Chap 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oh Hanbin bực bội vứt tấm ảnh về đối tượng xem mắt sắp tới, ý nghĩ muốn nhảy lầu quách cho xong bỗng trỗi dậy trong đầu cậu. Mà nếu có nhảy lầu tự sát thì trên di chúc sẽ ghi như sau: Tôi theo đuổi tự do đây !..... giả sử làm thế thật, thì có lẽ đó sẽ là lý do tự sát ngu ngốc nhất trong lịch sử loài người , nhảy lầu chỉ vì để trốn xem mắt.

29 tuổi, không có bạn gái, làm như là chuyện sai trái lắm không bằng.

Nhận ra suy nghĩ của mình đang chuyển sang trạng thái tiêu cực, Hanbin đành cười trừ nằm dài ra trên bàn, tâm trí lại bắt đầu thả trôi miên man ....

Đến từng tuổi này mà vẫn chưa có đối tượng kết hôn, thì sẽ bị một đám các ông cậu dì cô chú bác và những người thậm chí không hề quen biết "đặc biệt" quan tâm hỏi han như : "Anh vẫn chưa có bạn gái sao ? Định chừng nào lập gia đình? Có muốn đi xem mắt thử vận may không? Đừng có tẩy chay việc xem mắt vậy chứ !"

Haizz,.. Thật có lòng tốt dễ sợ, mà lòng tốt này cậu.... cũng không cần lắm đâu.

Con người tại sao nhất định phải kết hôn? Không có đối tượng thì kết hôn với ai đây trời? Cậu thật sự rất ghét việc xem mắt, cảm thấy điều đó y như là vào siêu thị mua một món đồ, lựa chọn xem xét này nọ, tìm được một món mà bản thân cảm thấy hợp ý, thế là thanh toán, đem về nhà.

.... Nếu vậy thật thì quá ư là buồn cười, cậu không thích ! Tại sao cứ phải đi theo nhịp bước của người khác ? Cậu không thể có phương hướng của riêng mình sao ? Nhất định phải theo đại đa số những người khác làm cùng một sự việc , có cùng một suy nghĩ như nhau, thì mới được xem là bình thường khỏe mạnh à ? Từ nhỏ, cậu đã không mấy giống người nhà, mẹ nói cậu là một quái thai, quái thai về tư tưởng.

Nghĩ đến đây, Hanbin bất chợt mỉm cười .

Cậu từ trước đến nay không cảm thấy bản thân mình kì lạ, chỉ là hướng đi không giống mọi người, cộng thêm bản tính không dễ dàng chịu thỏa thiệp mà thôi.

Nhìn khuôn mặt của minh in bóng trên nước trà màu vàng nhạt trong cốc, cậu bất giác thở dài.

Tâm trạng, buồn chán làm sao ....

Mọi việc cũng là do các ông chú bà thím cho rằng cậu đã 29 tuổi rồi nên ngoan ngoãn mà đi kết hôn đi! Thế là cậu phải đóng thùng trong bộ vest thắt cà vạt nghiêm chỉnh để đến nơi hẹn xem mắt, không khỏi thấy chán ghét bản thân, anh chàng này đây chính là "Oh Hanbin", một người đàn ông 29 tuổi chưa kết hôn và không có bạn gái, lực bất tòng tâm để mà cự tuyệt một đám người "tốt bụng" lẫn "nhiệt tình" quá mức.

Đối tượng xem mắt là một cô gái tốt, ngoại hình xinh đẹp thanh tú lại ăn nói nho nhã... Tiếc rằng cậu không hứng thú, buổi hẹn hoàn toàn là một sự lãng phí, lãng phí thời gian của cả hai lẫn tiền bạc của... cậu .

Dưới áp lực vô hình của mẹ và bà mai, cậu lịch sự mời cô gái đi dạo xung quanh, nhưng trong lòng thì tràn ngập cảm giác tội lỗi .

Cả hai trò chuyện đôi ba câu, Hanbin cảm thấy cô gái cũng giống như mình, đều không mặn mà gì, thở một hơi dài nhẹ nhõm, cậu lịch sự chào tạm biệt đối phương.

Tâm trạng bức bối dần dần lan rộng trong lòng, như đám mây đen dần tụ lại ngày càng nhiều trên bầu trời kia.

Ngước mắt nhìn bỗng thấy bảng hiệu của một quán cà phê, thế là nổi hứng bước vào trong.

"Góc khuất ?"

Đúng là hiện giờ cậu đang cần có một góc khuất nho nhỏ, không có sự làm phiền của ngừơi khác, không cần phải ứng phó với mọi người.... chỉ cần góc khuất nhỏ thôi, một góc khuất có thể khiến cậu bình tâm trở lại.

Vừa bước chân vào quán, ngoài trời đã đổ mưa to.

Thành phố Gwangju vào tháng 7 bắt đầu có không khí của những trận mưa lớn.... những trận mưa mà đối với người dân nơi đây là một sự dai dẳng, không biết chừng nào mới tạnh.

Vậy nên.. Hanbin quyết định ngồi ở quán chờ trời tạnh mưa.

Cởi bỏ áo khoác, nới lỏng cà vạt, cậu ngắm những hạt mưa đang lăn tròn trên cửa kính, vừa cảm động về việc nhân viên của quán lau dọn cửa kính sạch bóng không một vết bẩn, vừa để tâm trí thả trôi theo dòng suy nghĩ vẩn vơ. Khi một người đang suy nghĩ miên man, thì tâm trí họ đặc biệt dễ nhớ về những chuyện trong quá khứ....

Nghĩ về những ngày tháng còn học tại Trường Đại học Yonsei ở thành phố Seoul, Hanbin không khỏi nghĩ đến những chuyến xe buýt "hung thần xa lộ" chạy nhanh lại ẩu, khiến cậu mỗi lần bước xuống xe đều thấm thía cảm nhận được rằng:"A, còn sống thật may quá."

Trước kia khi lên Seoul học, vì không đặt được chỗ trong kí túc xá nên đành phải mướn phòng trọ mắc tiền hơn, vậy nên cậu rất ngưỡng mộ các bạn học được ở kí túc xá rẻ tiền, ngược lại những bạn học ấy thì lại cực kì ngưỡng mộ cậu được ở phòng trọ bên ngoài, vừa thoải mái vừa tự do.

Vào mùa đông, mấy đứa bạn thân thường hay mang theo thức ăn đến phòng cậu nấu nướng, sau đó cả đám lăn ra sàn ngủ. Có một lần do bất cẩn, còn khiến lò sưởi bắt lửa làm cháy gần phân nửa tấm chăn của cậu...

Khi đến kì thực tập, cậu cảm thấy rất phấn khởi, kết quả là phát hiện bản thân chỉ là ngồi trong phòng tư vấn tươi cười đón khách, rồi lại cười tươi tiễn khách và kiêm thêm việc bưng nước rót trà, hoàn toàn không thể phát huy được những gì đã học....

Thực ra có rất nhiều rất nhiều việc mà lúc đó cảm thấy không được vui vẻ gì cho cam, nhưng về sau này nghĩ lại, đều trở thành những kỉ niệm ngọt ngào khiến cậu không khỏi mỉm cười khi nhớ đến.

- Xin lỗi, thưa quý khách... quán phải đóng cửa rồi.

Vai Hanbin bị lay nhè nhẹ, mơ mơ hồ hồ nghe thấy một giọng nói vừa nhẹ vừa trầm phát ra từ phía trên đầu.

Humn... Giọng nói nghe sao giống với người thầy đẹp trai hồi trung học dạy cậu môn sinh học quá.

- Thầy... cho em ngủ thêm chút nữa đi .

Trong cơn vô thức cậu nói, rồi cựa mình chuyển sang tư thế khác cho dễ ngủ hơn.

Sao không nghĩ tới chuyện cậu đã rời khỏi ghế trường trung học bao lâu rồi hả? Bàn tay đặt trên vai cậu chợt khựng lại vài giây.

- Không được, nếu còn không dậy thì tôi sẽ đem cậu đi cầm đó nha.

Rồi tiếp tục lay cậu.

- Uhm....

Vừa nghe từ "cầm", toàn thân bèn tỉnh táo hẳn. Đó chính là bản năng, là ác mộng của thời sinh viên, muốn không tỉnh ngủ cũng khó.

- Huh.... Anh không phải thầy giáo đẹp trai à?

Vừa mở mắt, vẫn còn trong cơn ngái ngủ, nhìn thấy người vừa lay tỉnh cậu dậy, lại một câu nói ngu ngốc buột ra khỏi miệng.

- Không, tôi là anh chủ quán đẹp trai. Thưa quý khách, quán phải đóng cửa rồi, thật xin lỗi.

Hanbin ngơ ngơ ngác ngác nhìn người tự xưng là anh chủ quán đẹp trai và cũng là người đánh thức cậu, ngây ra vài giây rồi đột nhiên tỉnh hẳn.

- Hả... A! À! Thật là xin lỗi! Đã làm phiền anh!

Không ngờ cậu lại ngủ say đến nỗi chủ quán phải đích thân đến lay dậy! Mất mặt quá đi mất!

Người đánh thức cậu, có làn da ngăm ngăm và khuôn mặt sắc nét, phía sau đôi kính gọng bạc là đôi chân mày rất đẹp với đôi mắt mang lại cảm giác rắn rỏi, sắc sảo, chả có nét gì là giống với người thầy dạy sinh học của cậu.

Đúng là ngốc chết đi được! Suy nghĩ lung tung đến ngủ quên, mơ thấy những chuyện thời học sinh, rồi lúc bị đánh thức còn mơ mơ màng màng ba chớp ba nháng nghe lầm thành giọng của thầy giáo, còn thốt ra một đống câu ngu ngốc nữa, xấu hổ quá đi mất.

- Không sao.... Thật xin lỗi vì tôi không phải thầy giáo.

Anh chủ quán này miệng nói lời xin lỗi, nhưng lại có vẻ như đang cố sức nhẫn nhịn gì đó thì phải....

A! Bây giờ nghe lại, ngay cả giọng nói cũng không giống.. .đúng là ngủ mê muội cả đầu rồi.

- Rất... rất xin lỗi....

Hanbin ngượng ngùng gãi gãi đầu, cầm hóa đơn trên bàn lên.

- Thanh toán....

- Mời theo tôi đến quầy, cảm ơn

Khóe miệng của anh chủ quán nhẹ cong lên, không biết có phải là cảm thấy Oh Hanbin cậu đây rất buồn cười ?

- Vẫn còn mưa....

Đứng trước quầy chờ thối tiền, Hanbin nhìn màn đêm phía ngoài cửa sổ, thở dài.

Cậu thật sự rất ghét trời mưa.

- Không đem theo dù à?

Anh chủ quán đưa tiền thối cho cậu thuận miệng hỏi .

- Không có....

Hanbin trả lời

- Tôi có thể cho cậu mượn dù

Chủ quán mỉm cười lấy ra một cây dù màu đen, khuôn mặt lộ ra chút hoài niệm.

- A, không cần đâu, tôi ngồi taxi về được rồi, cảm ơn anh !

Anh chủ quán này thật tốt bụng, lúc nãy trước mặt anh ấy còn nói những câu ngu ngốc chứ .... Hu hu hu! Hối hận quá đi.

- Vậy thì...tạm biệt, đi đường cẩn thận

Anh chủ quán đẹp trai mỉm cười cất dù đi.

- Được....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro