NT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 213: Ngoại truyện (1)

Thôn Vũ Cốc lại đón mùa xuân, hoa ngọc lan hải đường đều nở, sau đó đến anh đào đinh hương, cúc Ba Tư nở rộ. Phương Đường từ tháng tư bắt đầu không tiếp tục kinh doanh nghỉ trong sáu mươi ngày, mùa hè đã xếp kín bàn đến tháng tám.

Vào tháng năm, Đường Phương bắt đầu mỗi tuần một lần kiểm tra thai sản, tới tuần ba mươi bảy, bác sĩ nói Trần Trường An phát triển rất nhanh, cực kỳ sinh động, lớn hơn hai tuần, tuy rằng thuộc phạm vi bình thường, nhưng đầu đã vào bồn, rất có có thể sinh trước thời gian. Trần Dịch Sinh lập tức mỗi ngày chỉ chịu đi công ty nửa ngày, nửa ngày còn lại giống như kiến bò trên chảo nóng, đi theo phía sau mông Đường Phương, giống như có thể đỡ đẻ bất cứ lúc nào.

Đường Phương cảm thấy thoải mái hơn so với trước kia, ít nhất lúc ngồi bộ ngực sẽ không chèn lên bụng, dạ dày bị đè ép vài tháng cũng có không gian dư dả, ăn cơm cũng có thể nhiều một chút, chỉ là các cơn co thắt ngày càng thường xuyên, bụng cứng vài phần, không khỏi làm công tác tư tưởng cho Trần Trường An: bạn nhỏ con đã hơn ba cân rồi, dài thêm chút thịt hãy ra.

Mắt thấy tiến vào tháng sinh, thời gian mang thai của Đường Phương vào tuần ba mươi tám để ý cẩn thận chuẩn bị túi đi đẻ, danh sách mua được đánh dấu toàn bút đỏ. Trần Dịch Sinh nhờ mẹ vợ ở với Đường Phương, đi công tác hai ngày, sau đó đúng lý hợp tình tuyên bố chính mình phải nghỉ sinh hai tháng.

Thực đơn mùa hè của Đường Phương còn thiếu linh cảm mấy món, cô không nhịn được khuyên Trần Dịch Sinh nhìn chằm chăm: "Lão Chung đi công tác, mang xe máy lại đây cho anh, ánh mặt trời tốt như vậy, lãng phí rất đáng tiếc, không bằng anh đi ra ngoài một vòng?"

Trần Dịch Sinh ngẩn ra, lập tức đắc ý cười: "Đường à, loại kiểm tra này quá kém, anh mới không đi đâu, nếu không lại bị em ghi vào sổ đen."

Đường Phương khụ hai tiếng: "Em thật lòng cho anh đi ra ngoài hít thở không khí, anh thật sự là ——"

Trần Dịch Sinh mở ra một lọ óc chó mới, bỏ vào miệng, lại đưa cho Đường Phương: "Em có thể sinh bất cứ lúc nào, anh phải một tấc cũng không rời, chín mươi chín bước không thể thiếu một bước, nếu không tương lai Trường An nói một câu: Lúc cần đàn ông nhất, cha lại ở bên ngoài chơi?! Đời này anh xong rồi."

Đường Phương không nói gì.

Kết quả buổi trưa hôm nay vừa cơm nước xong, Trần Dịch Sinh thu dọn đồ ăn, Đường Phương đi dạo trong vườn hoa, mới đi vài bước, lập tức cảm thấy co thắt mãnh liệt, bụng dưới quặn đau, một dòng nước nóng vọt ra, trước đó không lâu cô từng hắt xì hoặc đột nhiên cười to chảy ra nước tiểu, cô cũng không hoảng, nhưng cúi đầu vừa nhìn, nước vẫn chảy, giày đều ướt.

"Dịch Sinh —— Dịch Sinh ——" Đường Phương bám vào cây dâu: "Em vỡ nước ối!"

Khi đã cách nhiều năm, Trần Dịch Sinh vẫn như cũ nhớ rõ mùa xuân này sau giờ ngọ, may mắn chính mình không đi ra ngoài chơi.

***

Trí nhớ của con người rất kỳ quái, có một số thời khắc vĩnh viễn không quên được, thường xuyên được lấy ra nhớ đi nhớ lại, có một số thời khắc khi vượt qua vô cùng dài dòng gian nan, quá khứ lại càng lúc càng mờ nhạt, thậm chí làm như thế nào cũng không nghĩ ra chi tiết.

Trần Dịch Sinh hoàn toàn không nghĩ ra đợi bao lâu ở bên ngoài phòng phẫu thuật, nửa tiếng hay là một giờ, anh suy nghĩ cái gì, nhưng nhớ rõ nhất chính là khi cửa phòng phẫu thuật mở ra, anh đứng lên, có loại cảm giác hư thoát, trong nháy mắt trên lưng toàn là mồ hôi, bốn người lớn bên cạnh đẩy ra, xông lên hỏi: "Đều bình an sao?"

"Mẹ con bình an, là con gái." Y tá cười khanh khách cho bọn họ xem cô bé trong tay: "Mũi cô bé rất thẳng, lông mi dài, rất đẹp."

Trần Dịch Sinh cúi đầu thấy con gái nhắm hai mắt dường như đang ngủ, sạch sẽ trắng nõn, hoàn toàn không có nhiều nếp nhăn xấu xí như trong TV, còn không kịp phản ứng, đứa bé đã bị một đôi tay tiếp qua.

"Ông nội ôm một cái, nào, ông nội ôm Trường An một cái."

Ông Trần đắc ý thật nhiều năm, thường xuyên nhắc tới: "Bé, ông nội là người đầu tiên trong nhà ôm cháu đấy."

Trần Dịch Sinh luôn canh cánh trong lòng, quả thực nghẹn khuất không chịu được.

Đối với Đường Phương mà nói, trí nhớ trong phòng phẫu thuật vô cùng khắc sâu. Gây tê lưu loát, cô rất nhanh cảm nhận được chính mình bị chia làm ba khúc, một khúc giữa không hề hay biết. Bác sĩ y tá dường như đều thực nhẹ nhàng, đang nói chuyện ngày mùng một tháng năm nghỉ lễ nhóm đồng nghiệp trong bệnh viện đi Macao du lịch, còn nói ngôi sao nữ quốc tế nào chảnh chọe ngôi sao nam mặc quần da trong sòng bạc. Đường Phương không nhịn được sửa lại, không phải ngôi sao nữ, là mẹ cô ta. Ở trong phòng phẫu thuật trò chuyện với bác sĩ y tá về ngôi sao trong sòng bạc Macao, Đường Phương cảm thấy được trên thế giới này chỉ có mình cô.

Bác sĩ giơ lên dao phẫu thuật nói với cô: "Tôi bắt đầu nhé."

"Ừ." Đường Phương nhắm mắt, không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bụng.

"Ai, nước ối chỉ còn 200 ml, cuống rốn đã quấn quanh cổ hai tuần, may mà ra kịp." Bác sĩ dường như muốn nói chỉ là chuyện bình thường, hai tay đè ép xuống bụng Đường Phương.

Một tiếng khóc nỉ non, trong đầu Đường Phương hỗn loạn, nước mắt bất giác trào ra như vỡ đê.

Y tá nhanh chóng giơ con nhóc máu chảy đầm đìa lên trước mặt cô: "Xem đi, là con gái." Đường Phương hai mắt mơ hồ nước, nghe thấy chính mình nói năng lộn xộn: "Giọng con bé thật là dễ nghe ——" thế cho nên bác sĩ khâu lại miệng vết thương khi nào cô cũng không hề có cảm giác. Cô cố gắng nhìn, lại chỉ nhìn thấy bóng dáng bận rộn của y tá, qua một lát, y tá ôm em bé lại đây: "Sinh lúc 6 giờ 18 phút, cân nặng 3,1kg, đã tiêm vắc-xin viêm gan B. Hiện tại ôm ra ngoài cho cha bé nhìn. Khi vào phòng, con bé sẽ ở bên cô."

Sau khi Đường Phương được đẩy vào phòng bệnh, hốc mắt vẫn đỏ. Giường nhỏ đã đặt ở bên cạnh, con gái được quấn trong chăn bệnh viện, nghiêng người ngủ say. Thuốc tê dần hết tác dụng, y tá tiến vào nhắc nhở cô: "Phải ép bụng, sẽ hơi đau, không nhịn được thì kêu, không sao hết."

Trần Dịch Sinh hoảng sợ: "Đau nhiều không? Cô ấy rất sợ đau."

"Vậy cũng không có cách, phẫu thuật sinh sản đều phải ép." Y tá vẻ mặt lạnh nhạt ra hiệu Trần Dịch Sinh đi ra ngoài. Trần Dịch Sinh lắc đầu: "Tôi ở với cô ấy."

Đường Phương đổ đầy mồ hôi, cầm tay Trần Dịch Sinh.

Quả thực không chỉ có đau một chút mà đau đến khủng bố, Đường Phương hét lên một tiếng sau đó nhớ tới con gái còn đang ngủ, lập tức cắn răng nhịn xuống, cả người ở trên giường run rẩy. Trần Dịch Sinh gấp đến độ không chịu được, lại chỉ có thể nhìn.

Buổi đêm, Đường Phương còn cắm ống dẫn nước tiểu cố gắng nghiêng đầu nhìn chằm chằm con gái, uống sữa xong không hề có phản ứng với ánh mắt của cha mẹ. Đường Phương không nhịn được cẩn thận vươn tay chạm vào tay nhỏ của Trường An, được bé nắm, nhẹ nhàng rút ra, còn không rút được.

"Sức Trường An còn không hề nhỏ nha." Đường Phương bật cười.

Trần Dịch Sinh chạm vào tay con gái, lại không được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt này.

"Anh giúp em bỏ ra nhé? Như vậy sẽ tê." Mười phút sau Trần Dịch Sinh muốn bỏ tay cô khỏi tay con gái.

"Đừng đừng đừng." Đường Phương cũng không muốn: "Con bé muốn cầm bao lâu cứ để nó cầm, em không phiền, cảm giác con bé rất ỷ lại em, hoàn toàn không mệt."

Trần Dịch Sinh luôn cảm thấy sau này dù anh đối xử tốt với con gái thế nào, nhưng địa vị vẫn kém Đường Phương ở trong lòng con gái, có liên quan đến lần ỷ lại thần bí này. Đường Phương luôn nhớ Trường An cầm ngón tay cả một đêm, buổi sáng tỉnh lại cả cánh tay đều tê, Trần Dịch Sinh lại nói nhiều nhất là nắm ba giờ, bởi vì nửa đêm Trường An muốn uống sữa thay tã.

Mỗi lần tranh luận chuyện này, bạn nhỏ Trần Trường An luôn liếc cha sau đó dựa sát vào trong lòng Đường Phương, ôm cổ mẹ kết luận: "Cho dù chỉ nắm tay mẹ một phút, mẹ cũng xếp thứ nhất!"

"Cha cũng muốn xếp thứ nhất, Trường An, con cho cha xếp thứ nhất một lần đi." Trần Dịch Sinh dán lên ôm hai mẹ con, dùng râu cọ khuôn mặt mềm mại của Trường An.

Trần Trường An ghét bỏ: "Hôm nay cha lại móc gỉ mũi! Nhiều nhất xếp thứ hai."

"Con nhìn lầm rồi, thật sự đấy, cha chỉ ngứa mũi thôi, gãi một chút."

"Con xem thấy! Cha vo gỉ mũi, ném ra bên ngoài cửa sổ —— rất ghê tởm!" Trần Trường An vừa nói vừa cười khanh khách, tay bé nhỏ bắt chước.

Đường Phương cười đến đau bụng.

"Chỗ nào cũng có thể vứt rác, trừ điểm!" Trần Trường An nhìn qua cửa sổ thấy người đi vào trong sân, lập tức từ trong lòng Đường Phương chạy xuống: "Bác đến! Cha chỉ xếp thứ ba thôi ——!"

Trần Dịch Sinh tức giận ôm Đường Phương vào trong ngực xoa vài cái: "Tức chết rồi tức chết rồi! Đường ——! Em nói với Trường An đi, ít nhất phải cho anh cùng đứng thứ nhất."

Đường Phương cười hôn anh: "Lần trước người kia ở công ty anh hỏi Trường An thích cha hay là mẹ, còn bị chế giễu mắng cơ, chính anh tính toán chi li địa vị trong gia đình như vậy có ý nghĩa sao?"

Trần Dịch Sinh chua xót nhìn thấy Chu Đạo Ninh ôm Trường An nhấc lên cao trong vườn hoa: "Trường An còn nói Chu Đạo Ninh đẹp hơn anh! Không thể nhịn được!"

***

"Bác ơi, cháu kể cho bác nhé, hôm nay cha cháu rất ghê tởm, móc mũi, còn ném ra bên ngoài xe." Trần Trường An nhỏ giọng tố cáo: "Còn có đêm hôm qua, cha ở trong chăn thả bom, thối muốn chết."

Chu Đạo Ninh sờ đầu cô bé cười: "Aiz, thế sao cha cháu xếp thứ nhất được?"

Trường An ra sức gật đầu, nheo lại mắt to cười xấu xa: "Vừa rồi cháu cho cha xếp thứ ba, bác xếp thứ hai."

Chu Đạo Ninh giơ lên bánh ngọt trong tay: "Bác mời bé ăn bánh ngọt nhé."

Trường An hơi do dự, sờ ngấn thịt trên cổ mình, hơi uất ức: "Cha bảo chỗ này của cháu giống như lốp xe, có ngấn thịt."

"Đã là gì, trước đây mẹ cháu cũng đáng yêu như vậy, trưởng thành sẽ gầy."

Một lớn một nhỏ vào 101, Trần Dịch Sinh trừng Trần Trường An, Trần Trường An hất cằm nhìn cha, không ai nhường ai.

Đường Phương nhận lấy bánh ngọt trong tay Chu Đạo Ninh bỏ vào tủ lạnh, hai người nói mấy câu, thấy hai cha con cúi xuống, một người nhón chân, càng ngày càng dựa gần vào nhau như đá gà, vẻ mặt càng ngày càng hung ác, còn phát ra tiếng rống khiêu chiến, không khỏi bật cười, nhìn quen cũng mặc kệ bọn họ, vừa pha trà vừa bắt đầu kể chuyện thú vị mấy ngày nay của Trường An ở nhà trẻ, còn nói buổi tối bạn bè muốn tới cùng ăn cơm.

Chỉ chốc lát sau, hai cha con Trần Dịch Sinh và Trần Trường An trán dán trán, phát ra tiếng ừ à, bắt đầu thì hăng hái, kết thúc một người nằm ngửa trên sô pha, một người lăn trên thảm, tiếng cười khiến trần nhà 101 phải rung lên.

Trần Trường An cưỡi ở trên người Trần Dịch Sinh, đẩy mặt cha sang bên, ánh mắt cười thành đường thẳng. Trần Dịch Sinh không chịu thua cười: "Nói mau con yêu cha nhất!"

"Con yêu mẹ nhất!"

"Con được lắm!"

"Ha ha ha, ha ha ha ——"

. . . . . .

Ban đêm, bạn nhỏ Trần Trường An mệt mỏi không chịu nổi cảm thấy mỹ mãn chui ở trong lòng mẹ, nghe mẹ kể chuyện cổ tích, Trần Dịch Sinh tắm rửa xong lên giường, nhìn cô một lúc lâu. Giọng Đường Phương nhỏ dần xuống, gật đầu với anh. Trần Dịch Sinh ôm con, chuẩn bị đặt sang giường nhỏ bên cạnh, mới đi được hai bước còn chưa tới bên giường nhỏ, Trần Trường An đã tỉnh lại, tay nhỏ đập ngực cha: "Mẹ là của con! Mẹ là của con! Cha không được cướp mẹ!"

Trần Dịch Sinh ho khan hai tiếng, dịu dàng lại kiên định tỏ rõ lập trường: "Trường An, ở nhà chúng ta, cha mẹ yêu nhau xếp vị trí thứ nhất, mẹ là của cha, cha là của mẹ. Lúc chúng ta yêu nhau còn chưa có con đâu."

Trần Trường An giống như cá ngừ, khóc rống lên: "Không muốn không muốn! Con phải xếp thứ nhất! Mẹ là của con!"

"Khó mà làm được, đầu tiên mẹ là chính mình, sau đó mới là vợ cha, cuối cùng mới là mẹ con." Trần Dịch Sinh trên phương diện này chưa bao giờ nhượng bộ.

Trần Trường An đã bị giáo dục rất nhiều lần như vậy khóc thút thít tỏ vẻ thỏa hiệp và nhượng bộ: "Mẹ là chính mình, sau đó là của con, cuối cùng mới là của cha."

Đường Phương cười khuyên: "Được rồi, truớc khi ngủ đừng ép con bé, em ôm thêm một lát."

"Mẹ ôm, mẹ ôm cục cưng!"

"Ngoan, mẹ làm cơm chiều mệt lắm rồi, để cha ôm." Trần Dịch Sinh ôm con gái đi vào trong phòng khách: "Có muốn nghe cha tiếp tục kể chuyện con ngựa hoang không?"

Trần Trường An dường như tinh thần tỉnh táo: "Muốn!"

"Lần trước chúng ta nói đến con ngựa hoang còn muốn chạy khỏi thảo nguyên đi xem thế giới bên ngoài. . . . . ."

***

Nửa đêm, Đường Phương cảm thấy chính mình giống bao tải bị người nâng lên, mở mắt ra, chỉ thấy trong bóng đêm hai mắt Trần Dịch Sinh tỏa sáng thở dài một tiếng với mình.

"Suỵt, chúng ta đến buồng vệ sinh đi."

Đường Phương trong lòng kêu một tiếng, ôm lấy gối hạ thấp giọng: "Van xin anh buông tha em. Em không muốn nói chuyện ——" vết thương cũ còn chưa lành mắt thấy đã thêm vết thương mới, lúc này mới yên tĩnh một ngày mà.

Trần Dịch Sinh khiêng cô lên vai nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, gió thổi nhẹ nhàng lay động rèm cửa sổ bát giác, trên sàn nhà hiện lên màu trắng.

Cửa WC khóa lại.

"Không phải em nói anh một ngày ba lần sao? Nào, nói cho rõ ràng đêm trước khi kết hôn em nói gì."

"Em sai rồi ——"

"Lâu ngày mới thấy lòng người."

. . . . . .



Chương 214: Ngoại truyện (2)

Lễ Giáng Sinh qua được vài ngày, Thượng Hải đột nhiên đổ tuyết, vòng bạn bè bị đồng bào phía nam chiếm đóng, đêm cuối cùng năm 2018, trên cỏ thôn Vũ Cốc có tầng sương trắng, trên bàn ăn dài 101 đã phủ khăn đỏ vàng, tràn đầy không khí đón năm mới, trên cây quất treo lì xì, bình hoa màu thiên thanh ở lò sưởi trong tường cắm hai nhánh mai vàng, mùi mai vàng hòa với mùi Phật nhảy tường trong nhà bếp.

Lò sưởi trong tường lửa cháy hừng hực, trên thảm tuyết trắng, một cô bé cuộn tròn mặc áo len thỏ trắng, ra sức ôm một con mèo béo hình thể không chênh lệch lắm với mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, miệng phát ra tiếng cười ha hả, mặc kệ vẻ mặt "Đậu Hũ" ghét bỏ.

Ông ngoại Đường Tư Thành và bà ngoại bà Phương Thụ Nhân không ngừng cầm di động quay video.

"Đậu Hũ ngoan, cho bé ôm một cái." Ông Đường Tư Thành mắt thấy Đậu Hũ muốn chạy trốn, nhanh chóng đổi vị trí ngăn chặn mèo.

"Suỵt! Ông phát ra tiếng quay vào rồi!" Bà Phương Thụ Nhân ngẩng đầu trừng ông, quay lại video.

Cửa phòng mở, Trần Trường An khẽ buông tay, Đậu Hũ chạy nhanh trốn ra ngoài, nhảy lên cửa sổ bát giác, bất đắc dĩ liếc cô bé, nhảy vào trong rổ mây biến thành quả bóng lớn.

Trần Trường An còn nhanh hơn, chạy tới cửa, ngẩng mặt gào khóc. Trần Dịch Sinh bỏ lại một đống đồ vật trong tay, ôm con nâng lên: "Bé nhớ cha không?"

Trong phòng vang lên tiếng cười to của hai cha con, ông Đường Tư Thành giơ cao di động, đồng tình nhắc nhở con rể: "Nước miếng bé chảy lên đầu con kìa —— Dịch Sinh?"

"Không sao, giúp tiền kiệm nước gội đầu. Nào hôn cha một cái, hôm nay bé nhớ cha không?"

Trần Trường An ra sức lủi lên trên, kêu mấy tiếng. Trần Dịch Sinh lại giơ cao xoay tròn hai lần, khiến con gái cười không ngừng.

Chuông cửa vang lên, Đường Phương cười xoay người: "Mở cửa nhanh. Bé không được quá hưng phấn khiến chị Manh Manh sợ."

Trần Trường An nâng nửa người về phía cửa.

Người tới quả nhiên là Diệp Thanh và Manh Manh, tháng mười cuộc chiến thương mại Trung Mỹ lan đến gần Lão Ngô rơi vào khó khăn, không biết đã nghĩ thông hay là sợ ngộ nhỡ phá sản ảnh hưởng người nhà, sảng khoái chủ động ký thỏa thuận ly hôn, nhà cửa tiền mặt đầu tư và toàn bộ quyền nuôi nấng Manh Manh thuộc về Diệp Thanh. Diệp Thanh không kịp chuẩn bị, không hề oán hận, nghe Chu Đạo Ninh đề nghị nhà cửa có thể bán đều bán, thu hồi một khoản tiền mặt, trong lòng nghĩ ngộ nhỡ Lão Ngô có vấn đề gì, cô cũng lấy ra được chút tiền cấp cứu, giữa người lớn có như thế nào, dù sao anh ta vẫn là cha Manh Manh.

Vừa thấy Manh Manh đến, Trần Trường An mừng rỡ nước miếng rơi tí tách trên mặt đất, ra sức nhào về phía Manh Manh.

Quốc khánh Manh Manh đến thôn Vũ Cốc chơi, từng ôm Trần Trường An một lần, đầu chạm xuống thảm, hiện tại thấy quả bóng mập mạp này, thích muốn chết, cũng không dám lại ôm cô bé, vươn tay sờ thịt trên chân Trường An, khó xử lắc đầu: "Em gái ngoan, chị không dám ôm em, đi xuống cùng chơi nhé?"

Trần Dịch Sinh thả Trường An xuống sàn nhà, Manh Manh kéo cô nhóc trở về lò sưởi trong tường, kiên nhẫn chơi với cô bé.

"Em gái, đây là Lego, em có xem sách không?"

"Em gái, không để như vậy được, chị đọc cho em nghe, A——Apple, quả táo, B——Bed, giường, C——Cat, mèo, đúng, Đậu Hũ chính là mèo."

Giọng Manh Manh mềm mại Trần Trường An bập bẹ kêu, náo nhiệt lại ấm áp.

Diệp Thanh chào hỏi cha mẹ Đường Phương, đến phòng bếp. Đường Phương cười bảo cô ra với con, Trần Dịch Sinh lấy Coca trong tủ lạnh: "Đúng đúng, đừng làm bóng đèn, Đường Đường có tôi là được rồi." Quay đầu nhìn Phật nhảy tường, nước miếng chảy ròng: "Không được, anh phải nhịn uống Coca, nếu không ăn ít sẽ thiệt."

Nhân lúc một phòng già trẻ không chú ý, Trần Dịch Sinh trộm ôm Đường Phương, thấp giọng oán giận: "Đã mời nhiều người ăn cơm như vậy, sao còn gọi cả Lão Chung Chu Đạo Ninh Triệu Sĩ Hành?"

"Hết năm, nhiều người càng thêm náo nhiệt." Đường Phương dùng cánh tay đẩy anh: "Nhớ gọi điện thoại cho cha mẹ, gọi video để Trường An nhìn."

"Mẹ gọi điện thoại đến?"

"Ừ, buổi trưa gọi tới Trường An đang ngủ, vừa rồi lại gọi." Đường Phương bỏ bánh vào nồi hấp: "Thống nhất ý kiến một chút, hiện tại anh 70 kg , buổi tối ngủ trước mười một giờ —— lời nói dối thiện ý, hiểu không?"

"68 có khác gì 70?" Trần Dịch Sinh bất đắc dĩ nhìn trần nhà: "Tại sao mẹ trở nên dong dài như vậy chứ? Liệu có phải là thời mãn kinh?"

Đường Phương nhìn anh: "Xì, nếu đến tuổi này mẹ mới tới thời kì mãn kinh, cũng muốn cười tỉnh."

"Em yên tâm, anh chính là nhân sâm tinh trên núi Trường Bạch, em cứ việc thải dương bổ âm, vĩnh viễn không lo." Trần Dịch Sinh cắn lỗ tai cô hạ thấp giọng cười gian: "Đêm cuối cùng của năm 2018, có muốn hái một chút?"

"Này, là hái chứ không phải giẫm!" Trần Dịch Sinh rút chân cười ha ha.

Hai người mới nói mấy câu, mọi người đến ăn bữa cơm đoàn viên đã đông đủ. Trần Trường An bị râu Chung Hiểu Phong cọ đến vừa khóc vừa cười, xoay người nhào vào trong lòng Chu Đạo Ninh không chịu đi ra. Triệu Sĩ Hành đến phòng bếp dạo qua một vòng, cảm thấy chỗ nào cũng chen vào không lọt, ngồi trở lại sô pha quan tâm bệnh tình ông Đường.

"Sức khỏe mẹ cháu thế nào?" Ông Đường Tư Thành kết quả kiểm tra hơn nửa năm gần đây có xu hướng ổn định, có qua có lại.

"Vẫn như cũ, ba ngày hai đầu muốn đi bệnh viện kiểm tra." Triệu Sĩ Hành nhức đầu, từ sau khi ông Trần ra mặt miễn trừ anh phải đi thủ đô, mẹ càng ngày càng nhìn anh không vừa mắt, tâm bệnh không có thuốc, cũng may công tác tư tưởng vẫn được đả thông, rời khỏi bệnh viện Hoa Đông đi Hàng Châu, chuyển vào trại an dưỡng, hiện tại chịu khổ chính là nhân dân Chiết Giang.

Bà Phương Thụ Nhân ngồi lại đây: "Tiểu Triệu à, có bạn gái chưa?"

"Cô Phương năm mới vui vẻ, còn —— còn chưa có ạ." Lỗ tai Triệu Sĩ Hành hơi nóng lên.

"Aiz, thoáng cái cháu làm phù rể trong hôn lễ của Đường Đường đã được một năm, hiệu trưởng rất thích cháu." Bà Phương Thụ Nhân cười tủm tỉm hỏi: "Cháu gái ông ấy có thêm wechat của cháu, đã thêm chưa?"

Triệu Sĩ Hành gật đầu: "Cháu thêm rồi, cám ơn cô Phương."

"Khách sáo gì? Hiện tại đã nói chuyện chưa? Nhớ hẹn người ta đi uống cà phê xem phim nhé?"

"———" Triệu Sĩ Hành đã hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc là cô gái nào, một năm này viện quốc tế vô cùng bận rộn, phụ nữ cũng dùng như đàn ông, đàn ông coi như súc sinh, còn phải đối mặt với Trần Dịch Sinh mưa rền gió dữ bất cứ lúc nào, anh hoàn toàn không có thời gian quan tâm chuyện khác.

Bà Phương Thụ Nhân thở dài, sâu xa lắc đầu: "Bận rộn sự nghiệp là bình thường, nhưng cuộc sống cá nhân cũng phải coi trọng, đã ba mươi mấy rồi nhỉ? Cháu xem Dịch Sinh nhà chúng ta lúc đó chẳng phải gia đình sự nghiệp hai không sao? Không thể kéo mãi dây thun, phải thay đổi hoàn cảnh, có tri kỷ giúp đỡ, hiệu suất công tác mới có thể nâng cao."

Ông Đường Tư Thành nhìn Triệu Sĩ Hành ra sức gật đầu, cũng nhanh chóng quan tâm Chu Đạo Ninh, Chu Đạo Ninh lại cười không nói.

"Ăn cơm ăn cơm." Trần Dịch Sinh lên giọng cứu Triệu Sĩ Hành: "Sĩ Hành, đến bưng thức ăn."

Cơm chiều cuối năm rất long trọng, ông Đường Tư Thành gắp hai miếng cá cho Chu Đạo Ninh: "Nào, nếm thử, là chú làm, năm trước chú còn chả tin mình xuống bếp được."

"Chú Đường cứ giữ tâm trạng tốt, sang năm còn có thể làm nhiều thêm." Chu Đạo Ninh để bánh qua, múc hai miếng vào bát nhỏ của Trần Trường An, dịu dàng nói với cục cưng: "Bé ngoan, vẫn nóng, chờ một chút."

Cả người Trần Dịch Sinh nổi da gà, quay đầu lườm Chu Đạo Ninh: "Này, anh biến trở về nguyên hình được không? Đừng dùng giọng nữ như vậy. Còn nữa tôi mới là cha con bé!"

Trần Trường An uống xong bình sữa nhìn trái nhìn phải, đột nhiên quay đầu, nhào vào mu bàn tay Chu Đạo Ninh, nghịch ngợm liếc cha ruột, cười khanh khách.

Trần Dịch Sinh sửng sốt: "Trần Trường An?"

Mặt Trần Trường An cọ ở mu bàn tay Chu Đạo Ninh, vẻ mặt lấy lòng.

"——"

Cả bàn thấy Trần Dịch Sinh kinh ngạc, tất cả đều cười ầm lên. Đường Phương múc bát Phật nhảy tường đưa đến trước mặt người đàn ông đáng thương nhà mình: "Ông xã ngoan, còn có canh, chờ một chút nha."

Trần Dịch Sinh quyết tâm, cũng mặc kệ, ôm lấy mu bàn tay Đường Phương cọ hai cái, khiêu khích nhìn Trần Trường An cười rộ lên.

Trần Trường An sửng sốt, lao về phía mẹ, làm sao lao được, cái miệng nhỏ nhắn sắp khóc, Chu Đạo Ninh cười ôm lấy cô bé, chân dài bước lên, bỏ bé vào trong lòng Đường Phương, nhìn Trần Dịch Sinh: "Cậu sớm hiện nguyên hình như vậy?"

Manh Manh cách bàn dài hô: "Anh Eason! Ngày mai là năm 2019 rồi, anh đã không còn ba tuổi, là bốn tuổi!"

Mọi người cười vang, Trần Trường An nháy mắt mấy cái, ôm cổ mẹ, rầm rì hai tiếng, quay đầu nhìn cha, cười theo mọi người.

"Được rồi, lớn đầu còn trêu bé, thật sự là. Nào nào, cạn ly ." Bà Phương giơ chén rượu.

Trần Dịch Sinh giữ mặt con gái, ra sức hôn hai cái: "Con nhóc không lương tâm!"

"Năm mới vui vẻ!"

"Năm mới vui vẻ!"



Chương 215: Ngoại truyện 3

Đường Phương nhớ mang máng các chùa ở Tô Châu mùng tám tháng chạp đều nấu cháo, có một năm tuyết rơi, bà ngoại ôm cô từ Đông Sơn ngồi xe buýt đi chùa Tây Viên. Trên đường đi ô tích lớp tuyết dày, không ít nơi đã đóng băng, phải cẩn thận tránh đi. Đường Phương ra sức muốn đi xuống, khiến bà ngoại không ôm được, đành phải đứng ở ven đường nhìn Đường Phương đi đôi giày đỏ giẫm lên tuyết, vừa không cẩn thận bị ngã, cô cũng không khóc, ngửa đầu nhìn bà ngoại cười.

Một lớn một nhỏ xếp hàng vào Tây Viên, Đường Phương bị một cặp lồng inox trong tay một bà già đập vào đầu sưng lên. Bà ngoại nói hai câu, hai người dùng tiếng Tô Châu tranh cãi, sau đó thế nào Đường Phương không nhớ rõ.

Trí nhớ này có lẽ là của bà ngoại hoặc mẹ sau nhiều lần lặp lại biến thành "trí nhớ của cô" , hoặc cô thật sự có thể nhớ rõ đoạn kí ức ngắn trước ba tuổi. Ví dụ như cháo mùng tám tháng chạp Tây Viên là màu đen thui, gạo đen gạo nếp táo đỏ long nhãn cẩu kỷ óc chó đậu nành đậu xanh, Đường Phương vừa nhai đậu đã đau hàm nên mỗi khi nhìn thấy cháo mùng tám tháng chạp lại nhíu mày.

Sau khi đi nhà trẻ hàng năm bà ngoại tự mình nấu cháo mùng tám tháng chạp ở thôn Vũ Cốc, hơn nữa còn bỏ thêm đường phèn, Đường Phương nhớ kỹ gia vị đầu tiên còn sớm hơn Thái Khang. Một túi lớn bình thường chỉ có ba bốn miếng đường phèn, bà ngoại lấy ra một miếng dùng đao đập nhỏ bỏ vào cháo, mảnh vụn rớt lên thớt gỗ tiện nghi cho Đường Phương.

Sau khi Chu Đạo Ninh chuyển đến, bát cháo mùng tám tháng chạp kia của Đường Phương còn phải chia đi, ba miếng táo đỏ của cô cũng thường bị Chu Đạo Ninh mặt không đổi sắc vớt đi.

Năm 08 Tô Châu xuất hiện trận tuyết lớn, đại học còn không được nghỉ, Đường Phương trốn học một ngày, từ Thượng Hải chạy tới Tô Châu. Cửa Tây Viên đã sớm xếp hàng dài, chầm chập đi về phía trước, ủng đi mưa giẫm vào, chân sưng lên. Cầm bát cháo mùng tám tháng chạp ở trong tay, Đường Phương đứng ở dưới tàng cây vừa ăn vừa khóc, vừa khóc vừa ăn, liều mạng nhét đầy đậu, thật ra đậu đã sớm mềm, căn bản không cần dùng sức.

Bà ngoại đã xa cô, Chu Đạo Ninh cũng đã chia ly, hơn một năm này còn xảy ra lở tuyết, xe lửa đụng nhau, động đất, Olympic, sữa bột có độc, phi thuyền Thần Châu số bảy, chỉ số cổ phiếu Thượng Hải giám xuống 2000, bi thương thổn thức đều bé nhỏ không đáng kể, cuối cùng dần dần mờ nhạt.

Năm 2019 đúng hạn tới, Thượng Hải mưa dầm nửa tháng cuối cùng nghênh đón trời nắng.

"Bỏ thêm chút đậu!"

"Không cần, em không thích ăn đậu." Đường Phương từ chối.

"Vậy thêm óc chó! Óc chó giúp thông minh."

"Em không thích ăn óc chó, em không thông minh sao?" Đường Phương lườm xem thường.

"Em là thông minh vặt! Anh mới là siêu thông minh." Trần Dịch Sinh cười giơ Trường An lên hỏi: "Có đúng không? Đúng không?"

"Có đạo lý, cho nên anh mới lựa chọn em." Đường Phương hơi đăm chiêu: "Xem ra em ăn nhiều óc chó, lần lựa chọn thứ hai sẽ có tiến bộ."

"Đường Phương!" Trần Dịch Sinh kêu: "Tại sao em bỏ nhiều đường phèn như vậy! Nào có cháo mùng tám tháng chạp ngọt như vậy???!!!"

"Nào có cháo mùng tám tháng chạp không ngọt?" Đường Phương đúng lý hợp tình, bỏ miếng đường phèn nhỏ đặt ở đầu lưỡi Trường An.

"Đường Phương! Không phải em nói trong vòng một tuổi không thể cho bé ăn đường sao!" Trần Dịch Sinh dùng sức ôm lấy con gái hai mắt sáng lên liều mạng nhào về bệ bếp, cô nhóc há miệng vươn đầu lưỡi phát ra tiếng kêu, không ngừng lắc đầu to, giống một con hamster nhỏ.

Đường Phương cười tủm tỉm hôn Trường An: "Em còn từng nói sẽ tuyệt đối không thích loại lãng tử tình trường như anh đấy, đúng rồi, đêm qua ai không biết xấu hổ nói chính mình quen em vẫn còn là xử nam đấy. . . . . ."

"Quên đi, đường phèn không tính là đường ——" Trần Dịch Sinh nhéo hai má con gái, cười nịnh nọt: "Ai không biết xấu hổ như vậy, thật sự là."

(Hoàn)


Ngoại truyện: Nhật kí bánh Trung thu (1)

Bạn thích ăn bánh Trung thu ngọt hay mặn?

Câu hỏi này vô cùng đơn giản đối với Trần Dịch Sinh: Tôi không ăn bánh Trung thu.

Đối với Đường Phương mà nói, đáp án cũng rất đơn giản: Vị nào cô cũng ăn.

Cho nên tới gần Trung thu, Trần Dịch Sinh bánh Trung thu nào cũng nhận, ngọt mặn không từ chối, đắt rẻ không phân biệt, từ bánh The Peninsula mấy trăm tệ đến bánh Trung thu mấy tệ, cho dù nơi sản suất là Quảng Châu, Vân Nam hay là Tô Châu, tất cả đều không từ chối, dù sao cuối cùng đều tiến vào bụng Đường Phương.

Xuất thân là một nhà thiết kế nghiêm túc,
trải qua nửa tháng cẩn thận quan sát và ghi chép số liệu, Trần Dịch Sinh đưa ra kết luận: Đường Đường thích nhất vẫn là bánh Trung thu Tô Châu.

Không phải thôn Quang Minh Thượng Hải hay khu nhà cũ phía Tây, nhất định phải là cao ốc Tư Thành xí nghiệp nhà nước nổi tiếng lâu năm của Tô Châu, một hơi cô có thể ăn năm cái.

Thu xếp xong cho bạn nhỏ Trần Trường An, Đường Phương mở tủ lạnh ra, lấy ra hai chiếc bánh Trung thu đông lạnh, suy nghĩ, ba chiếc hình như cũng không có vấn đề, lại suy nghĩ một chút, cả ngày hôm nay tiêu hao thể lực và trí nhớ với Trần Trường An, lại cầm một chiếc, nhưng mà con số bốn này không quá may mắn, cuối cùng năm chiếc bánh Trung thu hình hoa mai, mặt ngoài phun một lớp nước óng ánh, bỏ vào lò nướng 220 độ. Nướng xong cắn lớp vỏ mỏng xốp giòn, hoàn toàn không phân tầng không dính răng, bánh nhân thịt thơm ngon ngọt, còn có nước mỡ, dùng văn của Vãn Báo Sa Âu hình dung: Da mỏng nhân bánh nhiều, có thể xưng là Triệu Vi mắt to trong giới bánh Trung thu. Đường Phương chỉ tưởng tượng thôi đã chảy nước miếng. Chậc chậc chậc, ngon.

Trần Dịch Sinh cầm lon CoCa lạnh đi qua lò nướng, lại quay trở về.

"Nhiều như vậy? Em ăn được??!!"

Đường Phương cười tủm tỉm: "Em chỉ ăn hai cái, để lại ba cái cho sáng ngày mai."

"Anh có lý do hoài nghi em đang nói láo, còn có chứng cứ." Trần Dịch Sinh cầm lên cốc nước khiếm thảo đã lạnh thấu trên lò: "Bình thường em ăn hai cái đã giải quyết xong một cốc sữa bò."

"Thu khô.(*)"Đường Phương nghiêm túc giải thích: "Muốn nhuận giọng một chút. Chuyện của phụ nữ anh không hiểu. Anh đã đánh răng sao còn muốn uống CoCa?"
(*) Chứng bệnh xảy ra vào mùa thu với các triệu chứng miệng khô, ho khan ít đờm (baidu)

"Cái này...... Chuyện của đàn ông em cũng không hiểu. Coca tẩy vết bẩn. Anh định ngậm một đêm, ngày mai lại sáng hai hàm răng, like!"

Nhưng mà chân tướng chỉ có một.

Trần Dịch sinh rất nhanh đi hàn răng, cầm thẻ nghe nói hàn răng mất một nghìn, anh lập tức nhanh chân chạy về phía phòng răng, dựa vào mặt được chủ nhiệm ưu ái cho trực tiếp tiến phòng VIP, sau khi thanh toán bảo hiểm y tế tổng cộng mất 4 tệ 7.

Đường Phương sau khi tăng cân rút kinh nghiệm xương máu chia bánh Trung thu còn thừa cho hàng xóm. Tuy nhiên mỗi đêm trằn trọc thèm bánh sốt ruột. Ngược lại là tiện nghi cho người nào đó, nửa đêm sờ tầng thịt mới trên bụng mềm của cô, mềm quá đi, xoa đến thú tính đại phát, mang theo cô trong lúc ngủ mơ muốn đi phòng vệ sinh xử lí chuyện không thể miêu tả. Đường Phương bám một góc ga giường vùng vẫy giãy chết: "Không, em không muốn, em rất mệt mỏi, em muốn ngủ."

"Ngủ với anh, anh cho em ngủ, hiện tại, lập tức, lập tức."

"Không, anh không muốn, em rất mệt, anh nên ngủ ——"

"Không sai, anh muốn ngủ với em."

Trần Dịch Sinh bóp eo cô, cười đến hai người cùng run lên, còn muốn phòng ngừa Đường Phương ngã xuống đất đánh thức bạn nhỏ Trần Trường An trên giường.

"Vậy chúng ta đi sát vách, làm ba nghìn hoà hợp, làm đến dục tiên dục tử, chết đi sống lại thế nào?"

Lỗ tai Đường Phương bị ngậm ướt sũng, lời nói mờ ám lọt vào tai, so với truyền qua không khí mạnh hơn gấp mười lần, xương cột sống và da đều bị điện giật đến tê dại, cô rưng rưng buông ra hai ngón tay quật cường cuối cùng: "Được rồi, vẫn là phòng tắm đi."

Để tiện thay tã cho Trần Trường An, bồn rửa mặt phòng tắm đã được cải tạo, bên cạnh có thêm mặt bàn gấp hình chữ nhật, bạn nhỏ Trần Trường An trong sáu tháng tắm rửa ngay trong bồn rửa mặt, xách ra trực tiếp để lên trên mặt bàn, mát xoa mặc quần áo vô cùng thuận tiện, về sau trở thành chiến trường chính của hai vợ chồng, đứng ngồi đều an toàn, lật trước lật sau, Trần Dịch Sinh vì thế vô cùng đắc ý, thêm vào đó đối diện với tấm gương, trên đó có sương mù bốc hơi, dưới có sóng biển mãnh liệt, có thể nói sắc nước hương vị đều đủ, vô cùng tình thú.

"Không phải anh nói ba nghìn sao? Cái này đã mấy nghìn? Em mệt chết, anh xong chưa? "

Đường Phương đối với phòng tắm play đã hoàn toàn miễn dịch cắn khăn tắm sắp tức khóc.

"Không xong! Không chỉ hôm nay, ai bảo em không phối hợp chút?"

Trần Dịch Sinh cố gắng cày cấy giơ lên hai bàn tay, vốn không dám đánh lên tiếng vang, nhẹ nhàng rơi vào trên gò núi mượt mà trơn nhẵn, chỉ có thể xoa hai viên thịt, uất ức lại cúi người ra sức cắn một cái mới lại tiếp tục mạnh mẽ đâm tới.

Đường Phương vừa đau đớn vừa sung sướng, trở tay muốn lấy khăn lót mông, nhưng tay ngắn, mò vào không khí, đáng chết, sao trong phòng tắm chỗ nào cũng cứng rắn, cô sợ thêm vài phút tấm gỗ xảy ra vấn đề, cô chỉ đứng được ba phút, nằm sấp co đầu gối, xương cột sống đuôi xương cụt đau chết, còn không thể phát ra tiếng, sao cô có thể phối hợp, trong đầu chỉ còn có một oán niệm: Người máy đóng cọc này lúc nào có thể thỏa mãn.

Cầm thú, thật sự là cầm thú, cô hoài nghi mình và Trần Dịch Sinh trao đổi ngược cho nhau, ba mươi tuổi như lang như hổ thế mà không phải cô.

"Anh có một cái idea! Siêu hay, nhưng hiện tại không thể nói cho em, woa woa woa, thế nhưng không nhịn được muốn nói cho em." Trần Dịch Sinh đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên.

Đường Phương trở mình: "Cảm ơn ngài, mời ngài nhất định phải nhịn xuống."

Bình thường nửa giờ sau cái idea này sẽ tự động biến mất.

"Không không không! Anh quá kích động, trước hết anh tiết lộ một chút với em! Có liên quan đến bánh Trung thu, em tuyệt đối không nghĩ tới ha ha ha ha ha."

Trần Dịch Sinh vui vẻ giống con Kaola dán trên lưng Đường Phương.

Trần Trường An trèo non lội suối đến đòi ăn: "Mẹ, con! Mẹ, con!"

"Haiz! Trần Trường An, cha cho con biết, quan hệ đứng đầu trong gia đình là quan hệ giữa vợ chồng cha mẹ, cha yêu mẹ nhất, mẹ cũng yêu cha nhất, con xếp thứ hai, nói bao nhiêu lần làm sao con còn không hiểu?"

Trần Trường An khóc lớn lên: "Con một con một con một! Cha hai cha hai cha hai ——" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sư