KĐLB new

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gọi là bình thản 3

Đêm tối lạnh lẽo giúp vết thương bớt phần đau nhức, nhưng thân thể rét mướt thì càng thập phần khổ sở.

Đâu đó trong gió, bỗng vang vẳng chút thanh âm.

Mạc Ly giật mình, ý thức mơ màng bật tỉnh dậy.

Nhưng mãi sau, chỉ có lá cây xào xạc qua gió đáp lại chờ mong.

Thanh âm khi nãy lướt qua như mộng.

Mạc Ly cười cười tự giễu.

Đêm khuya u tịch, liệu có kẻ nào tìm đến nơi cô sơn dã lĩnh này.

Vận sức một chút, y khẽ điều chỉnh tư thế.

Trăng lạnh khẽ rọi thứ ánh sáng ảm đạm phủ xuống mặt đất.

Giữa bẫy rập, một bóng đen vô thanh đột nhiên xuất hiện.

Mạc Ly cả kinh, ngoay phắt lên nhìn.

Dưới ánh trăng nhạt nhòa, vật thể trước mặt mờ ảo mà âm u.

Cảm thấy có chút sợ hãi.

Lẽ nào ngọn núi thường có người qua này vẫn còn mãnh thú?

Y co rụt lại. Cầu cho mùi máu không quá nặng.

Nếu để dã thú phát hiện lao xuống, mọi thứ sẽ chấm hết.

Đỉnh đầu đột ngột sáng lên, át đi bóng tối.

Mạc Ly nâng tay che lấy mắt.

Đến lúc nhìn rõ, mới nhận ra ánh sáng là từ đèn lồng của khách điếm.

Y mừng rỡ hô lên: "Sửu Nô phải không?"

Tức thì một bóng người nhảy xuống.

Sửu Nô vẫn trầm mặc như mọi khi, rọi đèn kiểm tra thương thế Mạc Ly.

Hắn ngồi xuống, nhanh chóng tháo mở bẫy sắt.

Miệng bẫy được tách ra, chấn đến vết thương trên chân.

Mạc Ly đau đến phát lãnh, bật ra tiếng thở.

Sửu Nô ngẩng đầu, liếc nhìn Mạc Ly, trong ánh mắt thoáng chút lo âu.

Khóe miệng Mạc Ly khẽ giật, cố gắng gượng cười, muốn bảo vẫn còn chịu được.

Xé mảnh áo khoác băng tạm lên chân Mạc Ly, Sửu Nô lên tiếng: "Đừng để ý mấy vết mủ loét."

Nói rồi đỡ Mạc Ly lên lưng.

Dựa vào người hắn, Mạc Ly ngửi thấy mùi thuốc đông y dịu nhẹ thoang thoảng.

Là thuốc mỡ trị thương y đưa.

Sửu Nô một tay nâng giữ Mạc Ly, tay kia bám vào vách đất.

"Không được dụng nội lực." Mạc Ly lo lắng.

Sửu Nô giả điếc, một mạch leo lên.

Cõng Mạc Ly trên lưng, cả hai đi về phía khách điếm.

Có thêm một người, cảm giác... đã không còn cô độc.

Dựa đầu lên vai hắn.

Bờ vai rộng lớn, mạnh mẽ.

Như cha, như anh.

Như an bình bao bọc.

Như vạn hiểm nguy, gian khó đều dễ dàng.

Như núi cao vực sâu sông thẳm chẳng ngại ngần.

Tấm lưng to lớn ấm áp nhấp nhô theo mỗi bước chân.

Một bước, lại một bước, nhẹ đưa như vòng nôi.

Lay động, lại lay động, bình yên lặng ngủ vùi .

Trước lúc thiếp đi, Mạc Ly khẽ hỏi.

"Sửu Nô, sao ngươi lại đến cứu ta?"

"..."

"..."

Dường như đối phương không muốn trả lời, Mạc Ly đợi một lát, đã ngủ đi.

"Bởi vì..."

Cảm giác hơi thở người trên lưng dần chậm lại, Sửu Nô dừng bước quay đầu.

Nhìn đến gương mặt đang thiếp ngủ bình yên, khẽ buông một tiếng.

"Thôi."

Con đường từ hậu sơn về lại khách điếm không quá dài, nhưng với hai con người chưa quen biết bao lâu, lại giống như bước qua trăm năm.

Hai ngày sau, Mạc Ly tỉnh lại, đã thấy nằm trong phòng mình.

Bên chân bị thương đã được xử lý hoàn hảo.

Có điều khách điếm vẫn phải nghỉ thêm vài ngày.

Mạc Ly bất đắc dĩ, hy vọng đến lúc lão nhân quay về, nơi này vẫn chưa đến nỗi bị hắn làm cho hoang tàn phá sản.

Nghĩ đông nghĩ tây, miệng có chút khát, y mò xuống giường, cà nhắc lết tới cạnh bàn, định rót ly trà.

Còn chưa tới nơi, Sửu Nô đã đẩy cửa bước vào.

Nhìn y chân trần đứng trên đất, cẳng bị thương còn co lên tòng teng.

Tức thì sầm mặc, không nói lời nào ôm xốc y lên, vứt lên giường lại.

Trong tay còn cầm thêm chén trà.

Động tác hắn gọn gàng mau lẹ khiến Mạc Ly giật mình.

Sững ra một lúc, y bật cười nói: "Ta không sao, gân cốt vẫn nguyên vẹn, không cần khoa trương đến vậy..."

Tiếp tục giả điếc, Sửu Nô bưng lấy bát cháo đặt trên bàn trà lúc nãy đưa đến trước mặt Mạc Ly.

Nhận thấy hảo tâm đối phương, bụng cũng đang réo dậy mãnh liệt, y cầm lấy thìa, ăn mấy muỗng.

Vừa nếm qua, lập tức nhận ra là cháo y nấu hôm trước.

Sửu Nô không biết làm bếp, có thể hâm được bát cháo nóng cho y, đã là kỳ công.

Đợi Mạc Ly ăn xong, Sửu Nô cầm lấy bát trống đem đi.

Bước đến cửa, lại sực nhớ ra gì, liền quay đầu lại.

"Sau này không được ra hậu sơn khi trời tối nữa."

Nói rồi bước ra ngoài.

Mạc Ly sững ra hồi lâu, phì cười.

Người này, trước giờ đều quen thói ra lệnh, đến cả cách quan tâm đến người khác, cũng ngang ngạnh như vậy.

Cười đã, lại nghĩ đến hành động lúc nãy, trong lòng chợt nảy lo âu.

Hạ hồi phân giải~ Cái gọi là bình thản 4

Sửu Nô làm cho Mạc Ly một cây gậy chống bằng thân cây mài nhẵn.

Chuyện khách điếm vốn vô phương, đành treo biển tạm nghỉ.

Tam Nương với A Thổ tiện thể lại bận, trong điếm vô tình chỉ còn Mạc Sửu - hai người.

Ngoại trừ nấu cơm, mọi việc đều bị Sửu Nô cấm tiệt.

Thành ra, trong bếp, chén bát bẩn chất chồng như đại hội.

Chẳng có gì làm, ở không ngứa tay, Mạc Ly cảm thấy ngồi không ngáp ruồi quả thực khổ sở, tính thừa lúc Sửa Nô phân tâm hoạt động gân cốt.

Đáng tiếc, đang rửa chén lại bị bắt tại trận.

Nguyên thau chén dĩa, được Sửu Nô nhiệt tình ném bỏ.

Rốt cuộc, lóc cóc về lại phòng, ngồi một góc vặt vẹo ăn vạ với cái chân đau.

Mãi tới lúc vật vờ ngủ gục trên bàn, Sửu Nô mới đẩy cửa bước vào.

Mạc Ly dụi mắt ngái ngủ, "Sao vậy?"

Sửu Nô nín thinh, bước thẳng tới, bế y lên.

Mạc Ly gầy teo, nhẹ hẫng, khiến hắn bất ngờ.

Nâng cánh tay y lên, hắn nhìn nhìn xét xét, nhăn mày đáp: "Nhẹ quá, ngươi phải ăn nhiều một chút."

Mạc Ly cười cười: "Đi đâu vậy?"

Hắn không đáp, ôm y ra khỏi phòng.

Cách khách điếm vài dặm có con sông lớn, dù không phải thủy lộ trọng yếu, thỉnh thoảng vẫn có mấy thương thuyền lui tới.

Mặt trời dần lặn về hướng tây, ánh chiều tà ngả trên mặt nước.

Gió nhẹ thổi làm mặt sông gợn sóng, phiêu phiêu mấy nhánh bông lau, tản vào không trung những sợi bông nhỏ li ti.

Vài bác chim bói cá lượn lờ trên không, thỉnh thoảng sà xuống mặt nước khuấy đảo tìm mồi, đánh động một mặt sông...

Mạc Ly ngồi cạnh cọc gỗ neo thuyền, dõi mắt về chân trời.

Sửu Nô đứng phía sau.

Bình lặng.

Gió vờn lên hai mái tóc.

Mạc Ly thở dài.

Đến đây bao lâu, tóc cũng đã dài đến vậy...

Nhìn bóng Sửu Nô trải dài trên đất, y lên tiếng: "Sửu Nô, đợi đến lúc kịch độc trên người được giải, ngươi có thể đón thuyền về nhà."

Sửu Nô không đáp.

Mạc Ly tiếp tục nhìn về phía xa, "Bến sông này, thuyền đi rồi trở lại, tiễn đưa bao kẻ cất bước."

"Một nơi nhỏ bé, khiến mọi người không kham nổi tịch mịch."

Tiện tay bẻ lấy ngọn lau bên cạnh.

"Chỉ là, ta sẽ luôn ở đây, mọi thứ đều rất tốt, sau này ngươi sẽ hiểu."

Khẽ vuốt chùm bông tơ trên ngọn.

"Sau này, nếu có lúc cảm thấy mệt mỏi... cứ quay về đây thăm ta..."

Một bàn tay ấm áp nhẹ đặt trên vai.

Mạc Ly vỗ vỗ lên tay hắn.

"Được rồi, ta không sao, chỉ là nhất thời cảm khái, có chút luyến tiếc... Cám ơn ngươi đưa ta đến đây giải sầu..."

Hai người im lặng

Mông lung

Rán chiều vàng úa, đem hình bóng hai thân ảnh...

Kéo dài...

Lại kéo dài...

Thời gian lướt nhanh, thương thế trên chân Mạc Ly lành lặn đến bảy tám phần.

Sắp đến mười lăm, Trình Cửu Nhụ với Dược Lang vẫn chưa thấy tin tức.

Mạc Ly càng sốt ruột.

Cứ tiếp diễn, đến lúc Sửu Nô độc phát sẽ thế nào.

Vừa lo tới, trong thôn liền có người đem đồ được gửi nhờ đến cho y.

Nhận lấy tay nải mang về, vừa mở ra, đã thấy mấy bình dược, kèm theo một phong thơ.

Thư do Trình Cửu Nhụ viết, đại khái do thân thể Dược Lang không tốt, phải về trễ ít lâu. Giải dược do chính tay Dược Lang điều chế, hẳn có tác dụng.

Ngó phong thơ, Mạc Ly có chút bất ngờ, Dược Lang trước giờ là tiểu quỷ bách độc bất xâm, lại có thể bệnh nặng đến mức đi đứng không xong?

Nhưng có Trình Cửu Nhụ bên cạnh, hẳn cũng không đến mức nào, y tự an tâm, cất thư đi.

Đun chút nước ấm, đem dược đến cho Sửu Nô.

Tới trước phòng, lại thấy cửa hơi hé, có lẽ đóng không kỹ bị gió mở.

Mạc Ly gõ gõ mấy cái, không ai đáp, nghiêng đầu vào nhìn.

Sửu Nô ở sau tấm bình phong, bên trên treo mấy món y phục.

Dường như đang tắm.

Y đến gần, mới thấy Sửu Nô ngâm người trong bồn, có vẻ đang ngủ quên.

Nước còn ấm, hơi nước khẽ bốc lên mờ ảo, vậy là chỉ vừa ngủ.

Bất giác, lại ngắm nghía một chút.

Người này thân thể tráng kiện, bả vai rộng lớn, bắp tay cứng cáp, bờ ngực rắn rỏi.

Không tính cái mặt, cũng tương đương siêu mẫu thời hiện đại.

Dục dũng không lớn, nước lại trong leo lẻo, dĩ nhiên dễ dàng nhìn thấy trên dưới trong ngoài.

Không muốn khiếm nhã, Mạc Ly nhanh chóng ngó chỗ khác, mỗi tội, mặt cứ đỏ lên.

Hắn... chỗ đó... thật là... ê hê hê ~~~

Đang lúc khách nhân còn đang bận bịu hết ngượng lại ngùng, gia chủ đột nhiên thức tỉnh.

Ào một tiếng, đứng bật dậy, nhắm vào người bên cạnh, đánh tới.

Ngay lúc sắp chạm vào mũi Mạc Ly, lại đột ngột ngưng thủ.

Mạc Ly sợ tới mức tròn mắt.

Đến lúc thấy Sửu Nô thu tay, khoác thêm y phục lên người, mắt vẫn cứ tròn.

"Sao lại là ngươi..." Sửu Nô bước ra dục dũng.

Mạc Ly lấy lại thần trí.

Không nghĩ đến lúc ngủ người này vẫn tỉnh táo.

Phòng bị thật sự quá mãnh liệt.

"Giải dược vừa được đưa đến, ngươi mau ăn đi."

Sửu Nô sửa sang quần áo, vừa nhìn Mạc Ly, ánh mắt có chút phức tạp.

Nhận lấy giải dược trên tay y, hồi lâu mới cất lời.

"Cám ơn".

Ngó hắn nuốt hết thuốc, Mạc Ly mỉm cười: "Giải dược này phải uống nhiều ngày, tối nay nghỉ sớm đi."

Nhìn mái tóc nam nhân còn đọng nước, bất giác bước tới, khẽ vuốt đi.

Bầu không khí đột nhiên nóng lên.

Mạc Ly thu bát, vội lủi đi.

Sửu Nô đang đần mặt, thấy y cất bước, không kịp nghĩ nhiều, chụp lấy cổ tay y, giữ lại.

Mạc Ly quay đầu: "Sao vậy?"

Hắn sực tỉnh, thấy bản thân đang cầm tay đối phương, giật mình như phải bỏng, nhanh chóng rụt tay về.

Nhất thời gượng gạo.

Giấu bàn tay vừa được nắm lấy sau lưng, Mạc Ly cất lời: "Nếu không có việc... ta đi đây..."

...

Không chút phản ứng.

"Ngủ ngon." Y khép cửa lại.

Đợi tiếng chân Mạc Ly nhỏ dần, Sửu Nô vẫn nhìn về phía cửa, khẽ lên tiếng.

"Ngủ ngon..."

Hạ hồi phân giải~ Ám hải sinh ba 1 - Biển sâu dậy sóng 1

Uống mấy ngày thuốc, bình dược trị ngoại thương gửi kèm cũng được Mạc Ly bôi cho.

Liên tục mấy bữa, mặt Sửu Nô quấn đầy băng, chẳng nhìn ra gì.

Hướng dẫn sử dụng trong thư chỉ, thuốc bôi vào sau bảy ngày mới tháo.

Ngày cuối, mới sáng sớm, Mạc Ly đã chầu chực trước phòng Sửu Nô.

Vừa bước vào, đã thấy Sửu Nô đang tháo băng.

Từng lớp vải chậm chạp gỡ xuống, Mạc Ly sốt ruột, bắt đầu chạy loăng quăng.

"Ta... để ta đi lấy gương cho ngươi."

Dứt lời liền chạy ra phòng khách, ôm cái gương đồng chạy về.

Bước vào phòng lại, lớp băng vải đã tháo hết, nằm một góc cạnh chân.

Sửu Nô lẳng lặng đứng xoay lưng về phía y.

Mạc Ly e hèm một tiếng.

Sửu Nô sực tỉnh, tạm hoãn cơn suy tưởng miên man, quay đầu nhìn y.

Bang! một tiếng.

Gương rơi xuống đất,

Lạch cạch lạch cạch,

Xoay mấy vòng.

Vốn biết người này chẳng tầm thường, trong đầu Mạc Ly đã mấy lần nhào nặn cái mặt hắn thử trông thế nào, hôm nay tận mắt chứng kiến, thực là kinh tâm động phách.

Ngay trước mặt, xuất hiện một nam tử hán.

Quần áo tầm thường, khí khái hiên ngang.

Mắt sáng như sao, mi dài mày xếch.

Môi mỏng khẽ mím.

Tay không tất sắt, cũng đã hừng hực khí khái hiệp khách hành.

Sửu Nô quen thói cuộn nắm tay, ánh mắt phức tạp ngó y.

Mạc Ly chợt tỉnh, thấy mình thất thố, vội cắm mặt xuống, cúi người nhặt gương.

Một Sửu Nô đẹp đẽ, khí khái, nhất thời khiến y không quen.

Bọn họ đột nhiên, như hai kẻ đứng ở hai thế giới khác biệt.

Thoáng chốc, cách nhau thật xa.

Nuốt lấy cảm giác mất mát đang gợn sóng, Mạc Ly cầm gương đưa tới.

"Không nghĩ tới, lúc thường ngươi lại có bộ dạng đẹp như vậy, cái tên Sửu Nô, có lẽ không nên gọi nữa."

"Mạng ta do ngươi cứu, tên này ngươi cứ gọi." Sửu Nô nắm lấy cánh tay Mạc Ly đang đưa gương.

"Không cần phải vậy, dù là ai, còn cứu được ta nhất định sẽ cứu, không cần nghĩ ngợi nợ nần."

Mạc Ly bối rối, rụt tay về.

Kẻ lúng túng.

Người ngượng ngùng.

Trầm mặc mãi sau, Mạc Ly ngóc đầu lên cười: "Ta có việc, ngươi nghỉ ngơi nhiều chút."

Vừa mở miệng đã lui đến tận cửa, xoay lưng về phía Sửu Nô, y khẽ hỏi: "Thương thế lành lặn, ngươi sẽ đi?"

Không tiếng trả lời.

Y bật cười, có chút cô độc: "Trước lúc đi báo một tiếng, ta làm bữa cơm ngon tiễn ngươi."

Mạc Ly đi khuất, bàn tay siết chặt gương đồng dần lỏng.

Nam tử thiện lương, có ơn cứu mạng.

Với Mạc Ly, trong lòng Sửu Nô hắn đã nảy sinh thứ cảm giác khó diễn đạt.

Thân làm bạch đạo, chính nghĩa làm đầu, trước giờ sống vì lý tưởng, ngoài trừ gian diệt bạo, tâm không tư tình.

Người tại giang hồ, oán thù vô kể, sát cơ muôn trùng.

Sửu Nô từ thơ ấu, đã được lệnh sư huấn dạy, chớ dễ tin người, với kẻ xung quanh, tâm luôn phòng bị. Lại thêm lần này, hảo hữu phản bội, khiến phòng tâm càng thêm cẩn trọng.

Kiếp nạn vừa qua, từ trong tuyệt lộ tìm được sinh cơ, tâm hắn đã mang hận. Không nhờ Mạc Ly ân cần bình dị, chăm lo làm bạn, có lẽ hắn đã bị đả kích, tẩu hỏa nhập ma. Công phu kiêu ngạo, hùng tâm một đời, cũng theo thân xác mà trở về cát bụi.

Với người có tên Mạc Ly, hắn mang nợ nhiều, tri ân nặng trọng tích tụ trong lòng, thành cơn sóng ngầm, không tên mà mãnh liệt.

Thời khắc hiện tại, đối diện hiện thực mới sực nhận ra, thời gian cả hai còn bên nhau, đã không còn nhiều...

Nghe lời y nói nhẹ thàng bình thản, lại cảm thấy níu kéo không thôi.

Nhưng nam tử hán, vai mang trọng trách, vì nghĩa diệt thân, không thể lựa chọn. (muốn vạc mỏ cha này ghê)

Cũng không thể mặt mày lạnh nhạt.

Đành phải duy trì tình trạng hiện thời.

Đến lúc tất yếu.

Sẽ quay lưng, ra đi...

Bữa tối, Mạc Ly làm mâm cơm thịnh soạn.

Cả hai im lặng

Lặng lẽ dùng cơm

Nửa từ không nói...

Thu dọn chén bát, Mạc Ly nhắn lại một câu: "Lát nữa, ghé qua phòng ta một chút."

Sửu Nô gục gặc, mặt mày bình thản, trong bụng dậy sóng, gió bão lia lịa.

Mạc Ly gọi hắn đến phòng để làm gì...

Chộn rộn không yên, đứng trước phòng y, gõ cửa mấy cái.

Mạc Ly đưa Sửu Nô vào, đến giữa phòng, mở ra ám cách (hộc ngầm), lấy ra một khối ngọc quyết.

"Ngọc quyết này trên người ngươi, ta nghĩ có lẽ là thứ có giá trị nên giữ lại, giờ trả cho ngươi."

Tâm trạng phức tạp, Sửu Nô đưa tay, nhận lấy khối ngọc.

Vật này, chính là Ngự Long Lệnh của môn chủ Thiên Đạo Môn, gặp vật như gặp chủ, có thể thay mặt Minh chủ Võ lâm, hiệu triệu quần hùng bạch đạo.

Ngày đó hắn bị bắt, ngọc bị đoạt đi, đến lúc trốn ra, giữa muôn trùng vây, tìm thấy tặc nhân mới liều mạng đoạt lại được. Lúc được cứu tỉnh, không tìm thấy ngọc, còn ngỡ đã đánh mất trên đường đào thoát, dự định sẽ sai người tìm lại.

Khẽ vuốt mặt ngọc, cảm giác được hơi ấm Mạc Ly lưu lại.

"Không nghĩ khách điếm bị Thanh Long Môn truy soát, vẫn giữ được khối ngọc này."

Mạc Ly cười: "Đây là ám cách của chủ quán thiết kế, kẻ không biết rất khó phát hiện. Trước lúc đi lão chủ mới nói cho ta biết, ám cách này chỉ ta mở được, người khác cố ý bức mở, cả ám cách lẫn vật bên trong sẽ đồng loạt bị hủy."

"Ra là vậy."

Mạc Ly đem ám cách khôi phục nguyên trạng.

"Ám cách này với ta không có tác dụng, thường ngày chỉ để mấy thứ vớ vẩn, giờ có dịp dùng, cũng đỡ được cho nó khỏi phải tủi thân."

Vừa định nói cảm tạ, lại thấy trong ám cách có thứ gì trong suốt, Sửu Nô buột miệng tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"

Mạc Ly chớp mắt, ngó lại.

"Ngươi hỏi cái này?"

Y thò tay vào hốc ám cách, lôi ra một quả cầu.

Vật thể hình tròn trong suốt, bên trong chứa một con rồng thủy tinh sống động. Mạc Ly thích rồng, sinnh nhật cha mẹ liền tặng y món quà này. Mạc Ly cực thích, gắn thêm sợi dây vào quả cầu, làm thành vật đeo bên người.

Thời hiện đại, mấy thứ như vậy treo đầy các shop, nhưng ở thời đại này, đối với những người như Sửu Nô mà nói, đại khái có thể cho là kỳ trân dị bảo.

Sửu Nô nhận lấy vật thể tinh xảo, trong đầu hỗn độn những suy nghĩ phức tạp.

"Sửu Nô? Sửu Nô?"

Mạc Ly réo mấy lần, mới câu hồn hắn lại được.

"Vật này là di vật cha mẹ ta để lại, rất đẹp phải không?"

Nhìn Mạc Ly đeo sợi dây lên cổ, Sửu Nô sầm mặt.

"Ngoài ta, còn có ai từng nhìn thấy thứ này?"

Mạc Ly nghĩ nghĩ: "Còn Cửu Nhụ với Dược Lang."

Mối quan hệ giữa bọn họ, Sửu Nô cũng rõ, nhẹ thở ra.

"Mạc Ly, nghe ta một lần, thứ này, tuyệt đối không để kẻ khác thấy."

Thấy mặt hắn trầm trọng, Mạc Ly vội tháo sợi dây, bỏ lại vào ám cách.

"Ngày thường ta cũng không đeo, sợ dầu khói làm bẩn, nhưng có chuyện gì sao?"

Sửu Nô lắc đầu.

"Không sao cả, ta ra ngoài trước."

Cảm thấy sự việc có chút kỳ quái, Mạc Ly cũng không để tâm, chốc lát đã quên mất.

Hạ hồi phân giải~

Ám hải sinh ba 2 - Biển sâu dậy sóng 2

Lại qua vài ngày.

Vốn đã trù sẵn tâm lý đối diện "sớm mai không thấy anh Sửu Nô", chẳng dè vẫn cứ thấy cái mặt hắn luẩn quẩn trong khách điếm.

Sáng sớm, chim chóc bu trên song cửa hót líu lo, đập cánh lạch phạch, đánh thức Mạc Ly đang say ngủ.

Y ngồi dậy khoác thêm áo, lò dò đến bên giếng rửa mặt chải đầu.

Bước vào sân, đã thấy Sửu Nô ngồi một góc cần cù chẻ củi. lao động là vinh quang

Đến giờ vẫn không biết tên tuổi nhà người ta, đành phải dùng tên cũ mà gọi.

Tên với chủ, cảm thấy có chút thiệt thòi.

Thấy Mạc Ly bước vào sân, Sửu Nô thoáng dừng tay, gục gặc đầu, coi như là chào hỏi.

Mạc Ly mỉm cười đáp lại, tiến bước đến giếng nước sau lưng Sửu Nô.

Ánh mắt, cũng tiện đường đảo qua một lượt.

Hạ chí, mới sáng sớm, trời đã oi nồng, với một Sửu Nô cường tráng sung mãn lại càng nực.

Áo, đã cỡi gần hết, đôi cánh tay rắn chắc lộ ra.

(mình có cảm giác anh này bà con với Lý Đức ca~~~, nghe tả body anh mà vật vã)

Trên cơ thể cùng tấm lưng trần mạnh mẽ, trên bờ vai cùng mỗi đường cong.

Từng giọt mồ hôi, xuôi theo nhịp thở, lướt qua da, đọng lại...

Nơi thắt lưng...

Gợi tò mò về thứ khiến cảm quan rung động, đang bị bao phủ dưới lớp trang y.

Phút thất thần trôi qua, Mạc Ly sực tỉnh.

Vội vã hất nước giếng lạnh vào mặt, cố gắng cứu vãn nhiệt khí đang bừng lên.

Mới sáng sớm tỉnh dậy, sao lại nghĩ mấy thứ linh tinh bậy bạ gì?

Y cắn môi, vả mặt mấy cái, xua đi mấy thứ kỳ quái trong đầu.

"Ngươi làm gì vậy?"

Giọng Sửu Nô đột ngột vang lên phía trên, Mạc Ly giật mình ngẩng đầu lên.

Sửu Nô cúi người, gương mặt siêu mĩ được phóng lớn như màn ảnh rộng trước mắt y.

Gợi lại những suy tưởng bậy bạ ban nãy.

Mạc Ly giật thót, thụt về sau mấy bước, cách Sửu Nô một khoảng, khoát tay: "Không có, không có làm..."

Nói chưa xong đã bị Sửu Nô áp tới.

Người bị giữ, cằm bị nâng.

"Vậy đánh mặt đỏ lên làm gì?"

Vừa nghe hỏi, lập tức á họng.

"Ta, ta ta..."

"Tối qua gặp ác mộng?" thanh âm cất lên ôn nhu mà mị hoặc, "Muốn ngủ thêm một lát?"

Mạc Ly lắc đầu, né tránh ánh mắt đối phương.

Chỗ bị hắn chạm, nóng lên từng hồi, tim cũng nhảy dữ dội.

Sửu Nô ngó y chằm chằm...

Nhả một câu trớt quớt: "Ta đói."

Mạc Ly đần mặt.

Lát sau mới nuốt được lời hắn nói.

Nhanh chóng rụt khỏi cánh tay Sửu Nô.

"Vậy... ta... ta đi nấu cơm..."

Lủi được vào bếp, Mạc Ly bắt đầu nhóm lửa nấu nước.

Lu bù một hồi, cũng miễn cưỡng xuôi được sự cố vừa rồi.

Hôm đó, chẳng hiểu thế nào khách đến nườm nượp, đông như trẩy hội, bu đông bu đỏ trong điếm.

Nhiều người xếp hàng ngoài cửa, mãi vẫn chưa có chỗ.

Kẻ đến dùng bữa hầu hết là dân giang hồ, coi trọng tiên hạ thủ vi cường, cũng may chưa đến nỗi tranh chỗ mà choảng bậy.

Mạc Ly trong bếp bận tối tăm mặt mũi, đến cả Tiểu Đồng chạy bàn bên ngoài cũng quýnh đến mức tay chân quí lại, nhìn khắp nơi chỉ thấy láo nháo.

Vật vã tống tiễn được đám khách no cơm nức rượu cuối cùng ra khỏi điếm, Mạc Ly lê tấm thân tàn đi đóng cửa.

Quơ quào thu dọn đống bàn ghế xong, y dứt dứt thắt lưng rệu rã, tính toán hôm sau có nên treo bảng "hôm nay nghỉ bán" lên.

Uể oải ăn cơm với Sửu Nô, sức cùng lực kiệt, bụng dù đói meo mốc, vẫn không nuốt nổi, chỉ muốn bay về giường ngủ một giấc thiệt đã.

Sửu Nô nhìn y vật vờ, không cho dọn bàn, nhanh chóng đuổi về phòng.

Mạc Ly vật lên giường, chăn êm gối ấm, đầu vừa ngả xuống, lập tức mơ màng.

Ước chừng được một lúc lâu, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cầm canh gõ mõ.

Mới canh ba...

Y trở mình, hướng mặt vào trong.

Trời không chiều lòng người, đang muốn ngủ tiếp, lưng lại bị người ta chọc chọc.

Mạc Ly dụi mắt, lờ đờ ngồi dậy.

"Ai..."

Rướn mãi mới mở được mắt, đã thấy Tam Nương đang ngồi bên giường, A Thổ cũng đang đứng cạnh.

"Hai người sao lại đến đây..."

Tam Nương vơ lấy cây quạt lá đầu giường, nhiệt tình phẩy.

"Nóng chết lão nương !"

Lại chụp lấy vai y day day: "Tỉnh lại một chút! Ta sắp chết đói rồi, muốn ăn đồ ăn ngươi làm."

Mạc Ly gà gật ngó A Thổ sau lưng nàng, A Thổ bất đắc dĩ nói: "Mấy ngày nay Tam Nương ra ngoài giúp ta làm việc, cái gì cũng nuốt không trôi, phải về sớm một ngày."

Mạc Ly nhìn nàng, chỉ biết bó tay, lò dò xuống giường mang hài, lệch xệch vào bếp.

Hôm nay thật sự là quá mệt mỏi, đi đường còn thấy lâng lâng.

Cầm lấy hỏa tập, đang định ngồi xuống nhóm lửa, sau lưng đã bị bóng đen bao trùm.

Mạc Ly ngoái lại, thấy Sửu Nô mặt mũi hầm hầm đứng phía sau, giật cả mình.

Y vỗ ngực định thần: "Sửu Nô, là ngươi à?"

Sửu Nô trầm giọng: "Ngươi đang làm gì?"

Mạc Ly ngó hỏa tập trong tay: "Tam Nương mới quay về, ta muốn nấu cơm cho nàng..."

"Làm bừa!"

Hắn chụp lấy hỏa tập trong tay Mạc Ly: "Nửa đêm nấu nướng gì, ngoan ngoãn về phòng ngủ đi."

Mạc Ly chưa thấy Sửu Nô nổi giận như vậy, bị dọa đến nơi.

"Không có, Tam Nương mấy ngày qua không ăn được cơm..."

"Kệ."

Nhìn Sửu Nô đang cố tình gây sự, có chút bất đắc dĩ.

"Nghe ta nói..."

Sửu Nô không muốn cà kê, thấy Mạc Ly cù nhây, liền một tay vác y lên vai.

"Uy! Sửu Nô, thả ta xuống!"

Mặc kệ y giãy giụa thế nào, Sửu Nô vẫn cứ núi cao không đổ, phăng phăng đem người về phòng.

Vừa đến trước phòng Mạc Ly, gặp ngay Tam Nương khoanh tay, bặm trợn chắn trước cửa.

"Ồ la, chuyện của Mạc Ly nhà ta từ lúc nào giao cho ngươi quản vậy?"

Sửu Nô sầm mặt: "Tránh ra."

Hiếm thấy kẻ nào bất chấp mặt mũi nàng cỡ này, Tam Nương bắt đầu chanh chua lên.

"Lão nương đói bụng, sẽ ăn cơm Mạc Ly nấu, ngươi mới phải tránh ra!"

(một con gà với một con trâu vặc nhau )

Nhìn hai người nhe nanh múa vuốt, không khí sặc mùi súng đạn, Mạc Ly đành phải xuống giọng: "Các ngươi đừng kích động..."

Lời chưa dứt, trận chiến đã bắt đầu.

Sửu Nô trên vai vác bao gạo một người, chỉ có thể một tay nghênh chiến.

Nhưng hơi thở hắn vẫn trầm ổn, bộ pháp biến hóa khôn cùng, chiêu thức tung nhanh rút nhanh, mạnh mẽ như bài sơn áp đỉnh.

Tam Nương phòng thủ cũng không xong, nhất thời bị vây khốn.

Bị Sửu Nô võ nghệ tinh diệu khơi dậy máu đánh lộn hứng khởi, nàng vận khởi bản lĩnh, chưởng phong mù mịt, từng bước ép sát.

Sửu Nô vẫn bình ổn, hóa giải từng thế.

Song cước dĩ nhu chế cương, nhìn thấy hạ bàn Tam Nương có chỗ hở, lập tức gạt chân.

Bàn tay như vũ bão nhắm mặt nàng công tới.

Mãnh lực cực mạnh phóng ra, cách mặt nàng gang tấc, đột ngột đình trệ.

Nhìn nắm tay khủng bố trước mắt, Tam Nương nuốt nước bọt.

Dáng vẻ xù lông dựng cánh khi nãy cụp cả lại, Sửu Nô lúc này mới hòa hoãn, lỏng tay nói: "Mạc Ly hôm nay vất vả nhiều, muốn ăn cơm, ngày mai hãy tới sớm."

Nói xong làm bộ dáng tiễn khách.

Mạc Ly được thả xuống, nhìn cả hai, bối rối không nói được gì.

A Thổ vừa ra ngoài mua bánh phú quý nướng đường cho Tam Nương về, không rõ đầu cua tai nheo, thấy trông nhà một đống hỗn đồn, nghênh ngang nói: "Lại có đứa nào đến phá rối? Để lão tử đi dạy dỗ hắn!"

Tam Nương phì cười, tình thế căng thẳng thoáng chốc bay sạch.

"Hảo tiểu tử, công phu khá lắm, mười Tam Nương ta cũng chọi không lại ngươi."

Người hắc đạo tính tình sảng khoái, thua bởi chân tài thực học, cũng không lấy thẹn làm giận.

Nhìn Mạc Ly ngốc mặt nhìn nàng, hai mắt như gấu mèo, cũng thấy hơi quá, Tam Nương bước tới vỗ vai y.

"Được lắm, mấy ngày không gặp, ngươi lại phục được một con gấu bự."

Rồi để Mạc Ly còn đang ngơ ngác, lại chỉa chỉa vào ngực Sửu Nô: "Lão nương hôm nay thua ngươi, không bất mãn, ta đi."

Nàng xoay người tóm lấy A Thổ lôi đi.

Ngó lại gian phòng èo ọp sau trận chiến, Mạc Ly thở dài: "Tốt rồi, giờ cũng khỏi cần ngủ."

Khách điếm hôm nay cũng ngập khách, chẳng lẽ mò ra kho củi ngủ?

Sửu Nô tự biết bốc đồng phá của công, ăn năn hối lỗi, đem Mạc Ly kéo đến phòng ngủ của hắn.

Đẩy đến trước giường.

"Ngủ đi."

Mạc Ly gãi đầu, "Còn ngươi?"

"Không kèo nhèo!" Sửu Nô quạc lên.

Mạc Ly nín thin, ngoan ngoãn bò lên giường.

Sửu Nô cũng kiếm chiếc ghế để một bên, ngồi xuống.

Mạc Ly chui vào giường, lăn lộn một hồi, mắt vẫn thao láo, nghĩ lăng quăng, lại nghĩ tới Sửu Nô, bèn vén chăn, hé mắt ra nhìn.

"Sửu Nô?"

"..."

Không nghe đáp lời, y lớn tiếng thêm một chút.

"Sửu Nô."

"..."

Mạc Ly quạu.

"Sửu Nô!"

Bất đắc dĩ, Sửu Nô đành phải mở mắt, "Sao?"

"Đừng ngồi nữa, ngươi cũng ngủ đi, chúng ta nằm chung."

Mạc Ly xích vào trong, vỗ vỗ lên chỗ giường trống bên cạnh.

Sửu Nô liếc y, có chút ngập ngừng.

"Lại đây nào~" =))

Đến lúc này Sửu Nô mới chịu bước tới, cởi áo khoác, nằm xuống.

Hai người xoay lưng đối nhau, mỗi người một niềm riêng...

Hạ hồi phân giải~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro