Chap 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hanbin cảm thấy K dạo này rất kì lạ.

Sau buổi hôn lễ rốt cuộc cũng có chút thời gian rảnh, Hanbin gọi điện đến trò chuyện với anh, cậu cảm thấy có một sự... xa cách lãnh đạm trong lời nói của K.

Lúc đó còn cho rằng vì quá bận rộn với buổi lễ nên đã lo nghĩ hơi quá thôi kết quả là trong mấy cuộc điện thoại ở những ngày gần đây, K rõ rõ ràng ràng khiến Hanbin cảm thấy... anh có ý xa lánh cậu.

Đây là lần đầu tiên trong hơn một năm nay cậu và anh quen nhau, lần đầu tiên K đối xử như vậy với cậu, lần trước anh cũng xử sự lãnh đạm với cậu như thế, là trước khi cả hai quen nhau, lúc mà anh cố ý duy trì một khoảng cách với Hanbin để bản thân đừng quá say mê cậu...

Tại sao? Tại sao K bỗng dưng trở nên lãnh đạm như vậy? Có phải anh thấy phiền khi cậu ngày nào cũng gọi đến? Hay là anh đã chán chê cậu rồi? Tại sao lại đột nhiên lạnh lùng như thế, điện thoại chưa nói được mấy câu thì đã gác? Bỗng Hanbin bắt đầu thấy lo lắng.

Sau hôn lễ bốn ngày, cuối cùng thì cậu cũng đã có thời gian đến "Góc khuất" tìm K, anh nhìn Hanbin với một ánh mắt chứa nhiều ý nghĩa mà cậu không hiểu được, anh kêu cậu ngồi đợi, anh lập tức đi đóng cửa quán.

Nhìn theo bóng dáng K lật ngược tấm bảng thành "Close", thanh toán hóa đơn của tất cả khách .. Hanbin bắt đầu nghĩ ngợi... Anh muốn nói với cậu điều gì đó quan trọng chăng? Nếu không thì sao mới sáu giờ đã chuẩn bị đóng cửa rồi? Chuyện gì quan trọng đến nỗi, anh không thể để cậu ngồi đợi đến mười giờ rưỡi mới nghỉ ngơi? Bỗng dưng sự bất an dâng lên trong cậu...

Sau khi đã đóng cửa quán xong xuôi, K quay trở lại quầy, ngồi xuống bên cạnh Hanbin .

   - Anh muốn nói điều gì với em à?

Hanbin cảm thấy tim mình đập nhanh quá...

K không nói, chỉ nhìn đăm đắm cậu, như là muốn nhìn xuyên thấu cậu vậy, khiến cậu càng cảm thấy bất an.

   - K?

Anh đang nghĩ, là phải nói như thế nào để cậu không quá đau lòng? Không làm đau Hanbin , cũng không làm đau chính anh? Anh không muốn, nhưng anh bắt buộc phải làm như thế.

   - Hanbin ...

   - Em đây...

K nhìn cậu, trong mắt thoáng chút rối bờ.

   - Chia tay thôi.

   - Cái gì? 

Hanbin nhìn người ngồi bên cạnh cậu, đột nhiên không hiểu những lời mà anh vừa nói.

   - Chúng ta chia tay thôi! 

Anh nhìn cậu, chầm chậm nói rõ từng chữ từng chữ một.

   - Tại sao?

Hanbin cảm thấy rất bối rối, không biết làm sao. Tại sao K bỗng dưng nói ra những lời như thế?

   - Vì chúng ta không thể cứ thế này mãi được.

   - Tại sao? Anh... không còn yêu em nữa sao?

K nhìn gương mặt hoảng loạn của cậu, trong lòng đau thắt lại.

Hối hận quá. Tại sao vào cái đêm của hơn một năm trước, anh lại đưa tay về phía Hanbin , dẫn đến việc hai người bắt đầu quen nhau... Đây hoàn toàn là sự ích kỷ của anh.

Ích kỷ không nghĩ ngợi nhiều, ích kỷ muốn ở cạnh Hanbin , ích kỷ đưa tay ra, vờ như quyền quyết định thuộc về cậu, nếu vậy thì sau này có thể đẩy hết mọi trách nhiệm cho cậu... Đó hoàn toàn là một sự ích kỷ.

   - Bởi vì... em, phải kết hôn rồi.

   - Anh đang nói quái quỷ gì vậy? 

Hanbin hoàn toàn không hiểu, không hiểu tại sao bỗng nhiên anh đòi chia tay. Tại sao anh đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này? Thật lạ lùng khó hiểu mà!

   - Em đã quen với anh, thì sao có thể kết hôn được chứ?

   - Em sẽ kết hôn thôi, sẽ có một ngày. Không phải người nhà đều trông đợi em kết hôn đó sao? Em và tôi cứ tiếp tục thế này thì....Dù gì em cũng sắp sửa 32 tuổi rồi, nếu như còn không kết hôn, thì họ sẽ nghĩ gì? Họ không thể không biết chuyện đâu

 Giọng nói của anh có chút run rẩy...

   - Không phải vào hôm hôn lễ em gái, em đã rất sợ đó sao? Sợ chị của em sẽ phát hiện quan hệ gữa hai chúng ta. Quan hệ của chúng ta thế này là không thể để mọi người biết được, không đúng sao? Nếu như để người khác biết được thì đối với em rất không tốt. Hơn nữa... em nói xem, chúng ta sẽ ở bên nhau được bao lâu? Nói không chừng một năm sau hai ta chia tay rồi.

Hanbin nghe, rất muốn phản bác lại, nhưng bị K nhanh chóng chặn lại...

   - Cho nên bất luận ra sao, bây giờ chúng ta chia tay là tốt hơn cả, bây giờ chia tay là tốt nhất

 K hít một hơi thật sâu, như đang cố nén đau để hạ quyết tâm.

Hanbin ngây ngây nhìn anh, trong đầu không cách gì tiêu hóa được những lời anh vừa nói...

Thì ra mấy ngày nay K lãnh đạm như thế, là do muốn nói chia tay với cậu? Dùng mấy cái lý do nhảm ruồi này để đòi chia tay?!!

   - Anh nói tôi biết, anh yêu hay không yêu tôi?

Hanbin hỏi anh, toàn thân bỗng dưng bình tĩnh hẳn, lời nói trầm tĩnh lạ lùng.

   - Tôi yêu em, nhưng chúng ta không thể bên nhau dài lâu được đâu

 K nhìn cậu nói, lời nói tràn đầy sự đau xót.

Đúng là giống một vở kịch tình yêu ba xu rẻ tiền, câu nói ban nãy càng là kinh điển củ chuối luôn.

.... Trong lòng Hanbin vang ra một giọng nói lành lạnh.

Nói cái gì hai chúng ta không có tương lai, cả hai chia tay là tốt nhất... Nếu như mà thấy nó xuất hiện trên truyền hình hoặc tiểu thuyết, Hanbin cậu chắc chắn sẽ trêu cợt khinh thường cho xem.

Nhưng bây giờ nó lại diễn ra ngay trên chính cậu.

Cậu cười không nổi, cảm thấy nơi nào đó trong lòng rất nặng rất nặng nề, nặng đến nỗi cậu không cách nào vùng thoát ra, sắp phải cùng nó rơi xuống đáy sâu...

   - Cảm ơn, quả thật là tôi cần phải suy nghĩ kỹ lại, tạm biệt.

Đứng dậy, cậu quét mắt lành lạnh nhìn anh, lưu lại câu nói trên vang vọng trong căn phòng trống trải để một mình K từ từ gặm nhấm.

Hanbin mở cửa, bước ra ngoài, trông bóng dáng cậu rất quả quyết.

Khi con người giận đến cực điểm, thì thường trông họ rất bình tĩnh lý trí.

Trông theo dòng xe cộ lưu thông không ngừng trên con đường cách đó không xa, một cảm giác rất mơ hồ dâng lên trong lòng Hanbin .

Tương lai? Tương lai là cái gì? Cậu bỗng dưng thấy bối rối, không hiểu.

~~~***~~~

Hơn một tháng... đã hơn một tháng nay không gặp K, là do cậu cố ý không đến tìm gặp anh.

Có lẽ do có chút giận dỗi, cố ý không đi gặp anh, giống như một đứa trẻ ngang bướng tiến hành chiến tranh lạnh vậy...

Bây giờ thì rốt cuộc Hanbin cũng đã hiểu được tại sao đám bạn lúc trước của cậu khi rơi vào tình yêu, tình cảm gặp vấn đề hay thất tình thì thường có dáng vẻ như kẻ vô hồn thất thiểu rồi.

Trước đây cậu cảm thấy những người đó thật ngốc, nhưng không ngờ giờ đây cậu cũng đã trở thành kẻ ngốc giống vậy.

Suốt ngày chỉ nghĩ đến K, đi đến đâu cũng đều nhớ đến bóng dáng trầm tĩnh thanh lạnh của anh, không muốn nghĩ đến anh cũng khó...

Nhớ dáng vẻ lạnh lùng nói lời chia tay của K, nhớ hình ảnh anh mỉm cười với cậu, nhớ dáng vẻ cười khổ lắc đầu của anh khi cậu ngang bướng làm nũng, nhớ đến hình ảnh anh vào cái đêm hôm ấy, tay run run đưa về phía cậu...

Đúng là cái người không có chí khí mà!! K cũng đã nói là chia tay rồi, cậu còn ở đây nhớ nhớ nhung nhung không quên anh làm gì.

Trong hơn một tháng nay, Hanbin đã suy nghĩ nhiều chuyện, có khi là nghĩ ngợi lung tung vu vơ, có khi là suy nghĩ nghiêm túc.

Cậu bắt đầu nghĩ từ cái hôm hôn lễ chị cậu mời K – "đàn anh" trong trường nhưng sự thật là người yêu của cậu sau này nhất định phải đến tham dự hôn lễ của cậu, cho đến cái đêm mà anh nói lời chia tay.

Sau đó, lại từ cái ngày đầu tiên gặp K, bị anh gọi dậy rồi cậu diễn trò cười, nghĩ đến cái đêm anh bày tỏ với cậu, rồi bàn tay run rẩy của K hướng về phía cậu, chờ đợi cậu suy nghĩ cẩn thận rồi quyết định...

   - Em phải suy nghĩ thật kỹ ...

Giọng nói run run đêm đó của anh, bây giờ lại vang vọng trong đầu cậu.

Cậu hãy suy nghĩ kỹ lại...

Câu nói mà đêm đó K nói với cậu, bây giờ nghĩ lại, đặc biệt khiến Hanbin nghĩ ngợi lâu hơn... Anh trước đây đã rất gian khổ để có thể cùng với Joo Won đi qua con đường khúc khuỷu đó...

Ánh mắt người đời, lời xì xầm bàn tán... Cho dù là đối với bạn bè, những người bạn biết rõ khuynh hướng giới tính của cả hai, cũng đều không thể tùy tiện nói câu "thích", để tránh việc bạn bè cảm thấy "kì kì", thậm chí là sợ hãi bị "phải lòng" . Đến cả việc nói thích bạn bè cũng không thể nói ra, càng không thể nói đến việc kề vai bá cổ một cách thân thiết giữa bạn bè với nhau.

Là ai khiến hai người phải hành xử lúc nào cũng phải lo trước lắng sau? Là ai khiến cả hai không thể như người bình thường sống không phải mang theo gánh nặng trong tim? Không phải hai người không bình thường, là ánh mắt người đời bức ép họ nghĩ bản thân không được bình thường.

Có lẽ K hiểu rất rõ sự gian khổ của con đường này! Anh cũng hiểu rõ hoàn cảnh của cậu: có một người mẹ mong cậu nhanh chóng kết hôn, cậu sợ hãi người nhà biết người cậu yêu là một nam nhân, và cậu lại còn giống như một người phụ nữ bị người nam nhân đó ôm lấy... Nếu như người nhà cậu biết được, chắc chắn sẽ... khinh rẻ cậu, cảm thấy cậu thật ghê tởm chăng? K cắt đứt quan hệ với gia đình, nhất định là do hoàn cảnh lúc đó quá bắt buộc nên mới phải làm vậy chăng ? Nếu không thì một người sao có thể đành lòng cắt đứt một cách gọn gàng sạch sẽ như thế với người đã có công ơn sinh thành, dưỡng dục bản thân bấy nhiêu năm thế chứ? Những chuyện cay đắng như vầy anh đều đã trải qua, nên anh biết được sự đau khổ và vũng vẫy khi đối mặt với những việc đó, anh không muốn Hanbin gặp phải những chuyện y như vậy.

Nên anh mới nói lời chia tay? Vậy nên mới muốn muốn Hanbin kết hôn? Bởi vì, chỉ cần cậu cũng giống như những người khác, được cái vỏ bọc "bình thường" bao lấy, thì cậu sẽ không cần phải hứng chịu những cay đắng mà anh đã nếm phải. Khi đối mặt với bạn bè không cần phải lo này lo nọ để họ không phải cảm thấy không thoải mái, nhưng lại khiến bản thân đau lòng, uất ức; không phải khiến người nhà bị tổn thương, từ bỏ, không phải... nói chung là không cần phải đối mặt với những chuyện khiến cậu và mọi người đau lòng...

Mặt khác, có lẽ K cũng thấy rất sợ hãi lo lắng? Ở khoảng giữa thời gian sau khi Joo Won qua đời và trước khi cậu với anh bên nhau, K đã phải một mình cô độc quá lâu rồi. Anh sợ, sợ một ngày nào đó nếu như cả hai chia tay, K không thể nào trở lại vẻ điềm nhiên như trước kia nữa? Vậy nên anh nói, bây giờ chia tay là tốt hơn cả... bây giờ là tốt nhất.

Nhưng rốt cuộc K xem cậu là gì? Cậu là Oh Hanbin, cuộc đời cậu sẽ do chính cậu đối mặt, có rắc rối thì cậu sẽ tự giải quyết, tuy rằng anh rất thương rất chiều cậu, nhưng anh không có quyền tự cho là đúng để rồi buồn phiền, giải quyết hay quyết định điều gì đó thay cậu.

Cậu là Oh Hanbin, con đường của cậu cậu sẽ tự thân nỗ lực đi tiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro