Kẻ bám đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Cậu là ai?"

"Là tôi... Tôi đây mà." Nó lúng túng đáp, đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười chực nở trên khoé môi. Từ ngữ trong đầu trở nên lộn xộn khiến nó khó mà nói trôi chảy.

Cô ném cho nó ánh nhìn xa lạ, lạnh lùng đáp.

"Tôi không quen cậu. Biến đi."

Tiếng dập cửa cùng thái độ xa cách cô dành cho nó hoàn toàn không phải là những gì nó từng hình dung khi họ gặp lại nhau. Trái lại, việc đó mang đến cho nó một nỗi đau rất lớn.

Cô ấy đã quên nó thật rồi.

Thế mà nó cứ chồm chồm đứng ngoài cổng, trong tiết trời lạnh buốt này. Cái lưng khom khom của nó hết đi qua đi lại rồi túm lấy cổng rào, dán mũi qua khe cửa, sụt sịt. Rồi nó ngồi phịch trước cổng, đợi mãi, đợi mãi, cho đến khi nghe thấy giọng người ấy thoang thoáng ở phòng khách.

Ra rồi !

"Con đi nha mẹ."

Từ trong nhà, có tiếng người đáp vọng lại bằng một giọng nói rất dịu dàng và êm ái.

Cô mở cổng rào, dắt chiếc xe đạp thể thao ra và đạp đi một lèo, chẳng thèm để ý đến tên con trai nãy giờ cứ ngồi tò tò ngoài cổng. Ngay khi vừa thấy cô, nó lập tức đứng dậy, vội vội vàng vàng chạy theo sau. Nó chạy rất nhanh nhưng chỉ tò te bám đuôi xe cô chứ không dám vượt lên hay chạy ngang hàng, hai tay với ra đằng trước như muốn chạm đất, trông đến là ngộ.

Cơn gió lạnh cuối năm lướt qua mái tóc trắng của nó, lùa qua tóc cô, mân mê phần da thịt không được vải che đậy và lao vút đi.

Cô ắt xì một cái. Dù đã trùm lên mình hai lớp vải dày nhưng cô chẳng thấy khá hơn, không khéo còn bị cảm.

Lại thêm một cú ắt xì nữa. Lần này, nước mũi văng tung toé. Cô liền thắng xe lại.

"Ơ." Nó bất chợt thốt lên khi chiếc xe phía trước bỗng dừng lại đột ngột. Nó vội tăng tốc độ chạy về phía cô.

Cô thoáng ngạc nhiên khi trông thấy nó, một tay bịt mũi còn tay kia nắm chặt tay lái. Chỉ cần nó có xíu hành động bất thường nào, cô sẽ phản kháng ngay.

Khoé môi nó mấp máy, hai chân không chịu đứng yên mà nhún nhún hoài, đưa tay chỉ chỉ vào mũi cô, ý bảo "cô chảy nước mũi kìa".

Thế nhưng, nó chẳng biết nói làm sao. Đầu óc nó trống rỗng.

Thấy cô cứ ngồi yên chẳng chịu làm gì, hết cách, nó đành bước lại gần, định dùng áo mình lau mũi cho cô.

Cô la lên một tiếng, lập tức xô nó té lăn. Mắt cô ánh lên sự giận dữ, tay lăm lăm nắm đấm, không hề hoảng sợ tí nào mà ngược lại còn khá hung tợn.

"Tên kia, tính làm gì vậy hả? Có tin chị đây báo cảnh sát không? Còn giở trò một lần nữa là chết với chị. BIẾT CHƯA HẢ?"

Tiếng quát của cô làm nó giật mình, toàn thân tức khắc co rúm, cúi cúi đầu như biết lỗi, không dám ngước lên. Điệu bộ đáng thương của nó bỗng làm cô mềm lòng, buông lỏng nắm đấm.

Cô thở hắt ra. Tức thì một vệt khói dài phả ra từ miệng và mũi cô, chứng tỏ tiết trời sáng này so với Sài Gòn hẳn khó chịu lắm đây.

Nước mũi mau chóng đông cứng lại. Bất đắc dĩ, cô đưa tay quẹt một cái, tính chùi vào ống quần thì bỗng nó đứng phắt dậy, nhặt chiếc lá nhét vào tay cô.

"Đây." Nó rụt tay lại, đầu vẫn cúi, lưng vẫn khom nhưng mắt vẫn len lén quan sát mọi cử động của cô.

Cô chùi tay vào chiếc lá, khẽ chau mày nhìn nó, buông vội tiếng cảm ơn và đạp xe đi. Chỉ một câu ngắn gọn ấy thôi mà phút chốc nó lại rạng rỡ, ngước mặt lên nhìn và tiếp tục bám theo cô.

Mặc cho cô có đạp nhanh cỡ nào, mặc cho con dốc đổ dọc đến là cao, nó vẫn kiên trì chạy ở phía sau mà không hề mệt mỏi, ngược lại còn rất hớn hở. Đôi mắt ngây thơ của nó mãi dõi theo bóng lưng cô, dõi theo mái tóc hạt dẻ mềm, dõi theo cái bóng mờ trải dài dưới đất của cô mà chẳng thèm để ý xung quanh có những cảnh đẹp gì, những bông hoa đang ở độ mơn mởn ra sao.

Mọi sự chú ý của nó chỉ tập trung vào cô, vào mỗi cô mà thôi.

Con đường trước mặt trở nên gồ ghề hơn. Đôi chân mềm nhũn của nó trong một khắc không tự kiểm soát được nữa nên va vấp vào nhau, cả thân người nó đổ ầm về trước. Chiếc quần jean cũ kĩ bị cà rách một lỗ lớn cùng vài ba chỗ nhỏ quanh đầu gối. Đôi chỗ rướm máu tua tủa mà nó chẳng rên la, cũng không đoái hoài, lại đứng dậy phủi người mấy cái rồi chạy theo.

Cô biết hết nhưng chẳng thèm dừng xe lại, còn thấy may mắn khi đã cắt được kẻ bám đuôi. Nó và cô dù sao cũng chẳng quen biết.

Nhưng hắn lì lợm kinh khủng. Như một con đỉa khát máu lâu năm vừa tìm được đối tượng thích hợp để giải cơn khát. Suốt ba mươi phút liền, nó vừa cắn răng vừa chạy liên tục như thế, thỉnh thoảng mệt quá thì hả họng ra. Bất chấp cái giá lạnh của thời tiết, người nó nhanh chóng ướt đẫm bởi thứ chất lỏng mặn chát kì lạ. Tóc nó bết bát và mồ hôi chỉ chực rơi vào mắt mà nó cũng không biết quẹt đi, chỉ chăm chăm hướng về cô.

Cô ngoái đầu lại nhìn nó, lòng dâng lên cảm giác là lạ. Tự hỏi tên này là ai, sao cô không cảm thấy nó xa lạ chút nào, trái lại còn rất quen thuộc. Nhất là mái tóc trắng xoá kia. Không lẽ trước đây, cô và nó thật sự quen biết.

Mãi suy nghĩ vẩn vơ nên cô mất lái. Chiếc xe đổ rầm trên mặt đất.

Nó bất ngờ chồm mình, thoăn thoắt lao đến đỡ cô dậy, xem xét khắp người cô nhưng vẫn giữ khoảng cách vì sợ bị la giống hồi nãy.

Khuôn mặt nó đỏ bừng bừng, quần áo ướt mèm, điệu bộ lúng túng không biết làm cách nào khi thấy cạnh mu bàn tay cô bị trầy, từ từ rỉ ra chất dịch màu đỏ.

"A."Cô chau mày nhăn nhó. Một vết thương nhỏ cũng làm cô phiền lòng. Trời quá lạnh nên vết thương càng đau buốt hơn.

"Đứng yên."

Vừa nói xong, nó lập tức chụp lấy tay cô và liếm lên chỗ bị thương.

Cô hét ầm lên, dang chân đá nó thật mạnh. Nó té xuống rồi lại chực đứng dậy nhưng bắt gặp ánh mắt tức giận, cái chau mày đầy khó chịu cùng tiếng chửi đầy phẫn nộ của cô, nó lại thôi không dám và cúi cúi cái đầu.

Cô quay đầu xe đạp về hướng ngược lại. Cô đạp như chưa bao giờ được đạp, lòng thầm gào thét tên biến thái cút đi cho đến khi cô suýt tông phải một con chó to đang qua đường. Cũng may, cô tránh kịp và ngã khỏi xe đạp. Cái xe trượt trúng vào chân con chó. Nó ẳng lên một cái, giận dữ gừ gừ, định lao đến cắn cô. Ngay lúc đó, nó từ sau vụt nhanh đến, chắn trước mặt cô. Thân hình cao lớn che hết tầm nhìn nên cô chẳng thấy gì ngoài bóng lưng trước mặt, cái áo trắng phau của nó suýt làm cô mộng tưởng, ngỡ nó là thần hộ vệ nào đó đến cứu cô thoát khỏi hiểm nguy. Sau đó, con chó kia bỗng nhiên hoảng sợ, cong đuôi bỏ chạy.

Cảnh tượng này có gì đó quen quen nhưng cô không tài nào nhớ nỗi.

Sáng hôm sau, khi vừa mở cổng, cô lại bắt gặp nó đứng chờ trước cổng nhà. Vẫn chiếc áo trắng hôm qua, cái quần jean cũ cùng đôi dép lê đó, nó nhún nhún người, đút hai tay vào túi áo, run mình trong gió, còn ắt xì mấy cái liền.

Cô tự hỏi tên đó đúng là không biết lạnh là gì. Thời tiết rét buốt như thế mà con ăn diện mỏng manh. Không biết con cái nhà ai mà suốt ngày nhong nhong ngoài đường, bám đuôi người ta như vậy.

Thấy cô, nó hớn hở bám lấy cổng rào, điệu bộ hệt như một con cún.

"Na, Na." Nó la lên, vẻ mặt mong chờ.

Nó biết tên cô, tên ở nhà của cô. Không lẽ cô quen nó thật?

Có cánh cửa nào đó vừa bật ra trong đầu cô thì phải. Một đoạn kí ức chắp vá không rõ lắm chợt ùa về, thoáng lờ mờ hình ảnh mái đầu trắng xoá của ai đó và một bàn tay nào đó vuốt nhẹ lên từng sợi tóc trắng mềm.

Cô chỉnh lại nón len, tung tung trái bóng rổ bước ra ngoài. Hệt như hôm qua, chàng trai ấy lại lúi cúi đi theo cô, gương mặt không giấu nổi nụ cười. Đi được một quãng, nó chợt la lên "banh" rồi phấn khởi chạm vào. Trái bóng đang tung trên không bất ngờ bị đập một cái liền bay xuống hồ. Cô mắng rồi đánh nó một cái thật đau vào vai. Trái bóng trôi đi xa lắm rồi, không lấy lại được nữa. Cô tiếc nuối, hậm hực tính bỏ đi thì bỗng chốc nó nhảy xuống hồ, bơi bơi tới chỗ trái bóng.

Cô thấy nó đúng là một kẻ bám đuôi phiền phức. Tính doạ cô chết sao? Bây giờ trời đang lạnh lắm, nước hồ gần như đóng băng rồi này. Đã vậy, cô từng nghe kể hồ đó có ma da, ai mà xuống bơi lát sau đều mất tích. Càng nghĩ cô càng lo sốt vó thêm, liên tục bảo nó bỏ đi và bơi lên đây. Bỏ ngoài tai những lời cô nói, nó cứ kiên trì bơi về phía trái bóng, quyết lấy bằng được mới thôi.

Cô tiếp tục gào thét kêu nó quay lại.

Những người xung quanh nhìn cô như một con điên.

Cô đưa nó về nhà, trời lạnh vậy mà người cô phát hoả bừng bừng.

"Này, cậu có biết ban nãy tôi lo lắm không? Sao cậu ngốc quá vậy? Chỉ là trái banh thôi mà."

Nó không nói gì, lại cúi cúi đầu, không dám ngẩng lên. Nhìn bộ dạng ăn năn đó, cô lại thấy thương nên không càm ràm nữa, dù sao nó cũng giúp cô nhặt banh, hôm qua còn cứu cô, cô phải đền đáp nó mới phải. Nghĩ rồi, cô dặn nó ngồi im đó, vào phòng lấy khăn lau đầu cho nó. Lau đầu mà nó cũng không biết, cứ lắc lắc cho nước bắn tung toé mới chịu. Thế là cô đành lau giúp.

Sau đó cô giúp nó sấy khô đầu tóc. Tóc nó bạc hết trơn nhưng được cái rất mềm.

Cô đưa cho nó một cái áo và bảo nó tự mặc, cái này thì nó làm được. Thật khó hiểu.

Lúc nó thay áo, tình cờ cô thấy bụng nó có một vết sẹo xẹt ngang khá dài. Nhưng cô chẳng buồn hỏi, đoán nó cũng chẳng trả lời được.

Mẹ cô từ trên lầu bước xuống, hốt hoảng nhìn tên con trai cao to, lạ hoắc, tóc trắng xoá, ngồi thu lu trên ghế sofa. Cô phải giải thích và kể đầu đuôi mọi chuyện cho bà yên tâm.

"Thằng nhóc này nhìn rất quen, hình như có đến nhà mình rồi thì phải."

Mẹ cô ngắm nó hồi lâu rồi thốt lên. Thái độ của nó cũng rất lạ. Mới gặp bà ấy lần đầu mà nó chẳng biết ngại là gì, cũng không chịu chào hỏi, trực tiếp nắm lấy đôi tay của bà và gọi mẹ. Khỏi phải nói cô và bà ấy choáng váng cỡ nào.

Bà ấy không nhận ra nhưng riêng nó vẫn nhớ. Bà ấy rất thích nắm tay nó, lúc nào cũng hỏi tay đâu rồi xoa xoa đầu nó đến là thích. Thỉnh thoảng bà ấy còn cho nó ăn sữa chua và uống sữa hay nhường cả phần cơm của mình cho nó. Những lúc ấy cô thường nhắc bà không nên cưng chiều nó như vậy, riết sẽ thành hư.

Nó nhớ chứ. Bà ấy hẳn cũng nhớ, có điều bà ấy không nhận ra nó mà thôi.

Ngày lại ngày trôi qua, sáng nào mở cửa, cô cũng thấy nó đứng đó. Nó theo cô trên mọi nẻo đường, chạy bộ, leo đồi, cứ thế cũng đã ba tuần trôi qua. Tuy nó không nói được nhiều nhưng có vẻ cô nói gì, nó cũng hiểu. Đôi khi nó rất ngây ngô nhưng đôi khi lại khá thông minh ở nhiều chỗ, vẫn phân biệt được cái này cái nọ. Đặc biệt là rất sợ cô. Nói gì nó cũng ngoan ngoãn làm theo, hệt như thú cưng của cô vậy. Nó cũng rất hiểu ý cô, mỗi lần thấy cô giận là lại năn nỉ. Nó còn thích được vuốt đầu. Hôm trước cô chỉnh cọng tóc của nó cho vô nếp thôi mà nó dụi dụi cả buổi.

  Nhiều khi cô thấy kì kì, nhưng nó cứ đòi, lại còn ánh mắt lấp lánh của nó nữa, thật tình không cưỡng lại được, đáng yêu hết sức nên thi thoảng cô vuốt mấy cái.

Dù sao nó cũng là người bình thường. Có lẽ vùng ngôn ngữ trong não nó có chút vấn đề thôi, cô đã nghĩ như vậy đấy.

Có lần cô hỏi tên, nơi ở, tuổi tác, nó đều ấp úng nói bí mật. Tự dưng cô thấy giận lắm, tên hay nhà cô ở đâu nó đều biết, chỉ có cô là không biết gì về nó. Nếu hỏi nó có quen cô không thì nó sẽ gật đầu. Nhưng nếu cô hỏi nó phải là bạn thời thơ ấu của cô không thì nó vừa gật vừa lắc. Mọi chuyện thành ra cũng khó nhằn và dần đi vào bế tắc.

Một hôm, cô mua xúc xích dụ nó, dụ lắm mới moi được mỗi cái tên. Nó bảo mình tên Xu.

Xu? Cái tên quen quá ! Xu. Cô nhẩm đi nhẩm lại tên nó trong đầu. Chắc chắn cô đã nghe thấy đâu rồi. Sữa Xuxu? Xuka? Tiền xu? Không. Từ "xu"này còn có một nghĩa khác thân thuộc hơn. Cô cảm thấy có luồn gió ấm len vào tim mỗi khi nhắc đến từ này, sau đó lại thấy đau đớn một cách khó hiểu.

"Xu à, đi thôi."

"Xu ngoan quá !"

Xu...

Hình như trong mơ, cô thấy được gì đó. Nhưng càng cố nhớ thì hình ảnh đó càng trôi xa.

Đã qua cái độ lạnh buốt sáng sớm, từng đợt không khí ấm bắt đầu tràn về.

Nó có vẻ rất thích nắng, nãy giờ toàn ngẩng mặt lên trời, chun chun cái mũi hít hà bầu không khí âm ấm, khoan khoái này. Trong khi người ngồi cạnh nó trên chiếc ghế đá kia lại đội nón và trùm kín bi, ngước nhìn nó với vẻ kì lạ.

Hai người cùng ngồi mà chiều cao chênh lệch thấy rõ. Cô giờ cứ như cây nấm lùn bé xíu bên cạnh cây thông cao nghều nghệu.

Có tiếng mở cửa rào ngoài sân. Vừa nghe có tiếng động, nó lập tức bật người lao ra đó.

Một giọng đàn ông la chí choé ngoài kia, giọng nói rất quen thuộc và trầm ấm. Cô đứng phắt dậy, chạy ra cửa ôm lấy người đàn ông nọ.

"Con gái của bố."

Rồi ông buông cô ra, lãnh đạm nhìn nó, hỏi một câu mà với nó giờ câu ấy chẳng còn lạ lùng gì nữa.

"Cậu là ai?"

Tệ thật, ông ấy cũng không nhớ ra nó.

---oOo---​

"Cậu là ai?"

"Xu."

"Xu à ! Lạnh lắm, cậu đừng ngồi đây nữa, đi với chúng tôi đi."

"Không. Tôi phải đợi chủ mình, nhất định cô ấy sẽ quay lại đón tôi."

"Ha ha. Cô ta sẽ không trở lại đâu, cô ta quên cậu rồi. Đừng đợi nữa, cùng chơi với chúng tôi đi."

"Không. Cô ấy không quên. Nhất định, cô ấy sẽ trở lại."

Trở lại.

Tiếng gào thét của nó làm những người xung quanh hoảng sợ, phút chốc xung quanh chỉ còn làn sương mờ ảo. Đâu đó có tiếng ve râm ran trong bụi cây và tiếng chim cú vang vọng tìm về như gọi hồn kẻ chết.

Nó nép người dựa vào bức tường của căn nhà bỏ hoang, mộng tưởng về những tháng ngày vui vẻ đã qua, trở lại thực tại , rốt cuộc chỉ còn một đám tro tàn mộng ảo. Bóng đêm âm u vây quanh khiến nó càng thêm sợ hãi nhưng vẫn dặn lòng không được khóc. Vì nó tin người ấy sẽ đến, nên nó vẫn đợi.

Một ngày...

Hai ngày...

Rồi một năm.

Thêm hai năm nữa.

Đã ba năm rồi mà cô ấy vẫn không đến. Nhưng nó chẳng chịu rời đi, mà vẫn đợi.

Ngày nào nó cũng lẩm bẩm nó nhớ cô, nhớ cô nhiều lắm và tự hỏi chừng nào cô mới quay lại. Nó đói lắm, khát lắm, nó nhớ cô, nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ những sáng cùng cô chạy bộ, nhớ cái vuốt ve đầy yêu thương.

Ta tự hỏi sao nó lại mù quáng như thế? Sao nó không chịu tin rằng cô ta sẽ không trở lại hay dù có trở lại cũng đã quên nó rồi.

"Này, theo ta đi. Chủ ngươi về rồi. Ta có món quà bất ngờ muốn dành cho ngươi đấy."

Ta đã nói với nó như thế. Mãi đến khi theo ta trở về ngôi nhà trên đồi đó, lặng lẽ quan sát người chủ nó hằng chờ đợi trong vô vọng mỉm cười hạnh phúc ra sao trong suốt bao năm không có nó, nó mới thay đổi quyết định. Nó khóc lóc và cầu xin ta hãy giúp cô ta nhớ lại và ta đã để nó được toại nguyện vì chỉ khi linh hồn nó đạt được ước nguyện, ta mới có thể dắt nó đi.

Ta giúp những người nó muốn gặp nhìn thấy linh hồn của nó, dưới hình dạng một con người, nguyên căn của nó.

Dĩ nhiên ta sẽ không cho không. Chiếc ô đỏ của ta cũng như nó, đã đợi quá lâu rồi.

---oOo---​

Hôm nay là ngày cuối gia đình cô ở lại đây trước khi về thành phố.

Mấy hôm rồi cô không gặp nó. Nhớ lần cuối gặp nhau, lần đầu tiên cô nghe được nó nói một câu rành mạch:"Trước khi rời khỏi đây, cô có thể đến thăm tôi một chút được không?"

Cô hỏi ở đâu thì nó không chịu nói. Đúng là kì lạ.

Mẹ cô, rồi bố cô đều bảo ở nó có điểm gì đó rất quen thuộc. Ngay cả cô khi lần đầu tiếp xúc với nó cũng có cảm giác gần gũi lạ thường, cho dù không hề quen mặt.

Từ ngày gặp nó, cô toàn mơ thấy những giấc mơ rất lạ. Về một con chó lông xù to đùng màu trắng lúc nào cũng quấn quít lấy chân cô. Giấc mơ chân thật đến nỗi khi tỉnh dậy, cảm giác khi chạm vào lớp lông mềm mại đó vẫn còn vương trên tay cô. Con chó ấy có một vết sẹo ngang dài ở bụng.. Một vết sẹo to.

Hôm nọ, cô hỏi bố về việc nhà mình có nuôi chó không. Bố cô bảo có. Ngày trước ông ấy có dẫn về một con chó lông xù, nghe đâu ông ấy cứu lúc nó trốn từ tiệm thịt cầy. Lúc đầu cô không thích nó, bảo nó vừa xấu vừa hôi, đã vậy còn bị tóc mái che mất mắt nhưng dần dần lại thân với nó hơn cả ông. Có lần cô bị ông đánh vì tội nghịch ngợm, Xu đã liều mình đỡ thay cho cô.

"Từ đó con thương nó hẳn."

"Thế giờ con chó đâu rồi bố?"

"Nó chết rồi. Bệnh chết."

Ông rời đi không để cô kịp hỏi gì thêm.

Mẹ cô cũng có thái độ tương tự khi nhắc đến con chó. Đêm nào cô cũng mơ thấy con chó ấy, nó cứ đi theo cô.

Cô nghĩ hẳn phải có mối liên hệ nào đó nó mới xuất hiện liên tục trong giấc mơ của cô như vậy. Nhân lúc bà đang vui vẻ, cô hỏi bà.

"Mẹ, tại sao con lại chơi bóng rổ."

"Con nói rằng con muốn cao lên mà."

"Tại sao con lại muốn cao lên?"

"Thì...con nói muốn làm người mẫu."

Cô bảo bà sai rồi, cô chưa bao giờ muốn làm người mẫu, cũng chưa bao giờ thích bóng rổ. Trong kí ức mơ hồ của mình, cô chỉ có đam mê với võ thuật, võ thuật mà thôi. Ừ nhỉ? Thế sao giờ cô mới nhận ra bao lâu rồi cô không đến võ đường nữa. Sao cô lại nghỉ học võ và chuyển sang chơi bóng rổ? Từ nhỏ cô đã không thích tranh giành thứ gì đó với nhiều người, vậy điều gì đã khiến cô thay đổi sở thích trong bao năm qua? Cô không nhớ nỗi. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Dường như nó đã đánh rơi một mảnh quan trọng nào đó mà cô không tìm lại được, cũng không tự mình hình dung được, chỉ có thể dựa vào những giấc mộng đêm về.

Mẹ cô thở dài thườn thượt rồi lại im lặng.

Dù đã gần sáng, cô vẫn không tài nào ngủ được.Hay chỉ vừa chợp mắt tí xíu thôi thì những giấc mơ quen thuộc lại tái hiện trong đầu làm cô giật mình tỉnh giấc, nghĩ đi nghĩ lại về những hình ảnh diễn ra trong đầu, về con chó lông xù đó.

Chợt ai đó gõ cửa phòng cô.

Là bố.

Ông bước vào trong phòng, lặng lẽ đưa cho cô một cuốn album. Bên trong toàn là hình chụp chung của cô và chú chó lông xù cô đã thấy trong mơ. Lông nó trắng xoá, vừa nhìn là biết rất mượt mà. Tấm hình đầu là lúc cả hai chạy bộ. Còn có tấm hình chụp lúc cả hai cùng đi bơi, cô mặc áo cho nó, đeo kính cho nó, sấy khô lông sau khi tắm cho nó hay hôn nó, xoa đầu nó. Những kỉ niệm ào ạt tràn về như thác lũ.

Cô nói với bố mình muốn nghe sự thật, xin ông hãy nói cho cô biết, thật sự năm xưa đã xảy ra chuyện gì.

Bằng một giọng trầm buồn, bố cô thành thật nói cho cô biết Xu mất rồi, vào cái hôm cô giận ông và bỏ đi. Hôm đó, nó đã chạy và níu cô về. Rồi một vật nặng thật nặng từ trên cao rớt xuống, có tiếng người la hét, tiếng sủa của Xu.

Bố cô bảo họ đang thi công thì bất ngờ xảy ra tai nạn. Từ hôm Xu mất đến nay, công trình cũng bị bỏ hoang vì đêm nào họ cũng nghe thấy tiếng hú rợn người. Ngỡ là ma nên họ tạm hoãn, đã ba năm rồi chứ không ít.

Cô nhớ rồi. Căn nhà đang xây dở đó. Con dốc cô hay đạp xe mỗi sáng, chỉ cần rẻ trái là đến rồi.

Cô đặt quyển album lên bàn rồi lao vút đi, bằng hết tốc lực cô có.

"Đơn giản lắm, ngươi chỉ cần đến ở cạnh cô ta trong ba mươi ngày, cô ta sẽ nhớ ra ngươi. Nếu đã quá hạn mà cô ta vẫn chưa nhớ ra, kết cục của ngươi..không khác nàng tiên cá mấy đâu."

Nhớ ra nó đồng nghĩa với việc nhớ lại vụ tai nạn đó sao? Cô ấy sẽ buồn và đau khổ. Thế thì nó không muốn. Nhìn thấy cô chủ hạnh phúc mới là điều nó hằng mong ước. Nó đã quá ích kỉ rồi, thà cô ấy cứ như thế này, chẳng nhớ gì về nó, về ngày hôm đó thì tốt biết mấy. Dù cho phải tan biến, nó cũng cam lòng.

Nó đã nói với ta như thế. Nhưng ta vẫn chưa thể dẫn nó đi được, bởi nó vẫn đang đợi cô gái đó.

Mặt trời sắp mọc rồi.

"Xu."

Cô ấy đến rồi. Không gì vui sướng hơn đối với một chú cún khi được chủ gọi về, được lao vào vòng tay của chủ và trở về mái nhà êm ấm. Nước mắt ướt đẫm gương mặt cô. Tim cô nhói lên khi đứng đối diện nó. Chú chó Xu cô yêu ngày nào giờ đây đang ngồi trước mặt cô.

Giờ thì cô đã hiểu tại sao mình lại chơi bóng rổ rồi. Là vì cô muốn được cao lên, hơn cả Xu, để cô có thể che chở và bảo vệ cho nó. Cô đã vô tình ghim điều ấy vào trong tiềm thức và bắt tay vào thực hiên nó sau khi bình phục và rời viện.

Sao cô có thể quên nó được chứ? Tại sao? Vì mảnh kí ức ấy quá đau buồn chăng?

Xu đã đỡ thanh sắt ấy thay cô, bằng da thịt nó, bằng xương máu và bằng lớp lông ấm mềm của nó. Nó đã ôm trọn cô chủ bé nhỏ của mình vào lòng với hy vọng nhỏ nhoi rằng cô ấy sẽ sống. Và bằng một cách thần kì nào đó, cô đã thoát nạn mà không chút trầy xước nào.

Còn Xu... Thượng đế vẫn chưa đến đón nó.

"Mấy năm rồi mày vẫn ở đây sao?"

Nó gật đầu., hai mắt lấp lánh niềm xúc động, xen lẫn niềm vui.

Cô lấy tay lau nhanh những giọt nước không ngừng rỉ ra nơi khoé mắt, chìa đôi tay run run về phía nó.

"Tao xin lỗi vì đã đến trễ. Cùng về nhà nào, Xu."

Nó đã đợi câu nói này lâu lắm rồi. Cuối cùng ước nguyện của nó cũng thành sự thật.  

  Nó mừng rỡ sà vào lòng cô, cái đuôi phe phẩy không ngừng, sung sướng đến run lên. Nó liếm giọt nước mắt trên má cô, ư ử như bảo cô đừng khóc nữa.

Cô ôm chặt nó, vòng tay cô mát lạnh, hơi ấm ngày xưa đã mất rồi. Nhưng còn trái tim cô, trái tim cô luôn được sưởi ấm mỗi khi gần bên nó, ngay lúc này đây.

  Mặt trời đã lên rồi. May thay, những áng mây tốt bụng đã giúp cô níu kéo mặt trời, để cô có thể nhìn nó thêm chút nữa trước khi hình ảnh nó trước mặt cô dần mờ nhạt rồi tựa sương khói, bay vào tán ô đỏ, trở về nơi nó cần về.

Sáng đó, cô lên xe trở về thành phố.

Cô đưa tay hứng gió.

Gió khẽ cuộn mình trong lòng bàn tay cô trước khi bay đi, như lời chào tạm biệt.

"Tạm biệt nhé!."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro