PN-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cuối cùng thì tôi cũng rõ lý do tấm gương sự thật cho tôi thấy quá khứ của Yvonne.

Tôi đặt bàn tay đang bịt tai Yvonne xuống và bình tĩnh lên tiếng. "Tôi không biết cái này có thể an ủi cô hay không."

"......"

"Tôi chưa bao giờ có thời gian thư thái nào kể từ khi thay thế cô hết."

Không thể nói vậy vì tôi không lấy đi bất cứ thứ gì thật mà.

Không giống như Yvonne có linh hồn bị mắc kẹt ở đây sau khi cô qua đời, Penelope vẫn sống cho đến khi được reset lại.

"Đừng có mà nói dối!"
Nhưng Yvonne phản bác, cô ấy không tin những gì tôi nói.

"Cô đã cướp lấy cha tôi, tất cả anh trai của tôi! Nhà của tôi! Và vị trí của tôi!"

Tôi bắt đầu lúng túng rồi. Cho dù tôi có lớn hơn cô ấy bao nhiêu đi chăng nữa thì tôi cũng không có đủ khả năng để dỗ dành một đứa trẻ đang náo khóc.
Sau một lúc, tôi bỏ cuộc với một tiếng thở dài.

"Nhìn tôi này, Yvonne."

"......"

"Cô nghĩ tại sao gia đình mình lại mang tôi về làm con gái công tước?"

Tôi không biết làm thế nào để giải thích cho một đứa trẻ có thể dễ hiểu nhất nữa.

"..."
Yvonne không trả lời ngay.

Một lúc lâu sau, đứa trẻ mở miệng. "Tôi không biết."

"Bởi vì tôi giống cô."

"Huh?"

"Họ muốn tưởng tượng cô còn sống thông qua tôi, làm như thế thì họ sẽ không quên cô." Tôi bình tĩnh nói sự thật.

Có lẽ đó là một câu trả lời bất ngờ ngoai dự kiến đối với cô bé, đôi mắt xanh ngấn nước mở to. "Cô giống tôi chỗ nào chứ?"

Yvonne hỏi trong khi nhìn tôi thêm vài lần.

"Màu tóc và mắt đều khác nhau cơ mà."

"Đúng rồi."
Tôi đáp lại với nụ cười nhẹ.

"Gia đình cô thậm chí còn không quan tâm đến tôi bởi vì khi càng lớn lên, tôi càng khác biệt với cô hơn mà, bọn họ chỉ bỏ mặc và ngược đãi tôi thôi."

"Sao cơ?"

"Thế là lần nào tôi cũng chết thê thảm lắm. Giống như cô đã bị mắc kẹt ở đây suốt vậy."

"..."

"Hiện tại có phải là cảm thấy an ủi hơn rồi không?"

Yvonne tỏ vẻ kinh ngạc trước những lời nói của tôi. Tôi không có ý dối gạt gì cô bé.

Quá khứ của Yvonne thực sự bất hạnh nhưng điều đó không có nghĩa là cái chết của Penelope...Không.....
Tôi không thể nói với cô bé về vô số lần Penelope bỏ mạng trong game ở những lần trước.

"Cái...không, dối trá .... Cha và các anh tôi không thể làm điều đó. Không thể nào!"

Yvonne kêu lên phản bác lời tôi nói vì không thể tin được có vẻ như gia đình vốn rất ngọt ngào của cô ấy làm ra chuyện như thế, cô tin họ sẽ không bao giờ làm chuyện tàn nhẫn như vậy được.
Nhưng dù cô ấy có tin hay không cũng không quan trọng.

Tôi nhún vai và im lặng chờ đợi cú sốc của Yvonne giảm bớt.
Sau một lúc, Yvonne có vẻ bình tĩnh hơn và lên tiếng hỏi.

"Nhưng tại sao cô lại ở đây? Cô cũng đã chết và bị mắc kẹt như tôi sao?"

"Không, tôi vẫn còn sống."

"Vậy..."

"Tôi ở đây để tìm Vinter Verdandi. Cả cô nữa, vì tôi có thể ra khỏi đây."

"Vinter?"

Lời nói của tôi làm rung động đôi mắt xanh của cô ấy.
Tôi không bỏ sót chi tiết này, nhanh chóng hỏi. "Cô biết anh ấy ở đâu sao?"

"Tôi, tôi sẽ không nói cho cô đâu!"

Đứa trẻ quay mặt đi với vẻ đau đớn.

"Tôi làm sao có thể tin tưởng cô? Anh ta nói vì cô mà chết!"

"..."

"À, nói chính xác hơn, nếu cô không thành công, anh ta sẽ chết."

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy mà không có câu trả lời.
Rồi đột nhiên cô ấy nghiêng đầu.

"Nhưng không thành công thì sao?"

Khi nghe thấy câu hỏi ấy tôi đã cố nén cười. 'Cô bé này có khí chất giống Reynold ghê.'
Và không khỏi cảm thấy nổi da gà khi nghĩ đến việc họ quả thật là anh em ruột thịt.
Tôi quay đầu đi tránh nhìn Yvonne đang càu nhàu.

"Cô cũng không nói cho tôi mà, thế tại sao tôi phải nói cho cô chứ?"

"Cái đó..."

"Ài, tôi không biết đâu. Nếu không tin, cô có thể đến xem anh ta sẽ chết giống cô đến thế nào."

Nghĩ lại thật không công bằng cho lắm.

Tôi là người duy nhất đau khổ khi chứng kiến cái chết của người khác, và tôi không đủ tốt bụng để an ủi đứa trẻ này.

Tôi tuyệt vọng nằm xuống.

Khi cuộc trò chuyện dừng lại, tự nhiên tôi thấy lo lắng. 'Không biết Kallisto đã trở lại chưa nhỉ?'

Có lẽ anh ấy đã quay về rồi.
Tôi không rõ thời gian ở đây đã trôi qua như thế nào, nhưng khi tôi rời cung điện thì đã muộn. Tôi quá mệt mỏi khi nghĩ đến cảnh Kallisto sẽ náo loạn đến dường nào khi thấy tôi mất hút.
Tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng gì chỉ vì tôi phát hiện ra Yvonne đã lấy trộm chiếc gương.

Bây giờ thì tôi không thể làm gì khác thật. Khi tôi nhắm mắt và lặng lẽ sắp xếp suy nghĩ của mình.

"Bất công quá."

Đột nhiên, Yvonne đang bồn chồn bên cạnh tôi bỗng nhỏ giọng thì thầm.
"Tôi chết rồi, tại sao cô vẫn còn sống chứ?"

Tôi mở mắt và nhìn sang.

"Tôi cũng nhớ cha tôi. Anh trai Derick và anh Reynold nữa."
Có lẽ đứa trẻ vẫn là một đứa trẻ, Yvonne bĩu môi và có vẻ như sắp sửa bật khóc đến nơi rồi.

"Đừng khóc."
Giọng tôi chứa đầy những lời mà tôi không muốn nghe quá nhiều. Nhưng.
"Một khi ra khỏi đây, cô cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy bọn họ sao?"

"Làm sao tôi có thể thoát ra được?"

"Ài, tôi không biết nữa. Trước hết thì chúng ta sẽ phải ngăn việc Vinter có thể đang tiến hành quay ngược thời gian kia."

"..."

May mắn là Yvonne không khóc nữa, dường như ý tưởng kích thích đứa trẻ là một ý không tồi cho lắm.
Tôi lại nhắm mắt. Đó là thời gian để có thể sắp xếp những suy nghĩ trong đầu.

Bỗng có một cái chạm mát lạnh quấn lấy bàn tay phải của tôi.

"Đi theo tôi."

Khi tôi mở mắt và quay đầu lại, tôi thấy cô bé đang từ từ nắm lấy tay tôi với vẻ mặt ủ rũ.
Tôi đứng dậy mà không nói một lời thắc mắc nào.

Khi Yvonne kéo tay tôi đi qua khoảng đen trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đột nhiên một cánh cửa màu trắng giống với cánh cửa mà tôi gặp phải dần hiện ra.

Yvonne buông tay tôi và đi vào đó không chút do dự. Nhưng tôi thì phải đắn đo đôi chút khi đứng trước cửa, vì tôi sợ tình huống mình không ngờ tới sẽ lặp lại như trước đây.

"Cô còn làm gì vậy? Đi nhanh nào!"

Tuy nhiên sau đó tôi bị hối thúc bởi những lời phát ra từ bên trong ánh sáng trắng.
Tôi nhắm chặt mắt rồi đi về phía trước.

Và khi mở mắt ra, tôi đang đứng ở một nơi quen thuộc.

Không gian rộng lớn với những cây cột khổng lồ, sàn nhà dưới cầu thang đầy những bộ xương, đây là lăng mộ của Leila.

Tôi quay đầu nhìn lại.
Có thể nhìn thấy 'tấm gương sự thật' vẫn đang trong trạng thái rất tốt với dáng vẻ nguyên vẹn.
Có vẻ như cánh cửa của Yvonne đã kết nối với nó.

"Đằng kia."

Yvonne dẫn đường trước, chạy đến và nắm lấy chiếc váy của tôi, nhìn chằm chằm vào phía sau tôi và vẫy tay. Sau đó tôi mới tỉnh táo lại và nhìn về hướng của Yvonne.
Cách đó không xa có thể thấy bóng dáng ai đó đang nằm.

'Vinter!'

Cuối cùng tôi đã tìm thấy anh ấy. Tôi bước nhanh về phía anh.
Vòng tròn ma thuật khổng lồ mà tôi từng thấy trước đây vẫn còn dấu vết rõ ràng.
Cũng không biết có phải là may mắn hay không, nhưng nó đã không còn cháy.

Và có Vinter đang ở giữa nơi đó.

"Hầu tước!"

Tôi nhanh chóng chạy băng qua Vòng tròn ma thuật để đến chỗ của Vinter.

Dường như do bị lửa thiêu đốt nên khuôn mặt của anh khô lại và không dễ dàng nhận ra anh.

'Đừng nói là anh ấy đã tạch chứ?'
Trái tim tôi chùng xuống khi thấy anh không lên tiếng trả lời.

"Hầu tước, tỉnh lại đi!"

Tôi đưa tay ra lắc anh ấy. Nhưng cơ thể Vinter bất lực lắc lư vẫn không mở mắt.

Nếu theo lẽ thông thường tôi sẽ kiểm tra hơi thở của anh ấy bằng hơi thở dưới mũi của anh, nhưng giờ đây tôi quá hoảng đến nỗi muốn mất đi lý trí vì nghĩ rằng anh có thể đã không còn sống nữa.

Bốp-! "Hầu tước!"

Tôi liều mạng tát bôm bốp vào má anh. "Hầu tước, xin hãy tỉnh lại đi! Hầu tước!"

"Ư...ưhm..."

May quá, mí mắt anh run lên nhè nhẹ dường như có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi thực sự nhẹ nhõm vì anh vẫn chưa tạch hẳn.
Ngay lúc ấy thì đứa nhỏ kia lại không thấy đâu.
Tôi không thể dừng tay cho đến khi Vinter hoàn toàn tỉnh lại.

Bốp-! Bốp-! Bốp-!

"Hầu tước! Tỉnh lại đi! Hầu tước!"

"Tôi đã suy nghĩ kỹ hơn rồi..." Yvonne bỗng xuất hiện và lên tiếng nhưng bị tôi phớt lờ.

Ngay lúc đó.
"Ugh...công nương?"

"Hầu tước, ngài tỉnh rồi?"

Tôi vội vàng buông tay. Vừa chớp mắt anh vừa hỏi.

"Tôi .... đã chết rồi sao? Thế giới đã bị hủy diệt và tất cả chúng ta cùng nhau lên thiên đường rồi sao?"

"Ngài có vẻ vẫn chưa tỉnh nhỉ. Tôi đoán ngài nên nhận thêm vài cú đánh nữa mới có thể bớt ngáo mà bình thường hơn đấy."

"Không- không cần đâu!"

Chỉ sau đó Vinter mới khẽ nhướng người lên, anh ấy lần lượt nhìn tôi từ trên xuống dưới dường như để xác nhận tôi là thật chứ không phải là một giấc mơ.

"Công nương, làm sao cô đến được đây?"

Rồi đột nhiên anh lắp bắp và chạm vào cơ thể mình như phát hiện có điều gì đó không ổn.
"Vòng tròn ma thuật...nó đã ngừng hoạt động."

Tro bụi vung lên xung quanh theo chuyển động của anh.

Nhìn nó với vẻ mặt kinh ngạc, cuối cùng Vinter cũng ngước đôi mắt xanh biếc run rẩy của mình lên và nhìn tôi.
"Đừng nói với tôi...có phải cô đã thành công rồi phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro