Chương 58: Ai mới là kẻ phản bội?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta thường nói. Mong muốn mãnh liệt được bảo vệ một ai đó quan trọng, con người đôi khi có thể phát huy toàn bộ tiềm năng của mình. Dù nói vậy nhưng chưa ai thực sự có thể kiểm chứng được điều đó... rằng, liệu thật sự con người có thể?

______________________________

Thanh kiếm đâm xuyên qua ngực Yuko. Mọi thứ xung quanh chợt trở nên thật mờ nhạt. Rất nhiều máu đang trào ra từ miệng cậu và ở ngực. Bên ngoài kết giới, cậu thấy được khuôn mặt của Yui tràn đầy sự tuyệt vọng khi cô ấy liên tục cố gắng phá vỡ kết giới.

Đừng làm vậy, Takashi sẽ chú ý đến em mất...

"Tớ tưởng cậu mạnh lắm cơ mà? Giờ yếu hơn cả một con sên. Thật mỉa mai nhỉ?"

Máu tuôn ra khỏi lỗ thủng ở ngực cậu ngay khi cậu ta rút kiếm ra. Cơn đau vì một lí do nào đó đã biến thành sự tê liệt. Cơ thể cậu đổ xuống mặt đất. Máu tràn đầy trong phổi và cổ họng khiến cậu không thể thở được.

"Vẫn chưa chết hả? Hmm chắc tớ đâm chưa trúng tim cậu nhỉ?"

Takashi cắm thanh kiếm xuyên qua lòng bàn tay trái cậu.

"Ah~ Đâm trượt rồi~"

Không ổn chút nào, ý thức của cậu đang dần trở nên mơ hồ. Trước mắt cậu giờ chỉ còn khuôn mặt đang phấn khích, không, điên loạn đến mức thật đáng sợ của cậu ta. Rút kiếm ra một lần nữa, lần này cậu ta đâm mạnh xuống bụng cậu.

"Lại trượt một lần nữa rồi?~"

Yuko không nhìn rõ những thứ trước mắt nữa. Nhưng chắc chắn một điều rằng, máu cậu đang nhuộm đỏ cả bộ giáp bóng bẩy của Takashi và mặt đất. Ngừng đâm cậu ta cúi xuống một chút đặt một chân lên người cậu.

"Đau không Yuko-kun? Chắc là đau lắm nhỉ?"

Cậu chỉ còn cảm nhận được những cơn tê như điện giật mỗi khi bị đâm, chẳng còn cơn đau nào nữa cả...

Và rồi Takashi chuyển ánh nhìn ra phía bên ngoài kết giới.

"Có vẻ như con nô lệ kia đang lo lắng cho cậu lắm nhỉ? Nó đang cố gắng phá kết giới kìa~"

"Yu... i..."

Máu tràn ngập trong miệng khiến cậu chẳng thể nói.

Takashi đặt tay lên trán ngẫm nghĩ.

"A... hiểu rồi... có vẻ như con nô lệ này rất quan trọng với Yuko-kun nhỉ? Hiểu rồi..."

Dù ý thức đang mờ nhạt, không còn cảm thấy bất cứ cảm giác gì nữa, nhưng lời nói của cậu ta mang đến cho cậu một sự sợ hãi còn hơn chính cái chết sắp ập tới bản thân.

Cậu ta rút thanh kiếm thánh đang cắm trên bụng cậu.

"Kukuku... có lẽ nên cho Yuko-kun chứng kiến cảnh con nô lệ kia sẽ là đứa bị giết đầu tiên nhỉ?"

Không được. Bằng bất cứ giá nào phải bảo vệ cô ấy. Cơ thể đầy những vết thương chí mạng được gồng lên hết sức để di chuyển. Tay cậu giữ chặt lấy một chân của Takashi trước khi cậu ta kịp bước thêm một bước.

"Trận... đấu... chưa... kết... thúc..."

Cậu ta tỏ ra ngạc nhiên ngoảnh đầu lại.

"Vẫn còn cố níu kéo à? Sắp chết rồi còn ra gió. Nằm yên đi!!!"

Một cú đá mạnh từ Takashi bay thẳng vào đầu cậu khiến cho chiếc mặt nạ vô diện bung ra. Ý thức một lần nữa cố gắng rời bỏ cậu.

Cậu ta cười một cách điên cuồng.

Và cậu ta tiếp tục đi về phía Yui.

Một cảm giác bất lực khi cậu không thể cử động hay cảm giác được bất cứ điều gì xung quanh ập đến.

Tâm trí cậu gào thét.

Hồi phục đi cái cơ thể khốn khiếp này! Hồi phục đi nhanh lên trước khi quá muộn! Nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên! Nếu không sẽ không kịp nữa! Tao cầu xin mày đấy!!!

Và đáp lại với điều đó. Có gì đó thật kì lạ bắt đầu xảy ra. Một luồng ma lực khủng khiếp cuộn trào trong cơ thể cậu như đáp lại tiếng gầm mãnh liệt của tâm trí. Rồi chúng tràn ra khỏi cơ thể, phủ lên những vết thương trí mạng. Cát bụi xung quanh dần bay lên rồi rung lắc một cách dữ dội.

Những vết thương dần khép miệng. Tốc độ hồi phục tăng dần theo từng giây. Và trước khi Takashi nhận ra điều bất thường, tất cả các vết thương trên cơ thể cậu đã hoàn toàn lành lại.

"Cái gì!? Sao lại vậy? Thánh kiếm đã... sao cơ thể của mày... lại có thể...?"

Yuko cầm lấy chiếc mặt nạ vô diện ở bên cạnh, đeo lên mặt từ từ đứng dậy. Không biết sự kì lạ vừa diễn ra với cơ thể là gì nhưng chắc chắn một điều rằng cậu đang mạnh hơn bao giờ hết.

"Trận chiến chưa kết thúc Takashi... tôi sẽ không để cậu làm vậy đâu..."

"Khốn khiếp, lần này tao sẽ giết hẳn mày luôn!"

Takashi tiếp cận cậu trong nháy mắt, không chần chừ, cậu ta vẽ lên hàng loạt những quỹ đạo chết chóc chỉ trong một giây ngắn ngủi. Yuko sẽ không đỡ được mất.

Nhưng.

Cơ thể cậu bất chợt tự di chuyển, dường như là đang chuyển động theo bản năng vậy. Không một đòn đánh nào của cậu ta trúng cậu ư? Nhanh như vậy cơ mà?

Không, giờ không phải lúc quan tâm đến điều đó, cơ thể cậu đã hoàn toàn được phục hồi. Phải nhanh chóng hạ gục Takashi cành nhanh càng tốt.

Nightmare một lần nữa xuất hiện trên tay cậu. Nhưng hình dạng của nó đã có chút thay đổi hơn lúc trước. Phần cán cầm được quấn bởi những đường hoa văn nổi lên. Phần lưỡi dường như đã được tăng độ dài kèm theo những kí tự thật kì lạ.

Nhanh chóng tìm ra sơ hở khi Takashi vung kiếm. Lưỡi hãi vẽ lên một quỹ đạo ngang qua bụng Takashi. Nhưng thật kì lạ? Tại sao cậu ta không bị thương? Rõ ràng nó đã chém trúng?

Không, không hẳn là như vậy. Có điều gì đó rất kì lạ đang xảy ra. Cậu cảm nhận được lưỡi hái vừa cắt đứt một thứ gì đó mơ hồ nhưng rất thực ngay lúc đó.

Takashi bất chợt bị khựng lại. Thanh kiếm thánh tuột khỏi tay cậu ta và rơi xuống đất.

"Huh? Cái quái gì thế này?"

Một thứ gì đó giống như những hạt ánh sáng mờ nhạt đang rời bỏ cơ thể cậu ta. Những vết nứt rạn bắt đầu xuất hiện trên mặt và những thớ cơ bắp.

Chính Yuko cũng không thể biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra nữa.

Takashi đổ gục xuống đất. Những ngón tay của cậu ta dần rụng ra, vỡ vụn thành cát bụi.

"C-chuyện gì thế này!? Mày đã làm gì tao vậy!?"

Nó tiếp tục xảy ra với những phần tiếp theo của bàn tay một cách từ từ.

"Không! Không! Không! Tay của tao! Aaaaaaaaaaah! Đừng vỡ ra nữa, tao sẽ chết mất!"

Hai cánh tay và châm của cậu ta cũng đang dần bị phân rã hoàn toàn, trở về với cát bụi.

Cuối cùng cậu ta ngừng hoảng sợ. Ngẩng mặt lên nhìn Yuko lần cuối với đôi mắt tràn đầy sự ám ảnh.

"Tại sao... tại sao tao vẫn không thể... thắng được mày... tao là mạnh nhất... cơ mà..."

Nhưng Yuko hoàn toàn không thể trả lời được điều đó. Cậu chỉ im lặng chứng kiến những phần còn lại của cậu ta vỡ tan thành cát.

Trận chiến... đã kết thúc với chỉ một kẻ sống sót...

Ma cụ tạo kết giới bất ngờ vỡ ra. Dường như bởi nó đã chịu quá nhiều sức công phá hủy diệt từ trận đấu. Kết giới biến mất. Ngay lúc đó Yui phóng đến ôm chầm lấy cậu khóc nức nở.

"Anh thật đáng ghét...? Hức... Em đã tưởng rằng anh sẽ bỏ em ở lại... Hức..."

Cô mèo dễ thương đang khóc khiến cho cậu không khỏi xiêu lòng mà xoa lên đầu cùng mái tóc trắng óng mượt đó.

"Mọi thứ đều ổn cả rồi... anh vẫn ở đây mà... đừng khóc nữa..."

Mọi người cũng đều chạy đến hỏi han tình hình đã diễn ra cùng với cái khoảnh khắc kì lạ ban nãy.

Nhưng mọi thứ chưa kết thúc. Lucis vẫn còn xấp xỉ một ngàn homunculus. Mỗi kẻ trong số đó đều có sức mạnh gần như ngang bằng với những người trong lớp cậu.

_______________________________

Có vẻ như kẻ kia mạnh hơn dự đoán của Lucis rất nhiều. Vậy là "nó" lại thất bại một lần nữa, bản sao hoàn hảo nhất trong số các bản sao của Takashi thật. Nhưng không vấn đề gì. Nếu muốn ông ta có thể tạo ra thêm nhiều nữa, một bản sao thật sự hoàn chỉnh và không có nhược điểm chỉ còn là một vấn đề thời gian.

Nhưng cái làm ông ta băn khoăn nhất chính là khả năng và sức mạnh của kẻ kia. Dù có làm bằng cách nào đi chăng nữa thứ sức mạnh bí ẩn đó cũng không thể bị sao chép. Takashi bản sao cũng đã chết bằng một cách không thể lí giải nổi. Cơ thể bị tan rã trở về với cát bụi...

Bằng mọi giá phải cướp được một trong sáu viên ngọc phong ấn linh hồn NGÀI.

Vì vậy Lucis ra lệnh cho tất cả tấn công toàn lực.

Tuy nhiên có ai đó đã phá vỡ kết giới khiến mọi thứ bị gián đoạn.

______________________________

Ngay khi kết giới bị nứt vỡ từ bên trên. Yuko ngẩng đầu lên nhìn. Một ai đó đang cưỡi trên lưng của một con rồng khá lớn trên bầu trời.

Là ai vậy?

Con rồng hạ cánh xuống đất, ngẩng cao đầu với một tiếng gầm oai phong.

Yuko lẩm bẩm với sự ngạc nhiên.

"Nhà vua...?"

Tại sao ông ta lại ở đây. Chẳng lẽ lại phải tiếp nhận thêm một đối thủ khác ngoài lũ homunculus kia?

Nhưng trước khi cậu kịp nói điều gì, ông ta quay lại nhìn về phía cậu.

"Bình tĩnh đi Yuko, ta biết ngươi không phải kẻ phản bội như Lucis đã nói. Ta là vua, và ta có trách nghiệm phải trừng trị những kẻ dối trá với mưu đồ xấu xa."

Nhà vua gọi lớn.

"Lucis!!! Ngươi đâu rồi!!! Mau đem cái bản mặt của nhà ngươi ra đây!!!"

Không hổ danh với vị trí của một nhà vua quyền uy. Giọng của ông ta lớn đến mức đứng xa cả kilomet vẫn nghe thấy. Và hiện giờ Yuko đang cảm thấy đầu óc choáng váng khi đứng gần nguồn phát ra âm thanh lớn.

Mà sao nhà vua lại nhận ra lại nhận ra cậu dù cho có đeo chiếc mặt nạ vô diện này vậy?

Lucis cuối cùng cũng xuất hiện từ sau đám người kia. Hắn ta mỉm cười với một cái cúi người vô cùng lịch sự.

"Kính chào đức vua, ngài làm gì ở một chiến trường nguy hiểm như thế này vậy?"

"Lucis, ngươi biết ngươi đã phạm tôi lớn đến mức nào không? Tội của nhà ngươi, ngàn lần chết vẫn chưa đủ!"

"Ngài có thể cho thần biết vì sao mà thần lại mắc tội khi giết những kẻ phản quốc kia chứ?"

"Ngươi tưởng ta không biết sao? Ngươi xin ta chín nhìn quân, nhưng khi tập kết tại nơi này, quân số đã lên tới mười nghìn? Vậy một nghìn người còn lại từ đâu ra?

Phòng của ngươi, ta đã cho người lục soát. Ta đã không ngờ rằng có thể cho một con quái vật bất nhân như ngươi phụ trách về quân đội cho đất nước bấy nhiêu năm.

Mục đích của ngươi, là để lấy những cái xác của những người lính đã hi sinh và cả kẻ địch đã chết trên chiến trường để phục vụ cho nghiên cứu thứ đã bị cấm từ hàng ngàn năm trước.

Ngươi... ta thật sai lầm...

Để chuộc lại sai lầm này. Chính tay ta sẽ lấy đầu ngươi!"







































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro