PN 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Một vùng đất giàu có, một đế chế tự do hùng mạnh và vô số những đứa trẻ xinh đẹp." Giọng trầm vang to làm nhột tai tôi.

Tôi nao núng và mở đôi mắt đang nhắm nghiền của mình.

Clap clap, clap clap-

Tiếng nước ở đâu đó. Không, tôi thực sự đã ngủ trong nước.

"Và là hậu duệ của một con rồng vĩ đại."

Nghe giọng nói tiếp theo, tôi nhìn quanh bờ biển, ngỡ ngàng ngạc nhiên.

Tôi bị bao vây bởi hàng trăm người đội mũ trùm đầu màu trắng và cầm gậy từ trong ra ngoài.

'Cái quái gì thế, những người này......'

Tôi cau mày và cố gắng nghĩ xem họ là ai.

Nhưng kỳ lạ là khi tôi cố tập trung, tầm nhìn của tôi dần mờ đi giống như ai đó đang ép tôi nhắm mắt lại.

Thứ duy nhất có thể nhìn ra được là cây gậy mà tất cả họ đều cầm trên tay.

'Nó giống như thanh gương của mình......'

"Các nhà hiền triết được ban cho sự ưu ái của rồng vàng, được định sẵn để bảo vệ tất cả mọi thứ."

Giọng nói trầm uy thốt ra những lời khó hiểu.

"Nhưng kẻ ngu muội không làm như vậy, hắn ta tham lam sẽ bị đôi cánh của rồng vàng nghiền nát khi nắm trong tay sự sống vĩnh cửu."

'Hắn đang nói gì ...'

"Những hậu duệ cuối cùng đã lang thang tìm kiếm dấu vết của chúng ta."

Một trong những chiếc áo choàng trắng đang ồn ào ở xung quanh tôi đột nhiên tiến lại gần.

"Người sẽ đưa ra lựa chọn nào?"

Khi hỏi, hắn ta đưa tay lên khuôn mặt tôi.

Hắn mang mặt nạ phòng độc. Máy thở của hắn nhỏ giọt và lủng lẳng như thể nó sẽ chạm vào mũi tôi.

"Có mặt nạ phòng độc ở thế giới này sao?"

Chuyện đang diễn ra rất kỳ lạ.

Như thể thúc giục sự lựa chọn, tiếng lắc của chiếc mặt nạ dưỡng khí quẹt vào đầu mũi dần tăng lên.

Tất nhiên không phải lo lắng quá nhiều về nó, nếu tôi phải chọn một trong hai...

'Chắc chắn...'

Khoảnh khắc tôi với lấy nó.

"... nương, công nương! Penelope Eckart!"

Ai đó lay tôi đầy thô bạo.

Tôi mở to mắt rồi thở hổn hển.

"Nàng rốt cục cũng tỉnh lại? Huh?"

"...Kallisto?"

Khi tôi nhận ra người đàn ông đang nhìn mình với vẻ mặt tuyệt vọng, cơn ho của tôi liền ập đến.

Tôi lắc mạnh người, nôn ra kha khá nước.

Kallisto điên cuồng dùng tay lau mặt và vỗ nhẹ vào lưng tôi, sau cùng ôm tôi vào lòng.

"Chết tiệt, nàng có biết ta hoảng như thế nào khi nàng đột ngột ngừng thở không hả?"

"Thả ra cho em thở đã! Ngạt lắm!"

Sức mạnh của cái ôm thật đáng sợ. Tôi lắc vai anh.

"...Nàng giỏi trong việc khiến trái tim người khác phải điên cuồng lắm đấy."

Nhưng thay vì buông ra, anh lại ôm tôi chặt hơn và thủ thỉ như muốn chọc tức tôi.

Tôi chợt ngừng vùng vẫy, cơ thể lạnh đến run lên vì ướt sũng.

Nhưng bàn tay đang ôm tôi và toàn thân của Kallisto đang run rẩy như một cây dương.

Sau một lúc bất tỉnh, tôi có thể thấy anh ấy đã kinh hoàng như thế nào.

"......Em xin lỗi."

Cuối cùng tôi cũng hạ bàn tay đang định đập vào vai anh xuống và ôm lấy anh.

Sau một thời gian dài, chúng tôi dần bình tĩnh lại sau đó đã có thể nhìn xung quanh.

Xung quanh tối, là một hang động sâu dưới lòng đất.

Điều kỳ lạ là ở bên hang có một hồ nước rộng.

Khi thấy mình ướt sũng từ đầu đến chân, tôi nghĩ chắc mình đã ngã xuống hồ và Kallisto đã kéo tôi lên.

"Giờ có khác gì con chuột ướt không? Đôi môi tím tái không khác gì mụ phù thủy."

Anh ấy đưa tay lên và chạm ngón tay cái vào môi tôi trong khi buông lời chế giễu.

Tôi hơi giận nhưng vẫn im lặng vì chính bản thân đã sai.

Thay vào đó, tôi quay đầu nhìn xung quanh như muốn phớt lờ anh.

Tôi thậm chí không thể nhìn thấy độ sâu của lòng đất.

"Chúng ta làm gì bây giờ?"

"Chàa."

Kallisto nói với giọng không mảy may lo lắng trước câu hỏi lo ngại của tôi.

"Giờ chỉ hy vọng trời sáng và ai đó sẽ phát hiện ra chúng ta đã rời đi thôi."

Anh ấy nói thêm với một nụ cười nhẹ như để xoa dịu sự lo lắng của tôi.

"Không biết ai sẽ phát hiện ra trước nhỉ."

"Em... chọn phía Maltban."

Tôi chơi trò cá cược và đùa giỡn cùng anh ấy.

"Có lẽ vì Jean sợ ngài, nhưng Jean luôn dậy sớm vào buổi sáng để kiểm tra em có yên vị trong nhà hay không."

"Hả, đó thực sự là điều mà một gã bỏ đoàn hộ tống và bị đánh vào lúc nửa đêm sẽ làm sao?"

Có lẽ vì câu trả lời hờ hững của tôi nên Kallisto nghiến răng và nói.

"Nhắc về chuyện này thì chúng ta cần có một cuộc nói chuyện đấy. Nói cho ta biết sự thật. Nàng làm gì ở đó..."

"Đợi tí."

Tôi đi ngang qua anh, chặn Kallisto đang hỏi tôi ngay khi có cơ hội.

"Nàng đi đâu, không nói chuyện à? Nàng có chuyện gì sao?"

Anh hoang mang gọi, nhưng ánh mắt tôi như đinh đóng cột nhìn chằm chằm vào một thứ bị sóng biển đẩy lên bờ.

"Cái này."

Cột cờ đổ cùng chúng tôi đang bồng bềnh trên mặt nước.

"Em thấy nó hơi lạ, nên.... Cần phải kiểm tra nó khi chúng ta quay về."

Nó chỉ là một cây gậy bạc cũ với các dây buộc phòng thủ yếu và ít năng lượng để lấy dầu.

Tôi luôn nhìn thấy nó trên đường đi làm về, nhưng khi nhớ lại ánh sáng trắng xuất hiện trước đó, đột nhiên một cảm giác khó chịu dâng lên.

'Nghĩ lại thì mình đã có một giấc mơ kỳ lạ...'

Với ý nghĩ đó, tôi nhìn quanh hồ trong hang động tĩnh lặng bên kia cột cờ.

"Em nghĩ Marienne sẽ vô cùng thất vọng..."

"Đã đến lúc quan tâm đến điều đó chưa?"

"Em đã dành gần một năm ở đây, nhưng em không biết chỉ có nước như thế này."

Không chỉ Marienne sẽ thất vọng mà tôi cũng chán nản lẩm bẩm.

Kallisto cuối cùng đã từ bỏ việc tò mò về giọng nói bất lực kỳ lạ của tôi, lê bước đến bên tôi.

Tôi chau mày khổ sở day day trán mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến anh.

"...Vậy tại sao nơi này lại tràn ngập mana như vậy?"

"Em nghĩ họ cũng muốn sống. Nhưng tất cả bọn họ đều ẩn mình trong thung lũng núi này vì tất cả những người phiền phức như ngài."

Khi tôi nói với chính mình về điều bí ẩn, Kallisto tặc lưỡi.

Phớt lờ vẻ mặt 'Ồ, đó là những gì nàng nghĩ thôi.' của anh ta, tôi đưa tay ra nắm lấy cột cờ.

"Ah!"

Lòng bàn tay truyền đến cơn đau nhói.

Tôi vội buông cột cờ với một tiếng rên nhẹ.

"Sao thế? Để ta xem nào."

Kallisto vội vàng dang tay ra đã chộp được cột cờ trước khi nó rơi xuống nước lần nữa.

Máu chảy ra từ lòng bàn tay tôi.

Khi máu nhỏ xuống mặt nước, khuôn mặt anh trở nên hung dữ trong giây lát.

"Nàng bị thương! Chết tiệt, ta cõng nàng khắp nơi nên mà không bị mất một sợi tóc nào..."

"Em đoán nó đã bị cuốn trôi đến đây."

"Nàng hậu đậu có thừa. Nghĩ lại thì sao nàng chỉ đặt một vài lớp cuộn giấy lên bụng thế?"

"Hả?"

Vai tôi run lên sởn gai ốc, tôi vội mò mẫm nơi bụng mình.

"Đúng rồi, đứa bé."

Phép thuật cuộn giấy vẫn còn hiệu lực, cơ thể tôi lấp lánh với ánh sáng trắng.

'Cũng may vì mình đã không tiếc mà dùng hết các cuộn khiên bảo vệ.'

Tôi không biết có phải vì nó trùng với thứ tôi đang mặc hay không mà mặc dù đã di chuyển với tần suất kinh hoàng như thế bụng tôi vẫn ổn mà không bị đau.

"Nàng không thấy đầu rắn sao? Dù có bảo vệ bụng của mình đến đâu thì cũng không đủ khi bị cắt rơi cổ đâu. Từ giờ hãy che chắn quanh cổ đi. Được chứ?"

Anh nói chậm rãi như để giải thích cho một đứa trẻ không hiểu gì.

Khi tôi mở miệng để ngăn anh ta nói những điều như vậy.

Uuung!

Đột nhiên, cột cờ trong tay Kallisto lại bắt đầu rung lên.

Đồng thời, xoạccc-! Âm thanh của một dòng nước đổ từ đâu đó.

Cả hai chúng tôi cùng nhìn lại hồ nước.

"Cái..."

Và sau đó là một cảnh tượng không thể tin được.

Nước lấp đầy cái hồ rộng lớn đang rút đi với tốc độ khủng khiếp.

Mực nước từng bước hạ xuống. Và những gì bên dưới nó bắt đầu lộ ra.

"Ôi má ơi..."

Tôi kinh ngạc mở to mắt.

Toàn bộ nước trong hồ đã bị rút cạn, khu vực tòa nhà bị sập và một số tác phẩm điêu khắc còn sót lại lộ ra ngoài.

Đồ trang sức bạc, vàng và đồ tạo tác chất đống giữa chúng.

"...Đó là nơi các pháp sư cổ đại sinh sống."

Ngay cả khi không có máy đo mana, tôi vẫn có thể cảm nhận được một luồng mana mạnh đến mức làm da tôi ngứa ran.

Các pháp sư cổ đại đã biến mất khỏi thế giới sau trận đại chiến với tộc Leila.

Thỉnh thoảng có những phát hiện về di tích hoặc hài cốt ma thuật nhưng cho đến nay, những di vật lớn như vậy chưa bao giờ được tìm thấy.

"Thật sự đáng kinh ngạc."

Như để chào đón tôi, có những bậc thang từ nơi chúng tôi đứng dẫn đến nơi đống đổ nát.

"Đây có thể là một thành công to lớn luôn."

Tôi há hốc mồm chạy trên cầu thang như bị ma nhập.

"Công nương! Đừng đến những nơi nguy hiểm đó!"

Anh ấy như tức giận đi theo phía sau không ngừng nhắc nhở, nhưng không có gì lọt vào tai tôi.

Trong nháy mắt đã đến đáy hồ, tôi nhìn quanh.

Có lẽ vì phép thuật nên không có sự sống nhỏ bé như cá hay rong biển chứ đừng nói đến mana, mặc dù nó đã bị chôn vùi dưới nước trong một thời gian dài.

Tôi tò mò quan sát nền đất đã nhanh chóng khô đi. Nó được ủi phẳng như trong Hoàng gia, tôi nhanh chóng chạy đến tác phẩm điêu khắc gần nhất.

Nó là phần còn lại của một tòa nhà chỉ còn lại một bức tường.

".....Đây không phải là nước ngọt mà là nước biển phải không nhỉ?"

Quan sát thật kỹ, tôi đặt tay lên lớp muối trên tường.

Kallisto xuống cầu thang trễ một bước vội hét lên.

"Nàng đừng chạm vào bất cứ thứ gì!"

"Bệ hạ, hẳn là ở gần bờ biển! Không phải em cố ý giấu nó nhưng do địa hình thay đổi nên bọn em không thể tìm ra!"

Tôi bắt đầu lục tung các di tích lịch sử như một con điên.

Kallisto đuổi theo và không ngừng khuyên nhũ nhưng giống như đàn gãy tay trâu, tôi không nghe vào khi đã như phát cuồng lên.

Cuối cùng là phần trong của đống đổ nát, so với những thứ khác tòa nhà vẫn giữ được sự nguyên vẹn.

Một cấu trúc hình tròn lớn giống như Đấu trường La Mã đã bị phá hủy một nửa.

'Nơi này để làm gì? Có phải đã xảy ra những trận chiến ma thuật ở đây không?'

Thông thường, một tòa nhà hình tròn như vậy sẽ là sân vận động hoặc nhà hát.

Tôi đã đi quanh tòa nhà để tìm manh mối.

Sau đó, tôi tìm thấy những văn bản cổ được viết trên những mảnh vỡ đổ nát mà tôi nghĩ là lối vào.

Tôi đã vận dụng tất cả kiến thức năm năm học của mình để giải nghĩa những từ mà mình biết.

"Một giải đấu thú nuôi và thực vật mạnh mẽ... và xinh đẹp...?"

Ngó nghiêng ngó dọc, tôi chỉ có thể đưa ra một cách giải thích kỳ quái như vậy.

Ngoài ra, các bức tranh bên cạnh văn bản đã hỗ trợ thêm cho việc giải thích ý nghĩa.

Rắn, ong, chim, hoa, v.v.

Nó trùng hợp với những điều kỳ lạ mà tôi đã gặp phải cho đến nay.

Nếu những sinh vật xung quanh chúng tôi tiếp xúc với mana, chúng sẽ tiếp tục biến thành mana.

"Thật điên rồ, khi những sinh vật xung quanh tiếp xúc với mana, chúng sẽ biến thành quái vật..."

Rất khó để tìm ra lý do tại sao có những con quái vật gần các di tích cổ xưa.

'Có nghĩa đó chỉ là do sở thích kỳ lạ của mấy pháp sư cổ đại thôi ấy hả?!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro