C63-70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 63: Bữa sáng tình yêu
"Đường Phương!" Diệp Thanh hiếm khi dùng tiếng phổ thông quát Đường Phương.
Đường Phương chột dạ, lập tức thấp đi ba phần: "Ừ —— Thanh Thanh —— cậu và Manh Manh về nhà rồi à?"
"Ừ, vừa về xong, tớ hỏi cậu, chúng ta có phải là bạn thân không?"
Trong 102 tất cả mọi người đều nghe được câu hỏi khá nghiêm túc này.
Đường Phương lại cúi thấp thêm ba phần, vai đều rũ xuống: "Đương nhiên rồi." Cô ngước mắt nhìn về phía Chu Đạo Ninh, Chu Đạo Ninh khẽ lắc đầu, nhìn về phía Trần Dịch Sinh, Trần Dịch Sinh ra sức gật đầu, giống như chim gõ kiến, dáng vẻ hùng hồn hy sinh.
"Vậy sao cậu có thể gạt tớ loại chuyện này?" Diệp Thanh nói như là giận thật.
Đầu Đường Phương ầm một tiếng, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, theo bản năng lặp lại một câu: "Tớ —— tớ không phải muốn gạt cậu."
Chu Đạo Ninh khẽ than một tiếng, rót thêm cốc nước ấm cho cô, thấp giọng nói: "Không sao, cứ từ từ nói, đừng mang theo tình cảm."
Diệp Thanh ở bên đầu điện thoại kia hỏi: "Ai vậy? Người ở bên cạnh cậu nói chuyện là ai thế? Chu Đạo Ninh sao?"
Trần Dịch Sinh đưa đầu tới hô một câu: "Tôi là Trần Dịch Sinh, khách trọ của Đường Phương, bạn tốt của Đường Phương."
Chu Đạo Ninh không mất lịch sự mỉm cười, khẽ đẩy Trần Dịch Sinh cách Đường Phương xa một chút, ra hiệu im lặng. Trần Dịch Sinh nhướn mày nhún vai, được rồi, anh thừa nhận Chu Đạo Ninh này quả thực cũng đẹp trai, nhưng thoạt nhìn vẫn không quá thuận mắt.
"Trần Dịch Sinh? Nhà thiết kế kia? Hiện tại đang ở chỗ cậu?" Giọng Diệp Thanh tràn đầy thất vọng: "Tớ thật sự không nghĩ tới, chuyện lớn như vậy, cậu cũng không nói cho tớ biết trước một tiếng —— "
Đường Phương hít sâu một hơi nhanh chóng giải thích: "Thanh Thanh, cậu đừng vội, cũng đừng nóng giận được không? Lão Ngô và cô gái kia có quan hệ như thế nào, chúng tớ còn chưa xác nhận được, Trần Dịch Sinh chỉ là nghĩ lầm người kia là cậu —— "
Bên đầu kia điện thoại bỗng không có âm thanh.
Đường Phương nhanh chóng gọi cô ấy: "Thanh Thanh! Diệp Thanh, trước tiên cậu đừng suy nghĩ lung tung, để tớ đến nhà cậu, chúng ta từ từ nói chuyện, tớ sẽ đưa cả Trần Dịch Sinh theo —— "
Giọng Diệp Thanh đã có chút hoảng hốt: "Cậu vừa mới nói Lão Ngô cùng ai?"
Đường Phương ngơ ngẩn.
"Lão Ngô và người phụ nữ nào? Cậu gặp được có đúng không?"
"..." Đường Phương cảm giác mình dường như hiểu lầm gì đó.
"Lão Ngô cùng ai?! Cùng ai? ! Đường Phương —— cậu nói đi!!!" Trong điện thoại di động đột nhiên vang lên giọng sắc bén, dọa Đường Phương hoảng hốt.
Chu Đạo Ninh nhíu mày, đưa tay qua lấy di động: "Chào cô, Diệp Thanh, tôi là Chu Đạo Ninh. Hôm nay Trần Dịch Sinh nhận lời mời của chồng cô đi Nam Kiều, nghĩ rằng cô gái bên cạnh chồng cô là cô, sinh ra chút hiểu lầm. Tôi và Đường Phương còn chưa hiểu gì hết, cô bình tĩnh một chút."
Chu Đạo Ninh suy nghĩ một chút, đưa điện thoại trả lại cho Đường Phương: "Cô ấy cúp rồi."
Đường Phương nóng nảy, cầm di động lên xốc túi xông ra ngoài.
"Em đi đâu vậy?" Chu Đạo Ninh bất đắc dĩ đuổi theo cô.
"Đi tìm Diệp Thanh, cô ấy không thể chịu kích thích, quá đột ngột. Là em quá ngu ngốc, vừa rồi cô ấy nói chắc chắn không phải là chuyện này." Đường Phương lấy lại tinh thần, vô cùng ảo não.
"Em chờ một chút, anh gọi bên lái thuê." Chu Đạo Ninh ấn từ chối điện thoại từ bên Mỹ.
"Không cần không cần, anh có xe không? Tôi lái cho." Trần Dịch Sinh xung phong nhận việc.
Ba người vừa mới ra khỏi 115, di động của Đường Phương lại vang lên, còn là Diệp Thanh gọi tới.
"Diệp Thanh?" Đường Phương càng căng thẳng hơn.
Diệp Thanh cười mắng: "Này, cậu và Chu Đạo Ninh có phải bị thần kinh không? Tớ hỏi rồi, hôm nay Lão Ngô mời anh Trần đi ăn, còn dẫn theo cháu ngoại, cô bé đó học thiết kế, nói mang đi gặp mặt làm quen một chút."
"Hả?" Ba người dừng ở trong ngõ, tiến thoái lưỡng nan, hai mặt nhìn nhau.
Đường Phương nhịn không được giận dữ lườm Trần Dịch Sinh, giơ ngón tay giữa ra, cô nhất định là đầu óc mê muội nên mới nghe lời Trần Dịch Sinh! Trần Dịch Sinh nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ chính mình, không phục lườm lại, Đường Phương lại quay lưng không để ý đến anh nữa. Anh tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm! Tuy rằng chính anh không có cháu ngoại, nhưng làm sao có thể chứ——
Chu Đạo Ninh khẽ thở ra một hơi, đi lên hai bước nhận điện thoại.
Giọng Diệp Thanh lại trở nên dịu dàng: "Được rồi Đường Đường, tớ hiểu cậu quan tâm tớ. Đáng lẽ nên là tớ tức giận mới đúng, cùng nhau đi ăn cơm, vậy mà cậu chả nói gì với tớ chuyện anh Trần tới Nam Kiều, cậu coi tớ là ai chứ?"
Đường Phương thấp giọng nói cho cô biết chuyện Chu Đạo Ninh đến nhà ăn cơm.
"Lông trên chân đã mọc đến cửa rồi, mau nói xem anh ấy mang theo thứ gì?"
Đường Phương khẽ gật một cái với Chu Đạo Ninh, chỉ về phương hướng 115, chậm rãi đi trở về. Ba cái bóng tiếp tục đi, lúc thì tách xa, lúc thì chồng lên nhau.
Trần Dịch Sinh chán muốn chết đi ở cuối cùng, nhìn hai người phía trước đều đang gọi điện thoại, càng đi càng gần, cái bóng cũng dần dần song song, trong lòng không hiểu sao có chút trống trải, luôn cảm thấy là lạ, anh tự nhận là hoả nhãn kim tinh tuyệt đối không thể nhận nhầm quan hệ cậu cháu máu mủ thành tình nhân, nhưng rất rõ ràng, anh bây giờ là một kẻ ác, hơn nữa còn là một bà tám rất đáng ghét, bị Đường Phương nhìn như vậy thật đúng là hóa đá rồi.
Chu Đạo Ninh vừa gọi điện thoại, vừa nắm chặt tay Đường Phương. Đường Phương nói chuyện với Diệp Thanh, nghiêng đầu liếc anh, hai người cùng nở nụ cười.
Nghe cầu thang truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, bỗng nhiên vang lên vài bước ầm ầm, sau đó không còn tiếng động, Trần Dịch Sinh nghe được 202 đóng cửa, mới chán nản khóa cửa, xoay người nhìn đống quà mang về từ Ý, mặt như đưa đám. Đường Phương đến nay còn chưa xem món nào.
Anh mở vali ra, bên trong vẫn còn đóng gói hoàn hảo, Trần Dịch Sinh nhẹ nhàng dời ra ngoài, mở từng tầng đóng gói ra, lần lượt đặt ở trên kệ bếp, màu đỏ tươi, màu da cam, xanh biếc, xanh ngọc, đỏ đồng, màu sắc độ bão hòa cực cao cực kỳ vui mắt. Trần Dịch Sinh nghĩ tới chủ nhật Đường Phương xuống nấu cơm, thấy được sẽ vui vẻ. Suy nghĩ một chút, anh bọc đống quà lại, bỏ vào trong vali. Ừ, quà vẫn nên tự mình mở mới tốt.

***
Trên ghế sa lon nhỏ hẹp, Chu Đạo Ninh nằm nghiêng, hai chân vươn ra nửa đoạn sô pha, anh nhìn Đường Phương đi tới đi lui như con ruồi không đầu, rốt cuộc thở dài: "Đường Phương, em tới đây cho anh."
Đường Phương hoảng sợ đi qua, đứng cũng không tiện, ngồi cũng không tiện, dựa vào không tốt, không dựa cũng không tốt, trên lỗ mũi thấm một lớp mồ hôi, đột nhiên bị Chu Đạo Ninh kéo nhào vào trong ngực anh, sống mũi đập vào ngực anh, nước mắt đều tuôn ra.
Chu Đạo Ninh thở dài: "Bé Đường khăn đỏ đang sợ Chu đại sói xám sao?"
Đường Phương hoàn toàn từ bỏ, buồn bực ừ một tiếng.
"Hôm qua không phải là một mình xông xáo ổ sói sao, hiện tại đang sợ cái gì?" Chu Đạo Ninh dở khóc dở cười: "Hay là anh không có chút sức hấp dẫn nào với em?"
"Không phải." Đường Phương thấp giọng lẩm bẩm, cô cũng cảm thấy kỳ quái, mối tình đầu thời niên thiếu tro tàn cháy lại, rõ ràng nên củi khô lửa cháy như lang như hổ mới đúng, vì sao còn sợ hãi rụt rè hoảng loạn, tâm trạng phức tạp? Còn là nghi ngờ mình không có sức hấp dẫn?
Chu Đạo Ninh kẽ chạm phía sau cổ cô: "Yên tâm, trước khi em chuẩn bị sẵn sàng, anh sẽ không để cho em mang thai."
Đường Phương khẽ nhéo hông anh hai cái. Chu Đạo Ninh không sợ ngứa, còn ôm cô chặt hơn, hít một hơi thật sâu: "Em chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi." Đường Phương cũng hít sâu một hơi, cô cũng đã chuẩn bị xong.
Hai người đi tới cửa, Trần Dịch Sinh đang chuẩn bị lên lầu, đối mặt với nhau.
"Đường Phương?"
Đường Phương xụ mặt, đi xuống dưới, không để ý tới anh.
Trần Dịch Sinh đi theo hai người bọn họ: "Đường Phương, tôi thực sự rất chắc chắn cảm giác của mình không sai —— "
Đường Phương bỗng nhiên xoay người: "Trần Dịch Sinh! Anh có biết suýt chút nữa anh hại chết người không, cũng bởi vì khuôn mặt của anh rất đáng tin đấy?"
Trần Dịch Sinh ngẩn ra, sờ mặt mình: "Có sao?"
Đường Phương tức giận gật đầu: "Cảm ơn anh. Bạn học của tôi không có việc gì, chồng của cô ấy cũng không có việc gì, mong anh đừng quan tâm. Hôm nay đều tại tôi đoán mò, tôi không giận anh được chưa?"
Cầu buông tha, hiểu không?
"Nhưng cô thực sự cảm thấy ——" Trần Dịch Sinh lẩm bẩm, đi theo ra cửa.
Chu Đạo Ninh cười quay đầu lại: "Tạm biệt."
Trần Dịch Sinh lại đi theo: "Đường Phương, thực ra con người đôi khi bị đả kích lớn, thông thường trước tiên sẽ nghĩ cách trốn tránh —— "
Đường Phương hít một hơi thật sâu, thực sự không muốn thất thố ở trước mặt Chu Đạo Ninh, bước nhanh hơn.
"Cô không cảm thấy phản ứng của bạn học cô có chút kỳ quái sao?" Trần Dịch Sinh lại kiên nhẫn.
"Tôi cảm thấy anh mới là kỳ quái nhất, anh cần phải chứng minh mình đúng sao? Có ý nghĩa sao?" Đường Phương cười nhạt.
Trần Dịch Sinh lắc đầu: "Không phải ý này, nhưng —— "
"Anh muốn theo tôi đến nhà bạn trai tôi làm khách?" Đường Phương dừng lại, nhìn Trần Dịch Sinh từ trên xuống dưới, nghi ngờ động cơ của anh.
Chu Đạo Ninh vô cùng phong độ: "Hoan nghênh bậc thầy thiết kế đến chỉ đạo. Nhưng mà tối nay thực sự không tiện, xin lỗi."
Trần Dịch Sinh liên tục xua tay phủ nhận, u ám xoay người đi, đi hai bước, quay đầu vẫy tay với Đường Phương: "Đường Phương, vậy chủ nhật cô về sớm một chút."
Đường Phương bất đắc dĩ nhìn bầu trời đêm. Chu Đạo Ninh cười ôm cô: "Đi."

***
Trời dần sáng, Đường Phương tỉnh, trong nháy mắt cô cho là mình còn đang trên giường nhỏ ở thôn Vũ Cốc, quên kéo rèm cửa sổ. Cô mở to mắt kéo rèm cửa, mới phản ứng được đây là phòng và giường Chu Đạo Ninh.
Chu Đạo Ninh cũng đã dậy, bên kia giường lớn không có người. Đường Phương ngồi dậy, nhìn phía bên cạnh giường hơi lún xuống, vùi đầu vào gối, gương mặt hơi nóng lên.
Bên ngoài yên tĩnh.
Đường Phương xuống giường, xoa khóe mắt, há mồm thở vào trong lòng bàn tay, ngửi ngửi, đêm qua tuy rằng ngủ trễ, nhưng may không có mùi gì, cũng may anh dậy trước. Cô vào nhà tắm, thấy đồ dùng của mình xếp thành một hàng, nhịn không được khẽ cười. Chu Đạo Ninh cho cô thêm một cốc thủy tinh, cắm bàn chải đánh răng của cô.
Đường Phương đánh răng, nhìn mình trong gương, nhịn không được nghiêng người ưỡn ngực, cho dù ở dưới váy ngủ rộng thùng thình, vẫn như cũ có lồi có lõm, dù miệng đầy bọt đánh răng, nhưng vóc người thoạt nhìn vẫn rất hấp dẫn. Đáng tiếc cô không quá hiểu đàn ông, thiếu đối tượng tham khảo, không hiểu được phong cách đêm qua của Chu Đạo Ninh, khẳng định không phải kiểu quỷ quái của Lâm Tử Quân, cũng không phải kiểu huyền diệu của Tần Tứ Nguyệt, hay là hai người lâu lắm không ở bên nhau, nhiệt tình và yêu say đắm, không thể xóa bỏ sự mới lạ trong cơ thể. Tưởng tượng thì luôn tốt đẹp, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Đường Phương để bàn chải đánh răng dựa vào gần bàn chải Chu Đạo Ninh, suy nghĩ một chút lại lấy ra, thả lại vào cốc đánh răng của mình, thở ra một hơi. Cũng may Chu Đạo Ninh nói anh chưa từng có những người phụ nữ khác, chắc là sự thực. Còn cô, không có tri thức lý luận phong phú, đến giờ trong đầu trống rỗng, cũng không khá hơn chút nào.
Ngây thơ có đôi khi cũng là tốt đẹp, so với loại ăn tạp thì mạnh mẽ hơn ngàn lần.
Trong phòng khách không có người, Đường Phương nhẹ nhàng đi tới cửa thư phòng, thấy cửa thư phòng hé ra, bên trong truyền đến tiếng Chu Đạo Ninh, lạnh lùng lại có chút không kiên nhẫn.
Đường Phương đang do dự mình có phải quấy rầy anh không, cửa thư phòng lại mở rộng ra. Chu Đạo Ninh cả người nghiêm chỉnh, chỉ điện thoại trên bàn làm việc: "Xin lỗi, đang họp với đồng nghiệp bên Mỹ, em có muốn vào không?"
"Không cần, không có việc gì, anh cứ làm việc đi. Em nấu bữa sáng ở bên ngoài." Đường Phương thấp giọng, săn sóc đóng cửa lại cho anh.
Bữa sáng dành cho hai người, salad gồm củ cải, cam, cà chua bi, màu sắc rực rỡ xen lẫn với rau xà lách. Ở trong vòng cà rốt có trứng chần, lòng trắng trứng không tan hoàn toàn, hình dạng đẹp đẽ. Cô bỏ muối và hạt tiêu vào trứng chần, Chu Đạo Ninh ăn trứng chần sẽ nhỏ vài giọt dầu hào. Ba loại thịt nguội, hai loại có vỏ ngoài giòn như lạp xưởng Đức, tản ra mùi thịt mê người. Đĩa trái cây có anh đào và dưa hami, bánh mì nướng phết bơ.
Trong bát là nhựa đào hầm nấm tuyết ngày đó cô mang tới.
Khăn ăn phải thay đổi, bàn ăn cũng phải thay đổi, bộ đồ ăn cũng phải đổi. Đường Phương ở trong lòng liệt kê ra danh sách thật dài.
Cô vòng hai vòng quanh cửa thư phòng, Chu Đạo Ninh còn đang nói chuyện điện thoại, đành trở lại bên cạnh bàn ăn, lấy ra sổ tay, liệt kê cơm tối ngày mai mua gì.
Đối với người thích nấu ăn quả nhiên hoàn toàn không mệt mỏi, tràn ngập chờ mong.
Chu Đạo Ninh đi ra, thấy cô dựa vào bàn viết nở nụ cười: "Cô Đường đang soạn bài à?"
Đường Phương khép sổ lại: "Ngày mai cùng đi thôn Vũ Cốc ăn được không, còn có cả Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành. Em muốn nấu tám món. Mau ngồi đi, bánh mì nướng và lạp xưởng sắp được rồi."
Chu Đạo Ninh đè tay cô lại, cúi đầu hôn cô, khẽ hỏi: "Còn đau không?"
Đường Phương đập sổ vào người anh: "Chu Đạo Ninh!" Sao lại có người cái gì cũng thông minh nhưng lại ngốc nghếch ở phương diện này, đã hỏi hơn mười lần còn muốn hỏi tiếp.
Chu Đạo Ninh cười hôn cô: "Không cần vội, chúng ta đi ra ngoài ăn, đúng lúc có một người bạn đêm qua mới từ Mỹ về, đang ở cửa khách sạn chờ, cùng anh đi gặp mặt nhé."
"Hả?" Đường Phương chỉ trên bàn: "Em nấu xong hết rồi."
Chu Đạo Ninh cầm lấy bát nhỏ, múc hai miếng nấm tuyết: "Cái này không thể lãng phí, những thứ khác bỏ đi."
Đường Phương do dự: "Nếu không anh đi đi, em không cần."
Chu Đạo Ninh dắt cô đi vào trong phòng: "Như vậy sao được, nhanh đi thay quần áo. Anh vất vả lắm mới theo đuổi lại được em, hận không thể để người trong thiên hạ đều biết em là của anh. Em phải đi cùng anh."
Đường Phương thay xong quần áo, thấy thế nào cũng đều không quá lịch sự, bất đắc dĩ oán giận: "Sao anh không nói sớm, em cũng không mang mấy đồ gặp khách..."
Chu Đạo Ninh cười: "Em cũng biết đấy đều là người quen, không cần khách sáo."
"Ai thế?" Đường Phương thực sự tò mò: "Tô Bối Bối?"
Chu Đạo Ninh xoa gáy cô: "Thấy sẽ biết."
Đường Phương thực sự không đoán ra được, đành phải từ bỏ, ở trong thang máy giậm chân: "Em quá thiệt rồi! Ngay cả nhựa đào hầm nấm tuyết cũng quên uống!"
Chu Đạo Ninh cười ha ha.

CHƯƠNG 64 - Gợi ý pass:Tên người bạn làm bác sĩ của Đường Phương, gồm 3 từ viết liền, không cách, không viết hoa, không dấu

CHƯƠNG 65- Gợi y pass: Tên người bạn thân của Trần Dịch Sinh

Gồm 3 từ, viết liền không cách, không viết hoa, không dấu


Chương 66: Bánh anh đào
Đường Phương mang theo túi bảo vệ môi trường nặng trịch đến vườn hoa, thấy Chu Đạo Ninh đang đứng ở dưới tàng cây hoa quế ngẩng đầu nhìn gì đó, bóng lưng thon dài cao ngất, dưới ánh trăng thật sự có dáng vẻ tiên nhân xuất trần.
Người đàn ông của tôi thật là đẹp mắt. Đường Phương lâng lâng, thẳng thắn thành khẩn thừa nhận mình rất hư vinh. Lòng hư vinh là động lực phát triển lớn nhất của xã hội, càng nhiều càng tốt.
"Nhìn cái gì chứ?" Đường Phương ngước cổ lên, lá cây hoa quế trên đỉnh đầu ở trong bóng đêm có chồng chất, có thưa thớt giao nhau.
Chu Đạo Ninh vươn tay sờ thân cây: "Luôn cảm thấy ở đây phải có hai vết khắc."
Đường Phương nhón chân lên, cũng không nhìn thấy gì.
"Lúc bà ngoại vừa dời mấy cây về đây, chúng ta mới mười tuổi, bà đo chiều cao cho chúng ta ở đây, còn khắc hai vết." Chu Đạo Ninh xoay người chỉ dưới tàng cây dâu: "Sau đó mẹ anh chụp ảnh cho chúng ta ở đó. Lúc đo chiều cao, gương mặt em rất uất ức."
Đường Phương thở dài: "Tại sao em không nhớ tí nào."
Chu Đạo Ninh cười nhận túi trong tay cô: "Mẹ em còn nói là muốn hai chúng ta trưởng thành ở bên nhau bà mới an tâm, em cũng coi như người ngốc có phúc của người ngốc. Còn nhớ cái này không?"
Lời này thực sự là giọng điệu của mẹ cô, Đường Phương lắc đầu.
"Trước đây em còn nói chờ tương lai giàu to phát tài, sẽ giúp bà ngoại mua toàn bộ 115 về, trồng một vườn hoa hồng." Chu Đạo Ninh nắm tay Đường Phương chậm rãi đi qua vườn hoa: "Thực ra vừa rồi anh hơi ghen."
"Hả?" Đường Phương căng thẳng.
"Cảm giác em thích đĩa Trần Dịch Sinh đưa hơn." Chu Đạo Ninh nở nụ cười: "Ngực chua chát, lại cảm thấy rất áy náy, bây giờ em thích gì, không thích cái gì, anh còn không biết bằng một khách trọ."
"Em cũng vậy! Thật đấy!" Đường Phương kêu lên, nắm chặt tay anh: "Dạ dày khó chịu, anh từng bị bệnh cấp tính nghiêm trọng như vậy, em còn không biết nhiều bằng những cô gái tiếp xúc với anh."
"Vậy em cho anh chút thời gian, nói cho anh biết thêm chuyện của em."
"Anh cũng vậy." Đường Phương rất nghiêm túc yêu cầu: "Bình thường em sẽ gọi điện thoại quấy rầy anh. Ít nhất là một lần vào buổi sáng và tối. Nếu như anh đang họp, cũng nhất định phải gọi lại cho em."
Chu Đạo Ninh cười: "Được. Một lần vào buổi sáng và tối, đây là đang ám chỉ gì đó đúng không? Yên tâm, anh sẽ cố gắng."
"Này!" Đường Phương nhéo anh: "Trong túi có một bọc bột ngô, anh rảnh thì khuấy nước sôi pha mỗi ngày uống một chén. Dạ dày của cha em cũng dựa vào cái này mới tốt lên, là phương thuốc dân gian ở nông thôn."
Chu Đạo Ninh cười khổ: "Anh cũng quá thê thảm, khách trọ của em mỗi ngày theo em ăn no uống say, anh phải dựa vào bột ngô qua ngày?"
Đường Phương ăn nói khép nép bám chặt cánh tay anh: "Anh còn để ý cái này à? Trước đó đã đồng ý rồi, hơn nữa anh ta còn tặng em thiết kế tốt như vậy. Em mới là chiếm tiện nghi lớn, anh sẽ không ghen tị chứ?" Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng ý cười lại không giấu được.
Chu Đạo Ninh gật đầu: "Ừ, vại giấm sắp lật rồi. Làm sao bây giờ?"
"Rau trộn?" Đường Phương nhịn không được cười: "Chu Đạo Ninh anh cũng sẽ ghen sao, để em đắc ý chút đi."
"Anh phải thẳng thắn một chút với em, lòng độc chiếm của anh rất mạnh, hơn nữa rất dễ ghen. Nếu như quá ghen, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Em cẩn thận đấy." Chu Đạo Ninh kẹp lấy túi, nhéo gò má cô.
Đường Phương làm mặt quỷ: "À ——! Đã biết."
"Sau mùng một tháng năm anh phải bay đi mấy nước công tác, cuối tháng mới quay về. Đến lúc đó em cũng vừa lúc nghỉ việc, không bằng anh sắp xếp một kì nghỉ, đưa cha mẹ em đi Đông Sơn ở mấy ngày. Anh muốn đi cúng tế bà ngoại một chút, gặp cô dì chú bác nhà em một lần." Chu Đạo Ninh dừng chân ở cửa ngõ thôn Vũ Cốc, ôm chặt Đường Phương vào trong ngực: "Em cũng đừng đưa anh đến trạm, một mình em trở về anh không yên tâm. Về đi. Gọi điện sau, nhớ kỹ một lần vào sáng tối ."
Câu nói sau cùng anh dán bên tai Đường Phương, gần như nỉ non, hơi thở tiến vào vào trong tai, vô cùng mê hoặc, đèn đường trên đỉnh đầu sáng loáng, trên đường phố còn có hai ba người đi đường.
Đường Phương tâm hoảng ý loạn đỏ mặt, nhanh chóng đẩy anh ra: "Vậy em không tiễn anh nữa, anh đi đường cẩn thận."

***
Đường Phương mơ màng cười khúc khích đi hơn mười vòng trong vườn hoa, sờ cây hoa quế, kề bên cây dâu, giật nhẹ võng, ngửi cây tường vi trắng một cái, người đổ đầy mồ hôi, cảm thấy lượng calorie ăn buổi tối có lẽ đã tiêu hao không ít, mới trở lại 102. Thấy Trần Dịch Sinh, đột nhiên nhớ tới Chu Đạo Ninh nói đi Đông Sơn, hình như xung đột với mùng 1 tháng 6 đi Tây An, trong lòng hoảng hốt, không kịp tháo nốt hai món quà, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chạy vào trong WC.
Trần Dịch Sinh ở sau lưng cô quát: "Đường Phương —— tôi thuận tiện sửa lại WC một chút, cô xem cái tủ cao bên tay phải mới kia có hẹp không? Cũng đủ cho cô để băng vệ sinh một năm —— "
Triệu Sĩ Hành yên lặng lắc đầu, coi như không nghe thấy, lấy bát đũa từ trong máy rửa ra ngoài, nên nói anh ta đã nói, vấn đề là Chu Đạo Ninh hoàn không hiểu Trần Dịch Sinh, nếu như cậu ta có thể nghe hiểu được nói bóng gió ám chỉ, đã không phải là Trần Dịch Sinh mà là Trần Nan Sinh. (*)
(*) chơi chữ vì chữ "Dịch" và "Nan" có nghĩa trái ngược, Dịch là dễ dàng, Nan là khó khăn
Đường Phương khóa cửa, trong đầu đấu tranh. Trong nhóm wechat "Người một nhà tương thân tương ái " đột nhiên có nhiều tin về Chu Đạo Ninh hơn, 128 tin chưa đọc.
Sau khi bà Phương Thụ Nhân kéo Chu Đạo Ninh vào nhóm, gửi liền chín tấm ảnh chụp chung. Các lời khen ngợi ùn ùn kéo đến. Ngay cả mấy anh chị em họ chưa bao giờ lên tiếng cũng đều chúc mừng.
Phải đến mười mấy tầng, hỏi một loạt về chiều cao cân nặng công tác gia đình nhà ở xe cộ của Chu Đạo Ninh, chỉ thiếu tiền gửi ngân hàng, anh thể hiện hòa ái dễ gần, khiêm tốn lễ độ, thể hiện ra một người con rể vượt qua thử thách rèn luyện hàng ngày.
Bà Phương Thụ Nhân liên tục cảm ơn dì cả cầu tới bùa hoa đào: "Chưa tới một tháng, cái bùa kia đã linh đến vậy! Hai người bọn nó từ ôm ở trên tay đã lớn như vậy, vừa là hàng xóm vừa là bạn học, hiện tại rốt cuộc yêu đương. Ôi, cuối cùng tôi cũng yên tâm rồi."
"Đã bảo rất linh mà." Dì cả còn vui hơn bà Phương Thụ Nhân: "Nhớ kỹ nhất định phải đi lễ tạ thần nhé, làm nhiều công đức. Không phải Đạo Ninh đang ở Bắc Kinh sao? Thanh niên phấn đấu sự nghiệp quan trọng hơn, không nên vất vả chạy tới chạy lui, Đường Đường công việc thong thả nên đi Bắc Kinh nhiều hơn mới đúng, cần thông cảm cho bạn trai. Con trai thực sự là không dễ dàng."
Giữa con gái và con rể, bà Phương Thụ Nhân vẫn đứng bên phía Đường Phương: "Đạo Ninh bay khắp thế giới, quen rồi. Xã hội bây giờ rất loạn, năm ngoái ở Tân Trang Long Mộng một phụ nữ có thai bị tài xế hại chết, vô cùng dọa người, con gái độc thân đi xa nhà không an toàn. Dù sao Đạo Ninh cũng rất nhanh quay về Thượng Hải công tác, nó cũng không muốn Đường Đường vất vả. Chờ cuối tháng năm chúng tôi cùng quay về Đông Sơn gặp mọi người, đến lúc đó tốt nhất dì dạy Đường Đường một chút."
"Cảm tạ dì quan tâm, thực ra cháu bay về Thượng Hải chính là nghỉ ngơi tốt nhất." Chu Đạo Ninh đứng chung trận tuyến với cha mẹ vợ: "Cuối tháng năm gặp ở Đông Sơn ạ."
Mấy cô dì chú bác bắt đầu sắp xếp hành trình, hái dương mai, bắt tôm ở Thái Hồ là không thiếu được, uống rượu gì cũng hỏi Chu Đạo Ninh có thích hay không, trong nhóm chat sôi trào.

***
Trần Dịch Sinh ngẩng đầu thấy Đường Phương vẻ mặt tươi cười ra khỏi WC, nhanh chóng bắt chuyện: "Còn có chiếc đĩa vẽ tay tuyệt đẹp, mau tới xem đi."
Đường Phương cẩn thận mở ra ba tầng đóng gói, bức vẽ hoa và chim dưới ánh đèn, màu sắc giao nhau, hoa văn như nổi lên, quả thực đẹp rực rỡ. Trên đĩa đầy hình huy hiệu, dưới huy hiệu là dòng chữ tiếng Ý, hai bên có chữ kí của nhà thiết kế, màu đỏ mã hóa viết TF102, thực sự không nhịn được hỏi Trần Dịch Sinh nguồn gốc của thứ này.
Trần Dịch Sinh nhịn lâu như vậy, rốt cuộc đợi được cơ hội khoe thành tích: "Gia tộc đồ sứ này đã sớm không còn sản xuất, bởi vì cái này là từ bốn hoạ sĩ và ba nhà thiết kế, nhưng cái đĩa này là của vợ và con gái ông ta, mỗi cái đều độc nhất vô nhị trên toàn thế giới đấy, cô thấy sao? TF là viết tắt của Đường Phương (*), còn có 102, là dành riêng cho bàn ăn của cô!"
(*) Pinyin tên Đường Phương đọc là Tang Fang
Nhìn vẻ mặt anh ta cầu khen ngơi, Đường Phương chân thành luôn miệng nói cảm ơn sau đó cảm thán: "Thật sự không nghĩ tới anh có thể cà mặt trên phạm vi toàn thế giới."
Triệu Sĩ Hành cầm lấy đĩa ăn cẩn thận nhìn chữ kí một chút, do dự hỏi: "Ilaria, có phải là cô gái cậu đưa đến Mỹ không? Cùng đi Alaska với cậu, lần đó cậu không đặt được phòng hảo hạng, phải ngủ lều —— "
Trần Dịch Sinh nhìn một chút Đường Phương vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lúng túng ha ha hai tiếng: "Ừ, tuy Ilaria không thể chịu được cực khổ, nhưng vẫn rất đáng yêu, cô ấy làm mì Ý hải sản vô cùng ngon."
"Hóa ra là một trong những bạn gái cũ của anh ——." Đường Phương cười tủm tỉm: "Xem ra toàn thế giới thật đúng là không có ai không thích anh, chia tay còn đối với anh tốt như vậy."
Trần Dịch Sinh lại gật đầu: "Đó là đương nhiên, tôi đối với các cô ấy mỗi người đều là thật lòng, hơn nữa chúng tôi chia tay cũng đều chỉ nhớ rõ chỗ tốt và chuyện vui của đối phương. Ilaria nghe nói đĩa là tặng cho cô, vô cùng vui vẻ, mong cô sẽ thích tác phẩm." Đương nhiên, anh sẽ không nói cho Đường Phương, để có được đĩa anh phải nói dối là muốn đưa cho bạn gái, bằng không Ilaria đâu chịu.
Ha, trên đời còn có cô gái rộng lượng như vậy, Đường Phương tự nhận không làm được, cô ngẩng đầu nhìn kỹ Trần Dịch Sinh một chút, thấy anh có một đôi mắt chân thành trong suốt, sạch sẽ, hơi cóchút xấu hổ với mình lòng dạ tiểu nhân, tiện tay mở ra chiếc hộp cuối cùng, là một tấm ván gỗ dày, trên mặt khắc một đôi nam nữ, giống quân K và Q trong bộ bài, chạm trổ cẩn thận, tấm ván gỗ thoạt nhìn có chút tuổi, không biết là dùng làm gì.
Trần Dịch Sinh lại hăng hái: "Cái này là dùng để áp mẫu lên bánh ga-tô, mặc dù là đồ second hand, nhưng đã dùng được hơn một trăm năm, đẹp không? Tôi cảm thấy cô chắc chắn sẽ thích, có giống quân bài vua và hoàng hậu trong bộ bài không? Cô biết làm bánh ga-tô chứ?"
Đường Phương cười nhìn về phía lò nướng Smeg sau lưng Trần Dịch Sinh, trong lòng khẽ động: "Biết làm một chút, hôm nay không kịp làm, tôi còn có ít anh đào, nếu không tôi làm bánh anh đào, thử mẫu này xem sao?"
Trần Dịch Sinh nghiêng người, quan sát Đường Phương, lộ ra nụ cười quỷ dị: "Là bởi vì Chu Đạo Ninh không cho cô mùng 1 tháng 6 đi Tây An, nên cô muốn xoa dịu tôi?"


Chương 67: Romanee-Conti (*)
(*)loại rượu vang nổi tiếng nhất thế giới, một chai rẻ cũng có giá hàng chục nghìn đô
Đường Phương sửng sốt: "Chu Đạo Ninh?"
Trần Dịch Sinh quay đầu hỏi Triệu Sĩ Hành: "Cậu xem, tôi nói Đường Phương là một người thẳng thắn, nếu không muốn đi, cũng sẽ không nhờ bạn trai quanh co vòng vo truyền lời chứ? Rõ ràng là Chu Đạo Ninh bụng dạ gà con, chậc chậc chậc, lại bị tôi liếc mắt xem thấu."
Triệu Sĩ Hành lúng túng xoa chén trà trong tay: "Đạo Ninh thật sự không nói gì mà, tôi cũng hiểu không quá thích hợp..."
Đường Phương hơi nhíu mày, nhớ tới lần Chu Đạo Ninh nói, cô áp mạnh khuôn đúc trong tay vào giấy ăn: "Không liên quan đến Chu Đạo Ninh, chuyện này là tôi không cân nhắc cảm nhận của anh ấy. Trần Dịch Sinh xin lỗi, tôi phải nuốt lời rồi, xin lỗi không thể đi Tây An với anh. Nhưng nếu hai tháng này cha mẹ anh tìm, tôi vẫn sẽ giúp một tay. Tôi mời anh ăn bánh anh đào, mỗi ngày nấu thêm cho anh hai món, được không?"
Nói phải làm được mới là Đường thành thật đang cầm trong tay chiếc khuôn độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, thành khẩn nhìn Trần Dịch Sinh, trên mặt viết chữ sorry.
Trần Dịch Sinh thản nhiên hất tay: "Không sao, dù sao một lần nói dối lại phải dựa vào một trăm lời nói dối khác. Tôi sẽ nghĩ cách. Mẹ tôi không quấy rầy cô chứ?"
Đường Phương cười lắc đầu, đối với Trần Dịch Sinh "keo kiệt tính toán" lại có đổi mới, vô cùng vui vẻ đi lên lấy anh đào và khuôn đúc.
Trần Dịch Sinh cầm hai chai rượu vang đi ra, thấy sắc mặt Triệu Sĩ Hành không tốt, chọc anh ta: "Cậu có thể nói cho Chu Đạo Ninh anh ta thực hiện được rồi."
Triệu Sĩ Hành thở dài: "Cậu nói như vậy không tốt chút nào. Đạo Ninh là bận tâm mặt mũi của mọi người mới uyển chuyển —— "
"Thôi đi." Trần Dịch Sinh cười lắc đầu: "Đổi lại là người khác tớ sẽ trực tiếp như vậy sao? Cậu không hiểu Đường Phương rồi." Anh suy nghĩ một chút: "Chu Đạo Ninh thực ra cũng không hiểu. Anh ta coi tình trường như thương trường, mệt mỏi hoảng hốt, cứ tiếp tục như vậy hai người bọn họ sớm muộn gì cũng chia tay."
Triệu Sĩ Hành đang khom lưng bỏ mấy chai nước khoáng Fiji vào hộp, nghe vậy sửng sốt: "Dịch Sinh cậu nói như vậy cũng thật không tốt —— Vì sao chứ?"
Trần Dịch Sinh đổ rượu vào ly, giơ ly ngả người vào trong sô pha: "Trực giác."
Rất ít người hiểu được tình yêu thực sự là dạng gì, anh cũng không hiểu, nhưng anh hiểu điều anh nhìn thấy không phải tình yêu, chỉ là hai người tự cho là tình yêu. Anh cũng đã gặp "tình yêu" như vậy, nhưng nói thế nào cũng chỉ là như vậy mà thôi. Gặp gỡ, sau đó mới biết là không phải.
Triệu Sĩ Hành hiếm khi nhìn thấy Trần Dịch Sinh yên lặng như núi đá, anh ta yên lặng cầm lấy ly rượu, thấy chữ trên chai ngẩn ngơ, lại cẩn thận nhìn một chút, ngẩng đầu. Trần Dịch Sinh gác hai chân ở trên tay vịn sô pha cũng không nhúc nhích. Rượu trong ly anh ta không còn gợn sóng, ngọn đèn ánh vào, sâu xa thâm trầm.
Trực giác là cái gì? Cho tới bây giờ anh ta cũng không có trực giác, thấy Chu Đạo Ninh và Đường Phương ở bên nhau cảm thấy rất tốt đẹp, có chút ước ao cũng có chút khổ sở. Dịch Sinh từng nói, nếu như đột nhiên có một ngày một người đàn ông cảm thấy một người phụ nữ vô cùng đẹp, đẹp đến mức anh ta luyến tiếc không nhìn lại không dám nhìn, đó chính là động lòng. Đáng tiếc chả có động lòng hay không.
Trong 102 vang lên tiếng ca:
Let it be, let it be, let it be, let it be
There will be an answer...
Đường Phương chia anh đào thành hai để vào trong bát thủy tinh, ngẩng đầu nhìn Trần Dịch Sinh đang cầm máy quay: "Anh làm gì thế?"
"Hôm nay lúc cô nấu cơm đã muốn quay một đoạn." Trần Dịch Sinh cười hì hì: "Nếu như tôi có bạn gái, để cho cô ấy học theo, cô sẽ không thu học phí chứ?"
"Chậc, làm gì có. Tôi là Đường hào phóng, Phương hào phóng được chứ?" Đường Phương thoải mái chỉ điểm cho anh: "Anh để ống kính quá cao, phải để nằm ngang, đúng, chỉ quay tay và nguyên liệu là được rồi."
"Không quay mặt sao?" Trần Dịch Sinh tò mò hỏi.
"Nói lời vô ích." Đường Phương cười: "Weibo làm đẹp mới cần khuôn mặt. Nấu ăn mà quay mặt, động tác trên tay đâu còn xem được?"
Dầm xong anh đào, Đường Phương mở bấm giờ, giơ ly rượu lên ngửi, nhấp một ngụm: "Tôi đây làm đầu bếp đãi ngộ cũng thật quá tốt. Tuy không hiểu rượu, nhưng rượu này của anh ngon hơn so với lúc chúng ta ăn cơm."
"Romanee-conti năm 01, một người bạn Pháp tặng cho tôi, vốn để dành tương lai lúc con gái tôi lấy chồng mới uống, hôm nay ăn ngon mới mời cô uống một ly."
Đường Phương nâng ly rượu đặt chung một chỗ với bát anh đào, tiện tay chụp ảnh, đột nhiên nghĩ đến liệu rượu này có phải cũng là của một vị bạn gái cũ Trần Dịch Sinh tặng không, nhất thời không cười được: "Làm sao anh biết tương lai nhất định sẽ có con gái?"
"Trực giác." Trần Dịch Sinh cười: "Này, Đường hào phóng, cô chụp thứ quỷ gì thế, đen sì à. Chụp ảnh phải thế này, để tôi. Chụp rượu nhất định phải chú ý góc ngọn đèn. Cô uống hết đi, sau đó rót thêm một ly, giơ hướng một giờ, để tôi chụp cho."
"Oa ——" Đường Phương đưa điện thoại cho Triệu Sĩ Hành xem: "Trần Dịch Sinh giỏi ghê. Đây mới gọi là chụp hình!" Rượu nghiêng trong ly, nửa ly trong suốt, bọt văng trong ly, cũng không phải chỉ có một chút đỏ thẫm, ngọn đèn chiếu rọi xuống sặc sỡ chói mắt như biển đỏ. Chai rượu bên cạnh mang phong cách cổ xưa, anh đào tạo thành bối cảnh cùng với rượu trong ly hỗ trợ lẫn nhau.
Triệu Sĩ Hành gật đầu: "Dịch Sinh làm gì cũng rất giỏi, cậu ấy từng dùng điện thoại quay mà dành được giải thưởng của Apple đấy."
Đường Phương gửi lên vòng bạn bè: Rượu vang đỏ bánh anh đào, mọi người cùng hưởng thụ lộc ăn. Rồi lại nhắn tin riêng cho Chu Đạo Ninh. Chu Đạo Ninh trả lời một câu đừng quá mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút, lại hỏi một mình cô có thể ăn hết bánh anh đào sao.
"Em chỉ làm chứ không ăn! Lượng calorie và đường cao lắm." Đường Phương cười nhắn lại: "Chuyên hố đồng đội một trăm năm."
Vừa nhắn xong, Lâm Tử Quân gọi điện tới.
"Có rượu ngon mà giấu! Cậu đang ở đâu? Thôn Vũ Cốc?"
"Hả? À, 102 —— "
"Chờ hai mươi phút, giữ ly cho tớ. Còn nữa cậu đừng có như trâu uống nước, lãng phí lắm, buồn nôn."
Đường Phương chớp mắt, vô tội nhìn ly rượu trước mặt mình, sao cô lại như trâu uống nước chứ, nếu cô không hiểu rượu cũng không đau lòng đến mức nhấp một ngụm lại thấy phiền muộn.
"Khụ ——" Đường Phương nheo mắt: "Quân Quân nói lập tức đến ngay, bởi vì đã lâu chưa được ăn bánh anh đào tôi làm, cô ấy thèm muốn chết —— "
Trần Dịch Sinh cười cầm chai rượu lên, chuẩn bị đem số rượu còn lại đổ vào ly của mình: "Không phải đến ké rượu là tốt rồi."
Đường Phương ôm chai rượu: "Tôi sai rồi! Cô ấy đến ké rượu! Nhưng cô ấy vô cùng hiểu rượu lại còn biết uống, biệt danh Quân thẩm rượu, chắc chắn anh sẽ rất hợp với cô ấy. Đời người khó có được một tri kỷ đúng không?"
Trần Dịch Sinh cũng nheo mắt lại: "Đường hào phóng, cô đúng là của người phúc ta."
"Không không không, Trần Dịch Sinh anh mới hào phóng." Đường Phương cứu được non nửa chai rượu, thở phào nhẹ nhõm: "Ngày mai anh muốn ăn cái gì? Hoan nghênh gọi món ăn, bốn mặn một canh, ăn gì cũng được."
"Như thế nào cũng phải tám món chứ!" Trần Dịch Sinh cau mày: "Chu Đạo Ninh không đến, ba người chúng ta mất đi một nửa món ăn, cô cũng quá —— "
"Tám, một món cũng không thiếu!" Đường Phương như đinh đóng cột: "Ít nhất là hơn hai món!"
Lâm Tử Quân vừa vào 102, đạp luôn đôi giày cao gót đỏ trên chân, ném túi Chanel màu bạc trên tay sang một bên, đi chân trần chạy về phía kệ bếp, son phấn trên mặt đã phai màu, nhưng son môi màu đỏ mận không hề mất đi ý chí chiến đấu.
Trần Dịch Sinh đang quay Đường Phương nhào bột, quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhướn mày với Triệu Sĩ Hành. Triệu Sĩ Hành nhanh chóng tiến lên đón tiếp mỹ nữ.
Lâm Tử Quân nhận lấy ly rượu, cả người đều trầm tĩnh lại, chậm rãi thưởng thức vài hớp, đi tới bên cạnh Đường Phương, thấy cô bỏ bột vào túi để vào tủ lạnh, mới ôm chặt lấy Đường Phương, hôn một cái: "Cha mẹ ơi, cả tuần lễ không thuận lợi đều được một ly rượu này của cậu an ủi, tớ vô cùng yêu cậu, Đường Đường. Moa!"
Trần Dịch Sinh đứng đối diện kệ bếp như có điều suy nghĩ nhìn vết son trên mặt Đường Phương, tình bạn giữa phụ nữ thật đặc biệt, vừa dùng mồm vừa động tay.
"Chúng ta ra bên ngoài uống đi. Ánh trăng ngôi sao hoa hồng chỉ còn thiếu mưa bụi ——" Lâm Tử Quân ngâm nga bài hát của Chu Trị Bình, dắt tay Đường Phương xoay tròn: "Đi một chút nào, tớ thấy cậu vẫn còn treo võng, chúng ta đi ra vườn hoa uống rượu ngon, nói một chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt của cậu. Uống chút rượu nói chuyện tình khiêu vũ, gọi cả Tứ Nguyệt tới đi, bảo cô ấy múa cột."
Cô ấy phóng ánh mắt đưa tình với Trần Dịch Sinh Triệu Sĩ Hành: "Hai vị tiên sinh, có muốn mộng đẹp và ngâm thơ triền miên không?" Đáng tiếc ánh mắt đưa tình vứt cho người mù, hai người không biết đây là lời bài hát, vẻ mặt ngơ ngác.
Lâm Tử Quân cười ha ha: "Rượu của ai thế? Cảm ơn."
Trần Dịch Sinh hất tay: "Của con gái tôi."
Lâm Tử Quân há to mồm, cười: "Trần Dịch Sinh anh thật khôi hài. Có muốn đi ra ngoài uống không?"
"Đi!" Mắt Trần Dịch Sinh sáng lên, đêm khuya uống rượu ngắm hoa dưới tàng cây, chơi thật vui, thú vị.
Nghĩ tới bột phải để ở trong tủ lạnh một giờ, Đường Phương cũng không đành lòng từ chối Lâm Tử Quân high như thế, đành lên lầu lấy chiếu, lấy thêm một ít đồ ăn vặt coi như picnic buổi đêm, không quên gọi điện thoại báo cho Chu Đạo Ninh.
"Em uống ít một chút." Chu Đạo Ninh dặn dò trong điện thoại: "Nếu Lâm Tử Quân mắng anh, cứ để cô ấy mắng."
"Hả?"
Chu Đạo Ninh cười: "Tuần này bị anh phê bình ba lần, chắc chắn nổi giận trong lòng."
Đường Phương biện giải thỏa đáng: "Không thể nào, Quân Quân rất chuyên nghiệp, công và tư phân minh."
"Vì Thẩm Tây Du chỉ sợ cũng sẽ mắng." Giọng Chu Đạo Ninh càng thêm có ý cười: "Ngày hôm qua em thấy Vương Minh Vĩ có phải cũng rất muốn mắng anh."
"Không ——" Đường Phương suy nghĩ một chút: "Ừ, có. Lúc đó rất tức giận, nếu như anh nói sớm với em là Vương Minh Vĩ, em chắc chắn sẽ không đi. Em biết anh sẽ nói em không chín chắn vân vân ——"Tại sao cô phải để một tra nam xa lạ làm mình khó chịu chứ? Nếu nói đây là chín chắn, vậy cô không cần.
"Đúng là em không chín chắn." Chu Đạo Ninh trầm ngâm kết luận: "Trên thế giới này, dù sao em cũng sẽ phải giao tiếp với người em không thích cũng như người không thích em, Đường Phương, đây không phải là lõi đời khéo đưa đẩy, là sinh tồn. Lòng người khó lường, em sẽ không biết lúc nào ai sẽ ở sau lưng đâm em một dao đá em một cái, như Trương Vĩ vậy, thậm chí có thể là người bạn tốt nhất của em."
Đây là đang nói chính anh sao. Đường Phương không hiểu sao cảm thấy đau lòng, cúi đầu ừ một tiếng, biểu thị khiêm tốn nghe chỉ dạy.
Chu Đạo Ninh thở dài: "Đường Phương, trước đây mỗi lần trước cuộc thi em đều căng thẳng, dễ sốt đau bụng, thế nhưng dù phải thi lại cũng chỉ có một mình em thi. Anh chỉ có thể để cho em làm nhiều đề chứ không thể thay em thi. Mỗi người nên chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình, đồng thời cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm đối với cuộc sống của mình, cho dù là tốt hay xấu. Lập trường khác biệt thì thấy sự việc cũng khác biệt, không phải giống như em nghĩ chỉ có đúng và sai, thiện và ác."
"Đạo Ninh, cho dù Diệp Thanh sai, em vẫn đứng bên cô ấy. Cho dù Tây Tây sai, em vẫn ủng hộ cô ấy." Đường Phương cũng thở dài: "Nếu em làm sai điều gì các cô ấy cũng sẽ mắng nhưng cũng sẽ ở bên em, tùy em sai bảo, có tiền bỏ tiền có lực xuất lực có người dùng người. Bởi vì chúng em là bạn bè, không chỉ là bạn học hay là người quen biết. Cái này có lẽ em vĩnh viễn cũng không chín chắn được. Cho dù bị người đạp, em cũng cảm thấy đáng giá. Em không sợ —— "
Chu Đạo Ninh im lặng.
"Đạo Ninh, cho dù mười nghìn người nói anh không tốt, em cũng sẽ ở bên anh. Nguyên tắc ấy đều là giống nhau." Đường Phương dịu dàng: "Em yêu anh, ngủ ngon."
Một lát sau trong điện thoại truyền đến giọng Chu Đạo Ninh dịu dàng: "Anh cũng yêu em. Đừng chơi quá, cẩn thận hàng xóm mắng."
"Vâng."

CHƯƠNG 68: Gợi ý pass: Tên của bố Đường Phương

Viết liền không cách, không viết hoa, không dấu

C69 - Gợi ý pass: Quê của Trần Dịch Sinh

Viết liền không viết hoa, không dấu, không cách


Chương 70: Tám món ăn một canh
Tuy rằng thời gian ngủ chưa đến bốn tiếng đồng hồ, nhưng cả ngày Đường Phương đều tinh thần phấn chấn nhiệt tình, bìa tạp chí đã quyết định xong. Hà Khải Văn phỏng vấn quả thực cũng tốn không ít tâm tư sâu xa, đáng được khen ngợi, mấy câu Đường Phương nhắc tới đều đào rất sâu, chỉ là viết hơi khoa trương.
"Những hình dung từ và từ sửa chữa này đều phải tránh." Ngón tay Đường Phương chỉ cho các đồng nghiệp tổ biên tập xem: "Phỏng vấn không phải văn xuôi, phải cố gắng ẩn dấu ấn tượng chủ quan của chúng ta, cố gắng khách quan, dù là ngôi sao cũng không cần phải chứa yêu thích, phải nắm giữ cho tốt điểm này."
"Không thổi phồng?" Hà Khải Văn ngầm hiểu.
"Đúng, không thổi phồng không tâng bốc, không châm biếm không cà khịa. Để cho độc giả cố gắng từ câu chữ và kinh nghiệm suy đoán xem anh là dạng người gì." Đường Phương chỉ phần cuối bài: "Đoạn này anh ta kể về kinh nghiệm rất khá, thực vật, cá thể, gia đình và hoàn cảnh quan hệ xuất hiện rất lập thể, rất có sức cuốn hút, hơn nữa không có cảm giác tâng bốc điểm tô cho đẹp, làm tốt lắm!"
Mặt Hà Khải Văn đỏ lên, có chút kích động.
Họp với bên biên tập xong, Đường Phương mời toàn bộ uống Starbucks, trong wechat nhận được không ít lời mời công tác uyển chuyển hoặc trực tiếp. Có tập đoàn ăn uống, có tạp chí trực tuyến, còn có trang web mỹ thực và mua sắm hàng đầu, xem ra tin tức cô từ chức đã lan rộng ở trong giới.
Lâm Tử Quân gửi tin nhắn tới: "Mau xem vòng bạn bè của Trần Dịch Sinh đi!"
Đường Phương sửng sốt, mở ra avatar của Trần Dịch Sinh, nhớ mang máng vòng bạn bè của người này toàn là các loại trò chơi và đồ ăn.
Video chỉ có ba phút, từ quả anh đào đến bánh anh đào ra lò, ngắn gọn lưu loát rõ ràng, không có một hình ảnh dư thừa, ngọn đèn êm dịu, âm nhạc phối chính là "Dreams"cùa The Cranberries, cuối cùng màn ảnh dừng hình ảnh ở một ngón tay thon dài cầm bánh, màu đỏ sẫm và vàng óng, trình độ quyến rũ bùng nổ.
(*) Ca khúc Dreams:
Đường Phương xem đi xem lại ba lần, thích đến mức không thể bỏ xuống. Cô vẫn không tự làm truyền thông cũng bởi vì cô ngoài viết ra, tiêu chuẩn chụp ảnh, biên tập video thực sự quá kém, lại nhìn một lần nữa cô nhịn không được đến phòng uống nước gọi điện thoại.
"Trần Dịch Sinh, có thể gửi bản raw video bánh anh đào kia cho tôi không?"
"Đương nhiên, một đêm không ngủ tôi làm đấy, thích không? Phối nhạc hơi cũ, nhưng tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ thích."
"Thích muốn chết, tôi thích The Cranberries, bài hát rất hợp với bánh anh đào."
"Ha ha ha, bởi vì cô văn nghệ đó, khẳng định sẽ thích phong cách Ai-len. Tôi thích nhất U2, được rồi, cô có thích Sinéad O'Connor không?"
Đường Phương nhịn không được cười: "Tôi còn tưởng anh thích heavy metal của Bắc Âu cơ. Tuy Sinéad O'Connor hơi cũ, nhưng giọng vô cùng tốt, tự nhiên. Năm 2010 cô ấy tham gia một concert ở Tô Châu, tôi còn đi nghe đấy. À, được rồi, anh làm video này dùng phần mềm gì thế? Có khó học không?"
"Không nói cho cô."
"Hả?"
"Người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp. Còn cô chỉ cần nấu ăn thôi, tôi phụ trách giúp cô quay video, bảo đảm khiến cô thoả mãn. Tối nay cô nấu gì thế? Tiết lộ trước đi." Trần Dịch Sinh cảm giác nước bọt mình đã không tự chủ được chảy ra bên ngoài, còn chưa ăn trưa đã nghĩ tới cơm tối.
"Ha ha, tối nay tôi muốn làm ——" Đường Phương bĩu môi: "Không nói cho anh. Gửi video cho tôi, tôi muốn khoe một chút."
"Cô viết một bài đi, Đường Phương, viết một bài về bánh anh đào." Trần Dịch Sinh ăn nói khép nép: "Đã ba ngày cô không viết bài mới trên trang công chúng rồi, tối hôm qua vui như vậy, còn có video, viết đi mà."
Đường Phương nín cười: "Anh là biên tập hay tôi? Cho tới bây giờ tôi chưa từng bị người đòi bản thảo."
"Tôi có thể ứng trước tiền nhuận bút." Trần Dịch Sinh hăng hái: "Năm nghìn mười nghìn đều được."
"Được rồi, kệ anh." Đường Phương cười ra tiếng: "Cảm ơn ông chủ Trần. Vốn tối nay sẽ viết, không phải anh muốn tôi mới viết nhé."
"Thật tốt quá, tôi chờ xem. Thực ra cô có thể viết xong rồi gửi trước cho tôi xem." Trần Dịch Sinh dõng dạc: "Tôi có thể giúp cô hiệu đính."
Cốc cà phê trên tay Đường Phương tràn ra: "Quý ngài bóng cây la sa, anh lặp lại lần nữa? Tôi nghe không rõ."
Trần Dịch Sinh im lặng, một lát sau mới lên tiếng: "Không phải vì muốn đọc trước nên tôi mới nói vậy đâu. Những bài cô viết trước đây tôi đều xem xong toàn bộ rồi, thật là kỳ quái, văn hay tựa như tinh thần tốt, sẽ khiến người nghiện, cô có loại cảm giác này không? Cô nói rất đúng tôi phải chịu trách nhiệm."
Đường Phương nhịn không được nhẹ nhõm, lại muốn khiêm tốn một phen: "Cám ơn ông chủ thưởng thức, mồm anh quá ngọt rồi."
"Tôi nói đều là lời nói thật!" Trần Dịch Sinh nghiêm túc: "Vậy cô sớm một chút trở về nấu ăn, tôi mượn hai ngọn đèn để quay video."
Cúp điện thoại, Đường Phương cảm thấy hơi quái lạ, nói không nên lời quái chỗ nào, nói chung tâm tình vô cùng vui vẻ.

***
Đường Phương trở lại thôn Vũ Cốc đã hơn sáu giờ, vừa vào vườn hoa đã nhìn thấy Trần Dịch Sinh ngồi ở trước bệ cửa sổ bát giác ngóng trông, đột nhiên nhớ tới trước đây ngoài cửa sổ bát giác nhà cô để võng chống trộm, Trần Dịch Sinh đã hủy đi. Ngoài cửa sổ là phong cảnh, trong cửa sổ cũng là phong cảnh.
Trần Dịch Sinh chống một tay, từ song cửa nhảy ra ngoài, chạy ra chào đón nhận túi trong tay cô: "Nặng như vậy à, có mệt không?"
Đường Phương chưa từng gặp người nào tham ăn như thế: "Anh —— cứ như vậy chờ ăn?"
"Ừ!" Trần Dịch Sinh vui vẻ ngó dáo dác trong túi: "Sau này một ngày tôi ăn một bữa là đủ rồi."
"Anh lại không ăn cơm trưa?"
Trần Dịch Sinh đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực: "Đương nhiên, không phải quá thiệt sao, tôi nói nhiều, Triệu Sĩ Hành là dân cắm đầu ăn, ngày hôm qua cậu ta ăn hơn tôi mấy đũa đấy."
Đường Phương quả thực nghi ngờ anh đang sắm vai một người ăn hàng, nhưng kỹ thuật diễn này cũng không tránh khỏi quá khoa trương. Tuy vậy làm một người xuống bếp, có người diễn xuất cổ vũ như vậy, Đường Phương thật lòng nói "Cảm ơn anh!"
Xử lý thỏa đáng vịt già và măng bỏ vào nồi áp suất nấu canh, Đường Phương đưa chìa khóa 202 cho Trần Dịch Sinh: "Anh lên nhà tôi, trong tủ lạnh có một hộp trên đó viết thịt cua hoành thánh, lấy xuống."
Trong tay Triệu Sĩ Hành mang theo một túi bia đen và bia lúa mạch, còn chưa nhấn chuông, cửa đã mở ra, không kịp hỏi Trần Dịch Sinh đi nơi nào, đã nhìn thấy anh tựa như một trận gió lên lầu, vừa thay dép xong, Trần Dịch Sinh như một trận gió trở về.
Nước muối đậu nành, ninh với bí đỏ, ngó sen trộn đường dấm và gà xé xợi, ba món liền kề, bốn loại rau trộn hai mươi phút để trong tủ lạnh. Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành diễn vở Đức Vân Xã giả mạo, phối hợp vô cùng ăn ý, khiến Đường Phương cười không ngừng, càng làm việc hăng say.
Tôm ngâm xì dầu năm phút, tôm đã hơi ngấm. Đường Phương xoay người dùng xẻng gõ vào tay Trần Dịch Sinh: "Này! Chúng ta đến giờ ăn chưa?"
"Tôi nếm thử mặn nhạt, cay vừa, hay là gia vị chưa đủ."
"Anh ba tuổi à? Đi xem phim hoạt hình đi."
Triệu Sĩ Hành cười đến mức vỏ tỏi trên tay rơi hết xuống đất.
Dưa chua om cá mất mười phút là xong. Trần Dịch Sinh sớm lấy ra một đĩa Wedgwood trắng viền bạc chờ.
Đường Phương giơ ngón tay cái lên với anh, đổ cá vào, cuối cùng rắc rau thơm và ớt, rưới chút dầu, cá đột nhiên bắn dầu, Trần Dịch Sinh lập tức đẩy Đường Phương ra chắn trước mặt cô, sau khi phát hiện không bắn ra thứ gì, lúng túng quay đầu lại, thấy Đường Phương nhìn mình, cười ha ha: "Cô không sao chứ?"
Đường Phương chỉ vào đĩa: "Không có việc gì. Mang ra bàn đi." Cô nhấc chảo lên, cắt ra một miếng bơ Anchor, miếng thịt bò Úc đã tan đá dưới nhiệt độ bình thường, dưới hai ngọn đèn chụp ảnh càng phát ra màu sắc mê người.
Đường Phương xoay người chỉnh lò nướng đến 220 độ, nhịn không được ngước mắt nhìn Trần Dịch Sinh cạnh bàn ăn đang im ắng ăn vụng cá. Mới vừa rồi bị anh đẩy, cô nhớ tới khoảng thời gian Tết âm lịch hồi học lớp bốn tiểu học, mấy gia đình ở số 115 thôn Vũ Cốc đốt pháo hoa trong vườn, có một chùm pháo phóng lệch đến thẳng trước mặt cô. Ông Đường Tư Thành ôm cổ cô xoay người, pháo hoa rơi vào trên đầu ông, một trận khói bốc lên, mùi thối tản ra, Đường Phương sợ hãi bật khóc. Về đến nhà mẹ cô cắt tóc cho cha, còn mắng ông một tháng, thế cho nên ông Đường Tư Thành dù sau đó tóc có dài ra cũng đều không vui.
Trần Dịch Sinh lau ngón tay vào quần, cầm điện thoại di động lên quay Đường Phương xử lý thịt bò. Bơ đã tan ra, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Tảng thịt bò để vào trong chảo, lập tức rắc muối và hạt tiêu, Đường Phương lấy muôi gỗ dài, múc bơ tưới vào mặt ngoài tảng thịt bò, trong nháy mắt gân bò trở nên bóng loáng.
Sau khi ngửi được mùi hạt tiêu, Đường Phương lật tảng thịt bò, tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi, chầm chậm dựng tảng thịt bò, rán mặt bên xong mới bỏ vào lò nướng ba phút.
Trong chảo còn mỡ bò và tỏi, Đường Phương nhanh chóng dùng xào cải trắng, đúng lúc lấy ra tảng thịt bò. Thịt vịt và măng lúc trước bỏ vào trong nồi áp suất, hoành thánh đã trở nên trong suốt, Triệu Sĩ Hành nghe theo chỉ huy, trực tiếp nhấc nồi lên bàn, lấy chén trong nồi hấp, mở nắp ra, bánh ngọt cực mềm, trơn nhẵn hoàn mỹ.
Đúng bảy rưỡi ăn cơm, tám món ăn một canh. Nồi xanh ngọc tráng men kiểu Trung Quốc tràn đầy cơm ba màu, có thêm cánh hoa hồng và mấy hạt thông trang trí.
Triệu Sĩ Hành cũng không nhịn được lấy di động ra chụp ảnh, Đường Phương ghét bỏ lấy tay che màn ảnh: "Bỏ đi, như chó gặm ấy, đừng chụp."
Trần Dịch Sinh ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa ngập nước uất ức: "Đường Phương cô đang mắng tôi sao? Ngay cả bữa trưa tôi cũng chưa ăn."
Đường Phương thở dài: "Bán manh không biết xấu hổ. Ngài mấy tuổi rồi! Ăn đi ăn đi không phải tội —— "

***
Buổi đêm Đường Phương đăng bài "Bánh anh đào".
"Bất đắc dĩ phải đợi quá trình nhào bột, dường như đã đi vào một hành trình kỳ diệu, xuyên qua trở về hồi mười sáu tuổi , chúng tôi ở dưới cây lớn trong vườn hoa, ôm đàn ghi-ta đánh "Romance", bàn luận lý tưởng, thơ ca, âm nhạc, còn có tình yêu chẳng biết lúc nào đến. Cuối cùng chúng ta giống như anh đào trong bánh anh đào, đẩy mình ra, vứt bỏ hạt cứng rắn, biến thành diện mạo mới, lại vẫn như cũ khát vọng được người lấp đầy khai quật ra, ngậm vào trong miệng, nhấm nháp phần ngọt ngào chỉ thuộc về riêng mình..."
Dưới video làm bánh anh đào, Đường Phương chú thích một câu: "Cảm ơn bạn tốt Eason quay chụp và chế tác, tăng lên mỹ cảm và hàm lượng cho bài viết của tôi."
Trong lúc xem preview Đường Phương do dự một chút mới gửi cho Chu Đạo Ninh, lại suy nghĩ một chút, cũng gửi cho Trần Dịch Sinh.
Kiểm tra xong lỗi chính tả, Chu Đạo Ninh gọi điện đến.
"Làm tốt lắm viết cũng tốt." Anh mang theo ý cười hỏi cô: "Xem ra em chơi rất vui nha, có phải uống say không?"
"Không có, thật sự không có, chỉ uống hơi nhiều một chút, nhưng mà thật sự không say, em còn tẩy trang cho Tử Quân nữa." Đường Phương cũng cười.
"Công ty bọn anh tối nay vừa mới chiêu đãi Lâm Tử Quân. Cô ấy cũng coi như dính ánh sáng của em, cho tới bây giờ đều là công ty cô ấy mời ăn cơm."
"Ngài Chu thật giống như không phân biệt được công và tư nha, chà chà, hôn quân."
"Hóa ra em không uống say cũng sẽ hát loạn, hát gì thế?" Giọng Chu Đạo Ninh chợt thấp xuống.
Đường Phương lại ngồi thẳng người, khép lại máy vi tính thành thật khai báo: "Ừ, hát Bến Thượng Hải, Hana no Ko Lunlun, Saint Seiya, còn có Totoro và vân vân."
"Không hát linh tinh gì chứ?"
Đường Phương thầm mắng Lâm Tử Quân bán cô cũng không gọi điện, trong đầu giao chiến trong nháy mắt, hỏi: "Anh muốn nghe nói thật hay nói dối?"
Chu Đạo Ninh nở nụ cười: "Nói thật thì như thế nào, nói dối thì như thế nào?"
"Nói dối à, không." Đường Phương cong môi: "Nói thật nha, hát Hoàng Linh thôi. Anh không thích bài đó. Em không muốn lừa anh, Đạo Ninh."
Điện thoại bên kia im lặng.
"Đạo Ninh? Chu Đạo Ninh! Ninh Ninh?" Đường Phương ghé vào trên bàn làm nũng: "Anh đừng tức giận được không? Sau này không bao giờ hát nữa, chỉ là cảm thấy dùng phiên bản lời nói Thượng Hải rất vui thôi —— "
"Đường Phương ——" Tiếng phổ thông của Chu Đạo Ninh trong lạnh lùng mang theo thất vọng.
Đường Phương cắn môi, cảm giác bất lực nhiều năm trước lần thứ hai xuất hiện.
"Em và bạn gái em lén hát loại này là chơi vui." Chu Đạo Ninh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Ánh mắt Trần Dịch Sinh và Triệu Sĩ Hành nhìn Đường Phương, người trước tràn đầy hứng thú săn bắt, người sau cất dấu tâm tư tránh né, trong mắt anh nhìn không sót thứ gì, chỉ có Đường Phương mới ngốc nghếch chưa phát hiện ra, giống như cô thời học sinh ngây thơ vô tri.
"Hát ở trước mặt người khác phái——" Giọng Chu Đạo Ninh thấp xuống: "Anh không muốn nói từ này. Tần Tứ Nguyệt Lâm Tử Quân các cô ấy anh không có quyền đánh giá cũng không có quyền can thiệp, bởi vì em coi các cô ấy là bạn bè. Thế nhưng Đường Phương, trong lòng em không để bụng anh sẽ nghĩ như thế nào sao? Nếu như anh hát loại sắc tình tràn ngập tính ám chỉ này với cô gái khác, em cũng không nói gì sao?"
Đường Phương trong nháy mắt bùng nổ: "Thế nhưng anh đang phán xét can thiệp —— "
"Bởi vì anh không hy vọng em biến thành người giống như các cô ấy."
"Các cô ấy thì sao?! Trước đây anh mang thành kiến đánh giá các cô ấy, bây giờ vẫn như vậy sao? Đã là thời đại nào rồi, anh còn sống ở Mỹ rất nhiều năm ——từ này anh không muốn nói thì em thay anh nói! Hát một ca khúc hay là phóng đãng là quyến rũ sao?! Anh không có lòng tin với em hay là không có lòng tin đối với chính anh?"
"Đường Phương, đa số người Mỹ sinh sống không giống như trong phim các em xem, đó là một loại chiến lược mang tính giá trị quan, trên thực tế phái bảo thủ nhiều hơn. Em cho là em trong sáng vô tư, nhưng người đứng xem nhận lại tín hiệu không phải như thế, không phải lòng mỗi người đều thuần khiết." Chu Đạo Ninh ngăn chặn cơn tức. Cô luôn là như vậy, ai cũng không có thể nói đến bạn bè cô đã nhận định, cho đến khi chính cô đầu rơi máu chảy mới thôi, bướng bỉnh ngang ngược như trâu.
"Có một số việc không nói rõ được trong điện thoại. Bây giờ tâm trạng em quá kích động, anh không muốn cãi nhau với em." Chu Đạo Ninh đè mi tâm: "Chờ em tỉnh táo lại chúng ta nói chuyện. Cuối tuần gặp mặt."
Cúp điện thoại. Đường Phương gọi lại, đường dây báo bận. Cô đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên. Điện thoại vang lên, cô nhanh chóng nhận, là Lâm Tử Quân.
"Này! Đường Đường à, Chu Đạo Ninh nhà cậu rất xấu, muốn đào từ tớ." Lâm Tử Quân rất đắc ý: "Tớ uống mười bình rượu trắng cũng không lộ ra tối hôm qua cậu hát"Ngứa", ha ha ha ha, thực ra rất muốn nói cho anh ta biết tức chết anh ta. Thế nào là dơ bẩn chứ, rõ ràng là ca khúc quán quân bảng Đông Phương Phong Vân năm 2007 được chứ! Người Thượng Hải nên hát theo cách Thượng Hải, rất hay, này —— này!"
Đường Phương cụt hứng ngã xuống giường, che mặt, không sớm gì muộn cũng phải đối mặt, một chút cũng không sai. Cô yêu Chu Đạo Ninh, Chu Đạo Ninh cũng yêu cô, nhưng mười năm đã trôi qua, giữa bọn họ vẫn còn có chút ranh giới không thể đụng vào. Lặp lại tranh cãi trước đây, cô còn chưa từng cảm thấy mình sai.
Cô không sai, cô không nên nhận sai, dù yêu cô cũng sẽ không nhận sai. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sư