Chap 183

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tôi dậy trễ và ăn sáng muộn khi đã gần trưa, sau đó tôi gọi cho Emily và từ từ rời khỏi phòng.

Mọi người hầu tôi bắt gặp đều nhìn tôi với ánh mắt lén lút rồi vội vàng cúi đầu. Tôi bước ra qua cửa sau của biệt thự, bỏ qua những ánh nhìn soi mói phía sau.

Tôi đi dạo xunh quanh dinh thự. Không ai trong công quốc cố ý gây rối gì với tôi cả.
Mặc dù đã nhận được thông báo trước đó rằng tôi sẽ 'được' canh giữ, nhưng không có sự kiềm chế nào khi đi lang thang xung quanh đây.

Vinter cũng không đến dinh thự của Công tước sau cuộc nói chuyện lần trước, anh ta đã hiểu tôi ý rồi ý nhỉ? Hoặc có thể đang bận dò hỏi Yvonne chăng.

Khi tôi không nhìn thấy những khuôn mặt chán ghét mà tôi phải đối mặt khi ở chế độ khó, tôi cảm thấy thật thư giãn làm sao.

'Chắc họ lo sợ mình lại uống thuốc độc ấy nhỉ.'

Tôi mỉa mai rồi nhìn quanh với vẻ khó chịu.
Khi ra khỏi phòng đôi lúc vẫn cảm nhận được những ánh mắt âm thầm dõi theo mình.
Và Emily cũng vậy.

Cả dinh thự dường như đã được lệnh phải ngó chừng xem tôi có định làm điều gì đó nguy hiểm thêm lần nào nữa hay không. Tôi thường bị khó chịu bởi cái nhìn như những con chuột chi chít xung quanh mình nhưng phải cố gắng suy nghĩ tích cực hơn.

"Ài, còn tốt hơn là bị hộ tống bởi các vệ sĩ và công khai đi theo."

Không giống như các hiệp sĩ, những người hầu khá sợ tôi. Họ thường bỏ chạy và cụp mắt mỗi khi chúng tôi chạm mặt nhau.

"Hyuk!"

Phía sau của biệt thự nhanh chóng trở nên yên tĩnh vì một số người hầu giám sát vụng về đã bị đuổi ra ngoài theo cách như vậy.

Tôi lê bước nhìn quanh nơi tiếng ồn biến mất.

Nơi tôi đến là lò đốt rác phía sau biệt thự, nơi xa nhất. Tôi đứng trước một cái lò nung lớn và tìm kiếm trong túi váy của mình.

Là một chai thủy tinh nhỏ và một mảnh gương có chút bẩn được lôi ra khỏi tay tôi.

'Thuốc độc, và mảnh đồ tạo tác.'

Tôi nhìn chúng, rồi đưa tay kia ra và mở cửa lò đốt.

Tro và nước trộn lẫn, và có thể nhìn thấy lò nung bẩn thỉu.

Tôi ném thuốc độc và mảnh di vật vào trong sau đó đóng cửa lại và vặn cần gạt sang một bên.

Lò lớn được điều khiển bằng phép thuật có thể lên lửa một cách thuận tiện mà không cần củi. Những ngọn lửa đỏ rực nhảy múa trước khung cửa nhỏ.

Tôi ngồi xổm xuống trước lò nung, đợi mọi thứ trong đó cháy hết mà không để lại tro tàn nào.

"Ha"

Tôi cười hắt ra, tôi nghĩ mình cũng không dễ dàng gì.

'Chết tiệt. Dù sao thì mình cũng đã quyết định rời khỏi nhà, tại sao lại phải hoàn thành nhiệm vụ cơ chứ. '

-Một nhiệm vụ bất ngờ đã xảy ra!

-Giữ [Mảnh gương ma thuật cổ đại] ở một nơi an toàn!

Sau ngày tôi mở mắt trở lại, cửa sổ hệ thống vẫn im ắng.

Nhưng thay vì giấu mảnh này ở một nơi an toàn, tôi quyết định đốt nó bằng thuốc độc.

"Nơi nào trên thế giới là nơi an toàn cơ chứ?"

Thay vì giấu nó, tốt hơn là phá hủy đi để không bao giờ có thể tìm thấy được.

Tôi đã nghĩ đến thất bại của mình hàng ngàn lần và tự nhắc rằng về sau sẽ hoàn toàn bỏ qua trò chơi điên rồ này nhưng sau đó tôi lại làm điều này.

Nhưng không thể tránh được.

'Mình có thể làm gì nếu nó không có tác dụng?'

Tôi vẫn nhớ cảnh tượng hồi trước. Nó vẫn còn rất sống động.

Một người phụ nữ với chiếc áo choàng trắng hút hết sự sống của một gã thanh niên bằng một đồ tạo tác kết hợp. Hình ảnh ấy vẫn khiến tôi nổi da gà khi nghĩ đến.

Vì vậy trước khi rời khỏi ngôi nhà này, tôi phải dẹp bỏ tất cả những thứ sẽ gây ra cho tôi cho dù chỉ là một chút rắc rối nào.


Tadak, Tadak-.

Âm thanh của ngọn lửa nhẹ dần rồi tắt lịm, vì ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả những thứ bên trong.

Ssa-a-a-a. Sau một thời gian, nước làm mát tự động bật lên.

Tôi đã đợi đủ lâu để toàn bộ quá trình kết thúc và cuối cùng mở cửa lò đốt.

Chỉ đơn gỉan là xác nhận xem sao, dù sao nó cũng là một nhiệm vụ rất quan trọng trong việc tiêu hủy bằng chứng.

Tất nhiên thì ngọn lửa ma thuật sẽ thiêu rụi tất cả và không để lại tro tàn ......

"Cái quái gì?"

Tôi há hốc mồm khi nhìn vào lò nung, ngỡ ngàng lên tiếng. May là chất độc tôi lấy từ Vinter đã không bao giờ được tìm thấy nữa rồi.

Nhưng-

"Điên rồi, sao vẫn thế này!"

Mảnh gương vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì, đến nỗi một vết cháy sém cũng không có luôn.

Nhìn nó với vẻ mặt thất thần, tôi từ từ đưa tay ra. Tôi đã hy vọng nó có thể trông ổn chỉ ở bên ngoài thôi.

'Chắc nó sẽ vỡ vụn như bụi ngay khi mình chạm vào nó chứ nhỉ'

Tôi định bóp mảnh gương bằng đôi tay đang run lên vì căng thẳng của mình.

Tadak, Tadadak-.

Bỗng có tiếng bước chân thô bạo vang lên.

"Chủ nhân."

Một giọng nói quen thuộc gọi tôi. Tôi giật mình nuốt nước bọt.

Mảnh gương vẫn trong tay, tôi quay người lại trong khi giấu hai tay ra sau lưng mình.

Tôi có thể thấy một người đàn ông đang thở hổn hển chống tay lên bức tường bên ngoài của tòa nhà. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của anh với mái tóc màu xám.

Là Eclise.

"Người ở đây."

Anh ấy liếc nhìn tôi một cách kỳ lạ và từ từ cử động, anh ấy đang cúi xuống để lấy hơi.

Khi tôi hướng mắt về âm thanh của tiếng nước nhỏ giọt, tôi cau mày.

Máu từ tay anh chảy ra, để lại vết đỏ trên nền đất. Không chỉ mu bàn tay mà cả bàn chân trần bẩn thỉu của anh cũng đầy vết xước.

Nơi duy nhất còn lành lặn là làn da trên khuôn mặt anh.

"Làm sao--."

Tim tôi giật nảy lên.

Sự xuất hiện đột ngột và khủng khiếp của anh ta. Tất cả đều quá bất ngờ.

Anh đã thoát khỏi nhà tù sao?

Tôi từ từ khép miệng lại. Trái tim đập mạnh dần dần biến mất và nó cũng bình tinh đến khi nguội dần hơn.

Không biết làm sao anh ta biết tôi ở đây, việc anh có bị thương hay không cũng không liên quan gì đến tôi cả.

Tôi nhanh chóng bước tiếp với khuôn mặt lạnh lùng, phải quay về ngay và nghĩ cách xử lý miếng gương chưa cháy thành tro này.

Tuy nhiên con đường đã bị chặn trước khi tôi có thể đi ra khỏi khu vực lò đốt. Tôi dừng lại và nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm vào bóng dáng to lớn kia.

"Tránh ra."

"...Chủ nhân."

Eclise nhìn tôi chăm chú với một khuôn mặt vô cảm.

Trong đôi mắt màu xám lấp lánh, một thứ gì đó dần dần sáng tỏ. Những cảm giác như khao khát, buồn bã, phẫn uất, lo lắng và nhiêu hơn nữa, giờ đây không còn quá nhiều điều để mong muốn.

"Ngươi không nghe thấy rằng ta sẽ đối xử với ngươi như một kẻ đã chết rồi sao?"

Eclise liếm đôi môi có vẻ khô khốc rồi trả lời câu hỏi lạnh lùng của tôi bằng một giọng nhỏ.

"Tôi có nghe người. Tôi nghe thấy..."

"......."

"Sao vẻ mặt người ... thất vọng vậy?"

"Ha."

Tôi nghe thấy, nhưng đó là thái độ nói rằng anh ấy không nghe theo lời tôi nói đâu.

Anh ta thở gấp nhìn tôi đầy hằn học. Với dáng vẻ này, có vẻ như anh sẽ không bao giờ rời đi. Tôi lùi lại một bước khỏi anh ta với một tiếng thở dài.

"... Ngươi bị sao vậy? Ngươi ra khỏi tù rồi à?"

Anh ấy cau mày rồi đỏ mặt, có lẽ xấu hổ về bản thân mình.

"Tôi đã ra khỏi nhà tù ngay sau khi gặp người lần cuối kia. Nhưng cho đến buổi lễ của chủ nhân, tôi mới ở trong khu ..."


".....".

"Khi tôi nghe tin chủ nhân gã quỵ, tôi đã cố gắng đến dinh thự nhiều lần. Và sau đó tôi đã bị đưa trở lại nhà tù."

Điều đó có nghĩa là anh ta đã trốn thoát khỏi nhà tù.

Eclise nói thêm, sờ sờ ngón tay với cả hai bàn tay bị thương vì vẻ ngoài ngày càng u ám của anh. "Hôm nay tôi nghe nói người đã tỉnh lại."

"Vậy, ngươi đã phá cửa nhà tù sao?"

"...".

Lại là im lặng. Thật bực bội.

"Ta nghĩ tốt hơn là ngươi nên quay lại trước khi bị bắt đi."

Tôi lạnh giọng trả lời rồi lại bước đi, không còn gì để nói và tôi không biết anh ta muốn nói gì.

"TÔI."

Nhưng trước khi tôi đi qua, tôi đã bị chặn một lần nữa.

"Bây giờ tôi rất thành thạo khi dùng thanh kiếm...chủ nhân."

Sao tự nhiên anh lại nói với tôi như vậy? Tôi cố gắng thở sâu và kìm nén sự bực bội đang dâng trào của mình.

"Thật không? Chúc mừng."

"Tôi đã lấy được tư cách là một thường dân, không phải là một nô lệ nữa rồi."

"Tốt cho ngươi."

"Vì vậy tôi có thể làm mọi thứ cho người với tư cách là hiệp sĩ từ bây giờ."

"Gì cơ?"

Tôi không hiểu nên hỏi một cách mơ hồ.

Eclise thì thầm đầy ngượng ngùng. "Để trả thù cho những kẻ đã làm điều này với người."

"Hah."

Tự nhiên tôi bật cười thành tiếng.

'Đúng là một kẻ điên rồ bất bình thường mà.'

Không ai khác chính là anh, người đã khiến tôi theo cách này nhưng tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh đang nói chuyện với tôi như vẻ anh không nghĩ vậy chút nào hết. Tại sao tôi phải bận tâm nói chuyện với một người mà tôi không thể giao tiếp cơ chứ? Nó chỉ làm đau miệng của tôi thôi.

"Ngươi nghĩ ai đáng bị trả thù?" Tôi hỏi, giả vờ như không biết.

"Yvonne."

Câu trả lời đầy thẳng thắn ấy nhỉ.

"Và tất cả những người hầu và hiệp sĩ đã dám bôi nhọ người, Công tước Eckart, Derick Eckart, Reynold Eckart, quản gia Pennel, người hầu gái và Chủ nhân đã tham gia vở kịch của họ."

"Mark Albert, Peter Reiner, Gerick, Hans."

Anh cũng nói lên một số tên khác. Có vài người tôi biết trong danh sách ấy và cũng có vài người mà tôi không biết.

Nhưng đối với tôi, việc anh ấy ghi nhớ tất cả những người đó thật đáng sợ và kinh khủng lắm.

Eclise đã nói xong những cái tên, từ từ đặt đầu gối xuống trước mặt tôi.

Giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, anh ấy đặt khuôn mặt của mình một cách cẩn thận vào một bàn tay của tôi và sau đó xoa má của mình.

"Tôi đã suy nghĩ chưa vẹn toàn."

".....".

"Ngày hôm đó, tôi đã suy ngẫm về bản thân mình rất nhiều kể từ khi chủ nhân rời đi."

"Chủ nhân, người không muốn thoát khỏi cuộc sống yên ổn cùng địa vị của mình."

Anh quay đầu lại và ấn đôi môi đã ẩm ướt trên mu bàn tay tôi xuống.

"Nhưng tôi với tư cách là hiệp sĩ duy nhất dám nói, 'Hãy chạy đi' bởi vì tôi không đã biết điều đó"

"......"

"Bây giờ tôi đã sửa đổi kế hoạch của mình để đặt công quốc vào tay của chủ nhân."

"..."

"Nếu người muốn, tôi sẽ giao cả đế quốc này trong tay người."

Eclise nhìn tôi với ánh mắt tuyệt vọng và cầu xin.

"Chỉ cần cho phép tôi thôi. Sau đó tôi sẽ lo tất cả mọi thứ vì người."

"Eclise."

Tôi không thể chịu đựng được khi nghe thêm nữa. Tôi gọi anh ta thật nhỏ để ngăn anh ta lảm nhảm.

"Ngươi đã nghe người hầu nói là ta dựng kịch, nhưng ngươi không nghe nói ta uống ly rượu mặc dù biết trong đó có độc sao?"


"Huh?"

Anh ta dừng lại.

Vào lúc này đôi mắt xám lay động đã đưa ra câu trả lời.

Tất cả chúng ta đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Không giống như trước đây khi tôi để anh ấy làm những gì anh ấy muốn làm, ngay khi tôi để ý đến anh ấy, tôi đã nắm lấy tay tôi và anh ấy xoa xoa mặt mình một cách thô bạo.

"Ngôi nhà này, những kẻ này"

Nhưng bàn tay nhuốm máu của anh đã nắm chặt lấy tay tôi khi nó đang chuẩn bị rời đi.

"Những người đàn ông của ngôi nhà này đã ép chủ nhân của tôi đưa ra lựa chọn như vậy."

"Đó là do ngươi đấy."

"Huh?"

"Là do ngươi mà ta mới uống thuốc độc."

Tất nhiên thì không chỉ vì Eclise mà vì một lý do phức tạp khác.

Nhưng ngay cả khi nó là một lời nói dối thì đã sao cơ chứ?

'Anh ta không phải là kẻ khốn duy nhất.'

Nhìn xuống khuôn mặt thẫn thờ, tôi bật cười rồi nói với anh từng lời cay nghiệt.

"Chính ngươi khiến ta chết đi."

Chà, cảm giác sẽ ra sao nhỉ?

Khi nghe tin người con gái mà anh yêu chết vì chính bản thân anh như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro