mình muốn đi đâu.

Đêm giao thừa, đường phố vắng tanh, mọi người về nhà ăn cơm đoàn viên cả rồi. Rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có tiếng gõ trống khua chiêng và tiếng cười đùa hân hoan của MC chương trình Xuân Vãn truyền ra từ cửa sổ mọi nhà.

*Xuân Vãn (春晚) là một chương trình đặc biệt diễn ra hằng năm trong đêm giao thừa trước thời khắc năm mới. Chương trình này được sản xuất bởi Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (CCTV), tiếng Anh gọi là CCTV New Year's Gala. Chương trình Gala có rất nhiều chương trình nhỏ, bao gồm hài kịch, ca nhạc, nhảy, ảo thuật, xiếc, v.v... (Nguồn: Học tiếng Trung Quốc mỗi ngày)

Nghe tiếng đốt pháo rải rác, Dương Lỗi mới phát hiện mình đã đi tới dưới lầu căn hộ ở lầu tám. Hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh, bất tri bất giác lại đến nơi này.

Dương Lỗi đang chuẩn bị lên sân phơi ở tầng hai, chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Quách Tử!"

Ở phía đối diện có ba cậu nhóc đi tới, tay đút trong túi quần, dáo dác nhìn xung quanh tìm quán ăn.

"Anh Lỗi?"

Thấy rõ mặt Dương Lỗi, Quách Tử phấn khởi gọi.

Quách Tử là anh em năm xưa của Dương Lỗi, khi đó cậu ta còn nhỏ, mới mười lăm mười sáu, chưa chi đã theo Dương Lỗi lăn lộn. Cậu nhóc này miệng ngọt, tính tình dễ mến, lúc ấy Dương Lỗi xem cậu ta như em trai, thường dẫn cậu ta theo bên mình, Quách Tử và Phòng Vũ cũng rất thân thuộc. Sau này Phòng Vũ ngồi tù, Dương Lỗi đi học, qua nhiều năm như vậy, đám anh em ngày xưa giờ đã không rõ tung tích. Đột nhiên đụng nhau ở đây, hai bên đều bất ngờ, mừng rỡ.

"Anh Lỗi! Nghe nói anh làm sếp ở bộ đội hả, lợi hại quá!"

Quách Tử vẫn ra dáng lưu manh, trông như vẫn còn lăn lộn.

"Cậu ở đây mò mẫm cái gì thế?"

Dương Lỗi thấy trên đường không còn người nào khác, chỉ còn ba cậu nhóc kia.

"Hầy, hôm nay không phải đêm giao thừa sao, em và hai thằng bạn thân muốn tìm một chỗ ăn cơm, nãy giờ đi hết ba con phố rồi, vậy mà chẳng có cửa hàng nào mở cửa! Mẹ nó, sắp chết cóng luôn rồi này!"

Quách Tử giậm chân. Nhìn bộ dạng của bọn họ, Dương Lỗi biết ngay bọn họ chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ có nhà hàng lớn mới mở cửa vào đêm giao thừa, người nghèo muốn tìm một tiệm cơm rẻ tiền ăn tất niên không phải là chuyện dễ.

"Được rồi! Đi theo anh."

Dương Lỗi cũng chẳng dễ chịu gì, hắn không nhìn được cảnh anh em ngày xưa của mình không có nổi bữa cơm tất niên.

Quách Tử hào hứng theo sát Dương Lỗi. Dương Lỗi lên lầu tám, giờ này nhà hàng không còn giao cơm nữa, hắn biết một tiệm có giao thức ăn khuya vào đêm giao thừa và mùng một đầu năm, do thời tiết khá lạnh nên cả bọn không có ý định ra ngoài, trước tiên cứ vào nhà rồi gọi điện thoại cho chỗ kia đưa bia và thức ăn tới.

Dương Lỗi lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Hắn vào phòng, còn chưa mở đèn đã nhìn thấy một người đang nằm trên chiếc giường dây thép trong phòng ngủ bỗng nhiên ngồi bật dậy.

Dương Lỗi dừng bước.

Người nọ cũng không nhúc nhích.

"Sao không bật đèn vậy anh Lỗi?"

Quách Tử và hai cậu bạn thân đi theo sau, Quách Tử tiện tay mò công tắc đèn ở lối ra vào.

Đèn sáng.

Quách Tử quay sang, nhìn thấy người trong phòng.

"... Anh Vũ?!"

Phòng Vũ mặc một thân quần áo màu đen, ánh sáng bất ngờ khiến hắn không kịp thích ứng, híp mắt lại.

"Sao lại là anh chứ anh Vũ! Không phải anh đến phía Nam rồi sao? Anh về lúc nào thế?"

Quách Tử vô cùng kích động. Cậu thật sự không ngờ đêm giao thừa này lại liên tiếp đụng phải hai vị đại ca năm xưa.

"Quách Tử?"

Phòng Vũ vẫn còn nhớ cậu ta.

Lúc trước Phòng Vũ vừa ra tù liền đi phía Nam, cả giới xã hội đen ở Giang Hải đều biết. Ba năm qua, chưa ai thấy Phòng Vũ quay về bao giờ, đột nhiên gặp Phòng Vũ ở đây, khó trách Quách Tử lại ngạc nhiên như vậy, nhưng Quách Tử cũng nhanh chóng bừng tỉnh đại ngộ.

"Anh về thăm anh Lỗi đúng không! Anh Lỗi kỳ ghê, anh Vũ ở đây mà nãy giờ không chịu nói cho em biết!"

Quách Tử là một tên đầu đất, không nhìn ra được điều gì khác thường.

"......"

Dương Lỗi và Phòng Vũ không lên tiếng.

Đột nhiên gặp nhau mặt đối mặt thế này, hai người cũng không biết nên nói gì.

Bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó né tránh ánh mắt của đối phương. Phòng Vũ đứng dậy xuống giường.

"Anh Vũ, sao anh không mở máy điều hòa, lạnh chết mất!"

Quách Tử ôm cánh tay tìm máy điều hòa.

"Các cậu ngồi xuống trước đi."

Dương Lỗi nói, ánh mắt đảo quanh bốn phía, còn chưa tìm được thứ mình muốn, Phòng Vũ đã kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra remote máy điều hòa, đưa cho hắn.

"......"

Dương Lỗi liếc nhìn Phòng Vũ, nhận lấy.

Hắn mở máy điều hòa. Căn phòng lạnh như băng rốt cuộc đã có chút hơi ấm.

"Anh Vũ, sao anh chẳng thay đổi gì hết vậy, vẫn đẹp trai như xưa!"

Quách Tử nhanh mồm nhanh miệng. Trước đây Phòng Vũ đã nổi tiếng đẹp trai trong đám tay đấm ở Giang Hải, Quách Tử nghe người ta nói, những người từng ngồi tù thay đổi rất nhiều khi ra ngoài, không ngờ bao nhiêu năm không gặp, Phòng Vũ trông vẫn như trước đây, chỉ là ánh mắt như trĩu nặng hơn, tính tình cũng càng trầm lặng hơn.

"Tụi mày có biết anh Vũ là ai không, anh ấy là Phòng Vũ đó!! Còn người kia là đại ca tao Dương Lỗi!! Hai người này chắc không cần tao giới thiệu đâu ha!"

Quách Tử hết sức tự hào, giọng điệu cực kỳ phấn khích. Hai cậu bạn thân của Quách Tử vừa gia nhập giới xã hội đen không lâu, với bọn họ mà nói, tên tuổi của Phòng Vũ và Dương Lỗi chẳng khác gì truyền thuyết, bọn họ chỉ được nghe những người lăn lộn lâu năm kể lại sự tích năm đó của hai người. Bình thường Quách Tử hay khoe mẽ với hai thằng bạn, suốt ngày cứ luôn miệng "nhớ năm đó tao và anh Lỗi anh Vũ..." Hai cậu nhóc không ngờ bây giờ mình lại được gặp người thật, ai cũng kích động và căng thẳng.

"Anh Vũ! Anh Lỗi!"

Hai cậu nhóc vội vàng gọi, thay phiên nhau bước lên mời thuốc, ánh mắt nhìn hai người đầy sùng bái.

"Được rồi, bọn anh có còn lăn lộn nữa đâu, gọi như vậy làm gì."

Dương Lỗi không nhận thuốc lá của bọn họ, để bọn họ giữ lại chút lương thực. Hắn vừa định lục túi quần, Phòng Vũ đã ném cho mỗi người một điếu, Quách Tử và đám bạn cảm kích chụp lấy, Phòng Vũ dừng một lát rồi cũng ném cho Dương Lỗi.

Dương Lỗi đứng ngay cửa ra vào, cách những người còn lại khá xa. Thế nhưng Phòng Vũ vừa ném đi, Dương Lỗi đã theo thói quen giơ tay chụp lấy, nắm trong lòng bàn tay. Ăn ý mười phần, không có chút sai sót.

Đây là động tác bọn họ đã làm biết bao lần, gần như là bản năng, không cần phải suy nghĩ.

"......"

Dương Lỗi cầm điếu thuốc trong tay, không châm lửa, im lặng một lát.

"Ăn gì chưa?"

Hắn hỏi Phòng Vũ.

Phòng Vũ hơi do dự.

"Ăn chung đi anh Vũ! Bọn em và anh Lỗi cũng chưa ăn nè!"

Quách Tử và đám bạn đói bụng lắm rồi.

Dương Lỗi nhìn nét mặt của Phòng Vũ, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, gọi cho tiệm thức ăn nhanh kia. Chỉ là Dương Lỗi không ngờ, cửa tiệm kia không nhận giao hàng nữa, nói rằng năm nay thiếu người, cho nên đã đóng cửa tan tầm về nhà đón năm mới rồi.

"Vậy mấy người có biết chỗ nào còn bán đồ ăn không?"

Dương Lỗi hỏi người trong điện thoại, hắn chỉ biết mỗi cửa tiệm này.

"Tôi biết một chỗ, để tôi đi xem thử. Mọi người ngồi trò chuyện trước đi."

Phòng Vũ nói, mặc áo khoác vào, đi tới cửa.

"... Anh đi bằng cách nào?"

Dương Lỗi do dự một chút rồi hỏi. Bên ngoài không có taxi, dưới lầu cũng không thấy chiếc xe nào, xe taxi mà hôm trước Phòng Vũ lái có lẽ đã trả cho bạn rồi.

"Tôi có chiếc xe máy ở dưới lầu."

Phòng Vũ nói.

"Ở đâu. Để tôi đi cho."

Nơi mà Phòng Vũ biết mấy năm trước, bây giờ chưa chắc vẫn còn ở chỗ cũ. Huống hồ bảy năm qua, đường phố Giang Hải thay đổi rất nhiều, không còn là Giang Hải ngày xưa nữa.

"Vào đi. Tôi sẽ trở lại nhanh thôi."

Phòng Vũ thấp giọng nói, đóng cửa lại, tiếng bước chân biến mất trong hành lang...

Phòng Vũ đi một lúc lâu, đến khi trở lại, cả người mang theo một luồng khí lạnh từ bên ngoài. Phòng Vũ lấy ra từng hộp thức ăn đóng gói cẩn thận, lúc mở nắp còn bốc hơi nóng. Vì giữ ấm, Phòng Vũ dùng áo khoác bọc lấy, còn mình chỉ mặc áo len màu đen, một đường chạy về đây, bàn tay tím tái cả rồi.

"Oa, gà xào Cung Bảo, kiến leo cây, sườn xào chua ngọt... còn có vịt muối nữa! Anh Vũ, anh lợi hại thật! Anh tìm đồ ăn ngon như vậy ở đâu thế!"

Quách Tử vừa mở nắp hộp vừa vui sướng nói.

Dương Lỗi nhìn cả bàn đầy đồ ăn. Mỗi một thứ, đều rất quen thuộc.

Từ khi vào bộ đội, căn tin có cái gì, Dương Lỗi ăn cái nấy.

Trước đây thích ăn món gì, hắn đã quên mất rồi.

Dương Lỗi không nói lời nào...

___________________________

Tội anh Vũ quá , núp trong phòng tự kỷ trong khi ai nấy cũng đoàn viên =((

Tiết mục hoài niệm: Những món trên đã được nói tới ở chương 18. Lỗi hù anh Vũ là sắp đi xa mấy tháng, anh Vũ buồn hiu hắt rủ Lỗi về nhà mình ăn bữa chia tay, đây là những món Lỗi thích mà anh Vũ đặc biệt chuẩn bị (không phải ảnh nấu, ảnh mua =,=). Trước khi đến đây Dương Lỗi gặp tai nạn phải vô bệnh viện (chỉ bị trầy xước ngoài da), anh Vũ nhìn cảnh tượng máu me ở hiện trường tưởng em nó nghẻo thiệt nên cướp xe đạp của người ta phóng đến bệnh viện, phóng đến nơi anh nhận nhầm người khác là em ấy, tưởng mối tình chưa kịp chớm nở của mình đã về chầu ông bà nên anh sốc quá đứng ngây như phỗng, may là cuối cùng ai đó cũng chịu ló mặt ra cho anh đỡ lên cơn đau tim ‾▿‾

Chương 93

"... Hồ Sơn Điêu nói, Lý Đại Ngưu là cái thá gì! Giẫm lên chén cơm của tao thì khỏi nói nhiều! Mẹ nó, bây giờ Hồ Sơn Điêu có nhiều đàn em lắm anh ạ, mấy người bọn em bị cả đám tụi nó bao vây, phải nói là..."

Trên bàn cơm, Quách Tử vừa ăn vừa thao thao bất tuyệt về tình hình hiện tại trên giang hồ.

Bây giờ cậu đi theo một người có biệt danh là Lý Đại Ngưu, sau đợt thanh trừng năm 95, lề lối của giới xã hội đen ở Giang Hải đã thay đổi.

"Sau đó em thấy tình hình không ổn, nếu không lôi giao tình của chúng ta ra thì còn về được sao? Em mới nói anh Hồ, anh nhận ra tôi không, tôi là Quách Tử này! Hồ Sơn Điêu nhìn em cả buổi, nói Quách Tử nào? Cùng Phòng Vũ đấy à?"

Lúc Dương Lỗi và Phòng Vũ còn thân thiết, đám anh em dưới trướng suốt ngày ở chung một chỗ, người ngoài chẳng phân biệt được, mà thật ra cũng không cần phân làm gì.

"... Sau đó thế nào hả, móa, Hồ Sơn Điêu đúng là biết điều! Nó kêu người rút lui! Nó nói hôm nay nể mặt anh Vũ! Lần sau đừng hòng dùng cớ này nữa!"

Quách Tử không ngờ Hồ Sơn Điêu thật sự tha cho bọn họ. Hồ Sơn Điêu giờ đây đã là bá chủ một phương.

"Hồ Sơn Điêu nào?"

Phòng Vũ không nhớ có người như vậy.

"Thì là Hồ Lại Tử đó! Nó ngại biệt danh mất mặt nên tự mình sửa lại!"

*Lại tử = bệnh chốc đầu: bệnh do liên cầu khuẩn gây ra, thường gặp ở trẻ từ 1 tuổi. Biểu hiện là da đầu mọc nhiều mụn lở, thường có mủ và viêm loét kéo dài.

Hồ Lại Tử cũng là dân lưu manh lâu năm ở Giang Hải, trước đây từng đánh nhau với Phòng Vũ, xem như không đánh không quen biết. Cho dù đã đến thời đại trở mặt không nhận người, nhưng mỗi khi nhắc tới Phòng Vũ, không ai trong giới dám phủ nhận hắn là một người đàn ông thực thụ. Năm đó Phòng Vũ có quá nhiều anh em, gốc rễ ở Giang Hải quá sâu, tình diện (tình cảm và thể diện) của hắn, đến hôm nay vẫn còn tác dụng.

"Anh Vũ, anh không biết đâu, Giang Hải bây giờ đã thành cái gì rồi?? ... Nhiều người nhớ anh lắm, mong chờ anh trở về, ngay cả người ngoài cũng nói, nếu năm đó anh không bỏ đi, đám tép riu này còn chỗ đứng sao?! ..."

"... Anh Vũ, anh Lỗi, mấy năm các anh đi, Giang Hải mẹ nó thay da đổi thịt rồi... thói đời bây giờ không còn như thời của chúng ta nữa! ... Chẳng nhận gì hết! Chỉ nhận tiền thôi!"

Quách Tử rầu rĩ nói. Cậu không hiểu tại sao mình vẫn đi theo đại ca, nhưng đại ca hiện giờ lại khác đại ca ngày xưa nhiều đến thế. Mỗi tháng cậu phải nộp tiền cho đại ca, phải cung phụng đại ca, chỉ cần đại ca mất hứng một chút là bị đánh bị mắng.

Cậu lăn lộn tại giao điểm của hai thế kỷ, hiển nhiên không phải cùng một thời đại. Không phải cậu không hiểu, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh.

"Anh Vũ, ai cũng nói anh ở phía Nam phát tài rồi, anh làm nghề gì thế?"

Quách Tử tò mò hỏi.

Phòng Vũ dừng một chút.

"Làm gia công."

"Cái này hay nè! Nhiều tiền đó!"

Quách Tử rất hâm mộ.

"Dựa vào năng lực của anh Vũ, đến đâu mà chẳng phát tài. Hầy, em có thằng bạn thân, năm trước vừa ra tù, muốn tìm một công việc đàng hoàng để làm mà khó muốn chết... tới đâu cũng bị coi thường, cảm giác đó thật là... ngồi tù một lần, cả đời là tù phạm, đúng là khốn kiếp..."

Phòng Vũ không nói chuyện.

Nhận ra đề tài này không ổn, Quách Tử vội vàng chuyển hướng.

"Anh Vũ, sao anh không có chút khẩu âm* nào hết vậy! Em có một người bà con, mới ở Quảng Châu nửa năm mà bây giờ về đây toàn nói tiếng chim, hỡ chút là 'sờ gà mái'! Anh Vũ, anh cũng nói vài câu Quảng Đông cho bọn em nghe đi! ..."

*khẩu âm: cách phát âm địa phương (accent). Tiếng Quảng Đông là một nhóm ngữ âm chính trong tiếng Trung Quốc được nói chủ yếu ở các vùng Đông Nam của Trung Quốc và Hồng Kông, Ma Cau. Tiếng Quảng Đông rất khác biệt với các ngữ âm khác trong tiếng Trung Quốc, đa phần người ta thích học tiếng Phổ Thông là tiếng toàn dân của Trung Quốc hơn.

*Sờ gà mái = Tôi không biết.

Phòng Vũ im lặng một lát.

"Anh không nói được."

Phòng Vũ nói.

"Không học được."

"Ồ..."

Gặp lại mấy vị đại ca năm xưa, đã thế còn uống bia, Quách Tử vô cùng hưng phấn, cậu chàng cứ ba hoa suốt, nói nhăng nói cuội trên trời dưới biển, bây giờ bắt đầu nhắc đến một bộ phim truyền hình rất nổi tiếng vào năm 2001, lúc ấy những người chưa xem chắc chắn cũng từng nghe nói qua, các đài truyền hình phát lại vô số lần, ngay cả Dương Lỗi ở nơi thông tin giải trí eo hẹp như quân đội cũng biết.

"Phim gì, ai đóng?"

Phòng Vũ thuận miệng hỏi.

Nghe Phòng Vũ hỏi câu này, cả đám Quách Tử kinh ngạc nhìn hắn.

"... Anh Vũ, anh chưa xem hả? Không thể nào... bộ anh không xem tivi à?"

"......"

Phòng Vũ dừng đũa, liếc nhìn Quách Tử.

"Bận rộn, không có thời gian xem."

Lúc ra về, Quách Tử có hơi xúc động. Mấy năm nay cậu sống rất tủi hổ, bây giờ gặp lại những đàn anh từng che chở mình, còn uống thêm bia, khó tránh không khống chế được cảm xúc. Dương Lỗi tiễn cậu ta xuống dưới lầu, Phòng Vũ cũng đi theo.

Đến trên đường, Quách Tử vẫn đang lải nhải lôi kéo Dương Lỗi nói chuyện, bỗng nhiên có hai chiếc xe máy gầm rú phóng như bay qua người bọn họ, suýt chút nữa đã tông trúng Quách Tử.

"Mẹ mày! Không có mắt hả!"

Quách Tử tức giận mắng.

Một cô gái vừa đuổi theo sau vừa kêu khóc: "Túi của tôi! ... Có người giật túi của tôi... !"

Cuối năm trộm cướp hoành hành, thậm chí còn ra đường cướp bóc vào đêm giao thừa. Lúc ấy loại trộm cướp trên xe máy này nhiều vô kể, chuyên nhắm vào người già và phụ nữ.

Dương Lỗi trời sinh có tinh thần chính nghĩa, từ khi làm quân nhân đến nay, việc này đã trở thành thói quen. Hắn không nói hai lời, chuẩn bị cất bước đuổi theo. Phòng Vũ đã nhảy lên xe máy, phanh gấp một cái dừng ở bên cạnh Dương Lỗi.

"Lên xe!"

Dương Lỗi do dự một chút, nhảy lên xe.

Phòng Vũ giẫm chân ga, phóng thẳng ra ngoài.

Tốc độ quá nhanh, Dương Lỗi theo quán tính ngả về phía sau, hắn vô thức đưa tay ôm eo Phòng Vũ...

Đêm khuya không một bóng người trên đường phố, giữa tiếng pháo nổ rải rác, hai người im lặng cưỡi xe máy lao vùn vụt.

Không ai mở miệng, trước mắt Dương Lỗi là tấm lưng rộng lớn và rắn chắc của Phòng Vũ, quen thuộc mà gần trong gang tấc.

Dương Lỗi ngửi được mùi hương trên người Phòng Vũ, đó là mùi hương hắn đã quen thuộc nhiều năm trước. Hắn từng tựa vào tấm lưng này, cũng như ôm lấy thân thể này vô số lần.

Phòng Vũ rồ ga, sau lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể của Dương Lỗi.

Trong gió lạnh, hai người không nói lời nào, lồng ngực khẽ phập phồng...

Hai chiếc xe máy giật túi chở bốn người, không ngờ có kẻ đuổi theo, bọn chúng vừa lái vừa quay đầu lại. Tốc độ của Phòng Vũ quá nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp bọn cướp trong một con hẻm nhỏ, lúc thân xe ngang hàng nhau, Phòng Vũ bất ngờ đưa chân đạp một cái, làm cho một chiếc xe máy lật ngã, người trên xe té nhào xuống đất.

Một chiếc xe máy khác cũng dừng lại.

"Mẹ mày! Muốn..."

Chữ "chết" còn chưa ra khỏi miệng, gã ta đã bị Dương Lỗi nhảy xuống xe đấm một cú ngã lăn quay.

Phòng Vũ ném xe máy, chộp lấy cổ tay của một gã đang xông về phía mình, vặn một cái rồi hất gã sang một bên, đối phương kêu thảm thiết lăn đùng ra đất.

Hai kẻ khác nhào tới, Phòng Vũ giật cùi chỏ đánh bay một gã, tiếp theo kéo gã còn lại đạp lên đầu gối của gã, bắt gã quỳ dưới mặt đất, sau đó giật chiếc túi trong tay gã, ném cho Dương Lỗi.

Dương Lỗi chụp lấy, gã đàn ông vẫn còn giãy dụa muốn giật lại, Phòng Vũ mặt không đổi sắc vung tay, gã ta ngã xuống đất.

Bọn cướp này đã trốn đến hang ổ của đồng bọn, nghe được tiếng động, trong hẻm tối xuất hiện thêm mấy người, có người cầm ống thép xông về phía Phòng Vũ, bị Dương Lỗi đá văng ra xa vài mét. Dương Lỗi giật ống thép của gã còn lại, đang định đập gã thì bị Phòng Vũ ngăn lại.

"Để tôi."

Dương Lỗi là sĩ quan, thân phận nhạy cảm, kiến nghĩa dũng vi* quá giới hạn sẽ bị người ta bắt thóp, quay lại cắn ngược.

*kiến nghĩa dũng vi: thấy việc nghĩa hăng hái làm.

Dương Lỗi còn đang do dự, Phòng Vũ đã cầm lấy ống thép trong tay hắn...

Lúc 110 đuổi tới, chỉ thấy một đống người nằm la liệt dưới đất, không đứng dậy nổi.

"......"

110 sửng sốt.

*110: số điện thoại gọi cảnh sát ở Trung Quốc.

Sau khi trả túi cho cô gái, hai người trở về căn hộ ở lầu tám, vừa bước lên bậc thang, bốn phương tám hướng bỗng dưng vang lên tiếng pháo vội vã, chẳng khác gì mưa bom bão đạn, vang dội khắp thành phố.

0 giờ rồi.

Tiếng pháo nổ hết đợt này đến đợt khác, pháo bông chớp nháy liên tục trên bầu trời, mang theo niềm vui, mang theo hy vọng, bao phủ toàn bộ Giang Hải.

Giờ khắc này, ngàn vạn gia đình đang đắm chìm trong hạnh phúc.

Hai người ngồi trên sân phơi ở lầu hai. Đây là nơi trước kia hai người từng ngồi, từng tán gẫu, từng uống rượu.

Dương Lỗi lấy ra điếu thuốc chưa hút ban nãy, mò mẫm tìm bật lửa trên người. Phòng Vũ mở bật lửa, đưa tới trước mặt Dương Lỗi.

Dương Lỗi ngậm điếu thuốc, nhích lại gần tay Phòng Vũ, châm lửa.

Phòng Vũ chăm chú nhìn Dương Lỗi châm thuốc. Sương khói bốc lên, phủ mờ gương mặt thành thục và cương nghị qua năm tháng của Dương Lỗi.

Dương Lỗi giương mắt lên, Phòng Vũ dời mắt đi...

________________

Khổ thân anh nhìn người yêu mà còn sợ bị phát hiện ლ(¯ロ¯ლ) Thôi thì coi như cũng được xem pháo bông cùng nhau rồi nhé...

Chương 94

"Giao thừa rồi, tại sao anh không về?"

Dương Lỗi hỏi.

"Không mua được vé."

Phòng Vũ hút thuốc.

"Anh Tử đâu, cô ấy cũng không tới được sao?"

Phòng Vũ không trả lời.

Dương Lỗi không hỏi nữa. Pháo bông nổ tung trên bầu trời, chiếu sáng gương mặt của hai người.

"Lần trước tôi gọi điện thoại, chắc làm em khó xử lắm nhỉ."

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, Phòng Vũ thấp giọng nói.

"Tôi không có ý gì khác. Chỉ muốn gặp em thôi."

Cú điện thoại kia, Phòng Vũ gọi với tâm trạng mâu thuẫn và đắn đo. Gọi xong hắn lại hối hận, lẽ ra hắn không nên gọi, nhưng hắn không thể khống chế bản thân mình.

"Lần sau trở về, không biết là khi nào. Trước khi đi muốn gặp em một lần."

Giọng nói của Phòng Vũ trầm thấp, rõ ràng.

"Anh vốn không có ý định gặp tôi trực diện, đúng không. Nếu không dạo trước trở về Giang Hải sao lại không lộ diện."

Dương Lỗi hiểu chứ.

Phòng Vũ im lặng một lát.

"Tôi sợ em thấy mất tự nhiên."

Dương Lỗi nhìn pháo bông thi nhau thắp sáng trời đêm. Pháo bông bây giờ cao cấp hơn nhiều so với thời hắn còn bé, từng quầng sáng rực rỡ không ngừng nhấp nháy trên bầu trời, khiến Giang Hải như hỏa thụ ngân hoa.

*hỏa thụ ngân hoa: thành ngữ dùng để hình dung cảnh tượng giăng đèn kết hoa hoặc cảnh đêm rực rỡ pháo bông đầy trời.

"Đêm thiên hi năm đó, tôi cũng ngồi ở đây."

Đêm hôm ấy, hắn ngồi ở chỗ này, nghe tiếng đốt pháo, nhìn pháo bông đến rạng sáng.

"Tiếng đốt pháo đó, đến bây giờ nghe thấy nó là tôi lại chịu không nổi."

Dương Lỗi gảy điếu thuốc, hắn nói thật lòng, bây giờ hắn ngán nhất là nghe tiếng pháo nổ.

"Chúng ta đã hẹn nhau rồi, chờ anh được thả ra, tối hôm đó chúng ta đi đốt pháo, đốt một trăm tám chục cái luôn. Anh còn nhớ không."

"Nhớ."

"Pháo bông hôm đó cũng không khác hôm nay là bao."

Tối hôm đó, hắn muốn ở bên Phòng Vũ biết bao nhiêu, muốn ngồi chung một chỗ, cùng nhìn pháo bông đầy trời.

Ngày này đến muộn ba năm. Hiện tại, bọn họ ngồi ở đây, cũng nhìn pháo bông như thế, nhưng vật đã đổi sao đã dời.

"Đêm hôm đó, tôi hận anh lắm đấy."

Dương Lỗi bình thản nói.

"Nhưng sau này tôi lại nghĩ, tôi dựa vào đâu mà hận anh. Chuyện tình cảm, bản thân mình làm sao khống chế được, anh đâu có gì sai."

Năm đó, đừng nói bọn họ chưa từng hứa hẹn gì với đối phương, cho dù có hứa hẹn đi chăng nữa cũng không có gì vĩnh viễn không thay đổi. Đây chẳng qua chỉ là một cuộc tình. Trong đời người dài đằng đẵng, nó chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi.

"Có lẽ anh không tin, nhưng tôi hiểu năm đó anh nghĩ thế nào. Anh muốn tốt cho tôi, tôi biết chứ. Anh là dạng người gì, người khác không hiểu, tôi có thể không hiểu sao."

Nếu không hiểu, vậy khác gì nói Dương Lỗi hắn yêu lầm người.

"Tôi biết mấy năm qua, trong lòng anh luôn cảm thấy thiếu nợ tôi. Tôi muốn nói cho anh biết, anh đừng cảm thấy thiếu nợ tôi làm gì. Anh chẳng nợ tôi gì cả. Mọi chuyện đã qua rồi. Nếu anh cứ để trong lòng cũng không có ý nghĩa gì..."

Dương Lỗi nói...

Phòng Vũ không nói lời nào.

Dương Lỗi hút một hơi thuốc, rồi mới mở miệng lần nữa.

"Anh với Anh Tử giận nhau à?"

Dương Lỗi đã sớm nhìn ra. Hắn đâu phải là kẻ ngốc. Đêm giao thừa, Phòng Vũ chui rúc trong phòng tối một mình, không ăn cơm, không bật đèn, nằm lẻ loi trên chiếc giường kia. Ba năm qua, ba năm Phòng Vũ bặt vô âm tín, bây giờ Phòng Vũ đột nhiên trở lại, không kỳ lạ sao? Nếu thật sự phải về nhà mừng năm mới, dựa vào năng lực của Phòng Vũ, lẽ nào không tìm được cách? Cho dù không về được, chẳng lẽ không biết nghĩ cách đón vợ sang đoàn tụ?

Phòng Vũ có vẻ không muốn nhắc tới ba năm qua. Dương Lỗi biết, cho nên không hỏi thêm nữa.

Dương Lỗi cảm giác được, Phòng Vũ sống không được tốt.

"Anh ở phía Nam, có phải không được thuận lợi không."

Dương Lỗi thoáng do dự, hỏi.

"Không có gì."

Phòng Vũ nói.

Một người lưng mang tiền án ở nơi đất khách xa lạ, vẫn chưa quen với cuộc sống nơi đây, lại không có bối cảnh gì, mặc dù có hai người bạn lính xuất ngũ giúp đỡ, nhưng muốn gầy dựng sự nghiệp ở nơi không có chút vốn liếng nào bằng hai bàn tay trắng, làm sao dễ dàng như nói miệng được.

Ba năm qua, có lẽ Phòng Vũ ở phía Nam không được hoành tráng như những gì người ta truyền nhau ở Giang Hải. Dù vậy, Dương Lỗi cũng không hỏi nhiều.

Phòng Vũ tâm cao khí ngạo, có lòng tự trọng rất mạnh. Vả lại sau bảy năm, Phòng Vũ quả thật càng trầm tính hơn. Từ khi gặp lại đến nay, Phòng Vũ gần như chẳng nói được mấy câu. Trải qua cuộc sống trong lao ngục, Dương Lỗi cảm thấy Phòng Vũ đã thay đổi.

Việc này liên quan đến lòng tự tôn của đàn ông, Dương Lỗi sẽ không truy hỏi đến cùng.

"Nếu có gì khó xử mà tôi giúp được, cứ nói một tiếng."

Dương Lỗi nói.

"Đừng xem tôi như người ngoài."

Phòng Vũ gật đầu.

Dương Lỗi đưa số điện thoại di động cho Phòng Vũ.

"Phòng Vũ, hai chúng ta là anh em. Đời người có được mấy lần bảy năm chứ, những chuyện thế này không cần để bụng làm gì, đợi đến khi bảy tám chục tuổi lại hối hận. Anh có gia đình rồi, hãy sống hạnh phúc với Anh Tử. Anh cũng đừng lo lắng cho tôi, tôi không còn là con nít nữa, tôi tự biết sống sao cho tốt."

"Căn nhà này, lúc đầu tôi thuê là vì muốn giữ lại một kỷ niệm. Dần dà thuê mãi thành quen, cho nên không bỏ nữa. Qua Tết, khu vực này sẽ bị hủy, xây mới lại toàn bộ. Anh thấy đó, mọi thứ đều tiến về phía trước, nếu chúng ta cứ lùi về sau thì kỳ quá."

"Hôm nào rủ đám anh em ra tụ tập. Nếu nhà máy của anh thật sự làm ăn không được, vậy thì đóng cửa đi, trở lại Giang Hải, đưa gia đình về luôn. Giang Hải mới là nơi của anh, đừng vì tôi mà cảm thấy khó xử khi về đây..."

Dương Lỗi nói...

Lúc ra về, Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ chừng nào đi.

Phòng Vũ dụi tắt điếu thuốc, nói, qua Tết.

Dương Lỗi dừng một lát rồi nói, uống rượu mừng xong hẵng đi, anh cũng quen Phương Mai mà.

Dương Lỗi biết, nếu hai người muốn dẹp bỏ khoảng cách để quay lại làm bạn, có một số việc không cần phải lảng tránh.

"Mùng ba, là sinh nhật anh."

Dương Lỗi vẫn chưa quên.

Vào năm 95 trở về trước, chẳng ai thấy ngày sinh của Phòng Vũ có gì đặc biệt, nhưng vào năm 2002, tất cả thanh thiếu niên ở Trung Quốc đều biết, đó chính là lễ tình nhân.

*Ngày 03/01/2002 Âm lịch là ngày 14/02/2002 Dương lịch.

"Chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi."

Hôm mùng ba, Dương Lỗi đặt một phòng riêng tại khách sạn Đông Phương.

Phương Mai cũng có mặt. Nghe nói hôm nay là sinh nhật Phòng Vũ, Phương Mai bảo bữa cơm này cô mời, cô cũng muốn gặp Phòng Vũ một lần.

Phương Mai hỏi Dương Lỗi, cô đổi sang dịp khác mời Phòng Vũ có phải tốt hơn không. Dương Lỗi nói, không có gì, đi chung đi.

Phòng Vũ đến rất đúng giờ, hắn mặc áo khoác da màu đen, tôn lên vóc dáng cao gầy, vạm vỡ, sạch sẽ mà lạnh lùng. Từ khi Dương Lỗi gặp lại Phòng Vũ đến nay, Phòng Vũ dường như chỉ mặc quần áo màu đen.

"Phòng Vũ, đã lâu không gặp. Tôi không được mời mà cũng đến, anh đừng trách tôi nha."

Phương Mai thoải mái chào hỏi Phòng Vũ.

Trước đó Dương Lỗi đã dặn dò Phương Mai, đừng nói mấy lời thừa thãi, cũng đừng hỏi Phòng Vũ chuyện mấy năm qua.

Thật ra không cần Dương Lỗi dặn dò, với sự thông minh của Phương Mai, cô quá hiểu Dương Lỗi nghĩ gì, cô sẽ không nói những lời không nên nói.

Phương Mai là một cô gái hiểu lòng người, cô sẽ không vạch trần vết sẹo của người khác, cũng sẽ không chà đạp nỗi khổ tâm của Dương Lỗi. Cô chỉ đau lòng cho Dương Lỗi, đến nước này rồi mà vẫn một mực nghĩ cho Phòng Vũ.

"Từ khi nghe nói anh trở về, tôi vẫn luôn muốn mời anh ra ngoài tụ họp. Chúng ta đã lâu không họp mặt rồi, nào, hôm nay tôi làm chủ, cạn một ly! Vì... vì chúng ta trông vẫn chưa già!"

Phương Mai nâng ly rượu, sảng khoái nói.

So với mấy năm trước Phòng Vũ gặp cô lần đầu, Phương Mai bây giờ quyến rũ hơn nhiều, càng có nét thùy mị của phụ nữ trưởng thành. Đó là kiểu phong tình mà thời thiếu nữ không thể so sánh được.

Ba người nâng ly cụng nhau.

"Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào."

Phòng Vũ lịch sự khen ngợi. Hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ năm đó của Phương Mai.

"Đừng có chọc tôi, tôi là gái lỡ thì rồi, còn đẹp đẽ gì nữa, dưa leo già quét sơn xanh, giả bộ nai tơ thôi!"

Phương Mai biết bữa cơm hôm nay phải trông cậy vào mình để khơi dậy bầu không khí, cho nên nói luôn mồm.

"Cô ấy biết hôm nay sinh nhật anh nên đòi đến cho bằng được. Tùy cô ấy vậy."

Dương Lỗi giải thích với Phòng Vũ.

Phương Mai quan sát Phòng Vũ, cười cười.

"Phòng Vũ, anh thì ngược lại, càng ngày càng đẹp trai đó nha. Nếu anh không phải là hoa đã có chủ, chắc chắn làm đám con gái mê chết."

Phương Mai cũng không ngờ, Phòng Vũ đã lập gia đình rồi mà chẳng hề có dấu hiệu phát tướng của đàn ông đã kết hôn, cũng không cho người ta cảm giác yên bình và an ổn. Trái lại, trên người hắn vẫn mang hơi thở chỉ có ở người giang hồ như nhiều năm về trước, cộng thêm một chút tang thương và chín chắn, pha trộn thành một loại khí chất càng thêm trầm lắng và nguội lạnh.

"Nào, ly này mừng ba người chúng ta xa cách lâu ngày có dịp gặp lại, chúc Phòng Vũ sinh nhật vui vẻ!"

Phương Mai cố gắng khiến bầu không khí thật thoải mái.

Phòng Vũ uống cạn ly rượu, Dương Lỗi cũng uống cạn.

Phương Mai là người ở bất cứ đâu cũng không tẻ nhạt, cô nói năng biết chừng mực, thỉnh thoảng lại trêu đùa một hai câu, chủ đề khéo léo mà không đề cập đến cái gì đặc biệt, chỉ nói một vài đề tài nhẹ nhàng, không làm cho Phòng Vũ và Dương Lỗi thấy lúng túng. Phương Mai nói mình đang chơi một trò chơi, rủ Phòng Vũ có rảnh vào chơi chung.

"Dương Lỗi thì không được, ở bộ đội không cho chơi game, nhưng cho dù chơi được, kỹ thuật của cậu ấy cũng thấy mà ghê, đánh tiểu yêu còn không xong, đừng nói là lão quái."

Phương Mai cố ý chê bai trình độ của Dương Lỗi.

"Cậu khiêm tốn một chút được không? Là tớ nhường cậu thôi."

Dương Lỗi phối hợp với Phương Mai để khơi dậy bầu không khí.

"Cậu nhường tớ cái gì? Chẳng phải lần nào tớ cũng phải tốn máu đi cứu cậu sao?"

"Đó mà gọi là cứu à?"

"Sao lại không, tớ nói phải là phải."

"Ừ ừ, cậu nói sao cũng được."

"Đừng có chống chế nữa, muốn thắng tớ còn sớm lắm!"

Phương Mai nói đùa. Hai người đấu võ mồm đã thành thói quen.

"......"

Phòng Vũ im lặng nghe bọn họ cãi qua cãi lại.

Dương Lỗi tiện tay gắp trứng gà trong salad qua một bên, từ nhỏ hắn có một tật xấu là không thích ăn lòng đỏ trứng, chỉ ăn lòng trắng trứng. Phương Mai tinh mắt nhìn thấy, gắp trứng gà trong đĩa của hắn, dùng muỗng nhỏ khoét lòng đỏ trứng, tự mình ăn hết, sau đó thả lòng trắng trứng vào chén của Dương Lỗi. Dương Lỗi nhìn thoáng qua, thuận miệng gắp lên ăn.

Từ nhỏ Phương Mai đã biết Dương Lỗi có tật xấu này, lúc hai người ăn cơm cũng thường làm như vậy, sớm đã thành quen, làm rất tự nhiên.

Phòng Vũ nhìn bọn họ.

Hôm nay là lễ tình nhân, trong nhà hàng có rất nhiều cặp đôi, những bản tình ca da diết được phát đi phát lại, nhà hàng còn tỏ ra rất thân thiết, dùng loa chúc các cặp tình nhân đang dùng bữa lễ tình nhân vui vẻ.

Đúng lúc ba người ngồi đây không nói chuyện, trong phòng lặng thinh một lát, vậy nên cũng nghe thấy.

"Xin lỗi, hôm nay không cho hai người đón lễ đàng hoàng rồi."

Phòng Vũ nói.

Năm nay là thời điểm truyền thông thương mại bắt đầu dốc sức lăng xê lễ tình nhân, quảng cáo tuyên truyền khắp đường phố, Phòng Vũ cũng biết hôm nay là ngày gì.

"Tôi mời hai người một ly. Hôm nay làm hai người tốn kém rồi, cảm ơn."

Phòng Vũ bưng ly rượu lên.

"Nói gì vậy, anh khách sáo với chúng tôi làm gì?"

Phương Mai nói, nhưng Phòng Vũ đã nâng ly uống cạn.

"......"

Dương Lỗi và Phương Mai cũng uống cạn ly của mình. Ba người đột nhiên không biết nên nói gì.

"Chọn ngày rồi à."

Phòng Vũ hỏi Phương Mai.

Phương Mai và Dương Lỗi vẫn chưa lĩnh giấy chứng nhận, chẳng qua Dương Lỗi đã dặn dò cô, đừng đề cập tới những việc này.

"Vẫn đang chọn ngày, người già mà, chú ý nhiều lắm."

Phương Mai cười cười.

"Phòng Vũ, anh đừng đi vội, đến lúc đó ở lại uống ly rượu mừng đi. Tôi khỏi gửi thiệp mời cho anh nha, anh là anh em tốt nhất của Dương Lỗi, cũng là bạn của tôi, không cần câu nệ làm gì."

Phương Mai biết Dương Lỗi đã mời Phòng Vũ. Cô là người thông minh, hiển nhiên hiểu tại sao.

Dương Lỗi nghe rõ những gì Phương Mai nói. Lời này là hắn ngầm đồng ý cho cô nói, nhưng bây giờ tận tai nghe được, trong lòng chẳng rõ là cảm giác gì.

Phòng Vũ không trả lời, dừng lại một lát, lấy ra một cái hộp trong túi tiền.

"Tôi không có gì để tặng cho hai người. Đây là một tượng phật vàng, lúc trước anh Cửu cho tôi, nói là cầu gì được nấy, linh nghiệm lắm. Không đáng tiền, chỉ đem lại may mắn thôi."

Phòng Vũ đưa cho Phương Mai.

"......"

Phương Mai có chút khó xử nhìn Dương Lỗi.

"Nhận đi."

Dương Lỗi nói, gằn từng chữ...

Ở ngoài phòng có vài vị khách đi ngang qua, tình cờ nhìn thoáng qua bên trong, lập tức kêu ầm lên.

Cùng ngày hôm nay, đám bạn học thời cấp hai của Dương Lỗi và Phương Mai cũng tụ họp ở khách sạn Đông Phương ăn bữa cơm. Mấy người này nếu chưa kết hôn thì vẫn còn độc thân, lễ tình nhân rủ nhau ra ngoài ăn liên hoan. Hồi còn ở trường cấp hai, lớp bọn họ rất thân với nhau, sau khi tốt nghiệp thường xuyên hẹn nhau ra họp mặt và liên lạc nhiều lần. Hôm nay vốn dĩ cũng mời Dương Lỗi và Phương Mai, nhưng hai người đã hẹn với Phòng Vũ nên đành từ chối, không ngờ lại trùng hợp như vậy, đụng nhau ngay tại khách sạn Đông Phương.

"Hay quá ha, hai người các cậu không đi chung với bọn tớ, lén lút chạy đến đây đến đón lễ một mình nhá!"

Đám bạn học cũ chạy vào phòng la lối ầm ĩ.

"Chú rể sốt ruột cái gì, người ta đã là của cậu rồi, cho bọn tớ nhìn thêm một chút cũng tiếc à?"

Một người bạn trêu chọc.

"Đừng nói nhảm nữa! Đang đãi sinh nhật một người anh em."

Dương Lỗi không ngờ lại đụng độ đám bạn học ở đây. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy Phòng Vũ, bèn lên tiếng bắt chuyện.

Bọn họ không biết Phòng Vũ là ai, lúc Dương Lỗi và Phòng Vũ còn ở cùng nhau, chưa từng gặp đám bạn học này trong giới.

Vốn dĩ chuyện Dương Lỗi và Phương Mai kết hôn, hai người chưa nói với bất kỳ ai, đa số người quen chỉ vỡ lẽ khi nhìn thấy tấm ảnh cưới, sau đó anh truyền tôi tôi truyền cô mới biết được. Thế nên khi đám bạn học biết chuyện, ai cũng trách Dương Lỗi và Phương Mai không biết suy nghĩ, chuyện lớn như thế mà chẳng chịu nói năng gì. Bây giờ đụng nhau tại đây, đám bạn học mới vừa đến, vẫn chưa chọn được phòng, thấy phòng của Dương Lỗi đủ lớn, thế là không nói hai lời nhập lại ngồi chung.

Chương 95

Dương Lỗi và Phương Mai cũng hết cách, từ chối thẳng mặt thì không hay.

"Chú rể nha, cậu đúng là chẳng nể mặt gì cả! Chuyện vui lớn như vậy mà không thông báo một tiếng, hôm nay đụng nhau ở đây, bọn này không tha cho cậu đâu!"

"Hai người các cậu thành thật khai báo đi, sao lặng lẽ lén lút thế hả, có phải ăn cơm trước kẻng rồi không! Ha ha ha!"

Cả đám bạn học phá lên cười, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc này.

"Ăn cơm trước kẻng cái gì, làm như ai cũng giống cậu vậy!"

Dương Lỗi gượng gạo đáp trả, liếc mắt nhìn Phòng Vũ. Từ khi đám bạn học vào ngồi chung, Phòng Vũ đã nhường chỗ cho bọn họ, qua ngồi ở một góc hẻo lánh.

"Đừng làm loạn nữa! Bạn tôi còn đang ở đây, hôm nay tổ chức sinh nhật cho anh ấy!"

Nhìn Phòng Vũ lạc lõng ngồi một bên, trong lòng Dương Lỗi phiền muộn vô cùng.

"Người anh em, anh không biết đâu, hai đứa này hả, lúc học cấp hai đã cặp với nhau rồi! Mùi mẫn thấy sợ luôn!"

Một người bạn cười nói với Phòng Vũ.

Lúc học cấp hai, đúng là Dương Lỗi và Phương Mai rất gần gũi, người ngoài luôn xem bọn họ là một cặp, chỉ có bọn họ mới biết rõ nội tình.

"Đám bạn chúng tôi cũng nói hai đứa nó quá xứng đôi, cuối cùng bây giờ viên mãn rồi! Qua đây, các anh em, rót đầy cho Lỗi Tử nào!"

Bạn học không thèm hỏi ý kiến đã đổi cho Dương Lỗi một ly rượu lớn, rót đầy vung.

"Các cậu đừng có điên nữa, ngày mai Dương Lỗi phải trực ban đó, không thể uống nhiều."

Phương Mai nói xen vào.

"Ối giời ơi, cô dâu còn chưa về nhà chồng đã xót chồng rồi! Hay là thế này đi, hai người uống một ly rượu giao bôi, bọn này cam đoan sẽ che chở cho ông xã cậu, không để cậu ta uống quá chén!"

Cả đám cũng ồn ào theo: "Giao bôi! Giao bôi đi!"

Phương Mai cũng khó xử, cô biết ngay trước mặt Phòng Vũ mà thế này, chắc chắn Dương Lỗi nóng máu lắm rồi.

"Trần Hạo, có giỏi thì hôm tớ kết hôn cậu vác xác tới đi, cậu muốn uống cái gì tớ cũng uống cho cậu xem!"

"Đợi ngày đó làm gì, hôm nay luôn đi! Phương Mai, trước đây cậu có ngượng ngùng gì đâu, cái hôm khiêu vũ ở trường ấy, bảo cậu hôn Dương Lỗi cậu chả hôn như thường à? Trước mặt vài trăm người luôn ấy chứ!"

"Ê ê, bây giờ người ta đâu còn như xưa nữa, gọi bà Dương mới đúng!"

"Bà Dương, nếu hôm nay hai người không chịu uống rượu giao bôi, vậy thì hôn một cái đi! Nếu bà không muốn làm, vậy để chồng bà uống hết ly lớn trên bàn đi, xem bà có đau lòng không!"

Một đám người hùa nhau chọc ghẹo.

"Được rồi! Tôi uống, mấy người đừng lộn xộn nữa!"

Dương Lỗi hết nhịn nổi, đứng dậy muốn uống.

Cả đám bạn học chờ xem kịch vui, Phòng Vũ đột nhiên đứng lên.

"Các anh em, tôi xin mượn hoa hiến Phật, hôm nay quen biết nhiều bạn như vậy, trước tiên xin kính mọi người một ly."

Tất cả mọi người hơi sửng sốt, nhưng rồi cũng đành nâng ly lên.

Phòng Vũ uống cạn ly rượu, đặt xuống.

"Lát nữa Dương Lỗi còn phải đưa Phương Mai về nhà. Hôm nay là lễ tình nhân, nếu chuốc cậu ấy say quá, không đón lễ được, cô dâu sẽ trách tội mất. Các anh em, thứ lỗi đi."

Lời này của Phòng Vũ có ý gì, cả đám người đều hiểu, ai cũng cười mờ ám.

"Có lý có lý!"

"Nhưng cũng không thể làm mọi người mất hứng được, thế này đi, hôm nay rượu cứ tính phần tôi, tôi uống thay cậu ấy, đảm bảo cho các anh em uống đã đời, được không."

Dứt lời, Phòng Vũ cầm lấy ly rượu đầy vung trước mặt Dương Lỗi, ngửa cổ uống cạn.

"Tốt! Thẳng thắn lắm!"

Trên bàn rượu thường nhắm vào những người thẳng thắn. Cả bàn người đều nhìn Phòng Vũ.

"Lỗi Tử, người anh em này của cậu trượng nghĩa ghê! Được đấy chứ! Qua đây anh bạn, đầy ly nào!"

Ly của Phòng Vũ lại bị rót đầy rượu, đám bạn học càng thêm hào hứng.

"Anh đẹp trai, hôm nay xem biểu hiện của anh đó, tới đi!"

"Phòng Vũ!"

Phòng Vũ không cho Dương Lỗi ngăn cản, lại uống thêm một ly. Dương Lỗi bước tới chặn ly rượu của hắn.

"Mấy người đủ rồi chưa! Tửu lượng của anh ấy không tốt! Đừng điên nữa có được không? Đổi người đi!"

"Lỗi Tử, cậu che chở bà xã là đủ rồi, còn muốn che chở anh em nữa à, có chuyện tốt như vậy sao? Nếu không thì tự mình lên đi!"

Bạn học muốn đưa rượu cho Dương Lỗi, nhưng bị Phòng Vũ ngăn lại, nhận thay.

"Hôm nay không có chuyện của cậu ấy. Tôi đại diện."

"... Phòng Vũ!"

Phòng Vũ chắn trước người Dương Lỗi, tiếp tục uống.

Lát sau bao nhiêu rượu đưa tới, Phòng Vũ đều nhận hết, không nói lời dư thừa, uống một hơi cạn sạch.

Nhìn điệu bộ của Phòng Vũ, cả bàn người đều sửng sốt. Bọn họ đã nhìn ra, người anh em này thật sự muốn gánh hết thay Dương Lỗi.

"Tốt, đủ đàn ông!"

Thấy Phòng Vũ chịu làm đến thế vì anh em, đám bạn học cũng thật lòng chịu phục. Bầu không khí sôi động hẳn lên, không ai tha cho Phòng Vũ, thay phiên nhau uống với hắn, ai đến Phòng Vũ cũng không từ chối, từng ly một cạn dần.

Lúc đầu Dương Lỗi còn ngăn cản, nhưng không ngăn được tốc độ của Phòng Vũ. Dần dà thấy Phòng Vũ cứ uống như vậy, Dương Lỗi chỉ im lặng. Dương Lỗi ngồi bên bàn, nhìn đám bạn vây quanh dụ dỗ Phòng Vũ, không nói lời nào.

"Dương Lỗi, cậu mau cản anh ấy đi!"

Phương Mai cũng nhìn hết nổi.

Dương Lỗi không nhúc nhích.

Phương Mai nhìn thoáng qua nét mặt của Dương Lỗi, Phương Mai cũng im lặng.

Càng uống càng say thì càng thích chọc ghẹo, đàn ông khó tránh nói mấy lời thô tục.

"Phương Mai, Lỗi Tử của bọn này là đàn ông đích thực đó, sao hả, chịu nổi không?"

"Biến qua chỗ khác đi!"

Phương Mai bực bội.

"Lỗi Tử cậu nói đi! Hai người ấy ấy chưa? Nói một câu nghe coi!"

Mấy người này uống say quá, lời nói bắt đầu không đúng chừng mực.

"Mẹ nó giỡn mặt đủ chưa?"

Dương Lỗi cau mày, sắc mặt tối sầm.

"Thoải mái chút đi! Đừng làm cô dâu mất mặt chứ? Có phải... không đủ mạnh không? Há há!"

Người nói chuyện thật sự đã uống quá chén.

"Mạnh lắm đấy!"

Nghe bọn họ mỉa mai Dương Lỗi, đầu óc Phương Mai nóng lên, cô buột miệng thốt ra.

Cả phòng như nổ tung...

Trong tiếng cười đùa ầm ĩ, Dương Lỗi nhìn về phía Phòng Vũ, Phòng Vũ uống đến mặt trắng bệch, không có gì biểu cảm gì...

"Hôn cái nào!"

Có người đẩy Phương Mai vào lòng Dương Lỗi, Phương Mai đứng không vững, ngã vào người Dương Lỗi.

Dương Lỗi đứng lên. Những người còn tỉnh táo đã nhận ra, Dương Lỗi phát cáu thật rồi.

"Thôi thôi, đừng quậy nữa đừng quậy nữa..."

Có người khuyên nhủ.

Mắt thấy Dương Lỗi sắp nổi điên, Phương Mai liếc sang Phòng Vũ, ngẫm nghĩ một lát, sau đó vịn Dương Lỗi hôn một cái.

"... !"

Dương Lỗi kinh ngạc, đẩy Phương Mai ra.

Giữa tiếng trêu ghẹo của đám bạn học, Phòng Vũ đứng dậy, ra khỏi phòng.

Nhìn Phòng Vũ bỏ đi, Dương Lỗi đẩy mọi người ra, vừa định đi theo thì bị kéo lại.

"Đừng chuồn chứ?"

"Bạn tôi uống nhiều quá, tôi đi xem thế nào!"

Dương Lỗi bình tĩnh nói, hất tay người nọ ra, đuổi theo sau.

"Không có gì đâu, kệ cậu ấy. Chúng ta ăn thôi!"

Phương Mai bình thản bắt chuyện với mọi người như chưa có gì xảy ra.

Phương Mai vừa mừng, vừa cảm thấy đắng chát...

Trong nhà vệ sinh, Phòng Vũ đang nôn thốc nôn tháo ở một gian.

Hắn không biết mình đã uống bao nhiêu. Tửu lượng của Phòng Vũ không tốt, người ta càng uống mặt càng đỏ, hắn càng uống mặt càng trắng.

Dựa theo tửu lượng bình thường của Phòng Vũ, Phòng Vũ đã say từ lâu rồi, nhưng hắn vẫn ráng chống đi vào toilet. Mỗi khi uống say, nếu trong lòng không có gì vướng bận, hắn sẽ say mèm lăn ra bất tỉnh, nếu có, hắn sẽ bắt buộc bản thân gắng gượng hành động.

Lúc Dương Lỗi theo vào nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy tiếng nôn mửa của Phòng Vũ.

Dương Lỗi im lặng đi vào gian phòng nọ, vỗ nhẹ lên lưng Phòng Vũ. Bởi vì nôn mửa, lưng Phòng Vũ dưới tay hắn co giật liên tục, Dương Lỗi vỗ nhẹ từng cái, không nói gì cả.

Phòng Vũ chỉ lo uống rượu, hầu như không ăn món nào, lát sau toàn nôn ra nước chua, mỗi tiếng nôn của Phòng Vũ hệt như một nhát dao đâm vào tim Dương Lỗi vậy. Không ai rõ tửu lượng của Phòng Vũ hơn hắn, tối nay nhìn Phòng Vũ uống như thế, hắn biết Phòng Vũ đã uống quá sức mình, Phòng Vũ phải gắng gượng lắm mới không lăn đùng ra ngất.

Dương Lỗi xoay người đi ra ngoài, xin nhân viên phục vụ một ly nước ấm và khăn nóng, sau đó quay trở lại đưa ly nước tới bên miệng Phòng Vũ, cho hắn súc miệng. Phòng Vũ chống tường, đẩy Dương Lỗi ra, phất tay bảo Dương Lỗi về đi. Phòng Vũ cố gắng duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng.

"... Tôi không sao..."

Giọng nói khàn khàn của Phòng Vũ truyền ra từ cổ họng.

"... Đi đi..."

Phòng Vũ muốn Dương Lỗi trở về.

Nhìn Phòng Vũ khom người đứng đó, Dương Lỗi trải khăn nóng ra, đưa cho Phòng Vũ.

"Đi đi!!"

Phòng Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ thẫm.

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ chằm chằm, không nói tiếng nào, cố sức đẩy tay Phòng Vũ ra, dùng khăn nóng lau mặt cho Phòng Vũ.

Dương Lỗi không nói một lời lau trán cho Phòng Vũ, lau khóe miệng, lau gương mặt gầy gò tái nhợt, lau vùng giữa đôi lông mày nhíu chặt của hắn...

Phòng Vũ không nhúc nhích, cứ nhìn Dương Lỗi như thế.

Dương Lỗi cầm khăn mặt đã nguội lạnh, lẳng lặng bước ra ngoài đổi cái khác.

Dương Lỗi vừa đi được vài bước, đột nhiên bị kéo ngược trở về.

Hắn bị siết chặt vào một lồng ngực, bị một hơi thở dồn dập bao phủ, Phòng Vũ kề sát mặt của hắn, ôm chầm lấy hắn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro