Chap 26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Muốn đi du học tuy chỉ là ý nghĩ tự dưng nhảy ra trong lúc trò chuyện với K, nhưng sau khi có suy nghĩ này thì nó cứ thầm ghim chặt trong đầu óc Hanbin .

Trước đó, cậu có chút do dự, đúng là rất muốn đi du học, nhưng lại không đành rời xa anh.

   - Nếu em thật sự muốn đi thì đừng có do dự nữa, bây giờ không đi, đợi đến chừng nào mới đi? Tôi nhất định sẽ ở đây đợi em quay về, không chạy mất đâu.

... K không phản đối, cũng không tạt gáo nước lạnh vào cậu, rất cổ vũ cậu đi thực hiện ước mơ của mình. Cái cảm giác có người ở phía sau khích lệ thật tốt quá...

Có sự ủng hộ của anh, ý nghĩ muốn du học ngày càng mãnh liệt.

Muốn dùng thân phận của người học sinh đi xem xem thế giới này, muốn đến bờ đại dương bên kia học tập; không phải vì bằng cấp, không phải vì tiền đồ tương lai, chỉ bởi vì bản thân muốn vậy, cho nên cố gắng; dù cho có bị nói là quá mơ mộng hoang tưởng cũng không hề gì, cậu thà rằng chính bản thân trải nghiệm sự vất vả đó, cũng còn hơn cứ ngồi mãi nơi đây chỉ mơ mộng mà không làm...

Cuộc sống của cậu thế là bỗng dưng có mục tiêu, cảm thấy thế giới trở nên tốt đẹp hơn, mỗi ngày không còn cảm giác ngày tháng trôi qua vô vị nữa, cũng không còn cái suy nghĩ như " cứ cảm thấy đời người không nên chỉ mãi thế này...".

Cố gắng học hành suốt mấy tháng trời, còn đi học thêm lớp bổ túc, Hanbin nhanh chóng thi đậu TOEFL, GRE, nghe theo lời kiến nghị của trung tâm du học cậu đã xin vào được một ngôi trường lý tưởng ở Mỹ, còn vì những quy định liên quan mà mở một tài khoản lưu số tiền không nhỏ ở nơi đó để chứng minh khả năng tài chính.

Về phía công việc ở trường, vì không thể nào xin tạm nghỉ không lương, vừa đúng lúc hợp đồng với nhà trường cũng sắp đến hạn, thế là dứt khoát xin nghỉ luôn. Vì việc đi du học, cậu cũng không để tâm chuyện này nhiều, nhưng hình như K có chút lo lắng.

Tuy rằng ngày thường Hanbin có chút lười lười, nhưng một khi đã làm, cũng rất nhanh chóng lẹ làng.

Cậu nhanh chóng làm xong mọi chuyện, sau đó tập trung luyện tập khả năng nghe anh ngữ. Phần đọc thì còn ổn, nhưng về nghe với nói thì... quả là một chuyện khó khăn.

K cũng cùng cậu luyện tập nghe nói tiếng anh, còn giúp cậu lưu một số tiết mục phát thanh, cùng cậu xem phim tiếng anh có phụ đề anh ngữ trên đó.

Cha mẹ cậu nghe cậu bỗng dưng muốn du học, đều bị dọa sợ. Tại sao đã lớn chừng này rồi mà còn muốn đi học nữa? Hơn nữa nếu thật sự muốn học, trong nước cũng có mấy viện nghiên cứu cho Hanbin học đấy thôi!! Cậu trò chuyện với cha mẹ rất lâu, mới làm họ hiểu được đó là tâm nguyện của cậu, hai người cũng tiếp nhận và chúc cho cậu, đây cũng xem như là thoáng lắm rồi.

   - Mẹ sợ con sẽ đem một cô con dâu nước ngoài về đây

 Mẹ cậu lo lắng nói với Hanbin thế.

Hanbin chỉ cười trừ bảo đảm với mẹ rằng tuyệt đối không có chuyện đó đâu.

Vì trong tim cậu đã có K rồi!!...

Câu này đương nhiên là không thể nói cho cha mẹ cậu biết.

Vậy là về phần cha mẹ, cậu cũng giải quyết xong như thế.

Mấy tháng sau Hanbin mang theo đống hành lí với một đống từ điển,  còn có K dựa vào kiến thức chuyên ngành lúc còn học trường dược mà chuẩn bị cho cậu một hộp cứu thương với danh sách một đống thuốc có thể dùng đến mà có thể mua được ở nơi cậu học.

Một ngày trước khi cậu bay...

   - Hành lý em đã chuẩn bị xong hết chưa?

K hỏi Hanbin đang ngồi bên bức tường sách trong nhà của anh, vừa gặm lê vừa đút yakurt cho Lucky.

   - Đã xong hết rồi. Hôm nay anh đã hỏi câu này không biết bao nhiêu lần rồi đó

 Hanbin đầu cũng không ngoảnh lại, cười trêu anh.

   - Thật hả? 

Hanbin cứ chăm chăm nhìn vào bức tường sách, K trông theo dáng cậu, lẩm bẩm tự hỏi.

Những gì cậu đã nói, anh không nghe vào được gì cả, anh chỉ biết, tuy rằng anh rất khuyến khích chuyện Hanbin đi du học, nhưng giờ đây đứng trước việc ngày mai cậu phải rời đi, bản thân anh vẫn rất không nỡ, và không yên tâm...

   - Sách của tôi sắp bị em nhìn thủng một lỗ rồi

 K đi về phía Hanbin , đưa tay ôm cậu lên.

   - Vì một khi qua bên Mỹ rồi sẽ không có chữ quê nhà để mà xem nữa...

 Bị K ôm đến ngồi ở sô pha, Hanbin vẫn còn lưu luyến nhìn vào gáy sách của một cuốn sách cậu đang đọc dở.

   - Vậy thì đem vài cuốn mang theo đi

 K cười cười lắc đầu, chỉ vào bức tường sách của mình.

   - Mang theo hình của anh còn thực tế hơn nhiều

 Cầm phần lõi ăn thừa và bình yakurt rỗng vứt qua cho K, anh thở dài, nhưng vẫn đứng dậy giúp cậu bỏ vào thùng rác.

   - Yên tâm đi! Không phải mấy lần trước em đã qua bên đó xem rồi sao? Hơn nữa tài khoản của em cũng đủ để cho bản thân tiêu xài, mọi chuyện đều ổn hết mà.

Hanbin an ủi K.

Anh thở dài, hỏi cậu.

   - Em có biết điều mà tôi lo lắng nhất là gì không?

   - Hả? Em nhất định sẽ nhớ về anh, tuyệt đối không yêu người khác đâu! Anh không cần phải lo lắng chuyện này đâu mà.

   - Tôi lo lắng em qua bên Mỹ chỉ ăn mấy thứ thức ăn rác rưởi, không tốt cho sức khỏe

 K cười khổ, thật hết cách với cậu.

  - Luyện tập thêm lần nữa, thức ăn rác rưởi gọi là junkfood. Không đâu! Em sẽ chú ý đến cân bằng ăn uống mà

Hanbin cười ngây ngô với anh.

Điều mà K không yên tâm nhất chính là khả năng nhẫn nhịn của Hanbin đối với thức ăn, bất luận là khó ăn ra sao, vô vị thế nào, chỉ cần cậu đói, thì cậu đều ăn hết sạch mà mặt không hề đổi sắc. Anh lo lắng cái thói quen ăn uống này của cậu một khi ra nước ngoài, sớm muộn gì cũng ăn hư sức khỏe cho xem.

   - Tôi nói em biết, nếu như em ở bên Mỹ chỉ ăn mấy thứ thức ăn nhanh, ham bơ gơ, sandwish, khoai lang chiên... ăn thành heo mập luôn, thì tôi không cần em nữa đâu đấy! 

 K hù dọa cậu nói.

   - Hả? Tình yêu của anh đối với em chỉ chút xíu xiu nhiêu đây thôi sao? 

Hanbin kêu lên.

   - Nên em phải chú ý ăn uống. Đừng có thấy cái nào tiện nhất thì ăn cái đó, dành chút thời gian tự nấu là hay nhất

 K nhè nhẹ hôn lấy Hanbin , anh thật sự rất lo ...

   - Uhm...Em sẽ chú ý mà... 

Dưới nụ hôn dần dần nồng sâu của người yêu, Hanbin bắt đầu thấy mênh mang mênh mang...

Lucky rất biết điều đi về cái tổ nho nhỏ của nó, không làm phiền đôi người tình mai phải tạm chia xa này.

   - Anh K...

   - Hử?

   - Em sẽ thường xuyên quay về thăm...

   - Vé máy bay mắc lắm đấy.

   - Sao anh thực tế quá vậy... 

 Hanbin vì câu này mà tỉnh táo được chút từ nụ hôn cuồng nhiệt của anh.

   - Bởi vì phải sống, nên đương nhiên là phải thực tế rồi_ K cười khẽ hôn lấy Hanbin vỗ về cậu _ Tiền vé máy bay tôi sẽ ra giúp em, được không nào?

   - Ư... không được, vé máy bay mắc lắm... 

 Lý trí Hanbin lại bắt đầu mênh mang lần nữa.

K chỉ cười không nói. Anh biết, cả hai đều đang nghĩ cho đối phương...

   - Ngày mai anh không cần phải ra sân bay tiễn em đâu

Tự dưng nghĩ đến điều này Hanbin cố gắng tỉnh táo chút nói.

   - Tôi biết, có phải người nhà em sẽ đến đúng không?

   - Uhm...

Đó chỉ là một lý do nhỏ thôi, quan trọng nhất là, Hanbin sợ nếu nói lời tạm biệt với anh ở sân bay, cậu sẽ không nén được mà nhảy xuống máy bay không đi nữa, hoặc ở trên máy bay vì quá nhớ quá nhớ anh, nhớ đến tim đau thắt lại ...

   - Anh phải đợi em... 

Trước khi K cởi áo cậu ra, Hanbin có chút mênh mang đòi lời hứa từ anh.

   - Tôi sẽ đợi em mà.

   - Còn phải nuôi dưỡng Lucky cho tốt...

   - Tại sao em không nói tôi phải chăm sóc tốt bản thân, mà lại đi quan tâm đặc biệt con cún đó hả?

Người không bằng cún, khiến K có chút muốn nổi điên.

   - Hi hi, anh có thể tự nấu cơm còn nó thì không... Được rồi, anh ở Hàn Quốc cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt đó!

 Lập tức an ủi K.

   - Vậy còn được.

   - Ít nhất cũng phải hai năm, bây giờ mới nghĩ thôi đã cảm thấy lâu quá

 Hanbin lại khẽ thở dài.

   - Không đâu, tôi sẽ đợi em.

   - Anh không muốn em ở lại à?

   - Ra ngoài xem xem không tốt sao? Tôi sẽ ở đây đợi em quay về mà.

   - Ừ... anh đúng là nghĩ thoáng... nếu là em, thì sẽ không nghĩ thoáng được vậy đâu... Ư...

K cười, nhẹ nhàng hôn mút lấy xương quai xanh của cậu.

Dù cho em vì ai mà tự nguyện trói buộc ở lại đây, thì tôi cũng không phải loại ích kỷ chỉ vì mấy thể diện vô nghĩa hay sự cô đơn của bản thân mà cố níu kéo em lại.

Em có thể bay được bao xa cứ bay, đi hít thở không khí ngoài kia, xem xem bầu trời ngoài ấy. Nhớ quay về thì tốt, cảm thấy ngoài đó tốt hơn mà không muốn quay về cũng được...

Nhớ đến tôi thì tốt, quên tôi rồi cũng không hề gì, tôi chỉ là thích em thôi, can tâm tình nguyện làm một số chuyện vì em...

Bởi vì tôi yêu em.

Em đã có dũng khí tình nguyện gạt bỏ khó khăn để ở bên tôi, khi tôi đưa ra lời chia tay thì em khí thế hùng hồn níu giữ lại tình cảm mà tôi không dám đối mặt...

Nên tôi nhất định sẽ đợi em. Hai năm cũng tốt, năm năm cũng được, bất luận bao lâu tôi cũng sẽ đợi em.

Sau đó, vào ngày mà em quay về, tôi sẽ pha một tách hồng trà ngon nhất dành cho em.

   - Anh phải đợi em đó...

   - Tôi nhất định sẽ đợi em, giữ gìn "Góc khuất" đợi em về.

                                                                     HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro