Chương 2: Cô gái nô lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người tiếp đón cậu phía bên trong là một gã béo một cách bất bình thường với khuân mặt niềm nở. Tuy nhiên tác dụng của nó không khiến cậu cảm thấy như vậy, mà dường như là ngược lại hoàn toàn. Nó làm cậu rùng mình và cảm thấy cần phải rời khỏi đó càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên mục đích của cậu đến đây không phải là đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ, điều mà cậu cần là mua nô lệ. Mong rằng số tiền mà cậu có đủ để có thể mua một trong số họ...

Ông ta dẫn cậu đi quan những chiếc lồng sắt lớn. Những nô lệ ở đây hầu hết là thú nhân và một số ít là con người. Điều khác với trí tưởng tượng của cậu là những nô lệ được ăn mặc rất đẹp, họ dường như đều được ăn uống đầy đủ và có một phong thái sang trọng.

"Có vấn đề gì sao thưa quý khách?"

"À không... nó chỉ hơi kì lạ với tôi một chút..."

Cậu muốn xem hết những nô lệ trước khi có thể quyết định mua một trong số họ. Chợt nhớ rằng cần hỏi giá tiền để xem chỗ trong túi có còn đủ, cậu quay sang hỏi gã béo.

"Nô lệ ở đây mức giá thấp nhất là bao nhiêu vậy?"

"Thấp nhất là năm mươi đồng vàng thưa quý khách."

Ông ta làm một nụ cười thân thiện nhưng với cậu trông thật đáng sợ.

Cậu đi tới cuối căn phòng. Nhưng dường như chưa có một nô lệ nào vừa ý của cậu. Điều đó khiến cậu bắt đầu cảm thấy có chút lưỡng lự.

"Bây giờ quý khách có thể chọn được ai rồi?"

"Tôi đang suy nghĩ..."

Leng keng, phía đằng sau tấm rèm phía cuối căn phòng mà cậu đang đứng sát là thanh âm của kim loại va chạm.

Nhận thấy cậu nhìn về phía âm thanh, gã béo cất lời.

"Ở đằng sau còn một đứa nô lệ nữa, những tôi chắc là quý khách sẽ không muốn mua đâu."

"Nhưng tôi muốn xem qua một chút, điều đó có được không?"

"Tất nhiên! Tất nhiên! Nếu quý khách muốn xem thì ta cũng không cấm được!"

Gã cười với một cái môi trề và mở tấm rèm. Đó là một căn phòng thiếu ánh sáng. Ở đó có một chiếc lồng nhỏ đơn độc giữa căn phòng.

Những ý nghĩ tối đẹp vừa khi nãy khi thấu các nô lệ không hề phải sống một cách khốn khổ đã bị chà đạp. Trước mắt cậu là một sự thật và là minh chứng cho việc bị đối xử tồi tệ.

Những hơi thở yếu ớt sau chiếc lồng sắt tồi tàn cùng với những xiềng xích trói buộc là một cô gái thú nhân có đôi tai mèo. Thân hình nhỏ nhắn đang nằm dưới mặt đất lạnh giá và run rẩy. Mang một vẻ bề ngoài của một cô gái mười bốn tuổi, đó là điều cậu đoán quá khuôn mặt bị che sau mái tóc rối.

Một điều kì lạ và khác với nhưng thú nhân cùng loài khác là cô sở hữu hai chiếc đuôi... Điều đó là khiến cậu lờ mờ nhận ra lí do mà cô ấy bị đối xử tệ hại như vậy.

"Tại sao cô ấy lại ở một nơi như vậy...?"

"Hãy nhìn kĩ đi. Nó là một thú nhân dị biệt. Nó có hai chiếc đuôi, điều đó có nghĩa nó là một thứ quỷ dữ. Và không một ai muốn mua một thứ như vậy."

Nếu cứ như thế cô ấy chắc chắn sẽ không thể sống được bao lâu nữa. Cô ấy đang nhìn cậu với một đôi mắt trống rỗng, điều đó khiến trái tim của cậu bị bóp nghẹt.

"Giá là bao nhiêu?"

"Eh? Quý khách muốn mua thứ này ư?"

Gã đã rất ngạc nhiên trước quyết định của cậu đến mức đôi mắt luôn ti hí đã mở to tròn như hột nhãn đến phát rợn.

Cậu đã chọn cứu cô gái này dù gì đi nữa.

"Được rồi càng tốt cho ta, ta đã định để nó chết từ cách đây ba ngày khi một tên khốn lừa bán nó cho ta. Giá là mười đồng vàng."

Gã đã đặt giá trị cho cô ấy còn rẻ mạt hơn rất nhiều so với cái giá thấp nhất.

"Cảm ơn vì đã hoàn thành giao dịch. Liệu nơi ở của quý khách có gần đây? Nếu gần thì ta sẽ cho người đưa nó tới tận nơi."

Cậu còn nhớ tên của một căn nhà trọ nhỏ gần ngay con hẻm vừa đi qua và cho ông ta tên của nó. Tạm thời cậu sẽ ở trọ tại nơi đó cho đến khi tìm được một việc làm để kiếm tiền trước khi số vàng dự trữ mà công chúa Flora cho hết nhẵn.
_____________________________________

Đến buổi trưa, khi đang ngồi trong căn phòng trọ mới thuê, tiếng gõ cửa vang lên khô khốc. Cậu đã đoán được rằng người đưa nô lệ đã đến. Và khi mở cửa, đó là người đàn ông to lớn đứng canh chiếc cửa sắt hồi sáng đã tới và mang theo cô gái nô lệ theo sau.

"Người chủ mới của ngươi đấy."

Ông ta hất cằm về phía cậu.

Đôi mắt tím đằng sau mái tóc rối nhìn cậu một cách sợ hãi.

Rồi sau đó ông ta trao tay cho cậu một cuộn giấy kì lạ và nói rằng.

"Đây là khế ước nô lệ. Bất cứ ai cầm nó đều sẽ trở thành chủ nhân của nó. Vậy nên nhóc hãy giữ cẩn thận vào."

"T,tôi hiểu rồi..."

Sau đó ông ta rời đi và để lại cô gái thú nhân bên trong phòng. Cậu đóng của lại và thở phào.

Nhìn kĩ lại từ đầu đến chân một lần nữa, cô gái nô lệ đang mặc bộ quần áo rách rưới. Cơ thể bị bầm tím nhiều chỗ có lẽ do vết tích của việc bị bạo hành. Và điều điều đầu tiên cần làm là đưa cô ấy đi tắm.

"Cô có thể nói được không?"

"Có..."

Cô ấy đáp lại với một giọng yếu ớt.

"Vậy cô có tên không?"

"T,tôi không nhớ..."

Cậu chỉ định hỏi tên để xưng hô dễ hơn tuy nhiên cô ấy không nhớ được tên của mình. Điều đó quả thật rất kì lạ. Nhưng cậu không thể hỏi thêm về điều đó vì cô ấy vẫn còn đang sợ cậu.

"Thôi được rồi, vậy chuyện đó để sau... Cô có thể tự tắm được không?"

Một câu hỏi quá sức ngu ngốc, cho dù cô ấy không thể tự tắm vì một lí do gì đó giống như việc không nhớ tên mình thì cậu cũng không thể tắm hộ được. Nhưng may thay, sau khi nhẹ giật mình, cô ấy đã gật đầu.

Cậu đã đưa cho cô ấy bộ quần áo ngủ của nhà trọ. Chỉ sau khi cánh cửa phòng tắm đóng lại cậu mới có thể ngả người xuống giường. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, hoặc có lẽ là mọi ngày đều như vậy...

Nghĩ vậy cậu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Và chợt giật mình tỉnh dậy, nhìn xung quanh phòng, chắc chắn cậu đã ngủ được một lúc lâu, tuy nhiên dường như cô ấy vẫn chưa hề ra khỏi phòng tắm.

Linh cảm có điều gì đó không ổn, cậu tiến lại gần cửa phòng tắm và lắng nghe.

Vẫn có tiếng nước chảy, nhưng ngoài ra không còn gì khác.

Cậu cảm thấy có gì đó không ổn và định mở cửa, song lại do dự vì không thể đột ngột xông vào phòng tắm một cách biến thái như vậy.

"Cô ổn chứ?"

"..."

Không hề có tiếng trả lời lại từ bên kia cánh của dù nước vẫn đang chảy. Cậu bắt đầu không thể kìm nén được nỗi bất an, từ từ mở cánh cửa.

"...!?"

Cô ấy đang trong tình trạng khỏa thân, ngất xỉu trên nền phòng tắm. Lúc này cậu đang thực sự được chứng kiến toàn bộ cơ thể của một người con gái, tuy nhiên trong trình trạng hiện giờ trong đầu cậu không thể có bất kì một suy nghĩ đen tối nào cả.

Cậu nhanh chóng tiến vào trong và đỡ cô ấy dậy. Cơ thể cô ấy có nhiều vết bầm tím của việc bị bạo hành và suy nhược nặng. Hơi thở của cô ấy hiện giờ rất yếu ớt. Chắc chắn khi đến đây cô ấy chưa ăn bất cứ thứ gì cả.

"Chết tiệt..."

Với một cơ thể nhẹ, cậu có thể dễ dàng bế cô ấy lên mà không hề tốn bất cứ một chút sức lực nào. Cô ấy nhanh chóng được đưa về giường sau đó. Cậu đã gặp không ít khó khăn khi cố gắng để mặc cho cô ấy bộ quần áo của nhà trọ.

May mắn thay hiện giờ đã đến giờ ăn buổi chiều nên cậu nhanh chóng xuống tầng để lấy hai suất ăn đem lên.

Vừa khi mở cửa phòng với trên tay là hai đĩa thức ăn, đó cũng là lúc cô ấy tỉnh dậy và đang ngồi co ro nơi góc giường. Nhận thấy cậu, cô ấy giật mình hoảng sợ.

Trong tình huống này cậu cũng không biết nói gì ngoài một câu thanh minh.

"Cô đã bị ngất trong phòng tắm, tôi đã mang cô ra khỏi đó... V,với lại tôi chưa hề nhìn thấy gì cả... Tr,trong lúc mặc đồ cho cô tôi cũng đã nhắm mắt."

Cô ấy bất chợt giật mình và còn tỏ ra sợ hãi hơn nữa. Cơ thể cô ấy đang run lên.

Cậu hít một hơi thật sâu rồi tiến lại đặt đĩa thức ăn xuống trước mặt cô ấy.

Cô ấy ngước nhìn lên cậu một cách ngạc nhiên với đôi mắt tím to tròn như muốn hỏi xem liệu đó có phải cho cô.

"Đồ ăn của cô đó..."

Cậu nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác. Đến lúc này cậu mới có thể nhận rõ được khuôn mặt của cô gái này. Một nét dễ thương của một cô gái tuổi mười bốn và xen lẫn nét quyến rũ mê hoặc. Chỗ tóc rối che đi khuôn mặt của cô ấy nên lúc trước cậu đã không hề nhận ra đó là một cô gái xinh đẹp đến vậy.

Tuy nhiên nét đẹp đó đang một phần đã bị che lấp bởi những điều mà cô ấy đã phải trải qua.

Hắng giọng, cậu lấy lại bình tĩnh rồi chuyển đến ngồi ở phần mép giường. Cậu bắt đầu ăn trong khi nhìn lén về phía cô ấy.

Cô ấy nhìn đĩa thức ăn một cách thèm muốn nhưng vẫn do dự. Cuối cùng cô ấy cũng cầm nó lên và bắt đầu ăn.

Đôi mắt cá chết ấy đã bất chợt sáng lên khi thìa thức ăn đầu tiên đưa vào miệng. Cô ấy tiếp tục ăn một cách vô tư và dần quên đi sự cảnh giác của mình.

Chỉ trong một loáng đĩa thức ăn đã hết.

Cô ấy nhìn về phía cậu.

Không, cô ấy có lẽ đang nhìn vào đĩa thức ăn của cậu.

Nhận ra điều mà cô ấy muốn, cậu dừng ăn, đưa phần còn lại về phía cô ấy trong khi quay mặt đi chỗ khác.

"Cô có thể ăn thêm nếu muốn..."

Hiện tại cậu cũng không cảm thấy đói, nên việc chia sẽ cho cô ấy chút ít thức ăn là điều nên làm, dù sao cô ấy đang ở trong tình trạng kiệt sức.

Cô ấy rụt rè nhận lấy từ tay cậu và bắt đầu ăn.

Đã một thời gian dài cậu luôn chỉ có một mình. Nhìn cô ấy và cậu nghĩ rằng có.lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn một chút nếu cô ấy có thể nói chuyện với cậu.

Nửa đĩa thức ăn còn lại đã trôi tuột vào bụng cô ấy một cách sạch sẽ. Đôi tai luôn cụp xuống từ lúc tới đây buổi trưa đã vểnh lên và động đậy. Và trong khi cô ấy liếm chiếc đĩa, một chiếc răng nanh đang lộ ra một cách duyên dáng.

Cậu lắc đầu gạt đi sự dễ thương mê hoặc của cô mèo này và cất lời.

"Vì cô không nhớ tên mình nên sẽ khó nói chuyện. Tôi có thể đặt tên cô là Yui...?"

Cô ấy ngước nhìn cậu một lần nữa với đôi mắt tím.

"Vâng..."

Kể từ giờ tên của cô ấy sẽ là Yui.

"Vậy cô có thể cho tôi hỏi một chút được không Yui?"

Cô ấy vẫn đang tỏ ra sợ cậu nhưng vẫn nhẹ gật đầu lần nữa.

Cậu biết được rằng cô ấy không hề nhớ gì về quá khứ từ vài năm trở lại đây trừ một vài thứ ngoại lệ. Cô ấy bị các nô lệ khác đối xử tồi tệ khi họ được thả ra khỏi lồng trong một thời gian ngắn và khi đó cô ấy vẫn phải ở trong chiếc lồng bé bẩn thỉu tối tăm ấy, họ đã chửi rủa, cười đùa và phun ra những câu từ tục tĩu.

Cho đến khi kết thúc câu chuyện, thời gian cũng đã chuyển sang buổi tối. Đã sắp đến giờ đi ngủ, hiện giờ trong phòng không chỉ có một mình cậu mà còn cả Yui nữa. Tuy nhiên cô ấy là nô lệ của cậu nhưng không có nghĩa rằng cậu muốn làm bất cứ điều gì tồi tệ với cô ấy. Bởi cậu đã hứa rằng sẽ đối tốt với cô ấy vì có lẽ từ nay về sau hai người sẽ còn ở bên cạnh nhau...

"Tôi sẽ ngủ bên dưới, chiếc giường này dành cho cô đó."

Cậu nhanh chóng rời khỏi giường khi nhận ra cô ấy nhìn cậu với ánh mắt như sợ rằng cậu sẽ chuẩn bị làm điều gì đó kì lạ.
___________________________________

Cậu ngủ bên dưới nền đất cứng là lạnh, điều đó khiến cơ thể trở nên đau ê ẩm sau một buổi tối dài. Cậu ngồi dậy và nhìn lên giường và nhận ra một cơ thể nhỏ bé đang cuộn mình lại. Yui đang say giấc với một khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp tựa thiên thần. Tuy nhiên cùng với điều đó là những vết bầm tím trên cơ thể của cô ấy.

Trong những dòng suy nghĩ miên man, cậu không nhận ra rằng Yui đã thức dậy vì cảm nhận được ánh nhìn của cậu.

Một biểu hiện bối rối xen lẫn rụt rè đang hiện trên khuôn mặt cô ấy.

"Ah... tôi xin lỗi, đợi một chút tôi sẽ kiếm gì đó cho cô ăn."






















































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro